Phần 2
2021-02-11 09:29:00
Khi Vân đóng cửa phòng bước ra, vẫn còn kịp nghe thấy những tiếng rên rỉ của cô gái kia cùng những tiếng hự hự quen thuộc khi xuất khí của lão Tư. Để lại cánh cửa đóng sau lưng, Vân hít một hơi dài để cảm nhận được sự tự do hiếm hoi bởi lúc này chỉ có mình nàng giữa một không gian rộng lớn xung quanh. Không buồn mặc lại quần áo, Vân ngồi thụp xuống ngay cái hành lang trống trải bên ngoài phòng ngủ của lão già, bên tai vẫn nghe được văng vẳng những tiếng nói, tiếng cười của hai kẻ bên trong.
Không chịu nổi hơn, Vân ôm chặt lấy quần áo rồi cứ lõa thể, chạy thục mạng dọc theo cái hành lang dài tối đen. Giờ này không thể nào có thể quay trở lại buồng giam với những phạm nhân khác, cũng không thể trở về phòng lão già, Vân chẳng biết mình sẽ đi đâu nữa, chỉ biết tìm một chỗ để trốn chạy, để ẩn nấp.
Gió đêm thổi mạnh làm Vân thấy rùng mình, vội lấy cái áo tù khoác lên thân thể trần truồng của mình cho đỡ lạnh, nhưng chỉ khép cái vạt áo mà không buồn cài lại khuy, cũng không mặc lại quần lót hay quần dài mà bên dưới cứ để truồng. Vân núp vào một cái hốc tường nhỏ như một cái tổ, hai chân cố khép chặt để gió đỡ luồn vào chỗ kín giữa hai chân, ôm lấy hai cái quần trong tay, Vân đưa lên lau tạm nước mắt không ngừng chảy trên mặt vì tủi nhục.
Vân thụp xuống như kiệt sức, tại sao dù là một người tù thì nàng cũng vẫn là con người, vẫn là một người đàn bà tại sao lại khốn khổ đến thế này. Chả nhẽ một khi trót mắc sai lầm, trót phải vào tù thì bị mất hết tất cả quyền làm người như thế này sao, tại sao xã hội lại bất công, lại khinh rẻ những người như nàng đến vậy. Vân run lên, muốn khóc nhưng phải cố bịt miệng không để cho những tiếng nức nở từ cổ họng vang xa, sợ những quản giáo khác biết mất giấc ngủ sẽ cho nàng một trận thừa sống thiếu chết. Cô đơn, ê chề, bơ vơ không biết sẽ đi đâu, sẽ ngủ ở đâu cho hết đêm dài, chợt Vân bỗng cảm thấy có một bàn tay rắn chắc đặt lên bờ vai thon gầy của mình.
Đang miên man chìm trong sự đau khổ tưởng chừng là vô hạn, Vân chợt giật bắn người bởi trên bờ vai đang run lên nức nở của mình cảm thấy có một cái gì đó đặt lên, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi. Quay ngoắt người lại, trong ánh sáng lờ mờ thoạt đầu Vân không thể nào nhận ra người đang đứng bên cạnh đặt tay lên vai mình là ai. Song một người cao lớn dường ấy thì chắc chắn phải là một người đàn ông. Ở cái chốn này, đàn ông chỉ có hai người, một kẻ giờ chắc đang nằm dài tận hưởng cảm giác khoan khoái sau khi thỏa mãn sinh lý, như mọi khi. Vậy thì Vân đã biết được người đàn ông đang đứng kia là ai, không thể lầm lẫn được nhất là khi giọng nói ấm áp của người đó vang lên.
– Có chuyện gì thế hả Vân. Sao cô lại ngồi ở cái xó xỉnh này giữa đêm khuya thế này, đáng lẽ cô phải ở trong phòng của ông Tư chứ.
Vân không trả lời, không trả lời bằng lời nói mà bằng cử chỉ, bằng hành động, bằng những giọt nước mắt chảy dài trên mặt và những tiếng nức nở giờ mới dám bật lên sau bao lâu nín nhịn. Ngay bản thân Khánh cũng không thể ngờ một giây phút nào đó mình lại ở trong tình thế này. Cũng vẫn là con người ấy, vẫn ở cái chốn địa ngục ấy, tất cả không có gì thay đổi vậy mà hôm nay hắn thấy lạ khác làm vậy.
Khuôn mặt của cô nữ tù ấy hắn đã quen thuộc, nhưng đây là lần đầu hắn nhận ra trên khuôn mặt ấy nét ngây thơ, tội nghiệp, đâu rồi vẻ buông thả dâm đãng, vẻ bất cần cuộc đời mà bấy lâu nay Khánh vẫn thấy nơi Vân. Dường như đây mới là khuôn mặt trong trí nhớ của hắn về Vân, một cô gái trẻ trung đầy nhựa sống mà hắn gặp lần đầu dạo nào khi Vân mới nhập trại.
Thời gian, sự kham khổ thiếu thốn, sự bất công dã man, bóc lột đến thậm tệ, sự dâm ô trụy lạc, tất cả những cái thứ đó đã làm cho một cô gái biến thành một con nữ quỷ sau một thời gian ở trại 16, Khánh tưởng như những thứ đó sẽ khiến cho không một ai tìm lại được chính mình nữa sau khi đã phải bước qua chốn địa ngục này, vậy mà hắn nghĩ có lẽ bấy lâu nay mình đã lầm.
Trong vòng tay hắn, cả thân hình của Vân như rung lên vì những tiếng thổn thức, mà nói trong vòng tay hắn thì không đúng, bởi lẽ Khánh đâu dám siết chặt thân hình cô gái trong tay mình. Bấy lâu nay phải sống trong một môi trường đầy cặn bã, ngay bản thân Khánh cũng đã thay đổi nhiều, cũng đã chai sạn nhiều. Nhưng trong hắn, sự e dè ngượng nghịu khi phải đứng trước một cô gái, ở nơi chỉ còn có riêng hai người vẫn không hề thay đổi.
Nhất là Khánh biết cô gái ấy đang chỉ khoác hờ hững trên mình tấm áo tù, hai vạt áo không cái khuy mở toang như muốn phản kháng lại chính những gì mà Vân đang bị chịu đựng. Chính Vân mới là người chủ động, hai vòng tay thon dài vòng qua lưng, rồi lên cao ôm chặt lấy lồng ngực của Khánh, ôm thật chặt, như một kẻ sắp chết đuối ôm chiếc phao cứu sinh, bởi người đó hiểu, chỉ cần tuột tay ra cũng đồng nghĩa với cái chết của mình.
Khánh không phải là vô cảm, không phải người hắn không lên những cơn rạo rực, muốn được ôm lại người đàn bà đầy nhục dục kia, muốn được ghì chặt lấy người đàn bà ấy để truyền những hơi ấm từ cơ thể mình sang tấm thân đang run rẩy, vì lạnh, vì sợ, vì đau khổ kia. Nhưng ngay bản thân hắn cũng chỉ dám choàng hờ hai tay qua cái eo thon lẳn, cách lớp da thịt đàn bà một cái áo tù duy nhất, hắn không phủ nhận việc bản thân mình cũng sợ.
Không phải hắn sợ bị người khác chứng kiến cảnh hắn ôm ấp một người tù, việc đó chả sao. Ở cái trại tù địa ngục này, quản giáo luôn có một quyền tối thượng, có thể không bằng với lão già giám đốc dâm đãng nhưng ở cương vị của hắn, hắn cũng có thể địt tất cả mọi nữ tù ở cái trại này, những người mà lão già kia không giữ làm của riêng. Hắn có đủ khả năng mà cũng chả ham muốn, hắn có thể ra lệnh cho cô nàng kia phải chiều theo hắn, phải quy thuận hắn, phải banh chân ra để hắn thỏa mãn tất cả những gì đang trỗi dậy trong hắn, trong máu, trong huyết quản và trong cái quần của hắn. Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm vậy, hắn tự thấy mình vẫn còn sống sót lương tri của một con người, cái lương tri không cho phép hắn bức bách người con gái kia thêm nữa.
Bao năm qua hắn đã chứng kiến những cảnh như thế này không ít lần, những cô gái khi lão Tư đã chán chê, đã qua tay lão và đối với lão đã hết giá trị nhục dục, đã không còn cung cấp cho lão những đam mê đàn ông thì cũng đồng nghĩa việc cô gái ấy sẽ bị đẩy xuống tận cùng ở cái địa ngục tận cùng này. Nhưng chưa bao giờ hắn thấy thương cảm một cô gái rơi vào hoàn cảnh này như Vân, bởi chưa một cô gái nào lại yếu đuối, lại bị đối xử một cách phũ phàng như thế.
Khánh tự thấy mình không những không được phép hiếp đáp cô gái ấy thêm, mà còn có một trách nhiệm với cô gái ấy. Không phải là trách nhiệm của một gã quản giáo với một nữ tù, chắc chắn không phải thế, nhưng cũng chưa phải đến lúc là trách nhiệm của một người đàn ông với một người đàn bà. Đó trước hết mới chỉ là trách nhiệm của một con người với một con người, với đồng loại.
Khánh bắt đầu thực hiện sự an ủi ấy bằng đúng cách mà Vân vẫn đang làm, hắn ôm chặt lại cô gái ấy để khiến cho Vân tìm được một cảm giác an ủi. Bàn tay của hắn đột ngột vô tình chạm phải một thứ gì mềm mềm mát rượi, đến lượt Khánh giật mình, bởi đó là cặp mông hoàn toàn đang ở truồng của Vân. Cái áo tù Vân đang khoác trên người là của Nụ, nó hơi nhỏ hơn so với bộ cũ của Vân, vì thế nó hơi ngắn và chỉ đủ che đậy cơ thể của Vân từ thắt lưng trở lên, bên dưới, Vân vẫn để cho cơ thể mình phô bày nguyên vẹn.
Cặp mông ấy mềm mại đến khó tả, nó căng tròn và hấp dẫn, Khánh chưa bao giờ nghĩ mình lại có cơ hội như vầy. Hai bầu vú no tròn chắc nịch của Vân ép chặt vào ngực hắn, hai vạt áo của Vân giờ đều đã hoàn toàn bị vén ra hai bên nên cái áo Vân mặc trên người giờ này chỉ còn đôi chút tác dụng giúp cho Vân đỡ lạnh da thịt mà chẳng có tác dụng gì hết trong việc che đậy những bộ phận đàn bà của Vân.
Ngược lại, Khánh càng cảm thấy bị kích động bởi cái áo khoác hờ trên thân thể người đàn bà yếu đuối trong lòng mình. Mới đầu Khánh còn xấu hổ rụt ngay tay lại khi mới chỉ vừa chạm vào bờ mông ở truồng của Vân nhưng rồi sự ấm áp mà chính Vân truyền ngược lại cho hắn đã khiến cho vòng tay của Khánh quanh eo, quanh mông Vân tự nhiên siết chặt từ từ.
Để rồi khi hắn nhận được ra, khi cả hai đã đứng yên ôm nhau được một lúc lâu giữa hành lang không một bóng người tối đen, lúc đó cả hai bàn tay hắn đang đặt ở nơi thon thả nhất trên thân thể Vân, trong lúc cái áo hắn mặc đã ướt đầm nước mắt Vân, đến nỗi càng khiến hắn cảm nhận được rõ rệt hơn thân thể trần truồng của Vân áp sát vào hắn, không còn lại bất kỳ một khoảng cách nào nữa.
– Đêm nay em ngủ tạm ở chỗ anh vậy, mai anh sẽ đưa em quay về sau. Bây giờ quá giờ quy định rồi, em không quay lại được buồng giam nữa đâu. Làm sao em ngủ lại ở ngoài hành lang này cả đêm được.
Khánh phải tự đấu tranh với chính mình một lúc rất lâu mới có thể nói ra câu đó, ít nhất thì hắn cũng đã phải cố lắm mới kìm nén được làn sóng tình đang dạt dào trỗi dậy trong cơ thể. Khánh khẽ đẩy nhẹ thân thể Vân ra xa hắn một chút xíu, rồi cúi xuống nhặt đống vải vóc Vân để rơi xuống đất ban nãy đưa lại cho cô ả, ánh sáng lờ mờ chỉ giúp Khánh nhận ra chiếc quần dài kẻ sọc dành cho tù, giống với chiếc áo vân đang khoác trên người bằng vải thô, còn một mẩu vải nữa ngay lập tức Khánh không biết là gì. Mãi một vài phút sau khi đã đưa cho Vân, thấy nàng lúi húi khẽ nhấc hai chân rồi cầm cái mảnh vải bé xíu ấy đưa vào hai ống chân, Khánh mới thấy xấu hổ vì khi nãy lúc nhặt lên, hắn đã mân mê cái quần lót của Vân mà không biết đó là gì.
Vân không mặc quần dài mà chỉ mặc tạm lại chiếc quần lót, hai tay có vẻ ngượng ngập khép hai vạt áo lại che đậy hai quả đồi vun vút. Thoạt đầu Vân chắc cũng định mặc lại, cài khuy áo tử tế nhưng vì chiếc áo hơi nhỏ nên Vân cảm thấy chật chội khi cài khuy thành thử Vân chỉ khép hai vạt rồi lấy hai tay giữ không để cho gió thổi tung ra.
Khánh đứng như phỗng, có lẽ hắn vẫn không khỏi rạo rực sau những giây phút vừa qua. Chỉ khi ngước lên nhìn thấy Vân đang cúi gằm mặt chờ đợi, không dám nhìn thẳng vào hắn, Khánh mới sực nhớ ra rồi cầm lấy tay Vân kéo về phía gian phòng hắn. Vô tình hắn lại kéo cái tay Vân đang dùng để giữ áo, thành ra hai vạt áo lại bị thổi tung ra mà một lần nữa hai cặp vú lại bày ra trước mặt Khánh.
Từ trước đến nay, Khánh không ít lần được ngắm nhìn những cô gái trong tình trạng lõa lồ hoàn toàn, thậm chí cũng có rất nhiều những cô nữ phạm nhân rất xinh đẹp, còn xinh hơn Vân rất nhiều, ví dụ như mấy cô phạm nhân mới nhập trại hôm nay chẳng hạn. Điều đó là bình thường vì khi vào nhập trại tất cả các phạm nhân đều phải khám phụ khoa, kiểm tra các bệnh truyền nhiễm, bệnh về đường sinh dục để đảm bảo an toàn trong trại cũng như đó là yêu cầu bắt buộc của lão Tư đối với các nữ tù mới được chọn vào hầu hạ ông ta.
Và Khánh thì chính là y sĩ duy nhất trong trại, vì thế chả có đàn bà nào vào đây mà hắn không nhìn thấy trần truồng ít nhất là một lần. Với những phạm nhân xấu xí, hắn bỏ qua, cũng chỉ khám xét sơ sài, trông thấy lồn đít của mấy mụ ấy, nhiều lúc ngay Khánh cũng cảm thấy nôn mửa, mất hết cả hứng khám mấy cô sau, cho dù mấy cô này xinh đẹp hay hấp dẫn.
Đối với mấy cô xinh thì thi thoảng hứng lên Khánh cũng lợi dụng, bắt họ phải cởi hết quần áo nằm lên bàn hắn mới chịu khám, không quên vừa khám vừa sờ mó ve vuốt cho đã đời. Nhưng không hiểu sao đêm nay đứng trước Vân, trong tình trạng mò mẫm tối thui, nửa hở nửa kín, hắn lại thấy con lợn lòng trỗi dậy mạnh mẽ hơn hẳn những lúc sáng trưng nhìn thấy đàn bà con giá ở trần truồng ngay sát mắt.
Khánh dìu Vân vào phòng hắn, căn phòng khá rộng, có lẽ phải rộng gấp đôi phòng của lão giám đốc vì như đã nói ở trước cái phòng hắn đang ở vốn là phòng tiếp thân nhân tù trước kia. Chính vì rộng nên trông căn phòng ấy càng thảm hại hơn bởi nó trơ khốc và trống trải. Trong phòng chỉ có một cái giường, giường đơn dành cho một người, rất nhỏ, ngay cả so với những chiếc giường đơn cá nhân bình thường thì nó cũng hẹp hơn. Ngoài ra còn một cái tủ cũ kỹ dựng chơ vơ ở một góc nhà, một cái bàn ọp ẹp và một cái ghế. Tất cả chỉ có vậy, nếu kể thêm thì có lẽ chỉ còn có cái chai thuỷ tinh có lẽ đựng nước lọc và một cái cốc ở trên bàn.
Khánh thấy Vân dựa hẳn vào người hắn, lê những bước chân nặng nhọc. Hai bàn chân của Vân hoàn toàn để trần, đôi dép có lẽ là đã để quên ở phòng lão Tư khi Vân chạy vội ra khỏi cái gian phòng khốn nạn ấy. Sàn nhà không hề được lát gạch mả chỉ phủ một lớp xi măng lồi lõm. Khánh dìu Vân đến giường rồi đặt ngửa cô nàng ra giường, cái giường kêu lên kẽo kẹt một cái khiến cho cả vân lẫn hắn không nén nổi tiếng cười. Khánh chợt thấy lòng mình ấm hẳn lại khi nghe thấy tiếng khúc khích nhẹ nhàng của Vân, đã quá lâu rồi ở cái địa ngục này, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của một người nào, trừ những tiếng cười khả ố và dâm dật của lão Tư.
Đã có lúc Khánh băn khoăn liệu có phải những người đàn bà nơi này có biết cười, biết yêu hay không bởi những khốn khổ họ phải chịu đựng. Hắn cầm lấy cái quần dài của Vân treo lên thành cái ghế, tự nhủ cô nàng đã mặc quần lót rồi thì cứ thế đi ngủ cũng không sao, thỉnh thoảng hắn còn không mặc quần áo gì đi ngủ để còn thủ dâm cơ mà. Khánh lấy cái chăn mỏng phủ lên người Vân trong lúc cô ả nằm im trên giường như một con mèo con ngoan ngoãn, Khánh hơi ngượng vì cái chăn nhàu nhĩ, hằn cả lên những vết cáu bẩn do đã lâu không được giặt.
Tự nhiên Khánh thấy mình như một ông thánh, hắn đã không làm gì Vân trong lúc hắn thừa khả năng để có thể xóa bỏ sự bứt rứt về dục tính đang bùng phát trong người lúc này, đơn giản, chỉ cần chiếm lấy tấm thân đàn bà trước mắt, hùng hục một lúc, vậy là xong và hắn có thể ngủ ngon. Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm điều đó, làm vậy chẳng hóa hắn cũng tệ hại chả khác lão già kia sao. Hắn thấy vân lúi húi làm gì đó dưới cái chăn, đôi mắt cô nàng hình như đang nói lên một sự chờ đợi hy vọng nào đó.
– Cô ngủ đi một giấc, tôi sẽ tắt đèn để cho cô dễ ngủ.
– Thế anh sẽ ngủ ở đâu? – Vân ngồi nhổm dậy, tay kéo cái chăn lên cao che ngực, hỏi hắn.
– Tôi còn một cái chiếu nữa, trải dưới sàn cũng được.
– Sao anh không nằm trên giường?
Vân hỏi với vẻ ngạc nhiên quá đỗi khiến cho Khánh suýt bật cười.
– Chả lẽ cô nghĩ hai người có thể ngủ chung trên cái giường ấy được hay sao, cô cứ ngủ đi đừng lo cho tôi.
Khánh cười, như muốn chế giễu câu hỏi vớ vẩn ngốc nghếch trước đó của Vân nhưng hắn sững lại vì thay cho thái độ ngạc nhiên vừa mới rồi, hắn thấy Vân bật khóc chán chường.
– Anh ghê tởm em lắm à, em đúng là loại đĩ thoã bị người khác chơi, bị địt chán chê rồi vứt bỏ nên anh cũng chẳng coi em là một con đàn bà cho ra người nữa có phải không.
Vân khóc, nói ra những lời tự nhiếc móc bản thân khiến cho bản thân Khánh cũng cảm thấy đau lòng và khó nghĩ.
– Không, anh chưa bao giờ khinh bỉ hay ghê tởm gì em cả, nhưng có điều…
– Vậy tại sao em trần truồng trước mắt anh, xin được hiến dâng cho anh mà anh cũng chả thèm để ý đến. Em xin được ở đây hầu anh một đêm thôi mà anh cũng nỡ từ chối sao.
Vân bỏ cái chăn đang trùm qua người rồi bước ra khỏi giường đứng thẳng dậy, hai bờ vai khẽ rùng mình để cho cái áo tù trôi tuột khỏi hai bờ vai rơi xuống đất. Thân thể trần truồng, hoàn toàn trần truồng của Vân bày ra trước hắn, Vân đứng thẳng người trước hắn, ngực ưỡn cao khoe hết nét gợi tình còn lại, có điều Vân cúi gằm mặt vì xấu hổ, vì tự biết mình đang làm một việc vô sỉ táo tợn.
Khánh biết những người nữ tù nơi này, cả Vân cũng trong đó, họ luôn làm tất cả mọi việc một cách ít suy nghĩ, chủ yếu là theo thói quen hay tình cảm, vì thế Khánh không quá ngạc nhiên trước hành động này của Vân. Cái làm hắn ngạc nhiên là việc hóa ra nãy giờ trong chăn Vân đã tự tụt cái quần si líp ra khỏi người từ lúc nào, có lẽ vì lúc vào đến đây Vân tưởng những việc hắn làm với cô nàng là để sửa soạn địt nàng nên Vân làm vậy để giúp hắn thỏa mãn cho nhanh chóng.
Khánh trông rõ mồn một đám lông đen nhánh mọc ra từ giữa hai đùi Vân, chính cái ấy đã hạ gục nốt chút lý trí con người còn lại của hắn. Khánh lao đến chiếm hữu tấm thân trần truồng sẵn sàng dâng hiến bằng tất cả sức mạnh đàn ông mà hắn có, hùng hổ và quyết liệt, giờ thì chả có gì có thể ngăn cản nổi Khánh, kể cả chính bản thân hắn.
Khánh có một cảm giác một cái gì đó vô hình đang bóp nghẹt cổ họng của mình khiến hắn không thể nào thở được. Bàn tay hắn vồ vập mân mê thân thể trần truồng của Vân với tất cả sự đam mê của một gã đàn ông bình thường nhất. Khánh buông thả mình trong hoan lạc, giờ thì hắn mới thực sự trở thành một thằng cai tù chính gốc ở cái địa ngục này bằng việc có quan hệ xác thịt với một nữ phạm.
Tuy ở đây chỉ có hắn và lão giám đốc là giống đực nhưng hình như đã tồn tại một quy định ngầm bất thành văn ở đây, nữ tù có bổn phận phải chăm lo cho quản giáo ở trên giường, và quản giáo chỉ là quản giáo khi ít nhất đã làm ông chủ một lần. Hắn cảm nhận được trong tay mình là một quyền lực to lớn, cho dù chỉ là quản giáo loại hạng bét nhưng dù sao hắn vẫn có thể trở thành một ông vua con ở đây.
Những gì mà hắn ghê tởm khinh khi bấy lâu, nay hắn đang giở ra với cô nữ phạm khốn khổ. Liệu hắn làm vậy có còn là con người hay không, giờ thì hắn đâu có gì khác với cái lão già mà hằng ngày gã thầm khinh bỉ kia. Hắn đã lôi một cô phạm nhân về phòng mình, và đang giày vò thân thể cô nàng một cách không thương tiếc, như một con thú dữ.
Hai tay của Khánh siết chặt thật mạnh lên hai bầu vú vẫn chưa mất đi sự săn chắc của Vân, hắn cảm nhận thấy hai bên vú căng tràn nhựa sống đang lấp đầy hai bàn tay hắn, đem lại cho hắn một nhiệt tình. Trong hắn tự dưng trào lên cảm giác ham mộ hết mức tạo vật kỳ diệu của tạo hóa ban cho người đàn bà. Vân mặc tình cho hắn mân mê, sờ mó khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể của mình, chỉ nhắm mắt.
Những động tác hắn đang giờ ra với nàng có phần thô bạo, nhưng nó chẳng thấm vào đâu so với những kiểu mà nàng đã phải chịu khi ngủ với lão tư giám đốc trại. Những lúc làm trò chơi cho lão, đơn giản Vân chỉ có cảm giác của một con vật, của một món đồ chơi, còn bây giờ, ít ra Vân cũng cảm thấy mình là một người đàn bà. Một người đàn bà được một gã đàn ông ngưỡng mộ hết mức và hắn thể hiện sự ngưỡng mộ đó của mình bằng cách không ngừng cào cấu bóp mạnh lên lớp da thịt đàn bà mát rượi của nàng. Những động tác của một con thú đang say, đang điên trong cơn động đực nhưng chính những động tác của một con vật đó của hắn lại đem cho Vân cảm nhận thật tuyệt vời.
Vân nhắm mắt lắng nghe da thịt mình chịu đựng sự phẫn nộ động tình của Khánh trong lúc hắn không còn đủ minh mẫn để quan sát thân thể trần truồng của người đàn bà trong tay mình nữa, hắn mê dại bởi mùi da thịt, bởi cảm giác nõn nà của vú, của lồn, tất cả mọi giác quan của Khánh căng ra cảm nhận sự trần truồng không có gì che đậy của người đàn bà giờ đã hoàn toàn buông mình, thả lỏng mặc cho hắn tha hồ, mặc cho hắn thỏa chí. Trong thâm tâm của mình, tự dưng hắn thấy một sự rung động mãnh liệt khi làm việc này, cho dù hắn cũng không biết việc mình đang làm là đúng hay sai.
Đây tuy không phải là lần đầu tiên hắn làm tình với một người phụ nữ nhưng là lần đầu tiên hắn làm việc này với một nữ phạm nhân, lần đầu tiên hắn có thể thoải mái trút hết tất cả ham muốn bản năng của gã lên thân thể một cô gái, kể từ lúc hắn khăn gói quả mướp đến cái trại giam này làm quản giáo. Cả một quãng thời gian dài kìm nén, có vẻ như đến đêm nay, sự ham muốn nhục dục phát ra làm cho hắn không còn đủ khả năng để có thể chống lại những đòi hỏi, khiến hắn mút mát, sờ mó, cào cấu, cắn xé như điên loạn không còn làm chủ được mình. Không phải là một gã đàn ông mà như có một con thú bên trong chính hắn đang phẫn nộ đòi được làm tình với đàn bà ngay lập tức.
Không phải một người đàn bà nào cũng chấp nhận bị làm tình, bị địt khi người đàn ông cư xử như thế, nhưng Vân vẫn kiên nhẫn mặc cho hắn làm tất cả mọi thứ mà hắn muốn trên cơ thể mình. Có lẽ một phần bởi Vân muốn dâng hiến cho hắn trọn vẹn xác thịt mình, khuôn mặt, thân hình, những chỗ thầm kín trên ngực, giữa hai chân của mình, dù cho thân xác không còn trong trắng, đầy những vết hằn đau đớn của thời gian và của những gã đàn ông khác.
Chỉ là một đứa con gái rơi vào vòng tù tội, không được học hành nhiều và cũng va vấp không ít từ rất sớm, những bản năng đàn bà, thứ mà chẳng người phụ nữ nào không có đang mách bảo Vân rằng sự hành hạ mà Khánh đang làm với mình xuất phát từ chính những tháng ngày hắn phải sống trong cái trại giam khốn nạn này. Trong những phút giây mở đầu một cách cuồng loạn nhất của cuộc làm tình, trong những hơi thở gấp gáp của hắn khi áp miệng vào hai vú nàng má nhay, mà cắn xé, Vân vẫn thấy thoang thoảng một sự thánh thiện, chân chất của một người đàn ông.
Dù chỉ là hạng đàn bà sống ở tận đáy cùng bị bỏ rơi của xã hội, bị dằn vặt hành hạ không ngừng nghỉ hàng ngày, nhưng trong Vân cũng như bất kỳ một người đàn bà nào khác dù rơi vào hoàn cảnh này, vẫn luôn tồn tại một sự cao ngạo, một giá trị riêng của đàn bà. Một con điếm xấu xa bẩn thỉu nhất khi lên giường ngủ với khác, làm trò chơi phục vụ đàn ông vẫn cảm thấy nỗi nhục mà mình đang phải chịu đựng.
Mỗi khi làm trò chơi cho lão Tư thỏa mãn dâm dật, Vân tuy ngoài miệng cười nói là vậy, tuy bú cặc liếm dái cho lão một cách say sưa cần mẫn làm vậy, nhưng một điều mà ngay Vân cũng không thể dối được chính mình, nàng cảm thấy ghê tởm, lờm lợm ngay cả khi chỉ tiến lại gần, nằm trần truồng cạnh lão, đừng nói tới việc cho lão địt đéo. Dù cho Khánh cũng chẳng phải là một gã trai đẹp đẽ gì, nhưng những nét thô kệch trên khuôn mặt gã phù hợp với vóc dáng hơi quê mùa, mọi thứ đều xấu xí của hắn khi tập hợp lại với nhau thành một cơ thể hoàn chỉnh thì cũng có những nét là lạ hấp dẫn đàn bà riêng. Nhất là ở cái chốn này, hình như đàn ông trở thành một sinh vật lạ, ngay cả một lão già ục ịch béo phì như lão Tư cũng có thừa sức để buộc mấy mụ phạm nhân cái trại này tranh giành nhau một đêm với lão đến nỗi choảng nhau sứt đầu mẻ trán.
Vân buông xuôi tất cả, khác hẳn mọi lần trong lúc làm tình với lão Tư, Vân đều luôn chủ động bày trò để cả lão và nàng cùng vui. Mỗi đêm quan hệ, Vân cố quên đi tất cả, chỉ nghĩ đến việc làm sao để bản thân mình có thể thỏa mãn nhất. Làm tình với lão Tư với nàng cũng như một kiểu chơi ma tuý, người ta làm không vì một suy nghĩ, một cảm xúc nào cả mà chỉ cực kỳ đơn giản, địt nhau để sướng, để tìm được cảm giác rần rật khắp cơ thể, nhất là ở lồn – cái cơ quan tạo hóa sinh ra để đàn bà làm cái nhiệm vụ ấy.
Đây là đêm đầu tiên mà Vân không rơi vào trạng thái mộng mị tiêu cực như thế khi làm tình, Vân cảm thấy sung sướng kỳ lạ khi cả thân thể của chính vân bị Khánh kéo ngã theo xuống sàn đất. Khánh vẫn đè ngửa lên người vân, những động tác vũ phu của hắn hơi khiến cho người đàn bà đau đớn, nhưng càng đau đớn, hình như đêm nay Vân càng sung sướng, càng đau đớn về thể xác, Vân lại càng tìm thấy cảm giác dâm dật khoái cảm bởi lúc đó, mọi đau đớn ê chề của tâm hồn như biến mất thành hư vô.
Nhanh chóng khi đã vật ngửa Vân nằm xuống đất, Khánh vào ngay việc chính. Từ lúc cả hai trần truồng đến giờ, hắn không mở miệng nói ra lời nào, bởi ngay chính hắn cũng không biết nói điều gì trong lúc làm chuyện này với Vân. Những động tác chiếm đoạt thú vật ban đầu phần nào cũng khiến cho hắn nguôi ngoai bớt sự đòi hỏi, nhưng cái cách hắn thọc cả cái dương vật cứng ngắc vào lồn Vân cũng đủ khiến cho Vân như đang chết đi. Cái đau như vậy trong lúc bị địt, Vân lần này mới thấy là lần đầu, nó như xé toang lồn nàng ra làm hai bởi những cú nhịp không thương tiếc, sàn nhà xi măng bẩn thỉu gồ ghề khiến cho mỗi lần bị thúc mạnh vào lồn, Vân cảm giác như đằng sau lưng mình đang bị cào xước trầy hết cả da.
Trong lúc người đàn bà khốn khổ vẫn cắn răng chịu đựng, vì một lý do nào đó mà đến chính bản thân cũng không lý giải nổi thì Khánh vẫn say sưa miệt mài giúp cho cái dương vật của mình đi được hết một chiều dài con đường ẩm ướt và bó hẹp giữa hai chân của Vân. Con đường ấy, cái lỗ ấy giờ đã là sở hữu của hắn, của riêng một mình hắn, hắn có thể làm mọi thứ mình thích với nó.
Đã bao nhiêu lần Khánh định kiếm cho mình một nữ tù, giống với cái cách mà lão Tư vẫn làm. Có gì khó đâu, mỗi lần dắt một cô gái đến phòng lão, chỉ cần hắn dắt dư ra thêm một em nữa cho mình rồi lôi tuốt ả về phòng của mình, trong lúc lão già địt thì hắn cũng tận hưởng cho riêng mình. Nhưng cái dự định tầm thường nhỏ nhoi ấy hắn vẫn chưa một lần thực hiện, bởi hắn nghĩ việc làm ấy không phải là việc làm của con người, mà của một con thú, cho đến khi đêm nay hắn không thể cưỡng lại lúc Vân cúi đầu tự nguyện hiến dâng cho hắn.
Nếu giờ phút này, khi đang địt Vân mà có một người nào đó nói cái việc hắn đang làm không phải là con người, thì Khánh đủ can đảm để đứng lên phản bác lại. Chẳng lẽ không phải nhờ cái việc không con người này mà con người được đẻ ra hay sao, với hắn giờ này, việc con người nhất mà con người vẫn làm chính là cái việc địt nhau say mê như thế này đây.
Hắn ghì chặt Vân xuống sàn nhà, Khánh cảm nhận được con cu của mình đang giật ra liên hồi, những dòng khí ấm nóng bắn phụt sâu vào bên trong. Càng ghì chặt, Khánh càng có cảm giác sướng, hắn biết Vân cũng sướng cho dù bị hắn hành hạ như thế, cả hai đều đang rên rỉ, hắn rên như một con thú đã thỏa mãn, còn vân, tiếng rên rỉ như một con vật nhỏ bé đang bị tử thương.
Nhưng tiếng rên ấy trộn vào nhau bỗng trở thành âm thanh tuyệt vời của xác thịt, Khánh dần dần thấy cơ thể của mình được thả lỏng, hắn đã mất hết bản tính thú vật nãy giờ, chỉ còn lai cái sướng âm ỉ tồn tại sau mỗi cuộc làm tình. Khánh nằm vật ra thở hổn hển, chợt nghĩ lại những gì đã làm với Vân, hắn quay sang phía cô nàng, mắt liếc nhìn trộm xem những cảm xúc Vân biểu lộ ra ngoài.
Hắn thấy Vân nằm im, như một pho tượng cho dù Khánh biết đó là một pho tượng sống vì hắn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Vân – nàng mệt sau những giây phút phải cố gắng theo hắn lên đến đỉnh tình dục, hai bầu vú phập phồng theo từng hơi thở khiến Khánh bất chợt đặt tay lên cặp vú ấy, hắn lấy những ngón tay kẹp nhẹ hai núm vú nhô cao cứng chắc mân mê nhẹ nhàng. Nếu như lúc nãy, hắn thô bạo bao nhiêu thì khi đã xuất tinh, hắn trái ngược hoàn toàn, nhẹ nhàng như chỉ sợ lại làm cho người đàn bà của mình bị đau. Con thú trong hắn như đã chạy trốn theo những dòng tinh hắn bắn ra lúc nãy, những dòng trắng đục nhầy nhụa giờ đã nằm im bên trong cơ thể Vân, trừ một chút ít đang rỉ ra hai bên mép lồn, có lẽ do hắn xuất lúc rút cu ra khỏi lồn Vân.
– Xin lỗi, anh đã làm em đau đớn lắm đúng không, anh không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa.
Khánh ngập ngừng, như một kẻ có lỗi, hắn quay sang như chờ đợi một sự trách móc từ phía Vân. Hắn xứng đáng nhận điều đó, bao lâu nay hắn giữ mình không hành hạ thân xác một người tù nào, vậy mà đêm nay hắn đã làm một cuộc bạo dâm man rợ với một cô gái yếu đuối. Ngay đến hắn cũng cảm thấy tự nhục nhã cho chính mình, nhưng Vân lại chỉ quay sang phía hắn, thay vì một lời trách móc hay một sự phẫn nộ, lại là một nụ cười, một nụ cười nũng nịu rất dễ thương. Nàng không trách hắn vì đã hành hạ mình, thậm chí Vân thấy vui vì đã giúp Khánh tìm được sự cân bằng nên có về mặt sinh lý của một thằng đàn ông.
– Không sao đâu, em tự nguyện mà.
Vân lắc đầu, mái tóc ngắn của cô nàng chạm vào mũi hắn nhột nhạt, hơi nhăn nhó một chút nhưng không có vẻ gì là trách móc hắn, ngược lại Khánh thấy điệu bộ ấy của nàng rất đáng yêu.
Bây giờ hắn mới đủ tỉnh táo để cảm nhận được xung quanh, nãy giờ hắn điên loạn vì tấm thân đàn bà trần truồng kia, nào có còn biết được điều gì. Không còn cảm nhận thấy mùi nồng nàn da thịt đàn bà của Vân nữa, cái tác động đến khứu giác của Khánh chỉ còn là mùi ẩm mốc của nền nhà mà hắn và Vân đang nằm lên lõa lồ. Nãy giờ chắc là Vân ngoài việc phải chịu đựng cái kiểu địt mãnh liệt của mình, chắc là còn khổ sở vì cái nền nhà này nữa đây.
Khánh tự trách mình vô ý, đáng lẽ trước khi vật nàng xuống đất để làm tình thì ít ra cũng phải lấy cái chiếu trải ra chứ. Vân nằm nghiêng quay mặt nhìn về phía hắn, gương mặt nhiều vẻ phong trần từng trải, chỉ có đôi mắt to tròn đen láy là vẫn giữ trọn một vẻ ngây thơ. Khánh thấy xót xa khi bàn tay hắn mơn man tấm lưng trần của Vân, có mấy vết xước mà hắn dễ dàng cảm thấy, có lẽ do ma sát với cái sàn xi măng lúc nàng bị hắn đè lên địt điên cuồng, chao ôi, cái sàn thì cứng sần sùi đến thế làm sao da thịt không bị thương. Hắn như muốn chuộc lỗi bằng một nụ hôn dài với Vân, cái kiểu hôn một cách mơn man, nhẹ nhàng lãng mạn mà hắn được nghe mô tả trong mấy cuốn tiểu thuyết yêu đương rẻ tiền.
– Mình lên giường rồi em cho anh làm tình với em tiếp được không. Anh sẽ không làm em đau đớn như ban nãy nữa đâu.
Hắn hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Vân, nàng cười trêu chọc hắn, hai bàn tay đã có những vết chai sần của nàng áp vào hai gò má xương xương vuốt ve hắn, cơ thể nàng vẫn nóng bỏng vô cùng.
– Em là của anh thì anh muốn gì với em mà chả được, nếu cái kiểu… đáng ghét ban nãy mà làm anh sướng thì em vẫn chiều anh.
– Không, anh không thích kiểu ấy, anh không muốn làm em đau đớn thế đâu.
– Thế thì tùy anh, em đã nói rồi mà. Nhưng… anh định hai đứa mình cùng trên cái giường bé tí đấy hay sao, đằng nào thì cũng bẩn hết cả người rồi, cứ nằm dưới đất hoặc trải thêm mảnh chiếu là được rồi. Cái giường khốn khổ của anh làm sao chịu được cả hai đứa mình.
– Nhưng anh thấy cái mùi đất bẩn ngái ngái ghê lắm, làm anh mất hết cả hứng.
Vân bĩu môi, cặp môi dày của cô nàng trề ra chĩa về hắn…
– Đấy là anh mất hết cả hứng đó hả, thế chắc anh mà có hứng thì ban nãy anh giết em luôn rồi đó.
Vân định chế giễu hắn một chút nhưng thấy vẻ mặt ngố ngố của Khánh thì lại thôi, sợ tên ngốc này lại suy nghĩ lung tung. Thế thì lên giường cũng được, em đố anh địt được em trên cái giường bé xíu đó đấy.
– Á à, dám đó anh à, anh sẽ cho em biết tay. Khánh ngồi phắt dậy bế thốc tấm thân trần truồng của Vân lên tay đặt xuống cái giường rồi mình thì nhào người đè lên.
– Anh sẽ phạt em cái tội dám khiêu khích anh.
Hai bàn tay hắn thọc vào mạng sườn vân cù léc, môi hắn áp vào môi Vân, chưa bao giờ Khánh nghĩ rằng làm tình lại có thể tuyệt vời đến thế.
Khi Khánh đặt thân hình trần truồng của Vân xuống giường thì cái giường nhỏ kêu lên kẽo kẹt. Tiếng kêu nghe đến rợn người giữa đêm nhưng hai con người đang nằm trên đó giờ chỉ còn nghĩ đến thân hình không một mảnh vải của bạn tình trước mắt mình, cái cảm giác đáng lý ra rất ghê sợ bỗng tự nhiên biến mất. Khánh khẽ rướn người để cho thân hình hắn úp vừa vặn lên người Vân nằm bên dưới, hai đầu gối của gã chống lên làm điểm tựa dạng ra hai bên hông của Vân, cái của nợ ấy giờ không căng cứng như lúc đầu mà giờ nó mềm đi nhiều, có điều hình như chiều dài cái của nợ ấy vẫn không giảm khiến cho trông nó lòng thòng rất buồn cười, Khánh để nó nằm dài nghỉ ngơi một lúc trên bụng dưới của Vân, hắn cúi xuống ngắm nhìn khuôn mặt giờ đã trở nên tươi tắn hơn rất nhiều sau cuộc làm tình vừa qua.
Lúc đêm hắn bắt gặp cô nàng ngồi trần truồng khóc ngoài hành lang, làn da tái nhợt trông như một xác chết. Vậy mà chỉ sau tiếng đồng hồ hành lạc cùng với hắn, giờ Khánh đã thấy được đầy đủ dáng vóc của một người đàn bà ở Vân, làn da hồng hào, nhất là hai gò má đỏ bừng xấu hổ trước cái nhìn soi mói như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn khiến cho Khánh chỉ còn biết thở dài mãn nguyện.
Tấm thân ấy gợi nên nhiều nhục cảm quá, làm sao hắn có thể từ chối chính ham muốn trong con người mình, hơn nữa hắn nỡ lòng nào từ chối người con gái đã van xin được cùng hắn, Khánh có thể cảm nhận được trách nhiệm mà một người đàn ông chân chính phải có lúc này, trách nhiệm sử dụng cái vật giống đực hắn có để an ủi thể xác và tâm hồn của một giống cái tội nghiệp.
Khánh cựa mình một chút, đặt dương vật đã cứng lên nhiều vào chỗ cần thiết. Cái đầu tù màu đỏ hồng đã đứng trước cánh cửa của Vân, chỉ chực một động tác đơn giản hơi cúi gập người ấn xuống của Vân là nó sẽ lại hùng dũng xé toang hai cái mép lồn của cô nàng tiến vào bên trong. Khánh định bụng sẽ nhắp một cú thật mạnh lúc đầu tiên, hắn muốn chứng tỏ một cái gì đó về khả năng làm tình của mình với Vân.
Nhưng một chút không chính xác bỗng khiến cho hắn đút cái của nợ ấy đi trượt, Khánh thấy con cặc của mình chọc lung tung vào hai bên đùi non của Vân, lướt cả qua đám lông mu rậm rạp như một khu rừng bên trên lỗ lồn của cô nàng. Cái giường lại kêu lên kẽo kẹt một lần nữa, lần này tiếng ấy khiến cho Khánh phát phì cười, hắn cười vì chính cái sự hấp tấp vụng về của mình.
Vân nép sát mặt vào ngực hắn, nàng cũng cười, nụ cười ấy Khánh nghe sao bỗng thấy trong trẻo mát lành làm vậy, bất giác hắn đỏ mặt xấu hổ vì hành động của mình. Lúc nãy thì làm tình như một con thú vật, đến giờ tỉnh táo lại chả khác gì gã trai mới lần đầu tiên chơi gái, Khánh quyết định từ giờ sẽ làm tình thật chậm và nhẹ nhàng để có thời gian điều chỉnh nhịp địt.
– Anh tra tấn cái giường khốn khổ này bắt nó kêu kẽo kẹt đấy à.
Vân rúc vào người hắn hơn một chút nữa, áp má vào ngực hắn cười bẽn lẽn.
– Từ nãy đến giờ anh cứ hí hoáy làm gì em thế, chọc lung ta lung tung chả đúng chỗ gì cả.
Khánh sướng quá, hắn thốt không nên lời vì những gì tuyệt vời nhất mà Vân đang làm cho hắn. Nàng thật dịu dàng, hắn nghĩ, từng tí một hết sức cẩn thận, một tay Vân lấy hai ngón banh hai mép thịt dày dặn ở lồn mình ra, làm lộ ra tất cả những gì có màu đỏ tươi giữa hai đùi của mình. Tay kia, nhẹ nhàng nắm lấy con cặc hắn chỉ cho nó vào tận nơi cửa mình hé mở hoàn toàn cho hắn, Khánh thấy Vân chỉ buông tay ra khỏi cu hắn khi cái vật ấy đã đi hết một nửa chiều dài của nó vào bên trong lồn nàng.
Cái kiểu làm tình ấy thật tuyệt, Khánh có cảm giác như mình không phải đang làm tình mà như đang được người đàn bà trần truồng khêu gợi kia chăm sóc từng li từng tí một, tận tình như một người mẹ hiền. Nàng cẩn thận giúp hắn địt mình, bên dưới nàng hẩy mông lên thật mạnh khiến Khánh chỉ còn mỗi một việc là ấn người xuống cho hai cơ quan sinh dục chạm vào nhau phát ra những tiếng lép bép lạch bạch hòa cùng với những tiếng cái giường cà khổ kêu. Cả căn phòng bỗng bừng sống tươi mới khi tràn ngập những âm thanh chân thực nhất của một cuộc hành lạc, những tiếng rên rỉ của người đàn bà và những tiếng kêu sung sướng của người đàn ông làm cho chính hai kẻ đang địt nhau đó thêm phấn khích.
Đang say sưa làm tình, chợt Khánh thấy hụt hẫng vì Vân bỗng nhiên xô hắn ra, nàng bỏ chạy khỏi giường làm hắn sững sờ tưởng mình bị bỏ rơi. May mà ngay sau đó Khánh đã thấy nàng nằm ngửa luôn xuống dưới sàn nhà, không thì dễ hắn phát điên khi dục tình không được đáp ứng trọn vẹn.
– Em chịu không nổi cái giường đó của anh rồi, nó cứ kêu làm em mất hết cả hứng khởi để chiều anh đó. Thôi xuống đây đi anh, nằm dưới đất tha hồ làm tình các kiểu chứ trên đó, anh cứ đè lên bụng em thì em chịu sao thấu.
Thấy Khánh có vẻ ngần ngừ, con cặc hắn vẫn chĩa lên trông phát khiếp nhưng hắn đờ đẫn một hồi vẫn ngồi yên trên giường chưa chịu xuống đất địt nhau tiếp, thành thử Vân đành giở ngọt nhạt dỗ dành hắn:
– Thôi xuống đây đi mà anh, địt em ở dưới này anh càng sướng hơn đấy, em hứa là anh sẽ thấy thoải mái hơn nhiều làm tình ở trên đó. Còn nếu anh thấy thích thì tí nữa mình lại lên giường được chưa, nhưng em nghĩ nằm trên đó chỉ có cách làm tình kiểu nằm nghiêng cài thìa là được thôi chứ mấy kiểu kia thì…
– Em cũng có vẻ rành mấy cái trò này đấy nhỉ, anh không ngờ em lại khá thế đấy. Để anh kiểm tra xem em nói có đúng không nào.
Khánh cười rồi chồm xuống đất ôm nghiến lấy thân thể trần truồng bẩn thỉu vì dính khá nhiều đất cát của Vân, hắn tát yêu vào má cô nàng.
– Em cũng dâm lắm đấy chứ chẳng ngoan ngoãn hiền hậu gì đâu, chắc lão…
Hắn định nói “chắc lão Tư địt em mê mẩn lắm đây, anh ghen đấy” nhưng nghĩ lại thấy nói vậy hơi khả ố, vả lại đụng chạm đến nỗi đau của Vân nên hắn lại thôi.
– Vâng, dâm. Em dâm thì mới mặt dày mày dạn mới anh địt thế này chứ. Anh chết với em đêm nay.
Nói rồi Vân quay ra vật hắn ngửa ra sàn rồi chồm lên thích thú cưỡi trên người hắn, Khánh mặc cho cô nàng làm thế, hắn cười khoan khoái cảm giác mình đang được chăm sóc. Đêm hôm đó qua nhanh hơn là hắn tưởng rất nhiều, so với những đêm hắn thức trắng mất ngủ để thủ dâm thì vèo một cái sau vài lần xuất khí, hắn đã thấy bên ngoài trời đã bắt đầu sáng.
Hắn giục Vân cúi xuống bú cặc cho hắn thêm lần nữa trước khi cả hai mặc lại quần áo. Vì cả hai lăn lộn cả đêm làm tình dưới nền đất nên thân thể rất bẩn thỉu, tinh khí của hắn bám dính trên người cả hai, nhất là trên bụng và ngực của Vân, trộn lẫn với đất cát dưới nền nhà tạo thành một lớp bùn be bét trên người. Hắn đành bế Vân ra cái giếng bên ngoài để rửa ráy cho khỏi bẩn, trời mới mờ sáng nên không có ai, Vân thoải mái cọ rửa cho mình và cho cả hắn. Khánh chỉ việc đứng chống nạng, dội nước xối lên người hai đứa còn việc khác đã có Vân làm. Cô nàng còn bú cặc cho hắn ngoài giếng thêm một lần nữa cho đến lúc hắn cong người lên vì sướng. Có điều hình như đêm qua hắn xuất hết khí rồi hay sao mà không xuất thêm được nữa.
Đúng sáu giờ rưỡi sáng hắn đưa Vân về buồng giam, sau đó qua phòng lão già để đón cô Nụ ngủ với lão đêm qua. Lão già mở cửa cho hắn vào, vẫn cái điệu bộ ngái ngủ vì làm tình cả đêm như mọi khi. Trên giường cô gái vẫn say sưa ngủ, trần truồng, tơ hơ bày hết cả ra với vẻ mãn nguyện, có lẽ vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ của một người tù.
Lão già bước đến phát một cái vào cái mông ở truồng của Nụ kêu đến tét một tiếng, đánh thức cô ả dậy ngay trước mắt Khánh không hề ngần ngại. Nụ lơ mơ dậy, trông thấy hắn đang đứng đấy mà mình thì lõa lồ có vẻ hơi ngượng, nhưng ngay sau đó thì đã đứng dậy mặc quần áo mà chả cần khép nép che đậy gì. Rõ là lúc nãy hắn thấy Vân khổ sở vì bộ quần áo chật chội thì giờ hắn lại thấy cô nàng này lùng thùng trong bộ áo quần quá cỡ người, có lẽ lát nữa hắn phải đổi lại quần áo cho hai người này chứ trông vậy thật khó chịu.
– Cô quên chưa mặc cái kia.
Khánh ngượng ngùng chỉ tay vào cái quần si líp đã ngả màu ố vàng cô nàng vẫn để rơi dưới đất.
– Em biết ạ, nhưng em muốn đi rửa ráy một chút cho đỡ dơ có được không ạ, em cứ để thế tí nữa tắm cho tiện không lại cởi ra mấy lần. Với lại cái… cái chỗ đó của em dơ lắm, mặc quần vào lại dơ lây sang cả quần. Em chỉ được phát có hai cái quần si líp hôm vào trại thôi, anh chiếu cố thêm cho em có được không ạ.
Cô ả nói với Khánh nhưng lại đảo mắt sang chờ đợi phản ứng của lão Tư. “Cô nàng này ghê thật đây, mới hầu hạ có một đêm mà đã rành rọt bài nũng nịu yêu sách rồi, đúng là con điếm” – Khánh nghĩ bụng khinh bỉ dù ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.
– Cậu đưa Nụ đi tắm nhé, rồi phát thêm cho cho cô Nụ hai cái quần si líp và một bộ quần áo mới nữa, cứ bảo với mọi người khác là lệnh của tôi. Tối nay vẫn như cũ nhé, thôi hai người đi đi để tôi còn chuẩn bị mấy việc khác.
Khánh gật đầu vâng dạ mấy câu với lão cho qua chuyện, cầm tay Nụ lôi tuột ra cái giếng lúc vừa rồi hắn và Vân vừa tắm. Trông cảnh Nụ cởi tuột hết đồ trên người ra tắm rửa thản nhiên mặc kệ con mắt hắn nhìn khắp cơ thể lõa lồ, tự dưng Khánh lại thấy thích nếu được con đĩ này bú cặc thổi kèn cho như Vân làm với hắn lúc nãy, nhưng hắn không nhào tới bắt nó làm việc đó vì Khánh hơi e dè lão Tư, hơn nữa, hắn thấy ghét ghét cô nàng Nụ này.
Đêm hôm sau như thường lệ, Khánh lại đưa một cô gái khác mới nhập trại cùng đợt với Nụ vào cho lão Tư chơi, cô này không xinh bằng cô đêm qua nhưng cũng ngon ra phết, trên người của ả, mông vú đít lồn cũng không đến nỗi nào. Hắn đưa cô nàng đến cửa phòng rồi đẩy vào, quay lưng bỏ đi kệ ở trong kia xảy ra chuyện gì.
Khánh về phòng, gã định qua buồng giam của Vân đón nàng về phòng của mình địt nhau như đêm qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy lần định đi song lại thôi. Hắn ngại, ngại Vân nghĩ hắn giống với lão Tư lợi dụng thân xác chiếm đoạt cái lồn của nàng để làm trò chơi tiêu khiển cho hết một đêm. Hắn không muốn làm Vân buồn, chính hắn cũng không định nghĩa được tình cảm mà mình dành cho Vân là gì, có điều sau đêm hôm qua, hắn hiểu mình cần phải quan tâm đến Vân nhiều hơn nữa.
Hắn cảm thấy việc đêm qua mình và nàng địt nhau là hoàn toàn tự nhiên, một người đàn ông và một người đàn bà có cảm tình với nhau, đến với nhau thì làm cái chuyện gieo giống ấy thì cũng đâu có gì là xấu xa hay tội lỗi. Hắn không hề lợi dụng Vân một chút nào, nhưng nếu như hắn không lợi dụng bóc lột thân xác của Vân thì chả lẽ… chả lẽ hắn lại thực sự có cảm tình với Vân hay sao. Không thể, Khánh không khỏi rùng mình, từ trước đến nay trong đầu hắn vẫn giữ quan niệm lâu đời từ xưa, đã yêu nhau, trao thâm cho nhau thì phải cưới nhau làm vợ làm chồng.
Nhưng hắn làm sao có thể rước cái loại đàn bà vào tù ra tội, lại đã bị làm ô nhục bao nhiêu lần như thế về ra mắt bố mẹ, anh chị em, chòm xóm ở quê. Họ sẽ phỉ báng hắn như thế nào thì hắn có thể hình dung được ngay bây giờ. Thôi thì cứ coi như hắn có chút tình cảm với Vân, trong thời gian còn lại Vân phải chịu án ở đây, hắn sẽ đối xử tốt, quan tâm đến Vân coi như là sự đền đáp việc Vân nguyện trao thân cho hắn vậy.
Hắn tự cho mình thế đã là tốt lắm rồi vì kể cả hắn có cưỡng hiếp, làm nhục cô ta, coi cô ta như một thứ nô lệ tình dục hàng đêm thì cô ta cũng làm gì được gã nào. Nhưng, hắn không làm thế được, hắn coi cô ta như một người phụ nữ của hắn, đâu có phải là đồ vật là công cụ sống giúp hắn thỏa chí. Làm vậy thì hắn có còn gì khác lão già Tư đâu, chẳng lẽ hai mươi năm nữa hắn vẫn sẽ sống ở cái địa ngục này, sẽ trở thành một con quỷ dâm dục như lão hay sao.
Hình như để bù lại đêm hôm trước có được sung sướng với Vân bao nhiêu thì ông trời đêm nay bắt hắn thường lại một đêm mất ngủ, dằn vặt suy nghĩ về những điều mình đã làm và sẽ làm bấy nhiêu. Cả đêm hắn vẫn không thể nào tìm ra được lời giải, hắn sẽ đối xử với Vân như thế nào sau khi đã địt nàng cả đêm hôm qua, liệu tình cảm của hắn thực ra là gì, mấy câu hỏi ấy dường như quá khó để hắn trả lời ngay lúc này…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro