Phần 19
2024-03-01 05:39:00
Buổi tối hôm qua, cả cơ quan của Lưu đi liên hoan mừng sinh nhật của một đồng nghiệp trong phòng. Lưu rất ít khi tham gia vào những hoạt động tập thể kiểu như thế này, tính anh là vậy, sống nội tâm, trầm ngâm, không ưa hoạt động bề nổi bên ngoài. Hết giờ làm thường mau mau chóng chóng về nhà với vợ con. Nhưng hôm nay, Huy trưởng phòng đích thân yêu cầu toàn bộ nhân viên trong phòng phải đi dự buổi liên hoan sinh nhật này, trong đó có cả Lưu, vì vậy mà Lưu miễn cưỡng nhận lời và có mặt trong buổi tối ngày hôm nay.
Bữa tiệc nhỏ cũng không có gì đặc biệt, khi bữa tiệc trôi về đến những giây phút cuối, Huy cầm ly rượu của mình sang ngồi cạnh Lưu. Nói về Huy một chút, năm nay ông ta cũng đã gần 45 tuổi rồi, làm cùng phòng Lưu từ những ngày đầu tiên anh về cơ quan công tác, tính đến nay cũng đã 7 – 8 năm. Lưu vẫn còn nhớ như in những ngày đầu về làm việc, Huy thì đã làm lâu rồi nên vẫn thường giúp đỡ, quan tâm, hỏi han và tạo điều kiện cho Lưu. Ấy thế nên, trong cơ quan này, người mà Lưu “thân” nhất không ai khác là Huy. Cách đây 1 năm, do trưởng phòng cũ nghỉ hưu nên Huy mới được cất nhắc lên làm trưởng phòng.
Thân nhau là vậy, nhưng Lưu chỉ biết Huy có gia đình với một cậu con trai cũng đã 16 – 17 tuổi, nghe mọi người bàn tán là đứa con trai ấy không được bình thường, có lẽ vì lý do đó mà Huy không chia sẻ chuyện gia đình với đồng nghiệp. Cái hồi Lưu mới vào làm thì có gặp vợ Huy 1 lần, cái lần đó Huy nhờ đưa vợ đi khám phụ khoa ở chỗ bố Lưu là bác sĩ. Rồi từ đó là bặt tin tức về vợ con của Huy.
Ẩn sâu trong bộ comple cavat lịch thiệp của Huy là một người rất khác, rất khác so với những gì ông ta thể hiện ra bên ngoài. Cầm ly rượu trên tay, Huy đưa ra cụng với Lưu:
– Uống đi em, anh mời.
Lưu cũng lịch sự đưa cốc rượu của mình ra chạm, nhưng xin phép:
– Cảm ơn anh, nhưng em chạm cốc thôi nhé, em không uống đâu. Anh biết em rồi mà, em không uống được nhiều.
Huy cười khà khà sau khi uống cạn chén của mình:
– Ha ha ha, uống say sợ về vợ mắng phải không? Ở cơ quan này, ai chẳng biết chú là người chiều vợ nhất.
Lưu biết là trưởng phòng mình đang trêu đùa vui vẻ chứ không có ác ý gì:
– Nào có đâu, vợ em còn mong em uống là đằng khác ấy chứ. Em không uống được thật mà.
Huy tự mình rót thêm rượu vào chén của mình. Trán ông ta nhăn lại không biết trong đầu đang nghĩ gì, chỉ biết là trong ánh mắt đó là tia nhìn chằm chằm vào cốc rượu, chắc chắn không tốt đẹp gì cho lắm.
– À mà vợ con chú dạo này thế nào. Lâu lắm rồi Thủy không về lại cơ quan chơi. Mọi người thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cô ấy đấy.
Lưu có chút hồi tưởng lại cái ngày mà Thủy mới tốt nghiệp về cơ quan thực tập, như một mối lương duyên mà ông trời đã se cho hai người từ kiếp trước. Thủy được sắp xếp vào thực tập đúng phòng của Lưu, nhưng người người dẫn trực tiếp lại là Huy. Lưu như bị tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên gặp Thủy, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vui tươi, hồn nhiên.
Rồi trời xui đất khiến thế nào, cái ngày mà Thủy kết thúc khóa thực tập cũng là ngày mà chính cô đã chủ động mời Lưu đi chơi riêng, rồi chính cô thổ lộ tình cảm của mình cho anh. Rất nhanh chóng, chỉ 1 tháng sau đó là hai người làm đám cưới rồi sinh ra Gia Bảo. Cuộc sống cứ vậy mà chảy trôi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng cho đến tận giờ.
– Vợ con em vẫn khỏe, cháu nhà em năm nay 5 tuổi, sang năm vào lớp 1 rồi. Mấy lần em cũng bảo Thủy đến cơ quan chơi, nhưng cô ấy cứ lần khất lần kêu là bận công việc.
Huy giật giật tai:
– Vậy sao, lớn thế rồi cơ à?
Huy trả lời cho lấy lệ vậy thôi, chứ đầu óc của ông ta hoàn toàn không để ý xem Lưu đang phản ứng như thế nào. Trong đầu Huy lúc này đang tràn ngập hình ảnh của Thủy lúc trần truồng trên giường trong một khách sạn cũng cách đây không xa lắm. Ngày đó, Thủy làm thực tập sinh do chính Huy là người hướng dẫn trực tiếp. Thủy hồi đó đẹp lắm và ngay từ những ngày đầu hướng dẫn, mục đích của Huy vẫn là đưa Thủy lên giường cho bằng được. Hắn đâu có ngờ chuyện đó với mỗi cô sinh viên trẻ lại diễn ra theo một cách không thể dễ dàng hơn.
Chỉ một buổi nhậu đơn giản khi hắn cố tình bày ra là liên hoan cả phòng và mời Thủy đến, nhưng khi Thủy đến chỉ có một mình Huy ở đó. Miễn cưỡng cô phải ở lại và uống rượu cùng Huy, từ chối không được nên Thủy đã say mèm khi chỉ uống có chưa đầy 3 ly rượu. Thủy không biết rằng, rượu mà cô uống có pha những thứ gì. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Huy đã đưa Thủy vào khách sạn rồi phá trinh Thủy. Chưa dừng ở đó, cả đêm hôm đấy, Huy địt Thủy đến 3 lần, lần cuối cùng kết thúc là lúc tờ mờ sáng ngày hôm sau. Khi Thủy tỉnh táo trở lại, biết mình đã mất trinh, cô khóc lóc thảm thiết rồi còn mắng chửi Huy một trận xong mới vội vàng mặc lại quần áo chạy khỏi khách sạn.
Rồi sau cái ngày hôm ấy độ 1 tháng, cũng là thời điểm mà Thủy kết thúc khóa thực tập, cô đã chủ động gặp riêng Huy để thông báo một chuyện hết sức quan trọng, đó là cô đã có thai và cô yêu cầu Huy phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng mình, rằng Huy phải lấy cô làm vợ. Nhưng Huy vò đầu bứt tai nói là mình đã có gia đình và cho Thủy một số tiền khá lớn để phá bỏ cái thai ấy đi. Thủy cầm xấp tiền trong tay rồi ném thẳng vào mặt Huy giữa quán café rồi chạy đi mất. Từ đó Huy chưa lần nào gặp lại Thủy, chỉ biết rằng sau đó khoảng 1 tháng thì Huy nhận được thiệp mời cưới của Lưu, và cô dâu không ai khác chính là Thủy.
Nếu theo tính toán không lầm trong đầu Huy lúc này thì đứa con của vợ chồng Lưu Thủy chính là con của Huy.
Tự mình uống cạn thêm một ly rượu, Huy trong đầu nảy ra một ý nghĩ vô cùng xấu xa đó là được thêm một, thậm chí nhiều lần nữa địt vào cái lồn của Thủy, lồn đàn bà thì Huy không có thiếu, từ cách đây vài năm, hắn thỉnh thoảng lắm với về nhà, phần lớn thời gian hắn sống với hết cô bồ này đến cô bồ nọ. Hắn không muốn về nhà, bởi về đó là hắn cảm thấy mình thật ức chế, nhìn thằng con trai lớn tồng ngồng rồi mà đến uống nước cũng mẹ phải cầm cốc hộ. Huy còn nghĩ xa hơn nữa, đó chính là nhận lại đứa con trai của mình. Giờ đây Huy rất cần nó để thay thế cho đứa con bị thiểu năng trí tuệ ở nhà, thằng con ấy 17 tuổi rồi mà vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 3 mặc dù tên thì rõ là hay… Minh Trí.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://bimdep.pro/tinh-gia/
Nằm trên cùng giường với Thủy, nhưng hai người vẫn như thường ngày, Lưu một bên mép giường, Thủy một bên mép giường. Từ lúc ở bữa liên hoan sinh nhật trở về nhà, Lưu không có say vì anh không có uống nhiều, lòng Lưu nặng trĩu tâm tư, chăn đắp ngang bụng, tay vắt lên trán suy nghĩ mông lung. Thủy thấy Huy tâm trạng rất khác từ lúc về đến giờ. Cô quan tâm chồng khi nói với sang:
– Anh Lưu, anh có chuyện gì à? Em thấy anh từ lúc về đến giờ khang khác.
Lưu vẫn không động đậy, anh trầm ngâm:
– Anh không sao. Chỉ là hôm nay anh nói một chuyện mà anh không muốn nhắc đến.
Tim Thủy đang đập cực mạnh:
– Ai? Chuyện gì vậy anh?
– Thôi em đi ngủ đi, chuyện cơ quan ấy mà. Em đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Với anh, em và con là tất cả.
– “Vâng”, Thủy nói xong thì hai người im lặng, thời gian như chậm lại khi mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Thủy thở phào, cô hồi hộp từ buổi chiều hôm nay khi Lưu nhắn tin cho cô là tối nay đi liên hoan cùng phòng. Cô lo lắng sợ rằng khi đi liên hoan, uống rượu với Huy thì Lưu sẽ phát hiện ra cái bí mật động trời về Gia Bảo, nếu điều đó xảy ra thì không biết cuộc đời cô, cuộc đời Gia Bảo sẽ đi về đâu.
Nghĩ tới Huy, kẻ đã lừa đảo đưa cô lên giường, cướp mất đời con gái rồi rũ bỏ trách nhiệm một cách phũ phàng nhất có thể, lòng Thủy chộn rạo niềm căm tức. Ngày ấy cô chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập còn ngây thơ trước biết bao giông bão của cuộc đời, vậy mà bông hoa tươi ấy vừa mới hé nụ đã bị một cơn giông bão làm cho bầm dập đến thảm thương. Nhưng ông trời không lấy hết của ai thứ gì, chính Lưu, là Lưu đã cứu cuộc đời cô, đã lôi cô từ dưới vực thẳm lên mặt đất.
Ngày biết mình có thai và bị tên Huy thẳng thừng rũ bỏ trách nhiệm, việc đầu tiên cô nghĩ tới là tìm đến cái chết chứ không cô không có can đảm phá bỏ đứa con đang lớn dần trong bụng, cũng không có can đảm để một mình sinh con, rồi còn bố mẹ ở quê nữa, họ hàng làng mạc ở quê nào có dung chứa một đứa con chửa hoang đâu. Nhưng cầm vốc thuốc ngủ trong tay cô lại lưỡng lự suy tính và rồi chợt lóe lên một cánh cửa cứu sinh cả cuộc đời mình, ấy là Lưu.
Những ngày thực tập cùng phòng, Thủy mong manh đoán biết là Lưu có tình cảm đặc biệt với mình, thâm tâm cô mà nói cô không hề yêu Lưu một chút nào, Lưu hiền lành, chừng mực nhưng con người anh khô khan, thô ráp không phù hợp với một người như cô. Rồi Thủy đánh một canh bạc với chính cuộc đời mình, cô chủ động hẹn hò với Lưu rồi tự dối mình, dối người. Cuối cùng, chỉ sau 1 tháng kể từ ngày hôm ấy, Lưu và Thủy đã thành vợ chồng, đứa con trong bụng ngày Thủy làm đám cưới đã được 2 tháng tuổi cũng tìm được cha.
5 năm rồi kể từ ngày làm vợ Lưu, sống trong ngôi nhà của anh, Thủy nhiều khi tự hỏi mình đã yêu Lưu chưa, nhưng đến giờ cô thực sự vẫn chưa có đáp án. Giờ đây Thủy vẫn thường sống trong dằn vặt, nhiều lúc cô thấy thương Lưu nhiều lắm, tính Lưu hiền lành, thương người và rất yêu vợ con chỉ là cái cách anh thể hiện ra bên ngoài khác với những người khác mà thôi.
Vậy mà cô lừa dối anh suốt bao nhiêu năm qua, người ta ăn ốc còn anh là người đổ vỏ. Nhiều lần Thủy cũng có suy nghĩ hay là mình nói hết sự thật ra cho Lưu biết, chủ động tạ lỗi có khi còn cứu vãn được, chứ sự việc mà vỡ lở ra thì không biết sự thể sẽ như thế nào. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Thủy không đủ can đảm để nói, cô sợ quá nhiều thứ sẽ mất đi khi sự thật này được phơi bày ra.
Muốn giấu kín mãi sự thật này, điều Thủy cần làm lúc này chính là phải giảm thiểu những nguy cơ có thể làm sự thật lộ diện, cái nguy cơ lớn nhất tồn tại ngay tại chính ngôi nhà này chính là ông Tình. Thủy biết ông Tình là một bác sĩ, rất có thể chính ông sẽ là người phát hiện ra đầu tiên bằng những kiến thức chuyên môn của mình. Và đó chính là lý do mà Thủy đang tìm mọi cách để đẩy ông Tình càng xa gia đình cô càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro