Tình già

Phần 48

2024-03-01 05:39:00

Phần 48
Cái đêm mà ông Tình mần Vân thì ở nhà của Thủy đã bắt đầu kế hoạch mà hai bố con đã bàn nhau ở quán café hôm nọ.

Nói về Lưu, từ hôm gặp tên trưởng phòng Huy ở cổng trường học của Gia Bảo đến nay anh suy nghĩ rất nhiều, mới mấy hôm thôi mà mặt mũi trông bờ phờ. Không lo sao được khi nguy cơ anh phải xa Gia Bảo đã rõ, Huy đã lộ mặt sau bao nhiêu năm yên ấm. Nói đến đây chắc chắn bạn đọc đã khẳng định được là Lưu đã biết chuyện Gia Bảo không phải là con mình.

Đúng! Lưu biết từ khi đặt bút ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn với Thủy, chứ không muộn như bố phải chờ đến khi Gia Bảo ra đời mới biết. Ngày đó, tên Huy sau khi lừa chén được em Thủy thực tập sinh đã không giấu nổi niềm tự hào mà kể lể cho cả phòng nghe trong cuộc nhậu. Hồi đó, hắn coi như đã lập thêm một thành tích cưa gái tơ trong bộ sưu tập đã rất dày của mình.

Trong bữa tiệc hôm đó, Lưu nghe mà uất ức lắm vì anh có cảm tình với Thủy từ ngày cô mới đến phòng làm thực tập sinh cơ, chỉ là tính mình nhát gái, lại không khéo ăn nói nên không có cách nào tiếp cận được. Nhưng rồi chỉ độ 1 tháng sau, chính Thủy lại chủ động hẹn hò mình và rất nhanh chóng chỉ thêm 1 tháng nữa là hai người tổ chức đám cưới.

Lưu tính cổ hủ nhưng không phải là người của quá khứ, anh cũng có hiểu biết nhất định nên nhận ra điểm bất thường từ phía Thủy, rồi khi cưới nhau được chừng hơn 1 tháng thì bụng Thủy đã lùm lùm ra rồi. Lưu càng củng cố nghi ngờ của mình về Thủy, chuyện cô đã lên giường với người khác thì không nói làm gì, nhưng chuyện có thai trước khi đến với mình lúc này anh mới khẳng định được.

Về chuyện này, Lưu quan niệm giống ông bố đẻ mình, anh luôn nghĩ: “Công sinh không tay công dưỡng”, mặc dù có thể đứa con trong bụng vợ không phải là dòng máu của mình, nhưng nếu mình yêu thương nó thực sự ngay từ khi nó còn thôi nôi thì nó cũng không khác con ruột mình là bao. Với lại anh yêu Thủy là thật lòng, chỉ không biết Thủy có yêu mình thật hay không thôi? Rồi anh lại nghĩ, kể cả cô ấy không yêu mình, nhưng thời gian sống bên nhau, tay ấp má kề thì dần dần sẽ gầy dựng tình cảm, như vậy càng bền càng chặt hơn.

6 năm đã trôi qua, anh đã yêu thương Gia Bảo thực sự, anh đã quên mất chuyện Gia Bảo không phải là máu mủ của mình từ lâu rồi. Còn với Thủy, anh cũng đã cảm nhận được tình cảm mà Thủy dành cho mình, cô ấy ít nói, tính tình có chút lạnh lùng nhưng rất đoan trang đứng đắn. Anh chưa bao giờ thấy cô cợt nhả, cười đùa với người khác phái bao giờ.

Cứ tưởng mọi chuyện cứ như vậy mà êm xuôi trôi qua, nhưng xem ra không phải như vậy, rất có thể, chỉ thời gian ngắn nữa thôi anh, hay đúng hơn là gia đình anh sẽ phải đối mặt với một sóng gió không hề nhẹ. Sóng gió ấy sẽ thử thách anh, thử thách Thủy và thách thức tình yêu mà hai vợ chồng dành cho nhau.

Trầm tư suy nghĩ, nằm trên giường, Lưu cầm quyển sách theo thói nhưng không có chữ nào đầu anh hết, tâm tưởng anh đang nghĩ đến một chuyện khác, là anh có nên nói cho Thủy biết về cuộc gặp của bố con anh với tên Huy ở cổng trường hay không?

Từ ngày đi khám bác sĩ đến nay, khi trong phòng Thủy đã thay đổi thói quen ăn mặc. Cô càng ngày càng mặc hở bạo hơn, và hôm nay cô khoác lên mình một chiếc váy hai dây hở trọn bờ vai tròn lẳn trắng muốt. Tất nhiên không đến nỗi quá sexy vì chiếc váy màu hồng nay không phải là loại trong suốt, với lại cô cũng mặc quần lót, chỉ để bộ ngực thả rông thôi, với người khác thì quá bình thường, nhưng với Thủy thì đã là một bước đột phá rồi.

Thủy dịch mông lại phía chồng một chút, cô quan sát thấy Lưu đang có vẻ như không tập trung vào việc đọc sách, bấu nhẹ vào tay, cô nói:

– Anh có chuyện gì đang phải suy nghĩ à? Em nhìn anh khang khác, mà mấy hôm nay rồi. Có phải anh giấu em chuyện gì không?

Lưu giật mình vì bị vợ bắt thóp, anh lúng ba lúng búng:

– Không… Không… Chỉ là anh đang mải nghĩ mấy việc ở cơ quan thôi.

Lén chồng kéo cái váy hơi cao lên một chút để lộ cặp chân dài thon thả đến giữa đùi, dịch thêm một chút nữa vào chồng, Thủy nói nhỏ nhẹ rất tình cảm:

– Anh à, vợ chồng có gì phải chia sẻ cùng nhau, đừng giữ một mình trong lòng anh ạ.

Đặt quyển sách sang cái tủ tapluy đầu giường, thực ra Lưu còn không biết là mình đang cầm quyển sách gì nữa. Đúng là trong lòng anh đang có suy nghĩ, nhưng anh còn đang phân vân, cân nhắc thiệt hơn việc có nên nói cho vợ hay không? Bao nhiêu năm nay anh đã chấp nhận nó, vậy có nên nói ra hay không? Nói ra được gì? Hay chỉ làm mối quan hệ vợ chồng có một vết rạn không đáng có.

– Uh, anh biết rồi. Mà Thủy này, dạo gần đây anh thấy em khang khác.

– Khác ở cái gì?

Lưu ngó lại một lượt thân hình vợ, đôi chân gần như trần, chiếc váy được kéo cao hơn một tẹo mà Lưu còn thấy thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện cái mép dưới của cái quần lót màu trắng, còn ngực thì đang thả rông, lung linh, núng nính đập vào vải váy:

– Thì… em ăn mặc… khác ngày xưa.

Gác một chân lên chồng, Thủy không ỡm ờ nữa, kế hoạch đánh trực diện cô đã vạch ra rồi:

– Em cố tình như vậy đấy. Để em nói thẳng ra nhé. Em cố tình ăn mặc hở hang hơn, sexy hơn, quyến rũ hơn đấy. Anh thấy sao? Anh có thích không?

Nếu là một người chồng khác, vợ làm như vậy thì sẽ rất mừng, nhưng với Lưu lại một câu chuyện hoàn toàn khác, những suy nghĩ trong đầu, cộng với sự thay đổi của vợ rất dễ làm anh có suy nghĩ những chuyện đó có liên quan gì tới nhau. Nhân vợ nói như vậy, Lưu cũng không né tránh nữa:

– Em làm như vậy để làm gì?

Thủy bỏ cái chân đang gác xuống, cô ngồi trên giường rồi bằng ánh mắt đưa tình, giọng có phần lả lơi:

– Để quyến rũ anh.

Lưu tròn mắt hỏi lại:

– Quyến rũ anh? Tại sao em lại phải làm thế? Mình là vợ chồng mà, đâu cần thiết phải quyến rũ nhau.

Đôi co về chuyện này với một người như Lưu chỉ đi đến ngõ cụt mà thôi, Thủy lựa chọn cho mình một cách tiếp cận vấn đề kiểu khác, đó là trực diện nói ra suy nghĩ của mình, cũng không hẳn là theo kế hoạch đâu, đó là cảm nghĩ thực sự khi cô đã tìm lại chính con người mình. Từ ngày hoàn toàn trở thành người phụ nữ bình thường sau mấy lần khám bướm, Thủy luôn luôn có khao khát được làm tình, được lên đỉnh, nó giờ đã trở thành đòi hỏi hết sức bản năng trong người cô rồi. Nhưng khi ở với chồng, đã vài lần quan hệ tình dục cô hoàn toàn không tìm được cảm giác ấy, cảm giác được lên đỉnh giống như bố chồng đã làm cho cô. Hay nói đúng hơn, cô không được đáp ứng nhu cầu tình dục, cô và chồng đã hoàn toàn “lệch pha” nhau.

Thủy không nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối nữa mà đôi mắt đã bắt đầu có nét hơn, giọng nói của cô cũng căng hơn một chút:

– Vì em không cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Em có cảm giác anh không yêu em.

Lần này đến Lưu ngồi bật dậy, đây là điều Thủy vu oan giá họa cho anh. Anh chẳng đang ngày đêm nghĩ cách để yêu Thủy nhiều hơn đó sao, anh thực sự rất yêu vợ, nếu phải xa Thủy anh không biết mình sẽ phải sống như thế nào nữa:

– Em nói cái gì vậy Thủy, anh không yêu em? Sao em lại có thể nghĩ như vậy được chứ?

Thủy bắt đầu sụt sịt, cô đã chuẩn bị tâm lý để khóc từ trước rồi:

– Hix hix hix, vì những gì anh đối xử với em. Nếu anh cảm thấy sống với em khó như thế… hix hix hix… thì mình… chia tay đi… hix hix… hix.

Lấy tay chấm chấm vào khóe mắt và cố tình chấm thật mạnh để nước mắt chảy ra nhiều hơn nữa nhằm qua mặt được chồng, và quả thật Thủy làm Lưu tưởng thật, Lưu dịch lại rồi đặt hay tay lên vai vợ:

– Cái gì, chia tay? Em… Mà thôi. Anh đối xử với em như thế nào mà em bảo anh không tốt với em?

Thủy suýt chút nữa thì khóc nấc lên:

– Anh thử nghĩ lại mà xem… Hix hix hix… Anh đã bao giờ… ôm ấp… Hôn hít… sờ mó… gì em chưa. Mỗi lần vợ chồng… quan hệ… Hix hix hix… Anh chỉ làm… cho xong… chuyện. Em có gì… không đẹp… mà anh… hix hix hix… chê em… Nếu anh không thích thì… ly hôn đi… Em cũng chán cái cảnh này lắm rồi. Em… không… chịu nổi nữa đâu… Hu hu hu hu hu hu.

Thủy nói một tràng, cuối cùng là tiếng khóc bật thành tiếng, Lưu cuống quýt giải thích nhưng thực sự anh không biết phải giải thích như thế nào. Với anh chuyện quan hệ vợ chồng anh đã làm hết sức rồi, nhưng đó là hết sức theo hiểu biết của anh. Lưu trấn an vợ bằng cái ôm thật chặt vào lòng, hai vợ chồng ngồi song song trên giường:

– Kìa em, trong mắt anh em rất đẹp và anh yêu em rất nhiều. Có chuyện gì thì từ từ rồi nói. Thực ra thì… thì… anh cũng biết là… không ổn lắm… nhưng… nhưng anh… chẳng biết làm thế nào cả.

Gục đầu vào vai chồng mà giả bộ khóc thút thít nhưng Thủy lại tự mình nháy mắt cho mình xem, cô đã cho chồng vào tròng rồi. Cô nấc một phát như sắp ngất đến nơi:

– Hự!, Nếu không biết thì anh phải học chứ. Hix hix hix, em… không biết đâu.

Lưu giờ chẳng còn nghĩ đến chuyện Gia Bảo nữa, chuyện trước mắt chính là phải làm hài lòng cô vợ này, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu:

– Nhưng… học… như thế nào? Ai dậy đây?

Thủy nín thinh tiếng khóc, cô rảo hoánh:

– Anh ngốc thật hay là cố tình quên đấy? Anh không nhớ bố là bác sĩ chuyên khoa à? Hỏi bố chứ hỏi ai nữa.

Nói xong với chồng như vậy thì Thủy nghĩ trong đầu: “Bệnh nặng như em bố còn chữa khỏi nữa là của anh, hè hè hè!”.

Lưu bâng quơ một lúc rồi nhả người vợ ra rồi gật gù:

– Uh, vậy mà anh quên mất. Bố là bác sĩ chuyên về tâm sinh lý. Để lựa lúc nào thích hợp anh nói chuyện với bố vậy.

– “Lựa, lựa, lựa đến bao giờ? Làm luôn đi anh”, Thủy gắt gỏng, với cô thời gian bây giờ là vàng là bạc.

Lưu đành lấy điện thoại, định bấm số gọi như đã hơn 11 giờ đêm rồi nên đành nhắn tin, anh soạn tin nhắn như thế này này: “Bố ơi, cứu con!”.

Nhưng chờ mãi không thấy bố trả lời. Lưu không biết rằng lúc đấy, bố Tình đang dập những nhát cuối vào lồn chị dâu mình ở tại nhà của anh Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tình già

Số ký tự: 0