Phần 29
2020-11-06 08:29:00
Ngồi được một lúc thì trời đỗ mưa, tôi với nhỏ chạy thật nhanh vào một mái che gần đó trú.
– Hài… phiền rồi! Không biết mưa bao giờ mới dứt? Tại em mà mình không về khách sạn được đó!
– Sao tại tui? Ai mượn anh đi theo làm gì?
– Vậy trả áo anh về! – Tôi chọc nhỏ.
– Nè, không thèm. – Nhỏ quăng áo khoác vào người tôi.
– Anh đùa mà, thôi mặc vào đi cho đỡ lạnh! – Tôi khoác lại cho nhỏ.
– Không! Nhỏ hất áo ra.
Hài… Tôi thở dài. Tôi nghĩ nhỏ người lớn hơn nhóc Ly nhiều nhưng đôi lúc nhỏ cũng bướng bỉnh, trẻ con không kém. Cũng phải thôi, ở độ tuổi của nhỏ thì cũng chỉ mới chập chững vào đời thôi.
– Miu nè! Em thích mưa hay thích tuyết? – Tôi nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách ngoài hiên và hỏi nhỏ.
– Tui thích tuyết, ghét mưa lắm.
– Sao lại ghét mưa?
– Ừ, thích ghét thì ghét thôi.
– Vậy sao em lại thích tuyết?
– Tuyết đẹp! Tui muốn một lần được chạm lấy nó. – Nhỏ xoa xoa bàn tay của mình vì lạnh.
– Tuyệt đẹp thật! Nhưng khung cảnh mà nó mang lại thì rất buồn. Nó cũng rất lạnh nữa!
– Lạnh lắm hả anh? – Nhỏ quay sang nhìn tôi tròn xoe mắt.
– Ừ, lạnh lắm và cũng buồn nữa! – Vì cơ bản từ ngày tôi đi đến vùng đất giá lạnh ấy, tôi chưa tìm thấy được một niềm vui thật sự. Cái lạnh nứt cả da thịt khi mùa đông về. Tôi thường chỉ đi một mình dưới tuyết, không biết đó là cái lạnh của thời tiết hay cái lạnh của sự cô đơn bao năm qua nữa.
– Anh thích mưa hơn, nó mang lại cho anh nhiều kỷ niệm vui buồn. – Tôi nói với nhỏ.
– Tốt nhất anh chỉ nên nhớ về những kỷ niệm vui. – Mặt nhỏ có vẻ trầm lắng lại.
– Đã là kỷ niệm thì dù vui hay buồn anh đều nhớ cả.
– Kỷ niệm buồn có gì hay đâu mà anh phải nhớ? – Nhỏ hỏi.
– Kỷ niệm buồn chỉ là buồn trong quá khứ, thời gian lâu dài sau này nó lại trở thành một trải nghiệm, một bài học cho mỗi con người. Phải nhớ nó thì con người ta mới trưởng thành được chứ. – Tôi nói thì quay sang đã thấy mắt nhỏ lờ đờ ngủ.
Nhỏ từ từ nghiêng đầu và tựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Những cơn gió lại lùa qua mái hiên làm nhỏ run người và co lại vì lạnh. Tôi khẽ kéo nhỏ sát lại gần hơn, đặt đầu nhỏ lên đùi tôi và cho nhỏ nằm ra ghế. Đôi chân nhỏ co rút lại vì mặc váy ngắn. Tôi lấy áo khoác của tôi đấp lên phần thân dưới của nhỏ, cố phủ hết đôi chân nhưng không thể vì nó khá dài. Khổ thật! Mặc váy chi không biết. Giờ thì cho nhỏ biết mùi lạnh. Phần thân trên thì tôi kéo sát nhỏ vào gần tôi, hy vọng cho nhỏ một chút ấm áp.
Nhỏ không phải thuộc dạng nhỏ con gì, nhưng khi nằm trong lòng tôi, nhỏ chỉ là một con mèo bé nhỏ. Hình như tôi có đôi chút thích thích nhỏ, cũng không rõ là cảm giác gì nữa, tự nhiên lại muốn làm một mái nhà để che chở cho con mèo nhỏ này qua cái lạnh đêm nay. Có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, chắc chỉ là cảm giác của đêm này thôi, ngày mai thì đâu lại vào đó. Nhìn về biển đêm, tôi lại thấy tương lai của mình đâu đó, rất tối tăm và mờ mít, đang cố gắng kiếm tìm những tia nắng của buổi sớm bình minh. Dặn lòng rằng còn nhiều thứ phải lo, không nên nảy sinh tình cảm lúc này. Thôi thì chỉ một đêm này thôi, tôi sẽ sống với cảm xúc thật của mình đêm này. Tôi ôm lấy nhỏ thật chặt mỗi khi nhỏ run lên vì những cơn gió vô tình thổi ngang qua.
Những hạt mưa đã dần tạnh, nhưng sóng biển thì vẫn vỗ về không ngừng. Biển đêm mạng lại cho con người ta một cảm giác lạ thường, nó không mang nhiều hy vọng như ánh bình mình, càng không bình yên như những buổi chiều hoàng hôn. Nó mang lại cho tôi sự cô đơn quen thuộc của nhiều năm nay. Ai lại thích sự cô đơn? Nhưng không hiểu sao tôi lại thích sự cô đơn của biển đêm hôm này, có lẽ nó đã trở thành một thói quen.
Âm thanh phát ra của tiếng sống vỗ vào ghềnh đá vẫn không thể xóa tan được màn đêm tĩnh lặng. Mùi của muối biển không thể lẫn vào đâu được, tôi như cảm thấy vị mặn của nó đọng ngay trên môi. Một tiếng trôi qua, liếc nhìn xuống thì nhỏ vẫn ngủ ngon như không có chuyện gì. Đùi tôi đã bắt đầu ê, lưng bắt đầu mỏi vì không có gì để tửa vào. Không dám động đây mạnh sợ nhỏ thức, lâu lâu nhỏ lại bậm môi một cái.
Bỗng điện thoại tôi rung lên, thằng X đang gọi.
– Hai người đi đâu khuya vậy? Cò về ngủ không?
– Có chứ, sắp về rồi nhóc.
– Người ta đóng cửa rồi nè, khi nào anh về tới thì gọi em xuống mở cho.
Cuộc nói chuyện cũng đã đánh thức nhỏ Miu, nhỏ lờ mờ mở mắt ra.
– Anh Khanh… – Nhỏ gọi tôi nhỏ nhẹ.
– Sao em?
– Em ngủ lâu chưa? – Giọng nhỏ nhẽo nhẹo say ngủ.
– Cũng được hơn 1 tiếng rồi đó, mình về nhà nhe.
– Cho em nằm tí nữa – Nhỏ nhõng nhẽo rồi nép sát vào người tôi hơn.
Bất giác nhỏ nhận ra điều gì, lật đật ngồi dậy, đẩy tôi ra một cách phũ phàng như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.
– Sao vậy em?
– Không có gì, mình về thôi. Nhỏ kẹp lại tóc, kéo lại váy, phũi một ít cát rồi đứng dậy.
– Sao nữa? – Đi vài bước thấy nhỏ vẫn đứng trong mái che tìm tìm cái gì đó.
– Không thấy dép đâu hết. – Nhỏ nói.
– Dép em như thế nào?
– Không biết, không phải dép tui. Hồi nãy đi vội quá, xọt luôn đôi dép lào màu trắng của ai trước cửa phòng ấy.
– À, hay là hồi nãy mưa, chạy vào đây trú không mang theo rồi. – Tôi nói rồi chạy ra lại chỗ cũ để tìm nhưng vẫn không có. Tôi quay lại mái che.
Vậy là nhỏ đành đi chân không về, đường hơi nhiều sỏi đá, đi được một chút nhỏ lại dừng lại nhăn nhó vì đau. Nhìn đôi chân tiểu thư không nứt gót, trắng không tì vết ấy mà thấy xót. Nhiều lần tôi bảo nhỏ mang giày của tôi thì nhỏ không chịu, mặc dù hơi rộng nhưng ít ra không đau như thế này.
– Thôi leo lên anh cõng về! Đi kiểu này có mà tới sáng. – Tôi chạy ra phía trước nhỏ, rồi cúi thấp người xuống nói.
– Không cần đâu.
– Ngại gì nữa? Lẹ đi em.
– Nặng lắm đó.
– Gần đến khách sạn rồi, anh cõng nổi mà. Em nặng cỡ Ly thôi chứ gì?
– Anh hay cõng nó lắm hả?
– Ừ! Anh mới về nước nó cứ bắt anh cõng mỗi ngày mà. – Vừa nói dứt câu thì nhỏ phi cái vèo lên người tôi luôn.
– Lấy cái tay ra. – Nhỏ đánh vào tay tôi, nhỏ nhảy quá bất ngờ nên tay tôi chụp luôn vào mông nhỏ.
– Hài… ai biểu em lên lẹ quá, anh sợ em rớt nên chụp đại mà. – Tôi nói và cười.
– Lấy ra mau lên.
– Thì từ từ anh kéo ra rồi nè, làm thấy ghê. – Tôi chọc nhỏ.
– Ui da! Ui da! – Nhỏ cắn thật mạnh vào vai tôi.
Đi được 100 mét thì mồ hôi bắt đầu đổ, con nhỏ này cũng nặng không kém con heo Ly ở nhà là bao. Nhiều lúc muống đứng lại cho nhỏ xuống nghỉ mệt mà không dám, vì cũng hơi sĩ diện đàn ông. Ráng hết sức bình sinh thì cũng lê lết được về tới cổng khách sạn, thấy thằng X đang đừng ngáp gật gù đợi cổng mà tội nghiệp.
– Hai anh chị cũng quỡn quá nhỉ? – Vừa thấy tôi nó đã hỏi, rồi mở cổng cho chúng tôi.
– Xin lỗi nhóc, phiền chú mày quá. – Thấy tội lỗi với nó quá.
– Thôi em lên ngủ đây, mà giờ khuya rồi, không hiểu sao phim Hàn Xèng vẫn chiếu? – Nó nói xong thở dài, lắc đầu rồi quay đít đi.
Nhỏ Miu cũng nhận ra được ý nghĩa câu nói của thằng X, nhỏ nhảy tọt xuống khỏi người tôi, rồi bước vội về phòng.
– Ngủ ngon nhe em.
– Anh cũng vậy. – Nhỏ đi một mạch về phòng luôn.
Về đến phòng thì thằng X đã trùm mền ngủ lúc nào, tôi lấy quyển nhật ký trong ba lô ra. Ngồi xuống và ghi.
Ngày… Tháng… Năm…
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro