Phần 75
2024-08-03 10:30:09
Buổi chiều, sơn tường xong, mọi người và bọn trẻ cùng bắt tay vào trang trí phòng, những bạn sinh viên ĐH Mỹ Thuật nhận phần vẽ tường, trong khi đám chúng tôi hướng dẫn các em nhỏ vẽ tranh, cắt giấy, xếp giấy đủ các kiểu. Một cô bé hỏi tôi.
– Chú ơi… bây giờ cháu vẽ gì?
– Vẽ cái gì cháu thích nhất ấy.
– Cháu thích bóng bay – cô bé cười.
– Vậy thì chúng ta vẽ bóng bay.
Hai chú cháu tôi thi nhau tô những vòng tròn, vẽ những con cá, con chim lên tờ giấy A3, sau đó nối chúng bằng những nét vẽ như cái dây, tôi hỏi cô bé.
– Cháu phải vẽ ai đó cầm chúng chứ?
– Dạ.
Nghĩ ngợi một lát cô bé vẽ một ngôi nhà được treo lơ lửng bởi những quả bóng bay, trong ngôi nhà đó có hai người, tôi hỏi.
– Ai đây?
– Mẹ Nguyệt và cháu.
– Sao cháu không vẽ bố mẹ mình?
– … – cô bé không nói gì chỉ lắc đầu.
– Không sao… Mẹ Nguyệt cũng là mẹ mà, cháu còn có các cô các chú ở đây nữa mà. – Tôi động viên.
– Dạ. – Cô bé mỉm cười.
Phía bên kia, Tiểu Quỳnh đang hướng dẫn bé Hạnh và Phúc thắt những con hạc giấy, một mảnh giấy màu bay về phía chân tôi, cầm mảnh giấy trên tay tôi gấp thành một chiếc máy bay.
Cuối buổi, chúng tôi tổ chức cho bọn trẻ chơi đá bóng ở khoảng sân giữa hai dãy phòng, đám “trẻ lớn” chúng tôi không tham gia mà thay vào đó làm cổ động viên, bên nam một phe, bên nữ một phe, reo hò ầm ĩ mỗi đợt lên bóng của bọn trẻ. Trong lúc ai cũng tập trung vào trái bóng, tôi cầm chiếc máy bay giấy, xoay xoay trong tay rồi phóng sang bên kia, nơi các bạn nữ đang ngồi, chiếc máy bay lượn vài vòng rồi đáp xuống ngay chân Tiểu Quỳnh, nàng nhặt lên ngước nhìn về phía tôi, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc ngắn của nàng thấp thoáng, ẩn hiện khi bọn trẻ vụt qua trước mắt tôi và đó là khoảnh khắc cuối cùng khép lại một ngày vui vẻ ở mái ấm.
Về nhà, tắm rửa xong, tôi đi mua một con gấu bông và đến nhà Tiểu Vy dự sinh nhật em ấy. Từ ngày tham gia câu lạc bộ, tôi ít có thời gian dành cho mấy đứa bạn chí cốt này mà nghĩ lại thì bọn nó cũng bận, ai cũng có công việc, cuộc sống riêng, sống cùng một thành phố nhưng đôi khi sắp xếp được một buổi gặp mặt thực sự không phải chuyện dễ. Vừa gặp tôi thằng Ngọc, thằng Nhân đã túm cổ lại hỏi tội.
– Dạo này mày đi đâu, chơi với em nào mà để anh em bơ vơ thế hả. – Ngọc.
– Đúng đó… khai mau. – Nhân.
– Á… Á… thả ra từ từ tao kể. – Tôi la bài hãi.
– Xuống phụ tao nè mấy cha nội – thằng Nam từ dưới bếp gọi lên.
Thằng Ngọc vừa buông tay ra, tôi đã đá vào mông hai thằng kia rồi chạy ra sau lưng Tiểu Vy nấp.
– A ha… cả gan chạy à… Nhân đệ, mau mau bắt tên nghịch đồ kia lại. – Ngọc.
– Đệ tuân mệnh… hây da. – Nhân.
– Các hạ lưu tình. – Tôi và bọn nó đóng tuồng Kim Dung làm cả phòng cười nghiêng ngả, từng này tuổi nhưng vẫn muốn sống mãi những ngày thơ bé.
– Thôi, không giỡn nữa… mau phụ em – Minh Huệ véo thằng Ngọc một cái.
– Ui da… tuân lệnh phu nhân.
– Gì đây… tao có nghe nhầm không vậy? Hai người được bao lâu rồi – tôi ngạc nhiên.
– Cái đợt đệ và Tiểu Vy sư muội về quê, hai đứa nó trong này rục rịch, âm thầm qua mặt các huynh, muội chúng ta để tạo “sự đã rồi”. – Nhân.
– “Hi… hi… Ha… ha” – cả bọn cười phá lên, Minh Huệ thẹn thùng trong khi thằng Ngọc lườm lườm Nhân.
Bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Vy lần này có hơi khác “một chút” so với thường lệ vì ngoài tiếng cười, chúng tôi có cả bánh kem, nếu ai đó nghĩ bánh gato chỉ có chức năng “lấp đầy dạ dày” thì bạn cần suy nghĩ lại khi thấy cảnh vợ chồng Nhân – Huyền giao chiến với Ngọc – Minh Huệ, bọn nó đè nhau ra bôi kem vào mặt, ngay cả tôi, Nam, Tiểu Vy cũng tự nguyện thành lập một đội và xông vào nghênh chiến. Kết thúc bữa tiệc tốn sức ấy, cả bọn lại tranh nhau đi rửa mặt, tiết mục cuối cùng bọn nó nghĩ ra là đánh bài. Tôi chẳng ham hố nên theo xuống bếp phụ Tiểu Vy gọt trái cây.
– Bọn mình vẫn đủ tuổi để đi nhà trẻ đấy Tiểu Vy à.
– Hi… Hi… vừa rồi vui quá, anh bị bôi kem có nhiều không.
– Nhiều… tối về thể nào bọn kiến cũng xâu xé anh ra cho mà xem.
– Hi… Hi… Ý… còn dính nè.
– Chỗ nào?
– Để em. – Tiểu Vy lấy tay vẹt một mẩu kem trên mép tôi rồi cho vào miệng mình. Hành động ấy của con bé cứ tự nhiên như không trong khi tôi thấy ngại chết được, phải mấy giây sau tôi mới dám nhìn con bé, Tiểu Vy hỏi.
– Anh sao thế?
– Không… Không sao – tôi vội đáp.
– À… hôm trước anh có chuyện gì thế?
– Hôm nào?
– Hôm em chọc cười anh trên điện thoại ấy. – Tiểu Vy nheo mắt.
– À… – tôi mỉm cười – Cũng không có gì… nhưng có chuyện này anh cần em tư vấn giúp nè?
– Chuyện gì, anh cứ nói đi.
– Làm sao để người khác chấp nhận lời xin lỗi của mình?
– Anh lại gây chuyện với cô nào à? – Tiểu Vy tủm tỉm.
– Hì… Sao em tài vậy – tôi khẽ cười.
– Là bạn hay người yêu?
– Nó… hơi… khó xác định một chút… ở giữa giữa hai cái đó – tôi đưa tay làm dấu.
– Hi… em hiểu rồi, thật sự chuyện xin lỗi rất khó nói, nếu là em thì chỉ cần là lời xin lỗi có thành ý, thật lòng thì em sẽ bỏ qua.
– Sao để cho người ta biết mình thật lòng chứ?
– Cái đó phải dựa vào anh.
– Ừ… anh hiểu rồi. – Tôi gục gặt.
– Đệ đệ… muội muội mau mau mang trái cây ra đi. – Thằng Nhân thò đầu vào gọi.
– Anh mang ra đi – Tiểu Vy đưa tôi dĩa trái cây cho tôi.
Vừa đi được mấy bước, tôi sực nhớ ra một chuyện quay lại hỏi Tiểu Vy.
– Ngày xưa, khi anh đắc tội với em… em thấy anh xin lỗi có thành tâm không?
– Hông – Tiểu Vy phùng hai má – toàn là năn nỉ ỉ ôi… em đây từ bi bao la nên mới tha cho đấy.
– Hì… đúng là em gái của anh.
Hôm sau tôi đến quán café với quyết tâm bằng mọi giá cũng phải làm Tiểu Quỳnh cười, đêm qua từ nhà Tiểu Vy về tôi đã nghĩ ra cả chục kiểu xin lỗi thành tâm nhất có thể, thậm chí lên youtube học hỏi các cách xin lỗi của thiên hạ đông tây kim cổ. Từ ngoài quán đã thấy dáng Tiểu Quỳnh trong quầy bar, khi những bước chân của tôi tiến gần hơn, nàng nhìn tôi rồi vội quay sang nói thầm gì đó với chị Thủy, hành động đó khiến tôi hơi ngạc nhiên nhưng tinh thần lạc quan thì không hề lay chuyển.
– Hôm nay lại học pha café hả Minh? – Chị Thủy niềm nở.
– Dạ – Tôi gật đầu chào chị và khi chuẩn bị nói câu đầu tiên với Tiểu Quỳnh thì nàng đã lên tiếng trước, bằng một cách không thể ngạc nhiên hơn.
– Đến tìm chị ba tui à?
– Trúc Quỳnh? – Tôi hỏi lại.
– Chứ còn ai nữa… Sao tìm tui hay chị ba?
– Tiểu Quỳnh có nhà không?
– Có đấy… đang ở trong nhà.
– Bà gọi giúp tui được không?
– Sao ông không tự đi mà gọi.
– Bà cũng biết mà… đang chiến tranh lạnh – tôi gãi đầu. Trúc Quỳnh chống hai tay đỡ lấy khuôn mặt xinh xắn nhìn tôi mỉm cười.
– Nhưng thực ra ông gặp chị ba làm gì?
Hành động ấy khiến tôi thoáng ngạc nhiên nhưng hiểu ra cô nàng hơi kỳ quặc này, tôi nói nhỏ để chị Thủy khỏi nghe thấy.
– Thì… đến để xin lỗi Tiểu Quỳnh.
– Sao cơ… nói nhỏ quá? – Nàng giả vờ không nghe thấy.
– Tui đến để xin lỗi Tiểu Quỳnh. – Tôi ghé sát lại tai nàng thì thầm.
– Uhm… được rồi, đợi tui xíu. – Nàng rút điện thoại gọi.
“Chị ba ơi… có người tìm chị để nói câu xin lỗi nè”
“Sao ạ… không đủ thành ý á?”
“Dạ em hiểu rồi”
– Tiểu Quỳnh bảo sao?
– Chị ba cho ông một cơ hội và một thử thách.
– Thử thách?
– Ừm… nếu ông có thể pha được một ly café ngon thì chị ba sẽ tha thứ.
– Còn nếu không ngon? – Tôi dè dặt hỏi.
– Thì giận luôn chứ sao.
Suy nghĩ mấy giây, tôi trả lời.
– Vậy thôi… để tui tìm cơ hội khác vậy. – Tôi cười và tìm cách ‘chuồn’ êm.
– Ấy… ấy… ông mà không nhận thử thách này thì sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. – Trúc Quỳnh níu tôi lại.
– Con bé này… tha cho người ta đi. – Chị Thủy cười thành tiếng.
– Nếu là em, thì em đã tha rồi… nhưng chị ba thì khó lắm – Trúc Quỳnh nheo mắt.
– Vậy chỉ còn cách pha café chứ gì? – Tôi thở dài.
– Đúng thế. – Trúc Quỳnh đáp.
– Hay tui nhờ chị Thủy pha giúp rồi bà mang cho Tiểu Quỳnh nhé?
– Còn dám bày trò gian dối… thế này thì tui bảo chị ba giận ông luôn cho biết. – Trúc Quỳnh khoang tay vẻ giận.
– Thôi được rồi… pha thì pha… nhưng có được sử dụng sự trợ giúp của người thân không?
– Không – Trúc Quỳnh nói xong liền lôi tôi vào phía trong quầy.
Và thế là tui phải pha một tách café bằng tất cả tài năng hơi hạn chế của mình. Cũng may Trúc Quỳnh là một giám thị tốt, nàng luôn nhắc tôi.
– “Đã nhắc bao nhiêu lần… nhiệt độ phải trên 90oC”
– “Nhớ đếm 25s đấy”
Lát sau ly café cũng hoàn thành, tôi vẽ lên mặt sữa chữ ‘sorry’
– Xong… bà mang cho Tiểu Quỳnh giúp tui nhé. – Tôi hồ hởi.
– … – Trúc Quỳnh chẳng nói gì nhấc ly café lên, nhấp một ngụm.
– Ơ… không phải ly này cho Tiểu Quỳnh sao? – Tôi ngạc nhiên. Trúc Quỳnh uống xong, một lớp sữa dính lại trên môi nàng.
– Lời xin lỗi được chấp nhận. – Nàng mỉm cười, chị Thủy cũng cười. Tôi nhìn hai người họ và bắt đầu hiểu ra.
“Ahh… Chị ba ơi… bà nội bị ngã” – tiếng gọi thất thanh phá tan nhạc nền của quán làm cả tôi và Tiểu Quỳnh giật mình, nàng làm rơi ly café xuống, vội chạy vào trong nhà, tôi cũng chạy theo. Ngay dưới cầu thang, Trúc Quỳnh sợ sệt ôm bà nội, chị giúp việc hốt hoảng chạy từ dưới bếp lên, Tiểu Quỳnh nức nở gọi “bà ơi… bà tỉnh lại đi”. Tôi mất mấy giây để chấn tĩnh rồi vội đẩy hai nàng ra, bế bà nội Tiểu Quỳnh lên, hô lớn “còn đứng đó… mau đi gọi taxi”. Trúc Quỳnh chạy ra ngoài, tôi bế bà Tiểu Quỳnh đi ngay phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro