Phần 17
2024-08-05 05:53:09
Cô đã khoác vào bộ đồ thun, không có cúc cho nó hướng mắt tới nữa, bộ đồ này căng lên những đường cong của cô. Trước mặt nó, đôi vú căng đầy lên làn vải, kéo căng những mắt vải lên. Một đôi núm nổi lên cho nó biết cô mặc « rất thoải mái ». Tuấn mon men lê ghế ngồi sát cô nói nhỏ:
– Ban nãy… cô?
Với người lớn khó nói hơn với người yêu cùng tuổi, nhưng dù nó nói chẳng ra ý gì nhưng cô vẫn hiểu. Cô gật đầu khẳng định.
– Ừ.
– Không mặc áo lót à?
– Không.
Cô vừa nói xong thhif bàn tay nó vừa tập kích tới. Nó vòng tay ôm phủ lên hai vú cô. Tay cô như giơ lên nhưng nghĩ những chuyện vừa qua thì lại buông xuống. Bóp, kéo thỏa thích, Tuấn đưa tay xuống eo là luồn vào áo cô, phủ lên đôi vú trần mà bóp. Cái to lớn, đầy trắc, tròn trĩnh của cô làm nó mãi không biết chán.
– Của cô đẹp quá cô ạ!
Người cô khá mẫn cảm. Hơi thở cô đã nặng dần lên, trên khuôn mặt thanh tú, tráng sáng, mịn màng đã thoáng phủ lên những rạng mây hồng.
– Của cô à?
– Hì hì… – Tuấn nói nhỏ – Của cháu thế nào?
– Ừ. Được…
Giọng cô nói ra mà toàn tiếng gió.
– Ôi…
Tuấn vòng ra sau mà sộc vào trong quần cô. Cái thun lỏng chỉ đủ đỡ lớp vải đứng trên người cô chứ đâu có cản được bàn tay rực lửa của nó. Cô giữ chắc hai tay nó, khép chặt đùi lại, nhưng khó giữ được cửa thành. Cái mu lớn và thật cao của cô thật mà mềm, thật mượt, lưa thưa vài hàng cỏ tranh. Nó chêm vào giữa hai chân cô ngăn sự bảo vệ khít khao của cô. Bàn tay Tuấn dưới sự giữ chân chân của cô vẫn kiên định mà hướng dần xuống đâm vào cái lỗ sớm đã róc rách vương đọng thật nhiều thủy ái.
– Hư…
– Cái nữa đi cô.
– Chưa đủ à?
– Sao đã đủ.
Hai người hổn hển giống như vừa nói chuyện vừa hát, đồng nhịp những giọng ca mùa xuân. Tuấn rất nhanh đứng lên, tay bấu vào nhau, chân nhịp nhịp. Cô bình tĩnh từ từ đứng dậy. Đến lúc nước sôi lửa bỏng thế này còn tâm đâu mà quan tâm nhiều. Tuấn nằm lấy tay cô lôi chạy vào phòng rồi đóng cửa cái « rầm ».
Bao hình tượng điềm tĩnh còn đâu nữa, phía dưới đã lênh láng cả ra rồi. Tuấn vừa quay lại, mở rộng tay thì cô đã rơi vào lòng nó rồi. Hai vòng tay đan vào nhau hết siết rồi xoa, nụ hôn tưởng trừng vô cùng ướt át của nó bị tránh đi.
Buông tay, Tuấn rũ nhanh mũ giáp. Nó tuy nhanh nhưng nhìn lại, cô đã thoát hết mà ngồi lên giường rồi. Sức nóng của phụ nữ thành thục hơn nhiều so với tay mơ như nó. Cô ưỡn ngực ra khi nó nhào đến há cái miệng đỏ lòm khát máu.
– Hơ! Ưm…
Đôi vú đã cho con bú mút mấy năm nhưng lần đầu tiên sao bao nhiêu năm được cái miệng nóng rực của nó mút lấy. Cái đẫy đà của phụ nữ thành thục tịnh mịch lâu ngày bị nó bên bóp, bên ngoạm miếng to, cô há miệng đổ mình xuống. Cả người cô bị giật tê dại. Mặc dù cái miệng tham làm của Tuấn đã ngậm đầy nhưng vẫn chưa đủ với cô, mái tóc xanh của Tuấn bị cô vò đến bù xù như tên ăn mày rồi.
– Tới đi!
Đề lên thân thể nhung huyền mát lạnh của cô, Tuấn dụi dụi cái đầu vào cái nơi ướt mềm đâm mạnh tới:
– A!
Sướng! Còn gì tuyệt diệu hơn, sướng lắm. Một lần nữa hai người kết hợp với nhau. Không còn những bỡ ngỡ dặt dè nữa, háng cô mở thật lớn, đón chào những sung sướng trùng kích.
Sau vài cái thăm dò, Tuấn bắt đầu rong ruổi những bước lớn và mạnh mẽ. Mông nhấc cao Tuấn đâm mạnh xuống.
– Á!
Theo cú đâm đầy uy lực, mang đầy khát vọng tuổi trẻ, Tuấn mơ hồ như nghe có những âm thanh xé rách « rực, rực… » vang lên. Như sát thủ đâm sâu hung khí vào da thịt đối phương, không thấy máu nhưng sức sát thương cực lớn. Tuấn thấy nó bị bó rất chặt, rất sát, bên trong còn như cái miệng mút mạnh lấy nó như yêu tinh muốn hút khô nó. Còn Hạnh, cô thấy như da thịt bị dao sắc cắt lên, những điểm sâu thẳm tối tăm lần đầu tiên bị công phá. Phút chốc cô ngỡ mình như cô gái nhỏ lần đầu trao thân, thân hình cường tráng của Tuấn bổng chốc to lớn, chắc chắn hẳn. Đau đớn, kinh hãi qua đi, cô nhắm mắt, vị lấy vai Tuấn.
– Sướng quá cô ơi!
Mệnh căn của nó nhanh chóng được tưới đều những lớp thủy ái, Tuấn bắt đầu những cú chinh phạt mạnh mẽ, đường đâm ngày càng sâu, ngày càng nhiều điện.
Hạnh cứ hết vật đầu sáng bên này rồi lại bên kia. Bên dưới cô cố dạng thật lớn, dễ dàng để đón nhận những cảm giác trùng kích mạnh mẽ. Từ lần đầu gặp nhau trong bất ngờ, rồi dần dần với sự giai giẳng báo riết của Tuấn, Tuấn đã đi vào sự yên bình của gia đình cô, rồi dần đi sâu vào tận sâu trong lòng cô và con cô. Cô thấy cổ tử cung mình bắt đầu bị chạm vào như chiếc hôn phớt qua rồi dần dần nhấm nháp rồi đến những đam mê ngọt ngào.
Sâu trong tận cùng cô thấy thốn và tức tức quá, nhưng cùng với đó là sung sướng tột cùng. Cô ngân lên một tiếng kiều diễn. Cô đã hoàn toàn bị đánh hạ.
– Ư. Hư. Hư… ứ. Hư hư…
Bên trong cô bị chèn căng cứng, không còn bất kì kẽ hở nào, những tiếng « nhóp nhép » của dòng nước bị nén, Tận sâu trong cuối lòng cô, cái nơi giữ chặn lại tất cả bị thục mạnh vào như cánh cổng thành bị công mạnh phát ra những tiếng « bịch bịch » như tiếng da thịt trùng kích vào nhau. Tất cả cho cô những sung sướng điên cuồng. Cô như người nghệ sĩ đang bay vút với những cung bậc cao thấp, người cô bị đẩy dúi lên tận trên những đám mây hồng, lênh bênh chìm nổi, ngụp lặn trong sướng khóa.
Chợt, cô ôm chặt lấy vai nó mà đu người lên, Tuấn cũng nén hơi mà quất ngựa.
– Ơ ơ… ư…
Bao nhiêu đam mê, bao nhiêu khao khát một lần nữa phun ngập trong cô. Lần này, sâu trong tận cùng cô bị nó lấp đầy từng ngóc ngác. Cơ hồ còn mạnh mẽ mà thông qua cái lỗ cửa nhỏ mà phun và bên trong.
Trong buổi chiều mưa rồi lại tạnh đó, hai người đã lặng im mà lao vào nhau biết bao nhiêu lần. Bước chân rung rung của Tuấn ra về mà lòng khoan khoái vô cùng. Bao nhiêu cái nghẹn hôm nay một lượt dồn hết vào cái lỗ nhỏ kia. Buổi chiều nay thật mát mẻ, thi thoảng có cơn giớ xuân mát lạnh thổi ngược mái tóc của nó, khuôn mặt tương đối điển trai, đầy vẻ thỏa mãn mỉm cười nhìn về hướng mặt trời lặn mà đi tới.
Với Hạnh, hôm nay là ngày thật điên cuồng. Cô đã vượt rào mà quan hệ với một cậu thanh niên kém mình mười mấy tuổi. Nhưng nếu so về kinh nghiệm tình ái thì thua nó cả mấy dãy phố, tuy rằng Tuấn cũng là tay mơ. Trong nhà tắm, cô bật sáng đèn mà ngồi móc hết những gì nó phun vào. Bên trong cô được lấp đầy ắp. Lúc tưởng chừng sạch rồi, một lúc nó lại rỉ ra. Hôm nay cô đã ăn no, Cái nơi đóng kín không biết bao nhiêu năm hôm nay như bị thông rỗng ra, để lại ngập đầy dấu vết của nó. Cô mệt nhoài, cố gắng thu dọn sạch sẽ rồi nằm lăn ra ngủ. Bên đưới cô giờ đây mỗi bước chân đi mà nhói lên. Nụ cười của cô còn đọng mãi trên đôi môi căng mọng, mang nó tiến vào những mộng mị ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro