Phần 17
2024-05-27 11:17:00
Ở bụi cây cách đó không xa là nữ nhân đanh đá lúc nãy, ngồi tựa lưng vào thân cây gương mặt giận dỗi:
– Cái tên Ninh Hạ kia không ngờ lại sai ta ở lại đây canh tiểu tử kia, hại ta phải thân nữ nhân phải một mình ở chốn hoang vu này. Tất cả là do tiểu tử kia, lần này bắt được ngươi ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Vừa nói vừa suy nghĩ cách làm sao tra tấn Trần Duyên làm ả cười rung cả người.
Trong lúc đó Trần Duyên đã ở đằng sau, mặc dù hắn không lên tiếng nhưng hơi thở nam nhân chạm vào vai làm nữ nhân cả người rung rẫy. Ả liền xoay người lại không nói không rằng lấy từ trong túi trữ vật một sợi roi màu xanh lục hướng tới Trần Duyên.
Hắn không động đậy để sợi roi trói mình. Khi thấy đã bắt được Trần Duyên ả đang cười đắc ý thì thấy da dẻ của hắn khô lại, chỉ dùng sức lực của cơ thể mà kéo đứt sợi roi thoát ra.
Không đợi nữ nhân kịp hoảng hốt thì Trần Duyên phóng tới đấm thẳng vào ngực ả không thương hoa tiếc ngọc.
Nữ nhân phun máu bay thẳng vào vách núi. Trần Duyên lại gần tay nắm cổ ả siết chặt thì mới nhìn rõ, nữ nhân này mặc dù không xinh đẹp xuất trần như Bạch Vân cô nương nhưng cũng xem như là mỹ nữ hiếm thấy cộng thêm dáng vóc lồi lõm đúng là dụ người mà.
Thấy Trần Duyên muốn giết mình ả ta sợ xanh mặt liền cầu khẩn:
– Đạo hữu đừng giết ta, ngươi muốn gì chỉ cần nói ra là được.
Trần Duyên nghe vậy nhìn ả liền nói:
– Ngươi là ai tới đây có mục đích gì?
– Chỉ cần ta nói ra ngươi sẽ tha cho ta chứ?
Nữ nhân run rẩy nói.
Trần Duyên thần sắc khó xem:
– Hừ ngươi không có quyền ra điều kiện với ta. Nếu không nói ta liền giết ngươi.
Nữ nhân sợ hãi lắp bắp nói:
– Đừng mà ta nói ta nói.
– Tiểu nữ tên là Tú Hạ Thảo là phu nhân áp trại của trại chủ Độc Nhãn Long cách đây ba mươi dặm.
– Ngươi là phu nhân tại sao lại tới đây?
Trần Duyên nghi hoặc hỏi.
– Ta tới đây để… để… khảo sát tình hình.
Thấy ả ta ấp úng Trần Duyên liền nhận ra ả nói dối hắn giận dữ tay siết chặt hơn.
Nữ nhân kia khó thở hét lên:
– Đừng mà ta nói. Thật ra tiểu nữ với Ninh Hạ có tư tình nên… nên…
Trần Duyên hiểu ra liền cười lạnh:
– Thì ra là ngươi cho tên Độc Nhãn Long kia đội mũ xanh.
Nữ nhân hét lên:
– Tên kia không việc ác nào không làm giết người, cướp của. Tiểu nữ trước kia cũng bị hắn cướp về. Ninh Hạ hứa là sẽ giúp tiểu nữ giết hắn nên tiểu nữ mới… mới…
– Ta chỉ muốn trả thù cho toàn gia hơn năm mươi người bị tên súc sinh Độc Nhãn Long giết hại. Mong công Tử thương xót bỏ qua cho ta lần này.
Nhìn vào mắt nàng hắn biết đó là sự thật. Nhưng sự việc này không lien quan gì đến hắn. Bản thân hắn không phải chính nhân quân tử lo nghĩ cho kẻ khác. Nữ nhân này dám đánh chủ ý hắn thì không thể tha được.
Trần Duyên ném nàng xuống muốn một chiêu giết chết nàng không đau đớn.
Nữ nhân nhận ra ý nghĩ của hắn liền lấy tay xé áo lộ ra bộ ngực tròn lẵng cân đối đính trên đó là hạt đậu tròn hồng hồng, nàng lao tới ôm chân, đôi gò bồng đảo đè nén hết cỡ lên hắn, liếc ánh mắt quyến rũ nhìn hắn lưỡi liêm liếm môi dâm đãng hướng tới hắn thỏ thẻ:
– Chỉ cần đạo hữu tha cho tiểu nữ thì đêm nay… đêm nay tiểu nữ sẽ cho chàng được sung sướng như lên thiên.
Nàng vừa nói vừa cố gắng cuối thấp người xuống cố ý làm cho cặp mông phì nộn đưa cao lên muốn làm hắn chú ý. Mặc dù được lớp y phục che lại nhưng từ bên ngoài nhìn vào có thể dễ dàng đoán được độ đàn hồi của chúng làm người khác không thể kèm nén được dục vọng xoa bóp chúng.
Trần Duyên ánh mắt trong veo không vẫn đ – c ý định tiếp tục ra tay thì Chu lão ngăn lại.
– Khoan đã tiểu tử ngươi mau dừng tay. Ngươi không thấy tiểu nữ này rất được sao, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm lại còn được thoải mái nữa chứ. Kinh nghiệm mấy ngàn năm của ta thấy thì nữ nhân này phải công phu không phải bình thường đâu, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng.
Thấy dáng vẻ đáng khinh bỉ của lão Trần duyên quyết định không thèm quan tâm. Tay đưa lên không có ý định dừng lại thì Chu lão lại nói tiếp:
– Nếu như ta nói nữ nhân này sẽ giải quyết phiền phức hiện nay của ngươi thì sao?
Lão vừa nói vừa cười chắc thắng, chắc chắn rằng chỉ cần liên quan tới tu luyện thì tên tiểu tử này nhất định không bỏ qua.
Đúng như lão dự đoán, Trần Duyên liền khựng lại quay ra hỏi:
– Ý của Chu lão là gì, nữ nhân này lại giúp được ta sao?
Lão cười hắc hắc nói:
– Đương nhiên, hiện nay đan điền của ngươi đã được giải quyết nhưng lại phát sinh ra vấn đề khác. Kinh mạch của ngươi lại không hấp thu đủ linh khí để bổ sung, chưa nói tới là nuôi linh trùng đúng chứ?
Chu lão nói không sai, mặc dù kinh mạch của hắn lớn hơn người khác nhưng vẫn chưa đủ để hắn vừa tu luyện vừa nuôi linh trùng. Nếu không thì hắn đâu cần phải lén lút cắt bớt phần lương thực của Tinh Thần Trùng.
Thấy hắn ngầm đồng ý thì Chu lão nói tiếp:
– Ta đã có cách giúp ngươi.
– Đây là thứ ngươi cần, thần thông này là “Thiên Hạ Hồng Lô” là một môn phụ trợ thần thông. Khi ngươi song tu với tu sĩ khác mà nói trắng ra là giao hợp đó, thì tốc độ hấp thu linh khí của ngươi sẽ bằng cả hai cộng lại.
– Nếu ngươi song tu với nhiều nữ nhân cùng lúc thì hà… hà… tốc độ hấp thu linh khí của ngươi sẽ bằng tất cả cộng lại.
Lão vừa nói vừa liếc nhìn Trần duyên như quái thúc thúc vừa cho kẹo vừa dạy hư tiểu hài tử.
Trần Duyên đăm chiêu suy nghĩ thì nhận ra điều gì đó không đúng liền nói:
– Chu lão đừng quên pháp quyết của ta rất đặc thù, chỉ có mộc linh khí ta mới hấp thu được.
Chu lão cười nói:
– Ngươi đừng lo, nếu ngươi chỉ hấp thu được mộc linh khí thì chỉ cần tìm nữ nhân có Mộc Linh Thể là được.
Trần Duyên nghe vậy liền ngã ngửa.
Mộc Linh Thể hắn đã nghe qua, khi mỗi người sinh ra không ai giống ai. Có những kẻ được trời ưu ái khi sinh ra có khả năng cảm nhận thuộc tính nổi trội hơn bình thường được gọi là thiên tài.
Nhưng có những kẻ vượt qua cả những thiên tài đó, mà khi xuất hiện luôn dấy lên một hồi tranh giành giữa các môn phái thậm chí là làm ra một trận gió tanh mưa máu. Những kẻ đó được trời ưu ái cho thứ gọi là Nguyên Tố Linh Thể.
Nguyên Tố Linh Thể có rất nhiều lại không giống nhau, Hỏa Linh Thể, Kim Linh Thể, Phong Linh Thể… mà Mộc Linh Thể chỉ là một trong số đó.
Các loại Nguyên Tố Linh Thể cũng chia ra Bính, Đinh, Ât, Giáp. Mặc dù vậy thì chỉ Bính đẳng Linh Thể đã có thiên phú gấp mười lần kẻ khác. Tương truyền rằng tông chủ hiện nay của Ma Kiếm Môn cũng là Nguyên Tố Linh Thể, những chuyện khác thì không ai biết gì thêm.
Có qua cũng có lại, Nguyên Tố Linh Thể mặc dù rất lợi hại nhưng lại rất hiếm có. Trong cả vạn tu sĩ may ra mới có một người điều đó cho thấy nó quan trọng biết chừng nào.
Hắn cũng không biết ai ngoài tông chủ sở hữu loại linh thể này. Dù sao đây cũng là chuyện đương nhiên, nếu xuất hiện loại đệ tử này thì tông môn sẽ cố gắng giữ bí mật để hắn không bị chết non bởi vì môn phái khác ra tay.
Trần Duyên chợt ngẫn người:
– Chu lão nói nàng giúp được ta giải quyết rắc rối hiện tại chẳng lẽ…
Chu lão cười khặc khặc tiếp lời:
– Ngươi suy đoán không sai nữ nhân này nắm giữ Mộc Linh Thể. Là Bính đẵng Mộc Linh Thể hiếm có. Ngươi quyết định nhanh đi, giữ lại hay giết nữ nhân này?
Hắn đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu sau lại hỏi Chu lão:
– Môn thần thông này song tu thần thông lấy âm bổ dương đúng không?
– Không phải, môn thần thông này chỉ đơn giản là thông qua song tu kết hợp khả năng hấp thu chân khí của tu sĩ lại thôi. Chỉ cần một người tu luyện là đủ, chỉ có người tu luyện thần thông mới quyết định nữ nhân song tu với hắn có hấp thu được linh khí hay không.
Chu lão nghiêm túc nói.
Thấy hắn không ra tay, nữ nhân tìm được đường sống trong chỗ chết nàng càng ra sức phục vụ hắn. Cơ thể lồi lõm mềm mại như rắn nước của nàng bám chặt lấy hắn, đầu lưỡi liếm láp phần da thịt lộ ra khỏi y phục. Tiếng thở hổn hển kèm tiếng rên rỉ đủ làm chính nhân quân tử ngã quỵ.
Trần Duyên sẽ làm gì? Liệu có ăn luôn nữ nhân này hay không? Liệu bản tâm của hắn có cho phép các vị độc giả gáng chờ phần sau sẽ rõ.
Đây là chuyện đầu tay của ta, kính mong chư vị đạo hữu ủng hộ và góp ý nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro