Vẽ tranh

Phần 101

2022-08-08 11:38:00

Phần 101
Nói đơn giản, chị Minh có cặp mông bự và 2 trái bưởi hợp với dáng, chứ không sồ ra quá cỡ. Trong cái áo thun phùng phình cổ rộng, thì nhìn vào khó biết được size bưởi bao nhiu, chỉ có cặp mông đùi bự là nổi bật nhất, vì nó bị cái quần legging bó tới nổi cộm lên xíu xíu mép lót ở trong. Nói chung tướng chị đầy đặn, cao 1m6 lận, người không phải kiểu nổi lên từng thớ cơ. So với Ngọc, chị còn không nổi lên 5 – 6 múi nữa mà. Nhưng đàn bà phụ nữ nhiu đó tuổi, mà tập tành thể thao được vậy… thì mấy anh, mấy ông không địa hàng cũng uổng. Không cần lửa nhưng vẫn tạo độ nóng. Cương cũng không ngoại lệ.

Trước lúc cho phép Cương bước vào phòng, chị còn quay lại, lườm anh 1 cái cay nghiến. Lúc vào trong, thấy chị không vặn khóa, Cương làm thay. Minh nghe tiếng lạch cạch thì hỏi:

“Tự dưng khóa lại chi vậy…”

“Không khóa, lỡ đang thay đồ, có ai địa hàng em… là chết đời trai em luôn á…” – Cương.

“Trời ơi… Làm thấy ghê… Bộ có gì lạ lắm sao mà sợ… Trời ơi trời…” – Minh trề môi.

“Thôi… Em nhạy cảm lắm… Cứ khóa vậy cho chắc…” – Cương.

“Xớ…” – Minh.

Phòng chị cũng gọn gàng y như phòng mấy chị, mấy em khác trong nhà này. Còn có thêm mấy cục tạ đơn, thảm yoga, dây nhảy… mà nhìn cái là biết dân gym. Có 1 điểm làm Cương tò mò, là trên tường chị dán mấy hình bự thiệt bự, mấy ông đô con 6 múi, chắc khỏe người châu Âu. Chắc bà này bả ngó để lấy động lực… hay động dục gì đó ai biết được.

“Ghê… Dán hình dữ dằn ha… Hè hè hè…” – Cương.

Chị ngó qua Cương, xong ngó vào mấy tờ ảnh:

“Hứm…”

Minh đi tới chỗ tủ, mở ra lục lọi. Ý định Cương ngay từ đầu là muốn chọc cho bà chị này sôi máu lên. Nhờ có ánh sáng từ cửa sổ, Cương ngắm được cặp mông đùi to bự phía sau. Chợt Minh quay lại, liếc anh 1 cái:

“Nhìn gì… Làm gì nhìn dữ vậy…” – mắt nhìn thẳng mặt CƯơng như chờ lời đáp.

Cương cười nhẹ, rồi kêu:

“Thấy tròn nên nhìn… Hm hm hm…”

“Cái gì tròn… thằng kia…” – miệng Minh hơi hé cười.

“Tạ tròn… Nè… thấy không…” – Cương dịch tầm mắt xuống chỗ đống tạ tay.

“Xớ… Tạ ở dưới… mà sao cứ nhìn chỗ chị chi vậy… Muốn gì…” – Minh hất mặt kênh lên.

“Muốn tập tạ… Hm hm… Tạ làm từ thịt và xương… Hm hm…” – CƯơng ghẹo.

“Đâu ra thịt xương gì thằng kia… Thấy đẹp cái nhìn nhìn… Bộ không có… ghen tị hả… Xớ…” – Minh.

“Làm gì không có… Chỉ có cái kia là em chưa có hoy… Hm hm…” – Cương.

“Cái kia… cái gì…” – Minh nói lớn tiếng.

“Bưởi… Chưa có bưởi… Chị có dư không… cho em lấy gắn coi… Hm hm hm…” – Cương.

“Ơ… Đâu ra đâu ra… Thích thì tự bơm rồi xài… Mắc mớ gì kêu chị bây… Xía…” – Minh lườm Cương cái xong quay vào lục lọi.

“Ụa… Chứ mấy bữa trước thách em bứng bưởi mà… Sao giờ vậy ta… Ngộ à…” – Cương.

Chị đột nhiên ngưng lục lọi, quay liền qua nhìn Cương nói:

“Bưởi không phải hái là dễ đâu nha… Người nào biết thưởng thức mới hái được nha cưng…” – Minh chề môi.

“Thưởng thức là sao chị… Hm hm hm…” – Cương hiểu nhưng giả bộ hỏi.

“Tự biết… Xàm xàm… đánh cho giờ…” – Minh hăm dọa.

“Chị không có vũ khí… mà đòi đánh em à…” – Cương.

“Hả… VŨ khí gì… Lấy tay không, bóp cho… Há há há… Bật ra 2 trái bi luôn chứ cần gì vũ khí…” – chắc chạm trúng đề tài ruột của bả, nên hăm hở lắm.

“Hơ hơ… Hay dữ… Cây dừa 2 trái là không dễ hái đâu ha… chứ ở đó mà chị bóp được…” – Cương chề mỏ.

“Há há há há… Cái gì… Dừa 2 trái hả… Há há há…” – MINH cười nắc nẻ, trào luôn nước mắt. Hồi sau chị kêu:

“Trời ơi trời… Nay nó chơi trái cây với chị luôn a… Ha ha ha…”

“Đâu đâu cây dừa đâu… Đưa chị coi coi nó là giống gì mà kêu khó hái vậy…” – Minh khom xuống ngó nghiêng ngó dọc chỗ quần Cương.

Cương có phong cách là thích thả rông, trên người bây giờ cũng chỉ có mỗi 1 lớp áo và cái quần ngoài. Tự dưng nghe bà Minh khiêu khích, anh không tức giận mà còn nóng rang cả con người. Nhưng mà cũng tỏ ra mình không dễ dãi:

“Đâu ra dễ vậy… Giỏi cho em coi coi bưởi da xanh, da đỏ hay da gì… non hay chín rồi trước đi…” – Cương khích lại.

“Ơ ơ… Bưởi người ta bưởi 4 mùa tươi rói… Gì mà xanh đỏ, non chín hả thằng kia… Giờ nha… Cho chị coi coi dừa giống gì đi… rồi xem xét tính sau…” – Minh đề nghị.

Biết bà này hay nói chuyện dâm, nhưng thực hư không rõ. Cương cũng đang cao hứng, gần nứng… nên nhượng bộ:

“Hưm… Bây giờ em cho coi dừa nha… Lát cho coi bưởi à… không là miễn…”

“Chồ ôi chồ… Có xíu mà làm thấy ghê… Há há há… Chừng nào coi mà thấy lạ… thì tính tiếp… Chịu chưa…” – Minh.

Được dịp khoe dừa, Cương cũng đâu có ý định từ chối. Coi như bù lại chuyện bữa tối trước đó dám “lén lột bưởi”. Nhưng cũng ráng thòng 1 câu cho giữ thể diện:

“Nói rồi đó… Em làm mà chị không cho coi bưởi… là đừng trách à…”

“Há há há… Dám làm thì hẳn tính sau… Nói không không… hông có giá trị gì hết… Hm hm hm…” – Minh.

Cương lột áo mình, quăng xuống nệm giường, đang tính lột luôn cái quần thì:

“U chồ ôi chồ ôi… Cũng múi mít múi đồ dữ dằn ha… Há há há há…” – Minh cười lớn.

“Giờ muốn coi mít hay coi dừa… hả…” – Cương gằn giọng.

“Thôi… lỡ rồi… Ấy hết ra luôn đi… Dám không… Há há há…” – Minh thách nữa.

Cương không nói, anh nhanh tay đẩy luôn cái quần khỏi hông, tuột xuống đất và đá phăng nó lên giường.

“Áh… Ghê quá… Cái gì vậy trời… không mặc sịp luôn hả… Trời ơi…” – Minh la lên.

Cương theo phản xạ, quên luôn khả năng cách âm cực tốt của căn phòng nên sợ tiếng của bà chị lọt ra ngoài. Anh lướt lại chỗ Minh, lấy tay bịt miệng chị lại. Minh trợn mắt, miệng “ứm ứm…” và bấu lấy tay Cương cứng ngắc. Cương làm vậy, vô tình đẩy Minh dựa vô tủ cái “rầm”. Chị “Ứm…” lên cái nữa như bất ngờ.

“Xin lỗi xin lỗi… Có sao hông…” – Cương hỏi thăm nhưng tay vẫn bịt miệng chị.

Minh thở mạnh ra gió, Cương sợ chị ngợp thở, bỏ tay ra, đồng thời kêu:

“Làm gì bà la thấy ghê vậy…”

Chị nhìn mặt Cương với vẻ hơi hoảng, 1 hồi như định thần lại, nhìn xuống dưới. Cương nhìn theo hướng mắt của chị.

“Íh… Làm gì mà nó chĩa ra cứng ngắc vậy ba… Hm hm hm…” – Minh.

Cương lùi lại, ngó thằng ku mà giải thích:

“Cây dừa mà đòi không cứng hả… Nó không vậy lấy gì làm ăn… Xía…”

Làm như chị không để ý lời Cương nói, nên khom người xuống nhìn chằm chằm thằng ku. Cương cũng có tí xíu ngại ki phơi gió thằng em trước mặt bà chị. Anh chỉ biết nói:

“Làm gì ngắm dữ vậy bà kia… Bộ lần đầu thấy hả…”

Bất ngờ, Minh lấy ngón tay khều khều thằng ku. Nó bị lực tác động làm cho gật lên gật xuống như mấy tấm ván nhảy hồ bơi.

“Ey… Làm cái gì đó…” – Cương nạc.

“Hí hí hí… Chò ôi… Cứng ngắc luôn nè… Thằng này ghê quá à…” – bả nói chuyện với thằng ku, không thèm ngước lên nhìn Cương.

“Rồi thấy dừa rồi đó… Giờ bưởi đâu… đem ra đây…” – Cương.

Đúng thật bà này bả không thèm để ý Cương nói gì luôn, mà ôm trọn bàn tay vô thằng nhỏ mà vuốt vuốt. Theo phản xạ, nó nở bự ra thêm, rồi làm hông Cương ưỡn ra phía Minh.

“Há há… Ghê quá ò…” – bả vẫn tự nhiên bóp dừa như đúng rồi.

Cương phê não trước bàn tay mềm mại của Minh đang bọc lấy thằng ku. Chị đang khom đối diện anh, nhìn xuống thấy mặt bả như muốn chạm vô luôn đầu cây dừa. Cương thỏ thẻ:

“Muốn uống nước dừa hay sao mà để mặt sát dữ vậy bà…”

Minh lúc này mới ngước lên. Trời ơi… 2 cái má bả đỏ ké như mới nốc cả két bia. Miệng há hốc mà mắt hơi lim dim. Tới nước này là hết đường lui. Cương ôm nhẹ sau đầu chị, chị “ơ” nhẹ lên cái. Anh kéo đầu chị và canh cho cây dừa chạm luôn vào bờ môi mọng nước. Bị mất thăng bằng, Minh bỏ hai tay khỏi đầu gối, chống lên 2 bên hông Cương kèm 1 tiếng “ứm…” vì thằng ku đang ghim giữa 2 môi. Bỗng chị ngoảnh mặt qua 1 bên như né.

“Thằng này… Làm cái gì vậy…” – Minh la lớn.

“Tưởng chị muốn uống nước dừa… Hm hm…” – Cương.

“Em hư lắm nha… Khi không bắt chị bây uống nước dừa… Ngon dở chưa biết mà ép uống…” – Minh.

Cương không cãi nữa, lợi dụng chị đang khom người, anh với tay xuống bấu ngay vào 2 trái bưởi. Cương thấy chị chỉ chụp 2 tay lên tay anh như chống cự cho có lệ, sau đó môi chị bặm lại như chịu đựng, người nghiêng ngả theo nhịp bóp bưởi của Cương. Cảm giác mềm mẩy và căng mọng lan tỏa khắp lòng bàn tay Cương. Tới nước này, chắc chị cũng có cảm giác gì rồi. Cương liền lấy tay ấn đầu chị về phía cây dừa, canh ngay khe môi mà đâm vào. Như 1 phản xạ của phụ nữ, chị hé nhẹ răng ra. Cây dừa trượt hết khúc đầu vào trong dễ dàng.

“Ứm…” – chị rên lên thành tiếng.

Cương bắt đầu thụt nguyên cây dừa vào miệng chị. Tay vừa bóp, ku vừa nhấp. Chị chỉ còn biết rên như ngậm kẹo trong họng. Cương cứ tiếp tục như vậy 1 hồi, anh bỗng dừng lại. Không ngờ, chị bắt đầu mút vào cái “chụt”, miệng rời cây dừa kèm theo 1 sợi dịch trơn nhớt bị dính từ miệng tới đầu khấc. Minh chụp một tay lên cây dừa, chị lè đầu lưỡi ra mà chọc liếm nhẹ vào đó. Cương nhột, nhưng sướng. Rồi Minh cứ lúc thì mút, lúc thì liếm vòng quanh khúc cây. 1 hồi sau, chị ngoạm luôn vào nó. Cả 1 luồng điện chạy từ dưới, xộc lên tận CPU của Cương. Lưỡi chị xoắn lấy thân cu như con rắn, nhưng độ nhám nhớt bọc quanh ku tạo cảm giác gần giống lúc được trượt bên trong cái lỗ nhạy cảm của mấy cô gái. Như một thói quen, Minh bắt đầu chủ động dịch đầu tới lui cho cây dừa đâm thụt ra vào miệng chị. Cái miệng luôn xỉa xói, chọc ghẹo Cương, nay đang ngậm lấy cây dừa 2 trái. Anh không ngờ dụ chị, mà lại thành ra như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẽ tranh

Số ký tự: 0