Truyện sex do một người phụ nữ kể lại
Phần 32
2020-06-14 11:39:00
Câu nói như khiêu khích của tôi đã phát huy tác dụng ngay tức khắc, không cần đến 30′ mà ngay trong tích tắc Hùng đã theo chân và ra đến bên ngoài khi tôi vừa kịp đến cửa, quay lưng lại như một phản xạ tự nhiên và nhìn anh chăm chú, chưa kịp lên tiếng thì giọng anh đã dõng dạc vang lên:
– Em muốn nói gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian đâu…
Cục tức khi nãy chưa kịp tan biến thì giờ lại có thêm vấn đề khiến nó bùng phát mạnh mẽ hơn, tôi không còn đủ bình tĩnh để kìm giữ lòng mình nữa, lên tiếng trong tức tối tôi đáp lời:
– Anh bận lắm sao, anh bận đến nỗi bỏ hết mọi việc chỉ để chạy đến đây nhậu à…
– Đó là chuyện của tôi, em không có quyền can thiệp đến… Nếu em kêu tôi ra đây chỉ để nói những điều này thì em về đi.
– Em sẽ về ngay lập tức anh không cần phải đuổi, em chỉ muốn nói với anh, làm người không chỉ có nhậu mới giải quyết được vấn đề đâu, bản lĩnh của một thằng đàn ông anh bỏ đâu rồi, anh thử nhìn vào gương xem bây giờ mình thế nào…
– Em thất vọng về tôi lắm chứ gì, giờ đây đối với em tôi là thằng đàn ông tồi tệ lắm đúng không?
– Đúng, anh bây giờ chẳng khác gì là một kẻ thất bại, buồn cười hơn là thất bại ngay cả khi chưa bắt đầu giao chiến…
– Trong mắt em, tôi tầm thường đến vậy sao?
– Thay vì cứ đặt ra câu hỏi thì anh hãy tự mình mà tìm lời giải đi, em không muốn nói nhiều với anh nữa, anh về nhà đi, ngay bây giờ em sẽ rời khỏi nhà anh, anh không cần phải trốn chạy, đừng để chú phải muộn phiền về anh thêm nữa, em không muốn nụ cười của chú bị anh tước đoạt một cách nhanh chóng như vậy đâu. Vậy nhé, giờ thì em sẽ về thu xếp ngay đây…
Sau câu nói của tôi là sự bàng hoàng thấy rõ nơi Hùng, anh đứng lặng yên cho đến khi bước chân tôi trải dần đến bậc cửa, tiếng anh mới vang lên buộc tôi phải dừng hẳn lại:
– Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ, và tiếp tục làm việc thật tốt, hy vọng là em sẽ ở lại…
– Nói vậy, nếu em không ở lại thì anh sẽ cứ tiếp tục kiểu sống này ư?
Không trả lời câu hỏi của tôi, anh bước vào trong một cách nhanh chóng bỏ mặc tôi lại đó một mình như sự bức bách tôi buộc anh phải làm vậy, những cặp mắt tò mò vẫn không rời chúng tôi cho đến giờ phút này, nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy Hiền, có lẽ cô nàng không muốn phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này vì vậy đã ẩn mình ở một góc nào đó của riêng mình, tần ngần một lúc khá lâu để kịp xua tan những mâu thuẫn trong cõi lòng, chỉ một lúc sau Hùng đã trở ra và bên cạnh là cô gái lúc nãy với giọng nói nũng nịu mang nhiều trách móc, không quan tâm đến họ và cũng không còn đủ kiên nhẫn để trụ lại đây thêm một phút nào nữa, tôi tiến lại gần anh cùng lời nhắn ngắn gọn và rời khỏi đó như một lẽ tất yếu:
– Anh đưa Hiền về dùm em nhé, em có việc phải về trước đây…
Không đợi anh trả lời tôi nhanh chân cho xe lao vội ra bên ngoài, tôi cảm giác ngay chính lúc này bản thân mình thật yếu đuối, dường như tôi đang trốn chạy, trốn chạy để trái tim không cảm thấy đau và tìm chút bình yên trong chính những hoảng loạn mà bản thân đang mang lấy, sự mệt mỏi đang dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể khiến tôi như muốn gục ngã, có thể nói tôi chưa bao giờ rơi vào cảm giác hoàn toàn bất lực như hiện tại, cho xe lăn bánh với tốc độ thật chậm, dòng suy nghĩ miên man cứ thế được dịp tuôn trào, mọi thứ sẽ rồi sẽ đi đến đâu với tình hình hiện tại đây, tôi sẽ đúng hay sai khi tiếp tục ở lại nơi này, có cái gì đó tưởng chừng rất đơn giản để tìm ra lối thoát nhưng thực tế lại không đơn giản chút nào…
Đảo một vòng lớn quanh những con đường quen thuộc cuối cùng cũng phải quay về nơi cần về, quán vẫn còn một vài bàn khách ngồi lại, lặng lẽ từng bước chân nặng nhọc vào quầy đã thấy bé Liên hối hả chạy đến:
– Chị… anh Hùng về rồi đó…
– Uhm… chị biết rồi… nãy giờ quán có đông khách không?
– Em tưởng báo tin này với chị, chị sẽ vui lắm chứ, ai dè đâu… Mặt cô bé ỉu xìu lên tiếng nhìn thật đáng yêu.
– Ai dè đâu tôi bình thường quá chứ gì, thôi đi làm việc đi cô rồi còn nghỉ sớm nữa…
– Em biết rồi…
Bóng dáng nó đã khuất sau vào bên trong, nó đâu biết rằng lòng tôi thật sự rất mừng, không hiểu sao tận sâu thẳm đáy lòng lại dấy lên một chút gì đó khấp khởi về điều này, Hùng đã về, vậy là anh đã giữ đúng lời hứa, một chút an tâm tạm thời cho cục diện hiện thời mặc dù biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ chịu chút nào vì thỏa thuận ngầm này.
Sống dưới một mái nhà, nhưng cả hai cứ như những người xa lạ, tôi hầu như rất ít thấy Hùng xuất hiện, lúc nào anh cũng chỉ công việc, sáng anh đi từ rất sớm và tối về thường là không rời khỏi phòng, nhưng cũng có những lúc tôi thấy anh một mình trên sân thượng vào những đêm khuya, lòng se thắt trước thực tại nhưng tôi không thể làm gì khác là đứng vào một góc khuất để nhìn về phía anh…
Một tuần… mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ không có gì thay đổi, tôi cảm giác rất khó chịu và mệt mỏi về những gì đang diễn ra…
Lại một tuần… Vẫn chưa có gì tiến triển, vẫn là sự im lặng và những cái chạm mặt chớp nhoáng rồi lướt nhanh đi…
Một tháng… tôi dường như quen với cục diện thực tại, giờ đây với tôi chỉ cần biết anh về nhà vào mỗi tối, biết anh vẫn hiện hữu nơi căn phòng bên cạnh vậy là đủ…
Tâm trạng bình lặng cũng có lúc phải nổi dậy đòi hỏi một lối thoát cho cả hai, không thể cứ sống mãi với hai cái bóng, tôi hay anh cũng đều là những con người và vì thế phải để trái tim được giải thoát, nghĩ là làm, còn vài ngày nữa là ngày phụ nữ Việt Nam, nó chính là cột mốc để quyết định tất cả…
12h đêm của ngày 19… cầm chiếc điện thoại sent đi tin nhắn đến anh:
– Tối mai em chờ anh tại quán Café… lúc 7h, anh ghé qua một lát nha, em nghĩ mình cần phải nói rõ mọi chuyện…
Tim như loạn nhịp, hồi hộp đợi chờ tin phản hồi từ anh, tôi ôm lấy chiếc điện thoại bên mình và thất vọng dần cho đến khi chìm vào giấc ngủ… mở mắt khi ông trời le lói chiếu rọi qua khung cửa sổ, mò mẫm và kiểm tra chiếc điện thoại như một việc làm cần thiết và cái tôi tìm được là một màn hình tĩnh lặng, không một tin nhắn phản hồi nào từ anh xuất hiện… nỗi buồn khôn tả… tôi lặng thinh ngồi bó gối và mông lung suy tưởng, có lẽ tình cảm anh dành cho tôi đã hoàn toàn tan biến và mọi thứ có lẽ đã đến lúc phải kết thúc tất cả, lồng ngực như bị bóp chặt… những giọt nước mắt lại được thể tuôn trào trong vô thức… tôi không biết đã ngồi đó bao lâu, đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt… cho đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên và chị Yến xuất hiện…
– Em sao vậy bé, lại có chuyện gì ư?
Ngước mắt nhìn lên và lau vội những giọt nước mắt còn sót lại đáp lời chị:
– Em không sao… chi về lâu chưa?
– Thật là không sao chứ, chị về nãy giờ rồi nhưng ngồi dưới nói chuyện với bố, em và anh Hùng lâu nay thế nào rồi?
– Vẫn vậy chị ạ, không có gì thay đổi cả, giờ em thấy rất mệt mỏi, có lẽ em sẽ rời khỏi đây nay mai…
– Em đã suy nghĩ kỹ chưa, mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy sao bé…
– Giờ em không muốn suy nghĩ gì nữa hết, em chỉ biết biện pháp tốt nhất bây giờ là em phải rời khỏi đây, có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai chị ạ, thôi em vào rửa mặt cái rồi mình nói tiếp nha…
– Uhm… em đi đi…
Bỏ lại chị tôi nhanh chân chạy vào trong như kìm nén những cảm xúc, bất cứ quyết định nào cũng sẽ khiến người ta thấy đau khổ nhưng thà là dứt khoát để tìm ra cho mình lối đi mới còn hơn là cứ mãi chìm đắm trong những ảo tưởng mơ hồ này… những suy nghĩ vẩn vơ ấy đang dần trải dài trong tâm trí, nó khiến tôi thấy lòng mình tĩnh lặng đôi chút và bắt đầu ngày mới khả quan hơn đôi chút…
6h30… mặc dù anh không trả lời nhưng tôi vẫn đến quán… 6h55 đặt chân đến quán café quen thuộc mà ngày nào hai đứa vẫn ghé qua, tôi chọn một góc khuất vừa tầm để quan sát mọi thứ xung quanh… một tin nhắn nữa được gửi đi nhanh chóng như báo hiệu một sự khẳng định nào đó:
– Em đã đến… em sẽ chờ anh đến 10h… dẫu thời gian sẽ rất dài…
Quán café tấp nập người lui tới, tiếng nói cười của những đôi tình nhân, của những bạn bè rôm rả… có lẽ chỉ có mỗi mình tôi là đang phải chờ đợi trong vô vọng điều gì đó, vẫn biết bản thân rất khờ khi tự làm khổ mình thế này nhưng ngay thời khắc đó tôi thấy mình nên làm vậy…
Quán đã từ từ thưa người… nhìn đến chiếc đồng hồ đã hơn 9h30, tức là tôi đã chờ đợi anh hơn 2h, chưa bao giờ tôi lại có kiên nhẫn như hiện tại, không biết động lực nào đã giúp tôi làm nên điều vĩ đại này… ngồi một mình cảm giác cô đơn… cảm giác khát khao… và bao nhiêu cảm giác khác nhau cứ ẩn hiện về mỗi lúc một nhiều… nó dường áp đảo trái tim tôi như dồn vào ngõ cụt… và như thế đó… tôi muốn nổ tung theo nhịp của thời gian…
10h… rời khỏi quán, quay đầu nhìn lại nó một lần cuối cùng và sẽ mãi mãi không bao giờ đặt chân đến nữa… cũng giống như tình yêu dành cho Hùng dù có lớn đến đâu thì giờ đây tất cả cũng sẽ chỉ là dấu chấm… sẽ không có một thay đổi nào cho mối quan hệ này nữa… đó là quyết định cuối cùng mà tôi có thể làm trong lúc này…
Về đến nhà… su căng thẳng đeo bám và những nỗi niềm sâu kín cứ dào dạt bám theo, nó khiến tôi như mất đi những gì gọi là hạnh phúc và len lỏi những bước chân khó nhọc lên sân thượng… ước mong sao những cơn gió nhẹ, những cánh hoa nơi đó có thể giúp tôi phần nào vơi đi nỗi lòng… và tôi đã gặp chú… chú đang một mình cùng bình trà nóng với vẻ suy tư hằn nơi vầng trán…
– Chú lên đây lâu chưa ạ?
Quay lưng nhìn lại vì câu hỏi của tôi với vẻ khá bất ngờ:
– Ủa… con về rồi à?
– Dạ… con mới về? Vừa nói tôi vừa đặt mình xuống chiếc ghế đối diện và định thần cũng đã đến lúc nói với chú về mọi chuyện…
– Dạo này chú thấy con có vẻ phiền não, con với Hùng đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?
– Dạ phải? Có lẽ con với anh Hùng không hợp nhau chú ạ, con đã quyết định 2 ngày nữa sẽ về, con biết chú sẽ buồn vì quyết định đột ngột này của con nhưng xin chú hãy hiểu cho con…
Ánh nhìn sâu lắng, chú chăm chú đến từng hơi thở nơi tôi và nhẹ nhàng lên tiếng:
– Con đã suy nghĩ kỹ chưa… hôm trước chú có nghe Yến nói qua về chuyện hai đứa… chú vẫn đinh ninh con sẽ có thể giải quyết mọi chuyện ổn thỏa chứ không phải là thế này…
– Con xin lỗi… sự kiên nhẫn có trong con đã không còn nữa chú ạ, con cảm thấy mình rất bất lực trước hoàn cảnh và giờ đây con về sẽ là biện pháp tốt nhất cho cả hai… con không muốn cứ mãi sống trong đau khổ nữa…
– Chú hiểu ý con… có lẽ con đã có quyết định chắc chắn rồi… nhưng chú vẫn hy vọng con không chọn phương án này, hoặc có cũng hãy cho Hùng cơ hội… sau khi con về sẽ là lúc Hùng nhà chú tìm ra đáp án cho mình về tình yêu giữa hai đứa… lúc đó hãy quyết định vẫn chưa muộn đâu con ạ, chú mong rằng hai đứa sẽ có thể tháo bỏ cái tôi của mình mà giữ lấy hạnh phúc…
– Lặng lẽ trong phút chốc vì những điều chú vừa nói, nó khiến tôi thấy rằng mình đang rất có lỗi với chú… Dạ còn hiểu rồi ạ? Con sẽ nghe theo lời chú… con xin lỗi vì để chú phải phiền lòng nhiều về tụi con và cũng xin cảm ơn chú vì những tình cảm chú và cô đã dành cho con trong suốt thời gian qua…
Vỗ nhè nhẹ đầu tôi chú nhẹ nhàng:
– Con khờ quá… con có lỗi gì đâu chứ, và con cũng không cần phải cảm ơn chú vì con xứng đáng được như vậy mà… thôi nào chú cháu mình còn phải ngủ chứ… khuya rồi…
– Dạ… à mà chú… con không muốn Hùng biết ngày mốt con sẽ về… chú có thể giúp con giữ bí mật không a?
– Uhm… chú sẽ không nói…
Về đến phòng tôi không quên ngó nghiêng sang căn phòng bên cạnh, phòng sáng đèn tức là Hùng đã về và anh đã thật sự lạnh lùng đến mức không một chút cảm thương… còn gì nữa để lưu luyến chứ, còn gì nữa để có thể đến với nhau khi những tổn thương cứ liên tiếp khắc sâu vào lòng… một giấc ngủ và một giấc ngủ nữa… ngày mà tôi về nhà đã đến… chỉ còn vài giờ nữa thôi là mọi thứ sẽ kết thúc… tất cả sẽ chỉ là những hồi ức và tình yêu này mãi mãi sẽ không tồn tại nữa…
Có lẽ anh vẫn chưa hay biết gì về điều này hay anh đã biết nhưng vẫn dửng dưng, thôi thì cứ mặc kệ vậy… dù anh có biết hay không thì giờ đây cũng chẳng còn giá trị gì nữa, có thêm chút đau lòng nữa thì cũng chỉ như là một cơn gió thoảng đi bên một cơn bão tố thôi, nó sẽ chẳng còn có thể ăn nhập hay uy hiếp tinh thần cô gái tên Lý này nữa… ngồi một mình suy tưởng mông lung và chờ chị Yến đến đưa ra bến xe… đâu đó trong tìm thức lại lóe lên một ý nghĩ cần phải nói gì đó cũng anh… và ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay tức khắc… cầm giấy và bút… tôi đặt tay lên nó và cho ra những suy nghĩ và tôi chắc rằng chỉ có thể nói ngay bây giờ, trong dòng cảm xúc miên man này…
Chap Cuối.
‘Anh!!!
Khi anh đọc được những chia sẻ này cũng là lúc em đã rời khỏi đây, ngay bây giờ em cảm thấy mình rất bình lặng, rất thoải mái và trái tim dường như được xoa dịu vì quyết định này… Em không biết mình đã đúng hay sai khi tiếp tục ở lại đây trong khoảng thời gian qua, khoảng thời gian mà em cảm thấy mình thật trống trải, cô đơn và mệt mỏi rất nhiều vì sự lạnh lùng và thái độ sống nơi anh… Nhưng dù có đúng hay sai em vẫn sẽ chọn ở lại như em đã làm…
Suốt khoảng thời gian bên nhau, em cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn anh về những tình cảm, sự quan tâm và yêu thương anh đã mang đến bên em… có lẽ tình yêu em dành cho anh dường như chưa đủ sức để anh tin tưởng em, hay anh đang dùng thước đo trái tim mình để áp đặt nó trong em? Những câu hỏi này sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có đáp án nhưng em vẫn muốn đặt ra nó để anh hiểu rằng trái tim em rất hụt hẫng và cõi lòng như vỡ vụn vì những gì đã diễn ra suốt thời gian qua… em sẽ rời khỏi đây sau vài mươi phút nữa, và đó cũng là lúc anh và em mỗi người bước đi theo mỗi hướng của riêng mình, một sự kết thúc quá tẻ nhạt phải không anh? Nhưng có lẽ duyên phận giữa chúng ta chỉ có thể dừng lại tại đây vì sự mâu thuẫn có trong hai chúng ta là quá lớn có níu kéo cũng chỉ khiến nhau thêm đau khổ mà thôi, ngay chính khoảng thời gian này em thật sự thấy thấm thía hai chữ niềm tin quan trọng đến mức nào…
Em còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói cùng anh, nhưng em sẽ tạm dừng và giữ lại một góc cho riêng mình…
Sau khi em về hy vọng rằng anh sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, chăm lo công việc chu toàn… và cuối cùng… em chúc anh luôn mạnh khỏe gặp nhiều may mắn trên con đường anh sẽ đi qua… ‘
Những giọt lệ ngân ngấn đang từ từ nóng lên khiến bao cảm xúc dâng trào vô định, nó khiến trái tim tôi như se thắt lại, nằm gục đầu xuống những dòng chữ viết vội và rồi những giọt nước mắt thật sự tuôn trào ướt nhòe cả trang giấy tinh khôi, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài báo hiệu cho tôi biết chị đã đến, lau vội những giọt nước mắt tôi đón chị bằng nụ cười nhẹ buồn và lên tiếng nhẹ nhàng:
– Mình đi luôn chị nha…
– Uhm… nãy chị gặp bố dưới nhà, thấy bố buồn buồn mà lòng chị đau quá bé…
– Em cũng đau lòng lắm chứ chị, nhưng biết làm sao được, em thấy mình có lỗi quá, chắc là chú buồn lòng về em nhiều lắm chị nhỉ?
– Tất nhiên là không rồi, em có làm gì đâu mà bố buồn chứ, chỉ là bố rất thương em, và luôn mong muốn giữa em và anh Hùng sẽ có một kết thúc tốt đẹp chứ không phải là thế này?
– Thôi mình đi đi chị, em không muốn nói thêm gì nữa đâu…
– Uhm…
Xe đã lăn bánh, lòng bồi hồi bao cảm xúc đan xen, vui có buồn có, hạnh phúc có và cả đau khổ nữa, tất cả đang ẩn hiện và dồn về như một bức tranh sống động giữa bầu trời xanh thẳm, hít thở thật sâu như gom tất cả lại và đưa vào một nơi nào đó có thể chứa dựng tất cả chúng… cả hai chị em im lặng cho đến tận khi ra đến bến… ôm chầm lấy chị tạm biệt trong nghẹn ngào:
– Em về nhé… chị ở lại giữ gìn sức khỏe nha… có chuyện gì thì cứ gọi em…
– Uhm… bé cũng vậy, cố gắng giữ gìn sức khỏe nha…
– Dạ… Tiếng dạ vang lên cũng là lúc tôi bước đi không quay đầu nhìn lại, dù rất muốn vẫy tay chào chị một lần nữa, nhưng không thể, vì tôi biết đằng sau tôi giờ là lúc chị đang rất xúc động, nếu quay đầu nhìn lại tôi sẽ không thể kìm được cảm xúc…
Xe lăn bánh sau 20 phút chờ đợi… bỏ lại sau lưng tất cả những niềm thương, nỗi nhớ và đau buồn… ngay hiện tại, tôi thấy mọi thứ dường như rất đơn giản, đến và đi theo quy luật của chính nó, chỉ cần biết chấp nhận thực tại vậy là đủ, nở một nụ cười thật tươi cho chính mình và tháo bỏ dần những âu lo phiền muộn xuống, thay vào đó là những suy nghĩ thoáng hơn, nó khiến tôi thấy thanh thản và nhẹ nhỏm đi rất nhiều… chìm sâu vào giấc ngủ vùi sau những ngày mệt nhoài cho đến khi xe dừng hẳn lại… tiếng kêu của ai đó khiến tôi giật mình trở dậy và ngay tầm mắt tôi hiện tại chỉ còn lại mỗi anh tài xế xe, không còn bóng dáng một người khách nào, nở nụ cười nhìn anh chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng:
– Cô bé không định xuống à?
– Dạ… dạ đến đâu rồi vậy anh?
– Xe đến bến rồi…
– Ôi trời…
Rời khỏi xe khi cơ thể vẫn còn mệt nhoài, đồng hồ đã điểm 5h chiều, lướt qua chiếc điện thoại thoáng giật mình vì hàng loạt cuộc gọi nhỡ xuất hiện, trong đó có đến hơn 10 cuộc là của Hùng, cùng một tin nhắn ngắn ngủi từ anh nhưng khiến tôi như sững người “Anh đang trên xe về dưới”… tra tay trên điện thoại cách gấp gáp và gọi lại anh không cần suy nghĩ, chỉ một hồi chuông tiếng anh đã vang lên khe khẽ:
– Anh nghe!
– Anh đang đùa ư?
– Anh không đùa, hơn 30p nữa anh đến nhà em, hy vọng là em sẽ không tránh mặt anh…
– Anh… tại sao anh phải làm vậy chứ?
– Không tại sao cả, anh chỉ biết ngay bây giờ anh muốn và cần phải gặp em thôi…
– Thôi được… anh về thằng bến xe đi, em không có nhà đâu… em sẽ chờ anh ngoài công viên…
– Cảm ơn em…
Từng bước chân nặng nề dọc quanh bờ biển trong thời gian chờ đợi anh, tôi lại một lần nữa mang nhiều mâu thuẫn, có lẽ chú nói đúng, chỉ khi tôi rời khỏi đó anh mới có thể nhận ra bản thân mình muốn gì và cần gì nhưng trái tim tôi hiện thời đã không còn đủ sức để níu giữ tình yêu này nữa, gặp anh, đó là trách nhiệm phải gặp dù biết rằng sẽ phải đối mặt với nỗi đau thêm lần nữa…
Hơn 7h điện thoại reo vang và anh đã có mặt sau 5p, từ xa xa tôi đã nhận ra anh, anh dường như cũng rất mệt mỏi và ánh mắt mang nhiều ưu tư, tiến lại gần tôi không nói lời nào anh chỉ ôm gọn tôi trong vòng tay, siết chặt nó thật lâu… cho đến khi tôi có cảm giác ngột ngạt và phải lên tiếng buộc anh dừng lại:
– Anh làm em đau quá nè…
Ngồi ngay bên cạnh, cầm lấy tay tôi thật lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
– Tại sao em lại chọn phương án này chứ?
– Em không còn đường nào để chọn nữa, trong thư em đã nói rất rõ ràng rồi cơ mà…
– Em có biết khi đọc được lá thư đó, anh như chết đứng giữa gian phòng… và chạy thẳng về đây không suy nghĩ thêm gì nữa hết…
– Anh có cần phải làm vậy không chứ, cách phòng anh vài bước chân anh không thèm để ý, giờ cách nhau đến vài trăm km anh lại về đây, anh có cảm thấy mình lạ lắm không?
– Anh không thấy mình lạ mà chỉ thấy mình giống như một thằng điên vậy, không biết mình nên làm gì, em có biết em khiến anh thấy đau khổ nhiều lắm không Lý, anh chưa bao giờ lại thấy đau khổ như lúc này, sao lúc nào em cũng tàn nhẫn với anh vậy chứ?
– Em tàn nhẫn với anh hay chính anh đang tàn nhẫn với em, em đã cố gắng đi qua sự tẻ nhạt, vượt qua sự cô đơn để chờ anh, hạ mình xin anh một cơ hội để nói rõ mọi chuyện, những lúc đó anh đang làm gì, anh có thèm để ý đến em không, giờ anh bảo em tàn nhẫn với anh… anh có thấy là anh quá đáng lắm không?
– Lúc em nhắn tin anh không để ý, đến hơn 8h tối anh mới xem tin, anh nghĩ em đã về nên không đến…
– Anh có biết em đã chờ anh đến 10h, ngồi một mình suốt mấy tiếng đồng hồ như một con ngốc, tại sao em phải làm vậy chứ, vì cái gì em phải làm vậy, giờ em còn không biết tại sao mình lại có cái kiên nhẫn đó nữa đó?
Lời nói mỗi lúc một kích động hơn từ tôi khiến anh quay hẳn người lại và ôm choàng lấy bờ vai nhỏ gầy của tôi thỏ thẻ:
– Anh sai rồi Lý… đừng giận anh có được không, Lý cho anh cơ hội đi, anh nhất định sẽ không làm Lý phải thất vọng đâu…
– Cơ hội nằm trong tay anh, em không có quyền cho hay không cho, giờ đây có nói gì đi nữa thì cũng quá muộn rồi anh… tim em đã hoàn toàn không còn cảm giác nữa, anh đã khiến nó đau khổ đến mức vô cảm rồi…
– Suốt khoảng thời gian qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh rất mâu thuẫn Lý à, nhưng sau khi biết tin em đã rời khỏi nhà, anh như phát điên lên và không còn thấy có vấn đề gì để mâu thuẫn cả… Lý… em đừng giận anh nữa có được không?
– Tình yêu không phải trò đùa để anh thích thì chạy đến xin lỗi, còn không thích thì tỏ thái độ lạnh lùng, em rất mệt mỏi, rất mệt mỏi rồi anh có biết không? Tại sao cứ phải trốn tránh mà không chịu đối mặt để giải quyết vấn đề chứ… em sợ nhất là im lặng, sợ nhất là sự cô đơn và lạnh lùng, anh có biết em đã phải khổ sở thế nào không hả… em đã cố gắng rất nhiều, rất nhiều để thích ứng với cảm giác đó nhưng em vẫn phải khóc… không biết em đã tốn bao nhiêu nước mắt vì nó… em rất sợ… sợ nó lại tái diễn thêm lần nào nữa…
– Sẽ không có thêm lần nào nữa đâu… em tin anh đi Lý… anh xin hứa sẽ không có thêm lần nào nữa đâu… siết chặt tôi vào lòng anh khẳng định… tiếng sóng biển rền vang dồn dập, bóng tối đang ùa về, cái lạnh se thắt cũng theo đó hòa quyện khiến cảnh sắc này thật nên thơ, lòng nhẹ tênh và mọi thứ mang tên rắc rối được xua tan vào nơi nào đó nhường chỗ cho một phút ấm lòng trải dài sâu thăm… anh đặt lên làn môi tôi nụ hôn nhẹ nhàng mặc kệ mọi thứ xung quanh, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt đổ dồn… hai trái tim như hòa quyện cùng nhau… sự tức giận, mâu thuẫn và mọi nghi ngại đều được xua tan, trả về một không gian thật bình yên và tĩnh lặng…
…
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro