Phần 74
2024-11-14 11:55:00
Bình giận lắm. Gã nghiến răng đi xuống bãi đỗ xe của công ty.
Chiếc xe Rolls – Royce Ghost nằm ở phía trong cùng, đẹp mê hồn. Bình vừa nhìn thấy đã mê tít.
Kích thước của nó thật lớn. Chiều dài vào khoảng năm phẩy tư mét, chiều cao một phẩy năm mét, toàn thân sơn màu bạc. Kiểu dáng hầm hố mà vẫn quý phái, mang theo vẻ đẹp đầy chất quý tộc châu Âu. Bên trong rộng rãi thoải mái. Toàn thân ốp gỗ Koa màu vàng đỏ, nội thất cực kỳ đắt tiền.
Bình đi quanh xe, vừa đi vừa trầm trồ ngưỡng mộ. Nghe nói giá chiếc xe này lên tới trên ba mươi tỷ đồng, chỉ tầng lớp thượng lưu giàu có mới mua nổi.
Chiếc xe này là của gã, chủ tịch tập đoàn. Gã đã mơ về nó từ lâu.
Đúng lúc ấy Đặng Tiến Nhật và Nguyễn Văn Phương vừa nói chuyện vui vẻ vừa tiến vào trong bãi đỗ xe. Đi cùng với hai người là một gã thanh niên tóc cắt húi cua trông có vẻ lấc cấc. Ba người thấy Bình, sắc mặt vẫn thản nhiên. Gã thanh niên mở cửa xe cho Nhật và Phương ngồi vào hàng ghế sau.
Nhật đứng gần Bình hơn. Gã chặn đường Nhật, chất vấn:
– Tôi cứ nghĩ xe này của chủ tịch?
Nhật cười nhạt:
– Đây là xe của công ty. Ai có việc quan trọng đều được dùng.
– Hôm nay các anh có việc quan trọng gì vậy?
– Chúng tôi đi ký hợp đồng tuyển mộ nghệ sĩ mới cho công ty.
– Sao các anh không báo cáo cho tôi biết?
– Thì tôi đang báo cáo đây. Hợp đồng này đã được anh Trung chuẩn bị trong nhiều năm, không thể để lỡ được. Nếu anh từ chối phải đưa ra lý do.
Phương đã ngồi chễm chệ trên xe, khi ấy nói vọng ra ngoài. Thanh âm sang sảng:
– Anh có gì không biết thì cứ đi hỏi thư ký của tôi. Nó sẽ giải thích tường tận.
Câu ấy quả là vô lễ. Khác gì xem Bình chỉ bằng thư ký của Phương.
Còn đang cãi nhau, đã thấy thập thò những cái đầu ló vào quan sát.
Bình không muốn tỏ ra nặng nề vì chiếc xe, lại nhịn nhục tránh ra một bên cho Nhật bước vào. Sắc mặt của Nhật khinh khỉnh, trông như bố tướng.
Chiếc xe rồ ga phóng đi, để lại Bình đứng chưng hửng.
Vân Anh nói nhỏ với gã:
– Tất cả bọn họ đều khinh anh ít tuổi, thất học. Nhưng chúng không biết rằng mình đang phạm phải sai lầm lớn.
Bình thở dài:
– Anh không biết phải trị chúng thế nào. Những người ở đây chẳng những không coi anh là chủ tịch mà hình như còn không coi anh là thành viên của công ty. Anh có thể đuổi cổ chúng nhưng như vậy công ty Thiên Phát sẽ phá sản. Anh không chấp nhận được điều đó.
– Anh cứ bình tĩnh, rồi sẽ nghĩ ra cách thôi.
Bình gật đầu, sắc mặt đầy tâm trạng.
Mấy hôm sau gã đến nhà Nguyễn Thu Hằng. Như Hằng tự giới thiệu, căn nhà của bà là căn penhouse nằm ở tầng trên cùng của một chung cư cao cấp, có lối đi riêng. Chồng Hằng đang đưa hai con về quê nội nên Hằng sống một mình.
Căn nhà sang trọng, đẹp đẽ. Cách bài trí ấm cúng, dễ chịu và thích mắt.
Hằng trổ tài nấu nướng. Bà nấu ăn rất khéo, Bình tấm tắc khen ngon. Nhưng cho dù đã cố làm ra bộ dạng vui vẻ, thần thái của gã vẫn không được tự nhiên.
– Có chuyện gì vậy? – Hằng hỏi.
Bình thú thật:
– Anh đau đầu chuyện công ty quá. Chúng bài trừ anh, không chấp nhận sự lãnh đạo của anh. Anh nói gì cũng bị bác bỏ.
Hằng nói:
– Tất cả các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Phát đều dính phốt liên quan đến trốn thuế và thông đồng làm giả thu nhập cho các nghệ sĩ. Anh có thể dùng việc này để bắt ép họ.
– Nếu chỉ liên quan vài người thì còn được. Nhưng chuyện này đã trở thành văn hóa của công ty, kéo dài từ khi thành lập đến giờ. Nếu làm to chuyện thì quá nửa nhân viên Thiên Phát, cả những người đang làm hay đã nghỉ việc, đều phải đi tù, tạo thành tiếng xấu vĩnh viễn không rửa sạch được. Anh không muốn chơi lớn như vậy. Còn phải tính đến việc duy trì hoạt động sau này nữa chứ.
– Anh nói vậy cũng đúng.
Bà Hằng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Anh là chủ tịch kiêm giám đốc điều hành, lại được chú Đức là cổ đông lớn nhất hậu thuẫn, quyền lực rất lớn, trong công ty này không ai đấu lại được. Chỉ là anh chưa biết vận dụng quyền lực mà thôi. Đám người kia có thể áp chế anh là bởi chúng đang dùng lợi thế số đông. Anh phải tìm cách chia rẽ chúng.
– Chia rẽ bằng cách nào?
– Thiên Phát là một tập đoàn lớn, nhân số đông đảo, bề ngoài thì thống nhất, bên trong thì chia sẻ. Nhật, Phương và Bích cho dù đã làm lâu năm cũng không thể quy tụ được hết thành viên công ty. Bây giờ một mặt anh phải hạn chế quyền lực của đám kia, mặt khác chịu khó làm cùng nhân viên công ty, từ đó tìm kiếm những kẻ thân thiết, trung thành, xây dựng vây cánh cho riêng mình. Khi ấy chuyện đập chết chúng có gì khó?
Những lời nói của bà Hằng rất sâu sắc, Bình nghe như nuốt từng lời.
Ăn cơm xong, Bình muốn đảm nhiệm việc rửa bát nhưng bà Hằng từ chối. Thay vì thế, bà giục gã đi tắm.
Bình vào trong nhà tắm, xả nước nóng kỳ cọ cơ thể cho sạch sẽ.
Còn đang tắm, đã thấy người đàn bà U50 bước vào, trên người không còn mảnh vải che thân. Bà cười, vẻ thèm khát pha lẫn xấu hổ:
– Để em tắm cho anh.
Bình đứng yên, để Hằng lấy sữa tắm kỳ cọ con chim của mình.
Chim Bình đang rũ xuống như chim chết, vừa được bàn tay mềm mại của bà Hằng đụng vào, lập tức trở nên cứng ngắc.
Máu từ khắp cơ thể dồn dập bơm vào động mạch hang, làm con chim to lên, dài ra, tựa như đang thức tỉnh. Đầu chim từ từ ngóc lên, chu vi nở ra, to gấp rưỡi lúc mềm. Đầu khấc phồng tướng, từ màu nâu nhạt chuyển sang màu đỏ rực. Thân chim vừa hướng về phía trước, vừa hướng lên cao, hình dạng cong cong như thanh kiếm Katana đang chĩa lên bầu trời.
Bà Hằng thấy thế, cảm thấy kích thích không sao chịu được.
Bà quỳ xuống, cẩn thận xoa sữa tắm đều khắp thân chim khiến nó chìm trong một lớp bọt trắng xóa, thơm ngát. Bà lại xoa sữa tắm vào hai hòn dái của Bình, thọc tay vào háng rửa hậu môn cho gã. Bình để mặc cho bà hầu hạ mình.
Sau khi đã kỳ cọ xong, bà lấy vòi hoa sen rửa sạch bọt trên người gã.
Bình đỡ lấy vòi hoa sen, bắt đầu tắm rửa ngược lại cơ thể cho bà.
Bàn tay của gã chạm đến đâu, người bà Hằng run lẩy bẩy đến đó.
Đầu tiên Bình cọ hai đầu vú cho bà, sau đó sờ đến khe bướm. Gã cọ cọ vào khe bướm một lúc bà Hằng đã chịu không nổi. Bà cầm tóc gã, dí mặt gã vào bướm của mình. Gã dùng lưỡi liếm và dùng mồm để mút. Người bà Hằng giật đùng đùng. Nước nhờn chảy ra ồ ạt như nước đái.
Gã đứng dậy, đỡ bà đứng sát vào tường, địt bà theo tư thế đứng. Địt chán chê, gã lấy khăn lau khô người cho bà và cho mình, bế bà vào giường ngủ.
Trong phòng ngủ có ảnh chân dung của hai vợ chồng, chia ra hai bên trái phải. Chồng của bà Hằng trông rất đẹp trai, phong độ, trong ánh mắt có vẻ nghiêm nghị không thể coi thường.
Gã đứng thẳng, mắt đối mắt với người đàn ông trong bức ảnh, tay túm tóc bà Hằng, dí mặt bà vào dái mình, nói khẽ nhưng kiên quyết:
– Mút đi.
Bà Hằng nghe lời, cắm đầu mút chim cho gã một cách điên dại.
Bình hít một hơi thở sâu.
Đây chính là cực điểm vinh hoa của một người đàn ông. Được một người đàn bà xinh đẹp, cao quý mút chim cho mình trong phòng ngủ gia đình, bên dưới tấm ảnh chân dung đã được phóng to của người chồng quyền lực. Bình cảm thấy niềm phấn khích trào dâng khắp cơ thể. Không kìm được, nó ngẩng đầu lên, cất tiếng tru như loài sói.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro