Phần 177
2024-05-27 11:17:00
Chủ ý đã quyết, Trần Duyên trầm trọng sát khí bước tới nơi Lôi Lâm chật vật nằm đó. Nhiều kẻ chứng kiến không khỏi rùng mình, bọn họ trong đầu đã liên tưởng tới hắn tiếp theo cử động.
– Đại sư huynh sẽ giết Lôi Lâm thật sao? Tuy Bách Niên Chi Chiến không cấm đoán chuyện người sống ta chết nhưng hắn đã được tông chủ thu làm chân truyền đệ tử. Giết Lôi Lâm chính là tuyệt đối cùng tông chủ vạch mặt a.
Bạch Long hoa dung thất sắc, ma môn vốn là nơi lãnh huyết không có quá nhiều quy định tiết chế nhưng cũng không có nghĩa được tùy ý làm bậy. Giết Lôi Lâm liên lụy quá lớn, không khéo Trần Duyên sẽ kéo theo cả Phong Ma Sơn xuống nước.
Những ánh mắt kinh dị tất cả đều tập trung trên người nam nhân tưởng chừng tầm thường kia, không một kẻ nào ở đây đủ dũng khí dám đứng lên ngăn cản.
– Lôi Lâm, ngươi thiên phú không sai, được tông chủ để mắt con đường tu luyện sau này chính là bằng phẳng đi lên. Đáng tiếc nhà ngươi lại đối với ta sinh ra sát tâm, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi thôi.
Trần Duyên dùng khinh thường ánh mắt nhì xuống Lôi Lâm, một đại thiên tài vạn năm hiếm có không khác gì liếc nhìn cỏ kiến vô hại. Ngón trỏ từ từ biến đổi, kiếm chỉ “Nhất Chỉ Xuyên Tâm” chỉ thẳng lên trời cao.
– Lẽ ra sau cái ngày định mệnh đó ngươi nên co cụm lại sống đến những ngày cuối đời. (Cái ngày Tông Môn Đại Điển ấy)
– Chết đi.
– Dừng tay.
Kiếm chỉ vừa hạ xuống, nhiều người còn tin rằng Lôi Lâm kết cục chính là bị trảm làm hai cực kỳ thê thảm thì trên không trung, ba nhân ảnh phi pháp kiếm bao vây lấy hắn.
– Các ngươi bảo dừng tay ta phải tuân theo sao?
Hắn khinh thường cười lạnh, kiếm chỉ không những không dừng lại mà còn chém xuống nhanh hơn.
– Keeng…
Kiếm chỉ còn cách Lôi Lâm chỉ một sát na thì bị một kẻ mang tử bào ngăn cản.
– Ngươi chớ ngông cuồng.
– Ý Thủy Biên Chưởng.
Tử bào nhân dễ dàng đón đỡ Trần Duyên một kiếm, đồng thời một chưởng mang theo không nhỏ pháp lực, thủy nguyên tố mạnh mẽ dao động tập trung trên hắn hữu thủ đánh lên người Trần Duyên. Trực tiếp hứng chịu một chưởng, Trần Duyên buộc phải lùi lại hơn mười bước. Nhục thể có hơi chút chấn động nhìn bề ngoài hắn không hề phải chịu đả kích gì nhưng nội thể, từng dòng kình lực như dao long quấy phá không ngừng phá hư.
– Hừ ngươi quả nhiên là kẻ không biết trời cao đất dày là gì, Ý Thủy Biên Chưởng chính là cấp 2 Giáp đẵng pháp kỹ chuyên công phá nội thể. Chỉ một khắc nữa thôi ngươi sẽ…
Tử bào tu sĩ trông thấy hắn không thèm chống đỡ mặc cho một chưởng kia đánh lên người liền mở giọng khinh thường. Một khắc, hai khắc, ba khắc đã trôi qua tử bào tu sĩ thần tình càng trở nên ngốc trệ, Trần Duyên thân người vẫn thẳng táp như vạn năm đại thụ, không gì có thể lung lay.
– Đây là thứ công pháp ngươi dựa vào, đối với một kẻ tu vi Trúc Cơ Trung kỳ như ngươi có thực lực đến mức này đã là không tệ.
Hắn sắc mặt trở nên khó coi, đó là những lời hắn nhận được từ một kẻ tu vị thậm chí còn thấp hơn 2 tiểu cảnh giới.
– Quách sư đệ đã đủ rồi, nhiệm vụ chúng ta tới đây không phải là để gây chuyện.
– Vị sư đệ kia, ta thay mặt hắn tạ lỗi với ngươi.
Nam nhân ngũ quang trung khí dễ nhìn, phóng xuống mặt đất hướng Trần Duyên chấp tay.
– Tử bào đệ tử, không ngờ có ngày Trần Duyên ta có thể được tận mục diện kiến.
Bọn chúng có thể xuất hiện tại nơi đây là điều Trần Duyên không thể lường trước được. Phong Ma Chân Nhân từng một lần nói qua những kẻ từ Cấm Địa bước ra có thực lực vượt trội đều bí ẩn mất tích. Bọn chúng được mời gia nhập trở thành tử bào đệ tử, là nồng cốt lực lượng mạnh mẽ nhất trong Ma Kiếm Tông thậm chí ngay cả Tông Chủ cũng khó lòng tùy ý khống chế. Chỉ biết phía sau bọn chúng là những tồn tại cổ lão đã quy ẩn trước kia âm thầm bảo vệ phía sau tông môn.
– Không ngờ Trần sư đệ đã biết bọn ta tính danh, lần này chỉ là bất đắc dĩ mong sư đệ lượng thứ. Lôi Lâm sư đệ đã được đề cử trở thành một người trong chúng ta ngươi không thể nào giết hắn.
Nam tử thần sắc bắt đắc dĩ nhưng khí lực lại thập phần vững chắc, dũng khí này tất cả đều do thực lực phát sinh. Chỉ cần nhìn thấy hắn khí chất Trần Duyên cũng đủ hiểu rằng nam tử này không dễ đối phó.
– Nếu mọi chuyện đã quyết ta đành phải từ bỏ a.
Mọi người đều ngỡ ngàng, Trần Duyên sát khí chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tan biến. Một bộ hung thần ác sát quyết không thể không giết Lôi Lâm ban nãy đã không cánh mà bay, hắn giọng điệu trầm ổn nhẹ nhàng buông tha.
– Ha ha ha Trần sư đệ quả nhiên là kẻ làm việc lớn, sư đệ có thể vì đại cuộc mà bỏ qua phẫn nộ tức thời chính là phúc…
– Ha ha ha Trần Duyên súc sinh, người lại lần nữa không thể giết Lôi Lâm ta, trời cao quả nhiên ưu ái ta. Ngươi cứ chờ đó, sau khi ta pháp lực địa thành chính là lúc ngươi sống không bàng chết.
– Chết tiệt tên phế vật này… Trần sư đệ, hắn…
Nam tử sắc mặt trở nên ngốc trệ, cái này chính là lật thuyền trong mương a. Trần Duyên có thể an ổn chống chịu hắn sư đệ một chiêu mà không thụ bất kỳ thương thế gì thậm chí còn muốn ra tay đáp trả. Nếu thật sự liều mạng tấn công hắn sợ rằng bản thân cũng khó tránh được trọng thương.
– Sư huynh không tin lời Trần Duyên ta nói ra?
– Không… không ta biết sư đệ là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu mọi chuyện đã êm thắm ngu huynh mạn phép cáo từ.
Trần Duyên không trở mặt khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn đối với Trần Duyên kiên kị không nhỏ nhưng cũng không có nghĩa là kẻ hèn nhát. Nếu không phải nhiệm vụ đưa ra đã nghiêm lệnh rằng bằng mọi giá đưa Lôi Lâm trở lại thì hắn quả thật muốn một đấu trận tỉ thí long trời lở đất cùng Trần Duyên.
– Khoan đã.
– Đúng như ta tiên đoán, tên này không dễ đối phó.
Nam tử nghĩ thầm.
– Sư đệ không biết có gì chỉ giáo, ta trên người có không ít việc công không thể nán lại.
– Ta nói sẽ tha chết cho hắn nhưng cũng không có nghĩa là để hắn dễ dàng rời đi.
Xung quanh người chứng kiến sớm đã đoán ra, không ít kẻ xì xào.
– Quả nhiên tên Trần Duyên kia khó lòng cho qua, chỉ có thể trách tiểu tử Lôi Lâm kia khó khăn lắm mới kéo về một mạng lại không biết yên vị.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro