Phần 51
2023-06-17 12:38:00
Lên thành phố tôi và mẹ trải qua những giây phút chờ đợi mệt mỏi. Thai chưa đủ lớn nên chưa làm thủ thuật được, những ngày chờ đợi là những ngày căng thẳng. Tôi cũng không thể tập trung học hành, cứ lo lắng điều gì, nuối tiếc một điều gì đó vô hình không thể nói ra. Tôi vẫn ôm mẹ hàng đêm nhưng không quan hệ với mẹ nữa, chả còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đó. Tôi chỉ ôm mẹ vào lòng và xoa lên bụng mẹ, xoa lên đứa con mà tôi sắp phải rời bỏ, sắp phải tự tay giết bỏ giọt máu của mình… Định mệnh… Nỗi đau…
Mẹ cũng không hỏi tại sao tôi không đòi quan hệ với mẹ, tiếng mẹ thở dài hàng đêm làm cho giấc ngủ thêm trằn trọc. Tôi vẫn mơ thấy ác mộng hàng đêm, vẫn là những giọt máu, những cảnh truy đuổi, những con quái vật, những cảnh dâm loạn… để khi giật mình tỉnh giấc tôi ướt sũng mồ hôi… Sợ…
Mẹ nấu cơm chờ tôi về ăn hàng ngày, tôi cố tạo bầu không khí vui vẻ khi đối diện với mẹ hàng ngày nhưng tôi biết sâu thẳm trong mắt mẹ là những nỗi buồn khi mẹ sắp phải bỏ đi đứa con của mình, giọt máu của tôi, cháu của mẹ, con của mẹ…
Rồi ngày ấy cũng gần đến, ngày thai nhi đủ tuần tuổi để điều hòa. Ngày mai, ngày mai thôi mọi thứ sẽ hết, tôi ngồi thờ thẫn nhìn xa xa qua khung cửa sổ xóm trọ, mẹ buồn buồn đi giặt quần áo. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng mẹ tôi sụt sùi…
Tôi chở mẹ qua công viên nơi lần đầu tôi và mẹ hò hẹn, những kỉ niệm chợt ùa về làm tim tôi đau nhói. Mẹ nép vào lưng tôi khe khẽ, thở dài… Trên ghế đá công viên các đôi trai gái cười đùa, hôn hít sờ soạng nhau…
– Nhanh nhỉ, mới hôm nào con còn đưa mẹ đến đây hẹn hò như những cặp tình nhân kia, ngại ngùng khi con hôn mẹ mà giờ mẹ con mình đã đi quá xa… – Mẹ nói khi nép vào ngực tôi trên ghế đá.
– Cuộc sống đúng là không nói trước được điều gì mẹ nhỉ. Không ngờ mẹ con mình có những lúc như thế này. Không biết trên thế giới này có ai giống hoàn cảnh của mẹ con mình không?
– Ngày xưa vua chúa chắc có, còn bây giờ mẹ nghĩ chắc là không. – Mẹ nói.
– Cũng không hẳn, thế giới này không gì là không thể, chẳng qua chuyện tế nhị này liên quan đến phạm trù đạo đức nên báo chí không công khai thôi.
Tôi và mẹ im lặng, ôm nhau không nói gì.
– Sau này không biết mẹ con mình còn dịp nào quay lại đây không. – Mẹ nhìn xa xăm…
– Có chứ, mẹ con mình mãi mãi như vậy nhé. – Tôi ôm xiết chặt mẹ hơn..
Tôi chở mẹ về phòng trọ khi màn đêm buông xuống. Ngày mai tôi nghỉ học chở mẹ vào bệnh viện phụ sản, ngày ấy rồi cũng đến. Tôi xoa lên bụng mẹ khi hai mẹ con nằm đối diện nhau, khi đèn ngủ vừa bật.
– Con yêu, mai con phải xa bố mẹ rồi, bố có lỗi với con… – Tôi xoa lên bụng mẹ và nói với giọt máu của tôi trong bụng mẹ…
Mẹ sụt sịt khóc, rồi khóc hu hu, kéo tay tôi giữ chặt trên bụng mẹ.
– Mẹ có lỗi với con, mẹ không muốn bỏ con nhưng mẹ không thể sinh con ra được, mẹ không thể mang giọt máu và sinh con của chính con trai mình. Mẹ muốn sinh con ra lắm chứ nhưng mẹ không thể… – Tiếng mẹ rưng rức khi tự nói với đứa con trong bụng mẹ..
– Hay mình giữ lại nhé, tôi níu kéo…
Mẹ im lặng không nói một hồi lâu rồi xoa lên tóc tôi:
– Không thể con à, mẹ không còn sự lựa chọn nào khác, còn xã hội, còn tương lai của con, đạo đức của mẹ, xưng hô thế nào.. Chưa tính đến chuyện đứa bé không lành lặn… Thà mẹ chịu đau, chịu quả báo còn hơn phải sinh ra đứa bé này… – Mẹ khóc….
– Kệ, bất chấp hết đi mẹ, mình sẽ đi đến một nơi xa, thật xa và chúng ta làm lại từ đầu…
– Mẹ cũng nghĩ đến điều đó, nhưng khó lắm… Thôi con ạ, mình đau một lần rồi thôi…
Hai mẹ con nhìn nhau không nói, tôi vuốt tóc mẹ, mùi hương ngào ngạt. Ngực mẹ căng hơn để chuẩn bị làm mẹ lần nữa, vậy mà… Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
– Con ngủ đi, mai đi sớm làm sớm…
– Mai con chở mẹ đi cho yên tâm.
– Thôi, người ta thấy không hay, ai lại để con chở mẹ đi phá thai bao giờ.
– Có quen ai đâu mà, hơn nữa con coi mẹ là vợ rồi, con không thể không đi cùng mẹ, con không yên tâm…
Mẹ nghe thấy tôi nói từ “vợ” có vẻ ngại ngùng nhưng đầy trách nhiệm nên kéo tôi lại gần hơn, nằm trọn trong ngực tôi như một người vợ thực sự. Gần đây khi quan hệ mẹ cũng coi tôi là chồng, cũng gọi tên tôi, thậm chí còn xưng anh em lúc mẹ lên đỉnh… Cũng phải thôi, mẹ đang mang trong mình giọt máu của tôi, chỉ có chồng vợ mới như thế…
– Mẹ này, cho con gặp con của con một chút được không? – Tôi hỏi nhỏ vào tai mẹ.
– Là sao, ý con là sao? Con của con đang ở trong bụng mẹ, con vẫn đang gặp mà. – Mẹ lấy tay tôi để lên bụng mẹ…
Tôi luồn tay vào bướm mẹ, khô khan…
– Ý con là sao? Sao làm vậy? Mẹ không còn cảm giác gì cả, không muốn quan hệ từ khi lên trên này để bỏ đi đứa con của chúng ta. – Mẹ nói.- Và con cũng không đòi hỏi mẹ nữa mà, sao giờ còn luồn tay vào chỗ ý của mẹ?
Tôi không nói không rằng, rút chú bé cho vào bướm mẹ vội vàng. Chú bé đủ cương cứng để nằm gọn trong mẹ. Cả hai im lặng, bướm mẹ, mông mẹ có vẻ to hơn khi mang thai thì phải, tôi cũng không còn nhớ nổi nữa…
– Ý con là chỉ có cách này thì mới gặp được con của chúng ta, con cho vào trong mẹ, xuất trong mẹ thì mẹ mới mang giọt máu của con. Vậy nên đêm nay là đêm cuối, con muốn cho vào lại, chú bé của con như sợi dây gắn kết ba chúng ta, nhất là khi chú bé của con chạm vào tử cung của mẹ, nơi một sinh linh đang hình thành, con của chúng ta… – Tôi giải thích…
Mẹ không nói, có lẽ mẹ hiểu ra ý tôi nên kéo tôi lại gần, miết chặt chú bé vào bướm mẹ vào sâu nhất có thể, tay tôi xoa lên bụng mẹ, còn chú bé đang là cầu nối giữa ba con người tội lỗi và đau khổ… Định mệnh…
Tôi chỉ muốn vậy, rút chú bé ra sau khi nằm trong mẹ một lúc, mẹ nhìn chú bé trong ánh đèn ngủ lờ mờ, đưa tay cầm lấy lại cho vào lại.
– Con cho vào đi, mẹ muốn cả gia đình ta đêm nay bên nhau lần cuối. Con cho vào đi. – mẹ nói như van xin.
Tôi lại cho chú bé vào bướm mẹ, lần này cô bé của mẹ ướt hơn, nước nhờn chảy ra ướt sũng hai bên háng của mẹ… Mẹ nhắm mắt, thì thầm vào tai tôi những câu nhói lòng:
– Mai con rời xa bố mẹ rồi, hy vọng con sẽ tìm được gia đình mới tốt hơn. Bố mẹ yêu con, mẹ đau lòng khi con chưa được nhìn thấy bố mẹ, chưa kịp gọi bố. Em xin lỗi vì không để anh được làm cha… – Mẹ khóc…
Tôi vuốt lên tóc mẹ, hôn lên má mẹ, mặt mẹ những giọt nước mắt mặt chát…
– Vợ ơi, chúng ta đừng bỏ đứa bé nhé, anh yêu em, anh muốn làm cha…
– Rồi anh sẽ có người vợ thực sự với những đứa con xinh đẹp, em không thể…
Mẹ khóc như mưa, tôi không nghĩ hai mẹ con lại có thể xưng hô như vợ chồng như thế, có lẽ giờ phút sắp phải đưa ra quyết định đau lòng khiến người ta mạnh mẽ hơn, thật lòng hơn…
Mẹ nằm đè lên tôi, cởi hết quần áo của tôi ra rồi mẹ cũng vậy, trần truồng trên người tôi, chú bé vẫn cắm sâu trong cô bé..
– Em yêu anh, mẹ yêu con, lần này hãy để mẹ sống là chính mình con nhé..
Mẹ hôn tôi ngấu nghiến, bên dưới mẹ dập liên tục, nước của mẹ chạy dài trên bụng dưới tôi, lông bết lại…
– Mẹ nghén con ạ, nghén nên nhu cầu của mẹ cao hơn, lúc nào mẹ cũng nhớ đến cảm giác ấy. Mẹ xin lỗi…
Tôi chỉ im lặng…
Mẹ thấy tôi không nói gì, dập mãi cũng mệt nên nằm phục lên người tôi, tôi xoa lưng trần của mẹ, âu yếm như hai vợ chồng mới cưới.
– Con yêu mẹ lắm. Vợ của con.
Tôi đè mẹ xuống, mẹ cầm chú bé của tôi cho vào đúng lỗ sau mấy lần chú bé trượt ra ngoài…
Tôi dập vào bướm mẹ những tiếng nhóp nhép, những tiếng xào xạc khi lông lá chạm chau. Những tiếng thở dài, những tiếng rên khẽ, rồi rên xiết, rên la…
Tôi nghĩ đến đây là cách để gặp con tôi trong bụng mẹ nên cố ấn sâu vào, chạm đáy tử cung mẹ, mẹ hiểu nên ưỡn mông lên khi tôi dập xuống.. Mắt mẹ dại đi, tóc mẹ rũ rượi…
– Yêu em đi anh, làm chồng của em đêm nay, làm cha của con em đêm nay…
– Anh sẽ làm chồng của em mãi mãi, bướm này, lồn này là của anh mãi mãi…
– Vâng, mãi mãi là của anh, của anh từ lâu rồi, anh đã mang hạnh phúc cho em, cho em hiểu thế nào là yêu, là lên đỉnh, đã cho em làm mẹ lần nữa, dù…
Tôi ra trong mẹ ào ạt, chảy dài ra nệm… Mẹ buông lơi hôn lên trán tôi như cảm ơn..
– Con ngủ đi. Sau cuộc giao hoan mẹ lại trở về chính con người mẹ, là mẹ của tôi… – Tôi chỉ là chồng mẹ lúc ấy, lúc hai cơ thể cuộn vào nhau…
Vậy đấy, mong manh!
Sáng tôi chở mẹ đến bệnh viện phụ sản. Mẹ đeo khẩu trang khi vào phòng khám. Họ dẫn mẹ vào phòng tư vấn, tôi ngồi cạnh.
– Anh chị định bỏ thai thật à? – Cô tư vấn viên hỏi.
– Vâng. – Tôi nhanh nhẹn.
– Trông anh còn trẻ, sao không giữ lại? Phá thai là tội lỗi, sau này cũng ảnh hưởng nhiều đến việc sinh nở lần sau.
Cô tư vấn viên nói nhiều đến hậu quả phá thai và thủ tục là vậy, ai đến phá thai cũng phải vào bàn tư vấn đó và họ đều muốn giữ lại một sinh mạng trên đời.
– Anh chị nhất quyết bỏ nên có hai phương pháp. Một là hút điều hòa, hai là dùng thuốc.
Mẹ tôi chọn hút vì thuốc có thể gây chảy máu nhiều, nguy hiểm hơn…
Tôi dẫn mẹ đi làm một số xét nghiệm rồi quay lại phòng phẫu thuật chờ…. Nhiều người chờ phá thai quá. Cả mấy chục người cũng như mẹ con tôi, đang tâm bỏ đi giọt máu của mình… Chốc chốc lại có xe đẩy ra sau một ca hút thai xong… Không ai nói với ai câu nào, vì ai cũng đau lòng khi phải làm điều bất nhân ấy…
Mặt ai cũng buồn buồn, trẻ có, già có, vợ chồng có, bồ bịch có, thanh niên có… Ngồi chờ tôi thấy một cặp còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên, chắc do tò mò nên quan hệ trước hôn nhân, họ cười như không có chuyện gì xảy ra, hỏi ra mới biết họ bỏ đứa này là đứa thứ hai…
Bên cạnh là cặp vợ chồng già, do nhỡ nên phải cho ra. Xa xa là cặp ông già đại gia cùng một cô gái trẻ, chắc lại cặp bồ, nhìn là biết..
Cuộc sông mệt mỏi, ai cũng có lý do để rời bỏ, để ra tay giết đứa con chưa hình thành của mình… Nhiều quá… Mong manh…
Chỉ có tiếng xe đẩy ra, những khuôn mặt nhăn nhó sau khi làm xong của các chị em… “Khổ, lúc sướng thì ai sướng cho, cuối cùng đau nhất lại là đàn bà” – tiếng một ông bác sĩ đi ngang qua chõ miệng nói…
Tôi nắm tay mẹ, cũng sắp đến lượt mẹ tôi lên bàn rồi. Mẹ buồn lắm, khuôn mặt mẹ buồn vời vợi, mẹ nắm tay tôi không rời. Mẹ biết chỉ một lúc nữa thôi đứa con của chúng tôi sẽ ra đi mãi mãi…
Tôi xoa lên bụng mẹ lần cuối…
Định mệnh…
Nỗi đau…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro