Truyện loli

Phần 55

2022-04-22 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 55
Từ chợ đi ra ngoài, trừ anh Nhàn thì tay đứa nào cũng khệ nệ xách đủ thứ túi to túi nhỏ. Có những người bán dạo mời tụi nó mua mấy cái giỏ xách may bằng bao tải thức ăn gia súc, nhưng anh Nhàn dẫn cả đám vô một tiệm ở đầu chợ và chỉ tụi nó mua 3 giỏ xách giống vậy nhưng to hơn nhiều, để tụi nó dồn hết đồ đã mua vô trong 3 giỏ bự như vậy rồi xách ra bãi gửi xe.

Cả đám lấy xe chạy về nhà nghỉ gửi đồ vừa mua được. Sau đó mấy chiếc xe lại theo sau anh Nhàn chạy đi tới chỗ cái đảo nằm giữa hồ, giữa rừng như anh nói lúc nãy.

Đường đi tới chỗ này khá xa, còn xa hơn cả đường đến núi Lang Biang hôm qua nữa.

Chạy một đoạn thì cả đám bắt đầu thấy rừng thông, và từ đó trở đi chỉ thấy toàn cây thông mà không có cây gì khác mọc xen kẽ. Đường đi rất đẹp khiến cho không những ba đứa nhỏ mà cả anh Đen cũng nhiều lần kêu lên thích thú.

Cảnh đẹp như vầy thì không thể nào thiếu những lần dừng xe lại bất chợt để chụp hình. Việc dừng xe này thường xuyên đến nỗi đã qua 1 giờ trưa mà tụi nó vẫn còn đang ở trên đường. Cũng may là cái nắng giữa trưa trên Đà Lạt hầu như chẳng ảnh hưởng tới ai, khí trời vẫn trong lành, cảnh vật vẫn yên tĩnh, rừng thông vẫn xanh um, không khí lại còn lành lạnh nữa, chứ không hề nóng cháy da như dưới Sài Gòn.

Con đường nhựa phẳng phiu uốn lượn giữa một bên là rừng thông xanh ngắt trải dài lên đồi cao, một bên là hồ nước tĩnh lặng và mát rượi.

Tới đây anh Nhàn lại dừng xe, và cả đám lại tấp vô lề theo anh.

Anh Nhàn lấy máy chụp hình từ trong ba lô ra, rồi lại chụp cảnh, chụp cho đám nhỏ. Xong anh giơ máy lên canh góc chụp, và nói với con Loan…

– Con đường chỗ này uốn lượn đẹp lắm. Em đứng giữa tim đường để anh chụp cho.
– Yeah!

Con Loan hớn hở làm theo, nó chưa bao giờ chê khi được làm mẫu chụp hình hết.

Thế là mấy đứa con trai còn lại đứng ra sau lưng anh Nhàn, nhìn ké vào màn ảnh trên máy chụp hình của anh, nhìn anh chụp cho con Loan đủ kiểu.

Sau khi chụp xong các kiểu phổ thông, anh bắt đầu tạo dáng cho con nhỏ ngồi xổm ngay bên trên tim đường, váy vén hết lên trên, để cái bướm loe ra như đang “hứng” lấy vạch tim đường “chạy xuyên” qua đường chẻ.

Góc chụp này của anh rất “độc”, vì cả đám đang bu sau lưng anh nhìn thấy tim đường cong cong kéo dài từ cạnh dưới khung hình, chạy lên “xuyên” qua đường chẻ giữa hai múi bướm múp míp của con nhỏ, kéo dài đến hậu cảnh khung hình, vòng vèo khuất sau rặng thông. Bướm con nhỏ như sáng hẳn lên dưới ánh nắng rực rỡ đang chiếu vào, hai “múi” dầy múp míp khiến cho cả 3 thằng đứng coi lẫn anh Nhàn cầm máy chụp hình phải liên tục nuốt nước bọt.

Sáng giờ cả đám đều chỉ mới làm 1 phát, trừ anh Đen “bơm” được cho con nhỏ 2 lần. Nhưng sau khi chạy đi ăn sáng, sau đó là dạo chợ mua đặc sản, và nãy giờ lang thang trên đường, đối với mấy thằng con trai sung sức kia thì cũng gọi là khá lâu rồi, dư thời gian “sạc đầy” lại năng lượng cho hạ bộ tụi nó. Cái lần “bơm sữa” cho con nhỏ hồi sáng với tụi nó lúc này… đã chìm vào trong ký ức xa xăm.

Bây giờ nhìn con nhỏ phô bướm ra trước máy ảnh thì đứa nào cũng nứng bừng bừng như lâu lắm rồi không được chơi con nhỏ. Thằng nào thằng nấy cũng đều nuốt nước bọt ừng ực như đang uống bia, trước quần đứa nào cũng độn lên cao như cái lều.

Tụi nó chỉ ước được tấp đại vô đâu đó để chơi con nhỏ cho thỏa thích, hoặc ít ra cũng có thể “chấm mút” chút đỉnh trước khi về nhà nghỉ, nhưng khổ nỗi con đường quanh co xuyên qua những đồi thông và hồ nước này cứ kéo dài mãi không biết bao giờ mới đến nơi. Dù đang nứng như điên, nhưng cảnh đẹp trên con đường này cũng khiến tụi nó phần nào dịu lại.

Đoạn đường này nghe anh Nhàn nói là đẹp nổi tiếng, nên lác đác vẫn có xe cộ của du khách qua lại, nên đi cả một lúc lâu mà tụi nó vẫn không tìm được chỗ nào đủ kín đáo để lôi con nhỏ vô “tranh thủ” được.

Rừng thông có nét đẹp rất riêng, chụp hình rất thích, nhưng đối với mấy đứa đang nứng bừng bừng này thì đúng là khó xử, vì cây thông chỉ mọc lá trên ngọn, còn dưới gốc lại trống trơn, cả một vùng rộng lớn đều trống trơn, không chỗ nào đủ kín đáo để mà “thậm thụt” cả. Thậm chí một số nơi lá thông khô rơi dầy đặc khiến cho cỏ cũng mọc không nổi. Nên vừa chạy xe tụi nó vừa đành nhìn cái bướm “mọng nước” của con nhỏ “sấp mặt lone” xuống yên xe sau lưng anh Nhàn mà chết thèm. Cả đám con trai chỉ mong sao cho nhanh tới chỗ nào đó, chứ chạy xe và nhìn con nhỏ “ngọt nước” như vầy mà không “ăn” được thì đúng là tra tấn.

Khổ nỗi, anh Nhàn là dân mê nhiếp ảnh chính hiệu. Cứ chạy xe một đoạn thấy cảnh nào “được” là anh dừng lại, và chỉ chụp đúng một kiểu ảnh “tim đường và cái khe”. Chỗ nào cũng chụp đến tận mười mấy ảnh rồi anh mới cảm thấy hơi hơi vừa ý, lúc đó tụi nó mới được lên xe đi tiếp. Cả đám còn lại đều thấy ảnh nào cũng như nhau, nhưng anh Nhàn giải thích rằng chỉ cần ánh sáng thay đổi một tí xíu, sáng hơn hay tối hơn, hoặc góc nghiêng của ánh sáng đổi một tí là mọi thứ khác hoàn toàn, chứ chưa nói gì đến tiền cảnh, hậu cảnh, hay biểu hiện trên mặt con nhỏ lúc đang phô diễn.

Cả 3 thằng còn lại dù không nói ra nhưng trong bụng cũng đều than trời đây là tour phượt chứ đâu phải một photo tour cho dân nhiếp ảnh mà anh cứ chụp hoài thấy sợ luôn.

Cũng may sau cả chục lần dừng xe, cuối cùng anh Nhàn cũng chụp ra được một đống ảnh ưng ý với cái bướm của con nhỏ, lấy được vào khung hình những sợi lông mu mới nhú mỏng manh dưới ánh sáng vàng ươm xuyên qua rừng thông, hay chụp cận cảnh lỗ thịt đỏ hồng loe tròn ra của con nhỏ khi nó đang ngồi xổm trên đường, hai tay vạch hai mép cho rộng ra, nên sau đó anh lên xe dẫn đường chạy thẳng một mạch mà không dừng lại nữa, khiến cho cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.

Càng chạy tụi nó càng thấy mình đi vào vùng sâu vùng xa, xung quanh chỉ toàn là đồi, núi, rừng thông, mà lại chẳng thấy một cái nhà nào. Thậm chí không có một cái rẫy cà phê nào hết luôn, cho nên hồi ban đầu thấy rừng thông tụi nó còn phấn khích, dừng lại chụp hình nhiều lần, nhưng cứ chạy giữa rừng thông như từ nãy tới giờ thì cảm giác bị đơ luôn rồi, lại thấy cây thông cũng bình thường như cây khác thôi, bởi vì quanh đây nó quá phổ biến, thậm chí có phần đơn điệu. Cảnh vật nhìn đã quen mắt, tuy nhiên bầu không khí trong lành và tươi mới vẫn luôn khiến cả đám cảm thấy sảng khoái, nhất là mùi nhựa thông thơm thơm trong cái se lạnh của núi rừng đất đỏ bazan thì gần như là đặc sản độc quyền của Đà Lạt, không thể tìm được ở nơi nào khác.

Đường qua vùng này có rất nhiều đèo dốc quanh co, khúc cua dầy đặc, hết lên lại xuống, thử thách tay lái của các tài mới và… chưa có bằng lái là 2 thằng Bi – Bo. Cũng may anh Nhàn chạy xe không nhanh, cũng không chậm, đúng chất nhàn nhã như cái tên của anh, nên cả đám cứ thế mà chạy theo sau.

Chạy thêm một đoạn thì rừng thông bắt đầu bị thay thế bằng cây lá rộng, xen kẽ lác đác là vườn tược của người dân lẫn vào những vạt rừng vừa mới phá, gốc cây vẫn còn dấu hiệu bị cháy nham nhở.

Đến đây anh Nhàn ra hiệu cho cả đám đi chậm lại, rồi anh rẽ trái chạy vào một con đường đất đỏ, hai bên là những rẫy cà phê xen lẫn những mảng rừng thưa còn sót lại.

Cả đám chạy chừng 10 phút thì thấy một cái hồ nước rất to hiện ra ngay trước mắt. Hồ này to gấp mấy chục lần cái hồ ở thác trong rừng nhà anh Đen. Đứng từ trên đỉnh dốc nhìn xuống mà vẫn không thấy hết cái hồ. Nước hồ xanh ngắt, hơi lạnh từ hồ thổi lên khiến tụi nó rùng mình, dù lúc này đã quá trưa.

Anh Nhàn dừng xe lại, giơ tay chỉ cái đảo nhỏ xanh um giữa hồ và nói…

– Mình ăn trưa chỗ này nè mấy đứa.
– Anh định nói là ăn chiều luôn hả?
– Khà khà. Bây giờ là 2 giờ mấy, ra đảo gọi món xong, tới khi được ăn thì chắc cũng là ăn xế luôn rồi.
– Làm cách nào qua đảo đây anh? Bơi qua giống như ở nhà anh đen hả?
– Haha… Chỗ này có đò nha, không phải bơi.
– Vậy đi thôi mấy anh! Bánh mì xíu mại, bánh giò, với sữa chua phô mai đi đâu hết trơn rồi. Em đói!
– Anh cũng đói. Đi thôi!
– Let’s go!

Cơn đói khiến cả đám chỉ muốn đi cho tới nơi chứ không đứa nào lấy điện thoại hay máy chụp hình ra chụp cảnh gì nữa hết, mặc dù góc chụp từ trên cao xuống mặt hồ rất đẹp.

Cả đám đổ dốc theo con đường vòng vèo thêm một đoạn thì đến mép nước. Ai cũng ồ lên thích thú khi thấy một cây sộp hay cây đa gì đó ngay sát mép nước, gốc rất to, có vẻ đang thay lá, chỉ còn cành nhánh trơ trụi và những búp non đỏ au ngoài chóp cành, in bóng xuống mặt hồ nước xanh như một bức tranh thủy mặc. Ngay dưới gốc cây có buộc mấy cái thuyền gỗ nhỏ, đáy bằng, có gắn bảng hiệu của quán ăn trước mui, chắc dùng để chở khách qua đảo ăn uống. Dưới mặt hồ có thuyền đang chạy chở khách ra vô đảo, trông khá tấp nập.

Anh Nhàn chỉ cái hồ và nói…

– Hồ này nhìn vậy chứ nó dài lắm, dài nhiều cây số lận đó.
– Ồ! Vậy là đằng kia vẫn còn nữa hả anh?
– Đúng rồi, người ta có thuyền dịch vụ chở khách đi dọc cái hồ này ngắm cảnh đó. Mất từ nửa tiếng tới 45 phút một chuyến lận, vậy thì em thử tưởng tượng cái hồ này nó dài bao nhiêu.
– Wow! Đã ghê! Lát mình có đi tour đó không anh?
– Để dịp khác đi, sợ ăn uống xong cũng tới chiều rồi, mình còn lo quay về trung tâm, chứ đường này không dám đi ban đêm đâu.
– Eo, đường rừng này mà chạy ban đêm thì chắc sợ lắm.
– Ừ, thỉnh thoảng vẫn xảy ra vài vụ cướp giật ở đây đó.
– Thôi thôi, mình nhanh ra đảo đi anh!
– Ha ha. Nói vậy thôi chứ mình còn đủ thời gian mà, lo gì. Giờ gửi xe trước đi.
– Dạ.

Cả đám sau khi gửi xe vô nhà dân gần đó thì đi xuống đò của quán, và được chở ra đảo.

Chiếc đò được thiết kế với đáy bằng, có ghế để ngồi như những chiếc thuyền du lịch sông nước miền Tây, có cả mái che nên ngồi mát rượi.

Đò chạy chầm chậm, lướt nhẹ trên mặt nước xanh ngắt tạo cơ hội cho tụi nó nhìn ngắm mặt hồ rộng thênh thang. Không rõ đây có phải là cách mà quán giúp khách thư giãn trước khi ăn hay không, nhưng phải mất hơn 10 phút tụi nó mới ra tới đảo mà không đứa nào cảm thấy phiền chút nào, mặc dù bụng đang đói meo.

Thuyền cập vào bờ, cả đám bước đi trên những miếng ván gỗ được trải từ mép nước lên tới mặt đảo. Vừa đi vừa tránh một tốp khách đang đi xuống thuyền. Mùi bia rượu nồng nặc tỏa ra từ nhóm khách nam đang trò chuyện rôm rả khiến con Loan phải nhăn mặt. Nó thậm chí có cảm giác buồn nôn đến nỗi phải đưa tay bịt miệng lại để không phải nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong bao tử ra ngoài. Đối với một đứa con gái nhỏ như nó thì mùi bia, rượu thịt phả ra từ hơi thở của đàn ông là cái gì đó rất kinh tởm, không thể chịu đựng nổi.

Thằng Bo đi sau thấy vậy liền đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng em, rồi nó vuốt vuốt mấy cái vào lưng con nhỏ và hỏi…

– Mùi ghê quá hả em?
– Phù phù. Dạ.
– Em thấy đỡ chưa?
– Đỡ rồi anh. Phù phù. Lên tới đây hết mùi rồi.

Anh Nhàn nhìn con Loan vẫn còn đang đưa tay bịt miệng bịt mũi, rồi nói…

– Anh là con trai mà còn thấy cái mùi đó kinh khủng, cho nên anh hiểu em!
– Dạ, sém chút nữa em nôn ra hết rồi.
– Ừ, thôi ráng đi, ở đây có hoa quá chừng kìa, em chạy tới ngửi hoa đỡ đi.
– Dạ. Hí hí…

Con nhỏ hí hửng đi tới cạnh một cây sứ đại có mấy chùm hoa màu vàng nghệ đang nở ra rất đẹp và thơm ngát, rồi đưa mũi vào đó ngửi mấy lần rồi kêu lên…

– Hoa này thơm ghê đó mấy anh!
– Ồ! Cái này hiếm nè! Bình thường hiếm có hoa nào màu vàng nghệ đậm như cây này. Chắc là giống mới người ta sưu tập được.
– Anh cũng biết chơi cây cảnh nữa hả anh Nhàn?
– Có chứ! Nhà anh đất rộng mà, cũng có trồng sứ này, nhưng mặt hoa vàng ươm như vầy thì lần đầu tiên anh thấy đó.

Cả đám đang cầm trồ bu quanh mấy cây sứ giống hiếm cùng anh Nhàn, chợt có người của quán ra tiếp.

Anh nhân viên hỏi anh Nhàn…

– Mấy anh đi bao nhiêu người vậy?
– Năm người em!

Thanh niên phục vụ đó nhìn nhìn con Loan đang hớn hở vin mấy cành hoa sứ xuống để ngửi, rồi quay lại nói với anh Nhàn…

– Dạ, mời mấy anh đi theo em nha!
– Rồi. Em đi trước dẫn đường đi.

Nói xong cả đám đi theo nhân viên phục vụ đó, còn thằng Bo thì phải kéo tay con nhỏ rời khỏi những cành hoa sứ mà có vẻ nó đã mê mẩn luôn rồi.

Tụi nó vừa đi vừa ngắm cảnh, ngắm hoa trên đảo.

Chắc là chủ quán trên đảo rất yêu hoa nên trồng rất nhiều loại hoa khác nhau. Tụi nó thấy cúc Uyên Minh cánh trắng muốt, nhụy vàng mọc thành những luống to dọc lối đi, hoa sao nhái tím, hồng, vàng mọc thành nhiều cụm to, hương thơm bay khắp con đường khiến cả đám thấy rất sảng khoái và tươi mới. Trên đảo còn có hoa Mua Thái mọc thành từng lùm cây bụi cao hơn đầu người, hoa rất to, nở ra cả chùm tím ngắt không thấy lá đâu. Rồi những giàn dây leo trồng hoa rạng đông màu vàng cam rực rỡ, đặc trưng của Đà Lạt. Và xứ lạnh này không thể thiếu hoa hồng, nhất là những giống hồng dại được cho mọc theo giàn, rũ bông xuống thành từng chùm màu hồng phấn đầy quyến rũ. Nếu không được nói trước đây là một quán ăn nhậu, thì không ai nghĩ một đảo đầy hoa lãng mạn như vậy lại có liên quan gì đến cái chốn trần tục kia.

Con Loan cứ như một đứa con nít lạc vào xứ thần tiên. Vốn rất yêu hoa, nên khi thấy đâu cũng đầy hoa nở rộ thì nó cứ hết ngắm bên này, lại nhìn bên kia, liên tục trầm trồ và xuýt xoa như tiếc rẻ vì không thể thưởng thức hết toàn bộ cùng một lúc. Nó thấy mọi người ai cũng đi lẹ quá nên quýnh quáng nói với anh Nhàn…

– Anh Nhàn ơi! Hoa hồng đẹp quá kìa anh! Hoa sao nhái nữa! Trời ơi hoa hồng vàng này đẹp dễ sợ! Chụp hình cho em đi anh!
– Haha… Coi em quýnh lên kìa! Đợi chút ăn xong, hoặc trong khi đợi ra món thì mình ra chụp hình sau. Giờ đi theo người ta tới chòi trước đã, gọi món trước. Không có người dẫn đi thì mình lạc luôn đó. Đảo này rộng lắm.
– Dạ. Trời ơi! Hoa móng rồng kìa! Lần đầu em thấy có chùm hoa xanh dương đậm mà đẹp hoàn hảo như vậy á! Trời ơi! Đẹp quá, hí hí…
– Haha… Rồi rồi, lát nữa chụp hết. Em yên tâm!
– Yeah! Em thích anh rồi đó. Chọn quán đẹp dễ sợ, hí hí…
– Anh biết em thích hoa nên cố tình chọn chỗ này mà.
– Sao mày biết chỗ này hay vậy Nhàn? Nhà tao lên Đà Lạt có chín chục cây, đi hoài luôn mà đó giờ không biết ở đây có quán hay như vậy á.
– Hà hà… Thổ địa nhiều khi cũng không rành bằng dân phượt đâu mày. Chỗ nào thổ địa chưa chắc biết, dân phượt cách xa có khi cả ngàn cây số lại biết rõ như lòng bàn tay luôn.
– Ờ. Mày nói có lý á. Để sau này tao cũng phải theo trend này mới được. Xưa giờ cứ thấy đám phượt đi vô rừng hay ra biển, mà quê tao hai cái đó có đủ luôn, chán luôn rồi nên tao không có đi.
– Haha… Đi đi! Còn nhiều cái hay để coi mà, không chỉ có rừng với biển như Phan Rang đâu.

Cả đám nói tới đây thì thấy anh nhân viên đi trước bỗng rẽ trái vô một con đường nhỏ, mặt đường đóng bằng ván gỗ nhô lên khỏi mặt đất chừng mấy tấc.

Đi một đoạn cong cong trên con đường lót gỗ đó thì cả đám vô đến một cái chòi cách ngã rẽ chừng hơn chục mét. Hai bên đường trồng hai hàng trúc đào hồng rậm rạp, cao quá đầu người, đang bung hoa rực rỡ trên đầu cành. Từng chùm hoa trổ ra sai đến nỗi trĩu nặng cả cành cây xuống cong cong, như chào đón những vị khách tớ chơi và ngắm hoa.

Con Loan lại nhảy tưng tưng lên lần nữa, tà váy siêu ngắn bay phấp phới, để lộ cặp đùi trắng muốt và thẳng tắp, cùng cặp mông tròn trắng phau và trụi lũi của nó tưng tưng, nẩy nẩy lên theo mỗi cái nhún nhảy, khiến cho mấy con trym của đám con trai muốn bung ra khỏi đáy quần, đồng loạt nổi loạn, muốn chui vào trong cơ thể còn nhỏ.

Đám con trai cường tráng thì chỉ nghĩ được tới sex như vậy thôi, còn trái tim yêu hoa cỏ của con bé thì lại sắp rớt ra khỏi lồng ngực và tan chảy luôn rồi. Nó hết nhìn bên trái, rồi ngó bên phải, nhìn những chùm hoa hồng rực, sai đặc trĩu cả ngọn cây xuống mà hớn hở. Hương thơm nhẹ nhàng và ngọt như mùi phấn khiến cả người nó như lâng lâng hẳn lên, vì loài hoa này chẳng những màu sắc nữ tính, mà lại mang một mùi hương cũng rất “con gái”: Hương phấn.

Thấy con nhỏ lúc này gần như đã vui đến quên luôn mục đích chính đến đây rồi, anh Nhàn cười nói…

– Mình vô nhận chòi, rồi order món ăn trước đi mọi người. Xong rồi ra chụp hình sau.
– Yeah! Order nhanh nhanh đi anh. Kêu đại món nào cũng được. Hí hí…
– Haha… Coi bé gấp chụp hình ghê chưa! Order món ngon chứ kêu đại sao được. Vô đây hết đi mấy đứa. Đừng chụp hình nữa, người ta đang chờ mình kìa.

Anh Nhàn nói vậy hai thằng Bi – Bo mới đút điện thoại vô túi quần, rồi leo lên bậc thang gỗ bước vào trong chòi.

Anh Đen thì đã vào trước và ngồi xuống sàn rồi, mà không ngắm hoa đến lần thứ hai. Theo góc nhìn của anh thì quanh đây chỉ trồng hoa cỏ, và chủ yếu là “cỏ”. Anh chỉ nhìn “thấy” những cây to gỗ quý lâu năm thôi, những cây gỗ có thể cưa xẻ làm những vật dụng bằng gỗ quý như cái bệnh nghề nghiệp vẫn theo anh đến giờ. Còn những cây thân thảo này trong mắt anh “không có giá trị gì” hơn cỏ cây bình thường cả.

Cả đám đã kéo hết vào trong chòi và đều bắt đầu ngước nhìn xung quanh. Chỗ này được đóng kiểu nhà sàn, nền làm cao hơn mặt đất chừng một mét, hoàn toàn bằng gỗ, mái tranh dầy nhìn rất mộc mạc, dân dã.

Anh Đen nhìn một vòng rồi phán ngay…

– Toàn gỗ tạp gì đâu không!
– Haha… Chứ anh tưởng người ta sẽ mua gỗ trắc đỏ, hay cẩm chỉ nhà anh về dựng chòi bán quán chắc?!
– Ờ ha! Hè hè… Bệnh nghề nghiệp em ơi.

Cả đám ngồi xuống sàn gỗ khá sạch sẽ, rồi cầm mấy cuốn menu lên coi.

Anh Nhàn nói…

– Có đồ rừng á. Ai muốn ăn không?
– Ăn gà nướng đi anh Nhàn.
– Gà nướng ăn với nếp trong ống tre á.
– À. Gọi là cơm lam. Món đặc sản ở quán này đó.
– Dạ. Ăn hai cái đó với nhau hợp lắm. Hí hí…
– Được đó. Vậy 1 con gà nướng với mấy ống cơm lam cho 5 người nha em!
– Dạ. Anh cứ đặt đi, em ghi lại. Mà mấy anh đặt dùm một lần nha, vì quán tụi em khi khách order mới chế biến, nên khá lâu. Nếu lát nữa khách mới gọi tiếp thì sợ phải đợi thêm đó.
– Ok, anh tới đây một lần rồi nên biết mà. Giờ ăn gì nữa hả mấy đứa?
– Em thèm cơm. Có món như cá kho tộ không ta?
– Quán có món cá hồ kho tộ với tóp mỡ đó em!
– Được được. Mà cá hồ là cá gì vậy anh?
– Cá đủ loại do người dân đi lưới được đó em.
– À. Vậy món đó đi. Ăn với canh chua được không mọi người.
– …

Cuối cùng cả đám order gà nướng, cơm lam, cá kho tộ với tóp mỡ, canh chua cá lăng, ba rọi chiên giòn, thịt bê xào hành – cần Tây, cơm thố. Thêm một món canh giò heo hầm hoa A – ti – sô vì nhân viên phục vụ có giới thiệu đó là món trong ngày của quán.

Order đồ ăn và nước xong, cả đám liền ùa ra ngoài chụp hình.

Con Loan là đứa vui nhất lúc này, nó cứ hớn hở ưỡn bộ ngực tơ của mình lên khi đứng dưới những khóm hoa cho mấy anh chụp hình. Khi đi ra khuôn viên chung của đảo, tụi nó mới thấy mỗi một ngã rẽ vào một cái chòi đều được trồng một loài hoa khác nhau. Nhưng khi con Loan đi sâu vào trong những ngã rẽ cong cong đó để chụp hình với hoa thì anh Nhàn vội kêu lại và nói…

– Mình chỉ nên chụp ở ngoài lối đi chung thôi, em đừng đi sâu vào trong đó ảnh hưởng đến sự riêng tư của người ta.

Con Loan phải đi ra mà cảm thấy tiếc rẻ. Những con đường cong cong mà hai bên đều trồng đầy hoa như vậy, nếu đi thật sâu vào trong để chụp thì lên hình rất đẹp. Nhưng nó tiếc vậy thôi chứ ở ngoài lối đi chung vẫn còn rất nhiều loài hoa khác nhau để mà chụp. Ở đây có thể nói là không có gì ngoài hoa.

Đảo này được thiết kế với một vài con đường nhỏ chạy vòng quanh khuôn viên đảo, hai bên là những lối rẽ vào các chòi biệt lập, lối rẽ cũng được làm so le với nhau như dạng xương cá, cong cong với rất nhiều cây và hoa rậm rạp hai bên lối đi. Đứng ở đầu ngã rẽ thì gần như không thể thấy cuối con đường, tính riêng tư của từng chòi được đảm bảo tối đa.

Cả đám vừa chụp vừa thấy nhân viên phục vụ lăng xăng, chạy tới chạy lui trên lối đi chính. Người thì bưng bê đồ ăn, người bưng nước, người thì dọn dẹp chén bát. Thậm chí tụi nó thấy những nhóm khách từ trong những chòi cá nhân đó đi ra, có nhiều khách nam đã say bí tỉ, kề vai bá cổ những những cô gái ăn mặc hở hang, tóc tai hơi mất trật tự…

Thấy cảnh này hai thằng Bi Bo và anh Đen mới hiểu tại sao anh Nhàn không cho con Loan chạy vô những ngã rẽ đầy hoa sâu hun hút đó. Chỉ có con Loan vẫn chưa biết gì, cứ thấy chỗ nào có nhiều hoa đẹp là nó lại cứ muốn vô chụp, để rồi bị anh Nhàn kêu quay lại liên tục.

Tụi nó lang thang chụp được hơn nửa đảo gì đó, thì có một nhân viên phục vụ chạy tới và nói…

– Thức ăn tụi em đã bắt đầu dọn lên rồi, em mời anh chị quay lại thưởng thức cho nóng.

Thế là cả đám quay lại chòi của mình, nhưng có đến mấy cái ngõ trồng hoa trúc đào. Cuối cùng chỉ thằng Bo nhớ ra, hình như lúc dắt cả nhóm vô chòi, anh nhân viên đã chỉ cho tụi nó số chòi là 11 gì đó. Sau khi đi vô trong thì tụi nó xác định đây đúng là chòi của mình rồi, và đồ ăn đã được dọn đầy đủ ở trên sàn.

Quán này được thiết kế theo style của người dân tộc cho nên trong chòi trống trơn, không có bàn ghế gì hết, mà cứ ngồi thẳng dưới sàn và ăn thôi.

Anh Nhàn liền lấy tiền ra thanh toán theo hóa đơn của quán cho nhân viên phục vụ. Ở đây dọn đồ ăn ra một lần và thu tiền ngay lập tức, chứ không thu sau khi khách đã ăn xong như những quán bình thường khác. Có lẽ họ làm vậy để đảm bảo cho khách sự tự do tuyệt đối trong mỗi chòi, còn tự do để làm gì thì có lẽ quán cũng mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.

Đang đói bụng nên cả đám liền ngồi xuống và bắt đầu chiến. Những khúc cơm lam đã được quán lột vỏ sẵn được anh Đen bẻ ra thành từng khúc, đưa cho mỗi đứa. Xôi chín vừa đủ, hạt xôi vẫn còn búp chứ không nở bung, từng hạt xôi bóng lưỡng, thơm mùi ống tre tươi ngấm vào trong hạt nếp, khi cắn vô miệng thì rất dẻo, ngọt, và thơm mùi nếp mới. Đồ ăn kèm tất nhiên không thể thiếu gà nướng xa lửa, da gà được hong khô trong thời gian dài và rất giòn, vàng rộm, thịt lại mềm, ngọt, khi ăn chấm với muối lá é khiến cho không chỉ mấy đứa nhóc, mà cả anh Đen là dân chuyên ở rừng cũng phải trầm trồ khen ngon.

Vừa nhai đầy một miệng, anh Nhàn vừa nói…

– Món gà nướng mọi này coi vậy mà làm cực lắm đó mấy đứa.
– Cực sao anh? Nắng cực quá hả?
– Sặc. Bậy nha Bi! Khà khà! Nhưng mà anh cũng đang thấy vậy nè, hí hí… Đợi tí nữa ăn xong rồi… hè hè…
– Chỉ có anh mới hiểu lòng em! Há há…
– Giỡn thôi, quay lại đồ ăn đi. Khà khà… Xưa giờ mọi người cứ nghĩ là nướng mọi thì không cần ướp gia vị gì hết ngoài tí muối, rồi chỉ gác lên lửa và nướng cho chín thôi, đúng không?
– Thì vậy mà anh. Mấy quán ăn ở Sài Gòn hay có chim cu đất, bồ câu nướng mọi á. Hồi đó má dắt tụi em đi ăn hoài, mà dai nhách với dở ẹc hà.
– Khét nữa, há há…
– Nướng mọi kiểu đó là người Kinh mình hiểu sai nên mới vậy đó. Chứ người dân tộc họ ăn uống cũng tao nhã lắm. Gà vịt, chim gì đó người ta vặt lông, làm sạch rồi chỉ ướp tí xíu muối, sau đó kẹp vô cây và để xa đống lửa cho không bị cháy, hay ám mùi khói gì hết. Nướng bằng hơi nóng gián tiếp, từ từ trong suốt từ một đến 3 tiếng mới xong, tùy con chim hay gà vịt to nhỏ như thế nào, như con gà mình đang ăn nè.
– Wow! Lâuuuuu dữ!
– Đúng rồi. Người Kinh mình, nhất là các quán đại trà ở Sài Gòn họ đâu chịu mất thời gian dài như vậy, rất hao tốn củi lửa, lại không có làm trước vì sợ bán không hết thì phải bỏ đi. Nên đợi có khách đặt món họ mới bỏ lên nướng xèo xèo thật nhanh, bên ngoài gần cháy luôn mà bên trong vẫn còn dai, còn ướt, thậm chí trong xương còn máu đỏ nữa. Vậy là không đúng tinh thần của món nướng mọi này rồi.
– À! Thì ra! Măm măm… Đúng là để ý kỹ em mới thấy thịt gà này khô, nhưng không khô xơ, mà chất ngọt như được rút lại, cô đặc vô bên trong sớ thịt, trong mềm mà ngoài da lại rất giòn.
– Nướng chín vàng giòn như này luôn mà lại không có tí mùi ám khói nào hết, chỉ nghe mùi thơm của gà thôi. Hay thật đó!
– Nó đó! Cho nên món này là đặc trưng của người dân tộc, mà ở Sài Gòn chỉ một số quán lớn, đắt tiền và luôn đông khách thì họ mới làm đúng chuẩn thôi, vì phải nướng sẵn trước đó rất lâu chứ không làm ngay khi khách đặt được.
– Vậy là quán tụi em đi ăn hồi đó là quán dỏm rồi.
– Chắc luôn! Haha…

Vừa ăn vừa tám, cả đám “dạo” qua hết sạch món gà nướng – cơm lam, bắt đầu qua tới các món ăn cơm.

Cả bốn thằng đều cắm đầu ăn, cầm đũa, bưng chén húp sùm sụp, miệng nhai rau ráu như bốn cái máy xay công suất lớn.

Con Loan ăn đã rất mạnh miệng so với bạn bè cùng lứa, nhưng không có cửa so với mấy anh, nên nhìn cái cảnh nó ăn rất “thanh” mà mấy thằng con trai đến khi buông đũa ra bỗng thấy… “nắng cực” quá chừng. Đồ ăn còn mỗi thứ một ít, con nhỏ cứ từ từ mà gắp, vì ăn chậm hơn mấy anh nên nó chưa ăn xong nữa. Cách nó ngồi dưới sàn mà hai chân cứ lâu lâu co lên, khoe nguyên cái bướm non dưới váy càng làm đám con trai “điên tiết”.

Thậm chí không đợi được đến lúc con nhỏ ăn xong, thằng Bo đã nằm xuống sàn, trường cái đầu vào giữa hai chân con nhỏ rồi tìm cách le lưỡi liếm lone con em.

Con Loan kêu lên “ứ ứ”, trong miệng vẫn còn đồ ăn.

Thằng Bi cười hè hè nói…

– Em cứ ăn đi, còn anh thì “ăn” em, nước sông không phạm nước giếng đâu mà em lo, hihi…

Nói xong nó nằm ngửa ra, đưa tay nâng vòng ba của con em lên đặt lên trên miệng, để con Loan ngồi hẳn lên miệng mình luôn, rồi cứ thế mà mút chùn chụt cái bướm căng múp của con nhỏ.

Con Loan hình như ngồi không quen trên “cái ghế” mới này, nhất là đang ăn mà dưới bướm và lỗ đít cứ bị bú liếm loạn xạ, rồi cái lưỡi tinh nghịch của anh Bi cứ chọt lung tung vô trong hai cái lỗ của nó thì làm sao con nhỏ ăn tiếp cho nổi.

Nó ráng trợn mắt, há miệng nuốt cho nhanh mở thức ăn đang ăn dở, để rồi vài phút sau đành buông chén đũa xuống mà đầu hàng, chấm dứt bữa ăn, vì lúc này nó làm gì còn nếm được hương vị đồ ăn trong miệng nữa, khi cái “miệng dưới” nó bị anh Bi bú mút chùn chụt như vầy.

Anh Nhàn cười cười cầm một ly bia đưa cho nó…

– Uống một tí đi em, cho trôi đồ ăn xuống bụng. Há há…

Con nhỏ không thích bia lắm, tối qua trong quán karaoke nó đã uống một lon rồi, cảm thấy đắng nghét, nên nó nói…

– Cho em chai nước suối đi. Cái này em không thích.
– Em cứ uống một nửa ly đi rồi uống nước suối sau.

Con nhỏ không thể làm gì khác hơn, nên bưng cái ly từ tay anh Nhàn lên uống một ngụm, rồi lại một ngụm. Cho đến khi được nửa ly thì nó buông xuống, vội vã cầm lấy chai nước suối bên cạnh lên uống ực ực, như để “rửa” sạch cái mùi vị bia đắng nghét và khó chịu trong miệng.

Anh Nhàn vội kêu nó…

– Thôi thôi, đừng uống nhiều quá tức bụng lắm.

Con nhỏ nghe vậy thì đóng nắp chai nước suối lại rồi để xuống sàn.

Thằng Bo quay sang hỏi anh Nhàn…

– Chỗ này an toàn không anh? Vách gỗ này hở búa xua…
– Yên tâm đi em! An toàn tuyệt đối! Thậm chí nếu mình cần họ còn có thể điều đào cho mình nữa.
– Trời ơi! Ghê vậy?!
– Chỗ này được xây với mục đích như vậy mà.
– Vậy thì đây là cái động luôn rồi hả anh?
– Cũng gần như vậy, nhưng họ vẫn chú ý đến chất lượng của bữa ăn, nên ai cần thêm “món kia” thì họ mới đưa lên, còn ai chỉ vào đây để ăn thôi thì cũng không sao hết, họ vẫn sẵn sàng phục vụ rất tốt, giá cũng rất fairplay, chứ không phải vì đây là cái động cho nên tính giá mọi thứ trên trời như nhiều chỗ khác.
– Hình như hồi nãy em thấy có máy chị mặc đồ hở hang…
– Gái ngành đó!
– Eo! Quá ghê.
– Ha ha… Mấy nhỏ đó mà chị gì! Anh thấy có đứa đoán chừng cũng chỉ hơn bé Loan nhà mình 1 – 2 tuổi thôi.
– Mày có cái nhìn độc quá chừng đó Đen! Chính xác là có nhiều đứa tuổi còn nhỏ xíu à. Nghe nhiều nhóm khác đi về kể lại là gặp được mấy con đào thậm chí lông mu chỉ lún phún hơn con Loan nhà mình được tí xíu hà.
– Nghe kể lại hay là chính mày đã thử rồi đó, hà hà…
– Nghe kể thôi ba! Nếu đã thử là tao khoe liền rồi, anh em mình biết nhau hết trơn, việc gì phải giấu nữa, haha…
– Ờ. Vậy thì tao tin mày… trong vòng 30 phút. Há há… Hồi xưa có bia ôm đèn mờ, cà phê chòi, cà phê võng, nhậu “gác tay”. Giờ nhìn mô hình của quán này tao mới thấy “dịch vụ thư giãn” đã phát triển tới một level làm người ta ngạc nhiên luôn rồi.
– Hồi tới đây lần đầu tao cũng ngạc nhiên không thua gì mày đâu. Thấy họ chăm sóc cảnh quan rất kỹ và có bài bản, tạo cảm hứng cho mọi thể loại khách, còn chất lượng bữa ăn thì tốt không phải bàn là tao ưng bụng rồi.
– Thì nó cũng phải làm vậy để chiếm cảm tình của khách, trước khi bán kèm sản phẩm “giá trị gia tăng” chứ.
– Mày nói có lý!
– Sao nhóm mình không được ai mời “dịch vụ cộng thêm” vậy ta? Hí hí…
– Có bé Loan ở đây thì làm sao mời?! Hà hà…
– Thì ra là vậy! Hồi nãy em thấy thằng nhân viên cứ nhìn mình là lạ.
– Nó nghi ngờ không biết đứa con nít này đã bị “thông” chưa đó. Váy bé Loan ngắn quá thể đáng mà. Khà khà…
– Anh Đen chỉ được cái nói đúng. Hí hí… Cái váy này là váy hồi năm trước của nó đó anh. Bây giờ nó cao nhổ giò lên hẳn, cho nên váy ngắn bình thường của năm ngoái giờ mặc vô trở thành siêu ngắn như vầy luôn.
– Thì ra là vậy! Hèn gì mấy hôm nay anh cứ thắc mắc không hiểu thằng nào thiết kế quần áo cho các bé gái mà lại có tư tưởng đen tối… giống y chang mình! Làm ra cái váy cho con gái người ta mặc mà may ngắn ngủn, gần lộ hết mông con nhỏ ra ngoài. Hí hí…
– Mày nghĩ giống tao ghê đó Đen!
– Tao với mày đều có tâm hồn đen thui hết mà, khà khà…
– Ừ, vụ này thì tao đồng ý, há há…

Cả đám tám được tới đó thì thấy thằng Bi ngồi dậy, đè ngửa con em ra bú bướm như bê con khát sữa.

Hai chân con nhỏ dang rộng, cái bướm nở nang của nó mở rộng cái khe ở giữa ra đón lấy cái lưỡi dài của anh Bi thọc vào trong đường chẻ, chạm vào phần thịt non đỏ hỏn của nó, rồi móc móc ngược lên liên tục. Rồi sau đó miệng thằng Bi tham lam ngậm lấy từng múi bướm và nút mạnh, vừa ngửa cổ ra kéo cho múi bướm dãn ra một tí, rồi lại thè lưỡi ra liếm trên mỗi cái múi căng mẩy đó mấy cái cho ướt mem nước bọt, xong rồi mới liếm sang múi bên kia.

Hai môi ngoài âm hộ của con nhỏ lần lượt bị thằng Bo nút chặt và kéo dãn ra, một lát sau đã căng phồng và đỏ ửng lên như màu trái cà chua chín, mọng nước, nổi bần bật giữa làn da háng trắng mịn. Vùng háng tiếp giáp với âm hộ cũng được thằng nhóc đưa lưỡi liếm sạch, chẳng những thế, thằng ku còn liếm lên cả mặt trong đùi, và hai cái gò mông căng mẩy của con nhỏ trước khi quay lại chính giữa đường chẻ. Liếm tới đâu nó chép miệng nuốt tới đó, như đang thưởng thức một món ăn ngon vậy, và hiển nhiên chất dịch trong và trơn nhớt đang được lỗ bướm tiết ra ồ ạt là thứ quyến rũ thằng ku nhiều nhất, khiến thàng nhóc bú nút “nụ hoa” nở ra giữa hai chân con nhỏ đến phát nghiện.

Dạo gần đây thằng Bi là đứa thường xuyên được “hưởng thụ” những khoái cảm từ hai múi bướm và cả cái lỗ ngay bên dưới đó, vì trong cặp sinh đôi chỉ có mình nó là chịu chơi hậu môn con em. Thằng Bo thì nhất quyết sống chết với cái bướm con nhỏ, nói gì cũng rất hiếm khi đút ku vô lỗ sau con em. Cái lỗ hậu này cũng được hai anh lớn đút vô mấy lần, nhưng nếu tính luôn cả thời gian ở nhà thì thằng Bi là người “sử dụng” đoạn cuối ống tiêu hóa của con em nhiều nhất.

Giờ đây lưỡi của thằng Bi cũng không chừa chỗ đó ra, mà liếm liên tục từ sau ra trước, rồi lại từ trước ra sau. Nó còn lật úp con nhỏ lại, cho con nhỏ bò trên hai tay hai chân như kiểu chó, để cho nó thò mặt vào kẽ mông con nhỏ bú liếm.

Thỉnh thoảng thằng Bi há to miệng cắn nhẹ lên gò mông căng mẩy của con nhỏ như đang cắn một trái đào mọng nước, trong khi thọc một ngón tay vào cửa mình con nhỏ móc liên tục.

Chưa kể cái lỗ tiểu be bé, chỉ lớn hơn đầu cây que một chút, nằm ngay bên trên cửa mình con em cũng được thằng Bi nhiệt tình kích thích bằng đầu lưỡi dài của mình. Nhờ đọc tài liệu trên mạng nên thằng ku biết vị trí đó tuy nhỏ và ít gây chú ý cho đám con trai, thường bị bỏ qua trong lúc kích thích cửa mình, nhưng thực tế lại hội tụ khá nhiều đầu mút thần kinh của con em, và rất mẫn cảm với những kích thích cơ học trong khi hứng tình.

Và hiển nhiên trong quá trình bú liếm, thằng ku không thể nào bỏ sót nơi tập trung nhiều nhất những đầu mút thần kinh của em gái, đó là cái hột le be bé mà lúc này đã cương lên đỏ rực, nhô ra ngay trên đỉnh bướm con nhỏ. Từ nãy tới giờ, thằng nhóc dành gần một nửa thời gian đánh đầu lưỡi vào cái hột thịt nhỏ xíu bằng đầu đũa đó của con em, khiến cho nước nhờn tiết ra từ cửa mình con em đã tràn trề lai láng hết cả hai “cánh hoa” bên dưới.

Cái màn bú liếm và đánh lưỡi, móc lưỡi của thằng Bi còn điêu luyện và kích thích hơn xem trong phim, khiến ba thằng còn lại không thể chỉ đứng nhìn được nữa. Tụi nó đã cùng ùa vô quanh con nhỏ. Rồi đứa vén áo con nhỏ lên để bóp vú, đứa vuốt vuốt cái lưng ong thon thả, đứa lại đưa tay vuốt ve cái cổ dài miên man đầy quyến rũ của con nhỏ.

Toàn bộ cơ thể con nhỏ từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, từng điểm dù nhỏ nhất cũng đều có tính kích dục cực mạnh đối với bất kỳ giống đực nào ở gần. Chưa nói tới từng cử chỉ, hoặc là ánh mắt của con bé dù vô tình nhưng cũng trở nên rất khêu gợi trong mắt của đàn ông con trai, từng centimet trên cơ thể đang bắt đầu dậy thì của con nhỏ đều toát ra vẻ khêu gợi mãnh liệt, khiến cho gần như mọi giống đực, dù là với ý thức về những ngăn cấm xã hội hay là không, khi nhìn vào con nhỏ đều phát sinh một ham muốn duy nhất sâu bên trong bản năng gốc của mình, đó là làm thế nào có thể đưa ku mình vào sâu trong bộ phận sinh dục quyến rũ “chết người” của con bé. Đi xa hơn nữa, nếu có thể thành công để lại nòi giống của mình trong bụng con bé, thì đó là viễn cảnh tuyệt vời nhất mà mọi giống đực đều mơ ước, và gần như trên đời này không còn gì khác có thể làm cho anh ta thỏa mãn được hơn thế.

Hiển nhiên, là một con người, từ khi bắt đầu có ý thức về từng hành vi của mình, mỗi người gần như đều phải sống trong sự tranh đấu giữa bản năng và lý trí, và hầu hết mọi người buộc phải dùng lý trí dẫn dắt hành vi của mình, đưa ra những quyết định chối bỏ nhiều ham muốn bản năng vẫn tồn tại sâu bên trong tiềm thức.

Tuy nhiên với 4 thằng con trai trong căn chòi này, bản năng mới là cái được tụi nó tôn thờ, và được ưu tiên đặt lên trên lý trí mỗi khi có thể. Vì cả gan “sống thật”, cho nên lúc này cả đám trai đều đang cực kỳ phấn khích, thể hiện ra hết những ham muốn thầm kín nhất của mỗi đứa, mà không phải tiết chế hoặc thậm chí giả vờ ép mình sống “đạo đức” như hầu hết phần còn lại của nhân loại.

Cả bốn thằng lúc này đều đã gạt bỏ chữ “người” ra khỏi cụm từ “con người”, và trong chòi lúc này chỉ còn lại bốn “con thú” động dục mãnh liệt, vây quanh đứa con gái nhỏ cũng đang động tình không kém. Vì ý thức của đứa con gái 10 tuổi còn non nớt, lại bị mấy anh lớn “dạy hư” từ nhỏ, nên con bé chẳng thấy chuyện mình và mấy anh đang làm có gì sai cả, thậm chí còn rất hưởng thụ và mong chờ nữa. Thân thể con nhỏ liên tục làm ra những cử chỉ, phát ra những âm thanh đầy khêu gợi, đẩy dục tính đám con trai lên mãnh liệt.

Anh Nhàn với đôi mắt hừng hực như sắp bốc lửa, cúi xuống hôn chùn chụt lên gáy con Loan không thua gì cách thằng Bi đang bú liếm hạ thể con bé. Cái cổ thon dài của bé gái này luôn khiến anh cảm thấy nứng dữ dội, nhất là khi đôi môi của anh chạm vào làn da cổ mỏng tang và nóng hổi bởi lượng máu đang được bơm ồ ạt ngay bên dưới. Cặp môi dầy của anh chạm vào làn da gáy, rồi vòng xuống bên hông cổ của con Loan khiến con nhỏ sung sướng đến nổi da gà, nên anh càng hôn thì nó càng ngước cái cổ dài của mình lên đón nhận bờ môi nóng hổi và mềm mại tuyệt vời của anh lướt vòng ra mặt trước da cổ nhạy cảm của nó.

Toàn bộ cơ thể của con nhỏ, từ đầu xuống đít đều bị kích thích mãnh liệt đúng theo nghĩa đen. Từng centimet da của nó đang tỏa ra nhiệt lượng rất lớn, cả người nó nóng hầm hập như sốt cao, mà dưới “lăng kính” bản năng của bốn thằng thì đây chính là dấu hiệu con nhỏ đang động tình dữ dội, gần như lúc này nó chỉ còn chờ đợi một khúc thịt nóng hổi chui vào người nữa thôi là sẽ tạo ra được một công thức hoàn hảo, nhanh chóng đẩy cả hai đứa lên đỉnh cao của khoái lạc.

Cả 4 thằng con trai đều chăm chú liếm, sờ, bóp, cắn nhẹ trên khắp cơ thể con nhỏ, hầu như không bỏ sót chỗ nào. Ngay cả hai cái lỗ đít và lỗ âm hộ ở cạnh nhau cũng lần lượt bị cái lưỡi của một thằng liếm tới, để lại vết nước bọt ướt mem bao phủ hai lỗ dưới hạ thể con nhỏ. Đỉnh cao là khi thằng Bo nằm ngửa ra sàn, mặt ngước lên trên, trườn vào bên dưới lồng ngực của con nhỏ đang bò dưới sàn, và há miệng ra ngậm lấy một cái vú của con nhỏ rồi bú chùn chụt.

Anh Đen thấy vậy liền quỳ gối và đút cu vô miệng con nhỏ. Lúc đó thằng Bi cũng đã quỳ gối thẳng lên và đút vô bướm con nhỏ từ phía sau.

Bình thường khi ku chui vào người một đứa con gái, đầu ku đều bị kích thích do sức nóng tỏa ra từ sâu bên trong cơ thể con nhỏ. Nếu đứa con gái đó đang bị sốt cao, hoặc đang ở trạng thái giống như bị sốt cao, thì nhiệt lượng tỏa ra từ bên trong con bé càng tăng gấp mấy lần. Cho nên khi con cu của anh Đen và thằng Bi vừa chui ngập vào trong bướm và cổ họng con Loan thì không hẹn mà gặp, hai thằng con trai đều rùng mình một cái, cảm giác con ku mình như vừa chạm vào “than hồng”. Sức nóng tỏa ra mãnh liệt, “thấm” ngay lập tức vào đầu ku của hai đứa, khiến cho hai thằng xém chút nữa phải lâm vào cảnh vừa ra tới chợ đã… “ọc sữa” ngay tại cổng chợ rồi, còn chưa kịp “mần ăn” gì.

Cả anh Đen và thằng Bi đều phải dừng lại một chút, hít thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, thậm chí là nghĩ chuyện khác để tự đánh lạc hướng trước những kích thích cực mạnh này.

Hiển nhiên nói thì dễ hơn làm, hai thằng dù đã dừng lại mọi động tác, nhưng khổ nỗi hai con cu đang cắm sâu vào hai đầu cơ thể con nhỏ vẫn cảm giác được sức nóng hừng hực đang truyền vào khúc thịt của tụi nó từng giây từng phút, kèm theo những chuyển động bên trong cơ thể của con bé dù là nhỏ nhất cũng đều tác động lên thân và đầu ku đầy nhạy cảm của hai thằng. Trong cảm giác của hai đứa lúc này, tụi nó vẫn đang bị kích thích không thua gì khi đang chơi con nhỏ. Trong những giây phút sững sờ đầu tiên thì cả anh Đen và thằng Bi đều lo “tự cứu mình”, hai thằng chợt nhìn thì thấy đứa kia cũng đang khổ sở “án binh bất động” giống mình, cả anh Đen lẫn thằng Bi đều nhìn nhau mà cười khổ.

Thằng Bi nói…

– Sao tự nhiên trong này nóng dữ quá anh.
– Y như đang bị sốt cao đó.
– Đúng đúng. Em xém phọt ra hết trơn. May mà kìm lại được. Hic hic.
– Ặk. Anh cũng y chang vậy đó. Xém chút nữa chưa ra tới chợ đã tiêu hết tiền.
– Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng anh ơi. Bây giờ trong đó cứ nhúc nhích, co bóp như vầy thì em không biết chịu nổi nữa không.
– Cuống họng của nó cũng vậy nè. Bây giờ em hít thật sâu rồi rút từ từ ra ngoài giải lao đi.
– Anh cũng tính vậy hả?
– Em quên là anh đang đâm vô cuống họng của nó hả? Nó đâu có nhịn thở lâu được.
– Ờ ha. Em quên!

Vừa nói xong thì anh đang cũng rút ra ngoài, để cho con Loan há miệng ra thở khò khè ngay sau đó.

Thằng Bi cũng không dám ngâm trong con em lâu hơn nữa, mà cũng vội rút ra ra rồi nhìn chỗ khác mà thở phì phò.

Con Loan chỉ vừa mới tận hưởng được vài giây sung sướng thì bỗng dưng cả hai anh đều hùa nhau rút ra hết khiến cho cái lỗ bướm con nhỏ bỗng trở nên trống rỗng. Một cảm giác thiếu thốn không chịu nổi khiến cho nó rên ư ử phản đối, lỗ bướm của nó cũng thắt lại, rồi nở ra, rồi thắt lại, liên tục như vậy tạo ra những tiếng kêu “ộp ộp” như đang cố dùng cái lỗ lone nắm bắt cái gì đó vừa vuột thoát ra khỏi tay nó. Con nhỏ không chịu thua, mà bất chợt đưa tay ra trước chụp lấy con cu bự của anh đen, rồi há miệng ra bú nút chùn chụt lên cái quy đầu căng bóng, khiến ông anh vạm vỡ với số tuổi hơn con nhỏ gấp đôi chỉ còn biết cười khổ, rồi đành… nhắm mắt đưa cu.

Riêng thằng Bi ở sau mông con nhỏ nên vẫn còn nắm quyền chủ động, nó chập hai ngón tay trỏ và giữa lại, rồi nhanh chóng nhét vào thế chỗ con cu của mình lúc nãy bên trong lỗ âm đạo sâu hun hút của con em. Và khi hai ngón tay của nó thọc sâu vào trong âm đạo con nhỏ thì nó mới cười khổ và hiểu ra tại sao con cu của mình lúc nãy gần như không chịu nổi. Dù đổi lại chơi con nhỏ bằng tay, nhưng thằng Bi vẫn cảm nhận được ống sinh dục của con em siết chặt hai ngón tay nó như đang vuốt và thắt cùng một lúc. Chưa kể nhiệt độ đang tăng cao trong cơ thể của con nhỏ cho nên thằng nhóc nhận thấy lúc nãy mình “toàn mạng” rút ra được đã là một may mắn rồi. Thậm chí bây giờ chơi còn nhỏ bằng 2 ngón tay mà nó còn cảm thấy bị kích thích cực mạnh, thiếu điều nếu có ai đó đụng chạm vào dương vật của nó lúc này thì chắc chắn sẽ được hưởng một “cơn mưa sữa tươi ngay tại nguồn”, rất đặc, rất nóng.

Trong khi cả ba thằng đều bận bịu với con nhỏ, anh Nhàn không có chuyện gì làm nên mở balo lấy máy chụp hình ra để quay phim lại cảnh nóng này.

Cả đám vừa ăn no, suốt buổi sáng trên đường đến đây bị kích thích liên tục mà không xả được, nên lúc này đám con trai đều phấn khích có thừa, và con nhỏ càng hơn thế.

Anh Đen Sau một hồi bị con nhỏ chộp lấy ku bú nút như con thú cái đói khát, anh cũng lấy lại được phần nào kiểm soát tinh thần, nên một lần nữa lại đưa con cu bự khủng của mình trượt sâu vào trong miệng con nhỏ, đâm đến cuống họng nó trong mỗi lần thốc vào.

Còn ở bên dưới mông con nhỏ, thằng Bi sau một hồi thọc hai ngón tay vào lỗ bướm móc ngoáy lung tung, nó cũng rút tay ra, và đưa con cu của mình trở lại vào trong. Do đã có một khoảng thời gian “giảm sốc”, và lần này nó cũng ấn vô từ từ, chứ không ấn một lần vô tọt hết cả cây như hồi nãy. Khi cảm giác ku đi gân hết chiều dài âm đạo của em gái thì nó chủ động dừng lại, tránh cho quy đầu chạm vào cổ tử cung cưng cứng và nóng rực của con em, để không bị rơi vào tình trạng dở khóc dở cười như lúc nãy. Thằng nhóc “ngâm” ku trong nửa chừng âm đạo con em thêm một lúc, đợi cho quen với sức nóng bên trong rồi sau đó mới bắt đầu rút ra nhấn vào nhè nhẹ, nhưng vẫn tránh cho quy đầu chạm vào tận cùng âm đạo con nhỏ.

Thêm một lúc nữa, đợi đến khi cảm thấy mình đã chịu được sức những kích thích này, thằng nhỏ mới bắt đầu dập nắc thẳng cây, mang quy đầu căng phồng nện liên tục lên cổ tử cung con em. Mỗi cú nắc đều vang lên một tiếng “bạch” thật to, như đang lấy lại chút mặt mũi sau lúc nãy.

Với thanh niên ở tuổi nó, chơi hết cây và mạnh hết cỡ như vầy mới gọi là chơi. Những clip trên mạng nó coi thấy người ta làm chậm chậm nhẹ nhẹ mà buồn ngủ luôn, hoặc cũng có thể người ta cố gắng kiềm chế không để ra sớm giống như nó vừa làm. Tuổi nó bây giờ chưa hiểu được làm từ từ thì có cái gì là hay ho. Người ta có câu “trẻ dùng sức, già thì dùng thế”, nó đang trong cái tuổi bẻ gãy sừng trâu nên không có gì ngoài sức lực dồi dào. Hồi nãy lúng túng bao nhiêu thì bây giờ noạnh mẽ bấy nhiêu, có bao nhiêu sức đều dồn hết xuống con cu cứng ngắc to khủng của mình, đâm liên tục vô bướm của con em, rút ra gần tới quy đầu, rồi nện vào thật mạnh, từng phát một, khiến cho con Loan vốn đã nứng đến phát sốt, lúc này cũng tê rần hết cái bướm, từ ngoài vào trong.

Với cách chơi mạnh bạo của thằng anh như vầy, chỉ hơn 1 phút sau thì cổ tử cung đã hơi tê dại của nó liền nhận được những dòng tinh dịch nóng rực, như tiếp lửa thêm cho bộ phận đang “nóng chảy” của nó. Con nhỏ không kìm được mà bật một tiếng rên ư ử đầy sung sướng, kèm những hơi thở khò khè khi anh Đen vừa rút ra khỏi miệng nó, để cho nó có một khoảng thời gian hít thở.

Khi thằng Bi vừa rút ra thì anh Đen đã chuyển từ vị trí ngay trước miệng con Loan xuống trám vào cái lỗ bướm đỏ rực, vẫn còn đang nở rộng và tràn trề tinh khí của con nhỏ…

Những tiếng “bạch bạch” kèm với những hơi thở nặng nhọc một lần nữa lại vang lên trong chòi…

Anh Nhàn từ đầu tới cuối vẫn cầm máy quay liên tục, mặc cho cả ba thằng kia liên tục xoay tour chơi con nhỏ hết úp rồi lại ngửa, ngồi trong lòng nhau mà chơi, ôm nhau trong lúc đứng mà chơi, chơi kiểu “xiên nướng heo quay” nguyên con, hay là đơn giản chơi kiểu 69 huyền thoại.

Dù tụi kia đổi tới đổi lui như thế nào với con nhỏ, anh Nhàn gần như chỉ dừng quay khi cần đổi pin, hoặc là thay thẻ nhớ thôi. Đam mê quay phim chụp ảnh của anh lúc này thậm chí còn mãnh liệt hơn nhu cầu bản năng nữa.

Những tia sáng xiên xiên lọt qua những khe hở giữa những tấm ván trên vách chòi, trải từng vệt nắng lên những cơ thể đang quyện chặt lấy nhau của bốn đứa dưới sàn gỗ, khiến anh Nhàn cầm máy quay mà như si như mê luôn rồi. Thậm chí anh thấy còn sướng hơn cả bốn đứa “diễn viên” đang “diễn” trực tiếp cảnh nóng ngay trước mặt anh nữa. Với dân đam mê quay phim chụp ảnh như anh, mọi khoảnh khắc đều là duy nhất, và khoảnh khắc mà ánh sáng trải từng vệt dài trên những cơ thể trần truồng… góc quay đẹp như vầy gần như anh không thể gặp lại được nếu bỏ lỡ.

Từng hình khối cơ thể rắn chắc, lực lưỡng, với những cơ bắp cuồn cuộn liên tục nhô lên hụp xuống trong lúc vận động của 3 đứa con trai tương phản hoàn toàn với cơ thể mảnh mai, nhỏ bé và non nớt của đứa con nít. Dưới những tia nắng xiên xiên, những hình khối sáng và tối của 4 cơ thể đang quấn chặt lấy nhau như càng nổi bật lên hơn, không thua gì những bức ảnh nuy nghệ thuật của những nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tất nhiên trừ cái khoản hoạt động giao cấu với trẻ con như vầy.

Anh Nhàn đã thực sự bị “say” trước vẻ đẹp nghệ thuật trộn lẫn tính dục của cả đám. Nếu như đám trai gái kia đang chìm đắm trong lạc thú của trò chơi giao cấu, thì anh Nhàn cũng chìm đắm và thăng hoa trong cảm giác “nghệ thuật” của mình, mặc dù hiển nhiên là những “tác phẩm” này của anh sẽ không bao giờ được… công bố cho công chúng.

Tay cầm máy của anh liên tục thay đổi để ghi lại những góc quay và góc chụp đẹp nhất có thể. Với một người si mê nhiếp ảnh như anh thì những khoảnh khắc ghi lại được trong máy ảnh như vầy làm anh “sướng” không thua gì 4 diễn viên đang chìm đắm trong hoạt đông nguyên thủy nhất của nhân loại…

Và cuối cùng, trong khoảnh khắc mà cả bốn cơ thể như quyện lại thành một khối duy nhất, không thể tách rời, khi anh Đen chơi âm đạo con nhỏ, chợt choàng hai tay ra ôm siết lấy cái lưng ong của con Loan ghì ép vào ngực mình, thằng Bi chơi lỗ hậu từ bên trên cũng ép ku vô sát hại gò mông căng tròn của em gái, còn thằng Bo thì nắm chặt lấy gương mặt thanh tú của con nhỏ và ấn cu vô miệng em lút đến tận cái mu lông lá của nó, và gần như cùng một lúc, cả 3 thằng đồng loạt xuất tinh ồ ạt vô người con nhỏ. Sự tương phản giữa làn da đen mun của anh Đen nằm dưới sàn, làn da trắng mịn như sữa của con Loan nằm giữa, và làn da rám nắng hơi ngả sang màu đồng đỏ của hai thằng Bi Bo, trong mắt anh Nhàn chẳng khác nào một một tác phẩm điêu khắc với những mảng màu tuyệt đẹp mà không nghệ sĩ nào tái tạo được cái “thần” mà cả đám đang toát ra…

… Niềm say mê của anh Nhàn kéo dài tới khi cả ba thằng con trai đều bắn ra mấy lần bên trong con nhỏ sau vài tour chơi liên tục, và gần như không đứa nào còn sức chơi thêm nữa thì cả đám mới buông con nhỏ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Truyện loli

Số ký tự: 0