Phần 187
2024-07-29 03:55:00
Vụ án Thôi Lam bị tuôn ra, đối với Lan Tỉ chắc chắn là bất lợi, tuy rằng mức độ gièm pha này không đến mức đánh bại được cả công ty hàng đầu, nhưng giá cổ phiếu ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng, nếu cuối tuần này không thể xử lý ổn thỏa, chờ đến thứ hai đầu tuần cũng không biết sẽ phát sinh thế nào nữa.
Cho nên Tiết Trạm và Thương Lục không đợi lâu ở bệnh viện đã lại rời đi, mặc dù chuyện này bọn họ sớm đã cân nhắc lợi hại, nhưng thân là cổ đông mới của Lan Tỉ, bọn họ cũng không dám chủ quan chút nào.
Cho đến hơn 10 giờ sáng, mới có y tá thông báo Kỷ Tùy đã tỉnh, tình trạng cơ bản đã ổn định, người nhà có thể đi xin thăm hỏi.
Trong nháy mắt, Triệu Ngu cảm giác cả người đều mơ mơ hồ hồ, cứ như đã hoàn toàn đặt bản thân trong mộng, không thấy có gì là chân thật.
Chờ cô ngồi yên ở trên ghế ngơ ngác mất vài giây, nước mắt mới bỗng nhiên chảy dài trên gương mặt.
Nhưng cô không dám đi thăm hỏi, thân thể Kỷ Tùy giờ còn quá suy yếu, chỉ sợ hắn thấy cô sẽ càng bị kích thích, mà cô cũng thật sự không biết phải đối mặt với hắn thế nào nữa.
Trang Diệp cũng không dám đi thăm, hiện tại hắn và Kỷ Tùy, hiện tại Trang gia và Kỷ Tùy, đều lâm vào một loại quan hệ xấu hổ không thể nói rõ, hắn cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Kỷ Tùy nữa.
Đến ngày thứ tư, Kỷ Tùy mới được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Lúc hắn rời khỏi phòng ICU là trạng thái ngủ say, chờ tỉnh lại mới phát hiện, bên mép giường xuất hiện một bóng người.
Có vẻ là mấy ngày này đã quá mệt mỏi nên Triệu Ngu ngủ rất say, rõ ràng là tư thế nằm dựa vào giường bệnh rất khó chịu, nhưng cô cũng không hề động đậy lấy một cái.
Không biết đã lẳng lặng nhìn cô bao lâu, hắn mới chậm rãi vươn tay, muốn đụng vào gương mặt mình vô cùng quen thuộc kia, nhưng lúc bàn tay run rẩy đã ở trên đỉnh đầu cô cách mấy centimet, lại bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn và cô, trước nay vốn không quen thuộc. Dù đã hiểu biết về quá khứ của cô, nhưng bản thân hắn vẫn không quen không biết một Triệu Ngu “chân thực”.
Hiện tại, bọn họ đã chẳng còn quan hệ nào cả, những hành động vốn có thể tùy ý làm với cô trước đó, giờ lại chợt thành ra xa cách.
Lúc Triệu Ngu tỉnh lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người trên giường, lại vừa vặn va vào một đôi mắt thâm thúy.
Sau thoáng sững sờ, cô lại chỉ có thể trốn tránh dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói: “Anh đã tỉnh? Có thoải mái hay không? Muốn tôi gọi bác sĩ giúp anh không?”
Tầm mắt kỷ Tùy chậm rãi rơi xuống trên vai cô, từng có lúc, người nằm trên giường bệnh là cô, nhưng hiện tại toàn bộ đều đảo ngược, biến thành cô đứng bên mép giường của hắn, thần sắc phức tạp nhìn hắn như vậy.
Giật giật môi, hắn nói: “Tôi đã… Xóa em.”
Hắn vẫn phải thở oxy, tiếng nói rất nhỏ, cũng khàn khàn đến kỳ cục, nhưng cô vẫn nghe rõ.
Cho rằng hắn muốn đuổi mình đi, Triệu Ngu tự giễu cười, chuẩn bị xoay người rời đi, rồi lại nghe giọng nói của hắn đứt quãng truyền đến: “Tôi và em… Không liên quan, tôi làm… Bất kể chuyện gì… cũng không… liên quan đến em…”
Cho nên, anh sống hay chết cũng không liên quan đến em, trúng một vết thương này, càng không cần em phải tự trách áy náy.
Triệu Ngu bừng tỉnh ngẩn ra, ngơ ngác đứng mãi ở mép giường nhìn gương mặt trắng bệch của hắn bị mặt nạ dưỡng khí chụp xuống, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên ầng ậc.
“Kỷ Tùy.” Dùng sức chớp mắt vài cái mà vẫn không thể khống chế được nước mắt trào ra, Triệu Ngu yên lặng nhìn hắn, muốn nói một câu rất xin lỗi, nhưng lại không sao mở miệng được.
Mọi chuyện cô làm, sao chỉ có một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ?
Bản năng muốn vươn tay giúp cô lau đi nước mắt, nhưng đầu ngón tay giật giật mãi, hắn lại ghìm lại, trầm mặc hồi lâu rồi nhìn ra ngoài phòng bệnh, hỏi: “Chỉ có mình em?”
Triệu Ngu không hiểu rõ ý hắn, đáp: “Trang Diệp cũng ở đây, anh ấy đi xuống tầng dưới nộp viện phí.”
Kỳ thật Tiết Tử Ngang cũng đang ở bên ngoài, chỉ là cô nghĩ, hẳn là giờ hắn không muốn nghe thấy những cái tên này.
Kỷ Tùy nói: “Để Trang Diệp… Đưa em về đi, đừng ở lại đây.”
Có cuộc đối thoại vừa rồi, Triệu Ngu ẩn ẩn cảm thấy hắn không phải đang đuổi cô đi, ngừng hai giây, cô vẫn hỏi: “Tại sao?”
Kỷ Tùy rũ mắt nhìn xuống ngực mình: “Cô ấy sẽ không… Từ bỏ ý đồ, anh cũng không biết… Cô ấy sẽ… Làm ra chuyện gì nữa, đừng để mấy vệ sĩ kia… rời khỏi em…”
Triệu Ngu đã hiểu, hắn là muốn nói Trang Diệc Tình bị dồn vào đường cùng, còn có thể dùng cả bí mật cha ruột mình đi kích thích Trang Như Vân, vậy khẳng định cũng có thể làm ra chuyện quá khích với cô.
Chỉ là hắn còn không biết, vụ án có liên quan đến Trang Diệc Tình đã bị điều tra, ngắn ngủn mấy ngày này, từ tội danh mướn người hành hung đến việc đút lót hối lộ, cá nhân nhà mấy công ty đầu tư khác cũng đang xảy ra vấn đề, tài sản bị đóng băng, ít nhất mấy ngày này cô ta đều không thể tới đối phó với cô.
“Yên tâm, vệ sĩ đang ở bên ngoài.” Cô không nói cho hắn biết tình hình hiện tại của Trang gia, nhưng không nhịn được hỏi, “Anh đã sớm biết việc Trang Như Vân tàng trữ súng ống?”
Kỷ Tùy do dự một chút, gật đầu.
Hắn thường đi đến các câu lạc bộ bắn súng, không chỉ có Trang Diệp đi theo, mà đôi khi Trang Như Vân cũng sẽ đòi theo, mỗi lần như thế hắn vẫn luôn từ chối, mà ở nơi đó có rất nhiều người thích quân đội, cũng không ít người tàng trữ súng ống trái pháp luật, sau khi Trang Như Vân quen biết với những người đó, tự nhiên có đường tắt để sở hữu súng thật.
“Vậy anh… Đã sớm đoán được Trang Như Vân có ngày sẽ nổ súng, cho nên chưa từng thật sự rời khỏi Trang gia, là để chờ đợi một ngày này?”
Kỷ Tùy lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu. Kỳ thật lúc đầu hắn càng lo khẩu súng kia sẽ rơi xuống tay Trang Diệc Tình, rốt cuộc người hiện tại thân ở bước đường cùng cũng là Trang Diệc Tình, mà cô ta cũng biết về sự tồn tại của khẩu súng kia, nói không chừng trong lúc nóng máu sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, chỉ là không thể ngờ cô ta sẽ bức Trang Như Vân trước.
Nhưng có thế nào cũng chẳng sao, ân tình nợ Trang gia kiểu gì cũng phải trả, bất kể phải đỡ viên đạn kia vì ai, với hắn cũng không khác nhau.
Triệu Ngu buồn bã nhìn hắn: “Rõ ràng anh có thể tránh khỏi toàn bộ những chuyện này.”
Nếu không vì hắn cầm cổ phần trong tay truyền cho kẻ địch của Lan Tỉ là cô, khiến hắn thấy hổ thẹn với Trang gia, thì sao người giờ phút này phải nằm trên giường bệnh là hắn được?
Thậm chí đến chính hắn cũng không ngờ, rằng hiện tại hắn đang nằm trên giường bệnh, mà không phải trong nhà xác lạnh băng.
Bởi vì hắn đã lựa chọn trả giá, bằng chính sinh mệnh của hắn.
Kỷ Tùy khẽ giật môi, nhưng chỉ rủ mắt xuống không hề nhìn cô.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Thứ hắn có, cũng chỉ là cổ phần Lan Tỉ và cái mạng này.
Nếu cô đã muốn cổ phần, vậy cái mạng kia, cũng chỉ có thể cho Trang gia.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro