Tuổi mới lớn

Phần 2

2024-07-05 12:56:00

Phần 2
Chuyện đời sống nhiều lúc nghĩ cũng thật oái oăm. Tự nhiên nhỏ Chi nổi hứng rủ Quỳnh đến nhà anh Trung đi học nhạc cho có bạn. Một vài buổi học đầu không có điều gì khác lạ diễn ra cho đến một hôm, trời đổ cơn mưa nhưng không mấy nặng hạt, Chi với Quỳnh không biết làm gì hơn là vẫn rủ nhau giữ đúng giờ học nhạc. Hai đứa đợi cho những vạt mưa nhẹ hạt đi đôi chút rồi đội mưa đến nhà anh Trung như lệ thường.

Trời tuy không mưa tầm tã nhưng áo quần của hai người con gái, nhất là chiếc áo vải xoa màu trung mỏng manh Quỳnh đang mặc trên người cũng bị nước mi la làm cho ướt đẫm, dán sát vào từng vùng da thịt. Lồi lõm trông rất khêu gợi ở trên mình của Quỳnh đến nỗi khiến anh Trung phải nhắc nhở:

– Y phục của hai em bị mưa làm ướt hết cả rồi.

Anh chỉ tay vào phía nhà trong nói một cách hết sức nhẹ nhàng.

– Hai em cứ tự nhiên vào trong phòng tắm lấy khăn lau cho khô người đi kẻo bị nhiễm lạnh.

Giọng nói anh Trung nhẹ nhàng đầm ấm làm cho Chi với Quỳnh không có lý do để chối từ, cảm động e ấp theo nhau vào phía trong nhà tắm, hấp tấp lau nhanh những hạt nước còn bám ướt trên vai áo, trên tóc, trên vai.

Có tiếng của anh Trung nói vọng vào:

– Có sẵn khăn khô để trong cái tủ kiếng nhỏ đó hai em cứ việc lấy ra xài.

Anh Trung cho biết như vậy, nhưng trong cái tủ kiếng nhỏ không còn sót một chiếc khăn khô nào trong khi hai người con gái đã tự cởi áo trên người ra nhưng lại không có khăn để lau sạch nước. Nhỏ Quỳnh buột miệng nói vọng ra:

– Hết mất khăn rồi anh Trung ơi!

Chi với Quỳnh không nghe thấy tiếng anh Trung đắp lại, đành dùng tạm ít giây vệ sinh thay khăn lau nước trên người, đúng vào lúc khuôn mặt của anh Trung hiện ra nơi kẹt cửa phòng tắm mà Chi với Quỳnh sơ ý không đóng kín lại. Bất đắc dĩ, anh Trung đã nhìn tận mất phần trên thân thể lồ lộ của hai cô học trò, Chi may mắn hơn chút xíu vì đã đứng khuất ở phía bên trong.

Còn nhỏ Quỳnh bất chợt nghe tiếng anh Trung nói, nó vội quay người nhìn ra, lúc đó tấm thân trần để cho anh Trung chiêm ngưỡng tận tường cho đến lúc nhớ ra, thì sự việc đã diễn ra quá nhanh chóng. Anh Trung đứng sững, há hốc miệng ra nhìn vào hai bầu vú trinh nguyên trắng nõn của Quỳnh khiến cho Quỳnh ngượng đến chín người, chẳng biết phản ứng ra sao, đành dùng hai cánh tay trần che xéo lên bộ ngực đang được để trần. Anh Trung vội chữa thẹn:

– Thật xin lỗi hai em, tôi không cố ý…

Nói xong, anh Trung thảy nhanh hai cái khăn vào trong cho Quỳnh chụp lấy, rồi anh nhanh chóng bước trở ra phòng ngoài. Buổi học ngày hôm ấy diễn ra có chút không khí không được hoàn toàn thoải mái như bình thường, bởi không phải chỉ có Chi với Quỳnh tỏ ra ngượng ngập mà sự ngượng ngập, có lẽ lại thấy hiện ra rõ nhất ở những tia nhìn khác lạ của anh Trung. Đến mãn giờ, tự nhiên anh Trung lên tiếng:

– Anh xin lỗi các em về chuyện đột ngột ở phòng tắm, mong hai em bỏ qua đi.

Quỳnh và Chi riu ríu trả lời:

– Dạ… Không có gì… Chúng em biết mà…

Anh Trung tiếp:

– Như vậy thật là tốt.

Rồi anh điểm đạm nhìn sang phía nhỏ Quỳnh, anh nói:

– Chi về trước được không, còn em Quỳnh, có thể nán lại cho tôi vài phút. Tôi có chút chuyện muốn nói với em, may ra em có thể giúp tôi được đấy.

Nghe nói đến việc giúp thầy nên cả hai đều đồng ý, Chi trả lời thật nhanh:

– Dạ được anh Trung! Em về một mình cũng được mà!

Rồi Chi nắm lấy tay Quỳnh lắc nhẹ:

– Quỳnh cứ nán lại đi, Chi đi về trước, ngày mai tụi mình hẹn nhau ở trường học nghe Quỳnh.

Quỳnh vui vẻ gật đầu theo chân anh Trung trở bước vào nhà trong khi Chi bình thản bước ra.

Rất đột xuất, anh Trung quay sang nắm lấy một bàn tay của Quỳnh, anh nói:

– Có một việc này anh Trung muốn nói với Quỳnh, nhưng chưa có dịp thuận tiện. Hôm nay, tình cờ trông thấy Quỳnh ở trần trong phòng tắm lúc nãy, anh nghĩ ra ngay là anh phải nhờ đến sự giúp đỡ của Quỳnh. Chỉ có Quỳnh mới có thể giúp anh hoàn tất tác phẩm anh đang vẽ dở dang.

Bàn tay của anh Trung có vẻ đầy tự tin ấm áp, đang êm ái nắm nhẹ lấy bàn tay của Quỳnh khiến cho nàng cũng không có gì hoảng sợ, Quỳnh bình thản để yên trong tay anh, hai người cùng bước vào chỗ ngồi học lúc đầu. Anh Trung nhấc Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế so pha bọc vải êm ái rồi anh nhanh chân bước vào phía nhân trong. Chỉ vài phút sau anh Trung bước trở ra, trên tay anh là một bức tranh sơn dầu đang vẽ còn dở dang. Anh ngồi thụp xuống một bên ghế, trải bức tranh xuống đất và nói với Quỳnh:

– Bức tranh này do anh đang tự vẽ để tham dự cuộc thi hội họa hàng năm, chắc Quỳnh đọc báo đã biết.

– Dạ!

Anh nói ôn tồn:

– Dạy nhạc, thật ra chỉ là một môn tiêu khiển nhỏ. Hội họa mới chính là môi trường theo đuổi lâu dài của anh. Anh đã tốt nghiệp cao đẳng mỹ thuật, nhưng chưa có lấy một tác phẩm ưng ý nào để làm nên danh phận của một người họa sĩ. Anh đã vẽ rất nhiều và cũng đã hoàn tất rất nhiều nhưng bức tranh tĩnh vật. Còn một số sáng tác cần phải có những người mẫu để cho anh vẽ mới có thể tìm ra nét sống động.

Nói đến đây, nét mặt anh Trung trở nên đăm chiêu như có điều gì cần thổ lộ. Lát sau, anh khe khẽ thở dài:

– Anh không tìm được người mẫu nào ưng ý, nhất là phải bằng lòng không mặc quần áo trên nguôi để anh từ đó, lấy cảm xúc và hình ảnh để vẽ theo. Nhưng…

Giọng nói anh Trung nhẹ nhàng và tỏ ra vô cùng thành thực, Quỳnh buột miệng hỏi anh:

– Sao anh Trung không nhờ đến chị nhà?

– Có! Anh đã có thử rồi, nhưng Quỳnh phải biết, nếu không có sự rung động từ đáy lòng, nét vẽ nhất đinh sẽ không đạt được như ý…

– Anh nói vậy nghĩa là ngay cả chị cũng không làm cho anh rung động.

Anh Trung lắc đầu:

– Không phải hoàn toàn toàn như vậy? Vợ chồng thì đã biết rõ tất cả về nhau đến đôi khi không còn cảm thấy hứng thú. Có chăng chỉ là những lúc chung đụng chăn gối, làm chuyện vợ chồng mà thôi.

Ngừng một chút, anh tiếp:

– Ban nãy, quả thật là anh đã vô tình được trông thấy Quỳnh, ngay lập tức, anh nảy ra ngay một ước muốn là sẽ hết sức năn nỉ để cho Quỳnh bằng lòng giúp anh, chỉ giúp anh một lần rồi thôi. Những lần sau, nếu anh còn muốn sáng tạo có thân thể con gái thì anh chỉ việc phóng tác từ một hình ảnh cũ là xong. Quỳnh nghĩ sao. Em có sẵn lòng giúp cho anh hoàn thành tác phẩm đầy tính sáng tạo này không?

Nghe anh Trung nói, Quỳnh đã có thể mường tượng ra được phần nào công việc phải làm để giúp anh Trung. Quỳnh cũng nhận ra rằng anh Trung rất chân thật, không hề có ý đồ đen tối đối với Quỳnh vì nàng cho rằng anh Trung đã có vợ.

Vợ anh cũng đẹp đẽ nõn nà, đâu có lý do gì để anh lợi dụng một người học trò nhỏ dại như Quỳnh. Trong thâm tâm, Quỳnh đã có ẩn ý định sẽ chấp thuận đề nghị của anh Trung, nhưng nàng vẫn bẽn lẽn hỏi anh Trung:

– Nếu vậy, thì em sẽ phải ở trần?

Anh Trung gặt đầu:

– Phải? Chẳng những Quỳnh sẽ ở trần mà còn không mặc gì trên người nữa mới được.

Nghe nói đến đây thì Quỳnh thực sự hoảng hồn. Nàng nghĩ, thấy anh Trung hiền lành đứng đắn, Quỳnh có thể mím môi cởi áo cho anh vẽ đã là khó khăn lắm rồi. Giờ anh lại ra đề nghị cho Quỳnh không mặc gì hết thì làm sao để coi cho được! Con gái con đứa còn non nớt băng trinh như Quỳnh làm sao che dấu được sự mắc cỡ khi đem hết thân thể phơi ra cho người khác nhìn thấy, cho dù người đó là anh Trung đi nữa cũng vậy thôi. Tự nhiên Quỳnh thấy râm ran trên người. Quỳnh trả lời anh Trung cộc lốc:

– Không được!

Nghe Quỳnh nói, anh Trung chẳng những không bận lòng mà anh còn vỗ về Quỳnh thêm nữa:

– Anh biết nhờ Quỳnh như vậy là hơi quá đáng. Nhưng, nếu không thì làm sao tác phẩm hội họa của anh có thể hoàn thành.

Đột nhiên anh đứng bật dậy, tặc lưỡi:

– Thôi được rồi? Nếu Quỳnh không chịu khó giúp anh thì đành thôi. Em có thể về, để anh sẽ cố đi tìm một người con gái khác, may ra họ sẽ giúp anh.

Giọng nói của anh Trung rõ rệt đã cho thấy sự giận dỗi pha lẫn thất vọng, làm cho Quỳnh thấy thật là khó xử, nhất là nhìn thấy nét thất vọng hiện rõ nơi anh. Suy nghĩ hồi lâu, Quỳnh đánh bạo đề nghị:

– Anh nói vậy, em chẳng biết phải làm sao. Hay là em sẽ để cho anh vẽ phần trên, còn chuyện khác, xin anh hiểu dùm em, em không đủ can đảm giúp anh đâu.

Anh Trung quay đi để dấu thật nhanh nét đắc ý vừa thoáng hiện trong tia mắt. Anh từ tốn nói để Quỳnh yên tâm:

– Em nói vậy, anh đâu dám đòi hỏi xa hơn. Vậy chúng ta bắt đầu, em hãy ráng tự nhiên ngồi yên theo đúng như cách thức anh sắp xếp để vẽ theo những góc cạnh.

Anh Trung tiếp:

– Đây… Em hãy ngồi yên trong tư thế này, tầm mắt của em hãy nhìn vào xa xăm phía trước, ngực phải hơi ưỡn ra trong lúc hai cánh tay đặt nhẹ ở trên đùi. Mái tóc thì Quỳnh xõa ra như vậy là lã đẹp lắm rồi. Đại khái là vậy. Bây giờ anh vào nhà trong để lấy màu và cọ ra, chúng ta sẽ bắt đầu.

Khi anh Trung đã chuẩn bị pha trộn sơn màu, cọ vẽ tất cả đâu vào đó thì anh bảo Quỳnh:

– Quỳnh hãy cởi hẳn áo ra dùm anh đi rồi sửa lại thế ngồi giống y như lúc nãy anh đã chỉ.

Mặc dù Quỳnh ngượng đến chín cả ruột gan trước sự việc được đề nghị quá đột ngột tự “cởi áo cho người xem… vú”, những trước sự khan khoản và thái độ thành thực của anh Trung, quả thực, Quỳnh chúng nỡ chối từ, nàng đưa tay từ từ cởi từng cái khuy áo trong lúc anh Trung giả bộ làm ngơ, tự nhiên cúi xuống loay hoay với cây cọ cầm sẵn ở trong tay. Quỳnh cởi áo đã xong, còn đang sửa lại thế ngồi như lời dặn của anh Trung ban nãy, thì anh đã tiến đến trước mặt của Quỳnh, anh đặt nhẹ nhàng những ngón tay cùng với tia mắt đã trở nên “khờ dại” từ lúc nào. Anh hơi cúi đầu nói khẽ vào sau gáy Quỳnh:

– Được rồi đó Quỳnh ạ! Nhưng em đừng cúi xuống lom khom, làm hình ảnh mất đi vẻ tự nhiên. Em hãy ngồi thẳng lưng rồi hơi ưỡn ngực ra như thế này này… Thế này này…

Vừa nói hai bàn tay anh Trung nhẹ nhàng xoa nhẹ trên làn da thịt trống trải trên đôi vai của Quỳnh rồi anh lại luồn tay vào hai bên kẽ nách của Quỳnh để “sửa thế ngồi”. Tự nhiên Quỳnh như cảm thấy gai gai chạy khắp châu thân nhưng nàng vội trấn tỉnh, ngoan ngoãn di động nhè nhẹ theo sức đẩy êm ái của hai bàn tay của anh Trung. Khuôn mặt của anh đã áp gần xuất vào trên triền ngực của Quỳnh đến nỗi nàng còn cảm được cả làn hơi áp áp do anh thở ra như đang mơn trớn phần da thịt con gái của Quỳnh.

Rồi bất đồ, không biết trong lúc loay hoay vô ý thế nào, anh Trung bị trượt chân, chúi ngã dập trên người của Quỳnh, anh vội vàng vòng lại cánh tay ra phía sau lưng Quỳnh như để chống cho khỏi ngã đè nên người trong khi nàng không kịp đề phòng để cho khuôn mặt của anh Trung khỏi áp mạnh lên trên ngực đang phập phồng và vô cùng nhạy cảm của người con gái.

Anh Trung đã nhanh chóng và rất chính xác ôm gọn phần thân thể không còn một mảnh vải che trên người của Quỳnh, anh dụi nhanh mặt vào vùng đất thần diệu của Quỳnh rồi nhanh như cắt, anh Trung đưa miệng chộp ngay lấy đầu một cái nhũ hoa và mút nó thật nhanh như trẻ em mút kẹo. Anh áp dụng chiến thuật tấn công chớp nhoáng tài tình đến nỗi Quỳnh chỉ còn biết trân người lên mà chịu đựng những xúc cảm từ một bên vú của nàng đang bừng bùng dâng lên mãnh liệt khắp châu thân.

Anh Trung thừa biết con mồi đã trúng mũi tên độc, anh không thể chần chừ dù chỉ một giây phút, anh tiếp tục bú vú Quỳnh hết bên này đổi sang bên kia, hai tay anh sẵn vòng ra phía sau tấm lưng tươi mát, anh cứ thế mà nhẹ nhàng xoa nắn khắp nơi, từ ngấn cổ tròn trịa xinh xinh của Quỳnh cho đến hai bên gáy tóc, kéo vuốt thật nhè nhẹ dọc suốt sống lưng làm cho Quỳnh cứ điên lên mà chịu đựng, tấm thân con gái trắng tinh mềm mại cứ thế uốn qua ẹo lại trong nhịp độ xoa nắn và bú liếm trước phần ngực mềm mại của Quỳnh.

Nàng chỉ còn biết oằn người lên mà hứng chịu rồi ngửa hẳn cổ ra phía sau trong khi khóe môi của Quỳnh hé ra như chờ đợi những nụ hôn nồng nàn. Và quả như vậy, anh Trung nhận ngay ra điều đó, anh hơi rướn người lên ngang tầm mặt của Quỳnh rồi dùng hai bờ môi ngoạm nhẹ vào đôi bờ môi mọng của Quỳnh. Một cảm giác thần tiên bừng sống dậy trong cửa miệng của Quỳnh. Nàng đẩy đầu lưỡi ra để dễ dàng đón lấy từng nụ hôn nghiến ngấu nồng nàn trong khi anh Trung đang dốc lòng sử dụng những tuyệt chiêu của cái lưỡi anh dùng đầu ngọn lưới mềm ấm rà lướt chung quanh khóe miệng của Quỳnh, anh tìm lấy đầu lưỡi ngọt mềm của cô gái và mút nó nhè nhẹ như đang thưởng thức cái vị ngọt ngào vô tận của mật ngọt ân tình.

Phần của Quỳnh còn thần trí nữa đâu để mà nghĩ suy hay lý luận phải quấy. Nàng chỉ còn cách duy nhất là hứng nhận lấy tất cả những cuống cuồng dại loạn từ hai bàn tay và cái lưỡi cái miệng thành thạo của anh. Thân thể của Quỳnh giờ đây đã mềm nhũn trong tay anh và giờ đây, trời đất dù có ngả nghiêng, vũ trụ có quay cuồng thì cũng chỉ quay cuồng ngang bằng nhịp độ đang quay cuồng tàn bạo trong tấm thân đầu đời của người con gái va chạm với những xúc cảm của xác thịt mà thôi.

Chỉ với một tư thế miệng ở trước mặt, tay vòng ở phía sau lưng, anh Trung đã cúi xuống rất sâu xuống phía dưới lằn bụng của Quỳnh. Anh Trung vục mặt của mình vào cái vùng non bồng thơm tho và ấm áp tuyệt diệu đó. Anh ngửi thấy một mùi hương thơm nhè nhẹ từ phía dưới bụng của Quỳnh toát ra bên ngoài làn vãi ấm Quỳnh vẫn còn đang mặc ở trên người.

Anh Trung nhẹ nhàng dùng hai bàn tay nong nhẹ cái cạp quần của Quỳnh ra, từ từ kéo xuống trong tiếng rên nho nhỏ của Quỳnh. Đúng ra Quỳnh phải có chút phản ứng nào đó để cho cái quần của mình đừng bị anh Trung lột ra, nhưng xem chừng toàn thân của nàng đã như hoàn toàn tê liệt đã như hoàn toàn phụ thuộc vào những động tác ngập đầy kích thích của anh Trung.

Chiếc quần dài và cái xi líp nhỏ màu trang bị kéo ra dễ dàng và bây giờ, đến lượt hồn phách của anh Trung bi bay biến đi đâu mất. Anh tự nghĩ trong đầu khi tia nhìn của anh mới chỉ lướt qua phần bụng dưới đẹp tuyệt vời của cớ học trò hơ hớ:

– Trời ơi! Sao lại có một tác phẩm thiên nhiên tuyệt tác đến như thế này.

Năm năm về trước, khi mới lấy chị Trung, trong đêm động phòng và nhiều đêm sau đó, anh đã không quên chiêm ngưỡng, ngắm nhìn và tận tình hôn hít và bú liếm cái lồn cùng với phần dưới trên thân thể cho vợ anh. Nó cũng căng cứng hồng hào, cũng no đầy láng mướt, cũng mát mịn báng trinh. Nhưng chắc chắn, nó không thể cân phương hoàn mỹ và đầy ắp hấp lực như vùng âm hộ thần thánh của Quỳnh.

Anh Trung không thể chần chờ thêm được. Anh tận sức úp mặt vào giữa hai mép lồn màu hồng tươi mềm mại đã nở ra he hé và đang bắt đầu có chất nước rỉ ướt từ bên trong của Quỳnh để hít lấy mùi hương đê mê của cõi đời hạnh phúc. Anh hít đến ngập hơi xong mới khoan thai táp lấy một bên mép lồn mà nhay nhay trong hai cánh môi dày của anh vô cùng lợi hại. Quỳnh ưỡn ngược háng lên như thể đón chào và tiếp nhận lấy những ân huệ đầu đời của nhục cảm, như để khuyến khích và hưởng dụng cái miệng đầy ma quái của anh Trung, đôi mắt Quỳnh lim dim he hé nhìn ngược lên trần nhà như tê như dại đi trong khi cửa miệng của Quỳnh hé ra để xuýt xoa rên rỉ.

Phần anh Trung biết cá đã chịu mồi, anh không cần phải lo cô học trò đầy sức sống này ra chiều phản đối nữa vì một khi cảm giác đê mê xác thịt đã xâm chiếm trong thân thể con người, thì đất có sập xuống ngay đi nữa, cũng chừng quan hệ cho bằng những xúc cảm đang cuồng nộ dâng lên. Anh yên trí mút bú cẩn thận hai bên mép lồn thơm tho no dầy và phủ đầy lông đen mơn mởn, anh bắt đầu vạch toạc hai mép âm hộ ra hai bên để cho anh thực sự úp cả khuôn mặt vào với một mùi hương giống cát tràn đầy kích thích.

Anh lấy đầu lưỡi và nhẹ vào ngay phía bề mặt của cái hột le làm cho Quỳnh giật bắn háng lên y như nâng bị điện giật. Cứ mỗi lần anh Trung bật cái đầu lưỡi của anh vào cái hột le là mỗi lần đít của Quỳnh bị giật bắn lên như người bị kinh phong vô cớ, hai cánh tay trần nhễ nhại của Quỳnh vòng xuống ghì xiết lấy đầu cổ của anh Trung, có khi nàng còn phản ứng rất tự nhiên nắm chặt từng mớ tóc anh kéo cho dí sát mặt anh Trung vào mặt lồn. Anh Trung hiểu hết ý tứ của giống cái lúc đã sa vào cơn khoái cảm nhục dục. Anh nhấc hai cánh tay lên bóp ấy hai bờ vú no nê của Quỳnh mà đè cho nàng nằm ngửa hẳn ra trên ghế, xong rồi anh kéo bẹt chân của Quỳnh ra. Anh Trung nhìn kỹ phần bụng dưới của Quỳnh, anh tặc lưỡi nghĩ thầm trong bụng:

– Trời ơi tuyệt tác Tuyệt tác! Tấm lưng ong của nhỏ Quỳnh này sao đầy đặn cân đối nối xuống hai bắp đùi tròn trịa, trắng phau như mặt trứng gà bóc với cái mu lồn nhô cao tròn trịa phủ đầy lông đen mượt kín lấy cái âm hộ nàng bừng bừng đang tỏa ra một mùi hương ngai ngái mà nó lại có sức hấp dẫn vô cùng.

Anh tiếp tục hít lấy trọn vẹn mùi hương lạ trộn lẫn mùi của nước dâm hơi trơn trơn quyện từ chùm lông ở cửa lồn của Quỳnh tỏa ra và mút lấy mút để bất cứ chỗ nào ướt át, vị nước lồn hơi mằn nặn nhưng thơm tho mùi hương con gái còn băng trinh, khác hẳn với mùi hương vị ở cái lồn quen thuộc của vợ anh Trung. Tuy chị Trung, những lúc cùng anh làm tình cũng “quằn quại rên xiết” cuồng dại lắm, nhưng một hình hài tấm thân với những đường nét quen thuộc, những hơi hượm quá quen đôi lúc đã trở nên nhàm với một con người đầy tinh khi, lúc nào cũng chỉ muốn làm tình và có đầy óc nghệ sĩ như anh Trung. Thân thể của chị Trung to lớn kềnh càng thật, vú to lồn mẩy thật, nhưng cái lỗ âm hộ của chị, những lúc cương cứng, nở ra hơi rộng, đến độ đôi ba lần nghịch ngợm lồn vợ, anh Trung có thể đút cả một trái dưa leo to tròn gần gấp hai khúc dương vật của anh vào mà vẫn trót lọt như thường.

Còn cái lỗ lồn của Quỳnh thì nhỏ xíu, mặc dù Quỳnh đã bị kích thích đến cùng độ, nước dâm đã ứa ra ướt đẫm cả hai bên cái mép lồn làm cho trơn trượt, nhưng anh Trung chỉ có thể lừa đút vào được có hai ngón tay và đã thấy chật cứng cửa lồn. Điều này làm cho anh càng thêm phấn khởi vì một lát nữa đây, anh sẽ đút hẳn cái dương vật của anh vào miệng lồn của Quỳnh nhờ sự trơn trượt của dâm thủy và chắc chắn cái lòng âm hộ nhỏ xíu của Quỳnh sẽ khít khao nuốt kín cái, dương vật cứng như ruột khúc gân của anh. Chao ôi! Sự cọ xát âm dương sẽ khấn khít chặt chẽ đến cỡ nào, tới chừng đó, liệu anh có chịu đựng được để giữ cho tinh khí khỏi xuất ra mau chóng hay sẽ bị ‘ngã ngựa trên chiến trường”, anh chưa dám đoan chắc.

Anh Trung tặc lười:

– Chừng đó rồi tính, mình có đủ kinh nghiệm mà, lo chi?

Nghĩ như vậy, anh Trung cảm thấy yên tâm về khả năng kéo dài cuộc chơi của mình. Anh tiếp tục hưởng thụ tất cả những tinh khôi trinh tiết từ tấm thân ngà ngọc của Quỳnh.

Da thịt của Quỳnh trắng hồng như sữa, nó vừa mịn màng vừa mềm mại êm êm chứ không quá săn chắc đẫy đà như da thịt của vợ anh. Lại nữa, chị Trung hay cào cấu tham lam, hay ghì xiết mút bú anh đôi khi mạnh bạo quá đến độ đau đớn phũ phàng làm cho anh một vài khi cụt hứng, chứ thường dùng răng nghiến lên nghiến xuống cái đầu dương vật của anh dù nổ đã bị chị kích thích cương cứng, phồng lên như muốn nứt cả ra mà chị vẫn ham hố quết mãi nó trong cổ họng. Anh Trung chỉ thích lối làm tình êm ả, cuồng nhiệt nhưng nhẹ nhàng, tận tình nhưng đừng thô bỉ quá, mất cả tính chất lãng mạn của hai kẻ yêu nhau.

Chỉ cần nhờ cách nói dối sơ sơ, anh đã dụ được Quỳnh hôm nay. Không cần nghĩ đến hậu quả sau đây sẽ diễn ra như thế nào, anh Trung cũng rất khoan khoái và mãn nguyện, vì anh giống như người trúng số lớn, đã chiến thắng, đã chiếm được một đóa hoa tươi xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất, ngoan ngoãn dịu dàng thơm tho và đầy ắp sinh khí nhất, đóa hoa lại không có mấy phản đối, lại như dễ dàng thỏa hiệp tham dự trao đổi nhục dục với anh.

Anh Trung cảm thấy hưng phát hơn bất cứ lúc nào. Anh thì thầm nho nhỏ, chỉ đủ cho Quỳnh nghe:

– Quỳnh cứ ngoan đi, không có chuyện gì thiệt hại cho Quỳnh đâu. Anh Trung sẽ làm cho Quỳnh sung sướng… Anh thương Quỳnh lắm, Quỳnh đừng có lo…

Giọng nói của anh Trung đầm ấm, chứa đựng biết bao ân nghĩa, căm tình. Toàn bộ xác thân của Quỳnh đang trong cơn sốt cao độ, Quỳnh cũng có chút lo âu, không biết sự việc diễn ra sẽ đem đến cho nàng hậu quả tốt xấu như thế nào.

Nhưng như thế nào đi nữa, thì có một điều Quỳnh biết chắc chắn là nàng không thể cưỡng lại được những cảm giác khoái cảm ngất ngư đầu đời không thể nào ngăn được sức tấn công tuy từ tốn nhưng đầy vũ bão của anh Trung. Quỳnh chỉ còn biết nghiến răng nhắm mắt phó mặc sự đời, buông xuôi cho tấm thán tô hô ngồn ngộn trong trắng ngàn vàng của đời con gái để mà hứng nhận lấy tất cả những gì mà anh Trung đang đem đến.

Cặp đùi no tròn của Quỳnh hết co lên đạp xuống một cách vô hồn rồi uốn éo qua lại bởi những cách bú liếm vời vợi của anh Trung. Nhột nhạt và hương phấn quá độ khiến Quỳnh cứ phải rên lên, lúc đầu nàng còn rên nho nhỏ, càng về lâu Quỳnh càng chịu đời không thấu, nàng gào lên như con bò bị chọc tiết rồi hổn lên từng hơi thở đứt quãng không ngừng. Quỳnh nghiến răng rít trong hơi thở trong lúc hai tay xoắn chặt lấy chùm tóc rối của anh Trung:

– Em… em… chêêêết mââát… anh Trung ơơơơiiii!!!

Anh Trung biết, Quỳnh đã bị kích thích đến sắp ngất xỉu rồi, anh sợ rằng làm quá, có thể Quỳnh sẽ tắt thở luôn cho nên anh vội ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của Quỳnh, anh vội vàng trấn an con nhỏ:

– Không… không… chết được đâu Quỳnh ơi! Em cứ an tâm, để cho anh đem đến cho em những cảm giác nhớ đời… Anh thương Quỳnh nhiều lắm, Quỳnh biết không…

Vừa nói đôi bàn tay của anh Trung đưa lên xoa bóp hai bờ vú no tròn gọn ghẽ của Quỳnh. Quỳnh nhấm nghiền mắt lại:

– Đủ rồi đó anh Trung ơi… Anh còn làm nữa, em chịu hết nổi rồi…

Anh Trung muốn nói cho Quỳnh biết rằng làm sao anh có thể không làm nữa. Làm sao anh có thể không đút cái dương vật đang cương cứng thèm khát của anh vào cái lỗ lồn no tròn xinh xắn đầy màu mỡ đang nở ra he hé của Quỳnh trước khi mọi chuyện được chấm dứt, anh tiếp tục nâng niu hai cái nhũ hoa của Quỳnh rời lại cúi đầu xuống miệt mài mút bú cái lồn đầy lông của Quỳnh đã ướt đầy dâm thủy, anh mạnh dạn thọc trọn hai ngón tay trỏ và giữa vào lỗ lồn của Quỳnh rồi cứ đều đặn nhịp nhàng mà thủ dâm cho Quỳnh làm Quỳnh điên cuồng lên vì khoái cảm. Làm một lúc khá lâu, anh Trung cảm thấy mỏi rời những ngón tay, anh rút tay ra đưa lên miệng, mút lấy từng chất nước đục trắng sền sệt còn dính ở chung quanh trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của Quỳnh. Anh Trung giải nghĩa:

– Nước tinh chất của Quỳnh đó, em có biết không, nó bổ dưỡng tinh khiết vô cùng, anh phải ăn hết không nó sẽ bị khô lại, phí đi.

Quỳnh tin anh nói, nhưng nàng thấy mắc cỡ vô cùng, vội vùi mặt vào một bên nách của anh Trung như đang chạy trốn. Anh Trung kéo mặt của Quỳnh ra cho đối mặt với anh rối thè lưỡi liếm lấy làn môi non nớt mềm mại của Quỳnh khiến nàng tự nhiên cũng hé môi ra mà táp lấy hai làn môi của anh Trung ngấu nghiến.

Hai thân xác trần như nhộng ghì xiết lấy nhau. Hai khuôn mặt lấm tấm mồ hôi quyện chặt lấy ở hai cái mồm. Phần dưới hạ bộ, anh Trung cố tình ưỡn ra cho cái dương vật ngỏng cứng của anh chà qua chà lại trên vùng âm hộ của Quỳnh, có lúc nó bị vướng đâm thằng cả vào bụng Quỳnh khiến cho nàng bị thốn phải nhích bụng sang một bên. Nhưng không biết vì sao tự nhiên Quỳnh dang rộng hai chân ra như mời gọi anh Trung làm nốt những động tác gì anh sẽ phải làm và quả như bản năng tự nhiên của Quỳnh vừa cho thấy, anh Trung lừa lừa thế nào không biết.

Cho đến khi cái đầu dương vật của anh vừa chạm đến chùm lông với hai làn mép lồn của Quỳnh thì anh khẽ hẩy đít lên chút xíu nhấp mạnh một cái con cặc lõ của anh Trung đã lấn hấn vào tận bên trong cái lỗ lồn chật kín nhưng trơn ướt của Quỳnh khiến cho nàng bất chợt rú lên:

– Áááa… Anh Trung ơi! Cái gì vậy? Em đau quá!!!

Anh Trung không kịp trả lời, anh tiếp tục những động tác thường lệ của đàn ông, con cặc của anh kéo ra nhấp vào liên tu bất tận làm cho Quỳnh bị nghẹo cả đầu cổ sang cả hai bên mặt ghế, đôi cánh tay của Quỳnh víu chặt lấy mặt vải ghế như muốn bắt đền cái ghế vô tri làm cho Quỳnh đột nhiên sung sướng trong cái đau đớn để đời. Phần anh Trung, như đã đến lúc điên cuồng không còn biết đất trời gì nữa anh đụ tới đụ lui liên tu bất tận, cuồng bạo đến nỗi Quỳnh chỉ còn biết nằm ngửa trung cũng nhắm mắt mà rên, hai cái vú tròn căng trên bờ ngực thơ ngây rung lên rung xuống theo mỗi cái hất đít của anh Trung hơi thở của anh Trung càng lúc càng như muốn đứt quãng từng hơi.

Khoái cảm tột cùng đã kích thích anh đến điên cuồng, anh dập mạnh háng của anh để đâm sâu, đâm sâu thật cố vào mãi tận bên trong cái lỗ lồn của người học trò lần đầu tiên nếm trái mùi xác thịt. Anh hút một hơi lâu và vì hút quá nhanh, quá cuồng bạo nên có là thánh anh Trung cũng không tài sức đâu để tự kiềm chế mình để rồi tinh khí của anh bấn tung ra nóng hổi trong lỗ sâu âm hộ của Quỳnh khiến cho nàng bị hất bổng háng lên tiếp nhận cho đến khi anh Trung bấn khí trong lồn thì cả hai cùng ngã phịch xuống trong từng hơi thở ngất ngư sướng ngất. Khoái cảm dâng lên ngất trời nên cả hai tã người nằm sấp xuống bên nhau chỉ còn làm được một việc là thở hơi dồn dập rồi lịm dần vào giấc ngủ trái lệ.

Thế rồi từ đó, giữa anh Trung với Quỳnh, ngoài mối liên hệ thầy trò, còn có sợi giây trao đổi xác thịt vô hình nhưng vô cùng khấn khít và cứ mãi đều đặn diễn ra. Lúc ban đầu còn do anh Trung nài ép, cấp sau này thì cứ sau nhiều ngày không biết vì mệt mỏi quá hay vì bận việc, anh Trung tỏ ra lơ là không còn vồ vập như trước nữa thì Quỳnh tự tìm cách để ở lại với anh và sau mỗi buổi học nhạc, Chi cứ tự tiện ra về, còn Quỳnh thì lưu lại nhà anh Trung với lý do rất chính đáng, có bằng chứng hẳn hoi là làm người mẫu cho anh Trung vẽ tranh dự tuyển.

Về phía Chi cũng không có lý cho gì để cho nàng phải thắc mắc, cho đến một lần, như đã nói, nàng tình cờ biết được mối liên hệ thật nhất giữa hai người, anh Trung và nhỏ Quỳnh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuổi mới lớn

Số ký tự: 0