Phần 43
2024-03-10 11:21:00
Rất lâu, sắc mặt Điền Bất Dịch càng lúc càng khó coi, mọi người càng lúc càng khiếp đảm, Trương Tiểu Phàm bỗng lặng lẽ bò dậy, trông dáng vẻ vẫn hết sức mệt nhọc, nhưng hắn gắng gượng tụt khỏi giường. Sau đó, trước mặt mọi người, trước cặp mắt long lanh chăm chú của Điền Linh Nhi, hắn quỳ xuống chân Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch chẳng hề động sắc mặt, lạnh lẽo hỏi:
– Sao nào?
Trương Tiểu Phàm gục đầu, nhìn lom lom vào khoảng nền sát ngay bên dưới, không dám liếc đi đâu, khẽ khàng thưa:
– Sư phụ, xin người trách phạt con đi!
Mọi người rùng mình biến sắc, Điền Bất Dịch càng thêm tức giận, Tô Như cau mày bảo:
– Tiểu Phàm, nếu con có chuyện gì khó khăn, hãy nói thẳng ra với sư phụ, hà tất phải thế?
Trương Tiểu Phàm quỳ dưới đất, không hề nhúc nhích. Điền Bất Dịch cười lạnh hai tiếng, tức quá mà phải cười:
– Tốt tốt tốt! Ngươi cứng cỏi lắm, ta thu nạp được một đệ tử tốt thật!
Trương Tiểu Phàm run rẩy lồm cồm trên mặt đất, không biết tâm trạng và sắc diện hắn ra sao, trong phòng hình như có người thở gấp. Trương Tiểu Phàm hạ giọng nói:
– Tất cả là do đệ tử sai, xin sư phụ trách phạt!
Điền Bất Dịch đột ngột đứng dậy, rắc rắc một tiếng, cái ghế lão vừa ngồi gãy sụm thành mấy mảnh, ai nấy tái mặt, chỉ thấy lão giận dữ bảo Trương Tiểu Phàm:
– Đều là do ngươi sai, hà hà, ngươi có biết lén thầy học nghệ là điều đại kỵ của Thanh Vân Môn chúng ta không, nhẹ thì quay mặt vào tường mấy chục năm, nặng thì bị phế hết đạo pháp tu hành rồi trục xuất khỏi môn, ngươi rõ chứ?
Trương Tiểu Phàm ngẩng phắt đầu, nhìn Điền Bất Dịch, thấy mặt sư phụ bừng bừng nộ khí, nhưng tuyệt không có vẻ gì là nói quá cả, lòng bất giác trĩu xuống.
“Sao lại như vậy kìa?” Hắn khổ sở lầm bầm, ban đầu Linh Nhi sư tỷ lén truyền cho hắn pháp quyết, chẳng hề nhắc đến điều này.
Nhưng hắn không ngoái đầu nhìn nàng.
Trong phòng lặng lẽ như chết, chẳng ai mở miệng nói một câu.
Chỉ dập dồn tiếng thở lo lắng hoặc trầm hoặc bổng.
Trong lòng một người, giữa bầu không khí tịch mịch này, lặng lẽ, lạnh lẽo, điên cuồng nhưng tỉnh táo nhìn lại bản thân, Trương Tiểu Phàm nhắm mắt, gục đầu xuống, như một kẻ tuyệt vọng đặt bước chân sau cuối:
– Đệ tử hư đốn, xin sư phụ trách phạt!
“BÌNH!” Một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập tới, cả người Trương Tiểu Phàm bật tung ra phía sau, đập mạnh vào tường, làm bụi đất bay mù, rồi rớt xuống nền, ộc ra một bụm máu lớn.
Mọi người biến sắc, đầu tiên là Tống Đại Nhân lẩy bà bẩy bẩy, theo sau là những đệ tử khác, cùng quỳ xuống trước mặt Điền Bất Dịch kêu van:
– Sư phụ, xin tha cho tiểu sư đệ!
Tống Đại Nhân nói:
– Sư phụ, con, khục khục, con, là con dạy dỗ không ra gì, mới để tiểu sư đệ làm sai, lỗi tại con, xin người bỏ qua cho tiểu sư đệ!
Giữa những lời kêu cầu ai oán của mọi người, Điền Linh Nhi vẫn đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, đờ đẫn nhìn Trương Tiểu Phàm máu thấm ướt áo đang giãy giụa đau đớn trong góc tường, mặt nàng tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Điền Bất Dịch ngó đám đệ tử quỳ dưới chân, lại trừng mắt ngó Trương Tiểu Phàm trong góc tường, mặt mày vẫn giận dữ không nguôi, rồi hừ một tiếng, phất tay áo đi ra. Tô Như liếc nhìn mọi người, lắc đầu thở dài, nói với bọn Tống Đại Nhân:
– Các con đều đứng dậy đi.
Đoạn ngảnh trông Trương Tiểu Phàm ở đằng kia, bảo Tống Đại Nhân lúc đó đang được Hà Đại Trí dìu bên cạnh:
– Các con chăm sóc Tiểu Phàm, ta phải đi xem sư phụ thế nào.
Bọn Tống Đại Nhân vội vàng đáp:
– Vâng, sư nương.
Tô Như lại thở dài một tiếng, rồi bước ra ngoài.
Trong phòng, ai nấy nhìn nhau, rất lâu sau, Điền Linh Nhi chầm chậm bước qua, xoay lưng lại phía mọi người, đỡ Trương Tiểu Phàm dậy, Trương Tiểu Phàm khoé miệng ứa máu tươi, nằm trong vòng tay của nàng, lại mỉm cười.
Chớp mắt, một hạt lệ châu trong vắt, lặng lẽ rỏ xuống khuôn mặt tái mét của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Truyện sex Tru Tiên tại nguồn: http://bimdep.pro/truyen-sex-tru-tien/
Lúc này đêm đã về khuya, phía sau Thủ Tĩnh Đường, mây trắng vẫn bồng bềnh bảng lảng, cảnh đẹp như ở cõi tiên.
Điền Bất Dịch đứng giữa sân sau, ngay cạnh hồ bơi, ngửa mặt nhìn trời.
Chỉ thấy trời đêm ngàn sao nhấp nháy, trăng lạnh như sương.
Sau lưng chợt có tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, Tô Như đi đến bên cạnh lão, ngẩng nhìn tinh không, điềm đạm cười hỏi:
– Thế nào, Điền sư phụ đỉnh đỉnh đại danh. Tâm trạng ngài đã khá hơn chút nào chưa?
Điền Bất Dịch khẽ hừ, nhưng không nói gì.
Tô Như mỉm cười bảo:
– Huynh lừa được Đại Nhân, Linh Nhi mấy đứa chúng nó, nhưng không giấu nổi muội. Cái phất áo đó, là cố ý làm chấn động kinh mạch nơi ngực Tiểu Phàm, để trục hết ứ huyết ra khỏi cơ thể, phải không nào?
Điền Bất Dịch ngắm trời, không hé răng.
Tô Như lắc đầu:
– Đã mấy trăm tuổi rồi, mà vẫn cứ mãi sĩ diện như vậy!
Điền Bất Dịch ngoái cổ trừng trừng nhìn lại:
– Muội chẳng phải là không trông thấy, gã xú tiểu tử đó cứ Sư phụ, xin trách phạt đệ tử!
Lão bắt chước miệng lưỡi Trương Tiểu Phàm học lại một lượt, rồi giận dữ bảo:
– Rõ là y sai rồi, lại làm ra bộ đáng thương tủi thân, cứ như cái lão sư phụ ta đây ức hiếp y, bức bách y không bằng? Đúng là, lý lẽ ở đâu thế!
Tô Như ngoái trông về phía khu nhà ở, bảo:
– Muội không tin là huynh không nhìn ra?
Điền Bất Dịch hỏi:
– Gì?
Tô Như điềm đạm nói:
– Huynh chẳng thừa biết, người bí mật truyền pháp quyết đó cho Tiểu Phàm, ngoài Linh Nhi ra thì còn ai vào đây được nữa?
Điền Bất Dịch hừ một tiếng.
Tô Như cười:
– Huynh cũng nhận ra rồi. Tiểu Phàm mười năm nay ở lỳ trong Đại Trúc Phong không hề ra ngoài, lần duy nhất là nó trốn xuống Bích Hỏa Thiên Băng Hồ mấy năm trước, nhưng thời gian rất ngắn. Khả năng là chỉ có môn hạ đệ tử của chúng ta lén truyền cho y. Linh Nhi xưa nay rất tốt với Tiểu Phàm, ngày thường ỷ được cha mẹ yêu chiều, nó dám đem pháp quyết tầng thứ ba truyền cho Tiểu Phàm lắm. Mà trong lòng nó nếu không có mưu mô, cứ nhìn cái thói hàng ngày có việc gì cũng giơ đầu ra chịu thay cho Tiểu Phàm, sao hôm nay lại không nói lời nào? Chẳng phải nó thì còn là ai?
Điền Bất Dịch dường như sớm đã nghĩ đến những điều đó, mặt không lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn có nét giận, rồi không chịu được lại tiếp:
– Cứ cho là Linh Nhi sai, nhưng muội nhìn cái gã tiểu tử ấy đứng trước mặt bao nhiêu đồ đệ, vẫn cứng đầu cự lại ta, thật đáng chết!
Tô Như phì cười, khe khẽ vỗ lên vai trượng phu, trách:
– Huynh chẳng phải cũng có cái tính chết không chịu nhận sai ấy ư, còn đi cáu thằng nhỏ. Hơn nữa, Tiểu Phàm làm những điều này đều là vì Linh Nhi, tấm lòng ấy hiếm có lắm!
Điền Bất Dịch đảo mắt, nhưng không nói gì.
Tô Như liếc nhìn lão bảo:
– Thế huynh định sau này trở về sẽ xử lý như thế nào? Lén thầy học nghệ, tội danh vừa lớn vừa nhỏ, hay là chúng ta nể mặt Linh Nhi, đừng quá mạnh tay, ngày mai để Tiểu Phàm về Đại Trúc Phong, ở hậu sơn quay mặt vào tường độ năm ba chục năm là được rồi.
Điền Bất Dịch hơi sững lại, hừ một tiếng bảo:
– Khó khăn lắm môn hạ đệ tử của ta mới xuất hiện một, một, một… tài năng kỳ lạ, để y quay mặt vào tường chẳng phải là làm cho bọn Thương Tùng, Thương Chính Lương thoải mái lắm sao, không phải nói nhiều, ngày mai bất luận sống chết, cứ để y tiếp tục tham gia thi đấu.
Tô Như mỉm cười quyến rũ, phong tư rung động lòng người, uyển chuyển bước lên đi lên áp sát cơ thể nóng bỏng của mình vào tấm lưng to bản của Điền Bất Dịch, cắm chống vào vai y, miệng nhỏ nhẹ:
– Muội biết huynh là người miệng thì cứng tim thì mềm mà.
Khuôn mặt béo tròn của Điền Bất Dịch thoáng đỏ lên, nhưng lập tức trở lại như thường, ngó nhìn bốn xung quanh:
– Muội làm gì đấy, coi chừng Linh Nhi nó về nhìn thấy bây giờ?
Tô Như liếc xéo lão, mắt lấp lánh:
– Hihi… yên tâm, nó vẫn giận huynh chuyện huynh đánh Tiểu Phàm hộc máu như vậy, nên giờ đang ở lì trong phòng của thằng nhóc rồi, đêm nay… chỉ có hai chúng ta thôi…
Một nụ cười cùng lời nói lẳng lơ vang lên, nét xuân tình thể hiện rõ trên khuôn mặt. Tô Như hôn nhẹ lên má Điền Bất Dịch liến lão rùng mình, trời ạ, đã lâu lắm rồi, lão không hề gần gũi thê tử. Nghĩ tới đây, Điền Bất Dịch bất giác có cảm giác tội lỗi với Tô Như. Lão ám ảnh chuyện quá khứ của nàng, không phải vì Tô Như thất thân trong tay Ma giáo, mà vì chuyện đó khiến Vạn Kiếm Nhất và nàng không tới được với nhau. Điền Bất Dịch vì vậy mà thừa nước đục thả câu, chen vào và đồng ý lấy nàng ngay lập tức. Sau này, vì cái chết đầy oan khuất của Vạn Kiếm Nhất khiến lão luôn luôn tự trách, giày vò bản thân mình, cũng chính vì thế mà lão vùi đầu vào tu luyện, bỏ quên người vợ xinh đẹp Tô Như suốt bao nhiêu năm này, những ngày gần đây sau khi suy nghĩ lại, lão thấy mình thật có lỗi với nàng…
Cùng với luồng suy nghĩ của lão, Tô Như vừa hôn má, tay nàng lúc này đồng thời di chuyển xuống bên dưới hạ bộ của Điền Bất Dịch, tóm vào khúc thịt ở giữa bọc chân của y, miệng mỉm cười thích thú:
– Hihi… to quá rồi này… ư…
Cảm giác hưng phấn bị đóng băng cả hơn chục năm nay bất giác ùa về dữ dội chỉ với một hành động nhẹ nhàng của Tô Như, Điền Bất Dịch đột nhiên hưng phấn tột độ, lão quay đầu lại, bắt gặp cái nhìn lẳng lơ, khiêu khích của thê tử cùng cái miệng chúm chím mời gọi, cảm giác ham muốn bùng lên mạnh mẽ.
Cố gắng kìm nén ham muốn, Điền Bất Dịch hôn nhẹ một cái lên môi Tô Như rồi sau đó nhìn nàng say đắm:
– Tô Như, thật xin lỗi muội, suốt những năm qua đã để muội chịu nhiều thiệt thòi, từ giờ ta sẽ bù đắp cho muội. Chỉ cần muội vui, hãy sống đúng với những sở thích và bản năng của mình. Điền Bất Dịch ta vẫn sẽ luôn luôn yêu thương muội…
Tô Như hai mắt tròn xoe nhìn đấng trượng phu của mình như nhìn vật thể lạ. Cái lão này bữa nay làm sao vậy, có phải lâu rồi không động vão nữ nhân nên đầu óc có vấn đề rồi hay không. Như không tin vào tai mình, Tô Như nhìn vào mắt lão hỏi lại một lần nữa:
– Huynh… nói thật chứ?
Điền Bất Dịch không trả lời, chỉ khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lão nhìn nàng vô cùng kiên định. Tô Như thấy vậy tiếp tục:
– Huynh không cho rằng những sở thích đó của muội là hư hỏng hay sao? Ưhihihi…
Điền Bất Dịch đưa tay lên vuốt má nàng âu yếm:
– Chỉ cần muội thấy hạnh phúc là được rồi. Năm xưa khó khăn lắm ta mới có được muội. Bây giờ nghĩ lại, thật sự ta không thể để mất muội thêm một lần nữa.
– Hihi… vậy đức lang quân của muội… huynh chứng mình cho muội xem đi nào… hihihi…
Tô Như lẳng lơ mỉm cười nhìn Điền Bất Dịch, đáp lại lời của nàng, Điền Bất Dịch chỉ khẽ nói “Được” một cái rồi nắm tay nàng kéo về phòng. Nhưng Tô Như đứng yên không nhúc nhích. Điều này khiến Điền Bất Dịch khá ngạc nhiên:
– Tô Như, sao vậy? Không lẽ muội không tin ta…
– Không phải… hihi… nhưng chẳng phải huynh nói sẽ chiều theo muội hay sao? Muội muốn… ngay tại đây…
– Hả… ngay tại đây sao…
Điền Bất Dịch đỏ bừng mặt nhìn xung quanh. Bốn bề tịch mịch, không một tiếng động, mặt hồ lăn tăn, thi thoảng có tiếng gió rì rào khẽ đưa nhẹ. Giờ này tất nhiên chẳng ai dám bén mảng tới hậu viện Thủ Tĩnh Đường của lão, nhưng đề nghị của Tô Như quả thật cũng làm cho lão hơi choáng ngợp…
Nhưng rồi nhìn ánh mắt lẳng lơ đưa tình và những hơi thở dồn dập mời gọi của Tô Như cũng khiến sự hưng phấn của lão tăng lên nhanh chóng, đề nghị của nàng quá hấp dẫn với bất kỳ gã đàn ông nào, khuôn mặt lão nhanh chóng đỏ bừng vì phấn khích. Quyết định rất nhanh chóng được đưa ra. Tay lão lột phanh chiếc áo choàng trên người Tô Như ra rồi tay lao tóm lấy chiếc áo quay kéo mạnh xuống. Một bộ ngực thần sầu, trắng tinh và vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt lão. Tô Như nhìn xuống mặt lão, nàng ưỡn ngực chĩa về phía trượng phu, mỉm cười:
– Ưm… hihi? Huynh đừng có làm muội sợ… hihi…
– Ư… ta sẽ chứng minh cho muội thấy ta yêu muội tới mức nào…
– Ư… yêu muội sao… huynh bỏ mặc tấm thân nay cô đơn cả chục năm nay rồi đó có biết không… ư… ư…
– Um… xin lỗi… từ bây giờ… Điền Bất Dịch ta sẽ bù đắp cho muội… um…
Điền Bất Dịch vừa nói vừa thò tay ra bóp mạnh một bầu vú làm Tô Như ngửa cổ ra sau thở mạnh.
– Ư… ưm…
Điền Bất Dịch bóp một bên vú của thê tử, bên còn lại lão cúi xuống ngoạm chặt lấy nó mà nút thật mạnh một cái nữa:
– Aaa… aaaaa…
Tô Như ngửa cổ ra rên khẽ, hai tay xoa xoa đầu trượng phu. Y phục của hai người cứ từng chút từng chút một rơi xuống bên vệ hồ…
Giữ hồ bơi rộng lớn sau Thủ Tĩnh Đường, chỉ còn tiếng rên rỉ khoái lạc của Tô Như cùng những âm thanh hổn hển của Điền Bất Dịch… lâu lắm rồi, họ mới lại tan vào nhau…
Lúc này, Linh Nhi đúng là đang ở bên Tiểu Phàm, nhưng không phải trong căn phòng của y…
Bên thác nước sau rừng trúc, Trương Tiểu Phàm ngồi bên dưới phiến đá, ngâm mình dưới hồ, nước hồ về ban đêm rất mát lạnh khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, một chưởng của Điền Bất Dịch đánh vào lồng ngực gã vô tình lại giúp hắn dễ thở hơn hẳn, khí huyết lưu thông. Và tất nhiên một gã ngu ngốc như Trương Tiểu Phàm, nhất thời không thể nghĩ ra rằng sư phụ Điền Bất Dịch đã ngấm ngầm giúp hắn. Thế nhưng hắn chũng chỉ nghĩ mình đáng bị phạt chứ trong long nhất nhất không hề có ý nghĩ căm giận sư phụ.
Ngâm mình dưới dòng nước mát, dưới ánh trăng sáng vằng vặc làm cho nhiệt độ cơ thể của Trương Tiểu Phàm bị nung nóng hồi chiều bây giờ giảm hẳn, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một cảm giác lâng lâng, thư thái và sảng khoái vô cùng.
Nhưng có lẽ điều khiến Tiểu Phàm cảm thấy khoan khoái, thoải mái trong òng không phải là do dòng nước mát lạnh dưới con suối kia mà là do hai bàn tay mềm mài, uyển chuyển đang vuốt ve khắp lưng và ngực hắn. Rồi những ngón tay thon gọn, mềm mại đang veve hai đầu ti khiến hắn khẽ rên ư ử trong cuống họng vì sướng. Sau lưng hắn, một cơ thể nóng bỏng, mềm mại từ từ áp sát lên lưng hắn. Tiểu Phàm cảm nhận rõ rang hai bầu vú to lớn, mềm mại đang dính chặt trên lưng hắn:
– Ưm… – Hắn nhắm mắt rên khẽ một cái.
Linh Nhi cười khúc khích, thích thú khi nghe tiếng rên khoan khoái từ miệng Tiểu Phàm phát ra. Nàng ép sát hơn nữa hai bầu vú mình lên lưng Tiểu Phàm để tạo khoái cảm cho hắn, nàng tì chiếc cằm nho nhỏ, xinh xinh của mình lên vai hắn mà thì thào:
– Hihi… Tiểu Phàm, có thích không?
– Ư… sư tỷ… đệ thích lắm… cảm ơn tỷ…
Linh Nhi cười híp má, nàng vòng hai tay lên phía trước, tóm lấy con cặc của hắn mà vuốt nhẹ, đồng thời nàng vòng hai chân ra, quặp lấy thân hình Tiểu Phàm rồi ma sát hai bầu vú của mình trên lưng y, nàng vừa làm vừa thì thào:
– Hihi… thật là lớn quá…
Tiểu Phàm nhắm mắt, hắn nhoẻn cười thư thái:
– Hì… nhờ có tỷ thì nó mới to như vậy đó…
Linh Nhi cười cười, tiếp tục vuốt dọc theo than cặc của Tiểu Phàm:
– Hihi… Tiểu Phàm… đệ biết không? Ngay từ lần đầu tiên đệ nhìn trộm ta tắm ở đây… lúc đó… ta đã rất phấn khích…
– Ư… lúc đó… đệ cũng vậy… đệ luôn mong… ư… sẽ có một ngày… được tắm cùng tỷ… nơi đây…
– Hihi… vậy sao? Thế bây giờ… đệ đã thỏa long mong ước chưa? Hihi…
– Ư… dạ rồi… cảm ơn sư tỷ… tỷ thật tốt với đệ…
Đang trườn vú trên lưng Tiểu Phàm, bất ngờ Linh Nhi đi vòng ra phía trước, nàng đứng trước mặt hắn, trần truồng, mặt trăng hôm nay không còn tròn nữa, nhưng nó vẫn rất sáng, ánh sáng của nó chiếu thẳng lên cơ thể bóng loáng của Linh Nhi khiến nàng trông chăng khác gì một nữ thần nhục cảm. Nhìn nàng ở tư thế này (thực tế là bất kỳ tư thế nào) Tiểu Phàm cũng đều bị kích thích dữ dội. Con cặc hắn đã to lại càng tó, đã giật lại càng giật, nhìn cái bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống mình của hắn, Linh Nhi không khỏi bật cười thích thú:
– Tiểu Phàm, nói ta nghe, đêm qua… mẹ ta có làm đệ phấn khích hơn không?
“Bùm”… một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu của Tiểu Phàm, con cặc hắn xuýt chút thì xuất tinh, chỉ một câu hỏi của nàng, hắn đã nứng dữ dội. Hắn nhao lên, định bụng sẽ ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng bị một ngón tay của Linh Nhi chắn ngang miệng:
– Hihi… từ từ đã… bình tĩnh nào…
Tiểu Phàm ngoan ngoãn dừng lại, hắn cố gắng kìm nén cơn nứng lại, từ từ ngồi xuống. Linh Nhi bật cười:
– Đúng rồi… Tiểu Phàm ngoan lắm. – Khi hắn ngồi hẳn xuống nàng lại tiếp tục:
– Đệ có muốn tắm cho ta không? Hihi… hôm nay… ta sẽ thay mẹ thưởng cho đệ… ư… ưm… hihi…
– Ư… sư. Tỷ… đệ có chứ… tất nhiên là đệ muốn rồi…
– Nhớ nhẹ nhàng thôi nhé… ahihi… ư… nào… đứng dậy đi… hihi…
Tiểu Phàm thoăn thoắt đứng dậy, nhường chỗ cho Linh Nhi, nàng ngồi xuống phiến đá, hai chân thõng xuống hồ, hai tay nàng chống ra phía sau, ưỡn hai bầu vú căng phồng, nhấp nhô ra trước mắt Tiểu Phàm, miệng nàng mỉm cười lẳng lơ:
– Hihi… nào… bắt đầu đi…
– Ơ… vâng… thưa sư tỷ…
Tiểu Phàm sau một thoáng bần thần thì hắn cũng chợt nhớ ra mình cần phải làm gì. Hắn vòng tay vốc một vốc nước tưới lên hai bầu vú của Linh Nhi, nàng bật cười, thích thú. Sau đó hai bàn tay hắn xòe ra ôm trọn lấy hai bầu ngực của nàng, những ngón tay hắn mơn man, vuốt ve và xoa nhẹ lên hai bầu vú, thi thoảng hắn lại vê vê hai đầu ti đỏ hồng của Linh Nhi:
– Ưm… hihi… Tiểu Phàm… có thích không?
– Có… ư… đệ thích lắm… sư tỷ… vú của tỷ thật là đẹp… ư…
– Hihi… Tiểu Phàm thích là được… nào… tiếp tục đi… đệ làm ta sướng quá… hihi…
Tiểu Phàm nghe thế thì tiếp tục vuốt ve hai bầu vú, hai bàn tay hắn lần này tỏ ra vô cùng điệu nghệ, nó cứ vuốt ve, mơn man trên khoảng ngực trần của Linh Nhi rồi lại vòng xuống, lướt nhanh qua chiếc bụng phẳng lì của nàng rồi lại vuốt ve lên hai đùi non của Linh Nhi, sau đó lại vòng lên mà bóp vú. Tiểu Phàm cứ thế dùng tay thám hiểm khắp cơ thể quen thuộc của Linh Nhi:
– Ưm… hihi… tuyệt quá… Tiểu Phàm ơi… đệ làm tốt lắm… ư… ư…
Linh Nhi mỉm cười sảng khoái, nàng rên nhẹ, miệng ư ử trông vô cùng phấn khích, hai chân nàng dang rộng khi những ngón tay của Tiểu Phàm vuốt ve lên đùi, nàng ngửa cổ nhắm mắt, ưỡn ngực cao hơn khi hắn vuốt ve, xoa nắn hai bầu vú của nàng, biểu cảm của Linh Nhi thật vô cùng sảng khoái và hưởng thụ.
Tiểu Phàm quỳ hẳn xuống nước, trước mặt Linh Nhi, hắn vươn tay lên mà tiếp tục vần vũ hai bầu vú của nàng, động tác lúc này cũng nhanh và mạnh hơn ban nãy, nhưng Linh Nhi lúc này cũng không hề tỏ ra khó chịu, trái lại nàng còn phấn khích, thích thú với tốc độ nhào nặn của Tiểu Phàm, nàng rên lớn hơn, thở mạnh hơn và phấn khích hơn. Có lẽ nàng cũng đã bị Tiểu Phàm làm cho nứng lắm rồi.
– Ôi… ư… Tiểu Phàm… ở đây… ở đây nữa… ư… ư…
Linh Nhi vừa rên vừa dang rộng hai chân, ấn hai bàn tay hắn xuống đùi nàng, những ngón tay tiếp tục vuốt ve hai đùi non, mỗi khi tay Tiểu Phàm lướt nhanh qua vùng mu đen của Linh Nhi, nàng lại giật thót mình, rên nhẹ lên một tiếng. Tiểu Phàm tay vòng lên trên rồi lại vòng xuống dưới, cứ thế hắn liên tục vuốt dọc hai đùi non bóng loáng của nàng. Khi tay hắn chạm hắn vào khe lồn mà day day lên nó thì Linh Nhi không thể nào kìm nén được tiếng rên đầy sảng khoái nữa, nàng rú lên:
– AAAAA… ĐÚNG RỒI… MẠNH LÊN… TA RAAAAA…
Cả cơ thể nàng giật giật, ầm ầm xuất khí. Tiểu Phàm vô cùng phấn khích, hắn dựng nàng dậy, xoay người, chống tay vào phiến đá, mông chổng lên, cao vút ngay ra phía sau, khe âm hộ của Linh Nhi vun lên cao vun vút, mời gọi. Tiểu Phàm lúc này thọc tay vào khe mông nàng từ phía sau, liên tục kích thích nàng khiến cho Linh Nhi cứ run lên bần bật, đầu nàng lắc qua lắc lại, miệng rên lớn:
– AAAAA… SƯỚNG QUÁ… NỮA ĐI… NỮA ĐI TIỂU PHÀM ƠI… LINH NHI SƯỚNG… AAAAA…
Rồi nàng bỗng giật thót mình, một vần mềm mềm, dài dài đang từ từ tách hai mép âm hộ của Linh Nhi mà chui sâu tuốt vào bên trong, vật thể lạ cọ cọ lên hai vách lồn của nàng rồi lạo xạo bên trong. Linh Nhi giật mình ngoái đầu lại, nàng bật rên lớn, hai chân dang rộng hơn nữa, mông bè ra để hỗ trợ. Từ phía sau nàng, miệng Tiểu Phàm đang gắn chặt vào khe mông của Linh Nhi, hai tay hắn banh rộng ra rồi vét thật sâu lưỡi vào lồn nàng…
– AAAAA… VÉT SÂU VÀO TIỂU PHÀMMMM… LINH NHI SƯỚNG… SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA…
Thấy tư thế này khá cản trở cho việc vét máng của mình, Tiểu Phàm ngồi hẳn xuống hồ, hắn ngửa cổ đón nhận bộ mông to bè của Linh Nhi đang từ từ hạ xuống. Linh Nhi tiếp tục rú lên, nàng giật thót, rùng mình xuất khí khi cả múi thịt của nàng bị Tiểu Phàm nút thật chặt rồi rít một hơi thật dài. Dâm khí của nàng chảy đầy cả khoang miệng của hắn. Lưỡi hắn lúc này dễ dàng thọc sâu vào trong, như một con rắn, liên tục lạo xạo, ngọ nguậy giữa hai chân nàng, hắn làm cho Linh Nhi không thể đứng vẵng, hai chân nàng run lên bần bật, hạ thể nàng muốn sụm đi. Không thể chịu nổi nữa, Linh Nhi phải xoay người đổi thế…
Nàng xoay người ngồi lại xuống phiến đá, hai chân dang rộng, hai tay ôm lấy đầu Tiểu Phàm dí vào lồn mình, tiếp tục rên rỉ:
– Ư… Ư… tiếp đi… Tiểu Phàm… Linh Nhi… sướng quá… mau liếm lồn cho Linh Nhi đi… ư… ư…
Tiểu Phàm quỳ bên dưới, úp mặt vào lồn Linh Nhi, chăm chỉ như một đầy tớ trung thành, hắn miệt mài liếm lồn Linh Nhi, lưỡi hắn đánh tanh tách lên hai vách lồn, một lúc sau lưỡi lùa sâu vào bên trong, tiếp tục khoan phá âm hộ nàng, cuối cùng là hắn ngoạm cả cái lồn đó mà tiếp tục rít nước từ sâu trong người nàng tuôn ra. Cứ thế hắn miệt mài làm đi làm lại cả chục lần liền làm cho Linh Nhi chỉ biết quằn quại, rên rỉ và chết điếng người trước cái lưỡi ma thuật của Tiểu Phàm.
Liếm lồn chán chê, Tiểu Phàm trườn lên như một con rắn, hắn há miệng ngoạm lấy một bên vú của nàng mà mút chùn chụt, hắn đánh lưỡi tanh tách lên hai đầu vú đã cứng ngắc của nàng, bên kia thì hắn dung tay nhào nặn, xoa nắn rồi vê vê đầu ti còn lại:
– Ư… ư… đúng rồi… Tiểu Phàm ơi… tuyệt quá… Linh Nhi sướng quá… sư tỷ sướng quá… nữa đi… thích quá… ư… ư…
Nghe nàng rên rỉ, hắn sung sướng lắm, vì thế hắn càng miệt mài vùi mặt vào hai bầu vú của Linh Nhi rồi luân phiên đổi bên mà bú mút, xoa nắn vú của nàng, cặp vú đàn hồi, căng tròn và to tướng của Linh Nhi liên tục biến dạng, nhảy múa trước đôi tay và miệng lưỡi của hắn, trông vô cùng vui mắt.
Quá sướng vì được Tiểu Phàm bú vú, Linh Nhi đứng hẳn dậy, nàng vén mái tóc ướt sũng sang một bên, cúi người xuống nhét cả bầu vú vào miệng Tiểu Phàm mà day day, rên rỉ. Cho Tiểu Phàm bú vú mình chán chê, một hồi sau nàng mới rút vú ra khỏi miệng hắn mà cúi xuống ôm lấy đầu hắn rồi hôn lên môi hắn một nụ hôn đắm đuối và cuồng vã, một nụ hôn khát khao, đòi hỏi niềm đam mê thể xác đến cháy bỏng. Tiểu Phàm ngửa đầu lên, sung sướng đón nhận nụ hôn cháy bỏng của nàng, hắn thè lưỡi ra mà quấn lấy lưỡi Linh Nhi, hai chiếc lưỡi xoắn chặt lấy nhau như hai con rắn vậy. Những âm thanh nhóp nhép do miệng lưỡi hai người tạo ra cảm giác như có thể vang khắp cả một góc hồ. Tiểu Phàm vừa ôn môi lại vừa bóp vú Linh Nhi, vừa sướng miệng lại vừa sướng tay, cảm giác đê mê, khoái cảm không thể diễn tả bằng lời.
Linh Nhi vừa nút lưỡi hắn, vừa kéo Tiểu Phàm đứng dậy rồi đặt y ngồi xuống phiến đá, hai người lại đổi vị trí cho nhau, trong suốt quá trình như vậy, lưỡi nàng vẫn xoắn chặt lấy lưỡi của hắn. Chỉ cho tới khi Tiểu Phàm đặt phịch mông xuống phiến đá, Linh Nhi mới rời môi khỏi lưỡi y. Nàng di chuyển lưỡi xuống dưới, liếm lên cổ y rồi lại rê lưỡi xuống lồng ngực nở nang của Tiểu Phàm. Lưỡi Linh Nhi như một con rắn, mềm như lụa, mượt như nhung, cứ thế mơn man, vuốt ve khắp lồng ngực của Tiểu Phàm. Lưỡi xoắn lấy hai bên đầu ti, đánh tanh tách lên nó khiến cho Tiểu Phàm chỉ biết rướn người lên mà thở dốc. Hắn cứ thế ôm lấy đầu Linh Nhi rồi ấn vào đầu ti của mình.
Cuối cùng thì Linh Nhi cũng quỳ xuống nước, lần này thì trông nàng lại giống như một nô tỳ trung thành hầu hạ chủ nhân. Hay tay Linh Nhi tóm lấy con cặc gân guốc, hồng hào, lông lá của Tiểu Phàm đẩy ngược lên bụng y rồi nàng le lưỡi liếm một đường thật dài từ gốc lên ngọn:
– Ưm… ư… aaaaa…
Tiểu Phàm không kiềm lòng được, rên lớn. Linh Nhi thấy vậy thích thú:
– Hihi… thích không?
– Ư… có… sư tỷ… tỷ tuyệt quá…
Nhận lời khen của hắn, Linh Nhi thích thú cười giòn tan, tiếng cười của nàng vang khắp cả một góc hồ.
– Hihihi… vậy… Linh Nhi tiếp tục nhé…
– Ư… vâng… thưa sư tỷ…
Linh Nhi bật cười thích thú, rõ ràng là làm tình với thằng nhóc này thích thú và thỏa mãn hơn Tề Hạo cả trăm lần. Số phận thật trớ trêu, giá như hắn tới với nàng sớm hơn chục năm, có phải mọi chuyện sẽ khác. Ý nghĩ đó chỉ vụt thoáng qua đầu Linh Nhi rồi tan biến nhanh như một cơn gió nhẹ. Nàng lại tiếp tục công việc bú cu của mình.
Lúc này thì cả cái đầu khấc của Tiểu Phàm đang nằm gọn trong cái miệng ấm nóng của Linh Nhi, tay nàng cầm thân cặc vuốt vuốt, miệng thì bú mút, nút chặt lấy đầu khấc không ngừng. Hạ thể nàng liên tục nhâng lên, hạ xuống. Một lát sau thì hai tay nàng đã chống lên đùi hắn vì lúc này cả con cặc dài ngoằng của Tiểu Phàm đã chui tuốt vào trong khoang miệng của Linh Nhi, ngập tới lút cán. Vừa bú cu, nàng vừa nhướng ánh mắt lẳng lơ lên nhìn Tiểu Phàm, bộ dạng trông vô cùng đĩ thõa và dâm đãng.
Sau màn bú cu ngầy ngật của mình, Linh Nhi cười lẳng lơ đứng dậy, cả thân hình bóng loáng nước của nàng lại hiện ra trước mặt Tiểu Phàm, những dóng nước dài cứ chạy dọc theo những được cong trên cơ thể nàng mà chảy xuống dưới trông vô cùng hấp dẫn. Linh Nhi kéo Tiểu Phàm đứng dậy, nàng cười lẳng lơ:
– Hihi… nào… địt Linh Nhi đi… ư… Linh Nhi nứng lồn lắm rồi… hihi…
– Ư… vang… thưa sư tỷ… đệ… ứ… cũng thèm lắm rồi… ư… ư…
Nói đoạn, nàng vòng qua phiến đá, chống tay xuống, hai chân nàng dang rộng, chổng mông cao vút ra phía sau, sẵn sàng cho tư thế dogy quen thuộc. Tiểu Phàm chỉ chờ có thế, hắn sáp lại gần mông nàng, hắn lấy tay móc lốp nàng từ phía sau, day day lên khe lồn nàng để tạo khoái cảm. Sau khi cảm thấy âm hộ của Linh Nhi đã rỉ ra một chút nước nhờn hắn liền kê con cặc vào đúng khe mông của nàng, lấy tay quét quét lên khe lồn nang mấy cái rồi từ từ ấn sâu vào trong:
– Ôi… ư… ưm…
Linh Nhi nhắm mắt rên lớn, con mông đón nhận con cặc quen thuộc của hắn đang từ từ xâm chiến cơ thể của mình. Sau khi con cặc đã ngập lút cán trong lồn nàng, Tiểu Phàm lấy tay ôm chặt lấy vòng eo của Linh Nhi mà nhịp nhàng, từ tốn nhấp bành bạch con cặc trong lồn nàng.
– Ư… ư… sướng quá… tiếp tục đi… ư… ư…
Linh Nhi nhắm mắt, nàng rên nhè nhẹ trong cuống họng, miệng cổ xúy cho hành động của Tiểu Phàm. Lúc này, hắn vẫn rất nhịp nhàng, từ tốn nắc từng cú, từng cú chất lượng, bành bạch vào trong khe mông của nàng. Mỗi cú nắc làm cho bộ mông căng tròn của nàng rung lên bần bật, cặp vú bên dưới cũng lắc lư liên hồi. Linh Nhi sướng quá, nàng như muốn sụm hẳn xuống phiến đá bên dưới.
Lát sau thì Tiểu Phàm tăng tốc theo đúng quỳ trình, hắn kéo tay Linh Nhi dựng nàng đứng dậy, chỉ có cặp mông là vẫn cong vút ra phía sau, rung lên bành bạch theo mỗi cú đóng của hắn. Một tay hắn giữ tay nàng, tay kia hắn vòng lên mà bóp vú, vừa đã cu lại vừa sướng cả tay. Hắn vần vũ nhào nặn cả hai bầu vu rung rinh của nàng chỉ bằng một cánh tay. Linh Nhi sướng quá, nàng gào lên trong cơn cực khoái, nàng quay đầu lại, vòng tay vít cổ Tiểu Phàm tới trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng trong khi mông vẫn hẩy ngược ra phía sau đón nhận từng cú thúc vũ bão của Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm sướng quá, lần này hắn dùng cả hai tay mà nhào nặn, xoa bóp cặp vú đàn hồi, mềm lại với đầu ti cứng ngắc của Linh Nhi trong khi con cặc hắn ở bên dưới vẫn thúc lia lịa, chan chát, không ngừng nghỉ vào khe mông của nàng.
Cực khoái dâng trào, Linh Nhi xoay người lại, con cặc của Tiểu Phàm theo đà tuột cái póc ra khỏi khe mông của nàng. Linh Nhi đẩy Tiểu Phàm nằm ngửa ra phiến đá, nữa thân giữa của hắn trơ vơ trên phiến đá còn chân và đầu thõng xuống hồ, ngửa ra. Con cặc của Tiểu Phàm bóng lưỡng nước nhờn của Linh Nhi, chĩa thẳng lên trời, hiên ngang, hung dung y như thanh que cời lò của hắn vậy. Linh Nhi ngay lập tức trèo lên người Tiểu Phàm, nàng lấy tay cầm lấy con cặc của hắn kê đúng vào khe lồn của mình rồi từ từ ngồi xuống:
– ƯM… Ư… ÔI… A… A… A…
Linh Nhi phát ra một tiếng rên đầy thồn thức và thống khoái, dưới sức nặng từ cơ thể nàng, âm hộ của Linh Nhi mở lớn, từng chút, từng chút một nó nuốt chửng cây côn thịt kia rồi mất hút trong cơ thể nàng, thật là thoải mái. Linh Nhi khẽ nở một nụ cười thỏa mãn, khắp người nàng nổi gai. Sau cú hạ mông đầu tiên, Linh Nhi chống hai tay lên ngực Tiểu Phàm, nàng ở tư thế ngồi ếch, liên tục nhâng mông hạ xuống, dã phành phạnh lên người Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm lúc này nằm im, nhắm mắt hưởng thụ sự hái cảm do Linh Nhi mang lại, ở bên trên hạ thể nàng vẫn nhấp nhô, nhún nhảy không ngừng, cặp vú của nàng rung rinh, lắc lư theo nhịp chuyển động cơ thể của Linh Nhi trông vô cùng kích thích. Đầu tóc nàng rũ rượi, lắc qua lắc lại trông vô cùng hoang dại. Bên dưới, con cặc của Tiểu Phàm đứng vững, hiên ngang chịu đựng sức tấn công khủng khiếp từ Linh Nhi, con cặc hắn liên tục hiện ra, rồi lại mất hút, thoắt ẩn, thoắt hiện trước nhịp chuyển động của nàng:
– Ư… Ư… AAA… TIỂU PHÀM ƠI… LINH NHI SƯỚNG LỒN QUÁ… Ư… Ư… Ư… CẶC GÌ MÀ TO THẾ NÀY… A… A… A… A…
Linh Nhi cứ thế vừa nhấp vừa rên lớn, nàng cúi xuống le lưỡi xoáy vào đầu ti của hắn, nàng chà sát hạ thể của mình, ép hai bầu vú căng trong dính sát vào người Tiểu Phàm, ở tư thế này, thế nhưng cặp mông của Linh Nhi vẫn nhấp nhổm không ngừng trên hạ thể của Tiểu Phàm, thế mới thấy đàn bà họ thật dẻo dai làm sao…
Đến đây thì Tiểu Phàm cũng không nằm yên được nữa, bị nàng dập mãi như vậy hắn chịu sao nổi. Hắn chồm dậy hôn đắm đuối lên môi nàng. Lúc này cả hai địt nhau theo tư thế ngồi, Linh Nhi quàng chân quắp lấy hắn rồi liên tục nhấp nhô cơ thể theo nhịp địt của hắn, nàng vong tay ôm lấy cổ hắn rồi nút lưỡi hắn một cách đầy đam mê, khao khát.
Sau cùng, Tiểu Phàm lại xoay người đè ngửa Linh Nhi ra phiến đá, hắn quyết định chơi cú chót theo thế truyền thống. Ở tư thế này, hắn thể hiện rõ sức mạnh, bản lĩnh và kinh nghiệm của mình.
Tiểu Phàm cong mông, dùng hết sức mạnh giã bành bạch, chát chát, vũ bão vào lồn Linh Nhi khiến nàng chỉ biết quàn người, hứng trọn những cú dã như búa tạ của hắn. Đầu nàng lắc qua lắc lại liên hồi, cặp vú nàng nảy tưng tưng theo từng cú nhấp và những tiếng rên rỉ, đĩ thõa của nàng trở nên nhanh, gấp vô nghĩ và đứt quang hơn. Trong khi ở bên dưới, con cặc của Tiểu Phàm thật chẳng khác gì một chiếc máy khoan hiện đại với công suất cực lớn, liên tục khoang sâu, khoét sâu vào trong lồn Linh Nhi. Hắn địt như thế liên tục không ngừng nghỉ một lúc thật lâu rồi rú lên:
– AAAAA… SƯ TỶ ƠI… LỒN TỶ KHÍT QUÁ… ĐỆ SẮP KHÔNG SONG RỒI… AAAA…
– A… A… A… Ư… ưưư… CẶC… TIỂU. PHÀM. CŨNG… Ứ… TO QUÁ… NÁT LỒN… LINH. NHI… RỒI… TIỂU PHÀM… RA… ĐI… RA… VÀO… TRONG… LỒN… LINH… NHI… ĐIIII… AAAAA…
– AAAAA… ĐỆ RA ĐÂY… ĐỆ RAAAAA…
– LINH… NHI. I… CŨNG RAAAA…
Sau tiếng rú lên kinh khủng tới cùng cực của cả hai người, cả Linh Nhi và Tiểu Phàm cùng giật giật cơ thể, phụt phụt phụt, từng dòng, từng dọng tinh dịch nóng hổi của Tiểu phàm bắn thật sâu, thật sâu vào tận tử cung của Linh Nhi, nàng cũng co rúm người lại, rùng mình xuất khí, cả hai lên đỉnh trong cơn khoái lạc cùng một lúc. Tiểu Phàm đổ gục cơ thể cường tráng của hắn xuống người Linh Nhi, cả ai thở dốc, mỉm cười thỏa mãn. Linh Nhi vuốt vuốt, xoa xoa đầu của Tiểu Phàm thì thào:
– Hihi… thỏa mãn rồi thì mai phải giành chiến thắng lọt vào tứ cường đấy nhé…
– Ư… vâng… sư tỷ… đệ sẽ cố gắng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro