Trở về

Phần 101

2024-07-29 03:55:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 101
Đầu mẩu thuốc lá hết cái này đến cái khác bị ném vào thùng rác, toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi khói thuốc nồng nặc.

Thứ Tiết Trạm không chịu nổi nhất là người khác hút thuốc ngay trước mặt hắn, nhưng lần này hắn lại không ngăn cản, thậm chí bao thuốc đang dần biến thành hộp rỗng trong tay Triệu Ngu kia, còn là do hắn đi mua.

Quần áo cả hai đều đã ướt đẫm từ khi còn ở nghĩa trang, hắn liền mang cô đến khách sạn, ý định để cô tắm nước nóng trước tránh sinh bệnh. Kết quả vừa đến cửa khách sạn, cô bỗng nhiên nói muốn đi mua bao thuốc.

Thẳng đến lúc đó hắn mới biết, cô hóa ra cũng hút thuốc.

Nên hắn thay cô đi sang cửa hàng tiện lợi đối diện để mua, còn cố ý cùng khách sạn chọn một gian phòng cho phép hút thuốc, từ sau khi vào phòng, hắn lại chỉ biết trơ mắt mà nhìn cô run rẩy rút từng điếu thuốc, hút hết một cây lại một cây.

“Tôi lừa Tiết Tử Ngang.” Châm lửa đốt một điếu cuối cùng đưa vào miệng, Triệu Ngu bỗng nhiên mở miệng nói.

Tiết Trạm cho rằng cô chỉ định nói là mình đã che giấu chuyện hút thuốc này, vừa định nói đây không phải vấn đề gì, đã lại nghe thấy cô nói: “Bốn năm trước, tôi không phải vì để có thêm kinh nghiệm nên mới đi Mỹ, tôi chỉ là… Đang trốn tránh, như Tống Huyền nói, tôi chột dạ, tôi không dám nhìn thấy mẹ và Tiểu Ngu, không dám đối mặt với cha nuôi mẹ nuôi, cho nên, tùy tiện tìm một người đàn ông có năng lực giúp mình, rồi đi theo.”

Ngậm điếu thuốc lá hít sâu một hơi, rồi lại chậm rãi phun ra làn khói, cô lại cười nói: “Hơn nữa, người đàn ông kia trước nay đều không phải bạn trai của tôi, mà là kim chủ của tôi. Hắn cho tôi tiền, tôi lên giường cùng hắn.”

Tiết Trạm kinh ngạc.

Không phải khiếp sợ vì cô từng bị người bao dưỡng, mà là kinh ngạc chuyện cô cư nhiên nói hết ra vậy với hắn.

Triệu Ngu nhìn hắn cười: “Sao vậy? Đã dọa đến Tiết đổng sao? Dù sao đều đã để anh biết tôi là hung thủ giết người, khác, còn có gì mà giấu? Người như tôi, vốn đã không có tư cách gả vào Tiết gia của các người, tôi cùng Tiết Tử Ngang chia tay mới là điều đúng đắn. Trước đó, là tôi si tâm vọng tưởng, mới đạt được chút ấm áp từ anh ấy đã muốn giữ chặt lấy không bỏ, còn cho rằng cuộc đời mình đã có thể bắt đầu lại một lần nữa, cho rằng có thể quên đi những cơn ác mộng kia…”

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô vội đưa tay xóa đi, tiếp tục cười nói: “Tôi dựa vào cái gì mà trách anh ấy đã đối xử với mình như thế? Người như tôi, có thể được coi như thế thân cũng nên cảm động đến rơi nước mắt. Như bây giờ cũng tốt, cho anh ấy biết tôi đã có một quá khứ đen tối đến vậy, khẳng định anh ấy sẽ không… Sẽ không còn nói những lời ngu ngốc như quay lại với tôi nữa, Tiết gia các người đã có thể yên tâm rồi.”

Tiết Trạm yên lặng mà nhìn cô vừa khóc vừa cười, nhìn cô lấy điếu thuốc cuối cùng hút hết, lại nhìn cô đưa tay muốn lấy điếu nữa, nhưng lại chỉ chạm được một cái hộp rỗng thì nôn nóng cùng run rẩy, lại nhìn cô định đứng dậy đi ra cửa, rõ ràng là còn muốn mua thêm thuốc.

“Đủ rồi.” Hắn túm chặt lấy cánh tay cô giữa lại, “Đừng hút nữa, không tốt cho thân thể.”

Triệu Ngu nghiêng đầu, nở nụ cười cứng đờ với hắn: “Vậy anh làm tình với tôi đi.”

Tiết Trạm lại không khỏi sửng sốt, nhưng từ trong ánh mắt đỏ bừng của cô, hắn đã nhìn ra, cô nói làm tình, cũng chỉ giống như hút thuốc mà thôi, cũng chỉ là một phương thức cô dùng để phát tiết.

Thấy hắn mặt không biểu cảm cũng không lên tiếng, Triệu Ngu thấp giọng cười, đẩy tay hắn ra đi đến mép giường, trước gọi điện thoại cho lễ tân: “Đưa cho tôi một bao thuốc lên phòng, nếu khách sạn của anh không có, phiền đi mua một bao giúp tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

Đầu bên kia còn chưa đáp lại, Tiết Trạm đã đoạt lấy điện thoại nói một câu “Không cần”, sau đó cúp máy.

Triệu Ngu mặt vô biểu tình nhìn hắn: “Tiết đổng, phòng của anh ở bên cạnh.”

Tiết Trạm không nói một lời đã đưa tay nắm lấy vạt áo cô cởi quần áo ra, lại mở khóa kéo quần jean, tiếp theo là nội y và quần lót.

Lột cô trần như nhộng xong, hắn lại cúi người bế cô lên, đi thẳng vào phòng tắm, đến dưới vòi hoa sen xối nước.

Mắc mưa còn không chịu tắm rửa thay quần áo, cho dù hắn đã mở điều hòa, hiện tại toàn thân cô vẫn cứ lạnh lẽo như cũ.

Khi làn nước ấm từ đỉnh đầu giội xuống, Triệu Ngu yên lặng nhìn hắn một hồi lâu, bỗng nhiên bổ nhào vào hắn, cô giữ chặt lấy gáy hắn, dùng chính miệng lưỡi còn nồng mùi thuốc lá kia liều mạng hôn lên.

Tiết Trạm không trốn cũng không đẩy, chỉ mặc cho cô hôn, chờ đến khi cô hung hăng liếm mút mấy lần, ý đồ muốn cạy mở răng môi hắn, Tiết Trạm đột nhiên đảo khách thành chủ, đưa tay bưng lấy mặt cô, ghì sức còn chặt chẽ hơn hôn trả về.

Nước ấm không ngừng chảy xuôi sau lưng cô xuống sàn nhà, hắn đẩy cô lui về phía sau vài bước, làm hai người đều hoàn toàn đặt mình dưới vòi hoa sen.

Mùi thuốc trong miệng cô dọc theo miệng lưỡi hai người không ngừng bị dòng nước chui vào, tất cả đều là thứ hắn không thích nhất, nhưng cô ngược lại như con nghiện, điên cuồng ngậm lấy môi lưỡi hắn liều chết liếm mút.

Bộ âu phục vốn đã bị ngấm mưa ẩm ướt giờ đã ướt hết toàn bộ, hắn một mặt vừa phối hợp quấy đảo trong khoang miệng cô, một mặt nhanh tay cởi bỏ quần áo trên người mình, thẳng đến khi đã hoàn toàn lõa lồ trần trụi.

Bàn tay dày rộng từ vai cô dời ra sau lưng, lại nắm lấy vòng eo thon nhỏ, ghì chặt thân mình cô ép sát lại, dán chặt chẽ lên phần thân dưới đã không còn gì che đậy của hắn.

Vật kia đã cứng rắn, ngỏng lên cao, vừa vặn chĩa lên bụng dưới của cô, xúc cảm chênh lệch, một nóng hừng hực, một lại lạnh như băng.

Triệu Ngu nhón chân, ý đồ muốn dùng phần mu cọ lên cây gậy cứng thô dài, hắn cũng buông môi cô ra, quay đầu nhìn sang bồn rửa mặt, áo mưa ở bên ngoài, trong phòng tắm không có.

Thấy hắn chuẩn bị đi ra ngoài lấy, cô lại không chịu buông ra, ngược lại dán sát thân thể đã run rẩy vào người hắn, dồn dập thở hổn hển: “Tôi uống thuốc… Làm xong tôi sẽ uống thuốc… Mau làm… Hiện tại, lập tức…”

Cực kỳ giống dáng vẻ con nghiện ma túy khi phát tác.

Tiết Trạm xoa lên gương mặt cô, lau đi những giọt nước trên trán sắp lăn xuống đôi mắt, một lần nữa hôn lên môi cô, bàn tay đồng thời lần xuống dưới thân, đỡ lấy dương vật nóng hổi cắm vào giữa hai chân Triệu Ngu.

Bên ngoài là dòng nước không ngừng chảy xuôi, nhưng cửa huyệt lại là một mảnh dính nhớp, rõ ràng còn chưa làm gì tiền diễn, cô đã sũng nước ướt đẫm, chuẩn bị kỹ càng.

Quy đầu to lớn mới vừa chen vào, cô đã không thể nhịn được tiếng ngâm kêu, thân mình cũng càng thêm run rẩy, vách thịt liều mạng co rút, như gấp không chờ nổi muốn nuốt vào trọn vẹn mọi thứ của hắn.

Tiết Trạm nâng một chân cô lên vòng bên eo mình, tay kia đột nhiên bắt lấy mông cô áp vào càng sát, dương vật tráng kiện lập tức đi vào hơn phân nửa, đỉnh thẳng đến tử cung.

Triệu Ngu hổn hển thở gấp, liên tục run rẩy, móng tay cào trên lưng hắn những vết xước thật sâu.

Tiết Trạm tiếp tục hôn cô, một tay móc chân cô treo lên, một tay siết chặt trên bờ mông đẫy đà, không ngừng thẳng lưng va chạm, dòng nước ấm bị quấy lẫn vào dòng dâm dịch chảy xuôi, như vuốt ve lên thân thể trần trụi của hai người, phát ra tiếng vang bạch bạch.

Khoái cảm ập tới gấp gáp mãnh liệt, Triệu Ngu chưa gì đã không thể chống đỡ được nữa, đổ xuống mềm nhũn trong ngực hắn.

Tiết Trạm nâng mông cô cùng cả người bế lên, nhưng lại không rời khỏi phòng tắm mà tiếp tục đặt hai người dưới vòi hoa sen, để dòng nước ấm áp từ từ cọ rửa trên thân mình lạnh buốt của Triệu Ngu.

“A a…” Một khắc khi leo lên đỉnh nhục cảm, Triệu Ngu cũng hoàn toàn mất khống chế cắn lên vai hắn, nước mắt mãnh liệt tuôn ra, hòa cùng dòng nước ấm lăn xuống trên đầu vai của hắn.

Tiết Trạm khẽ than một tiếng, nhưng cũng không đẩy cô ra, chờ cô run rẩy chậm rãi nới lỏng miệng, hắn mới nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô truyền đến: “Bọn họ… Là do tôi hại chết…”

… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: http://truyensextv.com/tro-ve/

“Mẹ… Mẹ…” Tiếng nói mớ không ngừng khẽ khàng tràn ra từ giữa đôi môi Triệu Ngu, Tiết Trạm nắm chặt tay cô, lại đưa một tay lên sờ trán cô, dường có hơi nóng, nhưng cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Cuộc làm tình kia đã hao phí toàn bộ sức lực của cô, chờ hắn giúp cô tắm rửa xong rồi ôm từ phòng tắm ra, cô đã ngủ mất rồi.

Để phòng vạn nhất, hắn vẫn bảo khách sạn đưa thuốc cảm tới, vốn muốn đánh thức cô uống thuốc xong ngủ tiếp, nhưng thử gọi vài tiếng mà cô cũng không phản ứng, hắn chỉ có thể để cô tiếp tục nghỉ ngơi.

“Con xin lỗi… Mẹ… Con xin lỗi…” Thân thể cô đã co rúm lại, bàn tay kia siết chặt tay hắn khiến lòng bàn tay đã hơi đau: “Tiểu Ngu… Tiểu Ngu… xin lỗi…”

Nghe tiếng cô run rẩy nức nở, Tiết Trạm lại không khỏi nhớ về đêm đó ở Yến Đô.

Đó là thời điểm cô yếu ớt nhất, có lẽ lúc ấy cô cũng nắm chặt tay hắn như bây giờ, coi hắn là khúc gỗ mà bấu víu trong cơn trôi nổi giữa thống khổ bất lực, nhưng khi đó hắn, đã làm gì?

“Triệu Ngu.” Hắn vỗ vỗ khuôn mặt đã đỏ ửng của cô dưới tấm chăn, cao giọng gọi: “Tỉnh tỉnh, uống thuốc hạ sốt đã rồi ngủ tiếp.”

Lại nghe hắn gọi thêm vài tiếng, Triệu Ngu mới gian nan mở mắt ra, hai mắt vẫn đẫm lệ mê mang nhìn lại hắn.

“Trán cô rất nóng, uống thuốc trước đã.” Tiết Trạm đỡ cô ngồi dậy, lại đưa viên thuốc và nước ấm ra cho cô.

Uống thuốc xong Triệu Ngu cũng không nằm lại nữa, mắt chỉ nhìn ra tấm rèm khép kín, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“8 Giờ rưỡi.”

“Buổi tối sao?”

“Ừ. Có muốn ăn chút gì không?”

Triệu Ngu lắc đầu, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến gì đó, hỏi: “Anh cũng chưa ăn?”

“Ừ.”

“Gọi thức ăn ngoài đi, tôi cũng muốn ăn một chút.”

Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ rất miễn cưỡng tùy tiện ăn vài miếng Tiết Trạm cũng không ăn nhiều lắm như vậy.

Cô nói cô muốn ở một mình, Tiết Trạm liền trở về phòng bên cạnh.

Thẳng đến khi thân ảnh hắn đã biến mất không thấy nữa, cô mới thở ra một hơi thật dài.

Tâm trạng vốn đã cực kỳ áp lực, ở trước mặt hắn còn phải thật cẩn trọng từng li từng tí, căng thẳng đến khiến cô không thể thở nổi.

Nhưng hiện tại, có thật hắn đã hoàn toàn tin tưởng cô không? Triệu Ngu vẫn không dám khẳng định như cũ.

10 giờ tối, Tiết Trạm nhận được tin tức của Lưu Linh, trên đó có tin tức ngắn gọn về Triệu Ngu, hai điểm quan trọng nhất chính là đã đổi tên và xuất ngoại.

Đây vốn chính là điểm đáng ngờ của Tiết Trạm, hắn còn chưa cho người xuống tay đi tra, Lưu Linh cũng đã tra ra được trước.

[Cậu nói không sai, con bé kia không hề đơn giản]

Nhìn tin tức Lưu Linh gửi tới, Tiết Trạm xoa xoa ấn đường, trả lời: [Nếu chị muốn tốt cho Tiết Tử Ngang thì đừng nói cho nó biết chuyện này, nếu không tôi dám cam đoan, nó sẽ chỉ làm hoàn toàn ngược lại mà thôi.]

Hắn quá hiểu thằng cháu trai kia của mình, đến hắn còn không thể chịu nổi nước mắt và sự yếu ớt của Triệu Ngu, huống hồ là một Tiết Tử Ngang bướng bỉnh xốc nổi.

Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc mưa cũng ngừng, chờ đến lúc Tiết Trạm chạy xe tới khu chung cư Triệu Ngu nói, trời cũng đã trong trở lại.

Nhưng xe dừng dưới tòa nhà đã lâu, Triệu Ngu vẫn không có dũng khí mở cửa xuống xe.

Tiết Trạm nhìn lại đống quà tặng cô đi siêu thị mua tặng từ sáng sớm trên ghế sau, lại nhìn lại tay cô đã xoắn chặt góc áo, hỏi: “Có muốn tôi đi theo cùng không?”

Triệu Ngu không trả lời, vốn thân thể đã cứng đờ giờ lại đột nhiên căng thẳng.

Tiết Trạm nhận thấy được sự khác thường, cũng theo tầm mắt của cô nhìn sang.

Đang trong thời gian làm việc buổi sáng, trong chung cư khá vắng vẻ, chỉ ngẫu nhiên có mấy cụ già từ cửa ra ra vào vào mua đồ ăn. Mà giờ phút này đi qua bên cạnh xe, là một đôi vợ chồng trung niên tóc đã hoa râm, hai người vừa mới mua đồ ăn trở về, dường như còn đang bình phẩm về rau quả bên trong, một đường đều cười cười nói nói.

Nhìn đến Triệu Ngu đã cắn chặt môi, Tiết Trạm lại nói: “Tôi đi cùng cô.”

Triệu Ngu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Tiếng chuông cửa vang lên vài lần, cửa phòng mới bị kéo ra, vừa nhìn thấy bên ngoài là Triệu Ngu và Tiết Trạm, rõ ràng người bên trong cũng sửng sốt: “Hi Hi? Sao con lại tới đây?”

Triệu Ngu cười cười: “Cha nuôi.”

Cha nuôi kích động đến độ không rảnh lo hỏi Tiết Trạm là ai đã vội vàng kéo bọn họ vào cửa, quay xuống phòng bếp lớn tiếng gọi: “Hi Hi về rồi mình ơi.”

Mẹ nuôi đang cầm tạp dề cũng vội vã đi tới, vừa mừng vừa kinh ngạc: “Không phải con nói bậnđi công tác nên không về được sao? Sao cũng không báo trước một tiếng cho ba mẹ biết?”

“Ông chủ tốt bụng nên cho con kỳ nghỉ bù sau chuyến công tác ạ.”

Triệu Ngu cười đi lên phía trước, chuẩn bị tiếp nhận tạp dề nấu cơm, mẹ nuôi lại đẩy cô ra: “Nghỉ ngơi cho khỏe đã nào, ai cần con phải động tay hả?”

Nói xong bà mới nhìn về phía Tiết Trạm, “Cậu này là…”

“À, con quên giới thiệu, anh ấy là…”

“Bạn trai.” Tiết Trạm lễ phép mà cười cười, “Chào bác gái bác trai, con là Tiết Trạm.”

Đây vốn là đáp án đã đoán trước trong lòng cả hai nên cha mẹ nuôi không quá kinh ngạc, chỉ là nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, lập tức bắt đầu nhiệt tình chiêu đãi khách tới.

Trước khi đến, Triệu Ngu đã nói qua về chuyện 300 vạn và căn hộ này với Tiết Trạm, thế nên sau khi vào nhà Tiết Trạm cũng theo bản năng mà nhìn lướt qua, đây cũng đúng là một căn nhà mới vừa được trang trí.

Hơn nữa trên giá sách còn có khung ảnh rất lớn, phía trên là 5 người chụp ảnh chung, có hai ông bà đang nhiệt tình chiêu đãi hắn, có Triệu Ngu lúc còn tóc ngắn, còn có một người phụ nữ trung niên khá giống với Triệu Ngu, còn về phần cô gái trẻ tuổi còn lại, hẳn chính là Ngu Cẩn.

Đây cũng không phải hoàn toàn là bằng chứng không thể giả tạo, nhưng đến khi ngồi vào cùng bàn ăn cơm, nghe Triệu Ngu cùng hai ông bà nói chuyện với nhau, nhìn bầu không khí cùng lời nói bọn họ ở chung đều ngẫu nhiên cố tình trốn tránh đề tài gì, Tiết Trạm cũng tự biết rõ ràng, lòng nghi ngờ của hắn không nên dùng ở chỗ này.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Ngu giúp mẹ nuôi thu dọn phòng bếp, mẹ nuôi lặng lẽ liếc mắt nhìn sang Tiết Trạm đang ngồi uống trà bên ngoài, đóng cửa phòng bếp lại, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với con, nó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần 34 ạ.”

“Từng ly hôn chưa? Không có con sao?”

“Không đâu, anh ấy chưa kết hôn.”

Mẹ nuôi vẻ mặt khẩn trương: “Lớn tuổi như vậy mà còn chưa kết hôn, sẽ không… Có vấn đề gì đấy chứ?”

Triệu Ngu cười lắc đầu: “Mẹ đừng lo lắng, chỉ là anh ấy quá bận rộn công việc nên không có thời gian yêu đương, không có vấn đề gì đâu.”

Mẹ nuôi lại tràn đầy lo âu như cũ: “Vậy nó có biết tình trạng của con không? Hi Hi, mẹ nuôi biết con là cô gái tốt, nhưng có một số điều… Có thể một vài người đàn ông sẽ để ý, mẹ cũng thấy Tiết Trạm này rất tốt, nhưng nếu nó cũng để ý chuyện đó thì cũng không cần, mẹ không muốn con chịu loại ủy khuất này.”

Triệu Ngu gật gật đầu: “Con biết mà, mẹ cứ yên tâm, con sẽ không để bản thân phải ủy khuất đâu.”

Trong phòng khách, hai người đàn ông cùng nhau uống trà. Tuy rằng không thân, nhưng cũng vẫn nghiêm túc nói chuyện với nhau.

“Đứa nhỏ Hi Hi này, từ nhỏ đã khổ, mẹ con bé cắp theo một mình nó, hai mẹ con sống cũng không dễ dàng. Bây giờ mẹ con bé cũng đã đi rồi, chỉ còn một mình con bé lẻ loi, bác với mẹ nuôi cho dù có đối xử tốt hơn nữa thì cũng không thể so được với mẹ ruột của nó. Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh con bé ở bên ngoài bơ vơ không nơi nương tựa, bác và mẹ nuôi cũng rất đau lòng. Nhưng giờ nếu có người ở bên chăm sóc cho nó, hai bác cũng có thể yên tâm rồi.”

Tiết Trạm lịch sự đáp lời, mắt lại nhìn sang Triệu Ngu đang cầm chiếc cốc trong bếp, thấp giọng nói: “Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Ngày thường trong nhà rất ít khi có khách, lúc trước cha mẹ nuôi chọn nhà cũng chỉ muốn có hai phòng, một phòng ngủ khác xem như để lại cho Triệu Ngu, cho nên đến tối, Tiết Trạm đành phải ngủ ở sofa.

Nửa đêm Triệu Ngu rời giường đi vệ sinh, mới phát hiện đèn tường phòng khách vẫn còn sáng, Tiết Trạm đang ngồi trên sofa tùy ý lật một quyển sách, có vẻ hắn vẫn luôn không ngủ được.

“Có phải sofa quá nhỏ nên ngủ không quen không? Nếu không anh ngủ trên giường đi? Tôi ngủ sofa cho.”

Tiết Trạm khép sách lại đứng dậy: “Không sao, chỉ là vẫn chưa buồn ngủ.”

Thời điểm không chật vật cũng không lên giường, bầu không khí giữa hai người ngược lại có chút xấu hổ.

Triệu Ngu ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh đi cùng, có lẽ tôi… Cũng không dám bước vào cánh cửa này.”

Nói xong cô bèn xoay người muốn rời đi, Tiết Trạm lại đột nhiên gọi cô lại: “Hi Hi.”

Triệu Ngu sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn.

Tiết Trạm mất tự nhiên cúi đầu, sờ sờ lên mũi: “Đã gọi quen trước mặt họ mất rồi.”

Triệu Ngu cắn môi, gật đầu: “Vậy anh… ngủ sớm đi.”

“Ừ.” Tiết Trạm dừng một chút, đột nhiên ôm lấy vai cô, hôn lên trán cô: “Em cũng ngủ ngon.”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở về

Số ký tự: 0