Phần 4
2024-03-10 11:21:00
Bẵng đi một thời gian, Trương Tiểu Phàm đã ở trên núi Thanh Vân được sáu tháng. Lục sư huynh Đỗ Tất Thư trước nay đảm nhiệm việc nấu ăn cho tất cả mọi người trên Đại Trúc phong, nhưng từ ngày có Tiểu Phàm thì việc nấu ăn trong nhà bếp giao cả lại cho y.
Nói ra cũng kì quái, về tu hành đạo pháp, y chẳng tỏ ra có chút tài hoa nào, 6 tháng trời trên Đại Trúc Phong không chặt nổi một gốc trúc. Thế nhưng khả năng bếp núc thì đúng là trời phú, nấu nướng chẳng cần thầy dạy mà tự vỡ vạc, cơm canh đưa ra thơm ngon tươi ngọt, vượt xa tất thảy mọi người, điều này khiến một lão già lùn tịt, háu ăn như Điền Bất Dịch tỏ ra vô cùng hài lòng, ít nhất thì y cũng không làm cho lão quá thất vọng. Mà trong lòng y, chỉ cần Điền Bất Dịch mỉm cười gật đầu chấp thuận, thì đã là một sự hoan hỉ lớn lao rồi.
Suốt sáu tháng trên Lục Trúc Phong, công việc của y vẫn đều đều lặp lại. Ban ngày cơm nước, sau đó được Điền Linh Nhi đưa tới rừng trúc để chặt trúc, tối về y lại học khẩu quyết mà Phổ Trí đại sư đã truyền thụ, duy chỉ có việc được Linh Nhi ôm ngủ như đêm đầu tiên ở đây là không lặp lại nữa. Thi thoảng nghĩ tới điều đó, Tiểu Phàm không khỏi chút tiếc nuối…
– Này, nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra thế hả?
Trương Tiểu Phàm giật mình.
– Dạ, không thưa sư tỷ, sư tỷ, có phải đệ quá kém cỏi không? Sáu tháng rồi, mà đệ vẫn không chặt nổi một cây trúc ở đây, thế này thì làm sao mà tu đạo được.
Nhìn bộ dạng buồn chán của y, Linh Nhi bước lại gần vỗ về an ủi:
– Đệ đừng buồn, loại trúc mắt đen này cứng lắm, người thường không thể chặt nổi.
– Sư tỷ, có phải đệ ngốc lắm không?
– Cha mẹ cho ta trông coi, hướng dẫn đệ chặt trúc, chính là để rèn luyện cho cổ tay với cơ thể, đệ hơi kém, nhưng cũng đừng buồn, kiên trì luyện tập, cần cù bù thông minh, chắc chắn sẽ có ngày thành công.
– Dạ, cảm ơn sư tỷ an ủi. – Tiểu Phàm lại cười thật tươi nhìn nàng.
Y thích nhất là mỗi lần đối diện với Linh Nhi thế này, y có thể đàng hoàng mà ngắm nhìn khuôn mặt xinh như tiên nữ của Linh Nhi, thi thoảng, mắt lại đánh thật nhanh xuống bầu ngực nở nang, căng tròn như muốn sổ ra khỏi chiếc áo yếm của nàng rồi lại nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác vì sợ bị phát hiện. Linh Nhi mỉm cười trong lòng, nàng quá rõ tâm tư của hằng nhóc, chính vì vậy mà ngày nào nàng cũng tạo điều kiện cho y, mỗi ngày cứ lộ liễu dần, một chút, một chút…
– Được rồi, vậy tiếp tục luyện tập đi nhé, lát nữa ta sẽ quay lại đón đệ.
– Dạ, thưa sư tỷ.
Linh Nhi cười típ mắt, nàng vươn cánh tay ra bẹo má y một cái rồi quay lưng bước đi, dáng đi của nàng nhẹ nhàng và khoan thai, chiếc váy của nàng mặc thì khá mỏng manh, thướt tha, xuyên thấu một nửa lưng, khoe ra nửa tấm lưng ong trắng nõn nà trước ánh mắt của Tiểu Phàm, mỗi bước đi của Linh Nhi cặp mông tròn trịa của nàng lắc lư, uyển chuyển theo mỗi bước chân khiến cho Tiểu Phàm không khỏi thấy rạo rực trong lòng, mặc dù y chỉ mới 12 tuổi.
Bóng Linh Nhi khuất hẳn sau rặng trúc, Tiểu Phám vuốt ngực xuống, tự dặn lòng:
– Nào, hôm nay nhất định ta nhất định phải chặt được một cây trúc.
Như thường lệ, Trương Tiểu Phàm giơ con dao quắm lên. Cũng như mọi ngày, y dùng đủ mọi cách chặt, chém, cưa, mài, đè, bẻ, đến hai canh giờ, mặt trời đã lên giữa thinh không, toàn thân mồ hôi đầm đìa, chân tay mỏi nhừ vô lực, cũng chỉ xẻ được một cái lỗ be bé chừng hai phân trên thân cây trúc. Sự việc diễn ra như thế suốt cả sáu tháng nay rồi, nếu là người khác, có lẽ họ đã bỏ cuộc từ lâu, nhưng Trương Tiểu Phàm thì khác, động lực để y tới đây mỗi ngày là được cưỡi Hổ Phách Chu Lăng cùng sư tỷ Điền Linh Nhi, nên dù có không làm được cái việc gì, y cũng không thể bỏ cuộc.
Thế nhưng sáu tháng qua vẫn không chặt nổi một cây trúc thì đúng là quá kém cỏi, cả Thanh Vân Môn, chắc chưa từng có ai bất tài như y. Ngồi phịch xuống đất, y thở dài, rồi thốt nhiên, viên Phệ huyết châu trong người y đột nhiên phát sáng, thứ ánh sáng màu đỏ huyền ảo làm cho y thấy ngạc nhiên, bởi đã lâu nó không phát ra từ viên đá màu đỏ này.
Khá ngạc nhiên, Trương Tiểu Phàm bỏ nó ra tay, y đặt nó lên con dao quắm, tức thì thứ ánh sáng li ti màu đỏ đó lan sang con dao, toàn thân Trương Tiểu Phàm cảm thấy nhẹ phốc, bao nhiêu mệt mỏi ban nãy tan biến, y cầm con dao lên, lạ thay, con dao cũng trở nên nhẹ như một sợi long hồng trên tay y vậy.
Phấn khích, Trương Tiểu Phàm nhìn cây trúc, y dơ con dao lên, chém mạnh xuống gốc cây nghe “phách” một tiếng. Cây trúc theo tiếng rít đổ rạp xuống trước ánh mắt ngạc nhiên, sung sướng của Trường Tiểu Phàm, y hét lên sung sướng:
– Sư tỷ… sư tỷ… đệ làm được rồi, đệ làm được rồi.
Nói đoạn, y ném con dao ở đó, chạy băng băng về phía trước, theo hướng Điền Linh Nhi bước đi ban nãy, tìm nàng để báo tin…
Trương Tiểu Phàm chạy như bay về phía trước, nhưng không thấy Linh Nhi đâu, y đi bộ phải tới cả canh giờ, rồi ra khỏi rừng trúc lúc nào cũng không hay, mà vẫn không nhìn thấy Linh Nhi đâu cả. “Rốt cuộc thì sư tỷ có thể đi đâu chứ”. Y nghĩ thầm trong bụng…
… Bạn đang đọc truyện Truyện sex Tru Tiên tại nguồn: http://bimdep.pro/truyen-sex-tru-tien/
Ra khỏi rừng trúc, Trương Tiểu Phàm đi thêm được vài trăm mét, y nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đưa mắt nhìn lên cao, Trương Tiểu Phàm thấy một ngọn núi thật hùng vĩ, cao chọc cả mây trước mắt y, từ trên cao, một thác nước cục lớn đang xối xả đổ nước xuống dưới, trắng xóa cả một góc trời, thật sự là quá là hùng vĩ, cõi tiên cũng chỉ đẹp như vậy là cùng. Cảnh tượng thiên nhiên phía trước đẹp tới mê hồn khiến cho y cứ men theo một cách vô thức.
Xa xa vách núi là một chiếc hồ rộng, nước từ trên vách núi chảy xuống đọng lại ở đó trong veo. Xung quanh hồ là những tán cây đại thu khổng lồ và giữa hồ là một cái đình nhỏ. Thật không ngờ, Đại Trúc Phong lại có một nơi đẹp như thế này. Trương Tiểu phàm bần thần với quang cảnh trước mắt, y càng lúc càng bước gần tới hồ.
– AHIIHI… SẢNG KHOÁI QUÁ… HIHIHI…
Trương Tiểu Phàm giật mình, tiếng cười giòn tan này đối với y vô cùng quen thuộc. Nó vang ra từ trên thác nước ở vách núi khiến y giật bắn mình. Trương Tiểu Phàm nhanh chóng nhận ra tiếng cười đó là của Linh Nhi sư tỷ, y nhìn lên phía trước định vẫy tay gọi thì bỗng nhiên há hốc mồm, sửng sốt…
Từ trên thác nước, Linh Nhi đang bay nhẹ xuống hồ như một nàng tiên giáng trần, nàng dang hai tay, nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành nơi tiên cảnh này, nhưng thứ khiến Trương Tiểu Phàm chết đứng không nói lên lời ở đây là Linh Nhi sư tỷ của nàng gần như đang chỉ mặc nội y, bên ngoài là một lớp áo choàng mỏng manh, xuyên thấu. Nàng đang đùa nghịch với thác nước một cách thích thú, toàn thân nàng lúc này ướt đẫm khiến cho lớp vải bên ngoài dính chặt vào cơ thể, phô ra một thân hình vệ nữ đầy hấp dẫn và gợi dục đối với người nhìn. Chiếc váy mỏng manh đã được nàng cởi ra khỏi người và đặt nó ở cái thành tay vịn giữa đình nhỏ.
Điền Linh Nhi nhắm mắt, hai tay dang rộng, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân hình nàng đang nhẹ nhàng đáp xuống hồ, đẹp tựa tiên sa, cơ thể nàng gần như lõa thể, chỉ còn vài dải lụa mỏng đủ để che đi những nơi thầm kín nhất của người con gái mà thôi. Linh Nhi không hề hay biết toàn bộ thân hình tuyệt mỹ, núi đồi, thung lũng và những đường cong của nàng gần như đang phô ra hoàn toàn trước mặt Trương Tiểu phàm mỗi lúc một gần, một gần…
Trương Tiểu Phàm mơ màng, mê mẩn bởi viễn cảnh trước mặt khiến hắn nhất thời đơ người ra mất một hồi. Mãi một lúc sau, khi Linh Nhi tiến gần tới nơi, Trương Tiều Phàm giật bắn mình, y chạy nhanh vào một gốc cây đại cổ thụ và nấp vào đó, vừa đúng lúc, Linh Nhi đạp thân xuống hồ. Nàng hạ nửa thân xuống hồ, thích thú cười đùa với làn nước trong veo.
Điền Linh Nhi đáp nửa thân mình dưới mặt nước, đối diện ngay trước mắt Tiểu Phàm, bầu ngực căng trong của nàng nhấp nhô, sóng sánh dưới mặt hồ, chiếc áo yếm mỏng manh có cảm giác sắp tuột ra khỏi bầu ngực của Linh Nhi mỗi khi có một đợt sóng nhẹ dập dềnh đi qua. Thi thoảng nàng lại dang hai tay ra gạt nước, vui đùa cùng đàn cá nhỏ vây quanh mình. Điền Linh Nhi thích thú cười vang, tiếng cười giòn tan của nàng vang khắp cả núi rừng.
Trương Tiểu Phàm há hốc mồm, và đương nhiên là nãy giờ y vẫn không hề chớp mắt. Cảnh tượng này, có lẽ cả trong giấc mơ, y cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Nơi đây đúng là tiên cảnh, còn Điền Linh Nhi, sư tỷ của y thì như tiên nữ đang đắm mình dưới hồ vậy. Quá đỗi làm say đắm lòng người. Lần nào đưa y tới rừng trúc, Linh Nhi cũng để mặc y chặt trúc rồi bỏ đi, thì ra nàng tới nơi này là để tắm, để đắm mình với cảnh vật của thiên tiên.
Suốt từ nãy tới giờ. Mắt Tiểu Phàm cứ dán chặt vào cơ thể mỹ miều của Linh Nhi, không hề rời đi nơi khác. Bầu ngực to tròn và trắng nõn của Linh Nhi dưới sự bập bềnh của từng con song nhẹ khiến nó trông càng trở nên hấp dẫn và gợi dục vô cùng. Trương Tiểu Phàm cảm thấy hạ thể nóng bừng, cổ họng y khô khốc. Cảm giác còn khó chịu hơn cái đêm nọ gấp mấy lần. Bản năng mách bảo, y nhanh chóng tuột dây lưng, kéo chiếc quần ra khỏi đầu gối. Con cặc y được giải thoát, bật póc lên, hiên ngang và kiêu hãnh. Đầu rùa chui ra khỏi bao quy đầu, đỏ lừ và bóng lưỡng. Mới hơn 12 tuổi, nhưng nếu như người ngoài nhìn vào con cặc của y thì thật không khỏi giật mình kinh hãi, nó dễ dài phải tới 14, 15 phân, to lớn không kém người trưởng thành, nhiều đệ tử trên núi Thanh Vân độ tuổi 18, 20 nếu đem ra so sánh với con cặc của y chắc cũng phải xấu hổ mà cất nó vào. Một con cặc mà nhiều hứa hẹn sẽ gây ra rất nhiều sóng gió trên núi Thanh Vân…
Dưới khung cảnh quá đỗi say đắm lòng người, Linh Nhi đang đắm mình dưới hồ nước mắt, vô tình phơi bày toàn bộ cơ thể mình trước ánh mắt khát khao và rực cháy của gã sư đệ nhỏ tuổi…
Trương Tiểu Phàm mắt nhìn về phía Linh Nhi đang trần truồng Ngâm mình dưới hồ. Một tay tóm vào thân cặc mà bóp nhẹ:
– Ư… ưm… ư…
Y rên lên một tiếng nhỏ nhẹ như ong vò vẽ nhưng rồi nhanh chóng đưa tay kia lên bụm chặt lại. Vì y sợ rằng sẽ bị Linh Nhi phát hiện. Tiểu Phàm một tay bịt miệng, một tay tóm chặt lấy con cặc của mình. Mắt hướng về phía hồ, nơi sư tỷ của y vẫn đang phơi mình dưới dòng nước mát.
Dưới hồ, Linh Nhi thích thú vốc từng vốc nước tưới lên hai bầu ngực trắng hồng của nàng. Làn nước trong mát thi thoảng sóng sánh trên mặt hồ, làm lộ ra đôi nhũ hoa trắng hồng trông vô cùng thích thú. Trương Tiểu Phàm vô thức dùng tay bóp mạnh lên thân cặc:
– Ư… ưm… ư… m… ư…
Một tiếng rên khác phát ra nhưng rồi cũng như tiếng trước, tan ngay trong cuống họng Tiểu Phàm. Tay y vuốt nhẹ theo thân cặc. Mỗi lần vuốt lên vuốt xuống như vậy, y cảm thấy dễ chịu hơn. Vì vậy y cứ lặp đi lặp lại hành động đó. Tốc độ mỗi lúc một nhanh dần.
Linh Nhi ngả người, thích thú quẫy mình, đạp chân bơi ngửa dưới dòng nước trong mát, cả thân hình nàng nổi lềnh phềnh trên mặt nước, hai bầu vú nàng căng tròn, vun cao vời vợi, trông như hai chiếc phao giúp cho nàng không bị chìm vậy. Chán chê, Linh Nhi lật người bơi úp trên mặt hồ, chiếc quần lót của nàng là quần cổ trang lọt khe nên cặp mồng nàng gần như là trần trụi, Mỗi khi nàng nhấp nhô bơi thì cặp mông bóng loáng đó của nàng nhấp nhô trên mặt nước trông vô cùng hấp dẫn. Trương Tiểu Phàm thuỷ chung nãy giờ vẫn không hề rời mắt khỏi sư tỷ của y, nhìn cặp mông nàng dưới hồ, y sục cặc mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn. Đầu cặc y đỏ lừ, bóng loáng, đầu rùa như nở to thêm ra, thân cặc như dài thêm ra. Rồi bất chợt y tăng tốc một cách dữ dội, hai mắt dán chặt vào cặp mông trần trụi của Linh Nhi. Y rùng mình, một tay bóp đến méo cả miệng mình, để ngăn không cho tiếng rên thoát ra ngoài:
– Um… um… um… um…
Trương Tiếu Phàm nhắm mắt, cơ thể y giật giật mấy cái rồi phung ra từng dòng, từng dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi vào gốc cây.
Sau cú xuất tinh đầu tiên trong đời đó, Trương Tiểu Phàm ngồi phịch xuống, thở dốc. Y thấy thật thoải mái, rồi bất chợt, viên Phệ Huyết châu trong người y nhảy ra, đắm mình vào đống tinh trùng đó, nhảy nhảy nghe có vẻ rất thích thú, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Phàm. Nó hút cạn cả đống tinh trùng của y trước khi chui lại vào trong ngực áo.
Bên dưới hồ bất chợt có chuyển động. Linh Nhi đã bơi lại gần tới chiếc đình. Nàng bước vào bên trong lấy một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn và lau khô người. Trương Tiểu Phàm giật mình, y biết Linh Nhi đã tắm xong và chuẩn bị quay lại chỗ y. Y vội vàng kéo chiếc quần của hắn lên, nhón nhón ra khỏi hồ nước rồi tăng tốc chạy như bay về phía rừng trúc.
Linh Nhi khẽ mỉm cười tinh nghịch. Đạo hạnh của nàng chưa được cao lắm, nhưng không khó để phát hiện ra kẻ nhìn lén nàng là ai. Vậy nhưng Linh Nhi vẫn cố làm ra vẻ không biết gì, còn cố tình phơi bày thân thể ngọc ngà của nàng trước ánh mắt tò mò của một thằng nhóc mới lớn. Nghĩ lại, mỗi lần thấy nó say đắm nhìn mình, Linh Nhi đều rất tự hào về nhan sắc và cơ thể của nàng. Mỉm cười một cách dâm đãng, nàng phất tay một cái, cả thân hình Linh Nhi lướt theo tấm Hổ Phách Chu Lăng, lao vút lên ngọn đình trông như một tiên nữ đang bay về trời.
Từ trên cao, Linh Nhi lướt nhẹ theo tiểu phàm, nhìn dáng chạy hớt hải của y. Linh Nhi bật cười thích thú:
– Ư… hihi… Tiểu đệ của ta, đệ còn nhỏ quá, nhanh lớn thêm chút nữa nhé, ta sẽ cho đệ hưởng lạc thú trần gian. Hihihi…
Tối hôm đó trở về nhà, Tiểu Phàm không sao ngủ được. Tất nhiên rồi, làm sao mà có thể ngủ được, khi mà những hình ảnh lõa thể của Linh Nhi cứ hiện ra trong đầu y, những động tác uốn lượn khiêu dâm đến chết người cứ hiện ra trong tâm trí y. Nghĩ tới đó, con cặc y lại khởi nghĩa dữ dội, đội lên một cục to tướng trong quần.
Thật không ngờ, sau khi xuất tinh, Tiểu Phàm lại thấy thoải mái đến như vậy. Nằm ngửa ra chiếc giường, y tuột quần tới đầu gối, con cặc y lại bật ra, chĩa thẳng lên trên trời, hiên ngang và kiêu hãnh. Một tay Trương Tiểu Phàm tóm lấy con cặc y, vuốt nhẹ như hồi chiều:
– Ư… ưm… um… ư… sư tỷ ơi…
Y rên nhẹ. Miệng khẽ gọi sư tỷ khiến cho ở bên ngoài, Điền Linh Nhi bật cười thích thú:
– Hi hi… Tiểu Phàm… đệ thật thú vị a… lớn nhanh lên… sư tỷ chờ… hihi…
Bên trong, Trương Tiểu Phàm đang vuốt cặc mỗi lúc một nhanh hơn, mắt y nhắm nghiền, mường tượng ra khung cảnh thần tiên dưới mặt hồ, nơi y và Linh Nhi trần truồng quấn vào nhau trong đó. Y mơ màng được ôm ấp thân hình đầy nhục cảm của Linh Nhi vào lòng, được hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, được say sưa bú cặp vú căng tròn và trắng hồng của Linh Nhi, được úp mặt vào vùng mu tam giác thơm ngát mùi hương phụ nữ của nàng… ôi… chỉ cần được một lần như thế trong đời, y có chết cũng cam lòng…
Càng nghĩ, y càng sục mạnh, vuốt mạnh, Tiểu Phàm cong cả người lên như con tôm, con cặc y chĩa thẳng lên trời, y nhắn chặt mắt, hét lớn:
– A… A… A… SƯ TỶ… ĐỆ RA… A… A… A…
Trương Tiểu Phàm rùng mình, cơ thể y giật giật, từng tia từng tia tinh trùng của y phọt ra, bắn thẳng lên nóc nhà, dính cả vào cột. Y nhắm chặt mắt, nở một nụ cười thỏa mãn, chìm sâu vào giấc ngủ, viên Phệ huyết châu từ trong người y chui ra, hút cạn tinh khí dính trên nóc nhà rồi lại chui vào người Tiểu Phàm, nằm im thin thít…
Tiểu Phàm mơ màng vào trong cõi tiên mà không hề hay biết rằng bên ngoài cửa Linh Nhi sư tỷ của nàng cũng vừa trải qua cơn thủ dâm ngầy ngật không kém, nàng vừa thở dốc vừa mắng thầm:
– Ư… Tề Hạo đáng ghét… huynh có biết là người ta rất khố chịu không… vậy mà mấy hôm rồi không tới thăm ta… ư… ư…
Những ngày sau đó, khi Điền Linh Nhi đưa Trương Tiểu Phàm tới rừng trúc rồi đi mất là Trương Tiểu Phàm ngay lập tức lẽo đẽo bám theo sau. Tất nhiên là Linh Nhi biết, nhưng nàng mặc kệ. Bạn ngày rình nàng tắm, đêm đến lại trở về phòng thủ dâm. Độ táo bạo của cả Linh Nhi và Trương Tiểu Phàm mỗi lúc một lớn, y càng lúc càng tìm nhưng gốc cây lớn gần hồ hơn(có khi là sát mép hồ) để ngắm nhìn Linh Nhi khỏa thân. Nàng cũng chẳng vừa nữa, táo bạo tới lúc về sau còn không thèm mặc nội y, hoàn toàn trần truồng, phơi bày cơ thể ngọc ngà của mình với những đường cong uốn lược chết người trước ánh mắt kháo khao và cổ họng khô khốc của một thằng nhóc kém nàng cả chục tuổi. Trương Tiểu Phàm tất nhiên là sướng tái dại cả người. Hình ảnh Linh Nhi trần truồng, lõa thể bên hồ nước luôn luôn là nguồn cảm hứng bật tận để y thỏa mãn bản thân mỗi buổi tối. Trương Tiểu Phàm cứ thế sống với niềm hạnh phúc của mình suốt ba, bốn năm sau đó mà không cần quan tâm tới cuộc sống bên ngoài…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro