Phần 43
2024-04-01 06:59:00
Buổi sáng, Thu thức dậy. Cô thấy hơi nặng đầu, có lẽ hôm qua nhấp vài ngụm rượu cho nên mới bị quay cuồng đầu óc như vậy!! Nhìn đồng hồ cũng còn nửa tiếng nữa tới giờ phải đi làm rồi, tự nhủ với lòng mình cần phải tránh những lần sau vậy chứ như thế này chẳng may làm mất hình tượng trước mặt ông Vinh sẽ mất việc thì sao…
Làm việc tại đây cũng được vài ngày rồi, Thu thấy công việc không đến nỗi vất vả lắm, chỉ là cô chưa quen cho nên nhiều cái cần phải nhờ chú Vinh giúp đỡ.
– Cháu làm được mấy hôm rồi? Thấy việc này có được không? – Chú Vinh đi qua bàn làm việc của Thu hỏi, cô đang khá căng thẳng bù đầu vào mấy số liệu cần phải giải quyết nhanh.
– Dạ… vâng, cháu cũng thấy quen dần rồi ạ. – Thu hơi ngước lên mà đáp, cô vẫn không rời khỏi màn hình được.
Chú Vinh thấy Thu đang cặm cụi tập trung gõ gõ bàn phím thì liền đánh mắt nhìn xuống, cánh tay trắng thon dài của Thu đang cử động trên bàn phím nhanh nhẹn, mắt chú Vinh di chuyển thêm tí nữa thì bắt gặp cặp ngực đang phập phồng sau lớp áo sơ mi của Thu. Ông Vinh đứng đó nhìn một lúc, miệng hơi há ra, may mà nhanh nhẹn vớt lại không thì tí nhểu cả rãi xuống dưới.
– Chỗ này dữ liệu cháu nhập phải dùng tổ hợp phím thì nhanh hơn. – Chú Vinh nói, miệng nói tay bên kia thì chỉ còn tay này khùa xuống bàn phím, chẳng biết vô tình hay cố ý mà lại cọ vào ngực Thu. Thu thì đang tập trung cho nên cô chẳng để ý mấy cái đấy, nghĩ là vô tình thôi, mắt lại dán vào màn hình nhìn ông Vinh thao tác.
Ông Vinh chạm vào ngực Thu qua lớp áo sơ mi, thấy mềm mềm như là được sờ ngực thật vậy, ông ta liền không buông tha mà tiếp tục lại vài cái tổ hợp phím gì đó, tay liên tục cọ xát vào ngực, Thu thì vẫn chưa nhận ra điều bất thường còn nghĩ rằng ông Vinh đang rất tốt với mình, tận tình chỉ dạy thế này cơ mà.
Khi muốn được chạm nhiều hơn thì bỗng điện thoại reo lên, Ông Vinh giật mình mà đưa tay vào túi lấy điện thoại ra, vô tình nhìn xuống thằng nhỏ của mình đang cộm một đống to ở giữa háng thì mau chóng quay người đi, vừa nghe điện thoại vừa về phòng ngồi. Nói chuyện điện thoại được vài phút thì ông ta bỏ điện thoại xuống mà thầm trách…”Sao cứ ở gần con bé mà dụng chạm tí là mình đã hứng lên nhanh thật, cơ mà con bé ngọt nước quá”.
Ông Vinh thấy bên dưới của mình vẫn còn đang khởi nghĩa thì liền đi tới bàn làm việc, bấm nút trên máy bàn.
“Cô Phượng lên phòng tôi gấp.”, Bây giờ phải giải tỏa đã, chứ cứ để thế này không may ra ngoài Thu mà nhìn thấy thì mặt mũi đâu mà giấu nữa.
Ba phút sau, Phượng lên đến cửa phòng của ông Vinh.
– Đóng cửa vào, tới đây bú cặc nhanh lên. – Ông Vinh ra lệnh cho Phượng, cô quay người mà đóng cửa, tiếp tục cái dáng bò của một con mèo hoang dại dâm đãng từ từ mà quấn tới chỗ ông Vinh ngồi, tay của Phượng sờ lần cúc áo rồi nhanh chóng đã cởi được chiếc áo ngoài ra, lộ chiếc áo con màu hồng nhạt đang che đậy cặc ngực bên trong…
Ông Vinh dường như quá quen với cảnh này cho nên không thấy còn hứng thú… Phượng nhanh chóng bò tới mà nắm lấy con cặc của ông Vinh, cô bắt đầu điệu nghệ mà thối mà bú, liếm con cặc đang cương cứng trong tay mình…
Tiếng Phượng dùng miệng bú kêu lên khá to, cô làm tình rất nhiệt tình… Ông vinh ngửa mặt lên nhìn trần nhà mà hơi đờ đẫn khuôn mặt, dường như đang rất thư giãn, thoải mái… Bỗng ông ta kéo người Phượng lên, lột luôn cái zíp của Phượng xuống, chiếc quần chip bên trong cũng chịu số phận bị cởi phắt ra…
Ông ta ra hiệu cho Phượng ngồi dần xuống con cặc to và dài của mình… Khi Phượng ngồi xuống xong, con cặc đã chui ngập trong lồn của Phượng, Ông Vinh bám vào eo của Phượng mà nhấc lên xuống để con cặc thò ra thụt vào bên dưới âm đạo cô…
“Uư… ư… a… a… sâu quá… ư… ư…”
“Hừ… nhún mạnh lên…”
“A… a… ư… ư… ư…”
Tiếng phượng rên vang vọng trong phòng, cô bị ông Vinh coi như một cái sextoy thủ dâm chứ không có chút cảm giác gì cả… trong đầu ông ta bây giờ chỉ nghĩ tới đang được địt Thu mạnh bạo như thế này, vừa địt vừa nhấc eo của Phượng khiến ông ta hơi mất sức…
“Chổng mông ra…”
Ông Vinh ra lệnh, sau đó liền quay người ra sau Phượng, chờ cô quỳ hai chân xuống ghế, tay bám lên thành. Ông Vinh bắt đầu đút cặc từ phía sau mà ấn mạnh vào, Phượng bị cách làm tình thô bạo này hành hạ trong khoảng thời gian không ngắn…
“Phạch… phạch… phạch…”
“A… ơ… ơ… ơ… Hic… ơ… ư… ư…”
Tiếng rên và tiếng hông va chạm vang lên ngày 1 to hơn.
Đúng lúc này, Thu lại mang mấy tờ tài liệu đi về hướng phòng ông Vinh, cô muốn nhờ ông Vĩnh xem qua rồi ký cho cô, cơ mà tiếng bước chân của Thu dần chậm lại, cô nghe thấy tiếng như rất kỳ lạ. Sự tò mò đang thôi thúc cô phải thật nhẹ nhàng mà đi tới gần cửa của phong ông Vinh. Tiếng kêu đang dần to hơn khi Thu tới gần… Cô lắng tai nghe một chút rồi mau chóng bịt miệng lại, mắt hơi trợn lên vì ngạc nhiên, sau đó úp tai nghe thêm lần nữa cho chắc chắn rằng cô không nghe nhầm…
Thu vội vàng trở lại chỗ làm việc của mình… cô trong đầu vẫn còn âm thanh kia văng vẳng… tiếng này là tiếng do làm tình phát ra, cơ mà ai bên trong phòng của ông Vinh??? Tại vì nãy mải mê với việc nhập số liệu cho nên cô không để ý rằng ai vào phòng đó cả… cơ mà chắc chắn rằng người bên trong phòng đó là ông Vinh rồi…
Thu liền gạt đi suy nghĩ tò mò đó, muốn tập trung vào công việc tiếp cơ mà con người mà, ai cũng vậy hết. Khi biết được một sự việc rồi, thì sẽ phải biết được kết quả bằng được thì thôi @@Thu ngồi đó mà nhìn số liệu đầu óc cứ mông Lung, cô nghĩ tới âm thanh văng vẳng chợt lại có một ý nữa mà cứ tuôn ra theo dòng suy nghĩ…
“Không phải chú vinh có tuổi rồi sao? Âm thanh đó khá to… hay là người khác??? Chứ…”
Thu đang suy nghĩ thì tiếng bước chân dồn dập từ phòng ông Vinh phát ra, người bước ra là phượng, ChỊ Phượng cùng với chú Vinh đang đi cùng nhau ra khỏi đó, vậy thì chắc chắn rồi. Chú Vinh và chị Phượng đang quan hệ bất chính, cuộc làm tình đó là do hai người…
– Thu ơi, vào chú nhờ tí. – Ông vinh gọi với ra, Thu giật mình trong mớ suy nghĩ vừa rồi, cô lúng túng cầm theo mấy tờ tài liệu vừa rồi, đi vào phòng ông Vinh…
Thu vào trong phòng, cô hơi tỏ ra ngại ngùng hơn mọi ngày, tâm lý của người giấu giếm thường sẽ như vậy cả. Cô ngồi ghế nheo nheo mắt mà nhìn xuống bên dưới gầm ghế đối diện đang thò ra ngoài là hình như… hình như chiếc quần lót… màu hồng nhạt, Thu đỏ mặt mà quay đi. Trời ạ, thứ này… mình không nhìn nhầm chứ? Sao lại là quần lót? Liệu cái này… có phải là của chị Phượng kia để quên không? Ôi mẹ ơi sao lại… biết nói thế nào được đây?
– Chú có việc này muốn nói với cháu. – Ông vinh vẻ mặt hơi nghiêm túc nhìn thu mà nói.
– Vâng… chú có việc gì vậy ạ? – Thu vẫn còn hơi ngập ngừng hỏi.
– Cháu thử việc được mấy hôm rồi, ta thấy cháu rất có năng lực, sự cố gắng trong công việc và tìm tòi học hỏi. Cái đó ta đánh giá rất cao không thể phủ nhận được. Nhưng ta thấy cháu có một chỗ hơi thiếu sót, cháu biết là gì không? – Ông vinh liền đánh mắt quanh bộ ngực của Thu rồi nói.
– Dạ… cháu cảm ơn chú, cháu còn thiếu sót gì mong chú bảo ban giúp đỡ cháu. – Thu thật thà nói, cô quả thực rất ham học hỏi, khi được tiếp xúc với một thế giới mới thì rất hào hứng là chắc chắn cho nên điều này cũng dễ hiểu.
– Cháu thiếu trải nghiệm thực tế, công việc của cháu là trợ lý, Thư ký đều giống nhau… Sau này cháu sẽ cần phải thay ta sắp xếp các cuộc hẹn với khách, lên lịch cho ta gặp đối tác… vv… vvvv chứ không phải mỗi việc giấy tờ đó. Chuyện giấy tờ đó, cháu nếu thấy hơi vất vả thì ta sẽ điều một người làm giúp cháu. – Ông Vinh tử tế nói.
– Dạ vâng, chuyện khách hàng và đối tác thì cháu nghĩ cháu cần phải thêm thời gian, cháu mới vào cho nên chưa nắm được những cái đó chú ạ còn phần việc giấy tờ thì cháu hiện chưa cần ạ, cháu sẽ cố gắng hoàn thành. – Thu nói, cô rất muốn công việc này được hoàn thành một cách chuẩn chỉ nhất mà phải do chính cô làm mới được. Chú Hải giới thiệu cô cho nên không thể phụ lòng của chú ấy được!!! Thêm nữa chú Vinh rất tin tưởng, sẵn sàng cho nghỉ người trước cô luôn để cô có thể tử mình mày mò, có không gian lớn để phát triển.
– Cháu nói vậy thì được rồi, thế này nhé. Hôm nay thứ 3 rồi, thứ 6 tập đoàn có chuyến gặp và thăm công ty của đối tác chiến lược, cho nên thứ 6 hãy sắp xếp đi cùng với chú xuống đó. – Ông Vinh liền nói.
– Dạ đối tác là ai ạ? Ở đâu ạ? Để cháu còn chuẩn bị. – Thu sốt sắng hỏi.
– Yên tâm, hôm đó cháu chỉ cần đi theo ta thôi, ta có gọi 1 người đi cùng rồi, cháu chỉ cần ngồi cùng ta học hỏi là được. Chúng ta đi sang Nhật, khoảng 2 – 3 ngày, vừa dịp cuối tuần có thể du lịch một chút. Cháu thấy sao? – Ông Vinh hỏi.
Thu hơi ngạc nhiên, chú Vinh nói đi nước ngoài à? Sao cứ như đi chơi vậy? Đi Nhật bản mà như đi Nhật tân vậy @@
– Cháu… cháu… – Thu ngập ngừng, tự nhiên được đi chơi xa thế cô chả giật mình còn gì.
– Sao? Sợ chú Hải hả, con bé này. Công việc của cháu là thư ký của tập đoàn lớn, cháu sau này còn phải đi nước ngoài rất nhiều. Tập dần đi cho quen. – Chú Vinh cười nói, như nhìn ra được tâm tư của Thu, chú vinh liền động viên.
Thu nghe vậy cũng thấy đúng, quả thực cô làm ở đây bây giờ khác trước rồi, cần phải hướng ngoại nhiều hơn!!! Thoát khỏi cái dập khuôn như công việc cũ. Thu nghĩ vậy cũng liền cười cười vâng dạ rồi xin phép ra ngoài.
Tối hôm đó khi mọi người ngồi ăn cơm, Thu đề cập tới chuyện chú Vinh nói cho hai người nghe.
– Hử? Bắt đầu đi gặp đối tác sớm thế à? – Cô Lam buột miệng hỏi.
– Không sao đâu, tôi thấy ông Vinh nghĩ vậy là chu đáo đấy, con bé Thu này nhà mình trước giờ có được va vấp như này đâu phải không bà? Cho nó thoải mái với công việc đi thì mới có thể nhanh chóng phát triển được!!! – Chú Hải thì động viên nói.
– Dạ vâng, chú Vinh cũng nói y như chú luôn. – Thu cười mà nói.
– Thì đúng mà còn gì nữa… Cháu qua đó, nhìn lấy người ta mà học hỏi, cơ hội không phải suốt ngày được tạo ra cho mình đâu. – Chú Hải nhắc nhở lần nữa.
– Vâng cháu hiểu rồi ạ. – Thu ngoan ngoãn đáp.
– Bà lấy cho nó ít tiền, qua đó chơi hay mua gì thì mua. – Chú Hải như nhớ ra mà nói với cô Lam. Cô Lam cũng định tí nữa lên phòng thì mang giấu cho Thu để cô qua đó có thể mua và chơi bời chút ít cho biết đây biết đó. Cháu gái của cô Lam đã bao giờ được đi chơi xa vậy đâu, thân là cô ruột cũng khác gì bố mẹ đâu cho nên nãy sợ cho trước mặt thì chú Hải không vui cơ mà chú Hải nói thế thì cô cũng không giấu nữa.
Cô Lam lấy ra một xấp tiền, đưa cho Thu.
– Cháu… cháu không lấy đâu, chi phí chú Vinh bảo tập đoàn chi trả hết rồi ạ. – Thu chối mà đẩy xập tiền lại.
– Con bé này, cứ lầm lấy. Qua đó có gì thì còn mạnh dạn mà tiêu. – Cô Lam cười mà nhét tiền vào túi con bé.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái đã tới thứ 6 rồi, sáng nay công ty cho xe qua đón thu để chở ra sân bay luôn. Thu lên x era tới nơi thì thấy chú Vinh và một người đang ngồi đây rồi, không ai khác chính là chị Phượng… Ba người chào hỏi rồi lên máy bay, ổn định lại chờ tới Nhật bản theo đúng lịch trình… Thu ngồi trên máy bay mà lòng lại thấy nao nao, cô nào đi máy bay đâu? Lại còn được xuất cảnh nữa chứ… Thu háo hức, chờ đợi như một đứa trẻ được cho đi chơi vậy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro