Tiểu Quỳnh

Phần 86

2024-08-03 10:30:09

Phần 86
Cái lạnh đã đánh thức tôi, một cơn gió nhẹ thổi man mác, tôi hé mắt, ai đó vừa ra khỏi lều, cửa lều mở ra, tạo nên cái khe nho nhỏ và gió có thể luồng vào. Chỉ còn tôi trong lều, không thể tin là tôi ngủ say như vậy, tôi lòm còm bò dậy chui ra ngoài. Mặt trời đã lên nhưng chưa thoát khỏi khu rừng, nắng như những mũi tên xuyên qua các thân cây, óng ả, vàng ươm chiếu xuống màn sương mỏng đang lơ lửng bay trên mặt hồ. Không gian vẫn tĩnh lặng, mặc dù các trại bên cạnh đã thức giấc. Tiểu Quỳnh ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ bên hồ, đôi chân nàng chốc chốc lại đong đưa, tôi nhẹ nhàng bước lại rồi đặt bàn tay che mắt nàng, Tiểu Quỳnh mỉm cười, đặt hai bàn tay mình lên tay tôi.

– Đoán xem ai nào? – Tôi thì thầm nho nhỏ.

– Tên dê xòm – nàng tủm tỉm.

– Thế có sợ không? – Tôi khẽ cười.

– Minh không làm Quỳnh sợ được đâu.

– Gì hả – tôi buông tay, ngồi xuống cạnh nàng. – Vẫn gọi bằng tên à?

– Vậy anh muốn gọi sao – nàng tủm tỉm, vòng tay ôm lấy cánh tay của tôi.

– Có thế chứ – tôi nắm lấy tay nàng – tối qua em ngủ ngon không?

– Ngon… nhưng anh đã đi lạc vào giấc mơ của em. – Nàng nói với nụ cười e ấp.

– Ồ… thế anh đã làm những trò gì… cuối cùng có ra được không? – Tôi đưa tay vuốt tóc nàng.

– Không anh đi lạc luôn. – Nàng tủm tỉm.

– Trong mơ em thấy gì… kể anh nghe đi – tôi thì thầm.

– Em thấy hai đứa chạy giữa cánh rừng… Khu rừng ấy toàn là hoa… hoa oải hương màu tím hoa cà… hoa cúc xanh… tuylip đỏ… cúc vàng… trên những thân cây cổ thụ phủ đầy rêu xanh và phong lan. Anh và em cứ chạy mãi… đàn bướm ngũ sắc dẫn hai đứa ra đến một hồ nước xanh biếc. – Nàng dừng lại nhìn vào mắt tôi.

– Tiếp đi em – tôi khẽ cười âu yếm.

– Anh và em ngồi trên một thảm cỏ xanh non… trên cỏ chi chít những bông hoa dại màu trắng… cánh hoa mịn màng như ngọc trai… Hai đứa mình hướng ra mặt hồ… Khu hồ hình tròn như một lăng kính lớn… Nước trong vắt, nhưng em không hiểu sao nó lại có màu xanh biếc… mặt hồ ánh lên ánh sáng màu xanh mờ ảo… trong làn nước, những đám rong xanh tươi mơn mởn dập dờn không ngừng bởi những luồng nước vô hình… mấy chú cua nhỏ có chiếc mai màu đỏ cam vội chui vào hốc đá… từng đàn cá vàng lượn lờ, một chú ếch có làn da màu lam tím phóng tõm xuống làn nước xanh, đẩy một cái nhẹ rồi ẩn mình vào đám rong chân ngỗng… đàn cá vàng vội vã bơi đi nhường đường cho chú ta… trên mặt hồ bỗng đâu có hai con thiên nga bơi đến, lông chúng trắng muốt, chúng đập cánh làm nước bắn lên tạo thành một chiếc cầu vòng nhỏ lấp lánh, hai con thiên nga bơi trên hồ tạo ra những đợt sóng lấp lánh cứ lan dần về phía chúng ta… Em không biết hai đứa đã ở đó bao lâu nữa, có thể là rất lâu… em hoàn toàn mê mẩn trước cảnh đẹp ấy, em tựa vào ngực anh, nghe thấy tiếng anh thở nhẹ, từng nhịp rất đều nó khiến em buồn ngủ… thế rồi em cuộn tròn vào ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh.

– Đẹp quá… em thực sự đang thôi miên anh đấy… thật may là anh đã ở đó. – Tôi khẽ cười, tâm trí vẫn lởn vởn hình ảnh chốn thần tiên trong giấc mơ của nàng.

– Hi… không hiểu vì sao em lại mơ như thế nữa. – Nàng tủm tỉm.

– Vì em là thiên thần mà – tôi hôn lên trán nàng. – Anh Huy và Trúc Quỳnh đâu rồi?

– Họ đi dạo bên kia – Tiểu Quỳnh hướng mắt về phía bên kia hồ. Sau lớp sương mờ, Trúc Quỳnh tung tăng bên anh Huy.

Lát sau chúng tôi thu dọn đồ đạc và nhổ trại, một lần nữa chiếc jeep đưa chúng tôi xuyên qua cánh rừng, làng Cù Lần biến mất hoàn toàn sau những thân cây thông vẫn còn lớp vỏ ướt. Lại những con đường uốn lượn qua sườn núi, vẫn ánh nắng ấm áp mơn man trên da thịt, vẫn không khí trong lành buổi sớm mai, con đường gập ghềnh cuối cùng cũng kết thúc và nhường chỗ cho đường nhựa, xe tăng tốc hướng về thành phố trong sương. Huy và tôi ngồi phía trước, anh quay qua hỏi.

– Hôm nay cậu về Sài Gòn à?

– Vâng… buổi chiều em lên xe. – Tôi gật đầu.

– Muốn ghé qua thăm trang trại hoa không? – Anh mỉm cười.

– Muốn chứ… tất nhiên rồi – tôi khẽ cười, mườn tượng ra những đóa tuylip màu hồng nhạt.

– Vậy lát nữa về đến nhà… Tiểu Quỳnh hay Trúc Quỳnh đưa Minh qua nhé. – Huy nói khi cơn gió vun vút thổi qua tóc anh, tôi quay lại hai nàng.

– “Ừm” – hai cô nàng gật đầu gần như cùng lúc khiến tôi bật cười, thành phố dần hiện ra phía sau lớp không khí nhiều màu sắc tạo nên từ nắng và sương.

Khi về đến nhà, hai bác và bà nội đều đi vắng, tôi giúp Huy đặt chiếc jeep yên vị trong gara, sau đó anh lấy xe về, lúc rời khỏi cổng Huy không quên hướng ánh mắt ấm áp về phía Tiểu Quỳnh, nàng khẽ cười nhận lấy vẻ miễn cưỡng. Trong nhà chỉ có hai phòng tắm và tất nhiên tôi nhường cho hai chị em tắm trước, còn mình lết thân lên phòng, nằm ụp ra giường, cảm nhận từng bó cơ mỏi nhừ và niềm hạnh phúc chiếm trọn mọi suy nghĩ.

Phải lúc sau tôi mới lo dò đi tắm, khi xuống bếp, Tiểu Quỳnh đang làm bữa sáng, tôi tựa vào cánh cửa đứng ngắm nàng, Tiểu Quỳnh không hề hay biết, cái dáng của nàng lúc nấu ăn cũng đẹp đến lạ, ánh sáng từ khung của sổ làm làn da Tiểu Quỳnh lấp lánh, cảm tưởng như được đính những viên kim cương nhiều màu sắc, li ti, đang thi nhau tỏa sáng.

Tôi hoàn toàn ngây người đến khi Trúc Quỳnh bước từ trên phòng xuống, tóc nàng còn ướt và liên tục lấy chiếc khăn xoa xoa lên mái tóc, nàng đã phát hiện ra tôi đang nhìn chị mình, nhưng phản ứng duy nhất trên gương mặt thánh thiện ấy chỉ là một cái cười nhẹ, tôi ngạc nhiên, bình thường nàng sẽ chau mày hay làm bộ nhăn nhó, thế mà hôm nay lạ quá.

Trúc Quỳnh kéo ghế và ngay sau đó Tiểu Quỳnh quay lại, nàng mỉm cười với tôi rồi mang hai đĩa ốp la đặt lên bàn.

– Ngồi vào bàn đi anh. – Câu nói dịu dàng, êm ái như rót mật vào tai khiến Trúc Quỳnh hướng ánh nhìn về tôi, không biết gọi nụ cười trên môi nàng là gì, nó làm tôi tò mò. Nếu nàng bắt đầu việc trêu chọc hai chúng tôi thì có lẽ sẽ thoải mái hơn.

– Cảm ơn em. – Tôi đáp và bước lại, Tiểu Quỳnh ngồi bên phải còn Trúc Quỳnh đối diện.

Câu chuyện trong bữa sáng, chẳng có gì đặc biệt ngoài việc tôi và Tiểu Quỳnh đã công khai gọi nhau một cách thân mật. Lúc đầu Tiểu Quỳnh vẫn còn ngượng ngùng, nhưng thái độ đồng thuận của Trúc Quỳnh khiến mọi việc diễn ra xuông xẻ hơn dự kiến. Chúng tôi nhắc lại buổi đi chơi hôm qua, về những bức ảnh đã chụp được, về trang trại hoa. Trong khi Tiểu Quỳnh luôn cười trong từng câu nói thì Trúc Quỳnh chỉ chêm vào vài câu cho có thêm màu sắc, nàng không hào hứng gì, có thể nàng còn mệt, hay đang có tâm sự, tôi không tài nào đoán được, điều đó khiến tôi khó chịu. Đang nói chuyện thì có điện thoại của Tiểu Vy, tôi bước ra cửa.

– Alo anh nghe nè Vy.

– Hi… anh đang ở đâu đó, sao mấy bữa nay mất tăm mất dạng vậy.

– À… anh đang ở Đà Lạt.

– Chu choa… đi chơi xa dữ ta… thích nhỉ.

– Ừ… nhưng hôm nay anh về rồi, có lẽ sáng mai xuống Sài Gòn đó.

– Ý… anh nhớ mua một ít dâu tây nhé… em thèm dâu tây lắm.

– Ừ… để anh hỏi bạn xem… nếu có anh sẽ mua.

– Cảm ơn nhé… Hi.

Lúc quay lại bàn, tôi hỏi Tiểu Quỳnh.

– Ở trang trại có dâu tây không em… anh có đứa em gái muốn mua một ít.

– Có đấy anh… mà em gái nào vậy – Tiểu Quỳnh vẻ tò mò.

– Hì… em kết nghĩa thôi… nó dễ thương lắm… có dịp anh sẽ giới thiệu hai người làm quen. – Tôi cười.

– Ồ… Dễ thương – Tiểu Quỳnh gật đầu, khẽ chau mày.

Lúc đang đợi Tiểu Quỳnh thay quần áo trên phòng, tôi lững thững bước ra ngoài sân, Trúc Quỳnh ngồi trên chiếc xích đu, ngay trên đầu nàng là những dây ti gôn đỏ cam lủng lẳn, phất lơ, nàng đưa tay tóm lấy một bông rồi nhẹ nhàng thả ra, dùng chân đưa nhẹ chiếc xích đu. Tôi bước lại gần, ánh mắt chuyển dần từ đôi chân trắng nõn của nàng lên đôi môi hồng nhạt, Trúc Quỳnh nhìn xuống đám cỏ dưới chân mình như đang cố tìm kiếm một chú lính chì nào đó, nàng hình như không nhận thấy tôi đang lại gần đến khi chiếc bóng của tôi phủ lên chân nàng, Trúc Quỳnh ngẩng lên, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

– Lát nữa, Quỳnh có đi đến trang trại không? – Tôi mỉm cười.

– Không… Quỳnh hơi mệt… có chị ba đưa Minh đi rồi mà. – Nàng nhìn tôi rồi cúi xuống chân mình, chiếc xích đu lại đu đưa thật khẽ.

– Ừm… – tự dung cảm thấy bối rối, tôi cố cười thật tươi – Cảm ơn Quỳnh vì mấy ngày vừa qua… Chuyến đi Đà Lạt thực sự rất vui… Chiều nay phải về rồi. – Đáp lại sự vui vẻ của tôi chỉ là cái nghiêng đầu và nụ cười có phần gượng gạo.

– Biết rồi.

– Chà… hôm nay trời đẹp thật đó… Nếu có thể ở lại lâu hơn Minh nhất định sẽ đi hết tất cả ngóc ngách của Đà Lạt.

– Ừ. – Nàng gật đầu.

– Quỳnh sao vậy? – Tôi không thể chịu đựng hơn cái cảm giác không thể cắt nghĩa này.

– Quỳnh có sao đâu… tại hôm qua leo núi nên bây giờ chân mỏi quá nè… Thấy không… đi cảm thấy đau nữa. – Nàng vui vẻ, quơ quơ đôi chân trắng muốt của mình ra trước nắng.

– Thật chứ. – Tôi hỏi với vẻ nghi hoặc.

– Thật… Mệt ông quá. – Nàng làm bộ giận, quay đi.

– Thế thì tốt… thoải mái quá. – Tôi vươn vai, đưa một tay nắm lấy sợi xích, tay còn lại đặt lên phần ghế tựa sau lưng, ngẩng đầu ngắm những bông tigon nhỏ xúi đang chao mình trong gió, nắng làm chúng thêm rực rỡ. Lúc đặt tay trở lại ghế, vô tình bàn tay đặt lên tay Trúc Quỳnh, cảm giác như một dòng điện, nàng từ từ rút tay lại, còn bàn tay tôi cứng đờ, bất động mấy giây, rồi nắm lại. Trong đầu tôi lúc ấy bỗng nảy ra một ý nhằm thoát khỏi tình cảnh ngượng ngập.

– Quỳnh này… Quỳnh nghĩ thế nào về việc mai mối.

– Sao cơ – nàng ngạc nhiên nhìn lên tôi.

– Thì chuyện mai mối… nên hay không nên… có thành công hay không?

– Tùy trường hợp và đối tượng, nếu hợp nhau thì có thể làm bạn, còn chuyện tiến xa hơn là tùy vào hai người. – Nàng nói và vén tóc sang bên, những ngón tay thon dài, nõn nà.

– Minh có thằng bạn thân được lắm, nó mê moto và giỏi bóng rổ nữa – tôi dừng lại nhìn Trúc Quỳnh, nàng đáp lại bằng nụ cười.

– Muốn giới thiệu cho Quỳnh – nàng tủm tỉm.

– Quỳnh nghĩ sao? – Tôi dè dặt hỏi và thầm mong nàng gật đầu.

– Có thêm người chơi bóng cũng tốt – nàng khẽ cười, đôi mắt mở to nhìn những ngón tay mình.

– Vậy nhé… khi nào xuống Sài Gòn sẽ gọi nó cùng chơi. – Tôi hớn hở.

– …

– … – Nhưng ngay sau đó lại là khoảng lặng, thời gian cứ trôi, gió cứ thổi, những bông tigon cứ đong đưa trên đầu, tôi nói bâng quơ.

– Tiểu Quỳnh lâu thật đấy. – Tôi dừng lại – thật đúng là con gái mà. – Trúc Quỳnh không phản ứng gì, nàng mải quan sát mấy cọng cỏ, bàn chân trần trắng như ngọc khẽ lướt trên chúng. Đúng lúc đó Tiểu Quỳnh bước ra, tôi vội đứng dậy.

– Anh… mình đi thôi.

– Ừ… em làm anh đợi muốn sốt ruột luôn. – Tôi khẽ mắng.

– Hi… xin lỗi… đi anh… Su Su em ở nhà nhé. – Tiểu Quỳnh quay qua cười với em gái.

– Ừ… hai người đi đi – Trúc Quỳnh mỉm cười với chị, ánh mắt lướt qua tôi thật nhanh.

Trang trại hoa cách trung tâm thành phố vài km, nằm trong một thung lũng, diện tích có thể lên đến vài chục hecta, cả vùng chật kín các nhà lưới. Theo lời giới thiệu Tiểu Quỳnh, trang trại gồm ba khu, khu ươm giống, khu trồng và khu phân loại đóng gói. Tôi thực sự choáng ngợp trước hàng dài các nhà lưới nối tiếp nhau hai bên đường, bên trong là sắc vàng, đỏ của nhiều chủng loại hoa.

Hai bác và Huy đang ở khu trồng tuylip nên tôi cùng Tiểu Quỳnh ghé qua đó. Nhà lưới rất rộng, được thiết kế khá hiện đại, với hệ thống thông gió và điều hòa nhiệt độ, hệ thống đèn và vòi tưới tự động. Tuylip đang ra hoa và sắp được thu hoạch, hoa được bố trí thành những luống dài đặt trên giá cao chừng 60 cm, vẻ đẹp kiêu sa của những đóa tuylip đỏ, hồng, vàng trải dài thành một dải màu rực rỡ khiến tôi nao lòng.

Sau khi chào hai bác, tôi được Huy dẫn đi tham quan và nói sơ qua về kỹ thuật trồng tuylip, tôi thực sự thích thú, nhưng mỗi khi Tiểu Quỳnh lại gần là sự nhiệt tình của Huy biến mất, tôi hiểu, và cũng mệt mỏi với cảnh này nên mặc kệ, tôi chuyển sang bác trai, bác chỉ tôi cách tưới và bón phân cho tuylip, ân cần như hướng dẫn một nhân viên tương lai, bác gái không để tâm lắm đến chúng tôi, bác ấy mải nói chuyện với mấy chị công nhân về việc thu hoạch. Tôi và Tiểu Quỳnh mất khá nhiều thời gian ở nhà lưới trước khi xin phép sang khu trồng dâu tây, lúc sắp đi, Huy và tôi đứng cạnh nhau ở một góc, anh với vẻ mặt lạnh lùng vẫn khẽ cười.

– Chúng ta còn một trận tỷ thí.

– Em biết… khi nào bắt đầu anh cứ gọi. – Tôi mỉm cười đáp lại.

– Đừng bỏ cuộc sớm nhé… trận đấu sẽ dài đấy. – Anh nói bằng một giọng vừa sắc lạnh vừa ấm.

– Em sẽ không bỏ cuộc đâu. – Tôi khẽ gật đầu đáp lại.

– Cậu biết ước mơ của Tiểu Quỳnh là trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp chứ? – Anh nhìn thẳng tôi, ánh mắt như dò xét.

– Em biết. – Tôi gật đầu.

– Cậu nghĩ mình có thể giúp Tiểu Quỳnh không? – Anh khẽ cười, nụ cười như của người chiến thắng, tôi nhìn Tiểu Quỳnh vài giây rồi nói.

– Em sẽ làm cô ấy hạnh phúc. – Trong tôi lúc ấy có một sự quyết tâm như sắt đá, dù có thử thách như thế nào, chông gai nhiều bao nhiêu tôi cũng sẽ vượt qua, tôi sẵn sàng hy sinh để làm Tiểu Quỳnh hạnh phúc.

– Vậy thì cố lên – Huy đáp, môi anh vẫn cười, thủng thẳng bước về phía hai bác.

Lúc đang hái dâu tây, tôi đi sau Tiểu Quỳnh vài bước, cố ngắm nàng thật kỹ, nàng thật đẹp, tôi đã nhắc đến điều đó bao nhiêu lần rồi nhỉ, hãy xem như đây là lần đầu tiên đi. Những trái dâu tây đỏ mọng, bóng bẩy, nằm trên những ngón tay trắng muốt, hai màu đối lập, đỏ và trắng, nó khiến tôi liên tưởng đến những phím piano, trắng và đen, đến những bản nhạc Tiểu Quỳnh từng chơi, Huy nói đúng, nàng sẽ trở thành một nghệ sĩ lớn. Tôi sẽ ở đâu, tất nhiên rồi, sẽ luôn ở hàng ghế đầu tiên mỗi khi nàng biểu diễn.

– Sao anh không hái đi? – Nàng mỉm cười quay lại.

– Em hái được rồi… anh đâu biết lựa dâu tây. – Tôi khẽ cười đưa chiếc giỏ cho nàng bỏ những quả dâu tây vào.

– Anh… nói A đi. – Nàng tủm tim.

– Chi vậy – tôi ngạc nhiên – Ồ… A – Tiểu Quỳnh bỏ trái dâu tây chín mọng vào miệng tôi, ngọt liệm.

Trên đường về, tôi và nàng ghé vào một cửa hàng tranh thêu XQ, tôi muốn mua một món quà tặng hai bác, nhằm cảm ơn sự hiếu khách dành cho tôi trong những ngày qua. Thật may làm sao, hai đứa tìm được một bức tranh về đồng bào dân tộc, bức tranh có hình các thiếu nữ đang nhảy múa quay cây nêu trong lễ hội mừng lúa mới, từng mũi kim đường chỉ tinh xảo đến kỳ lạ, bức tranh không lớn lắm nên giá vừa phải, tính đến hôm nay tôi đã tiêu phân nửa số tiền học bổng mấy học kỳ ở trường đại học, nhưng tôi hoàn toàn vui vì điều đó.

Trưa hôm ấy, tôi ăn cơm cùng gia đinh Tiểu Quỳnh, hai bác rất vui khi được nghe kể về chuyến đi chơi hôm qua, đặc biệt bác trai rất thích món quà của tôi. Tiểu Quỳnh và tôi có hơi bối rối khi xưng hô trước mặt người lớn, nhưng cuối cùng hai đứa vẫn công khai. Bác gái là người duy nhất trong nhà tỏ ra ngạc nhiên, cái nhìn của bác dành cho tôi thay đổi một cách nhanh chóng, trong ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ, tôi cảm nhận được điều đó mỗi khi thấy bác quan sát hai đứa. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện đều ổn, tôi hoàn toàn tin mình sẽ vượt qua tất cả. Còn Trúc Quỳnh, nàng đã tự nhiên trở lại, đó là cảm nhận của riêng tôi, chỉ là cảm nhận. Tuy vậy tôi vẫn không thể kìm lòng mà lén nhìn qua nàng mấy lần và chỉ một lần ánh mắt hai đứa đã chạm nhau.

Dù rằng buổi chiều xe chạy lúc 5h nhưng tôi và Tiểu Quỳnh vẫn xin phép đi từ sớm, Tiểu Quỳnh muốn đưa tôi đến một nơi, Thung Lũng Tình Yêu.

Trên lối đi đầy màu xanh và những đóa hoa đang nở hai bên đường, Tiểu Quỳnh líu ríu bên tôi, bàn tay hai đứa đan vào nhau. Nắng khiến cây cối tươi xanh hơn thường lệ, hay tâm trạng của tôi làm cho mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn, tôi mỉm cười với Tiểu Quỳnh, nàng cố dấu nét thẹn thùng bằng cách gục đầu vào vai tôi.

– Mình thực sự đã yêu nhau rồi đó nhé – tôi nói và hôn lên má nàng.

– Ý… đáng ghét quá… dám hôn lén – nàng vờ đánh vào vai tôi, má ửng hồng.

– Từ nay anh sẽ hôn lén hoài cho coi… em cẩn thận đấy – tôi vội ôm lấy nàng.

– Hứ… bộ anh tưởng em không có cách đối phó à – nàng nheo mắt.

– Thế em định làm gì? – Tôi nhìn vào mắt nàng.

– Hôn anh. – Nàng hôn lên má tôi, phụng phịu.

– Chẵng đã tí nào – tôi vờ giận, lững thững bỏ đi.

– Ý… đi đâu vậy hả… đứng lại – Tiểu Quỳnh vội chạy theo, vòng tay ôm lấy cánh tay tôi.

– Hì. – Tôi lại đan những ngón tay của mình vào tay nàng.

– Này… yêu nhau rồi đó nhé. – Nàng nói khẽ, dường như xấu hổ, má lại ửng hồng.

– Ừ… biết rồi… ‘chóc’ – tôi lại hôn lén nàng cái nữa và lần này Tiểu Quỳnh đã rượt đánh tôi, chúng tôi chạy trên con đường màu xanh, con đường của những cặp tình nhân. Nắng làm cho màu áo trắng của nàng thêm lấp lánh, Tiểu Quỳnh giang tay, nàng như ôm trọn lấy nắng. Những ngày qua ở Đà Lạt, 20 độ có lẽ đã trở thành thân nhiệt của tôi, vì vậy hôm nay tôi mặc một chiếc sơ mi trắng, điều đó càng khiến hai đứa trở thành đôi tình nhân sáng nhất. Chạy một lúc thì Tiểu Quỳnh mệt, nàng còn la mỏi chân nữa chứ, vậy càng tốt chứ sao.

– Lên đây anh cõng nào. – Tôi đưa lưng ra.

– Cõng nổi người ta không đó – nàng tủm tỉm và có phần xấu hổ khi mấy đôi đi ngang qua.

– Kệ người ta chứ – tôi mỉm cười.

– Hi… lên nhé – Tiểu Quỳnh nhảy phóc lên lưng, đôi tay vòng qua cổ.

– Thích không? – Tôi chầm chậm bước, cảm giác người con gái tôi yêu sao mà nhẹ đến thế.

– Thích… nhưng mà xấu hổ quá à. – Nàng cúi mặt xuống, má lại ửng hồng.

– Vậy xuống nhé.

– Không thích – nàng nói nhỏ.

– Em đã leo lên lưng cọp rồi biết không chú cừu nhỏ. – Tôi mỉm cười.

– Em thật là ngốc. – Nàng chau mày.

– Đúng… em thật là ngốc – tôi cười ngặt nghẽo, hướng mắt sang phía nàng, Tiểu Quỳnh cũng nhìn tôi, nàng thật đẹp làm sao, gần như tuyệt mỹ.

– Con cọp này đã phải lòng con cừu mất rồi – tôi nói nhỏ vừa đủ nghe.

– Một con cừu ngốc nghếch – nàng thở dài.

– Một con cọp may mắn. – Tôi mỉm cười.

Thời gian cứ trôi đi, tôi không rõ mình đã cõng nàng đi được bao xa nhưng tôi vẫn không mỏi.

– Mẹ em hình như không thích anh thì phải. – Tôi hỏi, Tiểu Quỳnh cúi xuống khẽ cười.

– Em biết… nhưng anh đừng lo… mẹ tôn trọng quyết định của em… mẹ thích anh Huy… nhưng không ép buộc chuyện tình cảm.

– Anh sẽ không làm mẹ em thất vọng vì đã mạo hiểm giao con cừu này cho anh đâu.

– Con cọp bắt đầu hơi ngạo mạn rồi nhé. – Nàng véo tai tôi – Mệt chưa… cho em xuống đi… nếu không em sẽ mất cảm giác đi bằng hai chân đấy.

Tôi cho Tiểu Quỳnh xuống và nàng nhanh chóng vòng lấy tay tôi. Đi được một đoạn, chúng tôi bắt gặp một đôi đang chụp ảnh cưới. Hai đứa chẳng ai nói tiếng nào, nhưng môi thì tủm tỉm, Tiểu Quỳnh nép sát lại, đan tay vào tôi.

– Em thích chiếc váy màu trắng. – Nàng nói như thì thầm.

– Ừ… đồng ý… anh cũng thích màu trắng. – Tôi gật đầu.

– …

– …

– Lên trên kia đi anh. – Tiểu Quỳnh chỉ tay về một thảm cỏ xanh ở xa lối đi.

Chúng tôi chậm rãi bước… tôi nhanh chóng nhận ra điều mình tìm kiếm, thảm cỏ xanh non, dưới tán cây, óng ả, mềm mượt đến nao lòng. Xung quanh chẳng có ai, đây gần như là thế giới riêng của hai đứa vậy. Tôi nằm xuống thảm cỏ, cảm nhận sự êm ái dưới lưng mình, Tiểu Quỳnh ngồi kế bên, tựa cằm lên hai gối. Những tia nắng lấp lánh trên cao, chúng tạo nên một thứ hào quang tuyệt đẹp trên làn da nàng, mềm mại và lấp lánh, có thể thấy hàng mi rung rinh khẽ khép lại trên nền trời xanh dương, những sợi tóc hung nâu lất phất bay nhè nhẹ trên gò má nõn nà. Tiểu Quỳnh khẽ quay đầu nhìn tôi, đôi mắt tuyệt mỹ, màu đen nâu như màu café, ngời sáng, ấm áp. Và nụ cười của nàng khẽ hé mở trên vành môi quyến rũ.

Tôi đưa những ngón tay của mình chạm lên bàn tay đang nằm trên cỏ của nàng, cỏ mịn như nhung, nhưng làn da nàng mềm mượt như sa tanh, những ngón tay đan vào nhau, Tiểu Quỳnh từ từ nằm xuống cỏ. Trên nền cỏ xanh, tôi và nàng, những chiếc áo trắng, hoàn toàn nổi bật với phần còn lại của thế giới. Ánh mắt chúng tôi như gửi cho nhau những thông điệp vô hình, chúng lướt trên những ngọn cỏ, đến đôi mắt vào tận trong từng nhịp đập con tim, sao có thể kỳ diệu đến vậy. Tôi có thể nghe thấy bản nhạc từ những chiếc lá trên cao, từ những con côn trùng nhỏ trên lớp vỏ cây, từ cơn gió, từ nắng…

– Em có nghe thấy không? – Tôi hỏi khẽ, sợ rằng bản nhạc kia sẽ tan biến.

– Có – nàng mỉm cười.

– Nó giống với thứ gì – tôi chớp mắt.

– Em không biết… em không thể chơi được bản nhạc nào hay như vậy… nhưng em có thể nghe thấy.

– Trong bản nhạc… có một nốt là em.

– … – nàng khẽ cười, từng cánh môi lấp lánh trong nắng, nàng đặt bàn tay tôi lên má nàng, ấm và mềm như một chiếc gối bông.

– Giá như anh có thể biết em đang nghĩ gì nhỉ?

– Anh vẫn có thể biết đấy.

– … – tôi tủm tỉm.

– Em nghĩ mình đang mơ… giống như giấc mơ đêm qua vậy – nàng khẽ cười và chợt hấp háy hàng mi cong.

– Vậy tiếp tục đi.

– Em vẫn có một thắc mắc.

– Em nói đi – tôi chống một tay, nghiêng người qua phía Tiểu Quỳnh.

– Anh nhớ có lần anh đã biến mất gần một tháng… rồi đột ngột quay lại không? Tại sao vậy?

– Lúc đó anh đang bối rối… anh biết mình có tình cảm với em… nhưng anh muốn chắc chắn đó thực sự là yêu… những ngày ấy, trong giấc mơ của anh luôn có hình bóng em và đó chính là câu trả lời… anh quay lại và quyết tâm chinh phục trái tim em… dù biết rằng điều đó thực sự rất khó.

– Là em thích thử thách anh mà – nàng nở nụ cười lém lỉnh.

– Yêu em mất rồi. – Tôi đưa tay véo nhẹ lên chiếc mũi xinh xắn của nàng.

– Chắc không? – Nàng nhìn tôi, mắt long lanh.

– Chắc chắn hơn cả sự tồn tại của anh.

– Em cũng yêu anh. – Nàng nói, chiếc má dễ thương chợt hồng lên, đôi môi khẽ cười, nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy, tôi muốn nhìn thấy nó mãi mãi.

Tôi đưa nhẹ bàn tay lướt trên má nàng, nó dừng lại trên chiếc cổ trắng nơi những mạch đập đang hối hả. Bây giờ thì không điều gì có thể ngăn tôi lại, từ từ, chầm chậm, đôi môi chúng tôi chạm vào nhau.

— Hết — Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website bimdep.vip, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0