Truyện sex do một người phụ nữ kể lại
Phần 22
2020-06-14 11:39:00
Sau nửa tháng tôi đã có thể trở lại quán làm việc, Hùng hẹn sẽ đến đón tôi vào 8h sáng. Hôm nay là chủ nhật nên anh Quang ở nhà, trong thời gian chờ đợi Hùng đến anh Quang thỏ thẻ:
– Bé nè, anh rất mừng vì thấy bé trở lại như lúc trước, nếu mẹ mà biết bé như vầy chắc mẹ sẽ mừng lắm.
– Em đã làm mẹ và mọi người phải lo lắng rất nhiều, em không muốn vậy đâu, nhưng em không làm chủ được cảm giác của mình, khi Hiếu đi em thật sự thấy rất đau khổ.
– Còn Vương, em không đau khổ chút nào về Vương sao.
– Nếu nói không thì không đúng, buồn chứ anh nhưng nếu đem so sánh với nỗi đau khi Hiếu đi thì thật là chẳng đáng chút nào.
– Tình cảm của em, anh không muốn xen vào, nhưng theo anh, nếu đem Vương và Hiếu ra so sánh thì có lẽ Vương hơn Hiếu rất nhiều.
– Ủa, sao em thấy anh cứ nhắc đến Vương hoài vậy, hai người họ giờ với em đã là quá khứ rồi anh ah, em không muốn nói đến họ nữa, mình nói chuyện khác nha anh.
– Anh cười hiền, một cụ cười như tháo bỏ những gánh nặng, ừa được rồi mà cho anh hỏi nè, anh thấy hình như em rất có cảm tình với Hùng phải không?
– Dạ phải, em không biết giữa em với Hùng sẽ đi được đến đâu, em vẫn chưa thể xác định em có thật sự yêu Hùng không, nhưng anh yên tâm, Lý của hôm nay sẽ không đau khổ vì bất kỳ ai nữa đâu.
– Nói thì dễ lắm, anh biết là giờ em rất cứng cỏi, nhưng bất cứ sự thất bại nào cũng mang đến nhiều đau khổ hết bé.
– Nếu em nói với anh, những gì đau khổ nhất em cũng đã nếm trải, khi Hiếu ra đi. Em dường như mất hết tất cả. Sự kiêu ngạo, sự tự tin, lòng tự trọng, tương lai và ngay cả điều cơ bản nhất đó là sự sinh tồn, em cũng đã từng nghĩ đến mình sẽ bỏ nó đi. Còn ai có thể lấy đi nhiều thứ của em đến vậy chứ, cái gì người ta đã trải qua một lần thì những lần sau sẽ chẳng đáng gì nữa đâu anh.
– Trong giây lát tư lự, anh Quang mới nói: Từ khi con nhỏ anh đã rất thích cách sống của bé. Bé luôn biết thích ứng ngay khi vấn đề xảy ra, luôn biết hòa mình vào cục diện và rất bình tĩnh, ba mẹ hay nói rằng bé chủ quan trong cách sống, vì vậy dễ dẫn đến những mất mát sai lầm nhưng anh lại thấy khác, anh thấy bé rất bản lĩnh. Nói với bé những điều này để bé hiểu rằng, anh đã thất vọng về bé đến chừng nào khi bé vì chuyện của Hiếu mà bỏ đi tất cả. Suốt khoảng thời gian đó anh không hề về nhà, không hề hỏi thăm đến bé không phải vì anh không quan tâm em gái mình, anh rất thương nữa là đằng khác nhưng anh không muốn nhìn thấy sự thất bại của bé.
– Từng lời anh nói cứ khiến tôi nghẹn dần nghẹn dần cho đến khi tôi nghe cay cay nơi khóe mắt, nước mắt đã có dấu hiệu tuôn trào, đây không phải là lần đầu tiên anh Quang và tôi nói chuyện về vấn đề cuộc sống nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh nói với tôi về Hiếu sau bao nhiêu chuyện xảy ra.
– Anh Quang nè, em của hôm nay đã không giống như hôm qua nữa, em sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi làm bất cứ điều gì, vì vậy anh đừng lo lắng cho em, còn chuyện em và Hùng em sẽ không vội vàng đâu anh.
– Ừa, thấy em được như hôm nay rất mừng, mong là cô em bé nhỏ của anh không còn phải vất vả vì tình nữa.
– Hì, anh này cứ nói xui xẻo hông àh, ủa mà hôm nay anh không chở em yêu đi chơi hả.
– Ừa, anh chờ Hùng qua đón em rồi đi luôn.
– Dạ vậy cũng được.
– Ngồi ôn lại đôi chút chuyện thời thơ trẻ nữa, đúng 8h Hùng có mặt, sau phần chào hỏi tôi bước ra xe trước nhường chỗ cho hai người họ trò chuyện, không quá lâu Hùng đã ra với vẻ mặt mang chút gì đó tư lự, có lẽ anh Quang đã nói gì đó.
– Ngồi sau xe Hùng tôi nghe lòng ấm áp, ôm anh thật chặt như gửi đến anh tình cảm đang lé lói trong tâm hồn, Hùng cũng siết chặt tay tôi đáp trả lại.
Xe bon bon trên đoạn đường khá xa Hùng mới lên tiếng:
– Chân em hết hẳn chưa?
– Dạ rồi, giờ chạy đua với anh còn được nữa đó.
– He… he… hôm nay hùng hồn ghê chưa, phải chi cái hôm mới bị mà thế này đã đỡ.
– Nè, đề nghị đồng chí không được nhắc chuyện cũ nữa, nếu không tự nhiên thấy mình đo đất giờ.
– Đừng tưởng ngồi phía sau là có lợi thế nha.
– Thử đi sẽ biết liền ah.
– He… he. He… Những tràng cười vang lên xóa tan đi khí trời oi bức của những ngày nắng nóng. Đến cửa nha, mọi người mừng rỡ khi thấy tôi đã trở lại, nhất là bé Liên và Thoa đon đả hơn hẳn, hỏi thăm đủ điều khiến tôi không tài nào trả lời kịp. Sau thủ tục chào hỏi cô chú tôi tiến thẳng lên phòng, chị Yến không có nhà, căn phòng ngăn nắp hẳn, một lọ hồng đặt ngay trên bàn khiến tôi thích thú vô cùng, lướt nhẹ qua những cánh hồng mỏng manh, tôi định quay ra hỏi xem ai đã đặt nó vào đây thì chạm ngay Hùng.
– Ủa anh, anh lên đây làm gì.
– Chỉ tay vào lọ hoa anh hỏi: Em có thích không?
– Thích chứ, trong các loại hoa em thích nhất là Phong lan, sau đó là Hoa hồng và Lưu ly. Là anh đặt nó ở đây hả.
– Chứ còn ai vào đây nữa, hôm trước anh đọc tin nhắn mà em đưa, anh nghĩ ngay đến phải làm cho em bất ngờ.
Tiến đến gần anh, không biết phải làm gì để nói hết sự xúc động đang dâng cao trong lòng, tôi chỉ có thể ôm anh trong vòng tay nhỏ bé, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của anh, không một lời nói nào cho không gian lúc này, hai trái tim đang dâng cao cảm xúc, anh như lần mò tìm kiếm bờ môi của người phụ nữ đang ôm mình, không để anh phải chờ đợi lâu cũng như không để sự khao khát của mình dâng cao thêm nữa, tôi ngước lên đồng tình để tìm kiếm cảm giác ngọt ngào hôm nào, vẫn là nó, nụ hôn ấm áp và đầy thách thức. Đảo lộn, kích thích cuối cùng nó cũng kết thúc trước sự đê mê vẫn còn đó. Rời khỏi nụ hôn, tôi đối mặt nhìn thẳng vào anh chỉ để nói: Em cảm ơn anh.
– Sao lại cảm ơn anh.
– Không biết nữa, em chỉ biết là mình muốn cảm ơn anh thôi ah. Hiihi.
– Thôi nào, em nghỉ ngơi đi anh xuống đi công việc với bố, để bố chờ.
– Ah anh… từ nãy giờ em không thấy Hiền.
– Chuyện này tối về anh nói em nghe được không?
– Dạ được. Hùng đã khuất bóng sau hành lang, tiếng bước chân xa dần đến khi mật hẳn, bước hẳn ra ban công, ngắm nhìn những cánh hồng còn sót lại sau những ngày thiếu nước, chợt thấy chạnh lòng vì sự héo tàn của chúng.
Thoáng chút chạnh lòng, nhanh tay cầm lấy chiếc kéo tỉa bớt những cành lá đã úa tàn tránh lây lan sang những cành khác, chăm chú và đam mê, tôi cứ như là một người thợ lành nghề, trong chốc lát tôi thấy bóng bé Thoa từ từ xuất hiện, và nhảy phóc lên bậc than cuối cùng cũng vừa lúc nó lên tiếng.
– Chị có cần em giúp không?
– Thôi đi cô, lâu nay không thèm tưới gì cho nó để nó tàn hết trơn rồi, còn giả bộ làm người tốt nữa.
– Em có tưới đó chứ, mà tại nó cứ tàn em biết làm sao. Sau câu nói nó chạy sát lại bên tôi mà thì thầm như sợ ai nghe thấy: Chị, ông Lâm đang nhìn chị kìa, sao chị cứ lỡ đễnh vậy.
– Nghe nó nói, phản xạ tự nhiên tôi nhìn ngay sang căn nhà đối diện, đúng là ông ta đang nhìn, một người đàn ông đứng tuổi với cặp mắt buồn xa xăm và sâu thẳm, ánh mắt ấy vẫn không tỏ chút ngần ngại khi chạm phải tôi mà còn nhếch mép cười cười như là giữa tôi và ông ấy rất quen thuộc. Lảng tránh ngay sau cái nhìn, tôi giao lại chiếc kéo cho bé Thoa:
– Chị vào trong tắm chút, em làm nốt việc còn lại đi nha.
– Nó nhìn chăm chú như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi đã bỏ lại nó và khuất dạng vào bên trong.
Tiếng chuông tin nhắn cũng vang lên ngay khi tôi vừa đặt chân đến phòng, là của ông ta: Một tin nhắn trống rỗng không có bất cứ ngôn từ nào, đặt nó xuống và chui vào toilet, cũng thoáng chút suy nghĩ về ông ta nhưng chỉ một lát sau, tôi hoàn toàn quên tất cả, bước xuống nhà sau khi đã tỉnh táo hẳn tôi bắt tay vào công việc của mình.
Không gian nơi quầy rất ngăn nắp và sạch sẽ, mọi vật dụng và sự sắp sếp lúc trước của tôi vẫn giữ nguyên hiện trạng không có gì thay đổi. Đảo mắt một vòng, tôi phát hiện ra có đến 3 cô bé, trong số đó có một cô bé rất đáng yêu với chiếc răng khểnh và nụ cười duyên dáng. Sắp xếp lại một lần mọi thứ tôi nhanh chân tìm kiếm cô như để hỏi xem ba cô bé đó từ đâu đến, nhưng cô đi vắng, bé Liên và mấy con bé cũ cũng đi đâu không thấy, len lỏi đến chiếc ghế đá dưới gốc bàng, tôi lặng lẽ ngồi suy tưởng về những ngày tháng tiếp theo, suy nghĩ về Hùng và về một kết cục nào đó giữa chúng tôi, vẫn biết đó mãi mãi cũng chỉ là suy nghĩ, cuộc đời không ai nói trước được chữ ngờ những đâu đó trong tìm thức vẫn nhen nhuốm một niềm vui khó tả.
Một ngày làm việc cũng trôi qua, Trở về phòng khi đồng hồ đã điểm 11h, nhưng những thắc mắc về mọi vấn đề của tôi vẫn chưa được giải đáp vì hôm nay khách đông, mấy đứa nhóc bận túi bụi chẳng có thời gian giúp tôi tháo gỡ. Tắm rửa và hoàn tất cho buổi tối, tôi sang phòng Hùng, phòng không mở đèn, bước vào trong, tất cả mọi thứ lẫn lộn lung tung, tiện tay tôi sắp sếp lại một lượt, bỏ tất cả những quần áo đang treo móc khắp nơi cho vào máy giặt, 30 phút căn phòng đã trở nên ngăn nắp và dễ nhìn hơn hẳn.
Đặt mình xuống chiếc mền ngay trong phòng Hùng, mở đĩa nhạc Trần Thiện Thanh, dòng nhạc du dưa đi vào lòng người thấm đẫm đến từng câu chữ, tôi đã thiếp đi trong sự chờ đợi, mở mắt ra khi đèn vẫn còn sáng, đĩa nhạc thì đã tắt từ bao giờ, vậy là Hùng không về. Thoáng thấy trong lòng mang cảm giác nặng nề khó tả, trải bước ra nơi ban công khi trời vẫn còn phủ chút sương sớm, tôi đã đứng đó không biết là bao lâu, cho đến khi mọi người thức giấc, giấu vội những giọt nước mắt vừa trực trào xuất hiện để tránh sự tò mò cũng tụi nhóc, tôi nhanh chân bước thẳng vào phòng.
8h sáng, vẫn chưa thấy bóng dáng Hùng xuất hiện, tôi lân la cùng đám bé Liên nói cười vui vẻ nhưng trong lòng buồn khôn nguôi, cho đến khi chạm phải chú:
– Bé Lý, an sáng chưa con.
– Dạ con ăn rồi, hôm nay chú không đi đâu sao ạ?
– Ừa, hôm nay chú ở nhà, Hùng chưa ngủ dậy hả con.
– Dạ, chắc vậy, tối chắc chú và ảnh về trễ lắm hả chú?
– Khoảng 11h là hai bố con về tới nhà rồi. Lòng lại quặn đau theo từng lời chú nói, không biết tôi đang ghen, hay đang bực tức về vấn đề gì, đi đêm không phải là chuyện bình thường đối với Hùng nhưng tôi không làm sao có thể ngăn được những cảm giác trực trào trong tìm thức.
10h Hùng đã về, nghe tiếng Hùng vang lên từ ngoài cửa, lòng lân lân mừng rỡ nhưng cũng không khỏi tức giận, cố gắng lắng dịu để tạo cảm giác bình thường như không có chuyện gì xảy ra nhưng càng cố gắng lại càng thấy mình đang lúng túng, Hùng đã đứng ngay trước mặt, ngước mắt nhìn lên tôi như lơ đễnh không để ý đến sự tồn tại của Hùng, cúi mặt xuống ngay sau đó và tiếp tục công việc ghi chép của mình, mặt vẫn điềm tĩnh như không nhưng trong lòng thì không yên ổn, chỉ muốn ôm lấy con người đó mà cắn thật đau như báo hiệu tôi đang rất giận dữ.
– Nắm lấy tay tôi anh lên tiếng: Em sao vậy?
– Em có sao đâu, anh hỏi vậy là ý gì?
– Sao em thấy anh mà cứ như là không thấy vậy, không giống mọi ngày.
– Anh muốn em thấy anh phải thế nào, chẳng lẽ cười tươi và cúi đầu chào ah. Em đang bận mà, anh ra chỗ khác để em làm việc.
Cả hai con người dường như đều đang dấu đi tâm trạng sau lưng những điều mình cần, có lẽ Hùng cần một sự giận dữ nào đó để chứng tỏ như tôi đang ghen, còn tôi thì cần một thái độ e ấp như là mình đã làm sai từ Hùng, tình hình này đúng là không dễ chịu chút nào, Hùng đã đi ngay sau câu nói của tôi, bước thẳng lên lầu không quay đầu nhìn lại, tôi nghe tim mình như vỡ vụn ra thành từng mảnh, dâng trào cảm giác ghét anh kinh khủng, ngay chính lúc này tôi chỉ muốn mình chưa hề có bất cứ liên quan gì đến anh ta, cho nhẹ nhõm cái đầu, nhưng không được nữa, cục tức cứ thế mà đấu tranh cùng sự điềm tĩnh, tôi không thể nào tập trung trong lúc này, và vị cứu tinh đã xuất hiện, cứ hễ lúc nào rối ren tôi đều gặp ngay cái bà Yến.
– Chị… hehhe, tôi kêu ngay khi vừa thấy bóng dáng bà chị xuất hiện.
– Đáp lại tôi bằng nụ cười: Có chuyện muốn nhờ vả tui phải không?
– Sao chị biết hay vậy?
– Nhìn mặt cưng là chị hiểu rồi, nói đi chị nghe đây.
– Chị giúp em coi phiếu nha, em đi ra ngoài chút xíu.
– Đi bao lâu cũng được nhưng chị có điều kiện.
– Có cần trùng hợp vậy không, mới nhờ có xíu đã đặt điều kiện. Thôi được điều kiện gì nói đi.
– Em chỉ cần gật đầu thôi, còn là chuyện gì chị sẽ nói sau, bảo đảm việc này không khó khăn với em.
– Cục tức đang dâng cao, tôi chỉ muốn ra ngoài cho thư giãn đôi chút, việc còn lại thì cứ mặc kệ vậy, tôi gật đầu và ngoéo tay như đồng ý hoàn toàn bất cứ điều kiện nào từ chị.
Chưa biết phải đi đâu, chỉ biết là sẽ phải ra khỏi nhà, tôi lên phòng chuẩn bị đôi chút, cố gắng không ngó sang phòng của con người đáng ghét đó, nhưng vẫn phải làm điều đó sau khi bước ra khỏi phòng, phòng hắn ta không đóng cửa, nhạc mở nhẹ nhẹ, còn hắn thì đang vùi đầu vào gối mà ngủ như tê dại.
Hắn đã ngủ, đã không thèm để ý xem cuộc chơi thâu đêm của hắn đã khiến tôi có cảm giác thế nào, tôi lặng thinh bước đi với cõi lòng rối ren.
Có lẽ tôi nên dừng lại, không nên suy nghĩ thêm bất cứ điều gì về hắn nữa, nếu không tôi sẽ bấn loạn vì cách cư xử của hắn mất, nghĩ vậy tôi chọn nhà Liên làm bến đáp, có lẽ giờ chỉ có nơi đó mới khiến tôi thấy dễ chịu hơn trong tình huống này, cầm đt nhanh chóng tiếng Liên đã vang lên:
– Tao nghe nè Mắm, hôm nay chắc bão lớn tự nhiên gọi điện cho tao.
– Con này, mày làm như tao vô tình lắm không bằng, đi làm về chưa.
– Tao đang chuẩn bị về, có gì không?
– Tao đang định qua mày chơi, về lẹ đi giờ tao chạy qua nha.
– Ừa mày qua đi, có Thúy ở nhà mà.
– Ủa, Thúy không đi làm hả.
– Ừa, Thúy nghỉ làm mấy nay rồi, gần ngay sinh rồi, nên tao kêu nó nghỉ đó.
– Ừa thôi được rồi, tao cúp máy.
Xe bon bon trên đường và căn nhà ngày nào vẫn là nơi tụ tập của đám bạn đã nằm ngay tầm mắt, vừa bước vào trong đã thấy dáng vẻ Thúy trong trang phục bầu thật đáng yêu làm sao. Thấy tôi đến Thúy như nhìn thấy điều gì lạ lẫm, mắt tròn xoe và nói trong hối hả:
– Ủa, sao mày qua đây, hôm nay không làm hả.
– Làm gì ngạc nhiên vậy mạy, tao đang bực mình ông Hùng nên ra ngoài cho thoải mái. Tiến gần đến bên trong tôi chạm vào cái vùng bụng biết vẫy đạp ấy, nghe, lòng nôn nao cảm giác kỳ lạ, một sinh linh bé bỏng được nằm gọn bên trong cái nơi này, tạo hóa đúng là thật dịu kỳ. Nghe văng vẳng tiếng Thúy bên tay đưa tôi trở lại câu chuyện:
– Mày với ông Hùng sao, hình như mày với ổng đang quen nhau hả Lý?
– Tao không biết, có lẽ là không phải, tao không hình dung được đây là loại tình cảm gì nữa Thúy.
– Mày sao vậy, trước giờ mày đâu thế này, sao hôm nay lại do dự và không dứt khoát, phải chăng mày đã yêu ông ấy.
– Nói thật, tao thấy rối lắm, lúc thì cảm thấy yêu, lúc thì cảm thấy chán, lúc thì cảm thấy thất vọng tràn trề, nói tóm lại là giờ tao sẽ cứ thuận theo tự nhiên, không nghĩ nữa.
– VỖ vỗ lên vai tôi Thúy nói: Ừa, thôi đừng nghĩ nữa, trưa ăn đây nha.
– Tất nhiên ơi, bạn đang đói muốn xỉu nè.
Nói rồi Thúy bỏ tôi lại đó và ra ngoài, chắc là đi chợ thì phải, một đêm ngủ chưa đủ sâu khiến tôi lại tiếp tục thiếp đi trong giấc ngủ, trong cơn mơ màng tôi nghe tiếng Liên vang lên rõ to và còn giọng của ai đó nghe rất quen thuộc, mở mắt nhìn lên thì đụng phải Tâm, chưa kịp ngạc nhiên sao Tâm lại xuất hiện ở đây thì Liên đã nhanh nhảu lên tiếng.
– Nghĩ sao qua nhà bạn mà nằm ngủ ngon lành vậy mạy.
– Hehe, ngủ ké xíu làm thấy ghê, sao lại có Tâm ở đây nữa trời.
– Tâm: Lúc nãy Liên gôi Tâm qua đây chơi.
– Àh ra là vậy, ê Liên, bạn đang buồn, hic, nhân tiện gọi rủ mọi người qua đây chơi luôn cho vui, ủa mà chiều mấy giờ hai người đi làm.
– Tạo thì chiều nghỉ cũng được, để tao gọi cậu tao cái là ok.
– Tam: Tâm cũng vậy.
– Hihi, hai người đi làm kiểu này không sợ được về hưu trước tuổi hả.
– Liên lém lỉnh đáp trả câu nói của tôi: Mày cũng có hơn gì tụi tao đâu.
– Xí, tao khác, mày nói nhiều quá gối mọi người đi.
– Tình hình là sẽ không có mọi người nào cả mà chỉ có vài người bạn của tao nữa thôi, và nếu như đã tụ họp thì phải có chút chút bia như vậy mới không bõ công tao và Tâm trốn việc.
– Được thôi, khỏi cần khiêu khích bạn mày.
Tâm vẫn lặng im, Liên và Thúy đã di chuyển vào bên trong trả lại cho tôi và Tâm một không gian như một việc nên làm, định dợm bước theo họ nhưng Tâm đã kịp lên tiếng:
– Lý, nói chuyện với Tâm xíu được không?
– Ừa, có gì không Tâm.
– Lý khỏe hẳn chưa.
– Lý rất khỏe rồi nè Tâm hok thấy hả, sao sang đây không dẫn cô bé của Tâm qua luôn.
– Im lặng trong giây lát Tâm tiếp lời: Lý không muốn Tâm đi một mình sao.
– Ừa không? Chỉ là Lý muốn xem mặt cô bé thôi mà.
– Tạm thời Tâm không gặp cô bé, Tâm vẫn còn đôi chút nghi ngờ cái Tâm dành cho bé vì vậy thời gian này là lúc Tâm coi lại lòng mình.
– Là tại Lý sao? Lý đã xuất hiện không đúng lúc phải không?
– Không, không phải tại Lý, nếu Lý không xuất hiện thì trước sau Tâm cũng sẽ làm vậy.
– Nghe Lý nói, đừng chạy theo hư ảo mà phải biết nắm giữ thực tế, nếu không sẽ có lúc Tâm phải hối hận đó biết không?
– Lặng lẽ trong suy tư tôi có cảm giác khó khăn lắm Tâm mới có thể tiếp tục nói: Tâm biết mình nên làm gì mà Lý.
– Ừa vậy thì tốt, Lý chỉ sợ với thái độ không dứt khoát của Têm hiện tại sẽ làm cho người ta đau khổ thì không nên.
Chìm trong im lặng cho tới khi bạn của Liên xuất hiện với vài thùng bia trên tay, và những cái gật đầu gấp gáp dành cho chúng tôi rồi tiến thẳng vào trong.
Trong chốc lát bàn tiệc đã được bày biện ngay trước mắt, có khoảng 10 người làm thành một vòng tròn khá đầy đủ, sau màn giới thiệu là cái cụng ly thật kêu mở màn cho một không khí vui nhộn bắt đầu.
Những gì về Hùng trong tôi lúc này không còn giá trị tồn tại nữa, tất cả như bị lãng quên tự bao giờ, cảm giác thật dễ chịu cứ lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, tôi vô tư cụng ly cho đến khi nghe tiếng Thúy vang lên trong lo lắng:
– Lý đừng uống nữa, mày sẽ xỉn đó.
– Thì tao vốn muốn xỉn mà, người ta bảo khi xỉn là lúc những gì trong tìm thức đến thật nhất, tao đang muốn làm điều đó để xem thử tao muốn gì và cần gì trong lúc này.
– Mày… Mày điên rồi hả?
– Nếu tao điên thì giờ này tao không ngồi đây, mày yên tâm, tao không sao đâu. Cũng là lúc này, Tâm bắt đầu có phản ứng:
– Tâm đưa Lý vào trong nghỉ nha, đừng uống nhiều quá không tốt đâu.
– Tâm mặc kệ Lý, đừng bắt Lý làm điều Lý không muốn.
– Được, vậy Tâm sẽ uống với Lý.
– Tốt, cứ thế xoay tròn trong hơi men cho đến khi tôi nghe có tiếng thắng xe rất gần ngoài cửa, mọi người đổ dồn ánh mắt ra bên ngoài, Thúy và Liên cũng đã bật dậy và bước hẳn ra, có lẽ là vị khách đặc biệt nào đó nên họ mới khẩn trương đến vậy. Tôi mặc kệ là ai, đầu óc có vẻ như quay cuồng, tôi không biết rằng mình đã tựa đầu vào vai Tâm tự lúc nào cho đến khi có tiếng reo lên từ ngoài cửa của Liên vọng vào:
– Lý ơi, anh Hùng qua nè! Tôi như không tin vào tai mình là đã nghe đến tên hắn, hắn sang đây làm gì, sao hắn lại biết tôi đang ở đây, hắn muốn gì nhỉ? Bao nhiêu câu hỏi đã tồn tại nhưng tôi vẫn ngồi yên đó như một pho tượng không hơn không kém, vô tình đưa mắt chạm phải Tâm, tôi cảm nhận nơi đó có điều gì rất lạ, phải chăng là một chút buồn bực, tâm trí rối bời tôi không thể cảm nhận được gì hơn nữa, chỉ có thể im lặng và dõi theo mọi chuyện sắp sửa diễn ra.
Hùng đã đứng ngay bục cửa, gật đầu chào một lượt mọi người, và rồi tiến đến ngay bên cạnh tôi như một việc làm hết sức bình thường, nâng ly cùng mọi người và nhất là Tâm Hùng lên tiếng phá tan sự hiếu kỳ của mọi người về sự xuất hiện của mình:
– Tôi là Hùng, bạn của bé Lý, mọi người đây chắc là bạn của chủ nhà.
– Những tiếng ừ à vang lên kết thúc cho mục chào hỏi, Hùng quay sang Tâm:
– Chú là Tâm phải không?
– Dạ phải.
– Cô bé này thật là, chắc là nãy giờ làm phiền chú nhiều rồi?
– Lý là bạn em, có gì mà phiền anh.
– Ừa, cô bé này xấu tính lắm, hôm nay lại còn ăn nhậu nữa chứ. Nghe từng lời Hùng nói cứ như là đang trách yêu một cô bạn gái ra oai với kẻ địch vậy, tôi muốn phản bác, muốn lên tiếng phá tan cái trò quỷ quái của Hùng nhưng không biết phải mở lời thế nào cho cục diện này, mọi ánh mắt đang dồn về phía ba chúng tôi như chờ đợi chuyện gì đó xảy ra, hai người họ vẫn đang đấu khẩu đầy thách thức trong từng câu nói, không hiểu từ đâu đó, một luồng cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt, nó mách bảo tôi rằng không nên im lặng nữa mà phải hành động.
Tôi như không thèm để ý đến hai người họ, nâng ly hưởng ứng mọi người:
– Lắc kêu nha, dô nào… dô… Tiếng cụng ly vang lên phá tan không khí bức bối của hai con người bên cạnh nhưng cũng chính lúc này, chiếc ly trong tay tôi bị giật đi một cách mạnh bạo và dứt khoát, đồng thời cũng là lúc Hùng nắm lấy tay tôi kéo thẳng ra cửa. Quá hiểu tình Hùng càng dằn co sẽ càng khiến hắn nổi điên lên, tôi ngoan ngoãn bước theo như một con rối không hề phản kháng. Sắc mặt Hùng giận dữ, có lẽ là sự giận dữ nhất so với từ trước đến giờ. Kéo hẳn tôi ra xe, hắn không nói lời nào, và quay ngược trở vào trong, ít phút sau tôi thấy Tâm xuất hiện:
– Lý về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
– Ủa ông Hùng làm gì trong đó mà Tâm lại ra đây.
– Không có gì, Lý về với anh Hùng đi, có gì mai mốt gặp rồi mình nói sau.
– Ừa, nhưng mà Tâm cũng phải về sớm đi nha.
– Tâm biết rồi.
Hắn đã trở ra, nụ cười tắt hẳn khi vừa chạm phải tôi nhưng cũng lên tiếng:
– Em vào chào mọi người đi rồi về.
– Sao tôi phải về với anh.
– Em đừng bướng bỉnh nữa, em nhìn lại mình coi giống cái gì, hôm nay lại còn ăn nhậu bê tha kiểu này, có chuyện gì về nhà rồi nói.
– Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết, và tôi cũng không bướng bỉnh với ai cả.
– Được, em muốn sao cũng được, nhưng ngay bây giờ em phải về.
Sắc mặt Hùng lạnh như những tảng băng và dứt khoát trong từng lời nói, tôi cũng đã thấm mệt, cũng đã muốn nghỉ ngơi, không còn chút trợ lực nào để ngang tàn với Hùng nữa, nhanh chân lặng lẽ chào mọi người sau đó để Hùng đưa về.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro