Tiểu Quỳnh

Phần 55

2024-08-03 10:30:09

Phần 55
Buổi chiều Phương Vy ghé nhà tôi, mang theo ít quà biếu. Má thích lắm, cứ hết lời khen Phương Vy – ‘xinh’ trước mặt tôi, nếu một ngày má thấy Tiểu Quỳnh, có khi bà phải thốt lên – “đẹp quá” cũng nên, đúng là tâm lý các bà mẹ. Chơi được một lát tôi và Phương Vy sang nhà nội, bà tôi đang vá cái áo cho ông nhưng mãi vẫn không sỏ được chỉ vào cây kim.

– Thằng Tí, con Vy đấy à. – Bà cười.

– Bà để cháu giúp cho. – Phương Vy nhanh nhảu với tay giúp bà.

– Dạ… lớn rồi mà bà còn gọi Tí… Tí hoài. – Tôi nhăn mặt.

– Cái thằng… lớn thì lớn chứ… với bà mày cứ là Tí thôi.

– Hi… Hi – Phương Vy tủm tỉm.

– Hai đứa về lúc nào.

– Dạ… lúc sáng bà ạ. – Phương Vy dịu dàng.

– Ông nội đâu rồi ạ? – Tôi hỏi.

– Ông mày ở sau vườn ấy… ra hái mấy trái mận cho bé Vy đi.

– Dạ.

Ở sau vườn, ông đang lúi cúi làm cái giàn mướp, vừa nghe bước chân, ông đã lên tiếng.

– Thằng Tí phải không?

– Dạ… nội tài thật đấy.

– Con về chơi lâu không?

– Được một tuần ạ.

– Ừ… con bé Vy có về cùng chứ?

– Dạ có ạ.

– Sao không rủ nó sang chơi?

– Vy đang ngồi chơi với bà trước kìa.

– Ừ… con hái mấy trái mận cho nó, cây mận mùa này cho trái ngọt lắm.

– Ông để con.

Cây mận không cao lắm, chỉ với tay là tới, tôi hái hai chùm. Lúc vào trước sân thì thấy Phương Vy đang chải tóc cho bà.

– Thằng Tí nó có bắt nạt con không Vy? – Bà hỏi.

– Dạ… không ạ. – Phương Vy nhìn tôi khẽ cười.

– Nó mà ăn hiếp con thì nói bà biết… bà đánh tét mông nó – bà cười.

– Hi… hi… bà đánh thật hả bà – Phương Vy tủm tỉm.

– Haziii… Bà không bênh người nhà, mà toàn bênh người ngoài. – Tôi thở dài.

– Ai bảo cháu dâu bà là người ngoài – bà nhíu mày. Phương Vy đỏ mặt.

– Ơ… cháu dâu nào – tôi cứng miệng.

Mấy bà cháu nói chuyện một lúc thì bà đòi xem chỉ tay của tôi và Phương Vy.

– Từ bé đến giờ bà xem không biết bào nhiêu lần rồi – tôi lắc đầu.

– Nhưng mà bà quên… hai đứa đưa tay đây nào – bà cằm lấy hai bàn tay.

Ngắm nghía một hồi, bà tặc lưỡi.

– Bà nói có sai đâu, hai đứa mày có số làm vợ chồng lắm đấy.

– Bà… đừng có chọc nữa mà – Phương Vy ngượng đỏ mặt.

Tôi thì chẳng biết nói gì, lần nào về nhà bà cũng nói mấy câu đó, riết rồi cũng quen. Chẳng hiểu bà tôi thật sự có tài làm thầy bói hay bà chỉ đơn giản là muốn hai đứa thành đôi.

Chơi nhà nội xong, tôi cùng Phương Vy di dạo bên hàng dừa rợp bóng, lúc đi ngang bãi cát gần nhà thì thấy bọn trẻ con xúm tụm lại.

– Có chuyện gì mấy đứa. – Tôi hỏi.

– Dạ… thằng Tèo đá banh bị trật mắt cá – một nhóc lo lắng nói.

– Đâu, đưa chú xem – tôi cầm vào bàn chân thằng nhóc.

– Á… A… hu… hu… – nó la lên.

– Hay đưa nó tới trạm y tế đi anh – Phương Vy cắn môi.

– Chỉ bị trật mắt cá thôi mà. Quay mặt sang hướng kia đi nhóc. Khi nào chú đếm đến ba thì la to lên nhé.

– … – thằng nhỏ sợ sệt quay mặt đi.

– Một… – Chưa đợi đến 3, tôi đã nắn bàn chân thằng nhóc, nó la lên – ‘Ahh’. – Thế nào hết đau chưa.

– Dạ… đỡ rồi – nhóc vui mừng.

– Vậy thôi chứ có gì đâu – tôi nhún vai.

– Anh giỏi quá – Phương Vy mỉm cười.

– Hồi trước đi học võ hay bị trật chân, nên ông Hai Thọ chỉ anh mấy cách chữa trật khớp. – Tôi vừa đi vừa giải thích với Phương Vy. Bọn trẻ phía sau gọi.

– Chú Tí ơi… tối cho bọn cháu ngắm sao nhé.

– Ừ… – tôi gật đầu đồng ý. – Tối em cũng qua xem nhé Vy.

– Uhm.

Tôi về nhà lấy ra từ trong phòng chiếc kính thiên văn, lau sạch sẽ rồi gắn lên giá ba chân bằng gỗ. Cái kính này tôi tự làm khi còn học năm nhất, đây là một kính thiên văn phản xạ tầm trung 114F1000. Tiếc là ở Sài Gòn quanh năm bị ô nhiễm ánh sáng nên chẳng xem được nên tôi đem kính về nhà, cứ mỗi lần về chơi lại mang ra cho bọn trẻ trong xóm ngắm sao.

Ăn cơm xong, tôi và thằng em đem kính ra giữa sân, bọn trẻ trong xóm cũng kéo đến, không khí thật vui.

– Mấy đứa xếp hàng lại nào, từng đứa lên nghe chưa không được tranh nhau… Được rồi, chỉ được nhìn thôi đấy… không được chạm hay đẩy kính biết chưa. Đây là sao Mộc. – Tôi chỉ huy. Phương Vy ngồi trên thành sân khẽ cười.

– Ôi đẹp bá cháy mày ơi…

– Đâu… đâu… nhanh đến lượt tao – bọn nhóc tỏ ra rất hào hứng, tiếng cười nói rộn ràng cả khoảng sân.

Tôi bước lại ngồi cạnh Phương Vy.

– Em muốn ngắm sao gì… lát anh chỉnh kính cho.

– Để bọn trẻ ngắm đi – Phương Vy khẽ cười.

– Thật dễ chịu… lâu lắm rồi mới lại có cảm giác này – tôi ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu.

– Đom đóm kìa anh… một con nữa nè. – Phương Vy thích thú chỉ tay, con đom đóm tỏa sáng ngay trước mặt chúng tôi, một lát sau cả khoảng sân xuất hiện hàng chục con khác, một cảnh tượng như trong mơ.

– Đẹp quá.

Một đêm thật diệu kỳ, bọn trẻ ngắm những ngôi sao giữa vũ trụ bao la còn chúng tôi đã có những vì sao tí hon ngay trên sân nhà mình.

– Ngày mai, anh đi thăm cô Hương chủ nghiệm… em đi cùng không?

– Ừ… cho em đi với. – Phương Vy mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0