Tiểu Quỳnh

Phần 62

2024-08-03 10:30:09

Phần 62
Chiều hôm sau…

“Nhấn chuông cửa hay gọi điện… Gọi điện mà nàng không nghe thì thành ra công dã tràng à… Nhấn chuông cho chắc” – tôi đứng trước cổng nhà Tiểu Quỳnh phân vân một hồi mới quyết định, sự cố hôm qua thật xấu hổ quá, không rõ nàng nghĩ về tôi thế nào nữa.

– “Bính… bon”

– Đợi một chút – có giọng phụ nữ, cổng mở – Cậu là ai? – Một chị hơn 30 hỏi tôi.

– Chị là?

– Tôi là giúp việc của nhà này… cậu cần gì?

– Em là Minh, bạn của Tiểu Quỳnh… có bạn ấy ở nhà không chị.

– Cô Quỳnh có nhà đấy… cậu đợi tôi báo với cô ấy một tiếng.

– Dạ vâng.

“Nhà có điều kiện có khác… có cả người làm… sau này mà về làm rể thì…”

– Cậu vào đi… cô Quỳnh đang đợi cậu ở phòng khách. – Cô giúp việc gọi tôi.

– Vâng… cảm ơn chị.

Vừa yên vị trên salon đã thấy Tiểu Quỳnh từ bếp bê lên một khay bánh và nước, nàng mỉm cười mời tôi.

– Hi… Minh ăn thử bánh này xem, Quỳnh mới làm hồi sáng đấy.

“Ủa… không hỏi tội à… hay tối qua ngủ ngon quá nên quên mất rồi” – tôi mừng thầm.

– Cảm ơn Quỳnh – tôi lấy một chiếc bánh cắn thử. – Có cả kem, socola nữa, ngon tuyệt… bánh gì thế Quỳnh?

– Bánh Macarons… Minh ăn thêm cái nữa đi – nàng khẽ cười đưa tôi thêm cái nữa.

– Ngon quá… chắc phải tỉ mỉ lắm mới làm được nhỉ?

– Hi… Quỳnh làm quen rồi nên cũng nhanh à.

– Ồ… – tôi đang nhai cái bánh thứ hai thì bất ngờ nàng hỏi.

– Tối qua, Minh ngủ ngon chứ?

– Ực… ặc… nước. – Tôi suýt mắc nghẹn.

– Nước… nước nè – nàng vội đưa tôi ly nước.

– … – tôi uống một cách từ từ để quan sát biểu hiện đáng nghi của nàng.

– Không sao chứ?

– Ờ… không sao… Quỳnh chuẩn bị xong chưa? Mình đi thôi. – Tôi lái sang chuyện khác.

– Minh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Quỳnh. – Nàng bắt chéo chân, khoanh tay vẻ nghiêm nghị.

– Ực… – tôi nuốt nước bọt – Ờ… tất nhiên là ngủ ngon rồi… Quỳnh đã chúc thế mà… Hì.

– Minh còn quên chi tiết nho – nhỏ – nào – nữa – không – nhỉ? – Nàng nhấn từng chữ.

– À… để từ từ nhớ xem – tôi giả vờ trầm tư hết mấy phút.

– Này… nghĩ gì lâu vậy – nàng hết kiên nhẫn.

– À… nhớ rồi, tối qua tự nhiên Quỳnh gửi cho Minh một dấu x là ý gì… hôm nay search google thì biết là – tôi cười nham hiểm.

– Là… là… là gửi nhầm thôi – nàng xấu hổ – thế còn Minh, Minh gửi cái gì vậy hả?

– Gửi gì đâu… quên mất rồi – tôi lắc đầu.

– Vậy để Quỳnh nhắc, là x… à… – nàng dừng lại – cái này… cái này khó nói quá – nàng cắn môi vẻ tức tối.

– Hở… sao? – Tôi mỉm cười.

– Hứ… đồ xấu xa – nàng bực bội đứng dậy – đợi Quỳnh thay đồ đã.

Vậy là tôi đã thoát hiểm một cách ngoạn mục, không những thế còn chuyển bại thành thắng. Trong lúc đợi Tiểu Quỳnh, bà nội nàng từ phòng đi ra, tôi đứng dậy chào bà.

– Cháu chào bà… bà vẫn khỏe chứ ạ?

– Ừ… bà khỏe, cháu mới tới chơi?

– Dạ.

– Mi Mi đâu… sao không tiếp cháu?

– Dạ Quỳnh vừa mới lên lầu.

– À… cháu xuống đây giúp bà cái này chút nhé – bà mỉm cười hiền từ.

– Dạ vâng – tôi đi theo bà xuống khu vườn sau bếp.

Bà lấy một chiếc bình phun đổ đầy nước vào rồi đưa cho tôi.

– Cháu tưới giúp bà mấy chậu lan trên cao nhé.

– Bà để cháu.

Khu vườn không lớn lắm, nhưng bao nhiêu là hoa, đủ các màu sắc, bên trên là phong lan, dưới là địa lan, ngoài ra còn một số hoa khác nữa.

– Hoa này bà trồng ạ?

– Là bố Mi Mi trồng, bà chỉ chăm sóc thôi.

– Dạ… đẹp quá bà nhỉ. – Tôi khẽ cười nhìn đóa hoa đang tỏa sắc.

– Bà ơi, cháu ra ngoài nhé? – Tiểu Quỳnh gọi.

– Ừ… hai đứa đi đi. – Bà lấy chiếc bình tưới từ tay tôi.

– Dạ… cháu đi ạ – tôi chào bà.

Quay lại phía Tiểu Quỳnh, nàng mặc một chiếc áo thun trắng ôm sát người, tôi thoáng đứng hình và tập trung quá mức vào vòng một, nàng chau mày, lấy tay che lại, dậm chân, xấu hổ quay đi – “Hừ”.

– Ơ… sao vậy? – Tôi phì cười gọi theo.

– Mi Mi sao vậy cháu – bà hỏi?

– Hì… dạ không có gì – tôi cười.

Đi ra tới phòng khách, đợi thêm vài phút thì nàng từ trên lầu bước xuống, lần này Tiểu Quỳnh mặc bên ngoài một chiếc áo sơ mi kẻ caro.

– Hơi lâu đó nhé. – Tôi khẽ cười.

– Còn nói nữa – Nàng đi ngang qua, đưa tay dứ dứ nắm đấm.

– Ơ… hung dữ quá đấy.

– Đi thôi.

Lúc ngồi lên xe, nàng véo tôi một cái đau điếng.

– Á… gì vậy? – Tôi giật mình.

– Trả thù.

– Hì… vậy là xí xóa nhé.

– Chưa đâu… đây thù dai lắm. – Nàng tủm tỉm. – Qua nhà anh Long đi Minh, rồi cùng đi luôn.

– Ừ… À… nhà Quỳnh nhiều hoa quá, thích thật.

– Nhiêu đó chưa gọi là nhiều đâu… nhà Quỳnh có cả rừng hoa ấy chứ – nàng tự hào nói.

– Gì… đào đâu ra cả rừng hoa?

– Gia đình Quỳnh có một trại trồng hoa ở Đà Lạt mà.

– Ồ… vậy à… sao Minh không biết nhỉ?

– Minh có bao giờ hỏi đâu.

– Thế trồng những hoa gì?

– Phong lan, địa lan, đồng tiền, hoa hồng và cả tuylip nữa.

– Minh nghĩ tuylip chỉ sống ở xứ lạnh chứ?

– Trồng trong nhà kính có hệ thống điều hòa nhiệt độ mà.

– Tuyệt quá… Minh cũng mơ ước sau này có một khu vườn trồng thật nhiều hoa.

– Hi… lúc nãy trong vườn Minh có thấy hoa gì đặc biệt không?

– Đặc biệt thế nào?

– Lá dài, trông như càng cua ấy.

– Ừ, có thấy nhưng đâu có hoa.

– Đó là hoa Tiểu Quỳnh… nó chỉ ra hoa vào mùa đông thôi.

– Là Quỳnh đặt tên cho nó à? – Tôi cười.

– Không… nó tên thế mà. – Nàng vỗ vai.

– Vậy là Quỳnh được đặt theo tên của hoa Tiểu Quỳnh?

– Hi… ừm… ở ngoài Bắc người ta còn gọi là lan càng cua.

– Ha ha… cái tên đó đúng đấy… người cũng như hoa.

– Gì hả… có ý gì đây?

– Đâu có ý gì.

– Đáng ghét.

Chúng tôi ghé qua nhà anh Long, đó là một gara ôtô, anh Long đang hướng dẫn mấy nhân viên, tình cờ làm sao Trúc Quỳnh cũng ở đây, nàng đang xăm xoi gì đó chiếc moto của mình.

– Su Su… chiều này em bảo lên nhạc viện mà? – Tiểu Quỳnh hỏi em gái.

– Chị à… em có lên, nhưng chán nên về sớm, ghé qua đây chỉnh cái xe. – Trúc Quỳnh lấy chiếc khăn lau đôi tay đầy dầu mỡ, nàng khẽ gật đầu với tôi.

– Hai đứa đợi anh thay cái áo rồi đi. – Anh Long tươi cười.

– Mọi người đi đâu vậy? – Trúc Quỳnh hỏi.

– Bọn chị đi họp bên câu lạc bộ, chuẩn bị cho một hoạt động mới. – Tiểu Quỳnh.

– Vậy cho em tham gia với… đang rảnh rỗi chẳng biết làm gì. – Trúc Quỳnh duỗi người tựa bên chiếc xe.

– Vậy cũng được… nhưng đi rửa cái tay em đi đã, nhìn kinh quá – anh Long nhăn mũi.

– Anh khá hơn chắc – Trúc Quỳnh mỉm cười với ông anh.

– Trúc Quỳnh này… rửa chỗ này nữa – tôi chỉ lên một bên mũi.

– Hả… dính gì à – Trúc Quỳnh đưa tay lên, vô tình dính thêm một vết nữa.

– Hi… thôi đừng đụng vào nữa, em mau đi rửa đi – Tiểu Quỳnh tủm tỉm ngăn tay em gái lại.

Buổi chiều chủ nhật, ở công viên L. V. T các bạn trong câu lạc bộ tập trung trong một cái chòi giữa công viên, sự xuất hiện của chị em Quỳnh làm mọi người chú ý, không ai nhận ra đâu là Tiểu Quỳnh, anh Long phải lên tiếng.

– Ha ha… Chắc mọi người ngạc nhiên lắm nhỉ, mặc áo sơ mi caro là Tiểu Quỳnh nhé… còn mặc áo khoác da là cô em Trúc Quỳnh được chưa nào.

– “Mình là Nam… chào bạn tớ là Kiên… rất rất vui mình là Phi, vẫn còn độc thân nhé…” – cánh con trai thay phiên nhau làm quen với Trúc Quỳnh.

– Chào mọi người… mình là Trúc Quỳnh. – Nàng lạnh lùng không mấy hứng thú làm các chàng xụi lơ.

Mọi người ngồi tán dóc một hồi để đợi các thành viên khác, một chàng mang guitar ra chơi, anh ta vừa chơi vừa khẽ cười với Trúc Quỳnh nhưng cô nàng chẳng quan tâm, anh ta chơi cũng khá, tuy nhiên vẫn có những đoạn vấp, dừng, bản nhạc vừa kết thúc là tiếng vỗ tay của mọi người. Trúc Quỳnh hỏi mượn cây đàn và đến lượt nàng thể hiện, tiếng guitar thánh thót và mạnh mẽ, nhịp điệu nhanh và vui nhộn, tiếng đàn nghe như gió xào xạc có lúc lại cảm tưởng như một điệu vũ Tây Ban Nha đầy sôi động, kỹ thuật hết sức điêu luyện và chính xác, nếu phải so sánh thì nàng đúng là nghệ sĩ còn anh chàng kia chỉ là nghiệp dư mà thôi. Ai cũng ngạc nhiên, anh chàng kia thì gần như há hốc mồm, Tiểu Quỳnh nói nhỏ với tôi.

– Trúc Quỳnh giỏi guitar lắm.

– Ừ… Quỳnh có biết chơi không?

– Ngày xưa cũng có tập, nhưng đau tay quá nên thôi.

– Ngoài piano, Quỳnh còn chơi được nhạc cụ nào nữa?

– Quỳnh có thể chơi violon nhưng không hay bằng Trúc Quỳnh.

– Vậy là giỏi lắm rồi. – Tôi mỉm cười.

“Giá như mình có tài lẻ nào đó để thể hiện với Tiểu Quỳnh nhỉ” – tôi thầm nghĩ và thấy hơi buồn cho bản thân, thực ra tôi chẳng có tài năng gì nổi bật để mang ra khoe, một anh chàng quá đỗi bình thường so với Tiểu Quỳnh.

– “Vỗ tay… vỗ tay… hay quá” – một cậu phấn khích reo lên khi bản nhạc vừa kết thúc.

– “Chắc bạn cũng là sinh viên nhạc viện giống Tiểu Quỳnh?”

– Ừm… mình học violin – Trúc Quỳnh khẽ cười gật đầu.

– “Bạn ấy có mang theo đàn kìa… hay chơi một bản đi… mình chưa nghe violon ngoài đời bao giờ cả.”

Trúc Quỳnh lấy cây đàn sau lưng định đứng lên thì anh Hùng vừa tới.

– Chào mọi người… ồ… Trúc Quỳnh, em cũng tới à?

– Chào anh. – Trúc Quỳnh ngồi lại, để cây đàn ra sau lưng – Thôi, để hôm khác mình sẽ chơi.

– “Tiếc vậy… sắp được nghe”

– Được rồi, chúng ta họp thôi – anh Long gọi mọi người tập trung…

Anh Hùng khẽ nháy mắt với tôi, hiểu ý, tôi đứng dậy nhường chỗ bên cạnh Trúc Quỳnh cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0