Phần 34
2024-07-29 03:55:00
Sáng sớm hôm sau Triệu Ngu tỉnh lại, người bên cạnh đã sớm không thấy đâu.
Cô vừa mới ra cửa phòng, đã nghe thấy phòng bếp truyền đến một tiếng “Bùm” trầm đục. Chờ cô đi ra, lại nhìn thấy trên mặt đất là một đống bừa bộn, cùng Tiết Tử Ngang vẫn đang ngơ ngác.
Triệu Ngu ngẩn người, vội chạy tới kéo Tiết Tử Ngang ra cẩn thận kiểm tra: “Có bị thương không?”
Ánh mắt Tiết Tử Ngang vẫn ngơ ra lắc lắc đầu, phỏng chừng vẫn chưa từ trạng thái ngây ngốc phản ứng lại được.
Nhìn thấy phản ứng đáng yêu này của hắn, lại thấy đống vụn trứng bắn tóe trong lòng vi sóng cùng vết bẩn màu vàng trên quần áo của hắn, Triệu Ngu lập tức không nhịn nổi, cười to thành tiếng: “Ha ha ha ha ha…”
Tiết Tử Ngang có chút quẫn bách, trừng mắt với cô một cái: “Cười cái gì cười? Anh cũng chưa dùng bao giờ mà.”
Trong nhà vẫn luôn có người nấu cơm cho, chứ đã khi nào đến lượt hắn phải xuống bếp?
Thấy Triệu Ngu vẫn không thèm thu liễm nụ cười, ngược lại càng cười càng lớn tiếng, hắn càng thêm ảo não, bổ sung nói: “Trên cái đĩa có ghi là đồ chuyên dụng cho lò vi sóng mà.”
“Không phải vấn đề ở cái đĩa.” Triệu Ngu đã cười đến gập cả eo, giờ đã sắp thở không ra hơi.
“Trứng gà sống không thể bỏ vào làm nóng được, đây là thường thức đó đại thiếu gia. Không phải anh vẫn dùng được máy nướng bánh bình thường sao, sao lại có thao tác dở hơi thế này, lò vi sóng của em sắp nổ tung banh nắp mất? Cũng may anh cao, chứ không lại nổ bắn lên cái bản mặt đẹp trai này mất.”
Tiết Tử Ngang tiếp tục trừng cô: “Còn không phải vì muốn làm bữa sáng cho em sao.”
“Được được được, em biết rồi, em cảm kích lắm nè, anh mau đi thay quần áo đi, bữa sáng để em làm nốt nhé?”
Bị Triệu Ngu nửa đẩy từ phòng bếp ra, hắn còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, đã lại nghe được tiếng cười ầm lên không khống chế được truyền đến từ phòng bếp.
Tiết Tử Ngang: “…”
Chờ khi hai người một trước một sau đến công ty, Tiết Trạm đã ở chờ trong văn phòng của Tiết Tử Ngang.
Triệu Ngu đưa tài liệu đã sửa sang hoàn chỉnh vào cho hai chú cháu, mới vừa xoay người đi được vài bước, đã nghe thấy Tiết Trạm hỏi ở phía sau: “Trên người cậu có mùi gì vậy?”
Tiết Tử Ngang tự cúi đầu hít ngửi thử: “Cháu đã thay quần áo mà sao chú còn ngửi được nhỉ?”
Nhớ lại cái bộ dáng dính đầy vụn trứng của hắn buổi sáng, Triệu Ngu lại không nhịn được mà bật cười “phụt” một tiếng.
Cũng không màng có Tiết Trạm ở đây, Tiết Tử Ngang hung hăng trừng mắt với cô: “Buổi tối trở về sẽ chỉnh em một trận.”
Nhìn sang Tiết Trạm đang nghiêm túc đọc báo cáo, Tiết Tử Ngang đột nhiên hỏi: “Chú hai, chú có biết dùng lò vi sóng không?”
Tiết Trạm kỳ quái nhìn lại hắn.
Tiết Tử Ngang cố nín cười, ý vị thâm trường vỗ vỗ vai Tiết Trạm: “Lần sau chú có thể tự mình thử làm bữa sáng, trứng gà dùng lò vi sóng quay đặc biệt ngon đấy.”
Tiết Trạm: “…”
Cùng Tiết Trạm nói chuyện công việc cả nửa ngày, Tiết Tử Ngang đau lưng đấm đấm vai đi ra, lại nhìn thấy Triệu Ngu đang cầm bút cúi đầu hí hoáy, cũng không biết đang mân mê cái gì trên mặt bàn.
Hắn lặng yên không tiếng động đến gần, đứng phía sau cô khom người nhìn ngó, mới phát hiện cô đang vẽ tranh, hơn nữa, còn là đang phác họa vẽ hắn.
Cô quả thực rất tập trung, mỗi một bút đều miêu tả cực kỳ tinh tế, cũng vẫn chưa phát hiện ra hắn ở đằng sau.
Chờ cô hoàn thành, Tiết Tử Ngang mới thẳng người lại, lui lại mấy bước, ho khan một tiếng.
Triệu Ngu giật mình nhảy dựng lên, lập tức cầm lấy một tập văn kiện bên cạnh che lên phác họa, làm bộ làm tịch nhìn vào máy tính.
“Đi cùng anh xuống tầng.”
“Ừ.”
Triệu Ngu vừa rời chỗ ngồi, Tiết Tử Ngang đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến lên, rút ra bức vẽ trên bàn: “Đây là cái gì?”
Triệu Ngu lại thẹn thùng lại xấu hổ: “Em… Em tùy tiện vẽ chơi thôi.”
“Phải không?” Nụ cười trên mặt hắn càng nhìn lại chỉ càng thấy có ý xấu.
Triệu Ngu đứng thẳng eo: “Đúng vậy, nhàn rỗi nhàm chán, dù sao mọi việc em cũng đã làm xong, em cũng không làm chậm trễ công việc.”
“Anh không tin.” Tiết Tử Ngang cố nén nụ cười, nghiêm trang nhìn cô, “Thời gian công tác mà lại đi làm việc tư, cái này, tịch thu.”
Thấy hắn cầm bức tranh đi thẳng về hướng văn phòng, Triệu Ngu vội vàng đuổi theo: “Anh trả cho em.”
Tiết Tử Ngang chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, vừa bước vào đã nhanh tay khóa cửa lại, chặn Triệu Ngu ở bên ngoài, vừa thưởng thức bức tranh trong tay vừa vui vẻ huýt sáo.
Tiết Trạm vất vả lắm mới được lúc yên tĩnh, giờ bất đắc dĩ ngẩng đầu liếc hắn: “Yên lặng.”
Tiết Tử Ngang trừng hắn một cái, lại không nhịn được vẻ đắc ý mà đưa tranh ra trước mặt hắn: “Chú xem đẹp trai không?”
Tiết Trạm tiếp tục xem văn kiện, không thèm để ý đến hắn.
Tiết Tử Ngang vẫn tiếp tục cầm tranh khoe khoang: “Siêu đẹp trai chứ gì nữa, bạn gái cháu vẽ đấy, đừng ghen tị nhé.”
Đến một ánh mắt Tiết Trạm cũng không thèm cho hắn, chỉ thấp giọng mắng một câu: “Nhàm chán.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro