Truyện sex do một người phụ nữ kể lại
Phần 17
2020-06-14 11:39:00
Mở mắt ra khi nghe tiếng nước chảy rì rầm, không gian chỉ còn lại mình tôi, vẫn nằm yên đó tôi đảo mắt tìm xem Thúy và Hùng đã đi đâu, không thấy họ tôi cất tiếng gọi:
– Thúy ơi, Thúy, mày đâu rồi.
Từ toilet có tiếng trả lời, vậy là đã tìm được Thúy, còn Hùng, anh đi đâu rồi nhỉ, đang phân vân Thúy đã bước ra.
– Anh Hùng đi sửa xe rồi, anh dặn tao nói với mày ngủ cho khỏe đi, lát xong ảnh quay lại đón mày.
– Mấy giờ rồi Thúy, ảnh đi lâu chưa.
– Gần 8h rồi, ảnh đi từ lúc 7h lận.
– Ừa, tao biết rồi, thôi tao rửa mặt nha.
Ngồi dậy, đầu óc choáng váng như vừa lao động khổ sai trở về, tôi có cảm giác như người mình đang nóng bừng lên vậy, vệ sinh cá nhân hoàn tất, tôi bước ra và tiếp tục nằm lại, văng vẳng bên tai nghe Thúy thỏ thẻ, mày về khi nào mày qua thăm tao lại, mày có thể hứa với tao là đừng nói với ai không Lý, tao không muốn quá nhiều người biết chuyện này đâu.
– Tao tự biết cân nhắc, mày không phải lo, mà bữa giờ mày có đi làm gì không?
– Có, tao vẫn làm chỗ cũ nhưng dạo này thấy mệt quá.
– Rối mày sống có thoải mái không? Có gì thì cứ nói nha, giúp được gì tao nhất định sẽ giúp, khi nào thấy áp lực thì cứ nói tao, tao sẽ qua ngay.
Tiếng xe quen thuộc đã cận kề ngay trước cửa phòng, Hùng đã về.
– Sao anh đi lâu vậy, em với Thúy chờ muốn xỉu luôn nè.
– Hì… hì anh chạy lòng vòng tìm đồ ăn sáng, nên hơi lâu, em với Thúy ăn đi rồi mình về, cũng khá trễ rồi đó, nãy anh có gôi về cho mẹ rồi, mẹ nói tranh thủ về sớm xíu vì nhà đang có khách đặt bàn.
– Dạ.
Chào tạm biệt Thúy, tôi bước lên xe trong tình trạng mệt mỏi khôn tả, sự im lặng kéo dài đến hết con đường nhỏ:
– Em, sao tự nhiên tối qua đến giờ em ngọt ngào với anh vậy he?
– Nghe anh nói, tôi mới chợt nghĩ lại những việc đã xảy ra từ tối cho đến giờ phút này, đúng thật là tôi đã xưng em với anh, đã rất dịu dàng, đã làm rất nhiều việc mà từ trước đến giờ chưa bao giờ làm, cái mệt xâm chiếm khiến tôi không còn có thể nghĩ thêm gì nữa, tôi gục đầu vào vai anh một cách vô thức.
Nghe thoang thoáng anh hỏi một vài câu gì nữa nhưng tôi đã nhắm mắt bỏ lại tất cả, tay ôm chặt lấy Hùng để đảm bảo an toàn trên phố, đoạn đường khá xa, tôi cảm thấy người mình dường như không còn có thể chịu đựng nữa, tôi nói trong hơi thở yếu đuối.
– Hùng, em mệt quá, có thể đi nhanh hơn chút không? Xe dừng hẳn trong sự gấp gáp, Hùng bước vội xuống xe và đưa tay đặt lên trán tôi, anh dường như hoảng hốt, và đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ một thoáng, anh không nói gì nữa mà tiếp tục cho xe chạy.
Cuối cùng xe cũng dừng nhưng không phải là nhà mà là một phòng mạch tư nhân, tôi được Hùng dìu vào trong, phòng mạch rất ư là vắng vẻ, quầy thuốc có hai cô ý tá và tiến sâu vào bên trong chút nữa tôi đã thấy được vài ba vị bác sĩ trong trang phục trắng tinh, đặt tôi xuống giường theo hướng dẫn của một chị BS trẻ, Hùng tiến đến một ông BS khá cứng tuổi nói gì đó và đi thẳng ra ngoài.
Một mình nằm đó, để mặc cho họ mổ sẻ, hết đo huyết áp rồi đến xét nghiệm, và cuối cùng là truyền nước biển, tôi thiếp đi trong mệt mỏi cho đến khi được Hùng gọi dậy. Tôi thấy ánh mắt Hùng trìu mến và một cười nhẹ nhàng:
– “Cầm bọc gì đó đưa lên” – không biết em thích ăn gì, anh thấy bên ngoài có bán súp nên mua đại, em ăn đi rồi về, nước biển cũng gần hết rồi.
Một cái gật đầu và tôi cầm nó trên tay, vừa ăn vừa nói:
– Anh có mệt không, hình như tối qua anh không ngủ.
– Anh quen rồi, anh không sao đâu, Thúy có thai phải không Lý.
– Dừng và đặt hẳn ly súp xuống, sao anh biết, anh đã nghe lén em với Thúy nói chuyện phải không?
– Em làm như anh là gì không bằng mà phải nghe lén, anh nhìn Thúy nên biết thôi, nhìn Thúy thấy tội nghiệp quá em, nhìn Thúy tự nhiên anh thấy thương cảm quá.
Tôi nói như dỗi hờn và căm phẫn:
– Nhìn nên biết, anh cũng kinh nghiệm quá đó, àh quên tình trường anh lẫy lừng vậy cơ mà, vậy mà lâu nay em không biết là anh có lòng nhân từ, cũng tại những người đàn ông các anh mới tạo ra những tình cảnh như của Thúy đó thôi.
– Em nói gì giống như trách móc vậy, anh có liên quan gì đâu, tự nhiên quay qua lôi cả anh vào.
– Sẵn đây em hỏi luôn, anh với Hiền tình cảm thế nào rồi, hôm bữa nghe hai người cãi nhau ở phòng anh em giận ghê vậy đó.
– Sao là sao, tự nhiên em quan tâm đến vậy ta, anh có quyền không trả lời câu hỏi này, trừ khi em là người yêu của anh, lúc đó không cần em hỏi anh cũng tự nguyện nói với em thôi.
Cảm giác tự ái len lỏi trong con người nếu là cách đây vài hôm thì chắc là sẽ có chiến tranh diễn ra mất nhưng giờ thì không nữa:
– Không nói thì thôi, làm ớn, mai mốt có năn nỉ người ta nghe, cũng không thèm.
– Anh giỡn chút mà đã giận sao, phải công nhận Lý của lúc này trông dễ thương sao đó, nhưng mà lúc hung dữ còn đẹp hơn, thôi không giỡn nữa, nói em nghe cũng không sao, nhưng em không được có cái nhìn thiếu thiện cảm với anh như đã từng nghĩ, anh cũng là người, cũng có trái tim chứ đâu phải không? Có điều cách làm của anh không che đậy, không giả dối nên luôn bị cho là người xấu thôi.
– Giải thích nhiều quá, muốn nói thì nói đại đi, cứ khiến người ta tò mào hoài.
– Ừa, Anh với Hiền thật ra không có gì cả. Mắt mở thật to và dường như là tỉnh hẳn: Anh với Hiền không có gì, ý gì đây, thôi anh ơi, anh tưởng em là con nít chắc, chợt định nói thêm gì nữa nhưng cũng kịp ngăn mình lại và im bặt.
– Thì để anh nói từ từ, nghe xong rồi em hãy phản ứng có được không? Đây cũng là chuyện tế nhị nên anh chỉ nói sơ cho em hiểu thôi, là giữa anh và Hiền thật ra chỉ giống như một sự trao đổi thôi, chứ không hề có tình yêu gì cả, khi một trong hai không thích nữa thì có quyền tự ý chấm dứt.
– Anh… anh coi phụ nữ chúng tôi là gì mà anh nói vậy, trao đổi là ý gì đây, tôi không nghĩ là Hiền chỉ coi anh là sự trao đồi đâu, mà có lẽ Hiền đã yêu anh nên mới cư xử như vậy, với lại những gì tôi nghe được hôm đó đâu phải là nhầm lẫn, Hiền đã nói là anh nói yêu Hiền nhưng lại đang có mới nới cũ kia mà.
– Tự nhiên kêu anh nói, nói chưa hiểu đầu đuôi thế nào mà đã chuyển tông lẹ vậy rồi, cũng may là em chưa phải là người yêu của anh đó, chứ không chắc anh bị em chém mất.
– Sẽ không có ngày tôi là người yêu anh đâu, nên yên tâm về cái mạng sống của mình đi, anh nói tiếp đi.
– Làm mất hứng ghê, chuyện này rất khó giải thích, nói chung là, Hiền và anh chỉ cần nhau ở những chuyện kia thôi, và có sự thỏa thuận rõ ràng trong chuyện này, anh chỉ có thể nói vậy thôi, àh còn nữa, em còn nhớ cái người hôm trước nắm tay em giữ lại chỗ bàn nhậu không, đó là người yêu của Hiền, anh biết Hiền đang có ý đồ với em nên đã kéo em ra ngoài, vậy mà người ta không biết ơn anh còn chửi ngược lại anh nữa.
Từng lời nói một của Hùng cứ làm cho tai tôi mỗi lúc một ù đi, trên đời này lại có thứ tình dục như thế này ư, tại sao họ phải làm như vậy, và cũng ngờ ngợ nhớ ra tại sao khi vừa thấy người đó tôi lại có cảm giác quen, là vì tôi đã thấy anh ta đi với Hiền, nhưng tôi đơn thuần nghĩ rằng họ là bạn, vì Hiền không chỉ đi cùng anh ta mà cũng thường xuyên tán gẫu với rất nhiều người nữa. Cử trải dài trong suy nghĩ, tôi dường như quên hẳn quan sát Hùng cho đến khi Hùng:
– Em sao vậy, em muốn nghe, thì anh nói cho em nghe rồi đó, nếu biết nói ra em sẽ thế này thì anh đã không nói, em có cần phải suy nghĩ nhiều vậy không? Có gì đâu chứ, thời đại này là gì rồi mà những tư tưởng của em không thông thoáng gì hết vậy, em đừng chỉ nhìn về một khía cạnh người phụ nữ của em mà gán ghép điều gì đó cho anh, anh thấy mình chẳng có gì là quá đáng trong chuyện này cả, với Hiền anh không lừa dối, anh và Hiền rất công bằng và đều cảm thấy thỏa mãn cho cách làm của mình.
– Anh có thể không nói nữa được không? Em không muốn nghe nữa, anh đừng nói nữa, tôi cảm giác hụt hẫng kinh khủng theo từng lời nói của Hùng, đối với Hùng nó đơn giản và nhẹ nhàng vậy thôi sao, tôi đã từng nghe đến những chuyện thế này nhưng tôi nghĩ nó chỉ là những giả tường, nhưng không ngờ rằng nó lại đang hiện hữu ngay trước mắt tôi, và người đàn ông đang đối diện tôi là nhân vật chính trong lối sống đó.
Vị bác sĩ bước vào, cũng là lúc chai nước biển đã trút cạn những giọt cuối cùng, Hùng không nói gì và bước ra khỏi phòng, sau khi hoàn tất tôi cũng tiến ra ngoài, cơ thể còn thấy mệt nhưng cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều, Hùng đã ra xe với bọc thuốc trên tay, tôi lê từng bước chân nặng nhọc đến bên Hùng, giờ phút này tôi không còn cảm thấy Hùng đáng yêu hay ấm áp gì nữa cả, tôi lặng thinh suốt đoạn đường về nhà, xe đã dừng lại, tôi nhanh chóng về phòng và đóng sầm cửa lại, ai cũng đang bận rộn nên không để ý rằng tôi đã về, đặt mình xuống nệm, thả hồn vào trong những dòng suy nghĩ được một lát cho thoải mái, tôi nghe tiếng bước chân ngày một mạnh dần và dường như là đang tiến về phòng mình, cánh cửa được vặn ra không hề có tiếng gõ, tích tắc đã thấy Hùng bước vào.
– Đây là thuốc của em, em còn mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi thêm đi, để anh xuống dưới coi phiếu cho, sự im lặng của tôi kéo theo vài câu hỏi sau đó của Hùng nữa, tôi không còn thấy điều gì ở sự quan tâm này ngoài sự hụt hẫng từ câu chuyện lúc nãy, và Hùng đã ra ngoài trước thái độ đó.
Một mình trong căn phòng, sự ám ảnh của Thúy lại chợt đến, cảm giác như có gì đó dồn đến cơ thể thật khó chịu, rồi thêm Hùng, tôi như mộng mị trong cảm giác chìm sâu vào bóng tôi, thật nhanh chóng, tôi không muốn rơi vào tâm trạng này nữa và ngồi bật dậy, bước vào toilet chuẩn bị trước khi trở xuống nhà, vẫn còn rất mệt nhưng nếu xuống dưới sẽ dễ chịu hơn nơi này.
Mọi người đang rất bận rộn, Hùng đang mệt mỏi ghi ghi chép chép tất cả những gì mà bé Liên và Thoa mang lại, tôi biết Hùng đang rất mệt, vì cả đêm Hùng đã không ngủ và suốt đến giờ này cũng chưa chợp mắt, dù cho sức khỏe có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng nỗi, tôi tiến lại chỗ Hùng, dù rất tội nghiệp anh nhưng cũng không thể nào trở lại thái độ bình thường như đêm qua được, giật mạnh quyển sổ và ngòi bút anh đang ghi, tôi ra hiệu cho anh nhường chỗ mà không nói lời nói nào.
– Em làm gì vậy, em đi nghỉ đi, để anh làm cho, nói rồi Hùng cố gắng giành lại những thứ đó.
Tôi nhanh tay thoát khỏi tầm với của Hùng, anh mới là người phải đi nghỉ, tôi không sao, tôi không muốn anh vì tôi mà có chuyện gì đâu.
– Em sao vậy, em thay đổi nhanh thiệt đó, em thật là khó hiểu, thôi vậy anh lên đây. Hùng giậm từng bước chân giận dữ của mình lên chiếc nền vô tội và tiếng gót chân ấy cũng khuất dần cho đến khi mất hẳn.
Khách cũng đã vãng ngay sau đó, tôi đặt hai tay lên bàn và ngả đầu mình xuống cho vơi đi cái mệt, cảm giác cơ thể vẫn còn nóng ran nhưng nơi đây đông đúc không còn khiến tôi có cảm giác kia nữa, thay vào đó là sự tĩnh lặng, tạm nhắm mắt để gửi hồn vào trong hư ảo tôi liền bị cắt ngang và giật mình bởi:
– Hù… kèm một cái vỗ vai thật mạnh, tôi biết ngay đó là con bé Liên, ngồi hẳn dậy, tôi đưa mắt nhìn nó trong sự mệt mỏi kèm theo một câu trách đùa:
– Có cần mất lịch sự vậy không cưng, chỉ đang rất mệt vì vậy hổng có thời gian giỡn với cưng đâu, cưng có thể rời khỏi đây được rồi đó.
Nó mỉm cười toe toét sau câu nói của tôi, hi. Hi. Hi em biết chị Lý đang mệt mà, sáng ông Hùng có gọi về nhờ chị Yến thay thế chị, cái mặt của nó lúc này gian không thể tả, cứ nhìn tôi như thôi miên và nở những nụ cười khó hiểu.
– Em nhìn gì mà nhìn ghê vậy, bộ không có gì để làm nữa sao mà đứng đây hoài vậy trời, thôi đi làm việc đi cô, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
– Từ từ, chị Lý làm gì mờ ám sao mà đuổi em hoài dzạ, hồi tối chị Lý đi đâu vậy, sáng nay có nghe chị Yến nói, nhưng không biết có tin được không?
– Chị Yến nói thì là đúng rồi còn gì nữa mà không tin?
– Cô chú có nói gì không?
– Em đứng ở cầu thang nghe loáng thoáng chú nói với cô về chị, chú nói với cô là phải tạo nhiều cơ hội cho chị và Ông Hùng có cơ hội gặp nhau gì đó, em chỉ nghe vậy thôi, còn chuyện sáng nay thì không ai nói gì hết.
– Ừa, còn Hiền thì sao, em thấy Hiền có phản ứng gì không? Em thấy cũng bình thường thôi àh, có điều bã dậy sớm lắm, sáng nay em dậy 6h, ra ngoài đã thấy bã đứng ở ban công từ lúc nào, bã cứ như bị gì, không nói năng gì với ai hết suốt buổi sáng đến giờ, chắc tại ông Hùng với chị đi từ hôm qua giờ nên bả suy nghĩ tùm bậy đó thôi.
– Chị biết rồi, thôi em làm việc của mình đi, chị nghỉ ngơi chút nha.
– Dạ, mà chị uống gì không em làm cho, thấy chị mệt mỏi quá, tội nghiệp ghê.
– Không cần đâu, chị muốn uống gì sẽ tự lấy được.
Bé liên đã khuất sâu vào bên trong, chỉ còn lại tôi và vài bạn sinh viên, đảo mắt một vòng xem có tìm thấy Hiền không, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng, từ lúc tôi xuống đây đến giờ vẫn chưa thấy Hiền, có lẽ Hiền phục vụ bên ngoài, nghĩ vậy nên bước ra xem thế nào, vẫn không thấy Hiền.
Vẫn còn một vài bàn khách chưa về, không khí ngoài này náo nhiệt hơn bên trong rất nhiều, tôi len lỏi, thả dòng suy nghĩ vào hư không, cuối cùng cũng chọn chiếc bàn và đặt mình đúng cái nơi đã từng bị Hùng bế lên hôm trước, tôi không biết giờ đây với tôi Hùng là gì, nhưng chắc chắn một điều không có sự tồn tại của tình cảm, cái tôi dành cho Hùng không là gì cả, nếu có chăng cũng chỉ là một chút cảm mến rất nhỏ, nhưng sao lại thấy buồn vì chuyện sáng nay nhỉ, đó là điều không thể lý giải được, nó cứ ẩn sâu trong tâm trí, có cái gì đó như coi thường con người Hùng, tình dục mà lại là thứ để trao đổi mạch lạc rõ ràng như vậy ư, trong nhất thời đúng là không thể khiến người ta thông thoáng hơn khi nhìn nhận một vấn đề quá sức tưởng tượng, thà Hùng cứ trả lời đại một tình huống nào đó khả thi hơn, có lẽ sẽ dễ chịu hơn cho người tiếp nhận, một mình miên man thả hồn theo gió, tôi không để ý cô đã ngồi ngay chiếc ghế đối diện từ lúc nào:
– Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy con, con còn mệt không? Sao không ở trên phòng nghỉ mà lại xuống đây.
– Dạ, con không sao đâu cô, xuống đây con thấy dễ chịu hơn là nằm trên đó, sáng giờ chắc mệt lắm cô hả.
– Cũng bình thường thôi con, người ta đặt không nhiều lắm, rồi thằng Hùng đâu con, nãy giờ cô không thấy nó vậy, hay lại đi ra ngoài rồi.
– Dạ không, anh Hùng ngủ trên phòng, ùa sao chiều giờ con không thấy chú vậy cô.
– Chú đi nhậu trước khi tụi con về, trước khi đi chú có dặn cô nói với con tối đừng đi đâu, chú có chuyện muốn nói với con đó.
– Dạ, ủa mà cô, sao con không thấy Hiền đâu vậy.
– Nãy nó có nói cô nó ra ngoài làm gì đó, nó đi cũng lâu lâu rồi. Hết đợt khách này mình đóng cửa sớm, tối nay cô cháu mình đi lả lướt, con lên phòng nghỉ cho khỏe đi, dưỡng sức đi chung với mọi người chứ không là tối không chịu nổi đó.
– Dạ, vậy con đi nha cô, nói rồi tôi thong dong bước về quầy, ước lượng số phiếu còn lại và giao hẳn cho Thoa, trở về phòng, cơn buồn ngủ lại trực trào kéo đến.
– Chị Lý, chị Lý, dậy đi chị, dậy, nghe thoang thoảng tiếng kêu của ai đó nhưng cố gắng lắm mới có thể mở đôi mắt ra được, đó là bé Nhạn (cũng là nhân viên của quán), cô kêu em lên gọi chị đó, chị chuẩn bị đi rồi xuống lẹ nha, mọi người xong hết rồi đó. Còn mơ ngủ nhưng vẫn phải ngồi dậy và nhanh chân bước xuống cầu thang, cô cũng mới từ phòng bước ra. Mọi người đã đông đủ nhưng vẫn không thấy sự xuất hiện của Hiền, tôi thắc mắc:
– Hiền đâu Liên.
– Hôm nay chị làm sao vậy, sao cứ hỏi bà Hiền hoài thế, bã thiếu nợ chị àh.
– Đừng đùa nữa, trả lời câu hỏi của chị đi.
– Bã kêu mệt nên không đi, hình như bã cũng bị cảm hay sao ấy, ủa sao chị chưa chuẩn bị, định không đi luôn hả, câu nói của Liên vừa dứt cô đã ra tới.
– Ai không đi nào, bé Lý hả, sao không đi được chứ, cô gọi Taxi rồi, con lên chuẩn bị đi, cô và mọi người chờ.
– Con vẫn còn rất mệt nên mọi người đi đi, hôm khác sẽ đấu với mọi người hết mình luôn.
– Thôi được rồi, vậy con ăn gì không lát cô mua về.
– Dạ thôi khỏi, lát con ra ngoài kiếm gì ăn là được rồi, chứ chờ cô về chắc con xỉu mất thôi, ủa mà chú đã về chưa cô.
– Ừa, chú đang trong phòng, nhưng xỉn quá rồi, thôi chắc cũng không có gì quan trọng đâu con.
Nói rồi cô và mọi người thẳng tiến lên đường, tôi cũng trở lại phòng, chuẩn bị một chút và đi ăn.
Bước chân nhẹ nhàng không quên nhìn sang phòng Hùng, Cửa đã đóng, có lẽ Hùng ra ngoài lúc tôi còn say ngủ, một mình cứ từng bước giữa phố xá rộn ràng, tôi ăn đại chút gì đó rồi về.
Kéo nhẹ nhàng chiếc hàng rào, tôi lặng lẽ từng bước chân, cuối cùng cũng lên đến được ban công, nhấc chiếc ghế ra và một mình tận hưởng cái cảm giác của bóng đêm, có lẽ Hiền cũng không có ở phòng, vì cửa phòng lặng thinh, chỉ có mình tôi giữa cái không gian rộng lớn, tự nhiên thấy trống trãi đến kỳ lạ.
Cảm giác buồn khiến tôi nghĩ đến Thúy, có lẽ giờ này Thúy rất cô đơn, bước vội vào trong cầm lấy chiếc điện thoại, tôi bắt đầu dò danh bạ, tôi biết chỉ với khả năng của tôi không thể làm gì được cho Thúy, tôi biết rằng Thúy sĩ diện với tất cả mọi người, nhưng mặc kệ, cứ giúp Thúy trước rồi sẽ tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro