Vẽ tranh

Phần 44

2022-08-08 11:38:00

Phần 44
Tuyền chỉ tới chỉ lui, cuối cùng cũng tới một quán ăn XXX mà em nó nói ngon. Nó nằm ngay chỗ cũng ít nhà cửa, trước quán, cách 1 con đường nhỏ chỉ rộng chừng 5 – 7m gì đó, là một con kênh mà như con sông, có hàng rào kiêng cố rất cao, khoảng nửa mét mà chặn dọc theo bờ. Nói hàng rào vậy chớ… chỉ là mấy cọc sắt ghim dọc men kênh, nối với nhau bằng mấy sợi dây xích. Chắc khuyến khích mấy đứa con nít quởn quởn nhảy xuống tắm chơi vậy đó.

Dựng xe trước quán, thấy bên trong cũng rộng. Bề ngang chừng 10m, dài chắc hơn 20m mút chỉ đằng sau. Có hơn cả chục cái bàn sắt mà mặt gỗ nhỏ nhỏ, thấp lè tè cỡ nửa mét, kèm mấy cái ghế gỗ dạng gập lại được, để xung quanh. Chỉ có vài nhóm người đang ngồi bên trong, già có, sồn sồn có, thanh niên cũng có… đặt biệt là có một nhóm chừng hơn 5 người gồm trai gái như sanh viên, đang ngồi gần cửa quán. Cả quán thấy Cương với Tuyền ở trước mà cứ chăm chăm nhìn vào, chắc ồn quá nên dùng ánh mắt để chửi. Cương cũng tắt máy xe, anh hỏi:

“Quán cũng rộng ha… Mà ở ngay chỗ cũng đẹp nữa… Nhưng có thật là ngon hông đó bà xã…”

Tuyền: “Hơ… Lát ăn rồi biết…”

Cương: “Chờ Thi tới rồi vô luôn nha… Em đứng vô trong cho mát ih…”

Tuyền đứng vô trong hiên quán, Cương đứng mé mé mép lề đường hóng Thi chạy qua. 1 – 2′ Sau… bóng dáng quen thuộc của Thi xuất hiện xa xa. Em nó không ăn mặt như Ninja Lead, vậy mà không hiểu sao chỗ nào cũng trắng… (đương nhiên là chỗ cần hồng là hồng, đỏ là đỏ, đen là đen nha… chứ có phải xác chết đâu mà trắng trạch toàn thân).

Thi chạy ùa vô, để xe kế xe MƯỢN của Cương. Em nó mở mask ra:

“2 Người chạy nhanh lắm luôn…”

Cương: “Tại xe anh dỏm, chạy chậm là tắt máy à… Nhanh mới tản nhiệt được… Hoi đi vô nè…”

3 Đứa vô mà cả quán ai cũng nhìn. Không biết do thấy 1 thằng thanh niên có 2 thiên thần hộ tống 2 bên, hay chỉ chú ý tới mỗi 2 cô gái nữa. Chắc là 2 cô gái… chứ Cương có đẹp gái đâu mà được nhìn, dù mặc cũng giống nữ lắm… Dãy ngoài có gió lùa, sáng sủa, nên Cương không hỏi, mà ngồi ngay cái bàn gần cửa, sát tường, cùng dãy là nhóm sanh viên sanh đẻ gì đó ngồi cách bàn Cương chừng hơn 5m. Cương ngồi quay mặt hướng vô tường, Thi và Tuyền ngồi vuông góc, trước mặt Cương mà nhìn ra ngoài con kênh. Cũng hên là trời dịu nắng, mùa thu gió đu đưa thổi qua con k… con gì đó tự hiểu: D…

Một bé nhân viên ốm ốm đi ra:

“Anh chị ăn gì ạ…”

Cương: “2 Đứa kìa… Lựa gì đi… Món nào xịn xịn á… Rồi lát bé Tuyền nó trả… He he he…”

Tuyền: “Hơ… Cho anh nhịn… Hm hm hm…” – ẻm lại quay qua nói với nhân viên:

“Cho mình 1 nồi lẩu hải sản lớn… 2 đứa con gái ăn thoi… Ông kia nhịn nha bạn…”

Thi cười rung vai, nhìn Cương. Anh không nói gì mà chống cằm, ngắm 2 đứa. Bé nhân viên:

“U… Vậy là anh này nhìn miệng 2 chị thoi hả… Hm hm hm…”

Tuyền: “Đúng òi… Ổng giữ eo, kiêng cử dữ lắm… Thấy mặt ổng hông… Con trai con đồ mà như con gì không ớ…”

Bé nhân viên tủm tỉm cười:

“Con gái hả chị… Hm hm hm…”

Tuyền mắt sáng rỡ: “Ờ… Đúng ròi đó… Đúng rồi đó em… Ha ha ha…”

Cương phẫn nộ kêu lên:

“Ừa… Phải òi… Ăn mình đi… Xớ… Em nè… Cho anh thêm 1 phần hàu nữa nha…”

Bé nhân viên: “Hm hm hm… Dạ có luôn… Ăn hàu tốt cho nam lắm anh…”

Cương: “Ừa… Tốt nhìu thứ lắm đó…”

Thi chắc cũng hiểu, nên cười phì ra. Tuyền bặm môi, nhìn qua ngó lại… chụp ngay miếng khăn giấy chưa khui mà chọi vô Cương. Cương la:

“Ha… Khăn giấy để lau nha… Chọi chọi… tốn tiền quán người ta à…”

Tuyền nheo mắt, bặm môi hăm dọa cái tìm thức đầy màu hồng đỏ của Cương. Bé nhân viên:

“Vậy là 1 lẩu hải sản lớn… một phần hàu thêm nữa đúng không ạ…”

2 Đứa kia im im. Cương: “Uhm em… Nhớ lát ghi hóa đơn… đưa con bé này nha…” – anh hất hất mặt qua chỗ Tuyền.

Tuyền cầm miếng khăn giấy khác tính chọi Cương, anh trợn mắt lên. Ẻm thu mình lại như con sò không vỏ, chắc chui lại vô lưới đó mà… Bé nhân viên vừa cười, vừa đi vô trong.

… Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://bimdep.pro/ve-tranh/

3 Đứa ngồi chỗ bàn mà nhìn ra phía kênh. Cây thì cũng có lát đát vài khúc nhỏ như ống máng xối nước, chạy dọc theo cái lề sát hàng rào. Bên kia kênh là 1 vùng trống chắc cũng cả km, xa xa như có con đường mà có thể thấy xe cộ lâu lâu chạy qua chạy lại. Không biết giờ trưa, người ta ở trong nhà hết hay sao, mà khúc đường trước mặt 3 đứa cũng đìu hiu, vắng xe. Nhưng Cương lại thích như vậy. Anh kêu:

“Em biết chỗ này cũng hay quá ha…” – nói với Tuyền.

Tuyền gần Cương: “Hồi đó mấy bà chỗ công ty dẫn ra đây ớ… Ở đây mà tối là cũng đông lắm luôn. Tại mình đi buổi trưa… nên vắng vậy thôi á…”

Cương: “Chắc gần cái kênh, người ta mò xuống dưới, bắt đồ lên cho mình ăn đó… Hm hm hm…”

Tuyền: “Hơ… Anh nghĩ sao dạ… Ở đâu trong thành phố mà có sẵn hải sản sống cho anh bắt…”

Cương nhìn em cười cười: “Thành phố… có sao hông… Anh ăn quài luôn ớ…”

Tuyền nheo mắt nhìn anh chằm chằm như biết ý đồ anh nói cái gì. Ẻm lòn tay xuống, nhéo vô đùi Cương. Cũng may là Thi đang chăm chú nhìn ra đường ngắm cảnh. Cương hỏi Thi:

“Lát về có làm gì hông em…”

Thi tròn mắt, nhìn qua:

“Dạ… Em về ngủ xí… Dậy chắc em nghiên cứu đồ án luôn anh ạ…”

Tuyền: “Hihi… Chị chăm quá ha… Hèn chi vẽ đẹp quá chừng… Ai như ai kia… Hớ…” – ẻm đá xéo Cương.

Cương: “Ừa… đúng dòi… Người ta vẽ xấu lắm… Mốt người ta nhờ bé Thi chỉ cho người ta xịn lên cho biết… Ha Thi ha…”

Thi đỏ mặt, cười bẽn lẽn, rồi la:

“Em hổng dám chỉ đâu… Có qua chơi thì được… Hi hi…” – đúng dòi đó… qua “chơi” hoi.

Tuyền: “Hơ… Vậy chị chỉ em luôn ih… Hổng có cho ông này hơn em được… Nha chị… Chị…” – nó vừa nói, vừa lay lay tay Thi, rồi chu chu mỏ ra.

Tự nhiên Cương với 2 đứa nghe đám sanh viên kia xì xầm gì đó, xong cười khúc khích. Chắc đang ngắm mấy con ong ruồi đang chích vào mấy bông hoa cách đó mấy chục mét, rồi không kiềm nổi cảm xúc mà bật cười ra. Cương thật sự cũng muốn biết cái đụn mây mà thiên thần Thi tí nị cư ngụ là ở đâu, nên cũng rất háo hức muốn qua, lâu lâu ghé “chơi”. Nhưng tuần này cũng có nhìu dự định, không biết khi nào mới có dịp. Rồi thì có một bạn nam nhân viên bên trong, mặc áo thun – quần dài – sandal, cũng bưng bê món ăn ra. Vừa để mấy dĩa đồ sống lên trước, nam nhân viên ngó qua, tự nhiên đứng đơ mà liếc qua liếc lại nhìn Tuyền và Thi, trong khi 2 đứa đang chăm chú nhìn vào mấy dĩa đồ ăn. Chỉ có Cương thấy được biểu cảm đó, anh cũng đoán biết được nó đang có trạng thái gì rồi. Tuyền chả để ý gì khác, ngoài quay qua nói với Cương:

“Nè… Chồng thấy đã hông… Người ta toàn đồ biển không… đâu ra bắt dưới kênh cho chồng ăn… Hớ…”

Cương nhìn thấy nam nhân viên đang đơ, tự nhiên dòm qua anh, bắt gặp anh đang nhìn ổng nãy giờ. Cương nhanh ứng phó lại:

“Ủa còn lên đồ ăn nữa hả bạn…”

Nam nhviên: “Ơ… Dạ… Dạ… Còn nữa anh…” – rồi hơi vội vã lướt vô trong mà không quay đầu lại nhìn.

Cương nhìn lên bàn, thấy có bún, mì tươi, mực, tôm, bạch tuột… chỉ thiếu mỗi nồi lẩu và cái bếp. Chưa tới 1′ sau, bạn nam nhviên cũ đi ra, cộng thêm 1 nam nhviên khác, mặc áo thun, quần jean kèm đôi dép kẹp đi ra. Người bê cái bếp và nồi lẩu, bạn nam cũ bưng dĩa hàu ra. 2 người đó mới đặc món xuống bàn, thì bạn nam cũ đi vô, còn lại người kia với nét mặt hơi lanh hơn chút.

“Dạ anh chị cần kêu gì nữa không ạ…” – nam nhviên này có giọng Bắc, hơi the thé, nói với 3 đứa, mà chỉ nhìn lướt qua Cương, rồi dừng mắt lại ở mặt 2 “thiên thần và tiểu quỷ” kế bên Cương.

Thi lắc lắc đầu, Tuyền nói: “Dạ được rồi anh…” – xong ẻm bặm môi, nhìn nhìn xuống bên ngoài đáy nồi.

Cương nghi nghi có gì rồi, nên anh thử coi biểu hiện của nam nhviên này coi sao. Nên cứ chống cằm, cười cười mà thị sát. Tuyền kêu:

“Ih… Bếp chưa châm nè…” – xong lại chu chu cái mỏ ra một cách vô ý.

“Thằng kia… Chưa châm lửa cho khách kìa… mà đi vô trong chi vậy…” – nam nhviên nói với vào trong bếp.

Cương nhìn vào trong, thấy nam nhviên cũ đang nhìn về hướng 3 đứa, bèn vội vàng quay vào trong, với lấy cái bật lửa dài hình que rồi đi ra nhanh nhảu. Tuyền và Thi chăm chăm nhìn theo bạn nam cũ. Chợt… nhviên nam đang đứng đối diện Cương nhanh chóng sàng qua một bên, khom người xuống như cố tình muốn đụng chạm vào lưng 2 cô gái, mà bê cái nồi lên cao. May sao, 2 đứa né người vội qua… nam nhviên này như bị lỡ trớn, chồm lên trước chuẩn bị đập mặt vào nồi lẩu…

“Ấy ấy… ấy ấy…” – nam nhviên la lên.

“Aaaáh…” – 2 cô gái la lên vì hết hồn.

Cương theo phản xạ, chụp cái chén nhựa, ốp vô đáy nồi… một tay chụp lên tay cầm của cái nồi gần anh nhất để đỡ nó không rớt. 1 chân nam nhân viên giơ hổng ra sau như lấy lại thăng bằng, bụng tì vào cái ghế của 2 cô gái. Còn nam nhviên thứ nhất thì nhanh chóng chạy lại la:

“Làm gì vậy mày…”

“Từ từ thoi ông ơi…” – Cương kêu lên.

Mấy nhóm khác nhìn qua chỗ 3 đứa. Nam nhviên #2 mới đứng thẳng dậy, mặt hơi tái méc. Chắc tưởng sắp ăn nồi, vì nó vẫn còn nóng ấm. Ổng nói:

“Thôi được rồi anh… bỏ ra để em cầm được rồi…” – Mặt ổng hết vui òi.

Tuyền la: “Trời… mém nữa tưởng anh ăn hết nồi lẩu của tụi em luôn á…”

Nhviên #2: “Ơ… dạ dạ… Em xin lỗi… Hm hm…”

Cương từ từ thả cái chén với tay xuống cho ông đó cầm. Tuyền và Thi còn né ổng xa hơn, kiểu như sợ ăn ké nguyên nồi lẩu bằng đầu. Nam nhviên #1 mới chọt bật lửa vào cục cồn trong bếp. Cái ông #2 mới để nhẹ lên, mặt mày từ từ hồng hồng lại (nói hồng vậy chứ, da cũng ngăm ngăm à). Nam #1 lại đi vội vô trong như sợ 3 đứa vậy, còn ông #2 chắc hết hoảng rồi, lại nói:

“Hì hì… Nãy em sơ ý, làm 2 chị dễ thương đây hoảng hồn… 2 chị có sao không ạ…” – nói để có cớ nhìn chằm chằm vào Tuyền và Thi.

Thi cũng hơi nhăn mặt, Tuyền thì cũng dửng dưng nói:

“Thôi được rồi… Để tụi mình tự lo ở đây…”

Nam nhviên lại vẫn cứ đứng sau 2 cô gái mà lò mặt vào ở trên cao:

“Ôi… 2 chị bao tuổi thế ạ…”

Tuyền: “Già hết rồi bạn… 18 chứ mấy… Có chị này 20 nè…” – ẻm chỉ qua Thi. Rồi cầm nắp nồi dở ra coi mà không thèm nhìn nam nhviên.

Cương biết chắc, ông này đang tính cưa cẩm gì 2 cô gái trước mặt cái thây của mình đang ngồi sờ sờ 1 đống nãy giờ. Nó chả coi anh ra gì, không lẽ tư thế của Cương chỉ nhỏ bé như thằng ku nào đó sao…

Nam nhviên mắt sáng rỡ:

“Ối… Vậy 2 em trẻ thế… Anh 22 này… Còn độc thân đấy… Hm hm…”

Tuyền: “Ờ…”

Nghe ẻm trả lời trỏng không vậy mà ổng còn lì:

“Thế 2 em đây có người yêu chưa nhỉ… Hm hm…”

Thi nãy giờ lơ lơ, chỉ nhìn vào nồi lẩu, nhìn Tuyền và Cương như một con bé vô cảm. Còn Tuyền:

“Em có chồng òi…”

Cương hùa theo: “Em nó có bạn trai rồi nè…”

Nam nhviên: “Ồ thế ạ… Vậy đây bạn gái anh ạ…” – nhìn qua anh với vẻ ganh tị. Hoặc có thể là ganh ghét. Má nó… zô ziên…

Cương: “Đâu có em… Anh chưa có bạn trai nè…”

Tự nhiên tới mắt con mén Tuyền sáng rỡ lên:

“Ờ đúng rồi đó… Ổng chưa có bạn trai đó anh… Anh thích… em làm mai cho… Thấy ổng nhìn anh nãy giờ đó. Hi hi hi…” – ẻm vừa cầm nắp nồi, vừa hất hất cái mặt đáng ghét qua Cương.

Nam nhviên: “Hi hi… Dạ thôi ạ… Vậy anh chị ăn ngon miệng ạ… hm hm…”

Thế là ông nhviên ham hố đi vào mà không dám nhìn lại chỗ 3 đứa. Cương còn thấy đám nhviên nam nữ, có bạn nam nhviên #1 ở phía bếp úp mặt lên bàn, vô tường mà cười ngả nghiêng ở trỏng. Nhóm sanh viên ngồi gần đó cũng xì xầm rồi cười hi hí, nho nhỏ theo… chắc không muốn cái ông ham hố kia nghe. Riêng con mén thì hơi cúi đầu xuống cùng bé Thi mà cười tủm tỉm. Cương thì mắc cười lắm, nhưng do đang ngồi cái hướng mà từ dưới bếp nhìn lên cũng thấy nửa mặt, nên chỉ dám mỉm nhẹ môi 1 cái. Thi hỏi nhỏ:

“Thế anh chưa có bạn trai thật à… Hi hi hi…”

Tuyền: “Chị có hông… Kiếm cho ổng đi… Hé hé hé…”

Cương: “Nha… Mấy cô chọc tui đi ha… Tui sợ người ta quê, nên nhịn nãy giờ đó nha… Nha…”

Tuyền: “Cười đại đi ba… Nén chi mệt zị… Hm hm hm…”

Cương: “Đậy nắp lại… Nhìn hoài sao nó sôi hả con nhỏ này…”

Tuyền: “Hơ…” – rồi ẻm đậy nắp lẩu lại.

Cương nói: “Lẹ quá ha… Mới vậy mà vèo cái hết nửa năm… Chắc học thêm mấy tuần nữa… ý quên… Thêm có mấy ngày nữa là nộp đồ án gì đó rồi xong ha…”

Tuyền: “Uhm… Lẹ… nhanh… Mà học cũng cỡ đó rồi, mới biết chị Thi đó chớ…”

Thi: “Hồi trước… Em thấy 2 người, còn tưởng 2 người là 1 đôi luôn ấy…”

Tuyền: “Bộ thiệt luôn hả chị…” – ẻm quay qua nhìn Thi, xong rồi lại nhìn anh mà cười chúm chím.

Thi: “Thật mà… Bây giờ còn ngồi chung xe… nhìn còn giống tợn hơn nữa ấy… Hm hm hm…” – nhìn mặt Thi vừa nói mà nét mặt ngây thơ, nhìn thấy thương luôn á. Thi lại hỏi:

“Mà Tuyền có bạn trai thật không…”

Tuyền: “Thiệt chị… Ổng hổng có học ở đây… trường khác. Còn này chồng em… Hm hm…” – ẻm để tay lên vai Cương mà chỉ.

Thi: “Tuyền hay ghê luôn á… Vừa có bồ, vừa có chồng nữa… Hi hi hi…”

Tuyền: “Mà ông này ổng ăn hiếp em hoài chị oi… Bởi em khổ…” – ẻm lắc đầu, thở dài, biểu hiện vẻ chán nản giả tạo thấy gúm luôn.

Cương: “Ờ… Chê tui đi… Về biết tay tui… Lỡ mang tiếng òi…”

Tuyền: “Thách anh ớ… Dám hông… Nè… Ăn em ở đây luôn ih… Nè…” – mặt kênh kênh khinh địch thấy mà ghét hà.

Cương: “Xía… Ăn đồ trong nồi nóng phải ngon hông… đồ nguội… để về ăn… Nước sôi rồi kìa…”

Tuyền “bốp” cái vô vai Cương mà mặt đỏ ké. Ghét ghê! Xong 3 đứa dở nồi lẩu ra, Cương bê mấy dĩa đồ sống lên mà lùa vô trong nồi. Đậy nắp lại… anh nói:

“Ih mấy đứa… Làm đồ án nãy cô nói là chia nhóm ra á… Ờ nhóm chừng 3 – 4 đứa, lớp 25 đứa. Chắc 3 đứa mình đủ rồi ha…”

Thi gật đầu lia lịa. Còn Tuyền:

“Em thấy nhóm 4 bóng đèn đủ rồi đó… Đâu chòng hỏi coi người ta cho chồng vô hông… Há há há…”

Thi đang uống trà đá, bỗng sặc nước một cái. Ẻm che miệng lại mà mặt đỏ lên thấy rõ qua nước da trắng hồng của ẻm. Tuyền quay qua:

“Ih… Chị có sao hông…” – vừa nói vừa vuốt lưng Thi.

Thi lắc lắc đầu. Tuyền la:

“Chồng thấy hông… Thấy chồng chung nhóm nên chỉ bất bình thấy hông…”

Cương: “Ờ… Chồng vô nhóm đó là mất luôn á…”

Tuyền ngơ mặt hỏi: “Mất gì chồng…”

Thi cũng tròn mắt, nhìn chằm chằm vô Cương. Anh nói:

“Mất… mất trinh…”

Giờ là 2 đứa con gái sặc trà đá luôn. Nhóm sanh viên 3 trai 2 gái còn nhìu chuyện nhìn qua nữa mà. Thi cười đỏ mặt, vội xé bao khăn giấy mà lau miệng rồi che lại luôn. Cũng tiện nhể! Tự nhiên Cương giúp quán có thêm thu nhập từ vụ xài khăn giấy. Tuyền cứ nẩy vai lên liên tục như con điên á… 2 tay cứ ụp vô mặt, ló ló 2 mắt ra mà nhìn nhìn anh như anh lạ đời lắm vậy. Ẻm mới ho cái rồi nói:

“Trời ơi… Giờ em mới biết nào giờ ở chung với trai tơ luôn… Hà hà hà hà…”

Cương: “Bởi… Vợ chồng mà hông biết gì người ta sao sao hết… Tệ gì đâu á…”

Tuyền không thèm nói, mà rút một tay xuống nhéo vào eo Cương. Cái má đỏ dính vài lọn tóc nhìn dễ thương gì đâu. Mắt rưng rưng nước mắt, long lanh lên, đúng nghĩa “cười ra nước mắt”.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ tranh

Số ký tự: 0