Phần 76
2022-09-27 12:38:00
Trời đã sáng hẳn, sợ cô Thanh về bất tử nên tôi ráng ngồi dậy để sắp xếp…
Cô vẫn còn mỏi mệt nằm ưỡn dài, tôi banh chân cô ra, dùng cái khăn, chặn lại ngay cái lỗ lồn và lau, tình dịch tôi đang trào ra, sợ nó thấm vào làm loang lổ tấm nệm… khi cái khăn chạm vào, cô lại rùng mình…
Lông lồn của cô giờ nó đan chéo vào nhau loạn xạ không theo 1 thứ tự gì cả, khi tôi vén đám lông dọc khe ra cho gọn lại…
Lồn cô đang ửng đỏ sưng vù như bơm hơi…
Thầm nghĩ bây giờ nếu còn sức đâm vào thì cô có chịu nỗi nữa không nhỉ…
Nhưng thấy cái cách cô rùng mình khi tay tôi chạm vào… tôi hiểu là cái lồn của cô dư thừa khả năng đón nhận thêm 1 lần nữa, nếu tôi còn sức… Híc… nhưng sức người có hạn…
Khi đàn bà buông thả…
Sau giây phút lắng đọng, cô Hiền vội vã chuẩn bị về nhà, trước khi rời khỏi cô cẩn thận giặt lại cái váy cùng với quần lót đã mượn đỡ cô Thanh, cô còn cẩn thận bảo tôi dọn dẹp cho gọn gàng mọi thứ… và cô dặn tôi như 1 câu dọa dẫm:
– Cẩn thận giữ mồm miệng, nếu chú Ba biết được thì… chết đó nghe Hải!
Tôi cũng đâu có muốn cho cô Thanh biết, nên tất cả mọi thứ vướng bẩn, tôi đều lật đật mang đi tẩy rửa giặt giũ…
Mãi đến trưa cô Thanh mới về với dáng điệu cũng rất uể oải, chắc cô cũng bị chú Ba quần suốt đêm nên dáng điệu mới mệt mỏi như thế, lúc này mọi thứ tôi cũng đã sắp xếp đâu vào đấy…
Cô lăn đùng ra ngủ…
Tôi cũng thế…
Sáng hôm sau…
Khi này cô Thanh đã tỉnh táo trở lại và bằng vào trực giác của người phụ nữ, cô loáng thoáng đoán ra…
Cô truy hỏi tôi… chuyện gì đã xảy ra với tôi và cô Hiền lúc cô vắng nhà…
Đương nhiên là tôi chối biến…
Trầm ngâm cô bảo tôi với nét mặt rất là quan trọng:
– Cô biết chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra dù Hải hông muốn nói, nhưng chú Ba và cô Hiền chẳng phải là người dễ đùa… nếu sơ sẩy bất cứ điều gì rất là tai hại, nó sẽ ảnh hưởng đến Hải và cả cô nữa, tạm thời Hải phải lánh mặt 1 thời gian không gặp mặt chú Ba và cô Hiền, về bên nhà ở, cho đến khi nào cô thấy an toàn… rồi tính sau cho chắc ăn!
Hết cô Hiền rồi đến cô Thanh đều có vẻ sợ khi nhắc đến chú Ba…
Lúc này tôi mới hoảng hốt thật sự khi thấy mọi việc có lẽ là không đơn giản…
Tôi về nhà của mình…
Không biết là có sự trùng hợp báo ứng hay không mà ngay chiều hôm đó tôi phát hiện ra là tôi hình như bệnh thận lại tái phát…
Lần tái khám cuối cùng bác sĩ có dặn là nếu bệnh tái phát thì cứ theo toa mà mua thuốc uống, nếu sau 1 tuần mà không suy giảm thì hãy nhập viện…
Tôi lật đật đi mua thuốc nhưng phải mua ngoài chợ đen, với giá mắc hơn gấp 5, 6 lần, chỉ khi nào có toa mới của bệnh viện thì mới mua được ở hiệu thuốc tây quốc doanh với giá rẻ…
Cũng may là sau khi uống thuốc thì bệnh thuyên giảm, tôi vẫn uống thuốc với liều lượng giảm dần cả tháng sau…
Lúc này thỉnh thoảng vào chiều tối có những nút chặn của công an kết hợp với phường đội kiểm tra giấy tờ của thanh niên để truy tìm những người trốn nghĩa vụ quân sự…
Tình hình chiến trận ở Campuchia vẫn đang còn căng thẳng…
Những tin tức về những người đã tử trận liên tiếp bay về trên các nẻo đường…
Những anh thương binh trở về với các câu chuyện kể nhuộm đầy sự chết chóc, gian khổ của những người lính…
Thành phố lúc ấy, đại đa số thanh niên đang đứng trước những thử thách ảnh hưởng cả cuộc đời của mình…
1 số thì tìm đường vượt biên…
1 số thì chấp nhận đi nghĩa vụ quân sự, đồng nghĩa là hầu như đa số sẽ bổ sung quân sang Campuchia…
1 số thì đã đi bộ đội nhưng đào ngũ về, dù có đi làm cũng không bao giờ an tâm vì có thể bị bắt đưa vào quân trường bất cứ lúc nào…
1 số thì trốn nghĩa vụ quân sự phải di dời qua địa phương khác sinh sống…
Nhưng những quán cafe nhạc vào ban đêm lúc nào cũng đông người vui vẻ… Thanh niên TP lúc nào cũng lạc quan như thế… chuyện gì đến thì đến chứ thấy chẳng lo âu gì cả…
Chuyện đi làm để làm giàu hầu như không ai nghĩ đến như bây giờ… ai cũng cố tồn tại để qua giai đoạn khó khăn lúc bấy giờ là mừng lắm rồi…
… những ngày qua là những ngày tôi luôn thấp thỏm chuyện cô Hiền…
Rồi dần dần cũng quên đi, khi không thấy động tĩnh gì…
Một hôm, mẹ tôi dọn hàng ra bán thì bị nhức đầu, choáng váng nên tôi ra bán hàng thay thế…
Con bé người Hoa bán hủ tiếu kế bên mẹ tôi tên là Xinh, năm nay nó trặc tuổi bé Nhi, nhưng nhìn nó phổng phao tròn lẳn hơn, khuôn mặt bầu bĩnh nhưng bình thường không có gì đặc sắc… rảnh rỗi thỉnh thoảng tôi cũng hay ngồi nói dóc với nó… thường thường tầm 23h là nhà nó dọn hàng về, chiếc xe hủ tiếu thì gửi lại trong 1 nhà kho nhỏ gần nhà tôi…
Khuya nay xe hủ tiếu nhà nó bán ế vắng khách, đương nhiên bán nước giải khát nhà tôi cũng ảnh hưởng theo…
Do khu đất làm xưởng cưa phía sau còn trống nên muỗi nhiều lắm… thấy chẳng có khách ăn uống là bao nên nhà nó dọn hàng về, lúc Xinh lau chùi chiếc xe, 2 tay dính đầy dầu mỡ, thì nó bị mấy con muỗi cắn gần nách, thấy tôi loay hoay thu xếp bàn ghế gần đó nó la lên:
– Anh Hải, ngứa quá gãi giùm em cái coi… tay em dính đầy mỡ hết à…
Hì nó mặc áo ngắn tay, khi cánh tay nó giơ cao nhờ tôi…
Mấy sợi lông nách còn tơ, lưa thưa nhu nhú ra tinh nghịch với cặp mắt của tôi, xuyên sâu qua tay áo là cái áo ngực be bé xinh xinh chụp lên bầu vú tròn trịa mơn mởn đang bắt đầu phát triển để trở thành thiếu nữ… khi tôi thò tay gãi giùm cho Xinh, thì nó cười như nắc nẻ vì nhột… Do người nó lắc qua lắc lại nên 1 ngón tay tôi trợt vào đụng đến cái áo ngực bên trong…
– Á…
Nó nhảy thụt lùi, chụp cái tay tôi và đánh… vào mu bàn tay… Và cười cười:
– Ngón tay này xấu quá…
– Ai biểu em cứ nhảy nhót làm chi…
– Em nhờ anh gãi ngứa, chứ đâu có nhờ thụt lét em đâu hì.
Nó liến thoáng vui vẻ dễ thương như thế…
Chỉ là vui đùa bình thường với những lần kế tiếp, nhưng chỉ dừng lại đó… mãi cho đến mấy năm sau này, khi tôi đi bộ đội về, thì ngón tay tôi mới thật sự được ve vuốt bầu vú căng mọng của cô bé mà không mang tiếng là… “ngón tay này xấu quá”…
Vào 1 ngày chiều chủ nhật…
Lúc này vào ban đêm tôi hay đi uống cafe với thằng Hiền làm ở trong xưởng cưa, nhà nó nằm bên hông xưởng… bấy giờ quán cafe nhạc được trang trí rất bình thường, cũng có những quán sân vườn nhưng bàn ghế thì hầu như không chú trọng, chủ yếu là mọi người thưởng thức không gian thoáng mát và nghe nhạc, hoặc các cặp đôi vào tâm sự… giá cả thì quán nào cũng bình dân na ná giống nhau, chỉ nhỉnh hơn quán cafe cóc chút đỉnh…
Tôi và thằng Hiền hôm nay túi đứa nào cũng rỗng không, mà tối nào cũng đi nên quen chân rồi… nên mới chiều mà 2 thằng đang suy nghĩ kiếm cách nào để có tiền… nhưng vô phương…
Thằng Hiền thấy chỉ có phương án cuối cùng là xin tiếp tiền của chị nó:
– Mày đi với tao về nhà, có mặt mày, chị Diễm sĩ diện, tao xin là phải cho nữa à…
Hix… tiền nó làm không đủ nó xài, suốt ngày nó toàn xin thêm chị Diễm của nó.
Lần đầu tiên vào nhà, mẹ nó đi lễ nhà thờ chưa về, chỉ có chị Diễm đang ở nhà may đồ… chị nó may đồ ở trong xóm từ lâu rồi… ai cũng quen nên chẳng cần bảng hiệu…
Chị Diễm năm nay đâu chừng 27, 28 tuổi gì đó, chị chưa lập gia đình…
Khi chị ra mở cửa cho chúng tôi, tôi như choáng ngợp…
Chị người hơi nhỏ con nên thấy rất trẻ so với tuổi…
Môi chị hồng đỏ như tô son, khuôn mặt chẳng hề có trang điểm phấn son, và nhất là bầu ngực của chị, không biết là có phải do cái áo ngực hay không mà tôi thấy nó vun cao thẳng tắp như đội hẳn cái áo lên, mà không thấy dấu hiệu hơi… rủ thấp xuống như những bầu vú lớn thông thường…
Chị có nét đẹp rất là thánh thiện trong sáng, chắc là vì ở xóm đạo và là 1 con chiên ngoan nên chị mới có dáng dấp như thế…
Cũng lạ, chị trắng hồng bao nhiêu thì thằng Hiền nó đen đúa bấy nhiêu… nhưng nó là con trai duy nhất, nên trong nhà nó là hoàng tử!
Khi vào nhà, nghe thằng Hiền giới thiệu tôi với chị xong, thì chị ôn tồn hỏi nó:
– Em có đi lễ chưa hở Hiền, tuần trước đã bỏ lễ rồi…
Nó gãi đầu và giơ tay ra:
– Chưa… chị!
– Xin tiền chị nữa?
– Lễ xong em… với thằng Hải đi uống cafe…
– Có tiền là em phải đi lễ liền, đến lúc về thì cho chị biết Cha nào giảng nghe chưa?
– Ô kê chị… em đi ngay.
Tôi muốn á khẩu với nó cách xin tiền trắng trợn như thế…
Chị Diễm thừa hiểu tính tình của thằng em mình là mê chơi, chuyên môn trốn lễ nhưng chị rất thương nó lúc chị quay qua cái tủ nhỏ kế bên bàn máy may, mở tủ lấy tiền, người hơi khom xuống… vì là thợ may, nên chị tự may đồ cho mình vừa khít, cái quần ôm gọn dính sát vào mông đít, chiếc quần lót sọc caro nhỏ, hằn lên trên bờ mông săn chắc gọn gàng của chị, vì nó không lớn lắm…
Chỉ 1 thoáng trôi qua tầm mắt tôi, nhưng hình ảnh chiếc quần lót sọc caro nhuyễn nó lại in sâu vào tâm trí, và sau này tôi đã có dịp canh lẻn vào phòng tắm, lấy đúng cái quần đó lên hít ngửi, lúc chị gần ngày hành kinh, khí trắng ra dính thành 1 vũng ở đáy quần mà tôi sẽ kể sau này…
Tôi chơi rất thân với thằng Hiền dù nó lớn hơn tôi 2 tuổi, sau này tôi mới biết là trước đó nó đã vượt biên đến 6 lần nhưng đều không lọt, 4 lần bị bắt và 2 lần lộ bãi nên phải quay về…
Qua nhà nó chơi vài lần thì tôi được biết là chị Diễm cũng rất thích đọc sách và đặc biệt là chị rất mê nhạc của nhạc sĩ Phạm Duy, chị có đến 3 cuốn sổ dày chép tay bằng mực tím toàn nhạc của ông… Do đó tôi và chị trò chuyện khá hợp gu về sách truyện, chỉ có nhạc của Phạm Duy thì tôi không rành lắm, chỉ có há hốc mồm nghe chị nói!
Còn chuyện của cô Hiền lâu nay cũng không nghe cô Thanh nhắc đến, mọi chuyện chắc đã êm và không hé lộ điều gì nên tôi cũng an tâm, nhưng giờ thì ở nhà mình, tôi cũng đã quen và cũng có việc làm ở xưởng cưa, với lại sau giờ làm việc thì tôi được tự do tung tăng với bạn bè, chứ không gò bó như lúc ở nhà cô Thanh, vì thế tôi cũng không có ý định quay lại ở nhà cô Thanh nữa…
Bẵng đi 1 thời gian…
Đùng 1 cái tôi có giấy gọi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự…
Tôi qua nhà cô Thanh cho biết tin.
Cô hơi bực bội và thắc mắc:
– Tại sao chưa nhập hộ khẩu mà lại gọi đi khám sức khỏe NVQS?
Vì bệnh của tôi đã được bác sĩ báo là mãn tính, hay tái phát, nên tôi cũng chủ quan với suy nghĩ là nếu có đi bộ đội thì cũng có thể tái phát bệnh mà được trả về, lại có giấy chứng nhận thì cũng tốt hơn, bệnh của tôi là kiêng ăn mặn, từ ngày hết bệnh đến giờ tôi cũng chỉ dùng nước chấm là xì dầu (tương), chứ không dám đụng đến nước mắm, và thức ăn thì lúc nào cũng hơi nhạt… thôi thì cứ thử đi khám rồi sau này tính… nên tôi nói:
– Hay là cứ đi khám thử, có gì sau này tính tiếp nghe cô…
– Uhm… đi khám thì không sao, nhưng nếu mà trúng tuyển nghĩa vụ, cô sẽ can thiệp giùm cho vì không có lý do gì chưa nhập hộ khẩu ở đây mà địa phương lại gọi…
Ngày khám…
Đến lúc này tôi mới biết là mặt sau cùng của phiếu khám sức khỏe có liệt kê những bệnh mãn tính được tạm hoãn nghĩa vụ, trong đó có dạng bệnh thận của tôi, hình như bệnh lao là nằm ở dòng đầu tiên…
Với suy nghĩ như lúc ngồi nói chuyện với cô, tôi giấu đi tờ giấy của bệnh viện về bệnh của mình và đúng là khám cho có, sau khi đi vòng quanh 1 dãy các phòng khoa khám, sức khỏe tôi thuộc loại tốt… hì…
Trúng tuyển…
Ặc cầm tờ giấy phường đội báo tin là trúng tuyển nghĩa vụ, tôi chợt bâng khuâng mơ hồ…
Khi hay tin, cô phản ứng dữ dội, và định đi nhờ chú Ba can thiệp, nhưng tôi cản lại:
– Thôi đi cô! Nếu có lên quân trường thì bệnh của Hải cũng có khả năng tái phát lại thì người ta cũng trả về à cô, không sao đâu!
Cô không đồng ý:
– Nếu lỡ bệnh không tái phát thì sao rồi đến lúc qua K. (Từ giờ sẽ gọi tắt Campuchia là K.) Mới bệnh lại thì xoay sở như thế nào…
Tôi rất cảm động khi cô Thanh lo lắng cho tôi nhiều như thế, không bao giờ tôi đền đáp được ân tình của cô Thanh, mãi đến sau này tôi cũng không bao giờ có dịp… đó là 1 điều day dứt trong tôi đến tận ngày hôm nay…
Chẳng muốn cô lo thêm nữa, vì lúc này tôi cũng đã là 1 thanh niên rồi, chứ chẳng nhỏ bé gì, và cũng có thể là do những quyển sách truyện đầu tiên mà tôi đã xem khi đó như “Thép đã tôi thế đấy” “Ruồi Trâu” ít nhiều gì cũng tiêm nhiễm 1 chút chủ nghĩa anh hùng cách mạng vào trong đầu óc, nên tôi khăng khăng:
– Hông sao đâu cô, đằng nào Hải cũng muốn bay nhảy bên ngoài… tóm lại là Hải cũng thích đi bộ đội cho biết với người ta…
Cô lại trầm ngâm một lúc khi nghe tôi nói:
– Được rồi, tùy Hải… cô không can thiệp nữa, nhưng khi nào thay đổi ý định, thì lập tức báo sớm cho cô biết, chứ không kịp…
– Cảm ơn cô…
Cô dự định là trước ngày tôi đi sẽ làm 1 tiệc liên hoan nho nhỏ, nhưng bất ngờ, ngày tôi sắp lên đường, thì công ty của cô chuẩn bị có phái đoàn kiểm tra, nên mấy ngày sau đó cô bận lu bù, ngày nào cũng ở lại đối chiếu giấy tờ, chỉ thị cho nhân viên điều chỉnh sổ sách… cho nên ngày nào cũng gần đến giờ giới nghiêm mới về nhà…
Còn 2 hôm nữa là tôi đi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro