Phần 22
2023-06-17 12:38:00
Tôi chở mẹ ra bến xe mà lòng trĩu nặng, nhà có hai mẹ con mà hai ngả hai nơi. Giá như tôi có thể đưa mẹ lên ở cùng…
Mẹ cũng có vẻ buồn buồn, tội lỗi… Sex như một thứ thuốc mê cuốn vào rồi khó dứt ra quá, tôi biết đó là tội lỗi, tôi biết đó là nghịch tử nhưng…
Nhưng sao tôi không dứt ra được. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng tâm lý khi mẹ tôi thường thay quần áo trước mặt tôi, và cũng tại mẹ vì quá yêu tôi nên… Mẹ chỉ có mình tôi… Cuộc đời mẹ chịu nhiều mất mát…
Mẹ vẫn trẻ đẹp như xưa nhưng khuôn mặt mẹ đã không còn vô tư như xưa nữa. Còn tôi, tôi cũng không còn là đứa trẻ vô tư như ngày nào. Tôi đã trở thành người đàn ông, đã từng nếm trải cảm giác yêu thương xác thịt, mùi vị đàn bà, và người đàn bà ấy lại là mẹ tôi, nghịch cảnh…
Tôi nắm tay mẹ thật lâu khi chờ xe lăn bánh. Giá như không có người chắc tôi đã đặt lên mẹ nụ hôn tạm biệt, và biết đâu đó tôi lại chạm vào cô bé của mẹ…
Tôi đi lang thang trên con đường thành phố hoa lệ, chợt nhớ đến HHTT, mối tình câm lặng, câm lặng vì nó chưa được thốt thành lời yêu vậy mà mãi mãi câm nín…
Tôi không trách cô ấy, mỗi người có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng…
Tôi trở lên ít nói hơn, nhạy cảm hơn từ khi chia tay cô ấy… Tôi không còn tin vào tình yêu lãng mạn với những dòng thơ ấy nữa. Tôi tin vào cái gọi là sức mạnh đồng tiền…
Nhưng dù thế nào, cảm giác thi sĩ trong tôi vẫn còn nguyên chưa chết hẳn. Nó vẫn âm ỉ cháy trong tôi…
Tôi bắt đầu hư hỏng từ khi nào cũng không nhớ nữa, tôi lao theo những cuộc vui trong rượu chè gái gú. Tôi gọi tên mẹ trong niềm đam mê bất tận… Thanh thản ư?
Tại cái lũ bạn thành phố nhà giàu đã biến tôi thành kẻ mất dạy, tôi không trách chúng, trách bản than mình không kiên định…
Tôi nhớ lần đầu bọn nó rủ tôi đi matxa, cái việc mà tôi ghét cay ghét ghét đắng. Tôi chiều chiều đạp xe qua những con đường tràn ngập quán matxa ấy với những em chân dài váy ngắn lả lơi mời gọi, tôi thậm chí còn không dám nhìn, có thể mọi người không tin nhưng tôi thề đấy, đó là sự thật.
Tôi không dám nhìn vào nơi đó, khinh bỉ khi thấy lũ dâm đãng đang ngồi chờ khách.
Trong một lần say rượu vào ngày cuối tuần, tôi hiểu cảm giác matxa là như nào, tôi chẳng nhớ gì ngoài căn phòng nhỏ che riđô với chiếc giường một đầy mùi thể xác. Tiếp tôi là cô gái còn trẻ nhưng khuôn mặt đầy những kinh nghiệm.
Tôi còn không dám cởi áo quần như nào, để vào đâu và phải làm gì trong cái lần đầu ấy…
Nhục nhã…
Xoa lưng tôi một lát là đến những chỗ nhạy cảm trên cơ thể non nớt của tôi. Cô ta mặc váy ngắn cũn cỡn, nhìn rõ cả hàng họ.
– Anh có thư giãn không anh?
Trời ạ, thư giãn là cái gì tôi chưa hề nghe thấy trước đó… Tôi gật đại cho rồi, và thế là tôi đã biết thư giãn là gì. Thư giãn là cái àm người ta dùng tay, dung miệng để cho chú bé tội nghiệp của tôi ra. Tôi chẳng làm gì ngoài việc nằm im cho người ta “thư giãn”.
Chú bé của tôi được bôi một chất keo nhờn gì đó cho nó có cảm giác, người ta bảo thế, tôi tự nhiên lại nhớ đến mẹ, nước nhiều…
Tội lỗi…
Giờ đi đâu cũng thấy “Tẩm quất thư giãn” nhưng có lẽ chỉ có mấy ông con trai biết chứ chị em phụ nữ có lẽ không hay.
Tôi ra nhiều quá, người ta lấy khăn lau cho tôi, nhẹ nhàng…
Phòng bên là những tiếng cười, những tiếng rên của mấy thằng bạn tôi đang thoả thích…
Tôi từ chối tắm hơi cùng người ta, tôi sợ quá, chưa quen cảm giác với người lạ như thế…
Tiền bo… Tiền bo tuỳ ý nhưng ít quá là chửi. Mẹ, lũ mất dạy…
Đấy, lần đầu với người lạ của tôi là thế đấy, tôi không dứt ra được. Tôi chìm trong đam mê cảm giác lạ, bắt đầu săn tìm gái để thoả mãn cái nhục dục thấp hèn ấy…
Tại ai? Tại tôi không giữ được mình?
Hay tại sinh lý tôi quá cao?
Hay tại tôi ham của lạ lúc mới lớn?
Hay tại mẹ tôi mà tôi như thế?
…
Tôi kinh tởm mấy trò “thư giãn” ấy đến mấy ngày sau. Mấy thằng nhà giàu bàn tán về chuỵên đó như một chiến tích.
– Mày có kiểm hàng không? Hô hô…
– Tao chỉ nằm im, ngại lắm.
– Thằng ngu, mất tiền mà lại không làm gì. Cả bọn cười ồ khi tôi nói vậy.
Bọn chúng ngồi kể chi tiết từng hành động, rồi liệt kê những quán matxa cho làm đến Z. Tôi chỉ ậm ừ lắng nghe. Có lẽ bọn nó chưa được cảm giác quan hệ xác thịt yêu thương nên tò mò như thế. Còn tôi, tôi đã hiểu thế nào là mùi đàn bà, hiểu thế nào là cảm giác quan hệ xác thịt.
Tôi nghe bọn nó kể mà lòng thấy nhớ mẹ quá, chẳng hiểu sao tôi không nhớ HHTT nữa, chỉ nhớ mẹ tôi nhiều, kể cả khi không có chuyện đó tôi vẫn nhớ mẹ da diết.
Tôi vẫn đi qua những con phố với những quán đèn mờ, với những em chân dài váy ngắn chờ đợi nhưng tôi không đủ can đảm vào những nơi đó một mình. Chẳng lẽ lại đi xe đạp vào những nơi đó?
Tôi cũng không có nhiều tiền, nói thật mỗi lần tiêu gì quá tay tôi đều nhịn đói hoặc ăn mì tôm để bù lại…
Tôi nhớ có những khi trong người không còn xu nào, phải nhịn ăn sáng đi làm. Tôi cũng không dám điện thoại về nhà xin tiền mẹ nhiều nữa, vì mẹ cũng còn nhiều khoản khác phải lo…
Tôi cứ nhớ đến quán tẩm quất ấy mà trong lòng bứt rứt, tôi đã định vào mấy lần rồi lại thôi…
Rồi tôi lại lạc lối trong niềm đam mê ấy, tính tôi là thế, đã muốn thì phải làm bằng được, xong rồi thôi. Tôi cầm tiền lương dạy thêm trong tay đi vào quán cũ ấy, lần đầu… một mình…
Tiếp tôi hôm ấy là một cô gái miền Tây còn rất trẻ, giọng nói ngọt ngào như mía lùi làm tim tôi như nóng chảy, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng làm những mảng thịt trên cơ thể tôi như tan vỡ…
Trên cơ thể tôi chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót nhỏ bé, đủ để che đi chú bé của tôi. Cô bé ấy cố tình động chạm vào chỗ ấy, đầu tiên thì còn ngại ngùng, chạm nhẹ; rồi sau đó thì mạnh dạn hơn, thò cả tay vào quần lót mà xoa bóp chim tôi. Rồi khi đã quen rồi thì chiếc quần lót ấy cũng không còn trên người tôi nữa.
– Thư giãn anh nhé…
Lại thư giãn, tôi bắt đầu quen hai từ đó rồi. Cảm giác được người lạ “thư giãn” cũng là một thử nghiệm mới, tôi như đờ người ra để cho người ta hành hạ chú bé tội nghiệp của tôi. Chợt nhớ đến lời thằng bạn, nó bảo đi matxa mà không làm gì là ngu nên tôi cũng chủ động đưa tay ra xoa ngực cô bé ấy. Thấy không có phản ứng gì, tôi thò tay vào quần lót cô bé đó mà sờ nắn.
– Ở trên thôi anh, bên dưới thì mất tiền đấy. – Cô bé gạt tay tôi ra.
Tôi cứ sờ vì tôi muốn biết cảm giác khác với mẹ tôi mang lại. Tự nhiên tôi nhớ cô bé của mẹ tôi quá, nó không khô khan và nhỏ như vậy. Dù tôi có ngoáy thế nào, cũng chẳng ra được là bao nhiêu. Tự nhiên tôi thấy nản quá, chẳng muốn sờ vào cái đó nữa.
Cô bé ngậm chặt chim tôi mà mút. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác như thế, lần trước so có hơi men và còn run sợ nên chưa cảm nhận hết. Tôi nhắm nghiền mắt để hương thủ cảm giác lạ lung ấy. Cô bé đó mút chú bé của tôi một cách say sưa, điêu luyện. Bờ môi mỏng manh của cô ta ngậm chặt lấy chim tôi nuốt sâu vào cảm giác như chim tôi chui tuột vào cổ họng ấy. Lưỡi cô ta đá qua đá lại trên đầu khất làm tim tôi như ngừng đập. Tôi dừng hẳn việc khám phá cơ thể cô ta để tận hưởng cảm giác ấy.
Khi tôi giật giật gần xuất tinh cô ta dùng tay sóc mạnh liên tục chẳng hề thương tiếc chú bé của tôi. Tôi xuất nhiều quá, cô ta lấy khăn chặn lại sợ nó bay lung tung ra nền nhà, trên giường.
Tôi nằm thở phì phò còn cô ta thì vội vàng chỉnh sửa quần áo giục tôi nhanh dậy làm thủ tục trả phòng. Khốn nạn thế đấy, mới sướng xong một tí chưa kịp hoàn hồn tận hưởng thì đã phải xách dép ra về.
Tôi bo cho cô ta một chút, gọi là công “thư giãn”. Matxa xong mà chẳng thấy khoẻ người tí nào, lại còn thấy mệt thêm…
Từ đó, cứ mỗi lần có tiền tôi lại đi “thư giãn”. Tôi như con nghiện lao vào cuộc chơi đầy đam mê nhục dục. Có lần thì tôi đi cùng bạn, có lần thì tôi đi một mình, thường là tôi đi một mình sau những ngày căng thẳng.
Tôi không đến một quán quen thuộc nữa, tôi muốn tìm cảm giác mới ở những quán mới, những con người phục vụ mới…
Nhưng ở đâu tôi cũng không được đi tới Z, chỉ dừng lại ở cảm giác khám phá và tận hưởng. Tôi đôi khi thấy mình có lỗi với mẹ, tôi muốn dứt ra mà không được. Nó như liều thuốc nghiện liều cao mà tôi không thể nào buông ra được. Đi một lần, rồi lại muốn lần hai…
Đã bao lần muốn dừng lại, rồi lại hứa rồi lại thất hứa…
Tôi khi tôi hận bản than mình vô cùng, tôi từng thề rằng sẽ dừng lại nhưng rồi…
Nhưng rồi khi đi qua những quán ấy với những em chân dài vẫy gọi, tôi lại buông lơi…
Nhưng rồi khi bạn bè rủ rê, mấy đứa bạn nhà thành phố níu kéo, tôi lại sa ngã…
Tôi như lún sâu vào những thú đam mê ấy không dứt ra được. Tôi xem việc đến mỗi quán ấy, mỗi con người phục vụ ấy như một chiến tích mà mình chinh phục được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro