Vẽ tranh

Phần 43

2022-08-08 11:38:00

Phần 43
Chừng 2 phút sau, ẻm đi ra, ôm vô tay Cương cho ngực ép vào tay anh, tạo độ êm cái và truyền cảm “hứng”. Vô lớp, thấy Thi đã ngồi sẵn ở trong đó. Bữa nay con mén nó đi bắt sò bắt sứa chung với CƯơng, rồi bị dính virus hí hửng hay sao đó… nó chạy vào, ôm bé Thi:

“Ah… Chị Thi… Hi hi hi… Chị khỏe hơm…” – 2 con sứa… a… bộ ngực của em nó cứ tì vô lưng Thi.

Thi: “Ơ… Uhm… Chị khỏe… Có gì mà vui vậy…”

Tuyền chỉ “hm hm…”, Cương nói:

“Bả đói quá nên bị tưng đó em…”

Tuyền: “Ah… Đúng òi… Nãy chồng đi mà hông thèm dừng lại cho người ta ăn luôn… Chị thấy ổng ngược đãi em hông… Vợ chồng ăn nằm cả mấy năm… mà như vậy đó… Hix…”

Thi: “Oh… Vậy là em lấy chồng rồi hả… Anh Cương… sao bỏ đói vợ vậy… Hi hi…”

2 cô gái nhìn anh. Thi thì chỉ cười cười, còn con tiểu yêu kia thì nheo mắt, bặm môi mà đe dọa Cương y như hồi nãy… mặt đầy sát tinh khí. Cương sợ hãi:

“Cắn chết 2 đứa giờ… Hùa ăn hiếp anh hả…”

Tuyền: “Đó đó… Chị thấy hông… Chị mà ổng còn đòi cắn nữa kìa… Quánh ổng đi chị…”

Thi chỉ che miệng cười, làm như hổng sợ Cương điên lên mà cắn thiệt hay sao đó. Gan thiệt luôn trời… Làm Cương phải nổi cơn cuồng phong mà chửi:

“Thi ăn sáng chưa em…”

Thi: “Dạ… uhm… trưa em mới ăn lận anh… Hm hm…”

Tuyền: “Ih… Sao chị hổng ăn sáng đi… Chị ốm mà còn muống giảm cân hả… Chồng… coi chỉ kìa…”

Cương: “Kệ người ta… em này… thiệt… Thôi anh xuống mua gì đó ăn đại nha… Thi đói kệ chỉ… Hm hm…”

Tuyền: “Đó… chị thấy hông… ổng kệ chị luôn kìa… Nghỉ chơi ổng đi chị…”

Thi chỉ cười cười chứ không nói gì. Cương chả hơi đâu quan tâm tới Thi làm cái khỉ gì hết… ưu tiên cho ai bắt “hải sản” chung với anh thôi. Vậy là ảnh ùa xuống sân, chạy ra cửa ngó qua ngó lại… Thật sự thì mấy quán ăn ở trường này cũng ít, vì xung quanh chỉ toàn mấy dự án bự bự, hiếm có nhà dân lắm. Cũng may sao, thấy có bà bán bún thịt nướng, Cương chạy lại rồi mua 3 phần… 2″ sau chạy nhanh vào hành lang lớp của mình. Cương để một phần ăn bên ngoài bệ tường cửa sổ, cố tình không cho ai thấy, anh đi vô.

“Ủa… Chòng… Mua có 2 cái thiệt luôn đó hả…” – Tuyền ngơ ngác nhìn Cương.

Cương: “Thì Thi có ăn đâu mà mua… Đúng hông nè…”

Tuyền: “Hơ… Vậy hoi… chị với em ăn chung nè… Ghét chồng gì đâu á…”

Thi: “Thoi được rồi… 2 người ăn đi…”

Tuyền nhìn qua Cương mà lườm kiểu chì chiết, căm thù như địch thủ mà cảm giác muốn bay vào xé nát áo anh ra rồi làm gì không biết. Cương cười cười, rồi chạy ra ngoài… 4 – 5s sau, anh đi vô, cầm theo hộp đồ ăn. Thi với Tuyền lỏ mắt ra nhìn, đơ cái mặt ra. Cương thừa biết Thi hay nhịn ăn để tiết kiệm, như lời chị Trang kể, nên rất hận Thi… coi em nó như người dưng nước lã chưa được lọc qua máy laser á. Bởi phải cho lúc nào cũng theo dõi để mà ám hại.

“Ăn đi nè… Ăn đồ của bé Tuyền là lây bệnh tưng của nó á…”

Tuyền tròn mắt ra: “Hả cái gì…”

Thi: “Dạ thoi… anh không cần phải vậy đâu mà…”

Cương: “Hông ăn là anh đánh đòn bé Tuyền á…”

Tuyền: “Ủa… Tự nhiên người ta không ăn… cái đánh em là sao…”

Cương: “Ai biểu loi nhoi… Hên có Thi ở đây, không là quánh cho em tơi tả…”

Tuyền chắc nó biết cái vụ “đánh tơi tả” của anh là sao, nó tủm tỉm cười mà nhìn muốn đè ra… à mà thoi. Thi kêu:

“Vậy thôi cảm ơn anh… Hm… hm… Ôi… mà sao anh đi mua nhanh thế…”

Tuyền: “Ổng sợ em đó chị… Hông chạy ra mua… là em trị ổng tới công chuyện luôn á…”

Cương lườm yêu con mén một cái rồi nói:

“Người ta ác độc, phải cho em ăn cho bự như con bé này nè… Vậy mới đã…”

Không biết Thi trong đầu nghĩ gì, mà cúi mặt cười mỉm mỉm. Còn bé Tuyền nó bặm môi, giá giá cánh tay như muốn đánh Cương, xong cũng cười cười… chả biết 2 chị em nó đang nghĩ gì. Chắc bị sự thâm độc của Cương làm cho trong lòng cảm thấy thống khổ, nên cam chịu để khỏi bị anh “đâm sau lưng”. He he he…

Một hồi thì 3 đứa cũng ăn xong, dọn dẹp, rửa ráy… Mấy sinh viên cũng dần lấp đầy các ghế trong phòng. Cô Vân, giáo viên giảng dạy đi vào, sắp xếp mọi thứ rồi đưa ra một thông báo:

“Àh… lớp mình ha… Mình học cũng gần hết khóa rồi. Thì tuần sau trở đi… mấy em chỉ cần lên đây 1 ngày một tuần, thứ tư. Chủ yếu để ôn tập lại đặng làm đồ án thôi ha… Lúc trước khi đăng ký học thì các em cũng biết đồ án này kia sao rồi ha…”

Cả lớp nhao nhao lên. Một sinh viên nữ lên tiếng:

“Vậy đồ án làm sao cô?”

Vân: “Đây cô có mang vài cuốn đồ án mẫu cho mấy đứa coi tham khảo. Nói là đồ án vậy thôi… chứ cũng như hồi đó đi học mà kiểm tra 1 tiết à… Miễn vẽ được mấy bước cơ bản, rồi ăn thua khả năng mấy đứa thoi. Với bữa giờ cô thấy em nào cũng được hết. Này có gì đâu khó…”

“Khó lắm cô ui… Hết gặp cô được rồi… Khó ở lắm cô ưi… Á hạ á hạ á hạ…” – một thanh niên 3D ẻo lả lên tiếng.

Vân: “Trời coi nó kìa… Bộ tui ba má mấy anh sao mà làm thấy ớn… Ah… Ý anh là học xong ra, rồi quên tui luôn gì… Chứ số phone tui chắc để thờ đúng hông…”

Nam 3D: “Chòi ôi… Cô nghĩ sao hà… Em thương cô muốn chết hà… Ở đó mà…”

Vân: “Thôi đi ông ơi… Học cả nửa năm, chưa gọi cô nó được một lần mà giờ coi kìa…” – Cô vừa nói, vừa chề môi lắc đầu.

Nam 3D: “Thì giờ em quan tâm nè… Để tối em gọi cô cho cháy máy luôn… Hi hi hi…”

Vân: “Tối tui có chuyện khác rồi… Cần anh chắc…”

Nam 3D: “Úi… Quên… Cô bận với chồng rồi… Quên… Hí hí hí…”

Nhắc tới chồng, tự nhiên thấy nụ cười mỉm của cô dần biến mất. Cô đổi nhanh chủ đề:

“Mà mấy đứa có sđt cô rồi ha… Tuần sau mình ít gặp, nhưng mà cần gì thì gọi hỏi. Miễng đừng chơi ngay giờ tui đang ngủ à… Cho rớt luôn là đừng trách.”

Thực ra, Tuyền với Cương học với cô vậy thôi, nhưng chưa hề có sđt của cô dạy mình. Cương kêu lên:

“Cô ơi…” – cả lớp nhìn Cương. Anh tiếp:

“Dạ… em chưa có số cô… Cho em xin cái…”

Nam 3D: “Cô thấy hông… người ta học cả nửa năm còn chưa có số cô kìa… Em có số cô mà cô chửi em vậy đó… Hu hu hu…”

Vân: “Thôi đi anh kia… Nhìu khi người ta bận nên quên xin thôi chứ có gì đâu. Còn hơn có số rồi mà không hề tương tác cả nửa năm. Xớ…”

Nam 3D hất cái mặt lên “Hứm…”, rồi nhìn nhìn, soi soi Cương. Vân mới nói:

“Đây cô cho lại số mấy đứa nha… Nhớ… cái nào liên quan thi cử, đồ án thì hỏi. Hoặc vẽ viết gì đó cũng được, không còn học, nhưng vẫn hỏi được ha. Gọi không được thì nhắn… có thời gian thì cô trả lời cho…”

Nam 3D: “Vậy em nhắn tin… hỏi chuyện con cái được hông cô… Hi hi hi…”

Vân: “Đó… nữa… Anh muốn hỏi con gì… Con trai thì tui không có… chứ gái thì có một con nha…”

Nam 3D: “Hoi hoi hoi… Tưởng con trai thì còn…” – nói mà cái mặt nhìn ẹo thấy ghê. Mấy đứa khác cũng nhìn cười cười.

“Mà chắc con gái cô đẹp lắm nè… Hì hì hì…” – lại là nam 3D.

Cô Vân chỉ im im, trề môi và lắc đầu. Mấy nam 3D kế bên đánh “bốp” vô tên 3D đó rồi kêu:

“Mày… nhìu chuyện… Để cô cho rớt luôn giờ…”

Cô Vân chả thèm trả lời, mà nói:

“Rồi đó… Cô cho số đó… Mốt đừng hỏi nữa nha…”

Cương: “Dạ…”

Cương với Tuyền tranh thủ lưu số Vân lại, còn Thi chắc biết lâu rồi, nên em nó chả bấm chả lưu gì hết. Hoặc có thể không cần hỏi, nên chả thèm lưu. Cương nghĩ “Wao… Vậy tuần sau coi như có nhiều thời gian để làm một số việc quan trọng rồi… Hi hi…” (đương nhiên không có bậy bạ cạ tùm lum đâu à nha). Còn bé Tuyền thì nhìn chăm chăm qua anh mà nheo mắt, bặm môi cười cười như kiểu đang có một âm mưu gì đó với Cương vậy. Thật là sợ hãi, khiếp vía… Tới nỗi thằng ku cảm nhận được luồng âm khí từ Tuyền, rồi khóc nhè luôn mà. Xong buổi học cũng diễn ra bình thường. Nay không vẽ người mẫu hay gì hết, mà chỉ tập trung vào giải thích và hướng dẫn làm đồ án.

3 tiết học cũng kết thúc với bao câu hỏi về đồ án làm cả đám hơi nhức đầu. Cương hỏi Tuyền:

“Nãy giờ nhức đầu luôn á… Thôi đi kiếm gì ăn uống cho hồi sức lại hông…”

Tuyền: “Hi hi hi… Vậy nay em đãi nhơ…”

Cương: “Anh tính rủ Thi đi luôn kìa… Đãi gì đãi…”

Tuyền: “U vậy hả… Chị ơi… Đi luôn hông…”

Thi: “Thoi 2 người đi đi, chị ăn ở nhà rồi…”

Tuyền: “Đi đi mờ… Đi chị…” – em vừa nói, vừa lay lay cổ tay Thi như năn nỉ.

Cương thêm vô: “Đi đi Thi… Nay 2 tụi mình ăn chực bé Tuyền nè… He he he…”

Tuyền: “Hơ… ai cho chồng ăn… Về ăn cơm nguội ih… Hí hí hí…”

Cương: “Ăn em luôn chứ ở đó…” – rồi anh quay qua Thi:

“Đi Thi… Cơm để anh qua nhà em ăn cơm nguội cho con Tuyền nó vừa lòng…”

Tuyền: “Ờ đúng òi đó… Chị… Mình quăng ổng ở nhà chị, rồi 2 chị em mình đi ăn tiệm… Kệ tía ổng… Hì hì hì…”

Thi: “Thôi… 2 người đi đi…”

Cương: “Em hông đi… là anh bắt bé Tuyền ăn luôn đó…”

Tuyền: “Ủa… Sao em liên quan gì… mà cái gì cũng lôi em ra đòi ăn này ăn nọ hết hử… Hử…” – vừa nói, em vừa hất cái mặt đáng ghét lên như thách thức.

Thi thấy 2 đứa nhây quá, không chịu buông tha… quyết định:

“Thôi… vậy em đi… Đừng có ăn Tuyền… Tội nghiệp nó…”

Không biết em có ý gì khi nói vậy, nhưng Cương chỉ cần biết Thi chịu đi ăn chung là được rồi. Xong 3 đứa dọn dụng cụ, giấy viết rồi định đi ra khỏi phòng… Cương chợt thấy cô Vân còn đang lui cui làm gì đó trên bàn giảng viên. Anh hỏi thăm:

“Ủa… cô chưa về hả…”

Vân đang tập trung làm gì đó trên máy laptop, mà mặt mày nhăn nhó, khó chịu. Cương lại hỏi:

“Cô… Chưa về hả cô…”

Cô hơi hết hồn nhìn vô 3 đứa:

“Úi… À… Chưa em…” – cô quay lại nhìn laptop mà “chật” lưỡi mấy cái, rồi lẩm bẩm:

“Chậm như gì…” – rồi lại chật lưỡi thêm mấy cái nữa.

Cương tò mò, tính há miệng hỏi nữa… thì con bé Tuyền tưng chen vô:

“Gì vậy cô… Chậm gì…”

Vân nhìn 3 đứa chừng mấy giây mà tròn mắt. Xong mới nói:

“Oh… Máy tính thoi em… Không có gì đâu… Mua mới có mấy tháng, mà giờ chậm. Làm này làm kia mà cứ đứng đứng, rề rề… nản quá…” – cô nói xong, thở dài 1 cái và khoanh tay nhìn lại cái máy.

Nhìn thấy người gặp nạn, ai mà thèm giúp… chỉ có đứa rảnh háng như Cương mới:

“Nhiều khi để lâu không làm lại máy nên chắc chậm thôi cô…”

Vân: “Ủa… Em cũng biết mấy cái này hả…”

Cương: “Dạ… Có biết chút chút thôi cô…”

Tuyền vừa nghe, ẻm la lên:

“Trời ơi, cô hông biết ảnh hả… Ảnh còn làm video…” – ẻm chưa kịp nói xong thì Cương chen vô vì sợ tiết lộ thân phận mình:

“Đâu em coi thử coi nó bị gì được hông cô…”

Tuyền: “Ah… người ta đang nói chuyện… tự nhiên anh…”

Cương nghe em nó hố rồi, liền cau mày lại mà nhìn em. Tuyền như biết Cương kêu im cái miệng lại, ẻm không hé thêm lời nào nữa, mà chu chu cái mỏ lên như để Cương thấy dễ thương mà tha cho. Vân hỏi:

“Video gì em… Cương… Video gì…”

Cương không đánh lạc hướng được, nên đành:

“Dạ… Em làm freelancer, hay nhận làm video cho người ta thôi cô… Hm hm…”

Vân: “Ù… Hay vậy ta… Đâu bữa nào làm cô cái coi chơi đi! Hm hm hm…”

Cương: “Dạ… Em cũng bình thường thôi cô… Cần thì cứ nhờ cũng được… Mà làm dở thì cô ráng chịu nha… He he he…”

Vân: “Ủa gì kỳ vậy… Làm dở là cô khỏi trả tiền à… Mà em làm chắc cũng nhiều rồi ha… sao dở được…”

Cương: “Thì em làm cô coi thử, không lấy tiền. Nên dở thì cô ráng chịu… He he he…”

Vân: “Cái thằng…” – vừa nói vừa cười và lắc đầu nhẹ.

Tuyền lanh chanh chen vô:

“Cô thấy hông… Làm cho người ta, mà vô tránh nhiệm… bỏ bê con người ta luôn thấy hông…” – mặt em nó như lái lái, mỉa mỉa Cương gì đó mà biểu hiện thấy rõ.

Cương: “Mệt cô nương quá… Để anh với cô nói chuyện… Quánh đòn giờ…”

Tuyền: “Hưm…” – hất cái mặt lên, lườm lườm anh.

Thi đứng sau chỉ biết che miệng cười nhẹ. Vân hỏi:

“Đó… em coi thử coi máy cô bị gì hông…”

Cương mới nghía lướt lướt qua màn hình laptop Vân thì oi thoi… file rồi shortcut rồi tùm lum tùm đồ nó đầy trên màn hình chính, không có 1 thứ tự hay sắp xếp gì coi cho gọn. Nhấp vô ổ cứng cũng y chang… Trời ơi… File phiết gì quăng tứ hệ, nhìn như bãi rác… hỏi sao không chậm. Anh nói:

“Qua chẩn đoán ban đầu, thì cô để file lộn xộn, không có phân ra rồi gom gọn lại, nên chắc vậy mà chậm. Còn có do gì thêm thì em chưa biết, tại mới nhìn sơ qua thôi cô…”

Vân: “Ừh… Hm hm… Cô cũng làm biếng sắp xếp lắm… Vậy giờ xếp lại thôi là được hả em…”

Cương: “Dạ… Thì cô cứ phân ra loại file nào cùng đuôi nhau, thì xếp chung lại. Rồi coi sao… Chứ có mấy cái đi sâu vô nữa… nói dài dòng cô cũng không hiểu đâu.”

Vân: “Ùh… Ghê ha… Nào giờ mới biết trong lớp có IT luôn á… Hm hm hm…”

Cương là đi “nhéo ti” chứ IT gì. Chẳng qua hay game đồ, xài soft này nọ riết cũng phải rành chút ít thôi. Cương kêu:

“Dạ… thì cô cứ làm thử đi. Được thì được… không được thì đem ra tiệm cho nó coi, không thì gọi em. Em cũng không phải chuyên gia… nhưng biết gì chỉ nấy thôi à…”

Vân: “Thoi… có gì gọi em… Chứ đưa ra tiệm cho nó bày ra thêm bệnh… Uhm… Có gì cần cô hú cho nha…”

Cương: “Dạ… Nhớ kêu em giờ nào không phải giờ ngủ. Không thôi đừng có trách em à…”

Vân: “U… Dám hù dọa giáo viên luôn… ghê ta…”

Cương: “Dạ… Em bất chấp mà… Hm hm…”

Vân: “Thôi được rồi… Ủa mà mấy đứa tính đi về hả… Ôi cô xin lỗi làm phiền nãy giờ…”

Tuyền: “Không sao đâu cô… Cũng 3 đứa về tính đi ăn rồi cũng ở nhà ngủ thôi cô… Cô đi ăn chung hông…”

Vân: “Hm hm… Thoi mấy đứa đi đi… Đúng là… 3 đứa em cô thấy học được nhất lớp… Mà sao hay ha… Ngồi xúm tụm với nhau luôn chứ…”

Cương: “Có gì đâu cô… Em vẽ xấu nên ngồi hửi hơi 2 đứa này! Hm hm…” – đúng ròi… hửi trên lớp lẫn ở nhà riêng luôn mà.

Tuyền: “Đúng òi cô… Nhờ em mà ổng mới lên tay đó… Hay chưa… Hi hi…”

Vân: “Hm hm… Thiệt… Thôi mấy đứa đi đi… Cô ngồi đây chút rồi lát mới ăn… Hây za… Chiều còn dạy tiếp nữa…” – cô vừa nói, vừa gồng mình như để giãn cơ, rồi thả xụi người xuống kiểu mệt mỏi.

3 Đứa chào Vân, rồi dung dẻ đi ra khỏi lớp học…

Tới bãi đậu xe, Thi đi trước, Cương và Tuyền đi sau. Cương hỏi nhỏ:

“Lát đi ăn gì bà xã…”

Tuyền để ngón tay lên cái môi đang chu ra thấy ghét, nghiêng đầu qua… nghiêng đầu lại như suy nghĩ. Rồi:

“Ah… Hay đi ăn lẩu hải sản đi… Em biết chỗ ngon lắm nè… Đi hông chồng…”

Cương: “Sáng mới ăn xong… Giờ ăn nữa hả…” – vừa nói vừa nhìn em mà cười gian xảo.

Tuyền “bốp” vào vai Cương một cái:

“Muốn gì hả… Tin đánh cho chết luôn hông…”

Cương chỉ cười cười khoái chí. Tuyền bặm môi, nhéo thêm anh vài cái vì cái dư âm của sự tức giận. Bỗng:

“Ôi… Ai để xe kỳ vậy trời…” – Thi la lên.

Cương với Tuyền nhìn lên, thấy Thi vừa đi tới chỗ xe ẻm, xong đứng nhìn vào chiếc xe mượn của Cương. Tuyền hỏi:

“Gì vậy chị…”

Thi: “Em nhìn này… Ai chơi để cái xe to tổ tướng kế xe người ta này… Sao mà dắt ra đây… kỳ ghê luôn á…”

Lần đầu tiên thấy bé Thi tức giận, nhưng Cương lại thấy thích, vì nhìn rất dễ thương. Tuyền có vẻ biết rồi, ẻm tính nói, nhưng Cương lay lay tay ẻm, lắc nhẹ đầu như ra hiệu đừng nói gì hết. Tuyền ngậm miệng lại, cười chúm chím. Cương nói Thi:

“Em dắt hổng được hả…”

Thi: “Uhm. Anh nhìn này… Như vầy rồi sao em dắt ra được…” – Vừa nói, ẻm vừa chen vô để lấy xe mà không được, do 2 xe quá sát nhau. Thi mới đi qua chỗ cái moto, dùng hết sức mà kéo kéo cái đít xe qua 1 bên, rồi lại nhích lên mà dựng xe moto thẳng lên, tính lùi nó ra ngoài, nhưng chắc sức yếu, nên đẩy lùi lại mà mặt nhăn thấy ghê luôn. Còn 2 ông bà kia thì đứng đó, nhìn nhau cười. Ác độc… Cương thấy tội, nên kêu:

“Em nè… Để anh phụ…”

Thi: “Ưm… Nặng quá… Giúp em hộ cái…” – ẻm lùi ra xa cái moto 1 chút.

Cương chưa ghim chìa khóa vô đâu… chỉ ngồi lên xe, chống chân xuống rồi đẩy lùi nó ra. Xong anh như muốn bù cái tội troll cô gái thiên thần của mình, liền nhảy xuống moto mà lại gần xe Thi mà nói:

“Ai kỳ quá không biết… Để xe vậy, làm em cực thân hà…”

Thi: “Em không biết xe ai nữa… Người gì vô duyên quá không biết nữa…”

Cương dắt xe Thi ra, nhưng vẫn để hơi gần chiếc moto. Bé Thi:

“Cảm ơn anh nha…”

Cương không nói gì, mà quay qua ghim chìa vô chiếc xe “của ai vô duyên” mà bật cái “cộc” lên. Thi há miệng, nhăn mặt, nheo mắt nhìn vào bản đồng hồ của xe moto. Em ngơ ngác hỏi:

“Ui… Xe anh Cương đó hả… Ui…”

Vậy là 2 cái đứa “vô duyên” kia đứng cười khằng khặc một cách khoái chí. Thi lại nói:

“Ui… Xe anh Cương thật ah…” – mặt ngáo ngơ, nhìn muốn nhéo cho cái.

Tuyền vừa cười, vừa lên tiếng:

“Cái ông này nè chị… Sáng ổng kiếm cho được xe chị để dựng sát bên mới chịu ớ… Hi hi hi…”

Thi bặm môi, “bốp” cho Cương một 2 cái gì đó:

“Ah… Nãy giờ… dám trêu em này… Trêu này…”

Cương tội nghiệp, đứng đó hứng đòn chí mạng của cô gái thiên thần, làm anh nhưng mềm nhũn ra. Cương vừa cười vừa la:

“Anh… muốn để… vậy cho có cặp chứ bộ… Ha ha ha…”

Thi: “Vậy nãy giờ cố ý để em nhọc công đẩy xe anh đi vậy đúng không… Người gì vô duyên quá không biết nữa…”

Tuyền: “Ổng đời nào có duyên đâu chị… Ha ha ha…”

Cương: “Cắn chết em giờ…”

Tuyền giơ giơ cánh tay trước mặt Cương:

“Nè… Cắn đi… Cắn… Nè…”

Cương ghét con mén này quá, anh chộp liền cái tay em nó mà cắn hờ hờ vô đó. Vậy mà ẻm cũng:

“Ah… Ah… Ổng ăn thịt em nè… chị coi được hông… Hực hực hực…” – khóc giả tạo thấy ớn.

Thi cũng không còn vẻ mặt hăm dọa Cương nữa, mà nhìn 2 đứa vô duyên diễn tuồng, rồi che miệng cười. Cương:

“Hứm… Đi ăn lẹ nè… Để chị Thi của em đói là tới chỉ ăn thịt em luôn á…”

Thi: “Ơ… Em đâu phải như anh đâu mà… Hì hì…”

Tuyền: “Ghét… Chị… lát mình cho ổng nhịn luôn chị…”

Thi không nói, mà chỉ đứng cười. Cương la:

“Thôi… Đi ăn…” – nói xong rồi anh cũng đề máy xe.

Cái xe lại làm ồn cả một khu vực. Thi kêu:

“Ôi… Xe gì ồn thế anh…”

Cương: “Ờ… Xe Tào… nên chạy riết bị xuống máy mới kêu vậy đó em… Hm hm…”

Thi: “Hình như xe này đắc lắm đúng không anh…”

Cương: “Anh không biết nữa… Xe bạn anh cho mượn. Tại tối qua qua nhà nó, về cái nó cho mượn luôn, khỏi đón xe ôm… Hm hm…”

Thi: “Àh… Hèn gì…”

Tuyền: “Ổng làm gì có tiền mua nổi mấy xe này… He hé…”

Cương: “Tại người ta hông muốn mua thôi… hớ… Thôi lên xe đi bà xã đáng ghét…”

Tuyền: “Hơ… Ghét mà khoái đi chung lắm… Hm hm hm…” – Rồi ẻm leo lên xe khi Cương chưa ngồi nữa. Xong còn nhún nhún nhún… làm như muốn “cưỡi ngựa” với Cương vậy.

Thi: “Hai người đi trước đi… Chứ em đâu biết đường đâu…”

Tuyền: “Chị biết quán XXX hông… Ngay chỗ đường XXX mà có nguyên con kênh đối diện đằng trước á…”

Thi: “Àh… Quán đó ah… Chị cũng đi ngang qua đó… mà chưa có dịp ghé bao giờ hết… Vậy qua đó ah?”

Tuyền: “Uhm… Vậy chị cứ chạy đi… Ai tới trước thì cứ gửi xe vô đó rồi chờ…”

Cương: “Em chỉ anh đó… Chứ anh không biết đường đâu à…”

Tuyền: “Chị thấy hông… Không có biết ăn uống, quán xá gì hết… Hỏi sao ế tới giờ…”

Cương chả nói, vì anh biết số phận mình hẩm hiu, có biết mùi vị đời nó sao đâu mà dám cãi. Suốt ngày cứ lo kiếm tiền, rồi ăn “hải sản” qua ngày vậy đó. Thấy mà muốn đã thương hại cho biết mặt. Thi cũng đứng đó cười che miệng, chắc coi thường cái bản mặt Cương hay sao đó. Buồn…

Rồi ai nấy lên xe. Con mén chưa gì đã tì 2 con sứa căn mọng nước vào tấm lưng tội nghiệp của anh, làm nó kích động thằng ku dựng đứng cùng 2 trái trứng.

“Ngồi vậy luôn hả Tuyền…” – Thi la lớn hỏi, vì xe ồn quá.

Tuyền: “Xe này nó vậy đó chị… Em ngồi cực thân muốn chết… Có ổng sướng àh…”

“HA ha ha ha…” – Thi lại che miệng cười, gục mặt lên mặt đồng hồ xe em nó.

Cương: “Hôi đi nè… Ở đó sướng với khổ… Anh nướng em luôn giờ á…” – Cương nói với Tuyền bằng những lời chua cay (đương nhiên là ăn hải sản nướng mà ướp 2 cái vị đó thì mới ngon chớ).

Rồi Thi rồ ga chạy lên trước, 2 đứa vô duyên kia chạy sau. Mục đích Cương sợ đi trước rồi phà âm, phà khói vô mặt Thi… nó kỳ cụt. Thi bé cũng chạy nhanh dữ dằn lắm à… Cương chạy thụt mạng 30km/h mà còn mém đụng đít xe em hoài á. Tuyền nói:

“Thôi anh chạy vượt lên luôn đi… Chứ thấy chỉ chạy chậm quá à…”

Cương: “Uhm…” – Cuối cùng, Cương cũng rề rề lên trước, lết qua khỏi mặt Thi có 79 – 80 km/h thôi hà… Chạy moto mà như đàn bà á…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ tranh

Số ký tự: 0