Phần 21
2020-11-06 08:29:00
Vào đầu tháng 4, một buổi chiều yên ả của Sài Gòn. Tôi đang ngồi ăn kem cùng em trong quán thì em có điện thoại. Em bắt máy nói chuyện vài câu với ai đó thì kéo tôi đứng dậy tính tiền.
– Anh! Đi nhanh tới bệnh viện Chợ Rẫy. – Em nói vội vàng.
– Sao vậy em?
– Anh Hưng gặp tai nạn nặng lắm, đi nhanh thôi anh! – Mặt em tỏ vẻ lo lắng.
– Ừ. – Lại có trò gì nữa đây, tự nhiên lại bị tai nạn.
Bệnh viện Chợ Rẫy, một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố nằm ở quận 5. Lúc trước tôi thường đi ngang qua mỗi khi đón xe buýt Chợ Lớn về quê, tuy đi ngang qua nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào bệnh viện này. Cũng giống như bất cứ ai, tôi không thích vào bệnh viện cho lắm. Bệnh nhân, mùi thuốc…v.. v… nó làm cho con người ta cảm thấy ớn lạnh. Bước dọc theo hành lang, người nhà của bệnh nhân rất đông, họ ngồi ăn cơm, trải chiếu ra ngủ, túc trực bên cạnh người thân của mình. Nhìn vào cửa sổ các phòng bệnh, tôi thấy người thì đang được truyền nước biển, người thì băng bó tay chân, người thì nằm đau kêu rên rỉ, đúng là nơi hạn chế đến càng ít càng tốt. Linh gọi điện cho ai đó hỏi số phòng và em vội vàng kéo tôi vào thang máy.
– Mấy con ơi! Qua bên tháng máy kia đi giúp cô nhe, thang máy này chỉ giành cho bệnh nhân và bác sĩ thôi! – Cửa thang máy chưa đóng thì một vài người phụ nữ trong những bộ áo blouse trắng đẩy một bệnh nhân vào và nói với hai đứa tôi.
– Dạ! Tụi con không biết. – Tôi nói và dẫn em đi qua thang máy bên kia.
Dù hai đứa tôi có thể đi thang máy đó thì tôi cũng sẽ quyết định kéo em ra để qua thang máy khác đi. Cái thằng bệnh nhân mà những người phụ nữ đó đẩy vào thật đáng sợ, mình mẫy của cậu ta cư như bị bỏng rất nặng, da thịt thì bị biến dạng. Vậy mới thấy làm trong ngành y không phải chuyện đơn giản, phải chai lì với những vết thương như vậy. Trong lúc thang máy đưa chúng tôi đi lên, tôi thấy mặt Linh lộ rõ sự lo lắng. Tôi cũng bắt đầu lo lắng, tất nhiên là không phải lo cho thằng Hưng. Tôi nắm chặt tay em như trấn an.
Dọc theo hành lang để đi đến phòng của thằng Hưng, từ xa tôi đã thấy bóng dáng của con Tú đang đừng ngoài hành lang.
– Anh Hưng sao rồi Tú! – Em vừa chạy đến là hỏi ngay.
– Bác sĩ đang kiểm tra cái gì đó bên trong, ổng được đưa vào đây hôm qua. Tao mới biết chuyện hồi trưa, người nhà ổng nhờ vào trông giúp.
– Nhưng sao lại bị tai nạn, có nặng lắm không?
– Ổng va quẹt xe với người ta thế nào đó tao cũng không rõ, bị gãy chân với trầy khắp người.
– May quá! Anh Khanh đây rồi, anh chở em về nhà giúp được không? Em có công chuyện nhà nên chắc nhờ Linh ở lại trông chừng anh Hưng.
– Ờ… nhưng… – Tôi ngập ngừng.
– Anh chở Tú về đi, tối nay anh ghé đón em cũng được. – Linh nói với tôi.
– Ừ! Vậy cũng được. – Tôi trả lời hơi bối rối.
Vậy là tôi cùng con Tú ra về, tôi với nó ra đến cổng thì nó kéo tôi lại.
– Ủa sao vậy? Không về à? – Tôi hỏi nó.
– Em có xe rồi, thực ra em chỉ muốn nói chuyện riêng với anh chút thôi. Mình ra ghế đá kia đi.
– Ứ! – Nó lại có trò gì nữa đây.
– Anh Khanh ne! Anh yêu Linh lắm hả? – Nó hỏi tôi.
– Ừ!
– Những anh biết là Linh không yêu anh đúng không? – Tôi im lặng không trả lời.
– Linh đã tâm sự với em rồi, nó nói nó vẫn còn tình cảm với Hưng.
– Nói xong chưa? Xong rồi thì anh đi đây. – Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình.
– Anh nghe em nói hết đi, nó không yêu anh đâu, ở cạnh anh nó sẽ không hạnh phúc đâu. – Tôi vẫn im lặng.
– Linh quen với Hưng, thì sau này cuộc sống sống của nó sẽ đầy đủ hơn.
– Thôi đủ rồi! – Tôi đứng dậy bỏ đi, tôi không muốn nghe nữa.
Bước thật nhanh về tìm Linh, trong đầu thì những câu nói của con Tú cứ lượn lờ trong suy nghĩ. Tôi có gắng trấn an bản thân là không sao đâu. Khi tôi quay lại phòng của thằng Hưng thì em đã vào phòng, chắc có lẽ bác sĩ đã làm việc xong.
Tôi nhìn qua cửa sổ phòng bệnh thì thấy một cảnh tượng mà có lẽ tôi không nên thấy. Thằng Hưng thì hình như đang ngủ, còn em thì đang ngồi cạnh giường nó. Tay em nắm tay nó và nước mắt em đang rơi vì nó. Nỗi sợ hại mất em lại bắt đầu ùa đến lớn hơn bao giờ hết, nhưng tôi vẫn cố bình tâm lại và gõ cửa phòng. Tôi tiến lại gần giường của thằng Hưng, nhìn khắp người nó thì cũng không phải quá nặng, chỉ bó bột chân phải và trầy nhiều chỗ. Linh kéo tôi ra ngoài như muốn nói gì đó.
– Anh về nhà mang ít quần áo vào cho em nhe, đêm nay em ở lại trông chừng ảnh.
– Cái gì? Tại sao lại là em? – Tôi bực tức hỏi.
– Nhà của ảnh không có ai hết, ba của ảnh ở xa chưa về kịp. – Em từng kể cho tôi về gia đình của thằng Hưng, lý do hai người đến với nhau và đồng cảm là do đều thiếu thốn tình cảm gia đình. Mẹ thằng Hưng đã bỏ nó đi từ lúc nhỏ.
– Nhưng ngày mai em còn phải đi học nữa mà.
– Ừ, vậy anh mang giúp em tập vở vào đây luôn nhe, ngày mai sẽ có người khác vào thay em.
– Nhưng mà em à… – Tôi nắm tay em, nhìn vào mắt em với sự lo lắng.
– Anh không tin em hả?
– Anh tin, nhưng…
– Thôi không có gì đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung.
Chiều hôm đó tôi ở lại với em một chút, mua đồ ăn tối cho em đến lúc hết giờ thăm bệnh thì tôi quay về. Tôi không nghĩ cái ngày đó lại là ngày định mệnh, kể từ lúc đó, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng phải chở người yêu của mình vào bệnh viện thăm người yêu cũ của người ta. Thời gian của em giành cho tôi ngày càng ít lại.
Đến lúc thằng Hưng được xuất viện, thì em lại tiếp tục nhờ tôi chở em đến nhà nó để chăm sóc. Có phải tôi đang làm một việc ngu ngốc? Tôi đang tạo điều kiện cho người yêu tôi quay lại với người cũ? Nhiều lúc tôi muốn em dừng lại nhưng em cứ trách tôi là không tin em, tôi đành chấp nhận làm việc mà tôi không muốn làm. Cho đến một hôm, như những lần tôi chở em qua nhà nó, tôi đã chịu đựng hết nổi và phải nói ra.
– Tại sao em phải làm công việc này, em chăm sóc cho nó đến khi nào chứ? – Em tròn xoe mắt nhìn tôi.
– Em nói với anh bao nhiều lần rồi, tụi em chỉ là bạn thôi. Nhà ảnh không có ai, em phải giúp chứ.
– Tại sao anh phải chở người yêu mình đến chăm sóc cho người con trai khác, em biết anh khó chịu lắm không?
– Anh ích kỷ quá rồi đó Khanh! Bạn bè thì phải giúp nhau chứ.
– Anh không ích kỷ, anh chỉ sợ mất em thôi.
– Anh vẫn không tin em sao? – Tôi không biết phải trả lời thế nào mỗi lần em hỏi câu này.
– Anh tin em rồi sao?
– Anh tin em thì anh đừng nghĩ lung tung.
– Anh không nghĩ lung tung, anh tin em, nhưng anh không tin nó.
– Nhà anh Hưng không có ai hết, em phải giúp đỡ ảnh chứ. Anh đừng ghen bậy mà!
– Nhưng em phải hứa với anh, là xong chuyện này, không gặp nó nữa, được không?
– Ừ! Thôi đừng suy nghĩ nữa.
– À, một chuyện nữa, phải hỏi ý anh trước khi qua nhà nó, không được tự đi quá đó nếu không có anh chở.
– Dạ! Em biết rồi mà.
Từ lần nói chuyện đó, tôi không thấy an tâm hơn được chút nào. Dường như thời gian em ở cạnh nó còn nhiều hơn tôi. Những cái ôm, cái hôn của hai người thì nhạt dần. Tôi nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt của em, có một thứ gì đó xa cách, không còn gần gũi như trước nữa. Những lần tôi chở em đi ăn, em không còn hát líu lo nữa. Em không còn ôm tôi trọn vòng tay khi ngồi sau xe nữa.
Có một câu hỏi mà từ lâu tôi không còn hỏi em nữa, tôi chỉ dám nghĩ nó trong đầu. “Linh à! Gần nửa năm từ ngày mình chính thức quen nhau rồi, em đã yêu anh chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro