Phần 25
2024-08-05 05:53:09
– À… cháu dám nhìn…
Dì giận mà với cái gối choảng lia lịa vào đầu nó. Hai dì cháu ngồi lại, hổn hển với trò vui đùa đó. Bằng chứng là giờ nhìn dì chẳng có vể gì là giận cả. Biểu hiện của dì làm Tuấn mạnh lên những ý tưởng. Lòng thầm cầu may.
– Hì hì hì…
Dì cười dài.
– Thằng nhóc con, mới nứt mắt ra đã biết đường nói tục rồi. Cái hay không học, học bậy bạ.
Có vể cũng chán, dì dịu lại.
– Đây là bí mật riêng của dì cháu mình nhé. Cháu không được kể cho ai, kể cả mẹ hay vợ cháu sau này nghe không?
– Sao?
– Còn sao chăng gì nữa? Cháu muốn đi kheo với người ta là nhìn thấy cái gì à? Cháu thì sướng miệng rồi, dì thì sao, còn mặt mũi gặp ai nữa hả trời?
Buổi chiều Tuấn đòi về, dù bố và dì nhất định muốn giữ nhưng Tuấn còn nhớ tới bữa tối đoàn tụ với mẹ nữa.
… Bạn đang đọc truyện Tình – yêu tại nguồn: http://bimdep.vip/tinh-yeu/
Tháng 3, không khí ẩm ướt của mùa xuân đã nhạt đi nhiều nhưng cái hương vị cỏ cây xanh tốt, hoa lóa bung nở càng nồng nàn hơn khiến lòng người tươi mát. Tan học, mấy cô gái oanh oanh yến yến rôm rả làm mấy trái tim non xanh rạo rực.
Hôm nay lông bông cả ngày, cũng chẳng tới nhà cô Hạnh, vì cô nói cần hạn chế tới. Nghĩ đến cô là nó thấy rạo rực trong người nhưng hôm nay không thể tới, cô đã cắt giảm lần gặp ghé thăm của nó thành 1 tuần 1 lần tới thôi. Nghĩ lại lần trước thật là đáng tiếc. Linh ở nhà cả ngày, không sao gần gũi với cô được.
Linh quấn lấy nó cả buổi chiều không tha, hết tán chuyện lại tới phụ đạo bài vở. Nói chung là làm sao để cô có thể quấn lấy không rời là được. Mãi chiều nó mới về tới nhà. Hôm nay mẹ lại đi tụ hội với bạn, nó phải tự túc 2 bữa, à tính cả bữa sáng là 3 bữa luôn. Nghĩ tới cảm nhận của cô Hạnh, nó cũng không có ở nhà cô ăn tối. Nó tự thấy mình có vẻ trưởng thành hơn nhiều, không vì bản thân mà còn biết nghĩ ngợi cho người khác nữa.
Đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng động. Tất nhiên là mẹ về rồi, không lẽ là trộm. Như mọi lần nó chỉ nghẹo đầu sang bên khác mà ngủ, hôm nay thấy hơi mắc tiểu. Mò dậy, mở cửa. Mắt Tuấn trừng lớn, có bao giờ nó được thấy hình ảnh này? Tất nhiên, vì có bao giờ nó thấy mẹ uống rượu say như vậy đâu?
Nhanh chóng tắt sự buồn đi, nó nhanh chóng tới đỡ mẹ:
– Mẹ! ? Trời ơi, mùi nồng nặc quá. Người gì mà…
Tuấn ngậm miệng tắt đi tiếng tránh móc, là mẹ mình, nói gì vậy? Bật cái đèn nhỏ lên. Ánh sáng dịu nhẹ phủ đều, nhưng hình ảnh của mẹ đúng là hoàn toàn khác. Mẹ ăn mặc đẹp quá, áo khoác ngoài vừa rơi ra, bên trong là bộ body ôm sát thân trên, bên dưới xòe nhe nhẹ nhàng phủ lên cặp mông của mẹ, thân thể mẹ lồi lõm chỗ nào thì hiện ra mồn một, không sót một đường cong nào. Cổ trễ, đôi quả đào đang trong tư thái như muốn chực nhảy bổ ra. Nhìn thì thấy nó cũng nhảy ra 1/3 rồi. Phía dưới, váy ngắn che vừa hết bờ mông mẹ thôi, một đôi chân dài thẳng tắp nõn lung linh như ngọc.
Hình ảnh người mẹ trong đầu Tuấn xoay một cái 180 độ. Đâu còn dáng vẻ hiền hậu hòa ái mọi ngày. Mẹ sáng lên những ánh sáng tươi trẻ, rạng rỡ như ánh sáng sớm mai, nhìn kĩ lại rực rỡ như mặt trời giữa trưa, mặn nồng quyến rũ như màu đỏ của ánh sáng đầu chiều.
“Mẹ thật là ham chơi mà hỏng quá! Không lẽ hôm nào mẹ đi chơi cũng uống rượu? ” Nếu hôm nay mẹ không uống say, rồi té ra nhà nó cũng chẳng nghe thấy mà dậy, rồi tất nhiên không được chứng kiến bộ dạng này của mẹ.
Mai nằm co quắp trên sàn, có lẽ cô đã rất cố gắng mới mở được cánh cửa, cửa vừa mở thì cô đã nằm lăn luôn rồi.
Chìa khóa vẫn được cắm trên cửa, mẹ nằm giữa cửa. Tuấn dìu mẹ lên ghế rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà thu xếp. Tất nhiên là xe cộ và cửa giả rồi.
Khóa lại cửa nhà trên, Tuấn tới dìu mẹ về phòng. Khác với màu trắng xanh của phòng nó, phòng mẹ màu đỏ hồng ấm áp đầy ám muội. Giường rất lớn, mặc dù bao năm chỉ có mỗi mẹ một mình ngủ trên đó.
Vô tình thế nào mà nó liếc thấy một bên vú mẹ qua cái khe vải mở ra. Lắc đầu xấu hổ, mình thật hư hỏng, nhìn trộm cả mẹ. Đỡ mẹ nằm ngay ngắn lên giường, Tuấn chạy vào phòng vs lấy khăn lau cho mẹ vì người mẹ bẩn quá, cả mặt cũng bẩn nữa. Cẩn thận từng chút một lau nhẹ khuôn mặt hiều hậu của mẹ. Nhìn mẹ say sỉn nó thấy thương quá. Có lẽ áp lực cuộc sống, lại vắng đi bờ vai vững chắc an ủi mẹ mới bế tắc mà tìm đến mem say. Tạm vậy đã Tuấn phủ cho mẹ một cái chăn mỏng, đệm một cái gối rồi về phòng ngủ.
Một ngày mẹ con chỉ gặp nhau vào bữa tối và thời gian ban tối thôi, sáng sớm nó đã đi học rồi, trưa thì ăn bên ngoài, lững thững chán đến 2, 3, 4 giờ chiều mới về đoàn tụ cùng mẹ. Sáng mẹ mệt nên ngủ dậy trễ, trưa thì mẹ bận bịu nên không có thời gian, tối mẹ mới dứt ra để nấu ăn cho nó. Bữa tối cũng chỉ có hai mẹ con nhưng nó thấy mẹ bỏ rất nhiều công, rất tỉ mỉ. Có lần mẹ chuẩn bị bữa tối đến 2, 3 tiếng, cuối cùng nó ăn mất có 5, 10 phút thôi. Mẹ như đồn hết những thiếu xót của cả ngày vào bữa tối, nó đâu có hiểu.
Nằm nghĩ vu vơ, mãi nó không chợp mắt được. Nó đã quan tâm đủ đến người mẹ cô độc của mình chưa? Nếu hôm nay không tình cờ mẹ quá say mà ngã giữa cửa, nó cũng không thức giấc mà thấy được một mặt nữa của mẹ. Tuấn dậy lần nữa, những day dứt kéo nó qua phòng mẹ, đơn giản chỉ liếc tình hình của mẹ một chút là được. Một tiếng thở dài thườn thượt, lòng tuấn có những nỗi day dứt khó nói lên lời. Thật nhẹ đóng cửa phòng mẹ, nó lại về phòng ngủ. “Mẹ ơi, con thương mẹ! ”. Mắt nó đã đựng đầy nước, chỉ trực trào ra. Dựa lưng vào tường nhìn cánh cửa phòng ngủ của mẹ, Tuấn như muốn gào lên những lời hốn hận. , Những lời yêu thương từ đáy lòng.
– Ủa? Gì đây?
Một bãi màu trắng đục ở gần cửa ra vào. Tuấn chạy nhanh tới, cúi xuống xem xét. Lòng Tuấn chợt phát hoảng, hồ hấp như nghẹn cứng lại, mắt mờ đi, tôi tai ù ù như tiếng bom rền sóng đập.
– Mẹ… mẹ!
Như mất hết sức lực, Tuấn ngã ngồi xuống, đơ đi cả 10 phút.
– Mẹ, tại sao?
Người mẹ đoan trang với nụ cười hiền hậu ít ỏi, người mẹ luôn u buồn, lạnh nhạt với cuộc sống… người mẹ của nó, báu vật của nó, tài sản lớn nhất của đời nó. Là của riêng nó.
– Tại sao? Tại sao hả mẹ?
Hình ảnh người mẹ của nó mông lung chợt gần chợt xa, dần có những biến hóa. Mái tóc dài dần bị những cơn gió nóng rực ập tới mà bay lên, dần tung bay cuồng dại, kiểu mẫu trang phục áo sơ my, quần âu hoặc bộ vec thanh đạm hoặc những bộ pija mờ dần, dần thành một loại trang phục rực rỡ tươi trẻ. Phía trên trễ cổ hở vai bó sát, phía dưới chân váy mỏng, nhẹ tung bay theo gió, chợt kín chợt lộ những điều ám muội.
Tuấn sực tỉnh lại, mồ hôi nó tuôi ra như tắm, lưng dính vào áo, ướt ướt. Bộ đồ vừa rồi hình như là bộ mẹ mặc. Một dự cảm điên cuồng hé lộ. Tuấn gượng thân dậy. Đoạn đường mấy bước chân mà xa quá, cánh cửa phòng ngủ của mẹ đang nghiêng ngả, lắc lư mà lùi đi rất xa.
Khuôn mặt này giờ nhìn sao cũng không ra cái hiền hậu quen thuộc bao năm của nó, có lẽ chỉ lúc bất tỉnh mới lộ ra những điểm màu đỏ rực? Nhìn cái chăn mỏng phủ đề thân thể mẹ, Tuấn có những suy tư phức tạp. Tình cảm mẹ con dần có những biến hóa như nhà ảo thuật biến bức tranh vùng đổng cỏ nơi cao nguyên với những cớn gió lành thanh nhàn thành một vùng nóng cháy nham thạch, không khí khô nóng thổi tới dữ dội.
Cuốn cái chăn xuống từng chút, từng chút. Bờ vai nhỏ yếu ánh lên những tia sáng ngọc ngà. Xương quai xanh xinh sắn, Khuôn ngực trần láng mịn, Bầu vú đã từng là của nó đội lên ngất ngưởng, vòng eo thanh nhã, duyên dáng như có sức uốn éo như rắn nước, bờ hông bè lớn thích hợp sinh con trai, đôi đùi non như nõn cần thẳng tắp xuống đến tận gót chân. Bao nhiều năm nay, không biết được mẹ là một mỹ nữ hiếm có trên đời. Mẹ thật xinh đẹp!
Mẹ mặc đò xì tin, quá thoáng mát. Phía trên, chiếc cổ áo trễ, lộ ra một phần chân núi, một thung lũng sâu hun hút và… không mặc áo ngực. Sau khi lắc đầu suy nghĩ “mẹ mặc thật táo tợn”, cảm xúc của Tuấn biến đổi mãnh liệt. Đôi vú của mẹ đẹp thật, tuy chỉ nhìn thấy chút ít nhưng cũng đủ để suy đoán thật nhiều. Tuy không lớn như cô Hạnh nhưng thật sự là đẹp.
Đơ ra trong những tưởng tượng, Tuấn hồi phục lại tinh thần nhưng cảm xúc lại không hồi phục như vậy mà càng dồn dập, bí bách muốn phát tiết mà không được.
– Xin… xin… lỗi… mẹ…
Rặn ra một tiếng, Tuấn muốn làm một hành động điên cuồng, có lẽ ông trời sẽ đưa thiên lôi xuống đánh chết nó. “Thiên lôi ư? ”. Cái đôi tay run lẩy bẩy cầm lấy quai áo mà giật mạnh xuống, giật xuống, giật đứt đi cái mối liên hệ bao nhiều năm gắn bó. Thân trên trần của mẹ sáng rực lên, khung cảnh bị những tia sáng từ mẹ chiếu rọi mà mờ đi. Đôi tay ướm lên đôi vú mẹ, nhẹ nắn đến, cẩn thân như nâng niu báu vật, vú mẹ lún nhanh xuống đúng theo những đường chạm vào, nó rất mềm, mềm xốp như bống, thật mềm mại thật ấm áp. Da tay nơi áp vào vú mẹ như kim đâm điện trích mà tê dại khác thường.
Mặt nó đỏ gay, những gân xanh nổi lên trên khuôn mặt nó trông dữ tợn như quỷ xatan, Tuấn chốm xuống, há miệng tham lam ngoạn lấy, bên kia cánh tay của nó nổi lên những đường cơ rắn chắc mà bóp vắt thôi bạo. Người mẹ run như trong vô thức, đôi môi hé mở thở hắt ra những hơi nặng nhọc, có những tiếng thổn thức như có như không vang nhẹ lên.
Điên cuồng không dừng lại, Tuấn thả lỏng rồi dùng lực siết, bóp lấy đôi vú ngọc. Hình ảnh cái hôn kích thích ngắn ngủ với cô Hạnh lóe lên, nó hướng lên đôi môi mọng chín đang hé mở của mẹ là chấm nhẹ môi mình vào.
– Hử? “Có mùi… ”
Mùi của những cơn động ái tình, mùi của những kích thích dâm dục. Mùi của nam và cả nữ đều trên đôi môi của mẹ, nhưng sao lại trên môi được? Nó là mùi ở bên dưới mà?
Tốc váy mẹ lên thật mạnh, không quần lót, không áo lót, mẹ của nó như vậy sao. “Ôi, ông trời của tôi ơi! ”. Càng nhìn càng kinh hãi. Bộ phận kín của mẹ vẫn còn nhoe nhoét như bôi dầu luyn, bên bẹn, mu và bên trong đùi đóng vảy như vảy rắn.
Tách đôi cặp đùi mát lạnh, dưới những tán lá rậm rạp dần lộ ra cái lỗ ẩn dấu kín đáo. Chỉ khẽ tách ra thôi, những dòng trắng đục ộc ra thành 1 vũng, mà bên trong vẫn còn chảy ra nữa. Chăm mắt lại gần mà nhìn kĩ, phía dưới cũng rịn ra. Hình ảnh về cuộc bắt gian Hương và bạn trai mới léo lên. Tuấn cầm chân mẹ nhấc lên, tách đôi môi căn mọng ra. Lỗ phía sau dù có đóng chặt vẫn ộc ra thật nhiều. Như mẹ, trên thân mẹ, cả 3 lỗ đều bị xâm phạm? Nhưng mà nhiều như vậy, lẽ nào là của 1 người?
Không suy nghĩ nhiều được nữa. Hình ảnh bộ phận kín, lỗ trước, lỗ sau, lỗ… trên đều được hành dâm làm Tuấn xúc động mãnh liệt. Tư thế giang rộng của mẹ như chờ đợi, mời gọi làm nó kích thích mãnh liệt. Đã lâu không tự phục vụ từ khi gần gũi với cô hạnh, Tuấn móc cái dùi đã sớm căng cứng ra, hướng thẳng về âm hộ của mẹ mà sục. Đầu nghĩ về “người mẹ”, cái dáng lả lướt của mẹ, những bộ vị dâm đãng của mẹ. Những hình ảnh điên cuồng chớp hiện chớp tắt như những tia sét lóe sáng rực rỡ trong bầu trời đêm, vụt lên rồi tắt.
– A…
Rống lên một tiếng, Tuấn căng người giật mạnh, như bầu nước căng cứng, đột ngột bị bóp mạnh mà phụt ra. Những dòng bắn rất có lực, nhắm thẳng âm hộ của mẹ mà tới. Trong cơn phê dục, nó không nhìn thấy, cái dòng phụt mạnh như pháo đó đã nhằm đúng cái lỗ đang hé mở ra mà bắn vào…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro