Phần 3
2024-03-10 11:21:00
Lâm Kinh Vũ, Trương Tiểu Phàm, hai đứa trẻ ở Thảo Miếu thôn chẳng may gặp đại nạn, toàn gia bị tru sát. May mắn thay, chúng được các đạo sĩ ở Thanh Vân môn trên núi Thanh Vân gần đó cứu giúp, đưa lên núi gặp chưởng môn Đạo Huyền chân nhân. Chân nhân là người thần thông quảng đại, đạo hạnh cao siêu đã đạt đến Thượng thanh cảnh của Thái cực huyền thanh đạo lại có tấm lòng bồ tát, chấp nhận hai đứa trẻ gia nhập môn phái. Lâm Kinh Vũ, tư chất hơn người nhanh chóng được các sư trưởng các chi phái tranh nhau thu nhận, sau cùng bái Thương Tùng đạo nhân, sư trưởng Long Thủ Phong làm sư phụ. Trương Tiểu Phàm tư chất tầm thường, chậm chạp kém cỏi, rút cuộc Điền Bất Dịch, sư trưởng Đại Trúc phong miễn cưỡng thu nhận…
Tống Đại Nhân dẫn Trương Tiểu Phàm trở lại Đại Trúc Phong, ở đó, các sư đệ, sư muội của y đang chờ sẵn, đón đệ tử mới. Trương Tiểu Phàm được đưa tới một ngôi nhà vắng, vây quanh ý là nhóm sáu người đệ tử của Điền Bất Dịch bao gồm Tống Đại Nhân là đại sư huynh, tiếp theo có Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư. Bọn họ đang nhao nhao hỏi thăm, tìm hiểu Tiểu Phàm, không khí tranh luận giữa sau người bọn họ đang rộ lên thì một giọng nói oanh vàng phía sau làm cho tất cả giật mình:
– Dừng tay lại, các huynh có lòng thương cảm không vậy hả? Đừng có bắt nạt đệ ấy được không?
– Đâu có, bọn ta đâu có bắt nạt nó. – Mấy gã đạo sĩ xua tay phân bua.
Trương tiểu phàm quay lại, mắt nó mở to tướng nhìn chăm chằm vào thiếu nữ trước mặt, Đứng trước mặt nó là một nữ nhân mỹ miều mặt trái xoan, tóc mềm như mây, da mịn như tuyết, khóe miệng gắn một nét cười dịu dàng. Vóc dáng nàng yểu điệu thướt tha, ngực nở eo thon, thân hình thon thả, cân đối. Quà là một người đẹp tuyệt sắc trong giới tu tiên. Tiểu Phàm vốn sinh ra ở Thảo Miếu thôn, những phụ nữ nó nhìn thấy đều là người nhà quê, tối ngày cày ruộng, bưng bê khuân vác, hiển nhiên dung mạo tầm thường, xấu xí đến đâu không cần phải nói. Nó vẫn cho rằng phụ nữ khắp thiên hạ đều như vậy. Nhưng hôm nay, vừa thấy vị thiếu nữ này thì làm cho nó thực sự choáng ngợp. Nó chưa từng thấy ai đẹp như vậy cả, nàng thực sự như một nàng tiên trên trời vậy. Điền Linh Nhi bận một chiếc váy màu đỏ mỏng manh với làn váy dài thướt tha nhưng vẫn khéo léo khoe trọn những đường cong tuyệt mỹ của cơ thể người con gái trưởng thành ra bên ngoài. Ngực áo nàng khoét sâu, đôi gò bồng đảo lấp ló trắng hồng qua làn váy.
Trương Tiểu Phàm mắt ngẩn ngơ nhìn về phía nàng, nó cảm thấy hơi khó thở, dù rằng ở tuổi này, nó chưa hiểu gì về chuyện trai gái, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, nó biết nó đang khó thở về điều gì, mặc dù lúc này nó không tài nào giải thích được. Rồi đến khi Điền Linh Nhi bước tới, nắm nấy tay nó thì nó mới giật mình tỉnh cơn mộng:
– Nào, chúng ta làm quen trước nhé. Ta là Điền Linh Nhi, 22 tuổi, là sư tỷ của đệ.
Trời, đầu óc nó như ù đi, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái của nàng như đưa nó vào cõi mê vậy. Trương Tiểu Phàm cứ nhìn chằm chằm Điền Linh Nhi mà không nói được câu nào, sự ngây dại của nó khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều bật cười thích thú. Cũng phải thôi, nam nhân lần đầu tiên dù là đứa trẻ hay người trưởng thành nhìn thấy Linh Nhi cũng đều ở bộ dạng như vậy, nên bọn Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Thư không có gì là bất ngờ cả.
Sau khi giới thiệu Trương Tiểu Phàm với tất cả mọi người, Trương Tiểu Phàm được Tống Đại Nhân dẫn tới một phóng trống, khá xa với phòng của Y và đám nam nhân còn lại (do Điền Bất Dịch sắp xếp). Trương Tiểu Phàm được cho nghỉ ngơi ba ngày, sau đó y được đưa tới ra mắt Điên Bất Dịch làm lễ kết bái lập sư.
Tống Đại Nhân dẫn Trương Tiểu Phàm đến Thủ Tĩnh Đường, điện chính của Đại Trúc Phong. Lúc ấy tất thảy mọi người từ trên xuống dưới trong Đại Trúc Phong đều đang tập trung tại Thủ Tĩnh Đường, nhà lát gạch đỏ, mái tươi cột đá, nền đất có khắc hình Thái Cực rất lớn, trần thiết nói chung là khá giản dị.
Trước sảnh bày hai cỗ trường kỷ, trên có hai người ngồi, một người là Điền Bất Dịch, người kia là một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang điềm đạm, khoảng hơn ba mươi tuổi, phong tư yểu điệu, nàng chính là Tô Như, thê tử của Điền Bất Dịch, đứng cạnh nàng ta là chính là Điền Linh Nhi mà trương Tiểu Phàm đã gặp mấy hôm trước. Trương Tiểu Phàm nhìn kỹ hai người phụ nữ, họ khá giống nhau nhưng mỗi người đều mang một vẻ đẹp hấp dẫn và cuốn hút riêng. Điền Linh trẻ hơn người thiếu phụ kia một chút, có lẽ họ là hai mẹ con. Điền Linh Nhi lúc này mặc một bộ váy hồng, kiểu dáng vẫn như chiếc váy hôm trước gặp Tiểu Phàm, tuy rang thiết kế có thay đổi một chút, nhưng vẫn khéo léo phô ra những đường cong gợi cảm và vô cùng hấp dẫn người đối diện.
Ngồi bên cạnh Điền Linh Nhi chính là Tô Như, người mà Tiểu Phàm sẽ gọi bằng sư nương, nàng ngồi bên cạnh Điền Bất Dịch. Khuôn mặt như thần tiên, mỉm cười nhìn Tiểu Phàm một cách trìu mến, nụ cười của nàng như ánh nắng sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của Tiểu Phàm, khiến cho y cảm thấy cõi lòng ấm áp hơn.
Tô Như bận cho mình chiếc áo đạo màu xanh thẫm, cũng như Điền Linh Nhi, váy của Tô Như cũng khoét khá sâu, đôi gò bồng đảo của nàng nhôn lên, trắng mịn và nhẹ nhàng nhấp nhô theo từng hơi thở, Trương Tiểu Phàm tư chất võ công kém cỏi, lĩnh ngộ chậm chạp, nhưng không hiểu sao cái khoản đánh giá và nhận xét phụ nữ thì lại rất tinh ý. Y nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ mà bất giác quên luôn sự có mặt của những người xung quanh. Trương Tiểu Phàm cảm giác ngực của Sư nương Tô Như to hơn của Linh Nhi một chút và cũng mỡ màng hơn. Nhìn hai người phụ nữ đẹp như tiên sa trước mắt mình, bốn bầu ngực nhấp nhô lên xuống, Trương Tiểu Phàm mơ hồ tưởng tượng về một điều gì đó xa xôi mà chính y cũng tạm thời chưa hình dung ra nó như thế nào, bất giác khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Điền Linh Nhi nhanh chóng phát hiện ra điều đó. Nàng đưa vạt áo tay che miệng, bật cười khúc khích:
– Hihi… mẹ, thằng nhóc này giường như cũng biết đỏ mặt trước người đẹp rồi kìa. Phải chăng nó thấy mẹ đẹp quá mà.
Tô Như mủn mỉm cười, mắng yêu Linh Nhi:
– Thôi nào Linh Nhi, không được bắt nạt sư đệ.
Điền Bất Dịch thở dài, trong mắt ngập tràn sự chán nản, thằng nhóc sáng mắt lên khi nhìn thấy gái, ngược lại tư chất lại thông minh như bò thế kia thì làm được cái gì. Nghĩ đến việc sau này phải dạy dỗ một đứa ngu ngốc như vậy, cái đầu đã to của lão dường như lại phình to thêm. Lão chán nản, đứng dậy bỏ đi khi lễ bái sư còn chưa hoàn tất. Ai cũng nhận ra sự thất vọng, chán nản trên khuôn mặt lão, nhưng không ái dám nói gì, sư nương Tô Như ngồi trên, nhẹ nhàng nói với Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm, buổi lễ bái sư hôm nay kết thúc ở đây, bây giờ con mau đi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai sẽ bắt đầu học môn quy và những bài học đầu tiên trong phái. Thời gian này, Linh Nhi sẽ giúp đỡ con.
– Dạ, thưa sư nương. – Trương Tiểu Phàm lễ phép trả lời nàng.
Trên đỉnh núi Thanh Vân, ban đêm thật huyền diệu, Trương Tiểu Phàm dập đầu đứng dậy rồi quay ra đi theo bọn Tống Đại Nhân trở về thư phòng của y. Tối hôm đó, Tiểu Phàm nằm một mình trong phòng, y không tài nào ngủ được, trong đầu y là những hình ảnh diễn ra trên núi Thanh Vân mấy ngày trở lại đây. Từ việc tất cả các vị đạo nhân trên đỉnh Thông Thiên Phong tranh giành Lâm Kinh Vũ cho tới việc đùn đẩy trách nhiệm khi thu nhận y khiến cho Tiểu Phàm không thể không thấy chạnh lòng, rồi những kỷ niệm trong những năm tháng thanh bình sống cùng cha mẹ và dân làng trong Thảo Miếu thôn làm cho y không khỏi day dứt, xót xa. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Phàm thiếp đi lúc nào không hay…
Tiểu Phàm hoảng loạn, trong cơn mơ, hình ảnh cha mẹ y nằm chồng lên nhau, tắm mình trong vũng máu, chết không nhắm mắt. Dân làng không một ai sống sót, khắp thôn Thảo Miếu toàn là thi thể, già trẻ, gái trai ai nấy đều chết một cách oan khuất, không có cách nào rửa oan. Tiểu Phàm có cảm giác những người này đang nhìn nó, mắt như muốn kêu than, như muốn hờn trách. Tiểu Phàm sợ quá, tâm trí hoảng loạn, liên tục kêu gào, dãy giụa:
– Cha… mẹ… thúc thúc… mọi người sao lại ra nông nỗi này… cha mẹ…
Tiểu Phàm gào thét trong cơn mê sảng, cánh cửa phòng y bật mở, bóng dáng người thiếu nữ vụt vào nhanh như chớp, nàng vòng tay qua cổ, ôm trầm lấy nó lên, vỗ về:
– Tiểu phàm… sao vậy… Tiểu Phàm. Đừng sợ, có sư tỷ ở đây rồi.
Điền Linh Nhi ôm trầm thằng nhóc vào long, vuốt ve, vỗ về nó. Trong cơn mê sảng, Trương Tiểu Phàm ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của Linh Nhi, vùi mặt vào giữa hai bầu ngực nở nàng của nàng, hai tay siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, miệng liên tục lắp bắp:
– Mẹ… mẹ… mẹ đừng bỏ con.
Cả cơ thể nó run lên bần bật vì hoảng loạn. Điền Linh Nhi một tay vong ra sau xoa xoa lên đầu nó, tay còn lại vuốt ve tấm lung của Tiểu Phàm, vỗ về an ủi:
– Tiểu Phàm, đừng sợ, có ta ở đây rồi, sư tỷ sẽ bảo vệ cho đệ.
Số là hồi tối, khi nghe mẹ nàng là Tô Như thuật lại kiếp nạn mà Tiểu Phàm vừa trải qua. Linh Nhi thấy bất an trong lòng, sợ rằng nó sẽ vì ám ảnh chuyện đó mà gặp ác mộng. Quả nhiên, khi nàng vừa đến thì đã nghe thấy giọng Tiểu Pham la hét. Ngay lập tức Linh Nhi lao vút vào và vỗ về nó. Mãi một hồi lâu sau, Tiểu Phàm mới trấn tĩnh lại, nó dần dần chìm sâu trong giấc ngủ, nằm gọn trong vòng tay của Linh Nhi. Đối với Tiểu Phàm, mấy ngày vừa qua có lẽ là đã quá mệt mỏi…
Gần sáng, Tiểu Phàm chợt tỉnh giấc ngủ, nó cựa mình muốn dậy, nhưng lại thấy mình đang được ôm chặt bởi vòng tay của người khác. Không lẽ là mẹ, phải chăng nó đang mơ. Nó nghĩ vậy, rồi từ từ mở mắt…
Trương Tiểu Phàm mở to hết cỡ, giãn hết hai mắt, mồm nó há hốc như thể nó đang không tin vào mắt mình, cả cơ thể nó đang nằm trọn trong vòng tay của người con gái mà nó hằng ao ước: Sư tỷ Điền Linh Nhi. Tiểu Phàm không tin đây là sự thật, nó ngỡ rằng mình đang mơ nên cửa quậy người định đưa tay lên tát mất cái vào má xem liệu nó có phải đang nằm mơ hay không?
Nhưng Không, Điền Linh Nhi vẫn đang ôm chặt lấy nó khiến nó không cách nào rút tay ra được. Hai mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở đều đều, đều đều. Bộ ngực căng tròn của nàng đang úp lên mặt nó, giữa hai bầu vú đang nhấp nhô lên xuống, mùi hương thơm của thiếu nữ trên người nàng tỏa ra thơm ngát khiến nó thấy ngây ngất. Cảm giác này vô cùng chân thật, tuyệt đối không phải là mơ. Trương Tiểu Phàm ngất ngây trong lòng. Rồi bất giác nó cảm thấy cả cơ thể nóng rực, thằng nhỏ của nó đang khởi nghĩa dữ dội, giật giật trong quần. Nó chưa bao giờ bị như vậy, nhưng thâm tâm nó mơ hồ hiểu ra, chính hoàn cảnh này đã khiến nó khó chịu như thế…
Nó nhắm mắt, úp mặt vào giữa hai bầu ngực nàng, nó nhắm mặt hít một hơi thật dài để tận hưởng hương vị của Linh Nhi đang tỏa ra từ cặp vú căng tròn kia. Cằm nó cố tình gạt chiếc áo yếm của Linh Nhi xuống để tận hưởng hương thơm của cơ thể nàng. Vòng tay nó vô thức siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Linh Nhi vào người, đang miên man trong cơn sung sướng đầu đời thì bất ngờ giọng nói của Linh Nhi vang lên làm nó giật bắn mình:
– Dậy rồi sao, gớm thật, tưởng nhỏ mà không nhỏ chút nào.
Trương Tiểu Phàm giật bắn mình, nó bật dậy, nhảy vội xuống giường, quỳ mọp xuống:
– Sư tỷ, đệ xin lỗi… vừa rồi là do đệ mạo phạm quá… mong sư tỷ xá tội…
Nhìn dáng vẻ lom khom sợ sệt, miệng lắp bắp xin lỗi rối rít của nó khiến cho Linh Nhi không khỏi bật cười thích thú:
– Hihi… mới dọa chút đã sợ rồi. Ta có nói sẽ trách phạt đệ không hả?
Trương Tiểu Phàm ngơ ngác mất vài giây nhưng rồi nhanh chóng lên tiếng:
– Sư tỷ… đa tạ sư tỷ.
– Hi hi… được rồi, hôm nay là buổi đầu tiên, đệ mau xuống bếp nấu cơm cùng với Lục sư huynh đi.
– Đa tạ sư tỷ, đệ sẽ đi ngay đây.
Trương Tiểu Phàm đừng dậy, lùi lùi ra phía cửa, nó vừa mở cánh cửa thì bỗng Linh Nhi gọi ngược trở lại:
– Tiểu Phàm, khoan đã.
– Sư tỷ… – Nó giật mình, run run sợ nàng đổi ý. Linh Nhi vừa nhìn nó, bật cười:
– Hãy nhớ, chuyện vừa rồi, không được nói với bất kỳ ai.
– Dạ… thưa sư tỷ, có đánh chết đệ cũng không nói.
Trương Tiểu Phàm thở phào, nó đóng nhanh cánh cửa rồi chạy về phía căn nhà bếp. Ở trong phòng, Điền Linh Nhi nở một nụ cười thích thú, nàng nhủ thầm một mình:
– Thằng nhóc này thật thú vị, không ngờ nhỏ tuổi mà cái đó đã to và cứng vậy. Ư Hihi…
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng vì phấn khích. Vừa rồi con cu của nó cương lên, len lỏi vào giữa hai chân nàng, dù cách nhau tới hai làn vải, nhưng Linh Nhi cũng có thê cảm nhận được là nó khá to và cứng, hứa hẹn sẽ mang nhiều khoái cảm tới cho bạn tình. Một con cặc mà với kinh nghiệm giường chiếu phong phú của mình, Linh Nhi không nghĩ nó thuộc sở hữu của một thằng nhóc mới 12 tuổi như Trương Tiểu Phàm. Nàng khẽ bật cười thích thú, bất giác một tay nàng luồn vào trong quần, day day lên vùng mu tam giác để giải tỏa cơn nứng, chợt thấy rằng bên trong nó đã khá ẩm ướt rồi.
– Ưm… ư… ư…
Linh Nhi rên nhẹ. Tay còn lại nàng tự động khẽ bóp nhẹ lên bầu vú của mình, giữa phòng của Tiểu Phàm, Linh Nhi đang thủ dâm, cuống họng nàng liên tục phát ra những tiếng rên nhè nhẹ:
– Ưm… ư… Tề Hạo ơi… ư… đã mấy ngày nay… ưm… chúng ta không gặp nhau rồi… muội thèm lắm rồi… huynh có biết không… ư… ư… ư…
Ngồi trước chiếc giường đơn sơ của Tiểu Phàm, Linh Nhi tựa người vào thành giường, hai chân nàng dang rộng mở lớn, một tay thò xuống liên tục day day lên mu lồn mình để giải tỏa cơn nứng, tai còn lại nàng vuốt dọc từ cổ xuống lồng ngực, mắt nàng nhắm nghiền, đầu ngửa cổ lên trời rên nhé:
– Ư… ôi… ư… ư… ư…
Tiếng rên nhè nhẹ như ong vò vẽ phát ra từ cuống họng nàng quả thực vô cùng kích thích. Nếu như Tiểu Phàm nhìn thấy cảnh này, dám chắc có đánh chết hắn cũng không dám tin người đang thủ dâm lại là sư tỷ xinh đẹp, đoan trang trong mắt tất thảy mọi người.
Hai vạt áo mỏng manh trên người Linh Nhi mở rộng, káo trễ xuống quá cả hai tay làm lộ ra cặp vai trần thon gọn và hai nửa bầu vú trên căng phồng, đang nhấp nhô đầy phấn khích theo tiếng thở gấp của Linh Nhi, nàng kéo “pực” chiếc yếm quay mỏng manh xuống. Ngay lập tức hai bầu vú căng tròn, trắng mọng của Linh Nhi được giải phóng, bật bung ra, rung rinh, ngạo nghễ và nhấp nhô theo tiếng thở gấp đầy hưng phấn của nàng. Linh Nhi mỉm cười nhìn cặp vú trắng hồng với đầu ti nhỏ xíu, hồng hào của mình rồi lại nhắm hờ cặp mắt phượng, đưa một tay lên, tự động bóp nhẹ lấy bầu vú của mình…
– Ưm… ôi… aaa…
Nàng rít lên trong cuống họng, một tay vân vê, nhào nặn cặp vú, một tay xoa xoa lên mu lồn, y phục của nàng xộc xệch, lộ da những khoảng da thịt nõn nà, non tơ và vô cùng hấp dẫn.
Linh Nhi nằm ngửa ra chiếc giường của Tiểu Phàm, chiếc quần lót mong manh, ướt đẫm dâm khí được nàng đạp ra khỏi cặp giò trắng mịn, nằm gọn lỏn trong góc giường, đầu óc nàng mơ màng về những cuộc truy hoan lén lún nhưng đầy kích thích với Tề Hạo, hai tay nàng đưa lên tự động bóp vú của mình, hai chân dang rộng. Một tay nàng thò xuống, luồn qua lớp vải mỏng ở giữa thân tiếp tục xoa xoa lên mu lồn, ngón tay miết dọc theo khe rãnh suối tiên ẩm ướt rồi chui cái “ót” vào trong âm hộ của nàng:
– Ôi… ư… sướng… ư… ư…
Linh Nhi cong người rên nhẹ, ngón tay nàng liên tục thò thụt trong khe lồn ẩm ướt mà tự động kích thích âm hộ mình, hông nàng từ hẩy lên, một ngón rồi hai ngón tranh nhau thò thụt trong lồn mình, cảm giác tê dại cứ chạy dọc sống lưng khiến Linh Nhi như chìm sâu vào vũng bùn lầy, không có cách nào thoát ra được.
– Ôi… ư… Tề Hạo… muội sướng… đến và chơi muội đi… ư… ư… ư… Tiểu Phàm… tỷ sướng… ư… ư… ư…
Bất ngờ Linh Nhi vô tình thốt ra tên của Tiểu Phàm khiến chính bản thân nàng bị kích thích dữ dội. Linh Nhi không ngờ rằng khi nhắc tới thắng nhócđó lại làm cho nàng hưng phấn dữ dội tới như vậy, những ngón tay trong lồn nàng thò ra thụt vào với tốcđộ mỗi lũ một nhanh hơn. Âm thanh rên rỉ trong cuốnghọng của nàng phát ra cũng gấp gáp và vô nghĩahơn, chỉ có đều nàng không dam la lớn nên nó chỉ như ong vò vẽ thoát ra tới cửa miệng của nàng là tan biến.
– Ôi… ư… ư… aaaaa… sướng quá… ta ra mất… ta raaaaa…
Cả cơ thể Linh Nhi co giật dữ dội, từng dòng dâm khí trong lồn nàng trào ra như thác lũ, chả cả xuống dưới chăn đệm của Tiểu Phàm. Nàng nằm vật xuống thở dốc rồi rút tay ra khỏi lồn, đửa những ngón tay ướt nhòe dâm khí cho lên cái miệng nhỏ xinh của mình mà liếm mút một cách ngon lành. Sau khi liếm sạch dâm khí của mình trên những ngón tay. Linh Nhi nằm bần thần một lúc rồi khẽ mỉm cười thích thú.
Sau khi đã tự thỏa man cơ thể bằng màn thủ dâm ngầy ngật, Linh Nhi vội đứng dậy, nàng nhìn quanh theo bản năng, tuyệt đối không có ai. Linh Nhi thở phào, hai tay xoa xoa lên gò mà ửng hồng vì thẹn, nàng tự thấy hành động vừa rồi của mình đúng thật là dâm đãng. Vội vàng mặc lại y phục vào người. Linh Nhi mở cửa phòng, đi vội về phía bếp ăn.
Sau bữa ăn sáng, đám đệ tử Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, Thư và Trương Tiểu Phàm được đưa tới một ngọn núi. Bọn Họ luyện chiêu thức vào buổi sáng để khởi động. Rồi sau đó, Tống Đại Nhân đưa cho Trương Tiểu Phàm một con dao quắm và nói:
– Tiểu Phàm, cầm lấy và đi chặt trúc đi?
– Chặt trúc ạ?
Trương Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đón con dao quắm từ tai đại sư huynh:
– Phải rồi, Tiểu Phàm, gia nhập Đại Trúc Phong, việc đầu tiên là phải chặt trúc, và chặt trong 5 năm. – Đỗ Tất Thư lên tiếng…
– Á, chặt trong 5 năm? – Trương Tiểu Phàm mở to mắt, ngạc nhiên vô cùng.
– Tiểu Phàm, đừng ngạc nhiên, lát nữa tiểu sư muội sẽ tới đưa đệ tới rừng trúc. Thôi, các sư huynh phải đi luyện ngự kiếm đây. Thế nhé.
Nói rồi cả sáu người bọn họ đọc niệm chú, thi triển ngự kiếm, bay vun vút lên không trung, xuyên qua ngọn núi trước ánh mắt ngưỡng mộ của Tiểu Phàm:
– Hihi… Tiểu Phàm, mặc kệ họ đi, làm phách…
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Điền Linh Nhi nở một nụ cười tươi rói nhìn mình, trong lòng y không khỏi thấy ấm áp, xốn xang. Trương Tiểu Phàm nhìn Linh Nhi, cười thật tươi với nàng, y chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như tiên nữ, lại đối xử với y tốt như vậy cả.
– Nào, cười gì nữa, bây giờ sư tỷ sẽ đưa đệ tới rừng trúc.
– Ơ, dạ vâng, thưa sư tỷ.
Linh Nhi lấy ra một giải lụa đỏ ở tay, nàng niệm chú, phất phất vài cái, tức thì dải lụa biến thành mọt dải lụa khổng lồ, quấn quanh eo Trương Tiểu Phàm, trong lúc y còn chưa hết ngạc Nhiên Thì Linh Nhi đã mỉm cười, nàng kéo mạnh một cái, cả than hình Trương Tiểu Phàm bị kéo bay lên không trung như một con diều, Điền Linh Nhi nở một nụ cười giòn tan, thích thú trước giọng hét sợ hãi của Trương Tiểu Phàm, cứ thế nàng bay dần lên không trung. Tiếng cười của Linh Nhi vang khắp núi rừng, át đi cả tiếng hét của Trương Tiểu Phàm, rồi một lát sau, y cũng hết sợ, tay Trương Tiểu Phàm nắm chặt dải lụa, khuôn mặt đã hồng hào trở lại, y nhìn Linh Nhi, mỉm cười, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ đẹp như trên cõi tiên của núi Thanh Vân…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro