Phần 7
2024-03-10 11:21:00
Tiểu Phàm giật bắn mình khi nghe tiếng Điền Linh Nhi vọng lại từ phía xa, y hối hả vơ vội đống quần áo, cuống cuồng quấn nó vào người. Khi y mặc hết đồ vào quay người lại thì cũng là lúc Điền Linh Nhi đang từ trên trời hạ xuống. Hai chân nàng vừa đáp xuống mặt đất thì Tiểu Phàm liền lên tiếng:
– Sư tỷ… tỷ đã về.
Linh Nhi nhìn quanh, rồi hai tay chống nạnh nhìn Tiểu Phàm, khuôn mặt nàng tỏ vẻ cau có. Tiểu Phàm tái mặt nhìn nàng, y sợ nàng phát hiện ra điều gì, giọng lí nhí:
– Sư tỷ… sao lại nhìn đệ giữ vậy.
– Hứ… đệ hôm nay không chặt được cây trúc nào là sao hả?
Tiểu Phàm thở nhẹ trong lòng, nghĩ thâm “Thật may quá, tỷ ấy không phát hiện ra”. Rồi sau đó, y tỏ vẻ mặt buồn thiu. Quay lưng lại, lững thững bước đi.
– Tiểu Phàm… sao vậy? – Linh Nhi vội chạy theo.
Tiểu Phàm liền quay mặt lại, làm ra vẻ buồn rầu:
– Sư tỷ… suốt năm năm ở Đại Trúc Phong. Đệ thấy mình thật kém cỏi. Ngoài việc chặt trúc ra, đệ không học được một môn võ công hay phép thuật nào. Trong khi Lâm Kinh Vũ bây giờ đã trở thành một cao thủ. Thế này, làm sao đệ có thể tìm được kẻ thù, mà nếu có tìm được. Đệ làm sao có thể báo thù.
Linh Nhi thấy vậy thì nhìn Tiểu Phàm với thái độ thương cảm, nàng đặt tay lên vai y, an ủi:
– Tiểu Phàm đừng buồn, tuy rằng tư chất đệ hơi kém, nhưng mấy năm qua ta thấy đệ rất chăm chỉ. Không phải bây giờ đệ đã chặt trúc rất tốt rồi hay sao. Cần cù bù siêng năng. Ta tin rằng sẽ có một ngày đệ sẽ báo được mối thù này.
Trương Tiểu Phàm nhìn xuống Linh Nhi, tỏ vẻ trìu mến:
– Dạ, sư tỷ, cảm ơn sư tỷ nhiều lắm, vì trong suốt mấy năm qua, đối xử rất tốt với Tiểu Phàm.
– Đệ đệ ngốc… nào, bây giờ chúng ta trở về thôi.
Linh Nhi vỗ vỗ lên má Tiểu Phàm, sau đó dùng hổ phách chu lăng nhấc bổng y lên cao, bay vút lên trời. Tiểu Phàm vẫn vậy, ôm chặt lấy vòng eo của nàng từ phía sau, y nhắm mắt tận hưởng mùi hương thơm ngát của Linh Nhi, con cặc của y dù vừa xuất tinh xong nhưng giờ lại đội cương cứng trở lại, đội lên một cục cứng ngắc, chạm ngay sau mông nàng. Thấy Linh Nhi không tỏ vẻ gì, y càng siết chặt lấy vòng eo của nàng hơn.
Phía trước, Linh Nhi cũng đỏ cả mặt, cảm nhận của nàng rất rõ ràng về một khúc thịt to lớn nằm giữa khe mông, nhưng nàng cứ mặc cho nó nằm vào đó, trong bụng nghĩ thầm “Hihi… đúng là một pháp bảo tốt, vừa mới xong mà đã lại to lớn như vậy… Tiểu Phàm… xem ra đệ lớn lắm rồi… đến lúc ta phải hưởng thụ thôi… ưhihi”. Nàng đỏ mặt vì phấn khích, tăng tốc, lao vút về hướng ngọn núi…
Trong khoảng thời gian này, Lục sư huynh Đỗ Tất Thư của y đã luyện đến tầng thứ tư trong Ngọc Thanh cảnh của Thái cực huyền thanh đạo, được sư phụ Điền Bất Dịch cho phép xuống núi ngao du, luyện pháp bảo. Lúc đó, ở phía sau của nhà bếp, đại sư huynh Tống Đại Nhân đang đặt từng khúc gỗ lên cho Đỗ Tất Thư bổ:
– Sư huynh, huynh nói tại sao mà mấy năm nay, Tiểu Phàm không học nổi món pháp thuật này nhỉ.
Tống Đại Nhân vừa bổ củi vừa nói:
– Nó sao có thể so sánh với chúng ta, tầng pháp thuật đầu tiên phải luyện mất ba năm khổ luyện mới thành công, đó là đối với người có tư duy nhạy bén, còn Trương Tiểu Phàm… haiz… được như bây giờ đã là khá lắm rồi.
Nói đoạn, y lại đặt tiếp một thanh gỗ nữa lên cho Đỗ Tất Thư bổ, vừa hay lúc đó thì Linh Nhi và Tiểu Phàm cũng về tới, thấy hai người, Đỗ Tất Thư ngay lập tức chạy ra bám lấy Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, đệ có ngân lượng không? Cho tay vay một chút nào?
Trương Tiểu Phàm lộ vẻ ngạc nhiên:
– Ngân lượng.
Đỗ Tất Thư vừa định nói tiếp thì đã bị Tống Đại Nhân lên tiếng:
– Ta nói lão lục à. Đệ ngốc hay giả ngốc vậy. Tiểu Phàm trên đây đã mấy năm, chưa bao giờ xuống núi, lấy đâu ra ngân lượng cho đệ chứ hả.
Trương Tiểu Phàm nhìn Tống Đại Nhân, y nhớ đến những việc mà y và Văn Mẫn đã làm, cảm giác ái ngại vì đã làm điều có lỗi với đại sư huynh. Bất chợt không dám nhìn vào đại sư huynh. Nhưng nghĩ lại, trong hoàn cảnh của y, bất cứ ai cũng không thể chống lại sức cám dỗ quá lớn đó.
Đỗ Tất Thư nghe Tống Đại Nhân nói như vậy thì mặt ỉu xìu, nhưng rồi bỗng như nghĩ ra điều gì, mắt hắn đột nhiên sáng quắc lên, hắn nhìn sang Linh Nhi, soi từ khuôn mặt nàng xuống đôi gò bồng đảo của nàng rồi le lưỡi nhìn Linh Nhi:
– Hehe… sư muội… muội cho ta mượn chút đi.
Linh Nhi nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng của hắn mà thấy ghét trong lòng, nàng vẫn cố nhịn, rút ra một túi ngân lượng, lắc leng keng trước ánh mắt sáng quắc của Đỗ Tất Thư, nhưng khi hắn vừa cho tay ra chộp lấy thì đã bị nàng rụt về. Linh Nhi nhìn hắn, hắng giọng nói lớn:
– Mượn tiền làm gì, huynh biết nhiều pháp thuật như vậy, có tự giác tu tiên môn phái không hả?
Đỗ Tất Thư thở dài:
– Mấy người biết đấy, theo như lệnh cũ của Thanh Vân, phàm là đệ tử đã tu luyện tới tầng công pháp thứ tư thì phải xuống núi du lịch một lượt, đi thu nhận linh khí trời đất lương tài bảo vậy mà luyện ra pháp bảo của bản thân.
Nói tới đây, hắn chán nản, cắm cằm vào thanh củi rồi lại nói tiếp:
– Nhưng mà dưới núi không bằng Thanh Vân của chúng ta. Ăn, ngủ, ở đều phải có tiền, ta cũng không thể nói, ta ăn no xong ta dùng ngự kiếm bay đi mất.
Tiểu Phàm nghe y nói, thi thoảng lại chu mỏ gật gật, như thể y ngộ ra chân lý cuộc sống vậy. Đang luyên thuyên, Đỗ Tất Thư bất ngờ quay sang Tống Đại Nhân, mắt cười gian, miệng giả lả:
– Đại sư huynh, hay là…
– Ta không có ngân lượng đâu, tiền của ta, Văn Mẫn cầm hết rồi. – Nói tới đây cả hội được một tràng cười phá lên còn Tống Đại Nhân thì đỏ mặt vì xấu hổ. Nhắc đến Văn Mẫn cũng làm Tiểu Phàm chột dạ theo, y lại cảm thấy có lỗi với đại sư huynh của mình…
Hai ngày sau trôi qua đối với Tiểu Phàm thực sự dài đằng đẵng vậy, nhưng cuối cùng thì nó cũng tới. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, y vội vã, hấp tấp trở về phòng chờ đêm xuống. Bởi đêm nay, nếu đúng như hẹn, y sẽ lại được gặp Văn Mẫn. Chỉ cần nghĩ tới nàng, thì những cảm giác tội lỗi của y với Tống Đại Nhân lập tức tan biến…
Nửa đêm, Trương Tiểu Phàm trở dậy. Y lật chăn, khẽ mở cửa phòng, lén la lén lút như một kẻ ăn trộm. Y thò đầu ra, nhìn xung quanh, không gian màn đêm tĩnh mịnh. Trương Tiểu Phàm nhón nhón bước chân ra khỏi phòng, rồi kéo cửa lại, y vừa đi vừa cẩn thận ngó nghiêng xung quanh. Sau khi chắc chắn không bị ai phát hiện, Trương Tiểu Phàm lúc này mới chạy như bay về hướng nơi Văn Mẫn hẹn gặp y.
Tới nơi, Tiểu Phàm thở hồng hộc vì mệt, nhưng ngay sau đó, y chạy lên chiếc đình, rồi đưa mắt gọi nhỏ:
– Văn Mẫn sư tỷ… đệ tới rồi… tỷ ở đâu vậy?
– Tiểu Phàm, đệ hẹn ai ở đây sao?
Trương Tiểu Phàm giật mình quay mặt lại, sư tỷ Điền Linh Nhi của y đã đứng đó tự bao giờ? Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của y, Linh Nhi từ từ bước lên trên đình nhỏ. Lúc này, Tiểu Phàm vẫn chết trân, không biết phải trả lời nàng ra sao.
– Sư tỷ… sao… tỷ biết đệ ở đây vậy?
– Haiz… ta không ngủ được, đi lang thang, nào ngờ thấy đệ chạy như bay tới đây nên tò mò đi theo. Còn đệ, đệ chưa trả lời câu hỏi của ta, đệ hẹn ai tới đây vậy?
– Đệ… đệ không có… đệ định tới đây luyện công…
Linh Nhi bất chợt đắc chí cười lớn:
– Hahaha… Tiểu Phàm, đệ có bao giờ nói dối được đâu, hồi nãy ta rõ ràng nghe tiếng đệ gọi tên Văn Mẫn sư tỷ mà. Nói mau, sao tỷ ấy lại hẹn đệ tới đây, và còn hẹn vào giờ này nữa chứ hả? Nói cho ta biết, hai hôm trước, tại rừng trúc, hai người đã làm những gì? Hả?
“BÙNG”. Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tiểu Phàm. Giọng nói nhỏ nhẹ của Linh Nhi lúc này chẳng khác nào tiếng sấm nổ bên tai hắn. Y trợn tròn mắt, giật bắn người, biết là không thể giấu được bà cô này, Tiểu Phàm lắp bắp:
– Sư tỷ… tỷ… tỷ… biết cả rồi sao?
Trông bộ dạng sợ hãi của Tiểu Phàm làm cho Linh Nhi muốn phì cười lên vậy, nàng cố gắng kiềm chế, ra mặt nghiêm nghị tiếp tục trêu chọc y:
– Đệ vẫn muốn giấu ta sao? Hay để ta gọi Đại sư huynh tới đây hỏi nhé.
Nói đoạn, nàng quay lưng định bước đi thì Tiểu Phàm giật mình gọi lớn:
– Ấy, không được đâu sư tỷ… Được rồi… đệ sẽ nói thật…
Linh Nhi mỉm cười ranh mãnh, nàng quay đầu lại nhìn y:
– Thành thật như thế có phải tốt hơn không. Hihi.
Trương Tiểu Phàm đột nhiên quỳ xuống. Linh Nhi thấy vậy thì giật mình:
– Tiểu Phàm, mau đứng dậy. Đệ làm cái gì vậy…
– Sư tỷ, đệ xin lỗi, đệ đã làm chuyện mạo phạm tới sư tỷ, mong sư tỷ trách phạt.
– Mạo phạm tới ta? Đệ làm gì mà mạo phạm tới ta, mau đứng dậy đã, Tiểu Phàm, sao đệ càng nói ta càng không hiểu vậy?
Trương Tiểu Phàm ngước mắt lên nhìn nàng:
– Sư tỷ… mấy năm qua… Tiểu Phàm đã luôn nhìn lén sư tỷ… tắm sau rừng trúc…
– CÁI GÌ… – Linh Nhi giả bộ hét toáng lên.
– Mong sư tỷ trách phạt. – Tiểu Phàm cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
– Đệ nói… đệ đã nhìn ta… suốt mấy năm qua sao? – Giọng Linh Nhi run run. Nhưng là do nàng bị phấn khích khi Tiểu Phàm thú nhận, chứ không phải vì xấu hổ.
– Dạ… sau đó… sau đó…
– Sau đó thế nào? – Nàng hồi hộp khi nghe y đang tự thú.
– Sau đó, đệ đã thủ dâm, với hình ảnh của sư tỷ. Rồi mấy hôm trước, đệ vô tình bắt gặp đại sư huynh và Văn Mẫn sư tỷ đã làm chuyện đó… ở đây và bị Văn Mẫn sư tỷ phát hiện… sau nữa, Văn Mẫn sư tỷ đã tới tìm đệ ở rừng trúc hai hôm trước. Không thể kiềm chế được… đệ và tỷ ấy… đã làm chuyện đó… hôm nay… tỷ ấy lại hẹn đệ tới đây.
– HẢ… ĐỆ ĐÃ LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI TỶ ẤY??? – Linh Nhi giả bộ la toáng lên…
Trương Tiểu Phàm giật mình, vội ngẩng đầu lên:
– Sư tỷ… xin tỷ đừng cho đại sư huynh biết chuyện này… nếu không… đệ… đệ không dám sống nữa.
Trương Tiểu Phàm hơi thoáng giật mình. Điền Linh Nhi đang nhìn y một cách chăm chằm, khuôn mặt nàng đỏ hồng lên vì phấn khích. Rồi y chưa kịp nói gì tiếp theo thì Linh Nhi đã lên tiếng:
– Tiểu Phàm, đệ giỏi lắm, đệ nhìn ngắm ta suốt mấy năm trời, thế nhưng người đầu tiên đưa đệ vào đời lại không phải là ta, đệ nói xem, đệ có xứng với ta không hả?
– Hả… sư tỷ… tỷ nói sao?
Trương Tiểu Phàm lại được một phen ngỡ ngàng. Nhìn khuôn mặt nửa tức giận, nửa như hờn trách của Linh Nhi, y thầm nghĩ “Linh Nhi sư tỷ đang ghen sao, tỷ ấy cũng thích ta sao?”. Rồi y chợt nhớ tới lời nói của Văn Mẫn “Hihi… cho đệ biết một bí mật. Linh Nhi sư muội… cũng rất hoang dã và cuồng nhiệt đó, nhưng nếu muốn có muội ấy… thì đệ phải chủ động mới được… ahihi…”.
– Còn nói sao nữa, đệ giỏi lắm, dám nhìn lén ta tắm mấy năm trời, cuối cùng làm chuyện đó với người khác. Hứ…
– Sư tỷ… tỷ… đệ… đệ… – Tiểu Phàm bối rối.
– ĐỆ ĐỆ CÁI GÌ. Mau đứng dậy cho ta.
– Vâng, thưa sư tỷ.
Tiểu Phàm nghe nàng quát, y vội vàng đứng dậy. Sau khi y đắng thẳng lên, Linh Nhi ngước lên nhìn Tiểu Phàm, rõng rạc ra lệnh:
– Cởi quần ra cho ta.
– HẢ… SƯ TỶ… TỶ VỪA NÓI GÌ?
– SAO? ĐỆ VẪN CHƯA NGHE RÕ À?
– Dạ không, sư tỷ… đệ làm ngay đây.
Tiểu Phàm lộ vẻ mặt khổ sở, nhưng trong lòng thì còn hơn cả bắt được vàng. Y lúng túng kéo quần xuống, để lộ ra con cặc đang vươn cao, to lớn, sẵn sàng nhả đạn của mình. Khi con cặc Tiểu Phàm vừa bung ra, Linh Nhi ngay lập tức mở hai mắt to tròn hết cỡ, dán chặt vào khúc thịt lắc lư bên dưới:
– Ôi trời ơi… hihi… thật là to quá…
Hai tay Linh Nhi vừa ngay lập tức lại được đưa lên bịt kín miệng. Phải cố lắm nàng mới không phát ra tiếng rên thảng thốt. Nhìn khúc thịt dài tới cả gang tay và to như cổ tay của Tiểu Phàm, nàng không khỏi tiếc nuối “Ôi… hihi… to quá… ngon quá… Hứ… biết vậy ta đã không nhường Văn Mẫn sư tỷ trước, thật là hấp dẫn quá. Ư… hihi…”:
– Hứ… thật đúng là thứ mất nết mà. Ahihi…
Linh Nhi bật cười thốt lên, khuôn mặt nàng lúc này ửng hồng vì phấn khích, trông lại càng xinh đẹp muôn phần.
Trương Tiểu Phàm như đã nói, học nghệ thì ngu dốt không thông, nhưng chuyện trai gái thì lại khó có ai bì kịp, rất nhanh chóng, y nhận biết được sự phấn khích của Linh Nhi, mỉm cười, Tiểu Phàm bước đến bên nàng, nắm lấy một tay Linh Nhi, đặt nó vào khúc thịt nóng hổi của mình và nói:
– Sư tỷ, nó lớn lên theo từng năm tháng đệ ngắm nhìn tỷ tắm, hôm nay, đệ giao nó cho tỷ, để cho tỷ hoàn toàn trách phạt.
Linh Nhi khá bất ngờ trước sự thay đổi thái độ của Tiểu Phàm, nhưng y như vậy thì nàng lại càng thích, cầm con cặc nóng hổi của y trong tay, Linh Nhi bóp nhẹ một cái, mắng yêu:
– Hứ… đúng là một con cặc hư đốn mà, thấy gái là lại cứng ngắc lên. Hihi… hôm nay… tao sẽ cho ngươi biết tay… ư…
Linh Nhi mỉm cười lẳng lơ, rồi nàng lột luôn áo của Tiểu Phàm ra, loáng một cái, y đã trần như nhộng, hoàn toàn trần truồng trước mặt nữ nhân mà y hằng ao ước. Bằng một nụ cười đầy dâm đãng, Linh Nhi tóm chặt lấy khúc thịt của Tiểu Phàm, rồi vuốt mạnh một cái:
– Ưm… ư…
Y vừa rên lên một tiếng thì đã bị Linh Nhi đẩy dựa vào một cột đình. Nàng áp sát mặt vào mặt hắn, hơi thở nàng tỏa ra thơm ngát khiến hắn thấy mê ly. Linh Nhi buông giọng lả lơi đầy mê hoặc:
– Đệ đã hôn Văn Mẫn sư tỷ rồi đúng không?
Trương Tiểu Phàm không trả lời, y nhắm mắt, gật gật đầu. Linh Nhi thấy vậy thì tiếp tục thì thào vào mặt hắn:
– Đệ hôn tỷ ấy thế nào…
– Đệ… đệ…
-… thì hãy hôn ta như vậy…
Trương Tiểu Phàm mở tròn mắt, khuôn mặt của Linh Nhi như dí sát vào mặt y vậy, khuôn mặt nàng đang ửng hồng nhìn vào mắt y. Hơi thở cả hai người đều dồn dập đầy phấn khích. Bị kích thích dữ dội vì lời nói và hành động của Linh Nhi, y ngay lập tức há miệng lớn và tram kín lấy môi của nàng, Linh Nhi đáp trả lại ngay lập tức, nàng há lớn miệng cho lưỡi Tiểu Phàm lùa vào trong khoang miệng của mình, cuống họng Linh Nhi phát ra những tiếng rên ư ử nghe vô cùng phấn khích.
– Um… um… ư… ư… ư…
Tiểu Phàm sướng quá, y hôn ngấu nghiến lên miệng lưỡi của Linh Nhi, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau tạo ra nhưng âm thanh chop chép vô cùng phấn khích. Tiểu Phàm vòng tay ra ép chặt thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lồng ngực y, hai tay y vuốt ve, xoa xoa khắp khoảng lưng ong của nàng, dù chỉ là xoa xoa lên làn váy cũng làm y sướng lắm rồi.
Hơi thở thơm ngát cũng với cái lưỡi mềm mại và tiến rên rỉ đầy mê hoặc của Linh Nhi khiến Tiểu Phàm bị kích thích dữ dội, y hôn ngấu nghiến lên miệng sư tỷ của mình, một tay vòng xuống bóp ngấu nghiến bờ mông tròn trịa của nàng. Phấn khích, Tiểu Phàm xoay người lại, ép sát Linh Nhi vào cột đình, môi dính chặt vào miệng Linh Nhi, lưỡi xoắn lấy lưỡi nàng, hôn ngấu nghiến.
Trương Tiểu Phàm cứ thế cúi người xuống, vòng tay lên hai bờ mông của nàng mà nắn, bóp rồi lại rướn người lên theo đà di chuyển của đôi tay, miệng thì vẫn dính lấy môi nàng không rời. Linh Nhi cũng rất phấn khích trước biểu hiện của Tiểu Phàm, nàng rên ư ử trong cuống họng, cả người nàng cong lên như con tôm, thứ vải vóc trên người bây giờ khiên Linh Nhi cảm thấy khó chịu, vướng víu.
Như đoán được ý nghĩ của Linh Nhi, Tiểu Phàm mặc dù vẫn xoắn lấy lưỡi nàng nhưng hai tay đã di chuyển lên vòng eo của Linh Nhi, tay y tóm lấy dãy dây lung và giật nút thắt ra. Chiếc dây lửng lụa rơi xuống đất, Tiểu Phàm tiếp tục vòng tay lên vạt áo nàng giật mạnh.
– ƯM… Ư…
Linh Nhi bật thốt ra một tiếng rên thảng thốt, Tiểu Phàm rời môi nàng, ngẩng đầu lên, đắm đuối nhìn vào cơ thể nửa kín nửa hở của Linh Nhi. Hai vạt áo mỏng manh của nàng bị kéo xuống trễ vai, lộ ra đôi vai trần thon gọn, trắng muốt. Bên trong là chiếc áo quay mỏng manh, chèn ép bộ ngực căng tròng của nàng đến tức thở. Ở giữa là khe ngực sâu hun hút, hút hết mọi ánh nhìn của bất kỳ gã nam nhân nào.
Tiểu Phàm thở hồng hộc, phấn khích khi cặp ngực của Linh Nhi đang nhấp nhô ngay trước mắt y. Cả người y cứng đờ, con cặc như nở lớn thêm ra, biểu tỉnh dữ dội. Linh Nhi bật cười thích thú trước ánh mắt thèm muốn của y, nàng buông lời lẳng lơ:
– Hihi… thích không?
– Ực… ư… sư tỷ… tỷ đẹp quá… đẹp quá… – Tiểu Phàm nuốt nước miếng cái ực, run run trả lời…
– Hihi… thế của ta và Văn Mẫn sư tỷ… ai đẹp hơn? Ư… ư…
– Sư tỷ… sư tỷ đẹp hơn tỷ ấy. – Tiểu Phàm trả lời ngay. Không cần do dự.
Linh Nhi thích chí nàng cưới khúc khích:
– Vậy Tiểu Phàm có muốn ăn nó khô… n… g… ư… ứ… ấy… từ từ… ư… hi… hi… hi…
Linh Nhi chưa kịp nói hết câu thi đã bật lên một tiếng rên đầy thích thú. Tiểu Phàm ngay lập tức vồ tới nàng như một con hổ đói. Y vục mặt vào hai bầu ngực nàng mà hít hà mà le lưỡi liếm khắp khoảng ngực trần của Linh Nhi. Chiếc áo quay ngực của nàng bị kéo tuột xuống bụng, hai vạt áo vướng víu cũng được Linh Nhi lột ra khỏi hai cánh tay, bầu ngực trần trụi, căng tràn và trắng muốt của nàng đang bị vần vũ, biến dạng dưới bàn tay và miệng lưỡi của Tiểu Phàm:
– Ưm… ư… ư… ư… hihi… ư…
Linh Nhi rên lớn, nàng ôm lấy đầu Tiểu Phàm, vùi nó vào giữa hai khoảng ngực của nàng, đầu vú của nàng lúc này đã bị lưỡi Tiểu Phàm làm cho ướt nhẹp và cứng ngắc. Nửa thân dưới của nàng uốn éo liên tục vì phấn khích do Tiểu Phàm mang lại.
Hôn vú và bóp vú Linh Nhi chán chê, Tiểu Phàm từ từ quỳ xuống, di chuyển cái lưỡi khắp khoảng bụng phẳng lì của nàng. Hai tay y vòng ra phía sau, không ngừng xoa xoa. Bóp bóp lên cặp mông mà y hằng ao ước. Xuống dưới một chút, lưỡi Tiểu Phàm tấn công vào rốn của Linh Nhi, lưỡi ngoáy thật sâu, đánh tanh tách vào lỗ rốn một cách vô cùng chuyên nghiệp…
– A… a… a…
Linh Nhi bật rên lớn, cơ thể nàng hơi giật giật vì cái lưỡi của Tiểu Phàm. Hai tay nàng không ngừng xoa xoa lên đầu y, như muốn ấn nó xuống bên dưới. Như đoán được y muốn của Linh Nhi, Tiểu Phàm khẽ mỉm cười trong bụng, y tóm lấy đống vải vướng víu ở vùng eo thon của nàng kéo mạng xuống. Ngay lập tức, hai đùi non trắng muốt của Linh Nhi lộ ra, ở giữa là chiếc quần lót màu đỏ mỏng tanh, nhỏ xíu là tứ duy nhất còn sót lại trên người nàng. Nó được níu giữ bằng hai nút thắt ở hai bên hông, trông thật vô cùng kích thích.
Sau vài giây đứng hình vì nét hoang dại trước mặt, Tiểu Phàm ngay lập tức úp mặt vào giữa hai chân nàng mà hôn hít một cách cuồng bạo lên chiếc quần lót của Linh Nhi:
– ƯM… Ư… Ư… Ư…
Linh Nhi rên lớn, nàng cong người đón nhận từng đường lưỡi của Tiểu Phàm. Dù là qua một lớp vải mỏng manh nhưng cũng làm cho nàng sảng khoái vô cùng. Nàng cong một chân lên, một tay nàng ôm lấy đầu y ấn mạnh vào trong lồn nàng. Hạ bộ nàng lien tục sàng sê lướt lên lướt xuống, mắt nàng nhắm nghiền miệng rên lớn:
– A… a… a… Tiểu Phàm… ta sướng… sư tỷ sướng… a… a… a…
Nghe tiếng rên lớn như càng kích thích sự ham muốn của Tiểu Phàm, y móc một ngón tay vào trong, vạch chiếc quần lót của nàng sang một bên, rồi dùng lưỡi vét thật sâu vào khe lạch đào suối tiên mà mọi gã đàn ông đều mơ ước được làm cái viếc hắn đang làm “soạt. Ttt… soạt tttt”:
– A… AAA… AAAA…
Linh Nhi run bắt người khi vật thể lạ lẫm, mềm mại kia chui sâu vào trong lồn nàng, cả người nàng run lên bần bật, rùng mình sung sướng, dâm thủy tuôn ra chui đầy cả miệng Tiểu Phàm. Nàng ôm lấy đầu y, ấn sâu vào và uốn éo cơ thể liên tục:
– TIỂU PHÀM… TỶ SƯỚNG… SƯỚNG QUÁ… A… A… A…
Tiểu Phàm không trả lời, y vẫn quỳ trước hai chân nàng cắm cúi, chăm chỉ làm việc như một con ong thợ miệt mài, chăm chỉ. Một tay y đưa ra đỡ lấy chiếc chân đang nhấc cao của Linh Nhi để nàng không bị mỏi, tay còn lại y tóm lấy nút thắt ở chiếc quần lót của nàng kéo “pực… pực”. Sau hai lần kéo, mảnh vải cuối cùng trên cơ thể Linh Nhi cũng đã được Tiểu Phàm lột xuống đất, nàng lúc này cũng đã hoàn toàn trần truồng, lõa thể trước mặt Trương Tiểu Phàm.
Dù đây là lần thứ hai được tiếp xúc với cơ thể người phụ nữ, nhưng Tiểu Phàm đã tỏ ra là một tay chơi vô cùng chuyên nghiệp và thượng đẳng. Y banh chân Linh Nhi rộng hết cỡ, chiếc lưỡi dài, mềm mại của y vét thật sâu, thật sâu vào trong khe suối tiên của nàng, thi thoảng y lại ngoáy loạn xạ trong cơ thể của Linh Nhi, tạo cho nàng cảm giác hung phấn đến tột cùng:
– A… A… A… SƯỚNG… GGG… SƯỚNG LỒN QUÁ… A… A… A…
Linh Nhi rên lớn, đầm đìa xuất khi vào đầy khoang miệng của Tiểu Phàm. Mùi dâm khi của tiên nữ tỏa ra thơm ngát khiến cho Tiểu Phàm sung sướng vô cùng, Y nuốt sạch, không chừa lấy một giọt. Sau màn bú lồn đê mê, mệt mỏi, Tiểu Phàm lừng lững đứng dậy, ánh mắt man dại nhìn Điền Linh Nhi:
– Hihi… sư tỷ… tỷ có thích không? Ớ…
Linh Nhi không trả lời, bất ngờ, nàng tóm lấy người Tiểu Phàm, xoay lại và ép mạnh y vào cột đình, mắt nàng nhìn y đầy sát khí:
– Sư tỷ… tỷ sao vậy.
– Bây giờ đến lượt ta… hihi…
Sắc mặt biến đổi, Linh Nhi mỉm cười dâm đãng, thì thào vào tai y câu nói đầy mê hoặc rồi tram kín lấy môi Tiểu Phàm bang một nụ hôn cháy bỏng, vồn vã và vồ vập. Dù có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng, Tiểu Phàm cũng há miệng ra đón nhận, y đưa lưỡi ra giao đấu lại với chiếc lưỡi ngọt ngào, mềm mại như lụa của Linh Nhi. “Bả cũng biết cách dọa chết người nha” Y mỉm cười nghĩ thầm trong bụng.
Sau màn nấu cháo lưỡi một cách đầy mê hoặc mà nàng dành cho Tiểu Phàm, Linh Nhi bắt đầu rê chiếc lưỡi của mình xuống dưới, lưỡi nàng liếm quanh cổ Tiểu Phàm rồi sau đó đi dần xuống hai bên đầu ti của y. Chiếc lưỡi như một tấm lụa mềm mại, ướt át, nó quấn quanh đầu ti, bên kia thì được những ngón tay ngà ngọc của nàng vê vê không dứt:
– Ưm… ư… sư tỷ… tỷ giỏi quá… ư… ư…
Tiểu Phàm ngửa cổ lên trời, rên lớn, hai tay y vòng ra phía sau ôm lấy cây cột, cố gắng đứng vững trước sức tấn công đầy mê hoặc của nàng. Linh Nhi khẽ mỉm cười khi thấy y kêu sướng, nhưng nàng không dừng lại, cánh tay vê vê đâu ti lúc này nhẹ nhang di chuyển xuống bên dưới. Lần đầu tiên nàng tóm vào con cặc nóng hổi của Tiểu Phàm mà bóp mạnh.
– A… A… A…
Tiểu Phàm rên lớn, một cảm giác mát lạnh từ đôi bàn tay ngọc ngà của Linh Nhi lan tỏa từ than cặc truyền đi khắp cơ thể, đánh thức gần như toàn bộ giác quan, dây than kinh của Tiểu Phàm, Con cặc trong tay Linh Nhi như được truyền pháp thuật, nở lớn lạ thường dưới lòng bàn tay của Linh Nhi.
Linh Nhi mở choàng mắt nhìn xuống rồi đưa tay lên bụm miệng lại. Trước mắt nàng là một con cặc dài và to lớn khủng khiếp, có tới quá cả một gang tay chứ chẳng chơi. Đã vậy còn to và tròn trùng trục. Tề Hạo của nàng có chạy theo xa cũng không kịp. Thật là quá sức tưởng tượng mà. Nhìn gương mặt hoảng hốt của Linh Nhi, Tiểu Phàm hơi bối rối:
– Sư tỷ… nó to quá phải không?
– Tiểu… Tiểu Phàm… đệ… của đệ phải không? – Linh Nhi run run chỉ tay vào khúc thịt đó, mắt nhìn lên Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm gãi gãi đầu:
– Sư tỷ… nói ra sợ tỷ không tin, chính đệ cũng bất ngờ vì nó. Lần trước… với Văn Mẫn sư tỷ, nó cũng không to đến vậy. – Nói tới đây, Tiểu Phàm đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ.
– Hihi… vậy sao? Thế sao hôm nay nó lại to và dài dữ vậy… ư… hihi…
– Sư tỷ… có lẽ là do… tỷ… từ lúc tỷ chạm vào nó… nó mới to như vậy đó. Nhưng nếu tỷ không thích… thì thôi vậy ạ.
– Hứ… ai nói ta không thích… đệ coi thường Điền Linh Nhi này rồi đó.
Bị chạm vào tự ái, Linh Nhi tức mình thể hiện bản lĩnh của người từng trải, nàng quỳ luôn xuống trước mặt Tiểu Phàm, một tay nâng khúc thịt năng nề của y lên, há lớn miệng ngoạm lấy đầu rùa mà mút “Chụt…” một cái thật mạnh, cảm giác ướt át, nóng bỏng của khoang miệng bao trùm lấy đầu khấc của Tiểu Phàm khiến cho y sướng quá, miệng phát ra một tiếng rên đầy sảng khoái:
– Ôi… ư… sư tỷ ơi…
Linh Nhi mỉm cười, nhả con cặc ra, nàng dung tay sục sục nó mấy cái, rồi đưa ánh mắt lẳng lơ nhìn len Tiểu Phàm:
– Thế nào? Có thích không?
– Hihi… có… đệ thích… sư tỷ… tỷ làm tiếp đi…
– Hứ… chỉ thế là nhanh… hihihi…
Nàng mắng yêu y một cái, rồi lại cúi xuống le lưỡi đánh tanh tanh liên hồi, quét không ngừng lên đầu cu của Tiểu Phàm làm cho đầu khấc rỉ ra một thứ nước trong vắt bám vào đầu lưỡi của nàng. Tiểu Phàm sướng quá, y cố gắng kiềm chế để niềm hân hoan tưởng chừng như chỉ có trong mở này có thể kéo dài thêm một chút.
– Ưm… ư… ư…
Rồi bất ngờ ngoạm lấy đầu cặc mà nút thật mạnh, lần này Linh Nhi mở lớn họng hơn, nuốt con cặc vào sâu hơn một chút, một cánh tay vẫn tóm lấy than cặc mà vuốt vuốt nhẹ nhàng, rồi sau đó nàng lại nhả ra, rồi lại mở lớn họng nuốt nó vào, cứ thế hành động đó lặp đi lặp lại liên hồi, mỗi lúc con cặc của Tiểu Phàm lại tống sâu vào trong họng của nàng thêm một chút, cứ thế nó ngập cả nửa thân cặc lúc nào không hay. Thật kỳ lạ, cặc y to và lớn như vậy, trong khi miệng của Linh Nhi lại nho nhỏ xinh xinh, vậy mà không hiểu bằng cách nào nó vẫn chui tọt vào trong cuống họng của nàng, ngập tới quá nửa thân cặc. Nữ nhân trong giới tu tiên thật là diệu kỳ mà.
Sau Khi miệng nàng đã quen với kích thước của con cặc Tiểu Phàm thì Linh Nhi bắt đầu đẩy nhanh tốc độ bú, liếm, đầu nàng lien tục gục lên, gục xuống. Con cặc của Tiểu Phàm cứ hiện ra rồi lại mất hút trong miệng nàng, ướt nhẹp và bóng loáng. Linh Nhi vừa bú cu, vừa đưa hay tay lên vê vê đầu ti của y mà kích thích. Tiểu Phàm sướng quá, y không chịu nổi, la lớn:
– ÔI… A… A… A… SƯ TỶ ƠI… A… A… A…
Linh Nhi nghe y rên rỉ khoái lạc thì mỉm cười nhả con cặc y ra cái pặc rồi lên tiếng:
– Hihi… sướng lắm rồi phải không?
– Phù… phù… đệ sướng… sướng quá đi. Sư tỷ… tỷ thật là tuyệt vời…
Linh Nhi nghe y khen như vậy thì cười híp mắt:
– Tiếp tục nhé… ư… hihi…
Nói đoạn, nàng hơi nhướng người lên, đặt con cặc nóng hổi của Tiểu Phàm vào giữa khe ngực của nàng rồi dùng tay ép sát hai bầu ngực vào. Ngay lập tức hai bầu ngực của nàng vun vào phủ kín than cặc của Tiểu Phàm, chỉ thò ra cái đầu rùa bóng lưỡng. Rối cứ thế, nàng chà lên, chà xuống. “Ôi… cha mẹ ơi… sao lại sướng thế này” Tiểu Phàm rủa thầm trong bụng. Hai khối thịt của Linh Nhi bao phủ kín mít lấy con cặc y, Sự ma sát của nàng khiến cho y có cảm giác không khác gì đang được địt vào một cái lồn đầy nhục cảm vậy.
Tiểu Phàm thấy vậy cũng đẩy lên đẩy xuống, trườn trườn nó trên bầu ngực của nàng, thi thoang đầu khấc của y chạm mặt nàng thì lại được Linh Nhi le lưỡi ra mà liếm làm cho y giật thót mấy cái liền. Linh Nhi thấy vậy thì mỉm cười thích thú nhìn lên trêu chọc y. Thấy đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở, Tiểu Phàm cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi nàng, y lùa lưỡi vào trong miệng nàng mà sục sạo liên hồi.
Sau màn nút lưỡi chán chê, Linh Nhi nhả lưỡi y ra, nàng cúi xuống, hà miệng ngậm lấy con cặc của y mà tiếp tục kèn, lần này Linh Nhinh làm nhanh hơn, bạo hơn và cuồng dại hơn. Con cặc Tiểu Phàm như căng tức, đột thở trong họng nàng:
– A… A… A… AAA… SƯ TỶ… ĐỪNG… ĐỆ RA MẤT… A… A… A…
Nhưng Linh Nhi không dừng lại, nghe y rên rỉ như vậy, nàng càng làm nhanh hơn, mạnh hơn. Hành động liên tục với tốc độ chóng mặt đó của Linh Nhi tất nhiên khiến Tiểu Phàm không thể chịu nổi nữa, Y rùng mình bắn liền mấy phát vào trong cuống họng của nàng, tinh trùng của y trào cả ra ngoài khóe miệng, tới khi Linh Nhi nhả con cặc ra khỏi miệng, nó còn tưới thêm hai phát nữa lên khuôn mặt man dại của nàng:
– Hihi… khiếp… nhiều quá đi à…
– Sư tỷ… đệ xin lỗi… tại đệ sướng quá – Tiểu Phàm bối rối…
– Hihi… ngon quá…
Linh Nhi lấy tay gạt đống tinh trùng trên mặt, đưa vào miệng trong sự ngưỡng mộ của Tiểu Phàm, nàng còn le lưỡi liếm sạch cả thân cặc và đầu khấc của y. Vừa liếm cu, Linh Nhi vừa đưa ánh mắt ra sau lưng Tiểu Phàm, nở một nụ cười đầy đắc thắng. Phía xa, một nụ cười dâm đãng khác khẽ hé hàm răng trắng bóc ra nhìn nàng. Văn Mẫn mỉm cười dâm đãng nhìn Linh Nhi tồi quay lưng bay đi mất…
Sau khi liếm sạch con cu, Linh Nhi đứng dậy nhìn Tiểu Phàm một cách trìu mến:
– Hihi… Tiểu Phàm khá lắm… nhưng hôm nay tới đây thôi nhé.
– Dạ… sư tỷ… đệ xin lỗi… – Tiểu Phàm gãi tai, y hơi ngượng ngùng vì nghĩ rằng mình kém cỏi.
– Hihihi… thôi, về nghỉ sớm đi. Đừng quên mai chúng ta phải đi kiếm lộ phí cho Lục sư huynh nha…
Điền Linh Nhi mặc quần áo vào, nàng ngúng nguẩy cặp mông to tròn, căng đét bước dần khỏi tầm mắt hắn, bỏ mặc Tiểu Phàm vẫn đứng tần ngần ở đó một hồi lâu…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro