Truyện Cô giáo Lan

Phần 15

2024-07-31 22:17:03

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 15
Tôi uể oải đến trường, không biết bây giờ có dám gặp cô nữa không. Người tôi cứ có cảm giác khó chịu không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả cả, tôi cũng giận Linh nữa. Và cũng sợ cô sẽ xa lánh mình, tôi bối rối không biết làm thế nào nữa. Cổng trường hiện ra, tôi đi lên lớp, mặt hằm hằm, Linh đã đến từ bao giờ, tôi vất bịch cái cặp xuống bàn, Linh có vẻ giật mình.

– Hiếu à, tớ xin lỗi.

– …

– Thôi mà, tớ xin lỗi mà… tớ chỉ mong tình cảm của hai người tiến triển tốt thôi mà… tớ đâu biết chuyện lại thành ra như vậy đâu… Hic.

– Mày có điên không mà nói với cô hả? Đm.

– Ơ… tớ xin lỗi.

Nó lí nhí, mặt xị ra, tôi thấy mình hơi quá lời, dù sao lúc đó tôi cũng thách nó mà.

– Tao xin lỗi, tao hơi quá lời.

– Ừ!

Nó vẫn lí nhí, tôi thở dài rồi kéo nó dậy.

– Ơ làm gì vậy?

– Xuống căn-tin ăn sáng, tính nhịn đói à?

Linh cười chạy theo tôi, chuyện gì đã sảy ra rồi thì không thể làm khác được, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà tình bạn của tôi và Linh mất đi, dù sao nó cũng vì tôi mà làm vậy. Cơ mà sao tôi sợ phải xuống căn-tin thế không biết, sợ gặp cô, tôi lừng chừng, dường như biết được điều đó Linh dục tôi.

– Đi nhanh lên không vào lớp.

Nó kéo tôi đi, xuống đến căn-tin, cô kia rồi, tôi gượng gạo.

– Em chào cô!!!

– A! Em đi học rồi đó hả? Trông em khoẻ hơn rồi nhỉ.

– Vâng, cũng nhờ sự quan tâm của cô và Hiếu đấy ạ, hihi.

Cô nhìn tôi cười, tôi cũng chỉ biết gượng gạo cười lại. Mua xôi xong chúng tôi lại ra ghế đá quen thuộc ngồi ăn.

– Kể cho tớ nghe đi.

– Không!

Linh đang năn nỉ tôi kể lại chuyện tối qua thì cô tiến đến chỗ chúng tôi, cô ngồi xuống cạnh tôi.

– Ơ … Cô!

– Cô ngồi đây không được sao?

– À không, được ạ!

– Ừ!

Tôi ngồi im lặng chẳng biết nói gì, còn hai người kia thì cứ như chim chích.

– Sao Hiếu hôm nay ít nói vậy?

– À… em đang ăn mà cô.

Đúng lúc đó tiếng trống vào lớp vang lên, tôi vội vàng đi lên lớp, tôi ngại gặp cô.

Lên lớp thì tôi có tin nhắn của cô.

– “chieu nay e ranh ko minh di dau nc nha”

Tôi lừng chừng không biết trả lời dư nào, hai luồng suy nghĩ có hoặc không hiện ra đấu đá nhau nhưng rồi tôi cũng nhắn lại.

– “vâng”.

Tôi lo lắng không biết cô muốn nói gì với tôi. Ra chơi tôi kể cho Linh chuyện tối qua.

– Ui trời tưởng cô sẽ xa lánh cậu chứ, thế mà cũng lo, chán cậu quá đấy.

– Là sao?

– Không có gì, sau này cậu sẽ hiểu.

Nó nhìn tôi vẻ mặt gian gian.

– Con điên.

– Thằng điên.

Chúng tôi lại bắt đầu chí choé. Học xong tôi về nhà nằm đợi cô. 14h cô gọi cho tôi, tôi xuống nhà rồi leo lên xe đèo cô. Tôi vẫn im lặng, nếu như cô là người khác thì có lẽ những biểu hiện của tôi từ tối qua đến giờ sẽ làm chúng tôi thêm xa cách nhưng rất may là không phải . Đi được một đoạn tôi chưa biết nên đi đâu đang định hỏi cô thì cô đã nói.

– Nhóc đừng có im lặng nữa, chị biết nhóc rất khó xử, nhưng nhóc làm vậy chỉ khiến chị và nhóc thêm xa cách nhau thôi..

– Vâng..

– Thật ra .. chị cũng có thích nhóc một chút xíu á!

Tôi như không tin vào tai mình.

– Chị nói thật chứ?

– Thật, nhưng chị không biết phải làm thế nào cả nên tối qua chị mới nói vậy. Mà chúng ta hãy để thời gian giúp chúng ta đi ha, bây giờ thì coi như chị em thân thích được không nhóc?

– Vâng.

Tôi thấy trong lòng vui vui pha thêm chút lâng lâng. Nhưng tôi thấy những điều cô nói tối qua và bây giờ sao mâu thuẫn quá vậy. Cô có chút thích tôi thật hay chỉ là cô nói vậy để tôi không cảm thấy buồn trong lòng. Thôi có lẽ hãy để thời gian giải quyết như cô đã nói đi.

– Mà giờ đi đâu đây chị?

– Nhóc muốn đi đâu?

“Đi nhà nghỉ nha cô! ” tôi nghĩ trong đầu thôi chứ không dám nói ra. Mà nếu nói ra cô đồng ý thì sao nhỉ? Chắc chỉ có trong mơ thôi.

– Em cũng không biết nữa.

– Nhóc, hay mình ra Sky trượt pa-tin ha!

– Vâng.

Cô cũng xì-tin quá nhở, tôi hướng xe về toà nhà Sky, cơ mà tôi có biết trượt đâu , tôi còn chưa đi trượt lần nào, kiểu này lại bách nhục rồi. Đến nơi chúng tôi lên tầng 4, hôm nay hơi ít người trượt. Lác đác vài hốt gơ đang ngồi uống nước, tôi và cô gửi đồ rồi thuê giầy. Tôi loay hoay xỏ giầy, sao khó quá vậy, quay sang cô thì cô đã xỏ xong từ bao giờ, cô nhìn tôi cười, tôi quê quê.

– Nhóc chưa đi trượt bao giờ à?

– Vâng!

Tôi gãi đầu gãi tai.

– Để chị xỏ cho.

Cô cúi xuống xỏ giầy cho tôi, như người mẹ già xỏ giầy cho đứa con trẻ. Ngay lúc đó từ già đến trẻ, trai đến gái, gay hay less, từ thằng nhân viên đến con thu vé, từ hốt gơ đang uống nước đến cá sấu đang trượt pa-tin đều đồng loạt nhìn về phía tôi và cô với ánh mắt kì dị như kiểu đang nhìn vật thể lạ. Lúc đó tôi xấu hổ chỉ muốn phá tan cửa kính như Super Man để thoát khỏi đây, tôi liền kéo cô đứng lên.

– Thôi em tự xỏ được rồi chị.

– Có tự xỏ được không đấy?

– Em xỏ được mà, chị cứ vào trượt trước đi.

Cô lướt đi vào sân trượt, tôi ngồi loay hoay xỏ giầy. 5 phút sau tôi xỏ xong, định đứng dậy nhưng không tài nào giữ được thăng bằng. Loay hoay mãi mà chưa đứng lên được, tôi bất lực ngồi xuống quay ra nhìn cô. Thằng cha hướng dẫn đang nắm tay cô hướng dẫn trượt, cô biết trượt rồi cơ mà, đúng là chỉ lợi dụng nắm tay cô, tôi còn chưa được nắm tay cô mờ . Tôi sôi máu. Có thằng không biết trượt đang ngồi lù lù như bãi *** à quên bãi vàng ở đây mà không cha nào vào giúp, toàn tên hám gái… giống mình. Cô quay ra nhìn tôi, thấy tôi ngồi đó chắc cô cũng hiểu lên buông tay tên kia ra tiến về phía tôi, nhìn hắn có vẻ hụt hẫng, tôi cười thầm trong lòng.

– Sao còn ngồi đây?

– À… Em…

Tôi chưa biết trả lời sao thì cô cầm tay tôi kéo tôi lên.

– Nhóc phải đứng như này nè, hai chân hình chữ V.

Tôi làm theo cô, cô kéo tôi vào sân trượt, cảm giác trượt pa-tin cũng phê phê. Rồi cô đứng ra đằng sau tôi rồi hai tay ôm lấy eo tôi đẩy tôi đi, được một đoạn tôi và cô đổi chỗ vì tôi không biết lái. Tôi bám vào eo cô để cô kéo, chán chê chúng tôi trượt vào thành nghỉ, do không kìm được đà nên tôi vô tình ép sát cô vào tường, mặt đối mặt. Tôi và cô nhìn nhau … 1 giây… 2 giây… Chúng tôi đẩy nhau ra, tôi và cô ngượng ngùng.

– Em.. em xin lỗi, em không cố ý, tại… em không hãm được đà.

– Ừ không sao đâu… Thôi mình về nha.

– Vâng.

– Đưa tay đây chị kéo vào.

– Thôi chị cứ vào đi em tự đi được.

Không hiểu sao lúc đó tôi lại nói thế nữa, cô trượt vào còn tôi loạng choạng đi từ từ vào, còn hai bước chân nữa thì ra khỏi sân thì… Uỵch.. Tôi ngã ra sàn, cũng may có đồ bảo vệ nên đầu gối tôi không làm sao, giờ tôi không đứng dậy được nữa, cô đâu rồi, bất quá tôi đành …bò vào. Lúc đó tôi nhục không tả được, bách nhục xuyên tim. Mọi người lại nhìn tôi bò vào, có cả tiếng cừời đểu. Tôi cắn răng cởi giầy thật nhanh trả lại rồi kéo cô đi khỏi đó. Tôi tự thề với bản thân là không bao giờ quay lại cái nơi chết tiệt đó nữa, bách nhục.

– Giờ đi đâu đây nhóc?

Sao nghe cái câu này ghét thế không biết. Mà hôm nay trời cũng mát, nắng nhẹ, gió hiu hit thổi.

– Mình ra công viên đạp vịt nha chị!

– Ok!

Không hiểu sao các bạn trẻ thành thị lại ghét đạp vịt nhưng tôi thì lại rất thích, lúc mới đạp tôi còn bị say nữa. Đến công viên Bạch Đằng tôi gửi xe rồi ra thuê một con vịt, tôi mời cô lên trước, hôm nay trời mát nên cũng khá nhiều vịt đang hoạt động, họ làm gì thì chắc ai cũng biết.

– À chị đợi em xíu!

– Ơ đi đâu đấy nhóc?

Tôi chạy vù ra mua hai que kem ốc quế rồi quay lại với cô.

– Em mời chị!

– Hi hi, cảm ơn nhóc nha.

Chúng tôi bắt đầu đạp ra giữa hồ, gió thổi hiu hiu, tóc cô bay vi vu trong gió, cô nở nụ cười trong nắng. Ôi! Tôi lại nổi cơn cuồng dâm.

– Nhóc đang nghĩ cái gì đó!

Cô quờ quờ bàn tay xinh xinh trước mặt tôi, tôi nhìn mà muốn vồ lấy cắn một phát như con hổ đói vồ mồi.

– Dạ không, không có gì đâu chị.

– Ừ! Diều kìa nhóc, đẹp ha!

Tôi nhìn theo hướng cô chỉ, những cánh diều xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, nâu, đen, trắng, cũng đẹp đấy chớ, hay do cô bảo đẹp nên nó đẹp nhỉ? Chắc vậy. Thỉnh thoảng chúng tôi đạp qua một vài cặp đôi và họ đang hôn hít abc…xyz, tôi nhìn cô, cô đỏ mặt, chúng tôi vội đạp ra xa họ rồi cười lăn lóc với nhau, hâm thật. Đạp chán chúng tôi lên bờ uống nước hóng gió.

– À em nói với mẹ em chuyện cô làm gia sư rồi đấy, mẹ em đồng ý rồi.

– Ừ, vậy để tối chị đến nói chuyện với bác.

– Vâng, mà học ở đâu đây chị?

– Học nhà nhóc còn nhà ai, không lẽ học ngoài đường.

Tôi cười, sao không học nhà cô, có phải em và cô đã có không gian riêng của hai ta rồi không. Hic.

– Nhóc lại đang suy nghĩ gì vậy?

– À dạ không… mà chị đừng gọi em là nhóc nữa, em lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu.

– Không gọi là nhóc thì gọi thế nào?

– Gọi… anh đi chị.

Tôi chọc cô, cô đánh vào vai tôi rồi liếc xéo tôi.

– Nhóc nói vớ vẩn gì vậy? Chỉ được cái khôn lỏi.

– Hihi.

Mặt trời bắt đầu lặn xuống, những tia nắng cũng đỏ dần, cũng đã muộn chúng tôi lấy xe đi về. Đến tối cô đến nói chuyện với mẹ tôi, vậy là một tuần cô kèm tôi ba buổi: tối thứ tư, thứ sáu và chủ nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Truyện Cô giáo Lan

Số ký tự: 0