Phần 68
2022-08-08 11:38:00
“È è è…” – Cương bấm chuông cửa.
Cô Linh ra mở. Nhìn ra sau lưng anh mà kêu:
“Mua được rồi hả con… Ở đâu vậy…”
Cương: “Dạ… chỗ chị kia… Chỉ nói hay mua mỹ phẩm gì của cô á…”
Linh: “Àh… Nhỏ đó hả… Trời ơi… Thôi dắt vô đi con…”
Cương lết cái xe vô nhà. Anh vác cái nệm lên phòng, cô Linh đi theo sau. Lúc anh trải nệm ra để ướm thử trên nền nhà thì cô nói:
“Ủa… Con không mua mấy cái vạc gỗ gì đó… rồi để dưới cho sạch…”
Cương: “Dạ thôi… Nền nhà sạch mà… Với mua thêm vạc gỗ, mỗi lần muốn gấp gọn giường lại cho có chỗ trống… là lòi thêm nó ra nữa… Vậy được rồi cô…”
Linh: “Uhm. Thì ai biết con. Mà mua mắc không con…”
Cương: “Dạ… Cũng mắc… Mà chị đó chỉ bớt cho con cũng nhiều lắm cô…”
Linh: “Hà hà hà… Đã vậy hả… Hm hm… Uhm. Con nhỏ đó cũng dễ thương… Chăm làm… Mua đồ cô hoài chứ gì…”
CƯơng: “Dạ cô… Ờ… mà nãy quên hỏi tên… Há há…”
Linh: “Trời… Thiệt… Tên Phương Anh đó… Mà bộ tính quen nó hay gì… Hả…”
Cương: “Đâu có cô… Tại thấy chỉ nhiệt tình, với bớt cho con dữ quá… tính mốt mời nước gì đó cho có qua có lại thôi mà…”
Linh: “Ui… Quen thì quen đi… có sao đâu… Lớn hơn con đó… mà tuổi tác giờ quan trọng gì con ơi…”
Cương: “Dạ! Con cũng đâu quan trọng tuổi gì đâu… Hỏi để biết tên vậy thôi à…”
Linh cười mỉm, rồi lắc lắc đầu. Cương hỏi:
“Con vậy là xong rồi đó… Qua giờ… chắc cô dọn phòng cũng mệt rồi ha… Có nấu nướng gì hông, con phụ cho…”
Linh: “Thôi nay không có nấu gì con… Thằng kia nó kêu mua đồ về ăn luôn kìa. Nấu nữa… mai cô ăn cơm nguội chết…”
Cương: “Dạ… Vậy giờ con đi tắm cái…”
Linh: “Ờ… Tắm đi… Trưa giờ đi tới lui… chắc mệt rồi đúng hông… Tắm rồi nằm nghỉ xíu đi… Lát thằng kia nó về rồi kêu con xuống…”
Cương: “Dạ… cảm ơn cô…”
Linh: “Thằng… ơn nghĩa gì… Thôi cô xuống làm đồ cái…”
Linh đi xuống cầu thang. Cương trên đây soạn đồ, rồi đi ra khỏi phòng để chui vào phòng tắm chung mà vệ sinh cá nhân. Một lúc sau, người ngợm sạch sẽ. Trưa giờ cũng loay hoay nên đuối rồi, anh chui vô phòng mà nằm “ạch” lên giường cao su mới mua. Nói nệm cứng vậy chứ, nằm riết hồi cũng quen, với không lún lún khó chịu. Đang tính lim dim ngủ, thì chợt nhớ 1 điều… anh vội với lấy cái điện thoại mà nhắn tin cho Chi bất động sản:
“Chị ơi… Nhà hôm bữa em không tính mướn đâu… Có gì cho em xin lỗi nha… Mất công chị bữa mất công dẫn em coi…”
Chờ 5′ không thấy trả lời, Cương nghĩ chắc chị còn đang bận làm việc, nên anh cũng chìm vào giấc ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://bimdep.vip/ve-tranh/
“Ting ting…” – tiếng chuông tin nhắn kêu lên.
Cương tỉnh dậy, ngơ ngác, ngáo ngáo bản mặt mà kiếm cái điện thoại. Với tay chộp lấy cái thứ làm anh tỉnh giấc đó. Đã gần xế chiều. Chị Chi nhắn anh:
“Mất công không thấy… có mất sức với anh á…”
Cương nhoẻm miệng cười thì…
“Cộc cộc cộc…” – tiếng gõ cửa phòng anh.
Ngồi dậy, mở ra… Lộc đứng trước cửa nói:
“Mới ngủ dậy hả… Xuống ăn nè… Mới mua 1 đống đồ ăn luôn ông ơi… Hà hà hà… Có… Trâm ở dưới đó…”
Cương ngáp cái muốn trẹo quai hàm, rồi:
“Ờ… Chờ tui chút… Ông xuống kè em nó đi… Coi chừng mới về, người ta ngại đó…”
Lộc: “Hông dám đâu ông… Trâm với mẹ tui ngồi nói như mưa nãy giờ… tui ngồi tui nghe không… chứ ở đó mà ngại… Thôi xuống nhanh nha… Để nguội đồ ăn…”
Cương: “Ờ… Xuống đi…”
Lộc hí hửng chạy xuống bên nàng Trâm của mình tiếp. Cương đóng cửa lại, bấm điện thoại nhắn nàng Chi:
“Về rồi hả chị… Mất sức hông…”
Mấy chục giây sau:
“Làm không mất sức… mà mất với anh á… Nhà cửa sao rồi… Tính mướn ở đâu…”
Cương: “Dạ… Em ở tạm nhà thằng bạn, để từ từ kiếm chỗ mướn sau.”
Chi: “Nghe Huyền nói bà kia cuối tuần về hả…”
Cương: “Dạ… Nên em né nhanh, không thôi bả thấy em chắc có chuyện nữa.”
Chi: “Uhm. Vậy từ từ kiếm đi… Chị cũng biết có nhà hôm bữa là na ná kiểu em muốn thôi. Mà sao ở nhà bạn được, không chịu nói sớm. Nhà chị còn cả mấy phòng nè…”
Cương: “Bộ chị tính cho em ở chung hả…”
Chi: “Ở chung nhà… không chung phòng đâu à nha…”
Cương: “Thì em mò qua mấy hồi… Hi hi…”
Chi: “Mò qua làm gì hả anh kia…”
Cương: “Mò chị chứ mò ai…”
Chi: “Tui đập anh chết giờ à…”
Cương: “Nói vậy thôi… chứ chị thân có mình. Tự nhiên em đàn ông con trai mà bang vô ở vậy… chị bị người ta nói này kia nữa.”
Chi: “Trời… Đứa nào dám nói chị… Cho ăn bợp tai chứ ở đó…”
Cương: “Hi hi… Chị mạnh mẽ… dễ thương quá à…”
Chi: “Dễ cái đầu anh á… Mà thôi… Giờ qua nhà bạn rồi… Coi như cũng được rồi. Chứ anh mà qua đây… là tui đập chết bỏ chạy cho biết…”
Cương: “Chạy… chắc em chạy vô chỗ đó của chị núp quá à…”
Chi: “Nói gì… Chỗ nào… Anh kia…”
Cương: “Chỗ ấm áp bên trong lòng chị ớ…”
Chi: “Tui bóp cho nát bây giờ chứ mà ấm hả… Ăn uống gì chưa mà đòi chạy với chui…”
Cương: “Dạ chuẩn bị ăn đồ thằng bạn mua về thôi chị… Chị ăn chưa…”
Chi: “Mới về thấy tin nhắn là trả lời rồi. Chưa kịp ăn uống, tắm táp gì hết đây. Không như ai kia… Bữa nhắn xong… im tới giờ luôn…”
Cương sực nhớ hôm bữa mình nhắn cho chị, xong lát quên coi tin của chị luôn. Vội vàng vuốt điện thoại lên thì thấy tin hôm bữa chị trả lời:
“Giờ này con siêu thị nữa hả… Ăn thịt chị chưa đã hay sao… Hi hi hi…”
Hèn chi… Bữa chị nhắn với giọng điệu dễ thương vậy, mà quên đọc. Giờ bả thành con cọp luôn rồi. Sao đây trời… Cương đành hối hận:
“Xin lỗi chị… Bữa em về mệt… nên quên coi tin chị luôn. Nó bị đẩy tuốt mút dưới đó, em đâu kịp nhớ mà coi đâu… Tại em… tại em…”
Chi: “Hay ha… Vậy bữa đòi ấy tui tiếp nữa. Yếu vậy còn xạo xạo là ghét rồi… Hớ…”
Cương: “Ùa… Ghét em đi… Ai cũng ghét em hết mà… Em xấu xa lắm đó…”
Chi: “Ha… Giờ lòi thêm ra ha… Nhìu người ghét quá… bởi quên tui luôn…”
Cương biết chị giận anh thấu vũ trụ Marvel và DC, anh kêu:
“Vậy chị ghét em tiêu cực… hay tích cực…”
Chi: “Tui đập anh bây giờ… chứ tiêu với tích…”
Cương: “Để bữa nào em ghé cho chị đập. Người ta nhớ tới, sợ chị lo nên mới nhắn tin. Chứ không là em có chỗ tạm rồi… nhắn báo chị biết chi nữa…”
Chi: “Lo cái gì mà lo. Mặt anh ai thèm lo. Hớ…”
Cương: “Bữa nào… anh qua cho em đập nha…”
Chi: “Còn dám anh gì ở đây nữa hả… Anh giỏi qua đây liền luôn đi…”
Cương: “Cho địa chỉ đi… Bữa nào ổn ổn rồi anh qua… Giờ chưa ăn gì, mà sáng giờ dọn dẹp. Yếu lắm… Hổng bế em nổi đâu…”
Chi: “Bế chi… hả… Mà bộ tui heo sao mà bế hông nổi…”
Cương: “Người ta chưa có cái energy mà sao bế. Lỡ đuối rồi té dập mông chịu hông…”
Chi: “Đập anh giờ… Muốn làm gì mà bế tui… hả… Anh kia…”
Cương bạo gan: “Muốn… cắm vòi vô cái lỗ chật nít của em để bơm sữa vô ớ…”
Chi im một hồi, chợt nhắn cho anh cái emoji đỏ mặt mắc cỡ. Rồi ghi:
“Anh nhớ đó… Qua mà bơm không được… là đừng có trách em…”
Cương: “Hm hm… Bơm cho… sưng bụng em lên luôn nè…”
Chi: “Hay quá… Đúng rồi… Xong ai nuôi cái bụng đó vậy ha…”
Cương: “2 Đứa nuôi… Chịu hôn…”
Chi: “Nói rồi đó… Sưng lên mà bỏ chạy… Tui đăng bản mặt anh lên cột điện cho biết…”
Cương hãi hùng trước sự thâm hiểm của Chi, anh liền rút lui:
“Anh chích cho em sưng mấy bận luôn chứ ngu gì chạy… Thấy gái đẹp, có khùng mới bỏ đi…”
Chi: “Hi hi… Đẹp… cỡ nào…”
Cương: “Thì… Cỡ mà nhìn là muốn hiếp, giống hôm bữa đó…”
Chi: “Ah… Vậy là tự thú bữa hiếp tui phải hông… Báo công an cho chết nè… Nha… tin nhắn… bằng chứng nha…”
Cương: “Kêu công an chi… Anh qua cho em bắt xử tại chỗ luôn nè…”
Chi: “Hứm… Ghét… Đi ăn đi… Hông thôi hết sức rồi lấy gì lết qua đây mà đòi tui xử…”
Cương: “Uhm. Nhớ gửi anh địa chỉ đó… Bữa nào mạnh mẽ thân xác rồi anh lết qua chỗ em…”
Chi: “Đã mạnh mà còn lết nữa hả… Hi hi…”
Cương: “Thoi nhắn địa chỉ đi. Anh lưu trên Maps rồi mốt qua…”
Chi mới gửi anh địa chỉ của chị. Anh nhắn:
“Anh xuống ăn nha… Có gì Chat sau…”
Chi: “Bày đặc anh này nọ nữa… Thôi anh đi ăn đi… Em tắm cái đây…”
Cương nhắn “uhm”, rồi đi rửa mặt mũi, súc miệng sơ cho trôi đi hương thúi mùa thu trong miệng, xong mới lạch bạch đi xuống nhà bếp, chỗ Linh, Lộc và Trâm đang ngồi chờ nãy giờ. Tới nơi thấy mọi người nhìn mình, anh nói:
“Mới qua hả em…”
Trâm: “Người ta qua nãy giờ… Có anh mới dậy thì có… Hm hm…”
Linh: “Vô ăn luôn nè con…”
Cương “dạ…” Rồi ngồi vô bàn, kế bên cô Linh, đối diện Lộc và Trâm. Nhìn lên bàn, thấy nào là gà nướng, gỏi hải sản, bò nướng, mấy miếng mực khổng lồ đại dương dày cui như miếng bông rửa chén… Đúng thiệt… cô Linh mà hồi chiều nấu ăn nữa, chắc mai ăn cơm nguội chết chửa luôn… Mọi người bắt đầu ăn, cô Linh kêu:
“Này là ăn mừng thằng Lộc dẫn con về ra mắt đó nha…” – nói với Trâm.
Trâm: “Dạ đâu có… Anh Lộc kêu ăn tiệc đón anh Cương qua ở chung mà…”
Cương: “Đâu có em… Ổng sợ nói thẳng làm em mắc cỡ đó… Chứ anh trước đó cũng qua đây chơi, rồi ngủ lại cả chục bận luôn… có gì lạ mà đón em… Hm hm…”
Lộc cúi mặt xuống đỏ ké. Trâm kêu:
“Hí hí… Vậy mà anh dám giấu… la em qua ăn tiệc của anh Cương… Hm hm…”
Lộc ổng đánh trống lảng, liền ngó lên bàn rồi giả bộ gắp gắp đồ ăn cho cả đám, còn lườm lườm Cương kiểu “khi không nói trúng tim đen tui chi vậy”. Cương chỉ cười cười rồi tha hồ ăn uống… ăn ké mới đúng. Xong bữa ăn đắc giá cũng dần trôi qua, mọi người nói chuyện trên đầu, dưới háng và kết thúc khi gần 20h00 hơn. Trâm với cô Linh xúm nhau ở bếp mà dọn dẹp, đuổi 2 ông tướng lên phòng khách ngồi. Lộc hỏi nhỏ Cương:
“Ủa… Con bé hồi chiều… người yêu ông hả… Sao thấy cứ xà nẹo theo ông hoài vậy…”
Cương: “Tại học chung riết thân nên vậy thôi. Chứ nó có bạn trai rồi… Tại kêu bà xã rồi chòng chiết cho vui thôi…”
Lộc: “Thấy nó cũng dễ thương dữ lắm à…”
Cương: “Uhm. Dễ Thương… Hồi đó mới vô tui cũng tính quen đó… mà biết có bồ rồi thôi…”
Lộc: “Bồ gì… Ôm với em nó mà gần nhau riết… nhìu khi bỏ thằng kia luôn chứ bồ…”
Cương thì biết vụ đó rồi, nhưng không lẽ nói oạch tẹt ra cho ông bạn mình nghe. Dù gì cũng phải giữ bảo mật thông tin người ta chứ. Nên chỉ đáp:
“Kệ em nó ông… Hên thì em nó thích mình… Hông thì thôi chứ không ép…”
Cương bắt đầu bẻ lái:
“Mà giờ… ông chở Trâm về hay đi chơi… hay sao…”
Lộc cười tủm tỉm:
“Chở đâu chi… Nhà có phòng… Lát kêu lên phòng chơi thôi…”
Cương không biết chữ “chơi” của Lộc mang nghĩa đen hay bóng. Chắc cả hai. Nên anh không hỏi sâu vì cũng là chuyện tế nhị của mấy sấp nhỏ. Anh còn cố tình tạo điều kiện cho hai đứa khi kêu Trâm:
“Em… Lên phòng khách hay lên lầu chơi với Lộc đi. Để anh phụ rửa cho.”
Vừa nói, anh vừa đẩy em nó ra khỏi bếp. Thấy hơi vô duyên, nhưng mà đó là cách anh vừa giúp Lộc, vừa để khỏi bị tra hỏi về chuyện bé Tuyền hay thứ gì khác. Trâm ngơ ngác nhìn anh, rồi đi ra chỗ lộc với vẻ như “Ông này làm trò gì vậy ta…”. Cương đứng kế bên cô Linh phụ rửa, thấy cô cũng cười tủm tỉm, chắc cũng hiểu chuyện nên cũng chả hỏi han gì. Lúc sau cũng đúng như anh dự đoán, Lộc với Trâm rủ nhau lên lầu. Cương với cô Linh hơi nhìn theo 1 lúc rồi quay lại lau lọt đống chén dĩa đã sạch bon. Mặt cô Linh hơi liếc theo 2 đứa kia tới khi khuất hẳn, cô cười rồi nói:
“Mấy đứa trẻ giờ… Làm gì cũng nhanh… Mới gặp mà bụp luôn…”
Cương: “Dạ… Chứ bên Âu – Mỹ, 12 – 13 tuổi là nó quất nhau ầm ầm rồi cô…”
Linh: “Bởi… Phát triển sớm nó vậy… Mà tính ra hồi đó, cô cũng mới học xong 12, là đẻ nó luôn. Chứ kịp đại học đại hiết gì đâu. May cũng lấy ông kia, ổng thương nên ở tới giờ.”
Cương cũng biết vậy thôi, chứ nói gì được nữa. 2 cô cháu dọn dẹp xong, ra ngoài ghế sofa trên phòng khách ngồi. Cô Linh mở phim Hản xẻng gì đó, Cương ngồi coi chán… mà ngửa đầu ra ghế gục gặc mấy lần. Linh kêu:
“Ê… Buồn ngủ thì đi lên kia ngủ… Ngồi đây chi vậy…”
Cương lờ đờ ngóc đầu dậy, cười cười rồi im lặng lết xác lên phòng mình. Cô Linh nhìn theo mà lắc đầu, rồi cày phim bộ tiếp…
Chắc ngồi kế phụ nữ thì thấy phê phê, nên ngủ hay sao… mà lúc nằm phè trên giường thì 2 mắt mở thao láo như đã uống cả lít café, dù phòng cũng đã tắt điện tối thui.
“Lộp cộp… lộp cộp… Ứm… ứm ứm…”
Trong không gian tĩnh mịch như vầy, Cương nghe thấy tiếng nho nhỏ… hình như bên phòng Lộc phát ra. Bắt đầu cái thói nhìu chuyện nổi lên… Cương kê tai sát vách phòng. Chắc nhà này cách âm không được tốt như bên động banh tưng, nên tiếng gì bên “thế giới bên kia” cũng xuyên giáp mà rỉ vào tai người phòng bên cạnh. Cương biết 2 cô cậu kia đang làm gì. Tính ra Trâm cũng bạo dữ… Mới qua nhà người yêu, có người nhà bên dưới, và anh phòng bên cạnh… mà ngang nhiên rên rỉ, tưng nhún như chốn nhà hoang. Chắc Lộc nó hiếp Trâm thôi… chứ em nó hiền chết bà. Cương cũng không phán xét gì em nó, chỉ mỉm cái, rồi nằm lại xuống nệm… Giờ cũng 21h hơn rồi, không biết chị em tưng banh nơi kia đang làm gì, anh nhắn Huyền:
“E hem… Cái chị kia… Đang mặc đồ rồi nằm trên giường đúng hông…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro