Phần 38
2023-06-17 12:38:00
Sáng hôm sau mẹ dậy sớm để cùng HHTT nấu ăn sáng, chuẩn bị cho mẹ về quê. HHTT líu lo hát dưới bếp tâm trạng thoải mái, ríu rít tâm sự với mẹ tôi như một người con dâu tương lai hiếu thảo. Mẹ tôi cũng cố gắng cười nhưng ẩn sau trong đôi mắt mẹ tôi là khuôn mặt đượm buồn mà chỉ tôi mới hiểu.
Bữa ăn sáng chia tay đạm bạc cả ba người quay quần bên nhau thật ấm cúng nhưng trong long tôi thật rối bời một cảm xúc khó tả. Có lẽ mẹ tôi cũng vậy. Mẹ ngại ngùng khi tôi gắp thức ăn vào bát mẹ. HHTT vô tư kể những câu chuyện cười làm thay đổi không khí nhưng cũng không cải thiện được là bao.
Tôi chở mẹ ra bến xe mà long ngổn ngang trăm mối, không ai nói với ai câu nào. Gần đến nơi tôi bắt chuyện trước:
– Mẹ về quê giữ gìn sức khoẻ, cuối tháng con về.
– Ừ. – Mẹ nói cụt lủn.
– Có chuyện gì à? Mẹ giận con à?
– Không!
– Vậy tại sao mẹ không nói gì cả quãng đường đi?
– Mẹ thấy chán cuộc sống này quá. Muốn đi đâu đó cho khuây khoả.
– Mẹ về quê ngoại đi, cũng lâu rồi…
– Ừ…
Mẹ áp sát vào người tôi, choàng tay ôm eo tôi, tựa vào lưng tôi. Tôi biết mẹ khóc, vì những giọt nước mắt chảy đẫm lưng áo tôi. Tôi nắm tay mẹ trong khi vẫn một tay lái xe…
– Mẹ đừng như vậy, con không an tâm… Mẹ phải vui vẻ lên vì mẹ còn có con, là chỗ dựa cho con chứ.
– Ừ, con nói phải, mẹ yếu lòng quá thôi.
– Công việc ổn định, năm sau học lại ổn định, rồi con sẽ lấy vợ, sinh cháu nội cho mẹ..
– Con định tiến xa với HHTT à?
– Vâng, về cơ bản cô ấy cũng là người tốt, ai cũng có quá khứ, con cũng chẳng tốt đẹp gì, cả về vật chất lẫn thể xác.
– Ừ. Quan trọng là cả hai yêu nhau, xác định gắn bó lâu dài, yêu thương nhau là đủ, đừng như bố mẹ…
Mẹ lại nấc lên khi nhắc đến bố tôi…
Đến bến xe, hai mẹ con ngồi uống nước trong khi chờ xe chạy. Tôi ngồi đối diện mẹ, khuôn mặt mẹ nhợt nhạt, mắt thâm quầng, có lẽ mẹ mất ngủ vì suy nghĩ nhiều. Dù thế nào mẹ tôi cũng vẫn đẹp, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng với mái tóc dài…
Xe lăn bánh, tôi chờ mẹ lên xe rồi mới về. Tôi cũng cảm thấy trống vắng, thiếu chút gì đó mà không thể giải thích nổi. Hình ảnh mẹ nhìn theo tôi trên xe như đôi tình nhân chia tay ám ảnh tôi… Suýt chút nữa tôi lao vào xe khác khi nghĩ về khuôn mặt mẹ nhìn tôi, vẫy tay chào tôi…
Chiều tối, HHTH nhắn tin về muộn vì phải đi chơi với bạn học cùng lớp. Tôi cũng quen với việc đó, không dò hỏi gì thêm, tôn trọng cuộc sống của nhau…
Ở nhà trọ buồn, tôi lang thang trên con đường quen thuộc của thành phố hoa lệ, run rủi thế nào đẩy đưa tôi ra công viên nơi tôi từng đưa mẹ đến trước đây. Gửi xe, tôi dạo bước một mình trong công viên lạ lẫm giữa bao cặp tình nhân đang ngồi trên xe máy ôm hôn nhau… Kệ, tôi cứ đi vô định như kiếm tiềm chút gì đó. Tôi nhớ lần đầu đưa mẹ đến đây, lần đầu hôn mẹ, lần đầu mẹ bẽn lẽn trong tay tôi giữa chốn đông người…
Chợt tôi thấy xa xa dưới ánh đèn đường mờ ảo có dáng quen thuộc, tôi biết đó là ai, nhưng không tin đó la sự thật, mẹ tôi… Mẹ tôi không thể nào ở đây giờ này được, mẹ đã về quê trưa nay…
Tôi chạy như ma đuổi đến bên mẹ, mẹ ngồi trên ghế đá suy tư nhìn xe cộ tấp nập qua lại. Tôi đặt tay lên vai mẹ, mẹ giật mình quay lại nhìn tôi…
– Con….
– Sao mẹ lại ở đây? – Tôi hỏi.
Mẹ không nói, đứng dậy ôm chầm lấy tôi như xa nhau đã quá lâu rồi…
– Mẹ sao lại ở đây? Ăn gì chưa?
– Mẹ lên xe nhưng xe chạy lòng vòng bắt khách lâu quá, mẹ lại muốn ở lại tham quan chút..
– Sao mẹ không gọi cho con? Sao mẹ biết chỗ này?
– Mẹ định ở lại chút rồi về, mẹ kêu xe ôm chở đến đây, ai chả biết công viên này…
Tôi ôm lấy mẹ, vuốt tóc mẹ, hai khuôn mặt nhìn nhau, đối diện… Xung quanh là những cặp đôi khác đang ríu rít tiếng cười, tiếng hôn nhau, sờ soạng… Tôi nâng cằm mẹ lên như hai đôi tình nhân yêu nhau, rồi đặt lên môi mẹ nụ hôn nhẹ nhàng… nồng cháy…
Cả hai cuốn vào nhau không rời, tôi ôm chặt mẹ như sợ mẹ rời xa mất, mẹ tôi cũng vậy…
– Mẹ có lỗi với con, có lỗi với HHTT… – Mẹ thút thít…
– Kệ mọi thứ đi mẹ, ở đây giây phút này chỉ có chúng ta, tôi an ủi mẹ…
Mẹ luồn tay vào ngực tôi, xoa lên cơ thể tôi. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi đưa mẹ đến đây, tôi cũng làm như vậy, lén đưa tay sợ ngực rồi cô bé của mẹ làm mẹ xấu hổ. Hôm nay thì ngược lại, mẹ ngồi trong long tôi, tay vân vê ngực tôi, ấm áp…
– Mẹ làm gì thế? – Tôi hỏi mỉa mai…
– Mẹ quen hơi con rồi, về quê chắc mẹ nhớ con lắm…
– Thế cô bé của mẹ có nhớ chú bé của con không? – Tôi vừa nói vừa đặt tay lên mu của mẹ qua lớp váy…
– Con tự biết mà… Mẹ e dè…
Tôi luồn tay vào ngực mẹ, xoa xoa như mẹ xoa cho tôi, ngực mẹ tôi to tròn đầy cả tay tôi, rồi tay tôi luồn xuống cô bé của mẹ tự bao giờ… Mắt mẹ nhắm nghiền khi tôi xoa lên mu của mẹ, tách đôi ra tìm hột le bé bỏng… Mẹ rên khẽ, nước nhờn đẫm tay tôi… Mẹ không còn e dè như lần trước giữa chốn đông người. Có lẽ mẹ cũng hiểu rằng ở nơi này ai cũng như ai…
Tôi mân mê cô bé của mẹ, đút một ngón tay vào sâu trong mẹ, móc mọi thứ dơ bẩn của con người ra, ướt đẫm… Mẹ lấy túi xách để lên bụng che đi không cho ai biết tay tôi đang dạo chơi trong mẹ… Từng sợi lông dài được tôi vuốt ve kéo dài ra… Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi…
– Mẹ ăn gì chưa? Mình về nhà đi, mai mẹ về cũng được… – Tôi nói vào tai mẹ…
– Mẹ ăn rồi, mẹ không về nhà con đâu, mẹ ngại HHTT, mẹ về nhà nghỉ gần bến xe, mai mẹ về quê sớm…
– Thế cũng được, con đưa mẹ về nhà nghì gần bến xe nhé, rồi con về.
Tôi chở mẹ ra nhà trọ tồi tàn gần bến xe, nơi có những thằng nghiện lượn lờ và nhiều con ca ve tàn tạ chào mời khách. Gần bến xe nên tệ nạn nhiều…
Tôi xách va li vào cho mẹ, cô bé tiếp tân mắt xanh mỏ đỏ nhìn tôi, hất hàm hỏi:
– Qua đêm hay giờ?
Mẹ tôi nhanh nhảu.
– Cho chị ở qua đêm sang mai về quê sớm.
Cô bé tiếp tân chắc cứ nghĩ tôi và mẹ là cặp tình nhân nên hỏi vậy, vì mẹ tôi đeo khẩu trang nên không nhận ra. Vào phòng, một mùi hôi nồng nặc bốc lên, trên giường vẫn còn nhiều lông lá còn vướng lại của cuộc giao hoan trước…
– Con về đi, HHTT đang mong đấy. – mẹ giục.
– Vâng, con ở với mẹ một lát con về. Mẹ đi tắm đi cho thoải mái.
Mẹ le te lấy quần áo ra tắm, căn trọ tồi tàn khiến tôi nhìn rõ cơ thể mẹ trắng nõn nà qua cửa kính vỡ…
Mẹ quấn khăn khiêu gợi bước ra, trân trân nhìn tôi âu yếm:
– Con nhìn gì thế, về đi…
Tôi lại gần mẹ, hôn lên tai mẹ rồi thủ thỉ:
– Con nhớ cô bé của mẹ…
Mẹ đánh vào vai tôi e thẹn:
– Con lại thế rồi…
Tôi bế thốc mẹ lên giường, lột chiếc khăn tắm ra, cơ thể mẹ nằm gọn trong tôi…
Cô bé của mẹ ướt đẫm nước, tôi nhìn mẹ từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở nơi tôi đã sinh ra… Mẹ nhắm mắt lại, mẹ biết tôi sẽ làm gì… Chờ đợi…
Hai cơ thể quấn vào nhau vội vã, tiếng thở dài, tiếng nghẹn ngào, tiếng rên nhẹ… Tiếng chim tôi va chạm vào bướm mẹ… Ào ạt…
– Con ơi…
– Mẹ ơi…
Cả hai không nói lên lời, đèn vẫn sang, mắt mẹ nhắm chặt, ngực mẹ nảy lên khi tôi dập những cú như trời giáng váo sâu trong cô bé của mẹ…
Tôi banh hang mẹ ra, dùng hai tay nhẹ nhàng tách cô bé của mẹ ra, những chùm lông cứ rậm rạp che đi phần nhạy cảm của mẹ…. Mẹ cầm chú bé của tôi sóc sóc vuốt ve như báu vật… Rồi lặng lẽ dẫn đường cho chú bé của tôi đi sâu vào trong mẹ… Tôi cúi xuống hôn mẹ, nhẹ nhàng, âu yếm… Chú bé của tôi hun lên mu mẹ, chạm vào tử cung mẹ… Mẹ rên lên môi khi tôi làm như thế. rất nhẹ nhàng…
– Con yêu, mẹ yêu con, con của mẹ… – Mẹ thì thào…
Tôi không nói, cứ bóp hai vú căng tròn của mẹ như muốn ăn tươi nuốt sống hai trái bưởi ấy… Mẹ đẹp như thiên thần…
Mẹ hầu như không nói, chỉ im lặng khi làm chuyện ấy với tôi, mẹ không còn khóc, không còn rụt rè khi nằm dưới tôi, không còn cảm thấy tội lỗi khi chú bé của tôi đút sâu trong mẹ thì phải…
Tôi đặt hai chân mẹ lên vai, mông mẹ nâng lên đôi chút để lộ ra hai múi bưởi to dầy, mũm mĩm… Tôi chỉ biết ngắm nghía rồi trầm trồ, HHTT không thể sánh bằng mẹ tôi… Nước nhờn của mẹ chảy đầy xuống ga giường, trắng xoa chú bé của tôi…
Rồi lại vậy, tôi dập mẹ liên tục, mông mẹ ưỡn lên để tôi vào sâu hơn, hai tay mẹ bấu chặt đùi tôi, cấu mạnh khi tôi dập lút cán vào bướm mẹ…
– Cô bé khít quá. – tôi rên lên…
Tóc mẹ dài xoã xuống phủ đầy khuôn mặt mẹ huyền bí, buông lơi.. Ngực mẹ tưng tưng khi tôi dập xuống, chảy ra hai bên thật khiêu gợi…
Tôi mệt quá nằm buông xuôi trên mẹ, mẹ vuốt ve lưng tôi, những giọt mồ hôi nhớp nháp chảy xuống, bên dưới nước nhờn của mẹ cũng trào ra như mồ hôi vậy…
Mẹ vuốt tóc tôi, âu yếm:
– Con cho vào trong nhé. Mẹ nói.
– Sao hôm nay lại thế? Mẹ an toàn à?
– Không, mẹ muốn thế, sắp tới không biết bao giờ cô bé mới được gặp chú bé nên mẹ muốn giữ lại chút gì đó…
Tôi kê mông mẹ lên bằng chiếc gối cao, mẹ nhắm mắt lại, mẹ biết hiệp hai chuẩn bị bắt đầu… Mẹ chờ đợi…
Mẹ banh cô bé ra mời gọi, một màu đỏ au sâu thẳm quyến rũ, tôi không khó để đưa chú bé vào, quen thuộc quá, thân quen quá… Tôi hôn mẹ từ cố đến ngực, rồi bụng mẹ…Mẹ rên lên khi tôi làm thế, tuy không to nhưng đủ để tôi nghe thấy, tôi biết mẹ thoả mãn…
Tôi dập như không còn ngày mai trên bụng mẹ, cô bé của mẹ như tách đôi ra, như muốn nuốt trọn chú bé của tôi…
– Con tôi…
Tôi ra trong mẹ thật nhiều, mẹ ưỡn người lên đón nhận, cô bé mút chặt… Tôi đổ ập xuống người mẹ, thở phì phò…
– Con ra nhiều quá… – Mẹ ôm tôi như đứa trẻ…
– Sao mẹ biết…?
– Mẹ biết chứ, con bắn mạnh thế mà…
Tôi định dậy kết thúc công việc của mình nhưng mẹ níu lại, không cho chú bé rút ra:
– Ở trong mẹ chút đã. – mẹ nói…
Hai mẹ con cứ ôm nhau trần truồng như không có ngày mai cho đến khi chú bé của tôi nhỏ dần trong mẹ… Tôi rút chú bé ra … mềm nhũn…
Từng dòng tinh trùng trắng đục theo ra, quện lại chảy xuống giường… Mẹ nằm im không nói…
– Con đi về đi, HHTT đang mong đấy…
– Vâng, con ở lại chút nữa, đằng nào HHTT hôm nay cũng về muộn…
Mẹ ngồi dậy lấy khăn giấy lau những gì còn xót lại trên ga giường, bướm mẹ vẫn rỉ nước. Tôi lấy khăn lau bướm mẹ, mẹ ngồi dang hai chân ra để tôi nhẹ nhàng lau những nghịch tử còn mong manh vương vấn…
– Cô bé đẹp quá…
– Đẹp gì, con chui ra từ đó, giờ lại vào lại, còn đẹp đẽ gì… Mẹ buồn buồn…
Hai mẹ con nằm bên nhau, mẹ rúc đầu vào ngực tôi như người con gái mới yêu lần đầu..
– Con hứa từ nay cố gắng làm tốt, yêu thương HHTT nhé, năm sau đi học lại nữa… – Mẹ mở lời…
– Mẹ cũng đừng buồn chuyện gì, mẹ còn có con mà…
– Từ nay không biết thế nào nhưng hôm nay mẹ mong là chúng ta sẽ là lần cuối. Mẹ muốn quên mọi thứ, mẹ muốn mọi thứ trở về như xưa… Mẹ vẫn là mẹ của con như ngày nào…
– Thì mẹ vẫn là mẹ của con chứ có khác gì đâu.
– Mẹ con mà thế này à, mẹ con mà lại ôm nhau trần truồng thế này sao? Mẹ con mà con lại cho cô bé của mẹ khóc ướt đẫm thế này à?
Tôi không nói, thở dài. Mẹ cũng vậy. Không thể quay lại được nữa, không thể như xưa…
Chuông điện thoại đổ, HHTT nhắn tin hỏi tôi ở đâu, bao giờ về… Tôi không muốn rời xa mẹ chút nào… Mẹ có lẽ cũng vậy nhưng…
– Con dậy mặc quần áo rồi về đi, mẹ giục!
Tiễn tôi về bằng nụ hôn nồng cháy, mẹ thì thào:
– Con cố găng quên mọi chuyện giữa chúng ta đi nhé, mẹ không muốn có lỗi với HHTT.
Tôi nhìn mẹ đắm đuối, không hứa hẹn gì…
Mẹ nắm tay tôi đặt lên ngực mẹ, như thể mẹ yêu tôi nhiều lắm, tình yêu của người mẹ. Tôi nắm tay mẹ đặt lên chú bé, tình yêu của kẻ nghịch tử…
Tôi chia tay mẹ như thế đấy… HHTT chờ tôi ở nhà… Đòi hỏi… Nhưng tôi từ chối, không phải vì tôi không có sức, mà là vì sau những gì vừa xảy ra giữa hai mẹ con tôi, tôi không còn tha thiết gì nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro