Phần 33
2023-06-17 12:38:00
Cuộc sống cứ vội vã trôi đi, tôi đã khỏi hẳn, xuất viện và bắt đầu cuộc hành trình gian khổ với việc học hành. Mẹ tôi cũng đã về quê. Sau những gì đã xảy ra ở viện, khoảng cách giữa tôi và mẹ đã gần nhau hơn, tôi hay gọi điện về hỏi thăm mẹ, mẹ cũng hay gọi điện hoặc gửi đồ lên cho tôi. Chiếc xe cũ mẹ tôi mua cho tôi giờ không còn nữa, nó bị công an kéo đi, giam giữ, đến khi lấy lại được thì cũng tan tành rồi.
Tôi trở lại với chiếc xe đạp cũ, quay đều quay đều hằng ngày trên con đường hoa lệ của thành phố này. “Hoa” cho người giàu, còn “Lệ” cho người nghèo như tôi. Ở quê nhà tôi cũng chẳng phải là quá nghèo, cũng là gia đình khá giả so với những nhà xung quanh, nhưng ở chốn hoa lệ này, tôi như nhỏ bé lại. Hơn nữa bao nhiêu tiền của bố tôi mang đi hết rồi, nếu không có lẽ giờ này tôi đã có xe đẹp và nhà riêng khi học ở thành phố.
Vào năm 2, tôi đã có những mối đi làm riêng nhờ các anh chị năm trên giới thiệu, tôi thường dẫn khách nước ngoài đi du lịch, hướng dẫn họ khi làm việc, sinh sống ban đầu tại Việt Nam. Tôi cũng kiếm khá khá nhờ những mối làm ăn đó, định bụng tiết kiệm tết này về quê sẽ mua cái xe mới và sửa sang nhà cửa cho mẹ. Tôi bỏ cả học hành lao theo những mối làm ăn mới, những mối quan hệ xã hội mới, người tốt có, xấu có. Đủ loại người, từ cave đến giám đốc, từ lừa lọc đến chân thành…
Một lần, khi làm thủ tục check in khách sạn cho một vị khách nước ngoài khi sang Việt Nam tìm cơ hội đầu tư, vị khách ngoài 50 tuổi ấy yêu cầu tôi tìm gái cho ông ta, với điều kiện gái đẹp, chân dài. Từ lâu, tôi không còn lưu bất kì số điện thoại của gái gọi hay cave nào nữa, tôi tự nhủ với lòng mình sẽ không làm mẹ buồn nữa, tôi đã dứt ra thú vui bệnh hoạn ấy từ lâu rồi. Cố tìm trong điện thoại, trong cuốn sổ cũ nhưng không tìm ra em cave nào, hơn nữa, các em tôi quen cũng chỉ là hạng cave đứng đường, sao làm hài lòng lãogià bệnh hoạn lắm tiền kia.
Tôi hỏi nam lễ tân khách sạn, hắn bảo anh tìm đúng nơi rồi, chỉ cần tôi dẫn khách nước ngoài đến, tôi sẽ ăn % hoa hồng tiền môi giới. Và sau vài cú điện thoại, tấp nập các em chân dài mắt xanh mỏ đỏ đến cho vị khách chọn. Lão ta cho tôi 100USD vì đã làm hắn thoả mãn, còn lễ tân lại cho tôi 500k tiền hoa hồng. Thật nhẹ nhàng, kiếm tiền thật dễ, tôi tự nhủ. Lần đầu tiên tôi được cầm tiền đô, nó có sức cuốn hút đến kì lạ, tôi lao như con thiêu thân để kiểm những đồng tiền ấy. Không phải lúc nào cũng có mối làm ăn như thể, nhưng thi thoảng cũng gặp những vị khách sộp, rồi tôi lại nhận những đồng tiền dơ bẩn ấy… Cũngchẳng qúa dơ bẩn gì…
Tôi bỏ bê học hành từ dạo ấy, đêm đến tôi còn phải đi đưa gái cho khách, có đôi khi tôi phải chờ dưới khách sạn, bên trên phòng là các vị thượng đế hưởng lạc. Đôi khi cả đêm tôi ngồi dịch trong quán bar với tiếng nhạc nhức óc, đôi khi tôi còn phải chạy công an khi bất ngờ có đợt truy quét mại dâm.
Sáng, tôi mệt mỏi nên thường ngủ gục tại bàn học, kết qủa học tập theo đó mà giảm dần. Nhưng tôi kiếm được nhiều tiền hơn, điều đó làm tôi vui hơn bao giờ hết, tôi nghĩ đến khoản nợ của mẹ mà cố gắng kiếm tiền, tôi khao khát chiếc xe máy xịn khi đạp xe đi ngang qua những hiệu bán xe máy.. Nghèo đi đôi với hèn, tôi tự nhủ…
Một lần, qua giới thiệu tôi dẫn một thanh niên còn trẻ sang Việt Nam công tác, ông ta phong độ, lịch sự, có vẻ nhiều tiền. Đàn ông với nhau, ông ta không ngại đề cập đến vấn đề đó, ông ta yêu cầu dẫn gái trẻ đẹp cho ông ta. Tôi cười, tưởng gì chứ gái thì gọi là có. Trong danh bạ điện thoại của tôi lúc này lúc nào cũng có cả list danh sách gái gọi cao cấp, đôi khi họ sẵn sàng phục vụ tôi với giá rẻ để cảm ơn đã cho họ công việc. Buồn cười!
Ông ta khác với những vị khách trước, yêu cầu một lúc 2 đào phục vụ. Tôi giật mình với đề nghị ấy, chưa bao giờ tôi nhận được sự đề nghị ấy, bệnh hoạn quá. Nhưng ông ta trả gấp đôi cho đào, cho tôi nên tôi cố thuyết phục hai em đào chân dài nhất đến. Thật lạ, các đào đồng ý ngay khi tôi đề nghị, không từ chối.
Thực ra, tiền làm cho họ mờ mắt, cũng chẳng mất gì của họ, một hay hai hay ba hay một đàn cũng chỉ là mua vui cho khách làng chơi… Lễ tân còn bảo tôi có khi khách còn yêu cầu 3 đào một lúc, rồi quan hệ tập thể luôn khi thấy tôi bỡ ngỡ. Tôi cũng còn quá trẻ để am hiểu cuộc đời, không gì là không thể.
Tôi ngồi dưới khách sạn, gọi 2 đào đến nhưng lão ta không ưa ai, cứ lên rồi lại xuống, chưa gặp ai khó tính như vậy. Tên lễ tân liền bảo:
– Khách sộp rồi, để anh nhờ chi viện bên khách sạn khác vậy.
Hắn nhấc máy gọi mấy cuộc, một lúc sau 2 đào đến, quả là xinh đẹp hơn mối của tôi. Nhưng tôi như nghẹn lại, ai kia, đó có phải là HHTT, mối tình đầu với những vần thơ của tôi không? Đúng rồi, sao cô ta lại đến đây? Cô ta khác trước nhiều quá, sành điệu và già hơn thì phải… Tôi quay mặt đi, lén chui vào một xó để HHTT không nhìn thấy tôi. Thực ra tôi không muốn gặp cô ta trong hoàn cảnh này, cũng chẳng hay ho gì… Quá khứ lại ùa về chợt làm tim đau nhói…
– Hai em này ở đâu thế? Sao hôm nay em mới thấy? – Tôi hỏi.
– Đào bên khách sạn khác, ngon đấy, không phải có tiền là xơi được đâu.
Tôi chui vào kho khách sạn để tránh nhỡ HHTT xuống sẽ không thấy tôi. Nhưng nghịch cảnh thay khi lão khách kia gọi tôi lên, tôi khôn muốn lên nhưng vì còn tiền chưa lấy, đành lòng tôi mò lên phòng lão. Có vẻ như lão chưa kết thúc công việc của mình, ba cơ thể trần truồng trên giường bệnh hoạn. HHTT lim dim, tôi cố gắng kiềm chế coi như chưa quen biết cô ấy, cũng không dám nhìn vào cơ thể cô ấy…
– Mày vẩt vả rồi, tao thích như vậy đấy. Mày chọn đi, tao thưởng cho mày đấy.
– Không, tôi không quen, ông đưa tiền rồi tôi xuống.
HHTT nghe tiếng tôi nói vậy, mở to mắt ra nhìn tôi, giật mình ngồi dậy, lấy gối che đi cơ thể nhớp nháp, nhìn tôi đăm chiêu, sợ hãi điều gì đó.
– Sao thế? Không muốn à? Mày chọn đi.
– Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể. Tôi về đây. Đây là nguyên tắc làm việc trong nghề của tôi.
– Nguyên tắc đéo gì, thằng nào cũng thế thôi. Hắn ta cầm mấy tờ tiền ném xuống đất rồi bảo tôi biến đi.
Tôi không cúi xuống nhặt, định quay lưng đi thì HHTT kéo tay tôi lại, nói giọng giả không quen tôi:
– Anh chọn em đi, đã làm nghề này, nhục thì nhục rồi…
Tôi đẩy HHTT ra, rồi chạy một mạch xuống khách sạn, lấy vội xe lao ra đường. Nhanh đến mức tên lễ tân còn không hiểu có chuyện gì xảy ra. “Một lũ bệnh hoạn”, tôi vừa đi vừa chửi… Mà tôi cũng khác gì họ cơ chứ, cũng bệnh hoạn, loạn luân nghịch tử còn gì. Toàn lũ bệnh hoạn, tôi đang chửi chính mình…
Hôm sau, khi tôi đang lim dim trong giấc ngủ trên giảng đường thì có tin nhắn đến, của HHTT. “Anh ở đâu, em muốn gặp anh, HHTT”. Tôi chẳng thèm trả lời, một lát sau tin nhắn lại đến: “Em muốn nói chuyện với anh thật mà, lâu rồi”… Tôi trả lời: “Chỗ cũ” rồi gục đầu ngủ tiếp. Chỗ cũ là chỗ nào nhỉ, chẳng phải là giảng đường này sao, tôi giật mình, tôi nhớ đến những vần thơ một thời…
Tan học, tôi ngỡ ngàng khi thấy HHTT chờ sẵn ở cổng, nơi mà trước đây tôi và HHTT thường hay hò hẹn. HHTT mặc bộ quần áo như ngày nào, vẫn toát lên vẻ đẹp của tuổi mới lớn nhưng sâu thắm trong khuôn mặt ấy là sự trưởng thành, mệt mỏi…
– Sao em biết ở đây mà tìm đến?
– Chỗ cũ của chúng ta là đây mà, mình vào đây ngồi đi.
– Em thay đổi nhiều quá, anh suýt không nhận ra.
– Anh cũng vậy, sao anh lại làm nghề đó.
– Đó là câu hỏi mà anh cũng muốn hỏi em.
HHTT không nói, nước mắt chợt rơi lã chã trên khuôn mặt thoa ít son phấn che đi vẻ mệt mỏi.
– Giá như hồi đó em nghe lời anh, giá như lúc đó em đủ tỉnh táo thì…
– Thôi, không nhắc lại quá khứ nữa, mọi chuyện đã qua.
– Em đua đòi theo bọn dân chơi, rồi nghỉ học vì kết quả kém, không có tiền thằng người yêu đưa em đi làm gái. Ban đầu em cũng không muốn thế, nhưng đời em còn gì mà mất nữa hả anh? Bố mẹ từ mặt, không chu cấp, em buộc phải làm cái nghề này, gái gọi hạng sang anh ơi.
– Anh cũng vì miếng cơm manh áo mới làm vậy, nghèo khổ qúa, chính bố mẹ em nói vậy nên anh quyết tâm kiếm tiến, một phần cũng muốn lo cho mẹ anh.
– Bây giờ thì muộn rồi, em muốn dừng lại nhưng có lẽ cần thời gian.
Tôi nắm tay HHTT ôn lại những kỉ niệm xưa, tại nơi này với những bài thơ quen thụôc. HHTT vẫn nhớ những bài thơ ấy, như vậy là tôi vui rồi… Tối, tôi đưa HHTT về xóm trọ nhà cô ấy, mang tiếng là gái gọi hạng sang nhưng cũng chẳng có gì, khá hơn tôi một chút. Căn phòng thơm phức mùi nước hoa như để át đi mùi da thịt bệnh hoạn ngột ngạt.
– Sao em không về sống cùng bố mẹ? Nhà em giàu vậy mà. Có bố mẹ nào bỏ được con đâu.
– Em bảo rồi mà, bố mẹ không chấp nhận đứa con gái như em, xấu hổ với hàng xóm, em cũng chẳng muốn về. Số phận vậy rôi. Em ước thời gian trở lại để sống cuộc sống khác.
– Thế còn bạn trai em?
– Toàn lũ ăn chơi, ăn bám bố mẹ mà anh, xì ke ma tuý đủ cả, tàn đời rồi. – HHTT nói giọng bất cần…
Nói chuyện một lúc trời đã nhá nhem tối, tôi muốn về nhà nên gợi ý cho HHTT biết, HHTT kêu ở lại, ra ngõ kêu ít đồ ăn về ăn. Tôi cũng không tưởng tưởng được một tiểu thư con nhà giàu đài các lại có thể ngôi trong xóm trọ ăn món ăn bụi bặm với một thằng nhà quê như tôi. Đúng là song có khúc người có lúc.
– Thực ra em đi làm nghề này không phải là có tiền nhiều, cũng nhiều khoản phải chi, son phấn, phụ kiện, rồi cả tiền cho má mì cũng hết. Hơn nữa bọn em là hạng sang, chỉ tiếp những khách sộp, mà những khách như thể không phải lúc nào cũng có, họ lại đòi hỏi khắt khe. HHTT vừa ăn vừa nói chuyện, còn tôi chỉ cắm cúi ăn. Đôi khi tôi lén nhìn cô ấy, khuôn mặt đẹp rạng ngời, tiếc cho một bông hoa, hoa tàn…
Ăn xong một lúc, tôi đứng dậy:
– Thôi anh về đây, em đừng làm nghề đó nữa,quay về với gia đình, lo học tập lại rồi kiềm một người chồng tốt.
HHTT không nói gì, nhìn tôi với đôi mắt buồn đẫm lệ, tôi vừa quay lưng bước ra thì cô ấy chạy ra ôm chặt lưng tôi nức nở:
– Đừng, đừng đi, ở lại với em một lát…
Tôi có thể cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của HHTT thầm vào lưng áo tôi. Tôi đứng lại một chút, từ từ quay người lại đối diện với HHTT, cả hai nhìn nhau không nói… Kí ức chợt ùa về chợt làm tim đau nhói…
HHTT gục đầu vào vai tôi, đã thôi khóc nhưng tôi có thể cảm nhận làn da mềm mại của cô ấy. Trước đây tôi căm hận bao nhiêu, giờ tôi thấy tội nghiệp bấy nhiêu, mối tình đầu của tôi đã bị cuốn theo những đam mê nhất thời của cô ấy. Bao nhiêu lãng mạn của tuổi học trò ngây thơ giờ đã vụt tan cuốn đi tất cả. HHTT nắm tay tôi, hôn lên má tôi, nụ hôn đầu, lẽ ra…
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi ham muốn HHTT đến tột độ, có phải vì nuối tiếc mối tình đầu với những dang dở chưa thực hiện mà tôi lao vào HHTT như con hổ đói mồi lâu ngày. Hay tôi muốn trả thù cho những nỗi đau mà HHTT đã mang tới cho tôi? Tôi đè cô ấy ra chiếc giường nhỏ bé, thơm ngát mùi nước hoa đắt tiền, xen lẫn mùi cơ thể bệnh hoạn…
Đôi môi này, cơ thể này lẽ ra đã là của tôi, giờ đây nó tàn tạ quá, HHTT nhiệt tình đáp lại. Khi hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau, khi chú bé của tôi định đi vào trong HHTT thì cô ấy ngăn lại, đứng dậy lấy trong ví ra một chiếc bao cao su đã có sẵn từ trước. Tôi thấy trong ví của cô ấy còn nhiều cái nữa, cũng phải thôi, cave mà, tôi tự nhủ.
Giây phút chững lại làm chú bé xìu xuống đôi chút, tôi cũng không quen với việc dùng bao cao su như thế, trần trụi quen rồi. HHTT đeo cho tôi thành thục như gái chuyên nghiệp, mà chuyên nghiệp thật, không biết cô ta đã làm như thế với bao nhiêu người rồi. Tôi lặng im một chút, thở dài… HHTT không hiểu điều đó, nhắm mắt chờ đợi. Tôi không có cảm xúc nữa, ỉu xìu, mệt mỏi!
HHTT không hiểu, tháo chiếc bao cao su ra, rồi cúi xuống hôn khắp cơ thể tôi, chuyên nghiệp! Cô ta hôn từ chân đến ngực, tai tôi, cảm giác thật lạ. Tôi đã từng quan hệ với nhiều gái làng chơi trước đây nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế, khác nhau ở chỗ là nếu trước đây tôi tự phải làm thì bây giờ HHTT đang làm thoả mãn tôi với những ngón nghề mà trước đây tôi chưa từng biết đến. Với mẹ tôi lại càng không có cảm giác ấy, vì mẹ tôi bảo thủ, e dè, thẹn thùng và mặc cảm tội lỗi.
Dừng ở chú bé của tôi, HHTT liếm khắp vùng dưới của tôi như con thú say mồi, liếm hậu môn tôi, hai hòn bi của tôi cứng lại, khắp người tôi không có chỗ nào mà không bị lưỡi của cô ấy ghé qua. Rồi chú bé lại thức dậy, HHTT lại lấy một chiếc bao cao su thứ hai… Tôi không còn chờ đợ thêm được nữa, đưa chú bé vào ngay cô bé của HHTT. Rỗng tuếch! Một cảm giác thật rỗng, trái ngược lại với cảm giác mà cô bé của mẹ tôi mang lại. Nhưng ngược lại, HHTT với cơ thể trẻ trung, căng tràn sức sống của HHTT mang lại cũng đủ làm tôi chết ngất. Ngực cô ấy không to, nhưng được chăm sóc kĩ nên căng đầy, đầu ti đỏ thắm. Cô bé cũng vậy, được tỉa tót gọn gang, thâm hơn của mẹ tôi.
HHTT rên la kinh khủng, đôi khi tôi phải bịt miệng cô ấy vì sợ hàng xóm biết, có lẽ đã quen với việc chiều khách nên với tôi HHTT không giữ kẽ nữa, rên rỉ, mắt đờ đi, hai tay nắm chặt thành giường, tóc tai rũ rượi… Tôi không quen dùng bao cao su nên cảm giác không thoải mái lắm, chỉ biết dập và dập. HHTT chủ động ngồi hẳn lên người tôi, phi như điên dại. Hai tay HHTT tự bóp ngực mình rồi rên la thảm thiết, nước nhờn cô ta ra cũng nhiều, thấm đẫm chiếc bao cao su trơn tuột… Bọt trắng xoá… Mông cô ta ấn mạnh xuống, day đi day lại trên bụng tôi, tôi có cảm giác như chú bé của tôi lọt thỏm trong khoảng không ấy, dù chú bé của tôi tương đối dài…
– Anh đánh em đi, em cấu em đi…
Tôi không hiểu, chưa gặp trường hợp như vậy bao giờ, chưa kịp định thần thì HHTT túm tay tôi tát vào mông cô ấy.
– Như vậy nè…
Tôi vừa dập vừa cấu véo ngực cô ấy khiến cô ây ấy rên la to hơn, hình như càng làm cô ấy đau cô ấy càng thích thì phải… Tôi giờ mới hiểu sự khác nhau giữa gái gọi hạng sang và đứng đường là gì. Tại sao những đại gia lại sẵn sang bỏ ra một đống tiền để được qua đêm với những em chân dài như thế? Không phải vì chỗ đó to hơn, đẹp hơn, mà quan trọng là sự chuyên nghiệp trong phục vụ và ngoại hình (chân dài) rất quan trọng. HHTT kéo tôi vào những tư thế lạ mà trước đó tôi chưa từng trải qua. Nào là bắt tôi ngồi còn cô ta ngồi lên lòng, nào là cô ta nghiêng, còn tôi thì cho vào quỳ nhổm…
Tôi như đứa trẻ đựơc dắt mũi đi, chú bé của tôi tội nghiệp quá, bị dày vò bởi một cô bé chuyên nghiệp. Tôi đôi lúc dừng lại để ngắm nhìn HHTT, cơ thể này, bờ môi này, cô bé này… Mông của HHTT to, hai bên bắp đùi cũng to đè nặng xuống người tôi đôi khi muốn nghẹt thở. Mu của HHTT cao vời vợi, những sợi lông đen nhánh bết lại, tuy không dài nhưng cũng đủ che lấp đi khe hẹp ở nơi ngã ba ấy, tạo cảm giác kì bí, cuốn hút đến kì lạ.
HHTT chổng mông lên mời gọi, ngoáy ngoáy mông một cách tự nhiên, mông HHTT to, hang rộng quá làm tôi đến ngộp thở… Tôi đút vào mà dập, hai tay bóp hai vú lủng lẳng xuống lả lơi. Tư thế này có vẻ như là tư thề HHTT thích nhất nên càng rên la to hơn:
– Đánh vào mông em đi, mạnh lên anh ơi…
Tôi làm theo sự chỉ bảo của HHTT như một đứa bé con, ngoan ngoãn đến lạ kì. Mông HHTT đỏ lên vì những cái tát ,cái véo, thương HHTT tôi không dám làm đau nhưng càng nhẹ thì cô ấy càng không thích, mông cô ấy dúi vào chú bé của tôi, chú bé của tôi như cái pít tong khoan tròn vào cái lỗ rỗng tuếch trơn trợt ấy. HHTT ra khá nhiều nước, tuy không nhiều bằng mẹ tôi nhưng cũng đủ để tràn ra chân, ra bụng dưới của tôi…
Tôi chợt nhớ đến cảnh lão khách trần truồng bệnh hoạn bên HHTT và một ả nữa, kinh tởm quá nên tôi chợt dừng lại, ngẫm nghĩ… HHTT không hiểu tại sao tôi như thế, mà tôi cũng không rõ HHTT có biết tôi nghĩ gì không nữa, vì mắt cô ấy cứ nhắm nghiền, môi mím chặt, rên khe khẽ…
Tôi ra ào ạt trong chiếc bao cao su trơn tuột, HHTT không cảm nhận được tôi ra, có lẽ cô ấy đang cảm nhận thoả mãn do tôi mang lại, cũng có khi là do cô bé của cô ấy quá rộng để cảm nhận chú bé của tôi đang bắn vào trong đó, cũng có khi là do chiếc bao cao su mà cô ấy không cảm nhận được chú bé của tôi đang giật giật… Vì thế cô ấy cứ tiếp tục day day lên chú bé của tôi như muốn tiếp tục nữa. Chú bé của tôi yếu mềm, lọt thỏm trong chiếc bao cao su rộng thùng thình…
– Anh ra rồi à? – HHTT hỏi tôi nhẹ nhàng.
– Ừ. – Tôi đáp lại cụt lủn.
Tôi mệt mỏi nằm xuống buông xuôi mọi thứ, HHTT trần truồng nằm sát bên tôi, rúc đầu vào ngực tôi:
– Cảm ơn anh…
– Cảm ơn vì điều gì?
– Vì anh đã ở bên em.
– Vậy thôi sao?
– ….
Lẽ ra tôi phải cảm ơn cô ấy mới đúng chứ nhỉ. Tôi ngẫm nghĩ. Vì nhờ cô ấy mà tôi mới biết cảm giác gái gọi hạng sang chân dài là thế nào, để được ngủ vói cô ấy lẽ ra tôi phải mất vài triệu, đằng này lại được miễn phí…
HHTT giơ bao cao su dính đầy tinh trùng của tôi lên và nói “Của anh nhiều ghê” rồi cuộn tròn vứt xuống đất, nhơ nhớp!
– Sao anh lại làm nghề đó?
– Nghề gì?
– Má mì dẫn gái ấy.
– Ai bảo em vậy, nghề của anh đâu phải vậy, thỉnh thoảng anh mới làm vậy khi có khách yêu cầu, anh còn đi học nữa mà. Cũng vì tiền thôi. Em cũng đừng làm nghề này nữa, lo làm lại cuộc đời đi.
– Em cũng đang tính vậy, anh ở bên em nhé..
Tôi không nói gì, im lặng, thở dài…
Tôi chia tay HHTT ngay sau đó, HHTT không quên hôn lên môi tôi tạm biệt, lưu luyến không muốn rời. Biết đâu khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp đi khỏi, cô ta lại chổng mông lên cho người khác chơi rồi lại rên la ầm ì như vừa ở bên tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro