Phần 7
2024-08-03 12:01:24
Tôi vươn vai và ngáp một cái thật dài. Cơ thể mỏi nhừ vì rã thuốc bởi những đêm bay tới sáng. Tặc lưỡi, thôi kệ đi, nghỉ chơi một hôm. Tranh thủ qua nhà Trang chứ thằng khốn kia về nhà thì lại mệt.
Nhấc điện thoại gọi cho Trúc với giọng buồn bã, tôi đành lỡ hẹn đêm nay với chị. Xong xuôi, tôi phi thẳng tới nhà Trang.
Trang hí hửng chạy ra sau khi nghe tiếng tôi bấm chuông cửa. Dựng chân chống xe xuống và khóa cổng, tôi theo bước chân em vào trong.
Trang mặc chiếc ao thun phông trắng bó sát, tôn lên chiếc eo thon thả và vòng một đầy đặn của thiếu nữ mới lớn. Chiếc quần jean ngắn cụt, bó sát vào cặp mông căng tròn để lộ ra cặp giò trắng muốt thẳng tắp.
– Anh ngồi ghế đi, đợi em đi lấy nước nhé…
Chẳng đợi Trang nói hết câu, tôi giật lấy đôi tay mềm mại ấy vật thẳng ra ghế salon. Sự ghen tuông và lòng thù hận trong tôi trỗi dậy. Chỉ nghĩ tới việc thằng chó kia cướp lấy người con gái tôi yêu đã đủ làm tôi điên máu lên rồi.
Trang bất ngờ rồi đưa tay vùng vẫy. Nhưng sức của con gái mới lớn sao có thể chống cự lại đôi tay săn chắc này được. Tôi đè em ra rồi dùng hai tay giữ lấy hai đôi bàn tay đang chống cự đó. Trang hốt hoảng hét lên:
– Anh làm gì vậy?
Tôi chẳng nói gì cả. Ngồi hẳn lên người em, để mặc cho hai cái đầu gối em co lên đập liên tục vào lưng tôi. Trang cố giãy giụa, tôi càng siết chặt hơn. Khoé mi Trang bắt đầu ướt, nước mắt giàn giụa, em hét lên trong tuyệt vọng khi thấy tôi đưa chiếc lưỡi thần thánh xuống cổ:
– Em xin anh, đừng làm vậy, đừng làm vậy với em. Em xin anh mà Hiếu…
Càng ngày Trang càng hét to hơn, nước mắt chảy nhiều, lăn vào mặt rồi chảy xuống miệng tôi, chua chát quá. Tôi nở nụ cười sở khanh và đểu cáng nhìn Trang:
– Câm mồm.
Trang giật mình nhìn tôi đầy sợ hãi.
– Im lặng đi. Anh hứa sẽ làm thật nhẹ thôi.
– Đừng mà em xin anh đấy. Anh sao vậy? Sao anh làm vậy với em.
Nhìn Trang nằm dưới cơ thể tôi, khóc lóc van xin đau khổ làm tôi càng thấy sung sướng. Đúng rồi, khóc nữa đi, đau khổ nữa đi, tuyệt vọng nữa đi…
– Yên tâm đi, anh sẽ giải thoát cho em…
Tôi cười phá lên trong sung sướng, úp mặt xuống cặp ngực nở nang, thơm phức đầy khiêu gợi, tôi hì hục như con trâu cày và điên dạo như con sói kiếm thức ăn.
Bất chợt, Trang hét lên thật to rồi dùng hết sức đẩy tôi văng xuống đất. Đầu tôi đập cái bốp vào chân bàn khiến tôi xây xẩm, choáng váng. Trang co rúm người lại, chui vào trong góc nhà, hai tay đan vào nhau siết chặt, nấc lên thành tiếng, đầu em lắc qua lắc lại sợ hãi và đôi môi run lên trong tuyệt vọng:
– Đừng mà… Đừng… Em xin anh… Đừng làm vậy với em…
Cơ thể mỏi rã rời và cái đầu ê ẩm sau cú va chạm lúc nãy. Tôi lồm cồm bò dậy.
Vẻ mặt Trang trông rất sợ hãi, thấy tôi lồm cồm bò dậy, Trang lắp bắp:
– Tha… Cho… Em… Đi…
Một bên dây áo đã đứt. Em lấy tay che vội vàng lại vào bờ vai trắng nõn nà ấy. Em nhìn tôi với ánh khinh bỉ pha chút run sợ. Chợt nghĩ lại nụ cười đê hèn khi tôi đè Trang ra, người tôi lạnh toát, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng làm tôi run bắn lên một phát. Mình sao thế này? Mình… Vừa mới làm gì vậy?
Tôi lết lại chỗ góc nhà, nơi cô bé đang rúm người lại thất thần, đực mặt ra nhìn tôi. Tôi đưa đôi tay lạnh toát, run run chạm vào dòng lệ đang lăn chảy lên gò má em:
– Bỏ tôi ra, đừng mà… Em hét lên và hất tay tôi ra thật mạnh.
Chơi vơi, lạc lõng, tôi nhận ra mình vừa mới qua cơn tâm thần điên dại. Nhìn xem, mình vừa làm gì này? Mình đã định lao vào và hiếp Trang cơ đấy. Lòng tôi nhói lên, quặn thắt lại. Nhìn Trang run rẩy khóc lóc khiến tôi cảm thấy có lỗi quá. Chỉ xém tí nữa, tôi đã gây ra lỗi lầm không thể cứu vãn được nữa. Em còn đi học, em còn rất trẻ. Cổng trường đại học đang rộng mở và tương lai tươi sáng đang đón chào em.
Vậy mà, vậy mà tôi lại lên sẵn kế hoạch để hiếp em rồi quay clip, chỉ để thỏa mãn cái dụng vọng điên rồ và ghen tuông vớ vẩn với người khác, khi chính em còn đéo biết chuyện gì xảy ra. Những suy nghĩ ấu trĩ trong tôi dần biến mất, thay vào đó, cảm giác tội lỗi dần len lỏi vào trong bán cầu não. Mình là một thằng khốn tồi tệ, so với Tùng, thì mình còn khốn nạn hơn nó gấp trăm lần.
– Anh… Anh xin lỗi.
Tôi đưa tay lên lau nốt giọt nước mắt còn dính trên mắt Trang:
– Anh… Anh không còn tỉnh táo để nhận thức được hành động của bản thân lúc nãy. Em hãy coi như anh chưa từng tồn tại. Anh xin em, đừng nói chuyện này cho ai biết, và anh sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em. Anh thành thật xin lỗi.
Tôi gấp gáp rời khỏi căn nhà ấy. Như chạy trốn khỏi những gì kinh khủng nhất. Trong lòng tôi sợ hãi, tôi chạy thật nhanh, như sợ ai đó bắt được và tống tôi vào trại vì tội hiếp dâm. Lòng tôi lại như lửa đốt và cảm giác sợ hãi cứ quấn lấy tâm trí tôi.
Dựng gọn chiếc xe lên vỉa hè, tôi ngồi xuống và nhìn chăm chăm vào phía đối diện. Bên kia đường, phía căn nhà có chiếc cổng màu đen nhám. Thật trùng hợp, cứ như một thói quen, khi tôi muốn gặp em nhất thì đấy, nhà em hiện ra trước mặt. Châm điếu thuốc và đốt, chấm đỏ trong bóng tối cháy rực lên, những hơi rít thật dài và gấp gáp che đậy đi nỗi sợ hãi. Mỗi hơi thuốc là kéo theo mỗi giây phút sám hối. Những tháng ngày ăn chơi sa đoạ, bay nhảy thâu đêm suốt sáng. Những tiếng rên trong sung sướng khi tôi đè Trúc ra thỏa mãn cơn cuồng dâm biến thái, ùa về dày vò tâm trí tôi. Cảm giác mệt mỏi quá.
Ánh đèn pha chói loá trong đêm đen, xua đi bóng tối nơi tôi đang ngồi tự kỷ chạy tới, cổng nhà em kêu cót két cót két. Từ trong nhà, dưới ánh đèn xe sáng chói, em diện chiếc áo sơ mi trắng và quần jean quen thuộc, nụ cười niềm nở:
– Sao mày tới muộn vậy?
– Xin lỗi nhé, bận chút chuyện. Đi ăn thịt nướng nhé.
– Ừm.
Em leo lên xe cùng ai đó, thằng Tùng chứ đéo ai. Ờ đúng rồi, em lên xe và chiếc xe đưa em xa khuất khỏi tầm mắt tôi, đưa cả ánh đèn chói loá đi mất, chỉ còn lại bóng tối cô đơn, thi thoảng cháy lên một đốm lửa đỏ rực… Tôi mất em rồi, vậy là tôi mất em thật rồi. Vẫn bộ quần áo lịch sự, vẫn là những tối đi ăn thịt nướng, vẫn là em ngồi phía sau xe đó, nhưng câu chuyện của em đã bước sang chương mới, và ở đó, không có chỗ dành cho tôi.
Bước những bước chân nặng nề vào trong nhà, thằng anh tôi đang ngồi xem tivi với con bồ nó. Không có tôi, hai người họ cũng chẳng chịch nhau, đúng là một lối sống lành mạnh của những người trưởng thành. Lão nhìn tôi:
– Đi đâu mới về vậy? Trông mày như thằng thất tình thế?
– Nhậu không??
– Hả?
– Đi nhậu với em đi…
Uống bia và rít thuốc, rồi lại uống bia, rồi lại rít thuốc, lão Khánh cứ chăm chăm nhìn tôi như sinh vật là mới tới Trái Đất. Sợ hãi, tội lỗi hay chán nản, tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi thì, bắt đầu bằng cơn nứng điên rồ của tôi trước vậy. Rít một hơi thật dài, tôi bắt đầu trải lòng với lão Khánh. Tôi kể hết mọi chuyện của tôi cho ổng nghe, cảm giác như đang cầu xin sự thương hại của ai đó vậy. Nhưng lần này không giống lần trước, nó tồi tệ hơn nhiều.
– Haizzz, sao mày nông nổi thế, chỉ là gái thôi mà. Cơ mà chia tay Linh mà lại đi kiếm phò đá luôn cơ, chất vãi lồn.
– Vui lắm à mà cười.
– Vui mà, hê hê.
– Im mẹ đi.
– Giỡn chứ, đừng buồn nữa. Ai mà chẳng có sai lầm, con người chứ phải con cặc đâu mà hoàn hảo, mà con cặc nó cũng đéo hoàn hảo nữa…
– Sao ông thô tục thế nhở, đang buồn chết đĩ mẹ đây. Mà địt mẹ, anh em như cái lồn ấy. Thằng em ông buồn mà ông ngồi cười. Ông thử là tôi đi, người yêu bị thằng bạn thân dắt đi chơi trước mặt xem có cay không, cười con cặc.
– Thì ai bảo mày đi đá phò, hê hê.
– Mệt mỏi quá.
– Đi chơi đi.
– Đi đâu?
– Giỡn chứ nãy giờ đùa. Giờ nghiêm túc nè. Tuần sau anh lên ra mắt nhà chị Quỳnh. Hồi hộp quá.
– Ờ, rồi sao?
– Mày lên Đà Lạt trước đi. Rồi ở đó chơi, đợi tuần sau tao lên nữa, có gì mày đi chung với anh cho vui nhé. Đi qua nhà nó một mình, anh run quá. Tiện thể, đi cho quên hết chuyện buồn, mà địt mẹ mày, có nghiện chưa vậy?
– Làm như muốn nghiện là nghiện vậy, thế thì xã hội này nó nghiện mẹ hết rồi.
– Ờ, bỏ đi mà làm người. Mày mà gieo nghiệp nữa, chắc tao ăn chay suốt đời trả nợ cho mày.
– Chọc ngoáy con cặc…
Giá như, lúc chia tay Linh, tôi không đi tìm Trúc và về tìm ông anh tôi, thì có lẽ, mọi chuyện đã khác.
Hôm sau, tôi lên công ty xin nghỉ phép một thời gian rồi về gấp quần áo, ông anh tôi chở tôi ra bến xe miền Đông. Chuyến đi định mệnh, thay đổi cuộc đời tôi, sắp sửa khởi hành lúc 5: 30 pm.
– Xếp hàng lấy vé đi em ơi… Em ơi đi Hà Nội không? Còn giường dưới ghế đầu em ơi, được lên xe luôn.
Cái đm, tao đéo đi Hà Nội.
Nhìn ngó một hồi, à xe kia rồi. Phương Trang tuyến SG – ĐL, khởi hành 17h30p.
Đéo hiểu sao, bao nhiêu xe đéo đặt, đặt cái xe đông khách vãi. Thằng anh ngu học.
Lần lượt từng người xếp hàng lấy vé, tôi đứng sau cùng. Đợi mãi thì cũng tới lượt.
– Tên gì em ơi.
– Em tên Hiếu, sdt ***.
– À rồi, lấy vé đi, 5h30 lên xe nhé.
– Ok anh.
Từ sau lưng, tiếng la thất thanh réo lên như ai mổ tiết lợn, uỳnh uỵch chạy lại, con nhỏ thở hổn hà hổn hển:
– Em lấy vé anh ơi.
– Tên gì?
– Nhung.
– Rồi một vé, giường trên nhé, 5h30 xe chạy.
– Em bị say xe, anh cho em nằm giường dưới đi.
À rồi thấy rồi. Không biết có phải tôi nằm mơ hay không, nhưng thiên thần là có thật ngay sau khi tôi thấy con nhỏ ấy. Mái tóc xoăn bồng bềnh màu cánh gián hiện đại, khuôn mặt kiều diễm và làn da trắng bóc không tì vết, chỉ nhìn mỗi mặt con nhỏ đó thôi mà tôi đã nứng mẹ rồi, xinh đéo chịu được. Nhỏ mặc chiếc áo thun ôm sát cơ thể lộ ra đường cong hình đồ thị, chết dở, sao không thấy cái dây áo ngực nhỉ. Tôi đưa cặp mắt xuống dưới, chiếc quần bò dài ôm sát vào hai cặp mông căng mẩy tròn trịa, ngon quá đi mất. Không được rồi, không được nứng không được nứng, kiềm chế, kiềm chế…
– Bốp!!! Anh biến thái à.
Đang cố gắng kiềm chế thì con nhỏ quay sang tôi tát cái bốp đéo hiểu chuyện gì xảy ra.
– Nhầm rồi, thằng bóp mông cô là thằng kia kìa.
Mấy người xung quanh chỉ trỏ về phía thằng đéo nào đó mà khi tôi dõi mắt theo, nó đã chạy mất hút.
Con nhỏ quay qua nhìn tôi kiểu tội lỗi, tôi thở dài ngao ngán rồi nói với chú lơ xe:
– Đổi giường cho em với bạn này đi anh.
Chạy lại quán cafe trước cửa xe, lão Khánh đang nhâm nhi ly cafe đá, tôi ngồi bịch xuống, châm điếu thuốc:
– Chưa đi mà đã đéo thấy vui rồi.
– Tuần sau anh lên rồi, lo gì, hehe, đi chơi vui vẻ nhé thằng em…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro