Phần 54
2024-03-01 05:39:00
Tại thời điểm đó, tại phòng khám đặc biệt Nam Khoa, bác sĩ Oanh mặc đồng phục màu trắng tinh, tóc bà được trùm trong một cái mũ nilon giống của bác sĩ phẫu thuật. Bà Oanh ngồi đối diện với Lưu, hai người cách nhau một cái bàn. Bác sĩ Oanh mở trước vì thấy Lưu đang có phần run lẩy bẩy:
– Cháu là con bố Tình phải không?
Lưu chụm hai đầu gối vào nhau để nó đỡ lập cập. Đây là lần đầu tiên anh đi khám kiểu này, nghe bố nói là bác sĩ bạn bố, nhưng có ngờ đâu lại một bác sĩ nữ, mặc dù đã trạc tuổi bố nhưng nhìn bác sĩ vẫn còn rất đẹp, rất có nét và có cái gì đó cuốn hút anh.
– Vâng ạ, cháu cứ tưởng bác sĩ là…
– “Là nam phải không?”, Bà Oanh cười cười, nhiều bệnh nhân của bà ngạc nhiên khi người khám cho mình là nữ bác sĩ?
Gật đầu xác nhận, Lưu nói:
– Vâng, bố cháu cũng không nói rõ về việc này.
– Thế gặp bác sĩ nữ có muốn chữa bệnh nữa không?
Có cái gì đó như hối thúc Lưu, phải rồi, chính giọng nói, chính ngữ điệu, chính làn môi của bác sĩ, chính cái gò ngực căng ních cái áo blouse trắng kia đã hối thúc anh. Nghĩ nhanh trong đầu, rằng bác sĩ nữ khám thì cũng không thể tính là phản bội vợ được. Lưu gật đầu thỏ thẻ:
– Có ạ.
Nhìn cái điệu bộ như thanh niên mới lớn của Lưu, bà Oanh đã mường tượng cụ thể hơn về tính cách con người Lưu. Ai đời ba mươi tuổi đầu rồi, có vợ có con rồi chứ có phải cậu học sinh mới bước vào tuổi dậy thì đâu mà bẽn la bẽn lẽn, nhìn thấy bác sĩ nữ sắp khám bệnh cho mình mà tim đập chân run lập bà lập bập. Ấy thế nhưng chính điều đó lại là thứ làm bác sĩ Oanh hào hứng, hào hứng giống như lần bà khám cho cậu thanh niên mới lớn thiểu năng Minh Trí vậy. Bà quyết tâm phá rào một lần.
– Cô đã nghe bố cháu kể sơ sơ về vấn đề cháu gặp phải rồi. Giờ cô muốn nghe trực tiếp từ cháu. Nào, giờ cháu bình tĩnh kể cho cô nghe, cứ coi như một người bạn đồng giới với cháu, đừng giấu cô một điều cả. Có như vậy cô mới có phác đồ điều trị cho cháu được.
Nói xong bà Oanh đặt hai bàn tay búp măng nõn nà của mình lên mặt bàn, khuôn mặt chăm chú nhìn về phía Lưu vẫn đang cúi gằm mặt nhìn xuống bàn chân mình.
Lưu không biết bắt đầu từ đâu, anh gật đầu đồng ý với ý kiến của bác sĩ rồi từ từ khấp khủng bắt đầu nói, hai tay đặt trước dái đang đan vào nhau:
– Vợ cháu… cô ấy… cho là cháu… không biết… cách quan… hệ tình dục. Thế nên cô ấy rất buồn… Cô ấy cảm thấy không hạnh phúc… và đang muốn… ly hôn.
Phải đến gần 3 phút đồng hồ, Lưu mới rặn xong được mấy câu nói vừa rồi. Bà Oanh sốt ruột:
– Chuyện đó thì cô biết rồi, thế vợ cháu có đi cùng cháu không, gọi vợ vào đây luôn, ba mặt một lời.
Lưu giẫy nẩy lên:
– Không ạ, cô ấy không đi cùng cháu, vợ cháu đang đi làm. Với lại cháu muốn tự mình chữa trị.
– “Ngại hả?”, Bà Oanh cười cười, vừa rồi bà chỉ trêu thôi. Đàn ông tự ái cao lắm, nhất là trong chuyện này, họ có thể thổ lộ với người khác về chuyện “kém cỏi” của mình, nhưng nhất định không thừa nhận với vợ đâu.
Lưu gật đầu xác nhận. Bà Oanh tiếp tục:
– Nào, giờ hãy kể cho cô nghe, mỗi lần cháu và vợ quan hệ tình dục cháu làm như thế nào?
Đối với trường hợp như bệnh nhân Lưu, phải đi trực diện vào vấn đề, càng e ấp, càng tránh né chỉ càng làm khó bệnh nhân mà thôi. Vấn đề của Lưu hoàn toàn chỉ là vấn đề tâm lý do hệ tư tưởng, không muốn và từ chối tìm hiểu và tiếp nhận cái mới, nó đã ăn sâu vào trong đầu như một bức tường thành dày kiên cố vững chắc rồi. Nếu giờ chỉ dùng đạn chì bắn vào thì chỉ tổ gãi ngứa, muốn phá được bức tường thì cần dùng đại bác, tên lửa mà bắn phá, ít nhưng chất.
Lưu kể tiếp, lần này còn chậm hơn. Anh quả thực đang rất ngại ngùng, ai đời lại đi kể cái chuyện giường chiếu, chuyện phòng the hai vợ chồng cho người khác nghe, với anh những chuyện này nghĩ đến còn thấy ngượng nữa là phải nói ra đằng miệng. Anh rặn:
– Mỗi khi… quan hệ… vợ chồng… thì vợ cháu… cởi quần… nằm xuống. Cháu… cũng cởi… quần… rồi… đút… “cái ấy”… vào. Sau đó thì… cháu… nhấp… rồi… xuất. Thế thôi… ạ.
Vừa thở dài, vừa lắc đầu, vừa sốt ruột khi Lưu trình bày quan điểm. Bà Oanh đã biết mình phải làm gì. Đáng ra bà đã bắt đầu chữa trị cho Lưu rồi, nhưng như đã nói ở trên, bà muốn vượt rào một lần, đối với bệnh nhân khác thì không nói làm gì, nhưng với Lưu bà lại muốn làm một điều gì đó khác biệt, vừa là để đáp ứng cái tò mò của mình, vừa cũng là để trả lời cho câu hỏi mà bà vẫn thắc mắc trong đầu: “Buồi ông chồng già của mình to là do di truyền hay là do ăn cái gì?”. Bà ra lệnh rồi chỉ vào cái giường bệnh ở phía cuối phòng:
– Cháu ra giường bệnh, cởi quần ra rồi nằm lên trên đó đi.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://bimdep.pro/tinh-gia/
Căng thẳng quá! Giờ chúng ta quay lại với câu chuyện của ông Tình và Thủy ở phòng khám ngay bên cạnh. Để xem buổi khám bệnh sẽ diễn ra như thế nào.
Nghe ông Tình nói là Lưu đang khám ngay phòng bên cạnh, lại có khi đang nằm ở cái giường cách giường mình có độc bức tường, Thủy run lên bần bật, cảm giác phạm tội, cảm giác giấu giếm chồng ngoại tình ùa về. Cô co chân lại theo phản ứng rồi vòng tay mình ôm gối như để bảo vệ thân thể trước kẻ hiếp dâm.
Ông Tình theo dõi phản ứng của Thủy, ông cố tình nói ra như vậy cũng là một liệu pháp tâm lý để trị bệnh, rằng con bệnh phải đối diện với nỗi sợ nhất trong lòng mình, lấy dũng khí để vượt qua rào cản. Và ông tin là cái rào cản cuối cùng này nếu Thủy vượt qua được thì cô sẽ thực sự hoàn toàn trở thành một phụ nữ bình thường. Ông động viên:
– Con có dám không?
Không dám nhìn vào mắt bố, cô chỉ dám nhìn vào háng bố, biết chim bố đang cứng ngắc ở trong quần vì háng ông độn hẳn lên, loáng thoáng hình ảnh buồi bố rung giật trong lồn mình ở lần khám trước hiện về, Thủy bẽn lẽn:
– Dám gì hả bố?
Sự mạnh mẽ thể hiện bằng giọng nói, ông muốn tạo cho con dâu một chút động lực để vượt qua nỗi sợ:
– Dám để bố khám không khi con biết rằng chồng con đang ở ngay đây.
Thủy vẫn không nói gì, lương tâm cô đang đứng giữa ngã ba không biết nên đi về bên phải hay bên trái. Nửa bên phải muốn nói là nên dừng lại đi về, ít ra để đến dịp khác, cô có làm tình thì cũng không thể làm tình khi chồng ở ngay bên cạnh. Nhưng nửa bên phải có vẻ khỏe mạnh hơn lại nói cho cô rằng: “Có gì mà phải ngợi, ở cạnh nhưng có nhìn thấy gì đâu, có nghe thấy gì đâu mà sợ, với lại đằng nào thì cũng một lần rồi còn gì, mà người… địt mình có phải ai xa lạ đâu, là bố đẻ của chồng mình mà, người nhà cả, lọt sàng xuống thúng”.
Động viên thêm bằng một cú trót, ông Tình nhìn vào gò má ửng hồng của Thủy đang đặt trên đầu gối:
– Người khám cho chồng con là một bác sĩ nữ. Có thể chồng con đang cởi truồng để bác sĩ khám đấy.
Thủy ngẩng mặt lên nhìn bố, ánh mắt ông nhìn lại cô rất nghiêm túc, cô thấy có sự chân thật trong ánh mắt ấy:
– Thật sao hả bố?
– Uh, rất có thể, bố nói là có thể thôi nhé. Bác sĩ sẽ sờ vào… buồi của chồng con rồi sóc lọ. Rồi có thể bác sĩ sẽ cho chồng con địt vào… lồn của… cô ấy.
Câu này là ông Tình bịa ra, bởi ông biết bà Oanh sẽ không làm như thế, với lại chữa trị vấn đề của Lưu là dùng tâm lý trị liệu chứ không phải vật lí trị liệu, vì Lưu không phải là kẻ yếu về tình dục. Ông cố tình làm vậy để Thủy đỡ mặc cảm mà thôi.
Quả nhiên có tác dụng, thoáng chút ghen trong lòng khi nghĩ rằng chồng mình có thể địt người khác ngay cạnh mình, nhưng cái thoáng đó đi rất nhanh để nhường chỗ cho cái nứng lồn âm ỉ bao nhiêu ngày nay trội lên. Thủy duỗi dần chân xuôi theo giường, cô thẳng lưng mình lên để bộ ngực no tròn căng phồng trong áo sơ mi. Thủy tự tin nhìn vào mặt bố chồng:
– Bố khám cho con đi.
Bức tường phòng thủ đã bị ông Tình phá bỏ, giờ là lúc cuộc vui bắt đầu. Ông chạm nhẹ bàn tay lên ngón chân của Thủy, ngón chân cũng nõn nà như búp măng, mắt ông nhìn lại con dâu, ánh mắt trở lên đĩ hơn vì giọng nói ướt sũng tình:
– Khám gì?
Tín hiệu đã thông, hôm nay cũng không phải lần đầu, hôm nay phải xõa, Thủy liếm đôi môi cong cớn của mình rồi đĩ thõa nhìn bố:
– “Con… NỨNG…”, Thủy nói ra tiếng nhấn mạnh chữ “nứng” còn chữ “LỒN” cô không phát thành tiếng mà chỉ tròn mồm gẩy lưỡi tạo thành khẩu âm cho bố chồng tự hiểu.
– “Kể cho bố nghe, mấy ngày vừa rồi con nứng… lồn… thế nào?”, Bàn tay ông Tình xoa vào gan bàn chân, vào gót chân sen ngọc rồi đến vùng cổ chân của Thủy.
Co rút ngón chân lại vì buồn, vì nhột nhưng cũng vì sảng khoái nữa, Thủy từ từ kể lại những gì mà mình trải qua thời gian vừa rồi, tính từ lúc cô bị bố chồng địt:
– Từ hôm bố… địt con… con lúc nào cũng nứng… lồn. Vì anh Lưu… không biết cách nên… con suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ấy. Lồn con lúc nào cũng chảy nước, thèm khát được làm tình. Xem trên tivi cảnh người ta hôn nhau cũng làm con tưng tức ở bụng dưới. Nhìn hai con chó ghẹo nhau ở đầu ngõ cũng làm con bần thần. Nghe mấy cô đồng nghiệp ở cơ quan nói chuyện vợ chồng cũng làm bấn loạn. Hôm gặp bố ở quán cafe, bố có biết là lúc đó con chỉ muốn… bố… khám không? Bố ơi… con… thèm… Con chết mất.
Rời tay khỏi bàn chân Thủy, ông Tình đứng hẳn dậy, buồi ông lấp ló ngang ngang với mặt giường, ông chạm khẽ vào dương vật mình như để kích thích Thủy khám phá:
– Trần truồng đi con!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro