Phần 37
2024-08-05 05:53:09
Một lần đến nhà cô Hạnh nữa. Anh Bằng gọi điện cho nó là mẹ nó sẽ ra ngoài chơi. Nó vội phóng về, quyết định bám theo đánh du kích. Lúc đám tụ hội chuyển tới địa điểm mới tim nó bắt đầu đập thình thịch. Dù đã nhờ sợ trợ giúp của chú Lực nhưng vấn chậm một bước. Chỉ mấy phút thôi, Tuấn kiên cường, nhẫn nại chịu đựng. Mắt nó như nứt ra, khuôn mặt dữ tợn như satan, bàn tay nắm chặt đến bật máu. Cả đời này nó sẽ không quên nổi.
Trai nhiều gái ít, vậy mà vẫn vừa đủ. Có hò hát gì đâu, phòng thì rộng nhưng đối với một tầm mắt thì thiếu. Lũ thú tầm hoan, truy cầu cảnh giới cao nhất của tình dục. Có người vừa vào đã lột một cái trần như múi mít, có người ném quần lót tới khiên khích… Đủ các loại tư thế, có cặp thì nằm luôn lên sàn mà dập túi bụi, có đôi vừa nhìn vừa móc vừa sục, có đôi chống đại vào bất kì cái gì mà vểnh thật cao lên cho đối tác thúc mạnh từ phía sau, có đôi thì đang thì thầm mùa xuân với bộ phận của nhau. Còn cái cô đang hát thì dạng to ra cho một gã nào đó say sưa hôn hít.
Mẹ của nó thật đặc biệt, trong những người đàn bàn trong kia, mẹ nó là nhất, xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất và dâm đãng nhất. Một mình mẹ vẫn mà tiếp hết đống đực dư thừa. Mỗi đứa chọn 1 anh đi, còn lại chị ăn nốt. Cao trào đến đỉnh điểm, những tiếng ư ử, những tiếng rên siết, những tiếng la hét sướng khoái át đi tiếng nhạc, tiếng hát. Nằm trên một gã, phía sau và phía trước đều bị chặn không lùi không biến được. Trong những người đàn bà ở đây, mẹ được khai thác triệt để…
Lý trí đã thắng, theo khuyên của chú Lực mà nằm im xem kì biến, không được manh động, hỏng việc. Khi cả đám bị CA hốt, nó nháy chú Lực và bí mật chùm thêm cho mẹ cái khăn rồi kéo về hướng khác. Trước khi rút, nó lặng lẽ nhặt một hòn gạch hiếm hoi đang nằm ở góc nào đó ra. Cái thằng lúc đè lên mẹ vừa bước vào trong xe, nó trợn mắt đập mạnh hết sức vào cái bàn tay này. Tiếng rú lên của hắn, anh em CA đã được xi nhan trước, mặt ngoảnh đi nơi khác. Suốt từ đầu tới cuối, mẹ chỉ là một người qua đường bị người ta lãng quên, chú Lực cũng không hỏi gì, chẳng nhìn gì. Ân cần cám ơn chú xong Tuấn ra về.
… Bạn đang đọc truyện Tình – yêu tại nguồn: http://bimdep.vip/tinh-yeu/
Nó lặng lẽ dìu mẹ lên phòng. Siêu thị đã vãn khách, Tuấn xuống kêu cô Lập – một nhân viên siêu thị thu dọn rồi đóng cửa sớm, cho anh em về sớm.
Bị con bắt quả tang tận nơi, không biết ở trong phòng mẹ đang nghĩ gì. Tuấn không vào phòng hỏi thăm mẹ mà lặng lẽ ngồi phòng khách. Nó cuộn người trên salon nằm nhắm mắt. Phòng trộm phòng cướp, chứ ai lại phòng mẹ. Thế nhưng, mỗi bước đi của mẹ đều được nó theo sát, vậy mà vẫn để mẹ đi ra ngoài. Cái cảnh đó, thật không thể tưởng tượng được. Lần trước mẹ say xỉn, nó đã thấy cả 3 nơi của mẹ đều ngập tràn, tưởng trừng cả đời này khó thấy lần thứ 2. Vậy mà hôm nay nó lại thấy được cảnh… kinh tởm này. Nó không có một tí kích thích nào mà chỉ thấy căm tức và phẫn nộ. Người trong phòng kia thật không dám nghĩ đó là mẹ của nó nữa. Miên man với nhiều suy nghĩ phẫn uất, nó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiếng suối nước xào xào, thật nhỏ lọt qua khe cửa vào tai nó làm nó trong sự mê man mà tỉnh dậy. Nó mở mắt. Nó đang nghĩ không biết mình còn tình yêu của người con dành cho mẹ không nữa. Hai từ kinh tởm chợt lóe lên trong đầu nhưng nhanh chóng bị Tuấn xóa chìm đi. Sau tất cả, thì đó vẫn là mẹ của nó, người đã một mình nuôi nó đến tận bây giờ. Từ lúc đó đến giờ nó không thốt một chữ với mẹ.
Một ngày dài hôm sau, nó ngồi trên lớp như người mất hồn, im lặng như cái máy mà ghi chép bài.
– Hôm nay, « lại » thất tình hả mày.
Thằng Hải. Trước nó ngồi cuối lớp, hai năm cùng lớp mà không biết đến nhau. Đến năm lớp 12, tình cờ nó tới siêu thị gặp mẹ nó mới biết nó là con cô Lập, 1 trong 5 nhân viên siêu thị.
– Mày đã thấy tao có tình gì mà mất, vớ vẩn.
– Thế nhà mất trộm à?
– Cãi nhau với mẹ.
– Ồ, đồng cảnh ngộ, đúng là chí hướng lớn gặp nhau. Trưa nay anh em ta không về, ra ngoài uống!
Cái thằng, mình đang nẫu ruột mà nó lại vui sướng vì cãi nhau với mẹ, thật đúng là thằng điên.
– Hai cậu kia…
Bà giáo khó tính đang tuổi hổ, chắc chồng yếu sinh lý nên tới lớp là hành học sinh. Bao thằng ôm 1 bụng phẫn uất mà không phát tiết được. Chẳng trách ra ngoài nhiều thằng đánh nhau vậy. Chắc là để xả hết cái nóng khi bị người phụ nữ với khuôn mặt như thiên sứ, body như yêu tinh kia vùi dập.
Ra chơi, đúng là anh em đồng cảnh ngộ. Tuấn thơ thẩn ngồi thần ra, nó cũng chán nản gục xuống bàn. Không có hứng thú nhớ nhung cô Hạnh, nó lại không muốn về nhà. Nó không muốn nhìn thấy người mẹ « đáng kính » của nó chút nào.
– Mày nói tí về đi uống là nói chơi hả.
Hải đạp bàn « rầm ».
– Uống!
Tuấn tò mò:
– Có chuyện gì kể tao.
– Con bé Loan nó đá tao rồi.
– Ừ, đang nói mày cãi nhau với mẹ mà.
Thằng Hải nói nó buồn, giận gì không biết. Giờ hỏi nó, nó lại hứng thú như kể lại chiến tích vậy. Đại ý, dài dài là: Nó và con Loan yêu đương nồng thắm, hai đứa nhân cơ hội mẹ đi làm bèn về nhà chơi trò lột trần rồi xếp hình. Rồi điên điên thế nào mẹ nó lại về. Dúng lúc hai đứa đang hưng phấn mà đóng gạch. Mẹ nó lại không tâm lý, hay muốn phát tiết hết phẫn uất vì cảnh giường không gối vắng, ngay tại chỗ mà giáo huấn hai đứa. Cái em Loan nhục quá, không chịu được khóc òa lên… Kết quả là ngay hôm sau, hai đứa 2 đường.
– Thì tại mày ngu. Sao không kéo nhau ra nhà nghỉ mà nhấm nháp.
– Mày nói hay. Tưởng tao như mày, tiền đầy túi, tình đầy tim hả?
– Thế cuối cùng là mày giận ai?
– Mẹ tao. Í á… Tao muốn trả thù.
– Trả thù mẹ mày. Không sốt mà? Qua có ăn uống bậy bạ gì, hay sáng có uống thuốc gì không?
– Tao muốn trả thù mẹ tao.
– Kệ mày, tao không có chung chí hướng với mày. Tao vẫn còn bình thường.
Một người mẹ, sinh thành, nuôi nấng bao nhiêu năm. Cái thân này là mẹ cho, lớn đến nhường này là mẹ nuôi. Sao đầu óc nó lại có cái suy nghĩ điên dại đó chứ.
– Mày không phải chối, tao đã quyết định rồi. Mày sẽ là nhân vật chính trong việc trả thù của tao.
– Thôi, tao không mất trí, mày đừng kéo tao vào.
– Việc này có lợi cho 3 bên. Trả thù nói thì kinh đó, nhưng không phải trả thù theo kiểu xã hội đen đâu. Là sự trả thù ngọt ngào. Thằng hải cười dâm đãng với cái răng nanh nhe ra như răng quỷ. Bí ẩn nói:
– Mày thấy mẹ tao thế nào? Đẹp không?
– Gì vậy đại ca? Đẹp, nhưng liên quan gì?
– Muốn tới không?
– Này cha, đừng đùa. Vợ bạn con thầy không thể động.
Liên quan quái gì đến « Vợ bạn con thầy chứ ». Là mẹ nó mà. Nhưng có lẽ do văn nó kém không hiểu hết câu chữ. Nhưng cái thằng Hải này sao lại có cái bụng rộng thế cơ chứ. Đương không nâng mẹ dâng cho người khác. Ngược hẳn với chí hướng của nó. Mẹ nó, nó nâng niu còn không kịp. Thằng nào thò tay vào là đứt tay, thò chim vào là đứt chim. Không có ngoại lệ. À, trừ bố ra, không tính.
– Dâng đến cửa mà mày chê à? Người có bình thường không? Có chỗ nào kém phát triển không?
– Không chơi cái trò này. Ví dụ như mày mà nhìn mẹ tao lâu lâu một chút là tao với mày tuyệt giao. Mày mà động vào tay mẹ tao thì tao sẽ chặt tay mày. Không có chuyện như vậy đâu.
– Haizzz thật ra tao thương mẹ tao lắm. Tao với em Loan dính với nhau 2 năm rồi. Tao mới nghĩ mẹ tao bao nhiêu năm không có đàn ông thì sống thế nào. Tao không trách mày đâu, mà cũng không có ý nghĩ gì với mẹ mày đâu, mày đừng lo. Là tao muốn mẹ tao hiểu được tình dục nó quan trọng đến nhường nào. Tao muốn mẹ tao được hạnh phúc nhưng tuyệt không cho thằng cha nào dám làm bố tao. Tao có bố rồi. Nay tao không về nhà, tao sang nhà bố tao ở mấy hôm. Trưa mày đến đi, làm gì thì làm. Hiếp luôn cũng được. Ta tuyệt không trách. Thế nhé, khỏi chối.
Nó cũng đưa ra một khẳng định cho cái tư tưởng nó nghĩ là lạnh mạnh:
– Mà mẹ mày có dâng lên tao cũng không thèm. Tao không có sở thích với phụ nữ lớn tuổi. Nhưng những em nhỏ… he he… tao rất bao dung. Yêu hết.
“Láo xược”. Kết quả là nó bị một bạt tai của Tuấn. Dám lấy mẹ nó mà ăn nói tầm bậy.
Câu chuyện dài đến hết tiết 4. Thằng Hải hát mãi làm nó cũng có chút động lòng với cô Lập. Nghĩ lại, cô không xinh đẹp như mẹ nhưng cái dáng người thì được. Mỗi tội, mặt mày lúc nào cũng buồn ủ rũ như mẹ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro