Phần 78
2022-08-08 11:38:00
Tính ra cũng mắc cười. Người ta mà đi tiệc như đám cưới, lễ lộc… thì cũng hay mặc đồ hở này, trống kia… Đó là khi đi ra ngoài với cả đám người lạ. Còn ở đây, toàn mấy chị em, cô dì biết hết mặt nhau rồi, nên cứ “đồ bộ đồ ngủ” phơ phất trước mặt mỗi 1 thằng bóng có thằng ku hay ngỏng ngửa. Cộng thêm nét mặt mà thiên hạ không ai dám chê của mấy “chủ vựa banh tưng”… Cương có nằm mơ thấy tiên nữ, chắc cũng tự nhéo đứa kế bên đang ngủ chung, cho đau đớn tỉnh giấc để mà ngắm mấy chị em bán đào tiên, tuy ít, nhưng nhích là phọt.
Nói chung chắc do có cô Hiền, nên Cương để ý thấy cô nào cũng phải mặc “lớp giáp bảo vệ” bên dưới áo cho đỡ nóng tí (Cương đỡ nóng, chứ mấy cô gái đổ mồ hôi thấy bà tổ). Cũng không dám khen chê một lời trước mặt Hiền, Cương im lặng để coi có ai lên tiếng để đánh bay vết bẩn… lộn… đánh bay không khí tĩnh lặng trong gian bếp. Huyền kêu:
“Mấy cái người này nha… Nay có khách mà ăn mặc kiểu gì không á…”
“Hơ… Làm bếp nãy giờ nóng thấy mồ… đòi mặc gì nữa…” – Tuyền nói với vẻ bất bình.
“Thôi… Để tụi nó mặc gì mặc… Bình thường nó cũng như vậy mà con…” – Hiền bên vực cho mấy đứa.
Huyền: “Không có cô ơi… Sợ thằng Cương nó nóng… Hí hí hí…”
Cô Hiền nhìn Cương mà chỉ cười phì vài cái. Cương biện minh:
“Em nóng nãy giờ chứ có gì lạ nữa… Đứng bếp suốt luôn chứ à…”
Huyền: “Phải hông… Chứ chị thấy giờ mấy đứa ra… em nóng hơn đó…”
“Thì đúng rồi… Người nhìu… hấp hơi nhau, phà bức xạ là nóng hơn rồi… Cái bà này…” – Cương dùng kiến thức khoa học cao cấp để giải thích.
Cả đám chị em cười cười, vừa ngồi vào bàn ăn. Cương thấy Dung bận cái áo thun 3 lỗ mà cứ bợ lấy bộ ngực, nhìn thấy thương luôn (thương cho 2 sợi dây áo bị đè xuống bởi 2 trái gì đó), lỡ đứt ra 1 cái… có đứa hộc máu phổi vì shock sữa. Thôi quay trở lại vụ ăn uống nè… Cương đánh trống lảng để khỏi ai chú ý tới bản mặt đỏ ké của mình dù chưa hề uống cồn:
“Bữa nay có cô Hiền mà con được ăn ké no bụng, căng mắt luôn. Nãy mọi người nấu nướng mệt rồi, giờ vô phòng ngủ hết đi… để con ăn hết đồ dùm cho… chứ để lâu… hư…”
Vừa nói lời hay ý đẹp xong, Ngọc với Tuyền kè 2 bên Cương mà “bốp” cho anh chục cái vô lưng, vô vai… nói chung là tứ bề… kèm phụ đề:
“Ăn ăn… ăn… Ngủ hả… Hả… Ham ăn quá ha…” – Lo cúi mặt, che thân chịu đòn mà chả biết đứa nào nói, đứa nào lồng tiếng hết.
Chỉ nghe tiếng cười khinh miệt từ mấy nữ nhân còn lại đang trong cái sự “họp hội bàn tròn”, lớn họng nhất vẫn là bà Minh:
“Đó… Cho chừa… Dám bựa ngôn với hội phụ nữ hả con… Hé hé hé…”
“Hm hm hm… Thôi mấy đứa… Khách người ta qua chơi mà đánh vậy… mốt lấy gì nó dám qua nữa…” – cô Hiền bên vực.
“Ông này ổng nhây lắm cô… Đập cho biết… Vậy chứ mốt cũng mò qua à… ở đó…” – Ngọc lên tiếng.
Tuyền nó đập Cương xong, còn cười hùa với mấy chế trong động mà không hề thể hiện lòng yêu thương trắc ẩn đối với nhân vật hiền lành nhất trong truyện… Khi ăn xong chỏ Tuyền tẩm mồ hôi, xương Ngọc hầm sữa tắm khắp mình khắp mẩy, Cương vụt mặt nhổm dậy, liếc qua liếc lại 2 con bé có mối thâm thù suốt mấy ngàn giờ qua, hứa với lòng sẽ ăn tươi, nuốt sữa một lần tụi nó cho biết mặt. Anh mới bình tĩnh lại và đính chính:
“Con ăn đòn no rồi… Mọi người ăn đi… Hix…”
Không những không thương cảm, mấy chị em còn đỏ mặt, nhe răng hăm dọa tên Cương cứng, tới nỗi phát ra đủ âm thanh:
“Há há há, Ha ha ha…” (trừ 1 vài người cười thầm không dám lộ tiếng, như Dung chẳng hạn)
“Thôi ăn đi nè… Giỡn giỡn hoài… hồi nguội hết…” – lại là cô Hiền chấn chỉnh lại mấy chị em. Cô thật là bồ tát (cặp bồ rồi cho ăn tát).
Rồi mọi người mới thưởng thức mấy món ăn mà tự mình phụ nấu, Cương đứng bếp. Chuyện ăn uống thì cũng tế nhị thôi, cũng không có gì đáng để nói. Thì cứ người nhai, kẻ xúc, húp… đủ các kiểu. Cô Hiền kêu:
“Cha… Thằng nhỏ này nấu được quá ta… Hm hm…”
“Trời ơi… Cô hông biết đâu… Mấy lần nó nấu cho tụi con ăn… Khỏi phải nói… Ý là nó osin mà… tụi con đỡ phải làm… Hế hế hế…” – Minh nhanh miệng.
“Ủa… Bộ hồi trước con qua đây nấu hả…” – cô Hiền hỏi.
Cương xanh mặt, cái miệng bà Minh làm lộ hết bí mật vũ trụ “ổ cắm 1 lỗ và phích 1 chân”. Thấy mặt bà Minh hơi đơ đơ, còn mấy chị em cúi cúi mà liếc liếc nhìn qua Cương và cô Hiền. Anh nhanh miệng đáp:
“Dạ… Bữa trước nấu đồ cho con nhỏ làm biếng này nè… (chỉ qua Tuyền) xong thấy có mấy chị em ở đây, nên sẵn nấu luôn… Chứ không… mốt qua kêu cửa, hổng ai thèm ra hỏi…”
“Ù… Cũng biết điều quá ha… Hm hm…” – cô Hiền nói với vẻ ngưỡng mộ.
“Ò ôi… Biết rồi nha… Vậy là tụi chị đó giờ ăn ké không đúng hông… Chứ đâu có thành tâm gì đâu…” – lại bà Minh.
“Bà làm như đồ cúng vậy á… Thành tâm thành ti… Xàm quá bà ơi…” – Huyền gằn giọng nói với Minh.
Minh “Xớ…” cái cho đỡ quê, lườm lườm Huyền. Nhưng vẻ mặt cũng kiểu như giữ kẽ chút để chuộc lại lỗi lầm lỡ miệng khi nãy, mới giả bộ múc múc đồ ăn để che đậy. Cô Hiền hỏi Cương:
“Ủa vậy giờ… con ở trọ hả…”
Mấy chị em không ai nói một lời, coi như thả cho Cương tự thân ứng biến. Anh mới trả lời:
“Dạ… Hồi trước con ở trọ, mà tới mùa này nước ngập, ướt hết phòng, hết đồ luôn. Xong phải thuê tạm nhà khách mấy bữa… Giờ đang tạm ở ké nhà thằng bạn, vừa tranh thủ kiếm phòng luôn cô.”
“Oh… Cực vậy hả… Ủa… mà bộ không có phòng cho thuê sao… hay gì mà kiếm không ra con… Thấy giờ nhiều phòng trọ lắm mà…” – Hiền hỏi tiếp.
“Trời cô… Ảnh muốn là muốn ở khu cây xanh, suối nước này kia… Bởi kén quá… giờ chưa mò ra phòng ở nữa…” – Huyền phụ vào.
“Vậy hả…” – cô Hiền.
CƯơng: “Dạ… Con dân thành phố chứ… thích ở mấy chỗ thưa nhà, ít dân, với có cây cối, nước nôi thì nó mát mẻ. Mà phòng kiểu vậy, thành phố cũng hiếm lắm cô… Cũng tính kiếm mấy chỗ giống nhà cô vầy nè… mà hầu như chủ đang ở không à… không ai cho thuê gì hết…”
“Hm hm hm… Cũng kén dữ ha… Uhm… Thì nhà này tại chồng cô mất rồi, mà mấy đứa con cô nó bên kia hết, ở cũng chán… Thôi cho thuê luôn… Vừa giữ nhà, vừa có chút tiền… Chứ mấy đứa đây ở, cô đâu có lấy mắc đâu… Phải hông mấy con…” – Hiền nói rồi nhìn qua mấy chị em.
Ai nấy gật gật. Cương nói:
“Dạ… Nói chung nhà cô là xịn, mà hợp túi tiền… Kệ… Chuyện con để con tính. Hm hm hm…”
Cô Hiền chỉ thở phào cái, kiểu chán nản cho số phận bi đá của thằng ku… quên… thằng Cương. Chợt cô kêu:
“Àh… Quên nói này… Thứ sáu tới Chủ Nhật tuần sau, cô tính rủ mấy đứa đi du lịch. Bao hết luôn… Đứa nào đi hông…”
Nghe xong là ôi thôi… mấy chị em, ai nấy mắt sáng rỡ, đồng tử nở ra như nhìn thấu tâm can con muỗi đang bay là đà dưới chân vậy. Tuyền la lên:
“Thiệt hả cô…” – bản mặt ham hố như trúng số khuyến khích.
“Đi đâu cô…” – Ngọc tiếp lời.
Mấy chị em, mặt ai cũng hớn hở mà nhìn 2 con bé, xong nhìn lại cô Hiền. Cô kêu:
“Đi Phú Quốc… Chịu hông…”
“Yay… Hé hé hé… Chịu sao hông chịu… Hư há há há…” – con nhỏ tưng nó lộ bản chất thấy ớn.
Chị em hầu như ai cũng phấn khích, khoái chí… riêng một vài người lúc đầu có vẻ vui mừng, nhưng suy nghĩ sao đó, hồi lại nhăn nhăn mặt.
“Mà… thứ 6 tới Chủ Nhật… không biết… sếp con cho nghỉ hông nữa…” – Sương nói, Minh cũng gật gật đầu như chung hoàn cảnh.
Cả đám bớt háo hức mà nhìn qua Sương. Huyền kêu:
“Bên em nghỉ khó lắm hả…”
“Dạ… Hông phải khó… Mà tại mới vô làm mấy tháng… Nghỉ nhìu ngày một lúc… con ngại…” – Sương lý do.
“Trời ơi… Tưởng gì… Nhỏ này thiệt… Nghỉ thì xin trước chứ có gì đâu mà ngại… Chị mới sợ nè… Quản lý cả chục mạng… nghỉ cái không biết tụi nó làm ăn sao nè…” – Minh than trách cho số phận làm quản lý cho công ty bán xe của mình.
“Ui sssh… Nghỉ có 2 ngày chứ nhiu… Lâu lâu đi cả đám… Bà… cứ lo xa gì đâu không… Như con Ngọc nè… thấy hông… Nó nghỉ có cố định bữa nào đâu, mà vẫn nghe cái là đi liền! Đúng hông… em…” – Huyền nói Minh, xong đá qua Ngọc.
Ngọc che miệng cười cười. Minh nhăn nhăn lỗ mũi, miệng nhếch qua 1 bên:
“Ưm… Ai biết… Thì để xin thử coi sao… Mà chị nói trước à… Lỡ không được… thì cứ đi đi nha… Đừng có chờ đợi…”
Huyền: “Thì bà thử… xài mỹ nhân kế coi… dính không… Há há há…”
Minh há mỏ: “Gì má… Sếp người ta đàn bà nha… Đừng nói… xúi tui chơi Les à…”
Cả đám cười rung cả vai, phì cả gió. Cô Hiền nãy giờ cũng chả dám ý kiến gì, kiểu như đứa nào không đi được thì thôi, không ép… nên chỉ nhìn nhìn dò xét tình hình. Huyền kêu Minh:
“Ố… Nữ à… Ah… Thôi… Nhờ thằng Cương nó qua ẹo ẹo mấy cái ngay mặt bả là được chứ gì… Hé hé hé hé…” – Huyền đưa ra “yêu sách”.
“U cái gì vậy bà kia… Đâu lôi tui vô đây… Dính líu gì… Hả…” – Cương thốt lên với vẻ sửng sốt.
“Ih… Cũng được đó… Cưng qua BAO sếp chị một bữa nha… Nha… Bả khoái trai đô lắm đó… Làm vì tương lai của chị nha… Hí hí hí hí…” – bà Minh hùa theo.
“Em thấy được đó anh… Giúp chỉ đi… Hm hm hm…” – thêm Ngọc nữa.
Cương nhếch mỏ, nhăn mũi y như Minh lúc nãy, xong nhìn qua Tuyền, thấy nó cười nhăn răng, xong hất cái mặt lên kiểu “tự xử lý đi, nhìn zề…”. Cương cô đơn lẻ loi giữa chốn không người, ý là không người đồng cảm á mà. Thử liếc qua Dung tìm hy vọng nhỏ nhoi coi có cứu vãn gì hông, chứ bị mấy bịch sữa ép dữ quá… có ngày sặc nước ối. Ý là bất mãn rồi than “Ối giời ơi”. Dung cũng nhìn Cương mà cười nẩy vai nhẹ, nhưng may sao, chị lại hỏi và nhìn xung quanh:
“Ưm vậy… tụi mình cứ xin nghỉ trước đi… Rồi ai đi được thì đi… Chứ đi mà miễn cưỡng thì không có vui đâu…”
“Thấy chưa… Chị Minh… Miễn cưỡng không vui nha… Xin hông được thôi à… Hông có ẹo ẹo gì đâu nha…” – Cương hùa theo Dung.
“Xía… Thằng này… không biết hy sinh cho chị bây gì hết…” – Minh lườm lườm, miệng dẻo dẻo, đãi đãi.
“U… Vậy chồng mấy bữa đó ở nhà mình rồi… He he he… Đáng đời…” – Tuyền vừa mỉm, vừa bám vai Cương đu qua, đẩy lại mà lườm lườm anh.
Thế mới biết, lúc đụng chuyện là con nhỏ tưng nó lòi bản chất thâm thù với Cương, kiểu như trả đũa mấy lần bị anh “đâm sau lưng” vậy đó. Chợt Ý từ cách đó mấy cái ghế, sà lại gần Cương mà “Ơ ơ…”. Cả đám nhìn vào em, xong em bấm điện thoại rồi đưa Cương coi. Anh với 2 cái đứa Tuyền, Ngọc chụm đầu vô nhìn… Cương kêu Ý:
“Hông… Chắc em cũng đi luôn đó… Ở nhà có mình chi cho buồn… Anh đâu sao đâu nè…”
Cô Hiền tò mò hỏi: “Gì vậy mấy đứa…”
Ngọc nói: “Dạ… Ý kêu là có gì nó ở nhà với anh Cương cho ổng đỡ buồn…”
Cô Hiền cười phì, đánh mắt một vòng lên trời cùng với cái đầu, rồi quay lại kêu:
“Trời ơi… Cô rủ là rủ hết đi luôn… Ý, Cương đi luôn nha con…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro