Phần 51
2024-07-29 03:55:00
Niên Phong cảm thấy Tiết Tử Ngang điên rồi, tất cả đám bạn bè Tiết Tử Ngang đang có ở đây cũng đều cảm thấy Tiết Tử Ngang điên rồi.
Nào có người nào, ở trước mắt bao người bị tát một bạt tai mà còn vui đến thế được? Cho dù mặt không bị đánh đau, vậy cũng nên để ý đến mặt mũi của mình chút chứ?
Hơn nữa vừa nhìn đã thấy nửa bên mặt Tiết Tử Ngang sưng đỏ bừng lên là đủ hiểu hắn không thể không đau được, nhưng cố tình tên này lại như không có việc gì, vừa nhận mấy túi chườm đá nhân viên đưa đến đắt mặt, lại vừa có thể vui sướng huýt sáo líu lo.
Niên Phong thật sự không nhìn được nữa, quăng cho Tiết Tử Ngang một cái liếc mắt, rồi lại nói với mấy người bên cạnh: “Hay là đưa hắn vào bệnh viện tâm thần đi?”
Tiết Tử Ngang nghe vậy thì lập tức ném túi chườm đá trong tay qua: “Cậu mới có bệnh.”
Niên Phong chuẩn xác bắt được túi chườm, bị đông lạnh đến run cả tay, lập tức ném lại vào trong ngực Tiết Tử Ngang một lần nữa: “Tôi thấy nếu không phải cậu bị người đánh đến choáng váng, thì chính là bị xe đâm đến chập mạch rồi.”
Tiết Tử Ngang đắc ý hừ một tiếng: “Mấy người không hiểu cái cảm giác được người yêu tha thiết quan tâm này đâu.”
Niên Phong lập tức khoa trương làm động tác vờ nôn mửa, tiếp tục dùng ánh mắt như nhìn thằng điên nhìn hắn: “Đến bữa tối qua cũng sắp ọe ra mất.”
Nhìn lại Tiết Tử Ngang, thấy hắn vẫn là cái vẻ khoe khoang “Mấy đồng chí chính là ghen ghét với ta”, Chu Úc không nhịn được hỏi: “Lần này là đùa thật à?”
Tiết Tử Ngang hỏi lại: “Tôi đã khi nào chơi giả đâu?”
“Cũng đúng, mấy cô ả trước đó đều chẳng có thân phận gì, chưa nói tới thật hay giả, ngoại trừ Từ…” Sau eo Chu Úc bị Niên Phong hung hăng nhéo một cáu, Chu Úc mới kịp thời ngậm miệng, sửa lời nói, “Có điều em gái đánh cậu có vẻ cũng hơi bị hot đấy, tự cậu cũng nên giữ cẩn thận.”
Tiết Tử Ngang nhíu mày: “Có ý tứ gì?”
Chu Úc nói: “Lúc cậu đua xe với người ta, tôi nhìn thấy vị Thái Tử Gia của Hứa gia kia đi tìm Triệu Ngu, nhìn hai người có vẻ rất quen biết, chậc chậc, vừa nhìn đã biết là có ý tứ với bạn gái của cậu rồi.”
Tiết Tử Ngang nhăn mày, hơi gấp hỏi lại: “Hứa Thừa Ngôn?”
Hai người còn đang nói chuyện, Niên Phong đột nhiên huých vai Tiết Tử Ngang, ý bảo hắn nhìn ra sau: “Kìa.”
Tiết Tử Ngang vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy trong góc Triệu Ngu đang ngồi lại có một người đàn ông đứng cạnh, đúng là Hứa Thừa Ngôn mà Chu Úc vừa nói.
Nhưng họ đang ở cách quầy bar quá xa, đến cả biểu tình trên mặt hai người cũng không thể thấy rõ, chỉ biết Hứa Thừa Ngôn đang nâng ly Cocktail, khoảng cách thật sự khá gần với Triệu Ngu.
Đặt túi chườm đá xuống quầy bar, Tiết Tử Ngang bỗng chốc đứng dậy bước dài ra ngoài, Niên Phong cùng Chu Úc sợ hắn lại bị đánh, cũng chạy đuổi theo.
Từ xa nhìn thấy Tiết Tử Ngang đang đi về phía này, Triệu Ngu mỉm cười: “Bạn trai tôi tới, Hứa tổng có muốn uống một chén cùng hắn không?”
Cảm xúc vừa nãy của cô quá mức kích động, màn quăng cho Tiết Tử Ngang một cái tát kia nháy mắt đã khiến cho hai người trở thành tiêu điểm, lúc này cô cũng không vui gặp gỡ ai hết, cho nên khi Tiết Tử Ngang đi ra quầy bar lấy khối băng đắp mặt, cô liền yên lặng ngồi ở góc sofa chờ, ai ngờ mới vài phút, Hứa Thừa Ngôn đã nhích lại gần.
“Kỹ thuật diễn của Triệu tiểu thư quả là không tồi.”
Đây là lời Hứa Thừa Ngôn nói với cô, hắn cảm thấy, cái tát cùng khóc lóc nức nở của cô, đều là cố ý vì Tiết Tử Ngang mà diễn.
Dù sao ở trong mắt hắn, cô chính là loại đàn bà thủ đoạn, có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để leo lên được đàn ông, có thể diễn ra một vở như thế cũng chẳng có gì lạ.
“Sao Hứa tổng cũng tới tham gia loại tụ hội thế này?” Khi đi đến trước sofa, Tiết Tử Ngang cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngu, tay phải ôm lên vai cô, rất không khách khí nhìn Hứa Thừa Ngôn, “Tôi còn tưởng rằng, chỉ có mấy người trẻ tuổi bọn tôi mới thích tới chỗ này chơi chứ.”
Ý tứ thể hiện chủ quyền công khai quá rõ ràng, sự châm chọc trong giọng nói càng không thèm che giấu, không có khả năng là Hứa Thừa Ngôn nghe không hiểu.
Nhưng khác với một Tiết Tử Ngang trực tiếp biểu lộ ra địch ý, Hứa Thừa Ngôn vẫn là dáng vẻ ưu nhã hữu lễ như cũ, cười nói với Tiết Tử Ngang: “Nếu không tới, sao có thể lại trùng hợp gặp gỡ được Triệu tiểu thư, còn được ngồi ôn chuyện cùng cô ấy ở chỗ này?”
Tiết Tử Ngang hừ lạnh: “Hứa tổng cùng bạn gái của tôi thì có chuyện gì để ôn thế? Muốn nói chuyện công việc thì để hôm nào tôi đến văn phòng của anh rồi nói.”
“Tôi cùng Triệu tiểu thư à…” Hứa Thừa Ngôn cố ý thả chậm lại ngữ tốc, thẳng đến khi nhìn thấy bàn tay đang đặt trên đùi của Triệu Ngu lặng lẽ siết chặt, mới lại cười thản nhiên nói, “Đúng là cũng có vài chuyện, dù sao cũng đã được gặp nhau sau hai cuộc họp, tôi đánh giá rất cao năng lực làm việc của Triệu tiểu thư.”
Thấy hắn nói xong một câu này, bàn tay đang nắm chắt của Triệu Ngu mới im ắng buông ra, ý cười trên mặt Hứa Thừa Ngôn ngày càng đậm: “Cho nên, tôi hy vọng, về sau có thể giao lưu nhiều hơn với Triệu tiểu thư.”
Lời này nghe vào trong tai Tiết Tử Ngang đã là ám chỉ cực kỳ ái muội, mà nghe vào trong tai Triệu Ngu, lại càng là dụ dỗ cùng khiêu khích trần trụi.
Chỉ nở một nụ cười lịch sự cũng lại xa cách, Triệu Ngu nhàn nhạt nói: “Đa tạ Hứa tổng đã đánh giá cao, chẳng qua tôi cũng chỉ là một thư ký nho nhỏ, chuyện công việc hẳn là không thể giúp được gì cho Hứa tổng rồi, nếu Hứa tổng có yêu cầu, có thể tìm bạn trai tôi nói.”
Tiết Tử Ngang vừa vặn tiếp lời: “Hơn nữa Hứa tổng còn có cái một vị hôn thê rất lợi hại, tôi tin cũng không cần đến tôi cùng bạn gái mình hỗ trợ đâu.”
Hứa Thừa Ngôn vẫn chỉ cười, gật đầu chào tạm biệt, mỗi một lời nói hay cử chỉ vẫn chỉ biểu hiện ra sự ưu nhã như cũ.
Nhưng mà không bao lâu sau, ngay khi Triệu Ngu đang nghe Tiết Tử Ngang lải nhải cái gì mà “Bạn gái quá xinh đẹp quả nhiên dễ dàng thu hút lũ sói, về sau không muốn tới dạng hoạt động này nữa”, lại nhận được Wechat của Hứa Thừa Ngôn:
[Cho cô 5 phút, tới toilet phía Đông tầng 2.]
Câu từ dạng mệnh lệnh không thèm giấu diếm ý tứ uy hiếp.
Quầy bar có một đại sảnh, cửa ra một đông một tây ở hai bên còn có một khu sảnh nhỏ khác. Người tham gia tụ hội lần này hầu như đều đang ở trong đại sảnh bận chơi đùa ca hát uống rượu. Trong sảnh gần lối ra tuy cũng có người, nhưng lại không nhiều lắm, hơn nữa hoặc đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là đang cúi đầu xem di động, cũng không ai rảnh chú ý tới Triệu Ngu.
Gần khu vực toilet trên tầng 2 không có cameras, Triệu Ngu nhìn ngó khắp nơi, xác định không thấy được bất kỳ bóng người nào, lúc này mới đẩy cửa phòng vệ sinh nam bên kia ra.
Hứa Thừa Ngôn đã ở bên trong, ngước mắt lên nhìn thấy người đến Triệu Ngu, hắn liền tiếp tục thong thả từ tốn cọ rửa bàn tay khớp xương rõ ràng dưới vòi nước.
Sau khi xác nhận các buồn vệ sinh đều không có ai, Triệu Ngu mới đi vào trong, khóa trái cửa lại, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hứa Thừa Ngôn rút ra khăn giấy, không nhanh không chậm lau tay: “Lời này, hẳn là nên để tôi hỏi Triệu tiểu thư mới đúng.”
“Tôi chẳng muốn làm gì cả.”
“Phải không?” Hứa Thừa Ngôn chậm rãi nhìn lại cô, dương môi cười nhạt, “Vậy lúc trước Triệu tiểu thư hao tổn tổn trí gạ gẫm tôi, đó là vì cái gì?”
Triệu Ngu nhàn nhạt nói: “Trò chơi giữa chúng ta đã kết thúc.”
“Cô nói kết thúc thì kết thúc sao?” Ngón tay lạnh lẽo chậm chạp mơn trớn trên môi cô, Hứa Thừa Ngôn chỉ mới thoáng dùng sức, đã nắm chặt lấy cằm cô, “Quy tắc trò chơi, là do tôi định.”
Triệu Ngu phẫn nộ trừng lại hắn: “Hứa Thừa Ngôn, lúc trước là anh muốn coi tôi như món đồ chơi, cũng là anh năm lần bảy lượt không muốn chạm vào tôi, tôi thừa nhận tôi không có bản lĩnh để dụ dỗ anh, nên giờ tôi từ bỏ, từ đây về sau không bao giờ quấy rầy đến anh nữa, đã được chưa?”
“Không được.” Hứa Thừa Ngôn nhẹ nhàng mà lắc đầu, “Tôi đã nói rồi, quy tắc, là do tôi định. Mà hiện tại, trò chơi này vẫn chưa kết thúc.”
Triệu Ngu rõ ràng đã nóng nảy: “Vậy anh muốn thế nào mới bằng lòng kết thúc?”
Lòng bàn tay hắn một lần chậm rãi lướt qua môi cô, Hứa Thừa Ngôn nở một nụ cười rất ôn nhu lịch thiệp: “Cô nói thử xem?”
Triệu Ngu lạnh lùng nhìn hắn, phẫn nộ trong mắt đã không thể che giấu.
Nhưng rất nhanh, cô lại đột ngột đổi về bộ dáng phóng đãng yêu kiều như khi ve vãn hắn lúc trước, khiêu khích nói: “Nguyên lai là Hứa tổng đã yêu tôi.”
Hứa Thừa Ngôn cười khẽ: “Tôi đã nói rồi, phép khích tướng đối với tôi vô dụng.”
“Vậy chiêu này thì có hữu dụng với anh không?” Triệu Ngu đột nhiên đi lên trước nửa bước, dán thân mình dính sát lên người hắn, tay phải cách lớp quần tây bằng phẳng xoa lên giữa háng hắn, khẽ nắm lấy thứ còn chưa cương cứng mà kích thước đã rất khả quan kia lên, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng thổi khí, “Anh đã chơi tôi rồi, nên anh muốn chứ gì? Vậy hôm nay để tôi thỏa mãn anh, sau lần này, chúng ta thanh toán xong.”
Khóe miệng Hứa Thừa Ngôn gợn lên một độ cong nhàn nhạt: “Tôi đã nói rồi, quy tắc trò chơi, do tôi định.”
Triệu Ngu khẽ cắn môi, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cởi bỏ khóa kéo quần tây, cách quần lót xoa lên dương vật đã thức tỉnh, sau đó lại có chút không tình nguyện mà vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Trong lòng cô thừa hiểu, cô càng biểu hiện như hận không thể lập tức tránh xa hắn, hắn sẽ càng không làm theo ý cô, cũng sẽ càng thích tùy ý đùa bỡn con mồi đã chủ động đưa tới cửa, nhưng hiện giờ lại muốn chạy trốn là cô.
Nhưng đến cùng, ai là thợ săn, ai là con mồi, cũng còn chưa chắc đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro