Phần 163
2024-07-29 03:55:00
Mới sáng sớm đã bị gọi đi trang điểm, Hứa Thừa Ngôn vốn gủ không ngon không chỉ có tinh thần không tốt, sắc mặt lại càng khó coi đến cực điểm.
Cho tới bây giờ cũng chưa có phụ nữ nào dám vô tình như vậy, mới vừa xuống giường hắn đã xóa luôn bạn bè.
Đêm qua lúc đang bực bội, hắn thật muốn dạy dỗ cô một trận, không cho 900 vạn kia lọt vào trong túi cô nữa. Đáng tiếc, mới vừa nghĩ đến cô hay nói hắn là đồ keo kiệt, nếu làm vậy ngược lại còn mang tiếng hơn, hắn mới không thể không thanh toán toàn bộ với cô.
Hiện tại xem ra, thật sự từ đây đoạn tuyệt quan hệ, không còn dây dưa gì nữa.
Hắn ném bao nhiêu tiền trên người cô như vậy giờ còn phải khen lại cô, kéo quần lên một cái nói đi là đi luôn được.
Nắm tay đột nhiên rơi xuống trên tay vịn sofa, đánh rơi một cái gối ôm xuống. Thấy người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn văn nhã có lễ độ lại tức giận như vậy, chuyên viên trang điểm không khỏi hoảng sợ: “Ngài không hài lòng ạ?”
Hứa Thừa Ngôn căn bản không có tâm tư gì mà trang điểm thì có cái gì vừa lòng? Huống chi bằng khuôn mặt của hắn, thật sự cần trang điểm nữa sao?
Không kiên nhẫn liếc mắt nhìn lại trước gương, hắn nhàn nhạt nói: “Trang điểm xong?”
“Vâng, ngài xem còn có yêu cầu thay đổi gì không.” Nói xong chuyên viên trang điểm lại vội vàng vuốt mông ngựa, “Kỳ thật Hứa tổng đẹp trai như thế, không trang điểm cũng hoàn toàn OK, nhưng mà tùy tiện điểm thêm một chút, thoạt nhìn tinh thần sẽ càng vui vẻ hơn.”
Vui vẻ?
Hứa Thừa Ngôn từ trên sofa đứng dậy, hướng về phía gương kéo kéo cà vạt.
Muốn hắn vui vẻ để làm gì?
Cuộc hôn nhân này vốn chính là để thúc đẩy lợi ích, với hắn, tham gia hôn lễ cũng chẳng khác gì tham gia hội nghị, nếu thật sự muốn vui vẻ thì cũng không phải dựa vào trang điểm, còn không bằng tính lại một lần nữa xem cuộc hôn nhân này có thể mang tới bao nhiêu ích lợi.
Nhìn chiếc đồng hồ màu lam trên cổ tay hắn, chuyên viên trang điểm cười nói: “Đồng hồ này của Hứa tổng khá đẹp, nhưng có vẻ không hợp với lễ phục của ngài lắm, ngài có muốn đổi sang cái khác không?”
Hứa Thừa Ngôn cúi đầu nhìn, không để ý nói: “Đeo cái này đi, đổi cái khác không quen.”
Đoàn phù rể là ba anh em họ và ba người bạn của Hứa Thừa Ngôn, thời gian đón dâu là do gia trưởng nhà gái định, toàn bộ quá trình đón dâu đều là chút thủ tục theo kịch bản, rườm rà nhàm chán, Hứa Thừa Ngôn bèn giao mọi chuyện cho đoàn phù rể, bản thân cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, buổi tối trực tiếp đến phòng tiệc.
Người hai nhà này đã bao phòng hôn lễ lớn nhất, trong phòng ước chừng có thể chứa đến mấy ngàn người.
Cuộc hôn lễ thanh thế to lớn này vốn không thoát khỏi quan hệ hợp tác thương nghiệp được, cho nên trừ bỏ bạn bè thân thích của cô dâu chú rể cùng người làm ăn quen ra, ngay cả người không quen biết trong ngành cũng tới không ít.
Cánh truyền thông ở bên trong không ngừng bận rộn, người quen trên thương trường lại nhiều, Hứa Thừa Ngôn thân là nam chính chỉ có thể mang theo nụ cười trước sau như một của hắn, lịch thiệp chào hỏi với các vị khách khứa, dùng một bộ dáng khéo léo đối mặt với màn ảnh.
Cô dâu đứng bên cạnh hắn đương nhiên cũng là xinh đẹp tỏa sáng khắp bốn phía, rực rỡ đến lóa mắt, chẳng qua bình thường hai người cũng không giao lưu nhiều lắm, lúc này hắn cũng không có nhiều kiên nhẫn mà đi theo cô bồi dưỡng tình cảm, chỉ có lúc đối mặt với màn ảnh, hắn mới có thể hợp tác với vị này biểu hiện ra một màn ân ái.
Khách khứa đón hết một đám lại thêm một đám, sự kiên nhẫn của hắn sớm đã tới cực hạn, nưng vẫn chỉ có thể khoác lên cái vẻ văn nhã lễ độ, giương nụ cười tiêu chuẩn tiếp đón mọi người.
Ngược lại với hắn, dường như Trang Diệc Tình rất thích loại nghi thức này, cả ngày đều rất có kiên nhẫn, ý cười trong mắt cho tới bây giờ cũng chưa từng tắt.
Thừa dịp lúc không có người, hắn cẩn thận đánh giá lại vị cô dâu này một chút, Hứa Thừa Ngôn không khỏi cười nhạo thành tiếng trong lòng. Hắn từng duyệt vô số người, sao lại có thể nhìn không ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý của vị Trang đại tiểu thư này chứ?
Trở thành tiêu điểm chính của muôn người giữa rừng đèn flash, không ngừng hưởng thụ vô số ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc ghen ghét, đại khái là chuyện mỗi người phụ nữ đều rất vui vẻ.
Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ tới Triệu Ngu.
Nếu người phụ nữ kia cũng ở vị trí của Trang Diệc Tình như hiện tại, hẳn là cũng sẽ rất đắc ý cao hứng đi? Suy cho cùng, cô cũng ham hư vinh như vậy mà.
Có điều trong số tất cả phụ nữ ham hư vinh mà hắn biết, cô cũng có thể coi như một người tươi mát thoát tục nhất hắn từng gặp.
Đang miên man suy nghĩ đã lại có khách khứa đến, hắn mới vừa ngước gương mặt lên tươi cười đón chào, lời nói lịch sự còn chưa ra khỏi miệng, người đã chợt khựng lại một chút.
Người tới là Tiết Trạm.
Công ty hai nhà là quan hệ hợp tác, thiệp mời của Tiết Trạm là do hắn tự mình đưa, nhưng đến khi nhìn thấy người này, tâm tư hắn lại chẳng hoan nghênh gì lắm.
“Chúc mừng.” Tiết Trạm mỉm cười, cử chỉ lịch sự.
“Cảm ơn.” Hứa Thừa Ngôn đáp lễ, cũng không nhiều lời.
Nhìn bóng dáng Tiết Trạm đi xa dần, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ: Sau khi rời khỏi hắn, Triệu Ngu sẽ trở về ôm ấp Tiết Trạm sao?
Ngẩn người, hắn lại lắc đầu.
Tiết Trạm là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, sao có thể quay đầu “ăn cỏ đầu tường”* chứ?
Hơn nữa, coi như hắn có ăn, thì cũng liên quan gì đến mình?
Cũng chỉ là một người đàn bà hắn đã chơi chán mà thôi.
Chào hỏi với mấy người quen xong, Tiết Trạm ngồi xuống theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, tầm mắt tùy tiện quét một vòng, liền thấy được Trang Diệp và Kỷ Tùy đứng chung một chỗ.
Chị gái kết hôn, thần sắc của hai người em trai đương nhiên là không tồi, chỉ tiếc, kế tiếp còn có rất nhiều cục diện rối rắm để bọn họ phải thu thập.
“Vừa khéo, Tiết đổng, lại gặp mặt.” Lăng Kiến Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười chào hỏi.
Bàn này cũng không có tên Lăng Kiến Uyên, hiển nhiên là hắn cố ý lại đây tìm Tiết Trạm.
Tiết Trạm cười cười: “Lăng tổng.”
Lăng Kiến Uyên liếc nhìn về phía cô dâu, ý tứ sâu xa nói: “Không biết hôm nay có liệu có kịch hay để xem không nhỉ.”
Tiết Trạm dương môi cười: “Lăng tổng cứ kiên nhẫn xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao?”
Ánh mắt thoáng nhìn qua bóng Lăng Kiến Vi, Tiết Trạm cũng ám chỉ nhìn Lăng Kiến Uyên: “Để em trai mình và kẻ thù gặp mặt như vậy, Lăng tổng không sợ lại xảy ra xô xát sao?”
Nhìn Lăng Kiến Vi đứng cùng với Trang Diệp, Lăng Kiến Uyên cũng cười: “Chưa chắc đã là kẻ thù, cái này còn được quyết định bởi vở kịch kế tiếp của Tiết đổng, nếu diễn dở, Lăng gia tôi đây còn phải gọi Trang Diệp một tiếng anh rể mất.”
Tiết Trạm gật đầu: “Dù thế nào đi nữa, Lăng gia cũng sẽ không bị thiệt, vẫn là Lăng tổng lợi hại.”
Kỳ thật Lăng Kiến Vi là trùng hợp đụng phải Kỷ Tùy, nên mới tiến lên chào hỏi với Kỷ Tùy.
Từ nhỏ hắn và Trang Diệp đã ở bên nhau, tuy rằng quan hệ của Trang Diệp và Kỷ Tùy không quá thân mật, nhưng đã đến Trang gia nhiều lần, hắn và Kỷ Tùy cũng coi như người quen, nhìn thấy vẫn nên cung kính gọi một tiếng “anh”.
Nhưng hắn đã không chú ý tới, bóng dáng bên cạnh Kỷ Tùy bị người khác ngăn cản, chính là Trang Diệp.
Từ sau một màn bốn năm trước cho đến giờ, thật ra đây là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Đang lúc bốn mắt nhìn nhau, hắn rõ ràng cảm giác được trong mắt Trang Diệp có kinh ngạc, cùng cả địch ý.
Đứng ở góc độ của Trang Diệp mà nói, hận hắn quả thật là đúng, chỉ là sau khi hắn biết được toàn bộ chân tướng, giờ phút này đối mặt Trang Diệp, trong lòng lại chỉ có càng nhiều sự đồng cảm cùng thương hại, thậm chí có thể nói… là đau lòng.
Rốt cuộc đây vẫn là người anh em tốt nhất từ nhỏ đến lớn của hắn, cũng là người hắn vẫn luôn cực kỳ áy náy, nhưng những gì mà Trang Diệp sắp phải đối mặt, hắn không cách nào ngăn cản, cũng không thể giúp đỡ.
Kỷ Tùy cũng hiểu rõ ngọn nguồn trong này, cũng hiểu sự lúng túng khi hai người gặp nhau, chỉ có thể cười hóa giải bầu không khí, tùy ý hàn thuyên đôi câu với Lăng Kiến Vi.
Lăng Kiến Vi lịch sự trả lời xong, lại ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Nhìn vẻ mặt mất mát của Trang Diệp, Kỷ Tùy vỗ vỗ vai hắn: “Cũng đã qua nhiều năm như vậy, nghĩ thoáng chút đi, bằng không lại không tốt cho bệnh tình của cậu.”
Trang Diệp nhếch miệng cười: “Nếu có thể nghĩ thông thì còn cần bác sĩ làm gì?”
Nhất thời Kỷ Tùy cũng không biết nên nói gì nữa.
Tuy rằng thời gian hắn ngây ngốc nhập ngũ không lâu lắm, nhưng loại tình cảm chiến hữu đã khắc sâu trong cuộc đời hắn, với hắn mà nói, tình anh em là quan trọng hơn hết thảy.
Cho nên quả thật hắn cũng nghĩ mãi mà không hiểu, làm sao hai người kia chỉ vì một người phụ nữ mà thành ra như bây giờ?
Ý thức được lời mình nói gây mất hứng quá, Trang Diệp cười cười, đổi sang đề tài nhẹ nhàng khác với Kỷ Tùy: “Có phải anh với chị dâu tương lai của em cũng sắp có chuyện tốt rồi không?”
Vừa nhắc tới Triệu Ngu, Kỷ Tùy không nhịn được tươi cười đầy mặt: “Ừ, gần đây cô ấy đang bận rộn đi phỏng vấn, chờ công việc mới của cô ấy ổn định, anh sẽ dẫn cô ấy về gặp mặt các cậu.”
Trong lúc vô tình lại nhìn đến Trang Diệc Tình ở xa, Kỷ Tùy bỗng không khỏi suy nghĩ, Triệu Ngu mặc áo cưới vào sẽ thế nào.
Nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời này.
Thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc kia của hắn, Trang Diệp cúi đầu cười, cảm thán nói: “Thật hâm mộ anh.”
Kỷ Tùy lại lần nữa vỗ vỗ vai hắn: “Cậu cũng sẽ có ngày đó.”
Nghi thức chính thức bắt đầu, người chủ trì vẫn luôn nói không ngừng, Hứa Thừa Ngôn cũng chẳng nghe được gì vào tai, thẳng đến khi bị gọi tên lên sân khấu.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Tiết Trạm ngồi ở phía trước đang nghe điện thoại, tuy rằng không thấy rõ biểu tình, nhưng Tiết Trạm bỗng lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, không màng trường hợp đã vội vã rời khỏi đám cưới từ cửa sau, khiến hắn không khỏi thấy kinh ngạc.
Tiết gia xảy ra chuyện gì sao?
Tiết mục tiếp theo là cha cô dâu tự tay giao con gái mình cho hắn, bọn họ đã sớm diễn tập trước đó, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Nhưng mà thời điểm ánh đèn tắt phụt xuống, Lư Bân đột nhiên lặng lẽ chạy đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Hứa tổng, có chuyện… Không biết có nên nói với ngài hay không.”
Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, âm nhạc vang lên, ánh đèn cũng một lần nữa sáng lên, cô dâu khoác tay cha mình, tư thế ưu nhã chậm rãi bước về phía chú rể.
Nhưng chú rể vốn nên tiến lên nghênh đón lại đứng im không nhúc nhích, thậm chí cũng không liếc mắt lấy một cái hướng về phía cô dâu bên này, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hình ảnh nào đó trước mặt.
Người chủ trì phát hiện điều khác thường bèn vội vàng liều mạng dàn xếp, đi đến bên người chú rể nhỏ giọng nhắc nhở.
Hứa Thừa Ngôn bừng tỉnh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Diệc Tình bên này.
Người chủ trì còn đang kích động nói gì đó, lúc cô dâu cuối cùng cũng nhanh chóng đi đến trước mặt chú rể, Hứa Thừa Ngôn lại đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ở ngay trước mặt mọi người, ném đi bó hoa trước ngực, nghênh ngang rời khỏi sân khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro