Phần 50
2022-07-21 11:24:00
Trấn Quốc Tự không hổ là ngôi chùa trấn quốc của Đại Đường, nó được xây trên một ngọn đồi nhỏ phía Đông Bắc thành, diện tích rất rộng, quy mô rất lớn, thoạt nhìn chỉ thấy lầu các san sát như bàn cờ, rất có khí thế. Bên trong nguy nga tráng lệ vô cùng, lại được sơn son thiếp vàng vô cùng sang trọng, Trên khoảng đất rộng phía trước cửa vào, có một cây cột lớn kết hoa chăng đèn, huy hoàng rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng…
Xe ngựa của tân khách ùn ùn đổ về như nước chảy, bốn phía là các cung nữ xinh đẹp mặc áo gấm thêu hoa tươi cười tiếp khách trong tiếng pháo nổ giòn, không khí còn hơn cả ngày tết… Hai người rất nhanh được thái giám dẫn đến Chính Điện nơi yến tiệc diễn ra.
Chỉ riêng toà đại sảnh chính điện đã thể hiện hết sự sa hoa đến tột cùng rồi. Sảnh trước không chỉ có diện tích lớn, không gian cao, trang trí bày bố hoa lệ, khí thế có thể so với hoàng cung nội điện. Sáu cây cột trạm rồng trổ phụng dựng thẳng đứng lên tận trần nhà, trên trần hoa văn tinh mỹ, ở giữa là một bức họa nhị long tranh châu lớn. Gia cụ, đồ treo trên tường, tất cả đều rất đẹp đẽ sang trọng. Trong sảnh đã bày ra gần hai chục bàn tiệc, quy tụ gần trăm tân khách vậy mà vẫn không hề có cảm giác chật tất cả đều là những vị quan lớn hoặc những vị thương nhân giàu có bậc nhất kinh thành.
Vì là sủng phi của Hoàng Đế Lệ Phi vừa bước vào đã được 1 đám cung nữ và thái giám hộ tống đến chỗ của Hoàng Đế…
Một lúc sau dưới sự dẫn đầu của Đại Đường Hoàng Đế Lý Triệt và Võ hoàng hậu, cả đoàn người náo nhiệt đi thẳng qua hành lang, đến đại sảnh phía trong, nơi dùng để tiếp những khách quý… Nới này chỉ kê mười bàn tiệc, trong đó bốn bàn ở giữa, sáu bàn đặt hai bên…
Biểu hiện rõ vị trí tôn quý của những khách nhân ngồi ở bốn bàn này.
Những khách nhân được tiếp trong hậu đường này nếu không phải nhân vật có máu mặt chốn kinh thành thì cũng phải là người thân phận cao quý như hoàng thân quốc thích người không đủ cân lượng thì chỉ có thể dự yến ở sảnh đường bên ngoài mà thôi.
Đường Thập Ngũ đảo mắt một vòng không ngờ bàn của gã ngồi lại là 1 trong những bàn giành cho khách nhân cao quý nhất, trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc… tất cả đều là nam thanh nữ tú… Ngoài ba vị hoàng tử còn có Hai trong số tứ đại thần bổ là Đại Sư Tỷ Lãnh Như Băng cùng tam muội Nguyệt Như Mộng không biết vô tình hay cố ý mà nàng được xếp ngồi cạnh đại hoàng tử Lý Anh…
Khiến gã cực kỳ kinh hỷ chính là trong bàn có một nữ nhân mà gã đang khổ công tìm cách tiếp cận Cửu Công chúa Thái Bình… Thái Bình công chúa ăn mặc rực rỡ như một con chim công đang cùng với một thiếu nữ khác cũng xinh đẹp không kém nói nói cười cười, Nữ nhân kìa rất quen mặt thế nhưng nhất thời không thể nhớ đã gặp được ở đâu…
Vừa thấy gã xuất hiện, cả bàn đều chấn động mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau… Nhị hoàng tử Lý Long Cơ cùng Thập Tam Hoàng Tử ánh mắt ghen ghét, bực dọc chẳng buồn liếc nhìn gã sau đó liền quay mặt đi, Lãnh Như Băng trên mặt đeo 1 chiếc khăn nhỏ che dấu nửa khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẻ của mình, nàng bình tĩnh lặng lẽ đánh giá gã, Nguyệt Như Mông vừa thấy gã xuất hiện nội tâm chấn động thần sắc có chút lo lắng, không dám nhìn thẳng vào gã trong ngực tim càng lúc càng đập dồn dập… cử chỉ hành động này thế nhưng không thể qua mắt được đại hoàng tử Lý Anh ngồi bên cạnh… Khiến cho vị đại hoàng tử đĩnh đạc cũng không khỏi trầm ngâm suy nghĩ…
Lúc này Thái Bình Công chúa cũng đã bắt đầu chú ý đến gã…
“Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!” Nàng thầm nghĩ…
Mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, thần thái phiêu dật, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, ánh mắt u buồn, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Nhất là ánh mắt kia, trong con ngươi thâm thúy tản ra một loại lực vô cùng hấp dẫn, còn có chút ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển bên trong, quả thực khiến người nhìn thấy đau lòng, chua xót, hận không thể ôm nam nhân trước mặt này vào…
“Keng…”
Một chiếc đũa ngọc rơi xuống dưới đất mà người làm rớt nó không ai khác chính là nữ nhân vô cùng quen mặt nàng nhìn chằm chằm vào gã như sợ gã sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này vậy… Đôi mắt xinh đẹp hiền dịu toát lên vẻ hoan hỉ khó lòng giấu được… Nàng lúng túng nhặt lên đồng thời ríu rít xin lỗi dáng vẻ vô cùng nhu mì… Nàng chính là Ngũ công chúa của Đại Đường Lý Uyển Nhi tên hiệu Nghê Thường công chúa, nữ nhân hắn từng ra tay cứu nàng khỏi rớt xuống hồ.
Chào hỏi hành lễ xong gã liền ngồi vào chỗ mình được xếp sẵn thật trùng hợp bên trái của gã lại là vị tam bổ đầu Nguyệt Như Mộng còn chiếc ghế bên phải vẫn còn bỏ trống… đây cũng là chiếc ghế trống duy nhất trong bàn…
Lãnh Như Băng thầm thở dài… thật không ngờ tạo hóa quá trêu ngươi lại xếp Nguyệt Như Mộng ngồi ngay bên cạnh gã… Nguyệt Như Mộng tâm ma vừa sinh muốn diệt đã khó nay lại gặp cơ duyên để cho đoạn nguyệt duyên này phát triển… thật là ý trời mà…
“Bộp… Bộp…”
“Hảo Các vị ái khanh thân mến hôm nay… Trẫm quyết định tổ chức 1 buổi đại yến nhằm mừng công đồng thời khen thưởng ba vị hoàng nhi đã không ngại gian khổ kiến công lập nghiệp mang về vinh quang cho Đại Đường”
Lý Triệt mặc long bào uy vũ đứng dậy nói, vừa dứt lời tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong chánh điện vang lên…
“Đại Hoàng tử Lý Anh không hổ là trưởng tử… Khi hoàng nhi xin được đến vùng Sóc Châu xa xôi hoang vu để dẹp nội loạn… Trẫm thật sự rất lo lắng nhưng không ngờ hoàng nhi đại triển thần uy chẳng những đem nội loạn dẹp yên mà còn khiến dân cư bách tính vùng đó an cự lạc nghiệp khiến bách tính hết lòng ca ngợi… Quả nhiên có hùng tài an bang trị thế… Trẫm rất hài lòng…”
Gia Cát Võ Hầu cùng một số vị đại thần ủng hộ đại hoàng tử liền khẽ gật gù tán thưởng… Quả thật nếu muốn Đại Đường duy trì Thịnh vượng Lý Anh chính là 1 nhân tuyển tốt nhất…
“Lý Long Cơ… Con cũng thật không kém… Chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi liền đem các bộ tộc man di phương bắc dẹp loạn… Trước dẹp loạn Đột Quyết sau lại xóa sổ Bộ lạc Nguyệt Thị hùng mạnh trên thảo nguyên… đem uy trấn của Đại Đường chiếu khắp bốn phương trẫm cũng rất hãnh diện vì con”
“Nhị Hoàng Tử anh minh thần võ… Thống soái vô địch…”
Một số đại thần và thân hữu của Lý Long Cơ không nhịn được khẽ hô hào…
“Cuối cùng là Viễn Nhi… Tuy con không giỏi trị an như Đại Ca, không giỏi thống soái như Nhị Ca nhưng tài cầm kỳ thi họa của con gần đây đã vang danh khắp Đại Đường… Trẫm còn nghe nói đệ nhất tài tử Đại Đường là Trạng nguyên Trương Thế Sơn cũng đã bại khi thi đối câu với con… haahahaa thật sự là làm trẫm rất tự hào… Nhi tử của trẫm đều tài giỏi… thật là phúc của Đại Đường ta…”
“Hoàng thượng Vạn tuế… Vạn vạn tuế…”
“Được rồi… Để mở đầu đại yến hôm nay trẫm có mời Đệ nhất danh kỹ Đại Đường của chúng ta Thượng Quan Uyển Nhi đến biểu diễn…”
Khi Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện trước mắt chúng nhân như một tiên nữ trên chốn cửu thiên giáng hạ nhân gian, tất cả người trong đại sảnh, không phân biệt nam hay nữ, đều không thể rời ánh mắt khỏi danh kỹ nổi tiếng điên đảo chúng sinh này. Khiến người ta mê đắm nhất chính là ngoài thân hình đều đặn, cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, nàng còn có một đôi mắt đẹp long lanh có thể câu hồn nhiếp phách, cộng thêm với nụ cười xấu hổ nơi khóe miệng, quả thật là không một nam nhân nào có thể kháng cự lại nổi.
Đường Thập Ngũ khẽ gật gù thưởng thức vị tuyệt thế danh kỹ thì đột nhiên gã cảm nhận được từng đạo ánh mắt u oán bắn thẳng đến mình… Ánh mắt Đầu tiên là của Lệ Phi ngồi phía trên đài cao việc này vốn không lạ vì Lệ Phi sớm là 1 bình dấm chua… người thứ 2 không ngờ là vị nữ tử xinh đẹp ngồi cạnh Thái Bình công chúa, ánh mắt nàng mang theo một vẻ xót xa vô hạn… thấy gã quay sang nhìn mình nàng vội vàng quay mặt sang chỗ khác. Nhưng trong nội tâm cực kỳ khó chịu… Người thứ 3 không ngờ lại chính là vị tam bổ đầu tuyệt diễm vô sông Nguyệt Như Mộng… thấy gã say mê ngắm nhìn Thượng Quan Uyển Nhi chẳng hiểu vì sao trong lòng nàng lại có 1 cảm giác khó chịu… giống như một món đồ vật mà nàng cực kỳ yêu thích bị người khác cướp mất vậy…
Lúc này nhạc điệu đột nhiên thay đổi, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ hất tấm áo khoác ngoài màu xanh nhạt lên để lộ váy áo màu vàng, bất ngờ uyển chuyển di động theo điệu nhạc, miệng cất cao tiếng hát. Nàng không hề dùng son phấn, nhưng gương mặt vẫn sáng tựa trăng rằm, còn đẹp hơn trăm vạn lần những bộ mặt trát đầy yên chi phấn hồng. Không biết có phải nàng mới vừa từ trong hồ tắm bước ra hay không, mà trên mái tóc chỉ tùy tiện vén lên của nàng vẫn còn mờ mờ trông thấy những hạt nước lấp lánh, đẹp một cách thuần khiết, khiến cho người ta phải mê đắm tâm hồn.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý khi nàng hát đến khúc…
‘Châu lệ phân phân thấp khởi la…
Thiếu niên công tử phụ ân đa.’*.
Tạm Dịch…
‘Lệ rơi nhạt má hồng…
Thiếu niên công tử có biết không?!’
Ánh mắt của nàng lại hướng thẳng đến gã, ánh mắt rất chân thành và mãnh liệt… Như thể màn biểu diễn này chỉ muốn cho một mình gã thưởng thức vậy. Giọng ca của nàng như thả lỏng, như buông xuôi, như lười nhác, lại rất thê lương, có một thứ tình vị mà người khác không thể bì kịp, kỹ xảo vận âm không có một điểm nào có thể chê trách, kết hợp với biểu tình làm lòng người… Thập Tam Hoàng Tử Lý Viễn nhìn thấy cảnh đó giận tím mặt lại… cây quạt trong tay không biết từ lúc nào bị hắn bóp gãy làm đôi…
Tiếng ca như đưa chúng nhân vào một thế giới huyền ảo kỳ bí của âm nhạc, thông qua những kỹ thuật luyến âm và làn điệu khác nhau, giọng hát uyển chuyển mê hồn của nàng như khơi gợi lên những hoài niệm đau buồn trong lòng, như những đợt sóng không ngừng nghỉ đang nhấn chìm tâm linh của mỗi người trong biển sầu mênh mông vậy.
Khúc hát đã dứt.
Tiếng nhạc cũng ngừng. Toàn trường vẫn im lặng như tờ, một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng những lời tán tụng liên miên bất tận.
“Khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian có đâu được mấy người đã nghe, không biết khúc nhạc tiểu thư vừa hát do ai sáng tác vậy?” Hoàng Đế Lý Triệt không nhịn được hỏi…
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ hành lễ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng muốt như thiên nga, nhẹ nhàng đáp: “Bệ hạ xin chớ chê cười, khúc nhạc này là do thiếp thân tự viết.”
“Ta sớm đã đoán như vậy rồi, chỉ là muốn tiểu thư đích thân chứng thực mà thôi! Ha ha, quả là danh bất hư truyền, Thượng Quan tài nữ xin mời nhập tiệc.”
Khi nào bước xuống tiến vào chỗ ngồi ngoài trừ Gã cùng Thái Bình và nữ tử bên cạnh tất cả nam nhân đều lần lượt đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, đợi cho vị tài nữ thiên sinh lệ chất này nhập tọa rồi mới ngồi xuống như muốn biểu lộ sự tôn kính. Nàng thế nhưng lại ngồi vào đúng chỗ chiếc ghế trống bên cạnh gã… Ngồi sát bên cạnh nàng, gã không khỏi cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.
Lúc này ánh mắt của tất cả chúng nhân đều tập trung cả lên mình nàng, song không một ai dám để lộ dáng vẻ mê muội đắm đuối, một là vì bị khí chất cao quý của nàng cuốn hút, hai là vì sợ bị nàng coi thường, vậy thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lấy lòng mỹ nữ… Thập tam hoàng tử khó chịu nhìn gã như nhìn cừu nhân giết cha vậy vô cùng bực tức.
Lý Triệt nói vài lời bảo mọi người không cần phải giữ lễ, cuộc vui liền lập tức bắt đầu…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro