Phần 66
2022-07-14 12:39:00
Phó phòng nhân sự đi đến trước bàn hắn, đưa trong tay tờ giấy đặt lên bàn, vẫn như trước cười nói:
– Đây là giấy điều động công tác, đi xuống phòng hậu cần báo danh đi.
Triệu Đức Tam sững sờ, vội vàng cầm lấy giấy điều động công tác, trên giấy chỉ ghi vài dòng đơn giản: Bởi vì công việc cần, nay điều đồng chí Triệu Đức Tam đến phòng hậu cần công tác, ngay lập tức khi đồng chí Triệu Đức Tam nhận giấy điều động, đến phòng hậu cần báo danh.
Phía dưới cùng là con dấu của cục khoáng sản than đá…
Triệu Đức Tam Thủ cầm tờ giấy này, vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm giác không hiểu ra sao, lúng túng hỏi:
– Lãnh đạo… chuyện này… đây là lãnh đạo nào sắp xếp vậy?
Phó phòng nhân sự nói:
– Do Phó cục trưởng Vương an bài, ủa! Ông ta chưa báo cho cậu biết à? Chắc trong ngày hôm nay ông ta sẽ nói rõ với cậu đấy.
Phó phòng nhân sự nói xong, quay người đi ra ngoài.
Triệu Đức Tam đầu óc có chút mụ đi, căn bản hắn không biết rõ đây là chuyện gì xảy ra, đứng ngây người như phỗng, đang suy đoán Vương An Quốc điều động hắn ly khai cương vị thư ký đủ loại nguyên nhân.
Cuối cùng hắn suy đoán là do Trương Hiểu Yến, không phải mình đang ép Trương Hiểu Yến sao? Có thể là cô ta nói cho Vương An Quốc biết chính hắn đã chụp ảnh, quay phim lén chuyện của bọn họ?
Trong nội tâm hắn âm thầm nguyền rủa: “Trương Hiểu Yến, cô dám làm chuyện này, tin hay không là ép lão tử, thì lão tử sẽ cho cô cá chết lưới rách, đưa hình và phim của cô cùng lão vương bát đản tung ra, cho các ngươi ở trong cục khoáng sản than đá không còn đường lăn lộn nữa!”
Lão khốn kiếp này, Triệu Đức Tam biết rõ cha hắn vì muốn hắn được làm trong cục khoáng sản than đá, tìm mối quan hệ không ít người, đút lót cho Vương An Quốc để nhét mình vào chỗ tốt, nhưng số tiền kia chỉ nhúng tay vào được có hai tháng, hiện tại bị điều đến phòng hậu cần, cái phòng đó ở tại cục khoáng sản than đá hoàn toàn chỉ là làm việc lặt vặt mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc đẩy ra, Vương An Quốc như là không có chuyện gì xảy ra đi tới, gặp Triệu Đức Tam đã cầm trong tay giấy điều động ông ta nói:
– Tiểu Triệu, giấy chuyển công tác đã cầm được tay rồi à, vậy thì nhanh lên thu thập đồ đạc rồi đi đến gặp trưởng phòng hậu cần báo danh đi.
– Phó cục trưởng Vương, sao… là em công tác không được tốt hay là…
Triệu Đức Tam nhíu mày hỏi.
– Tiểu Triệu, đừng nghĩ nhiều… hai tháng này công tác của cậu làm rất xuất sắc, chẳng qua là cậu vốn không phải là thông qua chính thức thi tuyển mà vào làm trong cục khoáng sản than đá, cũng nhằm lúc tôi vừa vặn thiếu một thư ký, cho nên tạm thời sắp xếp cho cậu vào làm, cái vị trí này phải có bằng tốt nghiệp mới được tuyển chọn, cho nên hơi thiệt thòi cho cậu chút ít, bất quá cậu yên tâm, ở dưới phòng hậu cần cứ làm công việc cho tốt, cũng rất có tiền đồ đấy.
Triệu Đức Tam thấy Vương An Quốc mỉm cười nói, vẻ mặt rất là đường hoàng, thật tình hắn muốn vung lên một quyền đâm vào khuôn mặt thịt này, nhưng bây giờ hắn đang ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhẫn nhịn, mất mác nói:
– Lãnh đạo…
Vừa mới mở miệng, Vương An Quốc liền đã cắt đứt:
– Được rồi, Tiểu Triệu, tâm tình của cậu thì tôi hiểu, nhưng hiện tại vị trí thư ký này phải để cho người có trình độ khá hơn một chút mới được, đương nhiên, không phải là tôi nói cậu không được, nhưng cậu cũng biết, chế độ lựa chọn người trong cục khoáng sản than đá là phải chọn người ưu tú. Được rồi, cậu thu thập đồ đạc rồi đi xuống phòng hậu cần báo danh đi.
Vương An Quốc nói xong cũng bước vào phòng làm việc của mình, Triệu Đức Tam sửng sốt một hồi, liền thu thập vật dụng của mình, mang theo một bụng oán khí kéo cửa đi ra.
Tại cục khoáng sản than đá, phòng hậu cần là ban ngành có địa vị thấp nhất, ngay cả văn phòng cũng không có làm việc trong tòa nhà, mà là nằm tầng nhà trệt đằng sau dãy nhà ký túc xá xây dựng từ những năm 80 rất là cũ nát ở bên trong rồi.
Triệu Đức Tam đi xuống phòng hậu cần, lúc đi ngang qua phòng làm việc tổng hợp, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ, hung hăng trợn mắt nhìn liếc Trương Hiểu Yến đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện, đối với nàng hắn đầy một bụng tức giận.
Đúng lúc này, Trương Hiểu Yến Cương lại ngẩng đầu lên, gặp Triệu Đức Tam đứng phía bên ngoài cửa sổ hung tợn nhìn mình chằm chằm, nàng cảm giác không hiểu ra sao, trừng to mắt vẻ mặt bối rối, Triệu Đức Tam cười lạnh một cái, lại làm cho Trương Hiểu Yến cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy liền đứng dậy từ phòng làm việc tổng hợp đi ra, đến lầu bên cạnh thì theo kịp Triệu Đức Tam, nàng gọi hắn lại:
– Triệu Đức Tam! Anh đi đâu vậy?
Triệu Đức Tam quay đầu lại lạnh lùng nói:
– Cô còn giả vờ nữa sao? Tôi đi đến nơi nào cô không biết à!
Trương Hiểu Yến vẻ mặt kinh ngạc, nói:
– Tôi không biết anh nói cái gì, làm gì vừa rồi lại trừng mắt với tôi?
– Hừ hừ… cô chắc đã nói cho Phó cục trưởng Vương biết chuyện tôi chụp ảnh cô và ông ta làm chuyện đó rồi phải không? Vì thế ông ta đem tôi điều xuống phòng hậu cần rồi! Cô cũng đừng giả ngu nữa!
Trương Hiểu Yến kinh ngạc, nghe hắn nói mà không hiểu ra sao.
– Triệu Đức Tam! Anh đừng nói bậy bạ! Tôi có nói cái gì cho Phó cục trưởng Vương đâu, tôi cũng không phải là người ngu! Tôi vẫn đang còn sợ cậu tung hình ra đây này, làm sao còn dám nói cho ông ta biết!
Nàng cực lực phủ nhận.
Triệu Đức Tam thấy nàng kịch liệt phản ứng, đầu óc tỉnh táo lại, tự suy nghĩ một chút, cho dù Vương An Quốc thực đã biết hắn chụp ảnh trong phòng làm việc cảnh xuân, thì ông ta càng không dám điều chuyển hắn như vậy, chẳng lẽ ông ta không sợ mình đem sự tình giũ ra ngoài?
Triệu Đức Tam liếc qua Trương Hiểu Yến, trong đầu nghi hoặc, giờ thì không biết rõ tại sao Vương An Quốc lại phải đột nhiên điều hắn đi.
– Được rồi, coi như tôi hiểu lầm cô, thôi không nói nữa, tôi đi xuống phòng hậu trình diện.
Trương Hiểu Yến miệng lại không tha người, nặng nề nói:
– Đáng đời, ai cho anh suốt ngày không làm chuyện tốt!
Triệu Đức Tam muốn mắng nàng, nhưng cũng không thế nào phản bác, há mồm, muốn nói lại thôi, liền xoay người hướng cách đó không xa là phòng hậu cần bước đi.
Triệu Đức Tam vừa đi đến phòng hậu cần, gõ cửa văn phòng Trương trưởng phòng đi vào, nói rõ mục đích đến, gã kia cười ha hả nói:
– Thư ký của Phó cục trưởng Vương có thể đến phòng hậu cần công tác, thật là vinh hạnh phòng hậu cần ah.
Là người đã trà trộn chốn quan trường, đâu cách nói chuyện đều là một bộ giống nhau, Triệu Đức Tam nghe qua có chút không được tự nhiên, nhưng bây giờ mình đã là người của phòng hậu cần, thằng này chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình, sau này mình sẽ lệ thuộc, cho nên chỉ có thể cung kính cười cười, nói:
– Kính xin Trương trưởng phòng về sau chỉ giáo nhiều hơn.
Hoàn cảnh phòng hậu cần mặc dù cũ nát, nhưng cũng lại có rất nhiều chức vụ, cái này không cần nói thì ai cũng biết, tại đất nước này, tỉ lệ lãnh đạo dù lớn hay nhỏ chiếm giữ nhiều trong các cơ quan là cao nhất trên toàn thế giới, đương nhiên phòng hậu cần cũng không chịu yếu thế hơn ban ngành khác trong cơ quan, vốn chỉ là bộ phận chuyên quản tạp các chuyện lặt vặt, mà cũng vó một trưởng phòng, hai phó trưởng phòng, còn có mấy chức vụ lãnh đạo loạn thất bát tao phân công quản lý các việc vặt vãnh, ngay cả quét dọn vệ sinh cũng có một… lãnh đạo chuyên quản.
Trương trưởng phòng sắp xếp cho Triệu Đức Tam phân công quản lý nhà kho.
Triệu Đức Tam cảm giác được vận mệnh của mình đã lọt ngã xuống vực sâu rồi, nhưng dù sao được phân công quản lý nhà kho cũng được an ủi chút ít, ít nhất về sau còn có thể thường xuyên cùng Trướng Ái ÁI gặp mặt tại trong kho hàng ngẫu hứng thì làm cái chuyện đó, cảm giác đó cũng sướng không thể tả.
Triệu Đức Tam đến phòng làm việc được phân phối cho mình, bởi vì là dãy phòng này được xây trong thập niên 80, lại chẳng có người ở, vừa mở cửa ra một cỗ khí tức ẩm ướt hôi mốc liền đập vào mũi.
Gian phòng nhỏ hẹp chật chội, dơ dáy bẩn thỉu bừa bộn, căn phòng này chênh lệch cực lớn so với phòng làm việc thư ký của hắn, nên Triệu Đức Tam nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận, rồi cũng phải tự quét dọn, hắn ngồi lên cái ghế bằng gỗ cứng, một mực tự hỏi vì sao mình bị Vương An Quốc đày đi như thế này, nhưng hắn rất biết rằng, trong chuyện này phải có nguyên nhân, nhưng Triệu Đức Tam vô kế khả thi biết được.
Lý San San, Văn Thiến biết rõ Triệu Đức Tam bị đì phân công xuống quản lý nhà kho, bọn họ cũng thấy thương cảm cho hắn, trước sau gửi tới tin nhắn an ủi, làm hắn cũng cảm thấy một chút ấm áp, nghĩ thầm chính mình chỉ là thông qua thủ đoạn ti tiện hạ lưu để làm các nàng, nhưng lúc mình rơi vào thế kẹt còn có thể nhận được sự quan tâm của các nàng, thật là làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn không ngờ tới.
Chuyện này hắn cũng không có kịp nói cho Mã Lan biết, dù sao Mã Lan hiện tại vừa trúng thầu quyền khai thác mỏ than đá Tiểu Câu, chắc chắn vẫn còn cao hứng, cho nên hắn không muốn lập tức quấy rầy chuyện Mã Lan đang hào hứng.
Ở phòng làm việc ngồi một hồi, hắn đi xuống nhà kho, hiện tại thì hắn có thể quang minh chánh đại mượn danh nghĩa công tác đi đến kho hàng.
Cửa kho hàng mở ra, Triệu Đức Tam đi vào thì thấy cô gái mập cùng Trương Ái Ái đang sửa sang lại bên trong đồ vật lẫn lộn, vừa nói chuyện phiếm, hắn chắp tay sau lưng ho khan một tiếng, khiến hai người giật mình quay lại.
Cô gái mập lấy lòng nói:
– Lãnh đạo mới tới.
Trương Ái Ái đã vài ngày không có gặp mặt Triệu Đức Tam rồi, vừa thấy hắn, trên mặt nàng đè nén không được sự vui mừng, nhưng lại không dám thể hiện quá đáng, liếc nhìn, rồi cúi đầu xuống len lén hé mỉm cười.
Loại đàn bà hơn 30 tuổi thành thục thiếu ph, tâm tính thật là khiến người ta không đoán ra, lần trước cùng Triệu Đức Tam làm chuyện này, thì hối hận, tự nhủ thầm về sau không thể lại cùng Triệu Đức Tam trầm luân như vậy, nhưng mấy ngày không thấy Triệu Đức Tam, một khỏa xuân tâm sớm đã không chịu nổi tịch mịch tao độn.
Triệu Đức Tam hướng bọn họ tuyên bố nói:
– Từ giờ trở đi, công tác nhà kho là do tôi được phân công quản lý rồi.
Cô gái mập cùng Trương Ái Ái lập tức sửng sốt, cô mập cười ha ha nói:
– Lãnh đạo lại đùa giỡn rồi, cậu là thư ký của Phó cục trưởng Vương, làm gì có khả năng mà để ý tới những chỗ… tệ hại như ở đâu chứ.
Bình thường khi nghe thấy những lời khen tặng, Triệu Đức Tam rất khoan khoái, nhưng bây giờ vừa nghe đến, lập tức cảm thấy như là bị nói móc, hắn trừng mắt liếc cô mập, nói:
– Chuyện này là do lãnh đạo an bài tôi công tác ở đây!
Trương Ái Ái kinh ngạc nhìn xem hắn, chợt lại gục đầu xuống, trên hai má hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt.
Trương trưởng phòng từ lúc lần trước tại nhà kho đòi làm Trương Ái Ái bị thất bại, liền chuyển hướng qua cô mập, cô mập biết mình vừa mập vừa xấu, ai ngờ Trương trưởng phòng vậy mà xuống tay với mình, làm cho cô mập cảm thấy vô cùng vui sướng, từ đó cứ xế chiều mỗi ngày, thì Trương trưởng phòng đều đến gọi nàng đến phòng làm việc của mình “đàm luận” công tác, Trương Ái Ái cũng phát giác cô mập cùng Trương trưởng phòng có một chân, mỗi khi cô mập bị Trương trưởng phòng gọi một mình vào văn phòng đi “đàm luận”, thì nàng chỉ có một người tại trong kho hàng cũng cảm giác cô đơn, lại ước muốn Triệu Đức Tam có thể đến trong kho hàng đóng cửa lại cùng mình làm thoáng một phát để cho nàng khoái hoạt chuyện nam nữ.
Chiều nay Trương trưởng phòng lại đúng hạn đến rồi nhà kho tìm cô mập, tình cờ gặp Triệu Đức Tam tại, liền nói:
– Ơ, Tiểu Triệu, thích ứng công tác nhanh quá, vừa tới phòng hậu cần đã tới nhà kho xem xét tình hình rồi.
Triệu Đức Tam nói:
– Vâng tới xem một chút, dù sao đến đây phải nỗ lực công tác mới được chứ.
Trương trưởng phòng, cười híp mắt gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Triệu Đức Tam, nói:
– Tiểu Triệu, làm rất tốt, Phó cục trưởng Vương đem cậu ủy thác cho tôi, vậy cậu cũng đừng để cho ông ta thất vọng ah.
Triệu Đức Tam gật đầu nói:
– Đúng vậy đúng vậy… về sau kính xin lãnh đạo hướng dẫn thêm.
Trương trưởng phòng lại nghiêm trang nói với cô gái mập nói:
– A Phương, cô đi theo tôi đến phòng làm việc, có việc cần nói một chút!
Cô gái mập vẻ mặt hớn hở, mở cờ trong bụng, lắc mông đi tới, giống như là đã không thể kịp chờ đợi Trương trưởng phòng cởi quần mình vậy.
– Tiểu Triệu, vậy tôi đi trước nhé.
Trương trưởng phòng quay người đi rồi, cô gái mập mỉm cười đi theo phía sau Trương trưởng phòng cùng đi ra ngoài.
Móa! Đàn bà đầy thịt mỡ như vậy mà lão Trương trưởng phòng lại ghiền!
Triệu Đức Tam nhìn bọn họ đi xa, vội vàng đóng lại cửa kho hàng, từ bên trong gài chốt lại, vọt tới trước mặt trương Ái Ái, hai người không hẹn mà cùng ôm nhau, ngấu nghiến hôn lên…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro