Tiểu Quỳnh

Phần 47

2024-08-03 10:30:09

Phần 47
NGOẠI TRUYỆN 5: MÙA HÈ

Mùa hè là mùa vui nhất, vui bởi vì chúng tôi không phải đi học mà toàn đi chơi. Mùa hè sau khi hết lớp Hai, chúng tôi ngày nào cũng đi chơi hoặc là túm tụm lại bàn kế hoạch đi chơi. Những ngày không đi chơi hay không đưa được ý kiến hay ho gì để chơi là chúng tôi lại thấy hụt hẫng. Tiểu Vy như một cô thư ký chuyên nghiệp, nó luôn đi theo chúng tôi, ghi nhớ tất cả những trò nghịch phá, để những khi bí, nó lại góp ý, thành ra chúng tôi mến nó hết sức, nhất là khi đi chơi nó còn mang theo chai nước, bọn tôi chẳng bao giờ lo đến cái uống, thậm chí là cái ăn cũng được Tiểu Vy chăm lo chu đáo bằng mấy viên kẹo ngọt lịm.

Mùa hè chúng tôi đi bắt dế, những con dế lửa, dế than. Tiểu Vy cũng đi bắt, nhưng nó toàn bắt nhầm dế chó, bé xíu chẳng đánh đấm được gì. Dù nhiều lần hướng dẫn nhưng nó vẫn không bắt được, toàn chúng tôi ra tay. Chúng tôi mang dế ra cho chúng chọi nhau, tôi thường thắng nhiều hơn thua, nhưng nhiều lúc thua lại chuyển thành thắng tất cả đều nhờ Tiểu Vy.

Đó là khi hai con dế của tôi và thằng Ngọc nhiền rất giống nhau, chọi nhau xong, dế tôi thua nhưng tôi chống chế rằng đó không phải dế tôi, dế của tôi là con thắng kia kìa, tôi và thằng Ngọc cãi nhau inh ỏi để giành phần thắng, không phân được thắng bại, chúng tôi quay qua hỏi Tiểu Vy, vì nó là khán giả chăm chú theo dõi nhất. Tôi hỏi như quát Tiểu Vy.

– Con dế đó của tao đúng không?

– Dạ… em nghĩ zậy! – Tiểu Vy vẻ phân vân.

Vậy là nhờ lá phiếu của Tiểu Vy mà tôi thắng, nhưng tới hôm sau thằng Ngọc nghĩ ra cái trò là cột thêm sợt chỉ vào chân con dế của nó cho tôi khỏi ăn gian.

Mùa hè chúng tôi còn đi bắt cua về nướng, thằng Nhân bắt cua dở nhất, nó toàn bị cua kẹp vào tay. Thằng Tí Nhỏ, xui xẻo toàn bắt nhầm cua cái. Tiểu Vy thích nhất là những con cua sữa, chúng trắng phau. Bắt cua chán, chúng tôi chuyển sang bắt chuồn chuồn rồi bắt bướm. Nhưng bắt đom đóm là tuyệt cú mèo nhất, chúng tôi bắt chúng bỏ vào những cái chai nước giải khát và thích thú dùng chúng như những cái đèn pin. Tôi và Tiểu Vy hay ngồi bậc thềm trước sân và cố đếm có bao nhiêu con đom đóm, Tiểu Vy bảo đó là những ngôi sao biết bay, tôi cũng nghĩ thế, với tay tóm lấy một con đưa ra trước mặt Tiểu Vy, nó thích thú mở tay tôi ra để “ngôi sao” ấy lại bay tiếp trong màn đêm lung linh và huyền ảo. Bắt hết mấy con ấy rồi, chúng tôi chơi trốn tìm, bịt mắt bắt dê, Tiểu Vy toàn bị tôi bắt trúng.

Mùa hè năm ấy, vui nhất là được đi thả diều. Con diều của tôi rất to và cũng là đẹp nhất, vì mỗi khi làm xong con diều tôi lại chạy qua rủ Tiểu Vy đi thả, nó xin tôi cho nó trang trí con diều, nói là trang trí chứ thật ra là nó dùng tay xé mấy miếng giấy màu rồi dán lên, trông con diều đầy màu sắc. Diều của tôi bao giờ cũng bay cao nhất, vì chú 9 tôi cho tôi cuộn cước rất chi là to. Nhưng Tiểu Vy lại không thích diều bay cao, nó thích diều bay thấp để được ngắm giấy màu. Nhìn lúc nó năn nỉ, ỉ ôi quá tôi đành mủi lòng mà thu dây lại.

Chúng tôi thường chạy nhảy hàng giờ trên cánh đồng sau mùa gặt, chúng tôi làm những chiếc chòi bằng lá dừa, và chui vào đó xem chúng như những lâu đài vĩ đại nhất thế giới. Trong lâu đài ấy, tôi lúc nào cũng làm vua, vì tôi là người đi kiếm lá dừa mà, Tiểu Vy được làm hoàng hậu, còn ba thằng Tí Nhỏ, Nhân và Ngọc thì là ba chàng ngự lâm. Chúng tôi tuốt chiếc lá dừa, lấy phần sống lá làm thành lưỡi kiếm đi đánh nhau với bọn trẻ mấy xóm khác. Đời thật là vui.

Vào mùa hè, xã tôi thường có những đoàn văn nghệ và tạp kỹ về biểu diễn ngay tại ủy ban xã. Chúng tôi hay gọi họ là “đoàn bê dê”, ngày ấy tôi chẳng hiểu nó nghĩ là gì, thấy ai cũng gọi thế nên tôi cũng gọi theo. Chú 9 tôi bảo vì trong số mấy người đó, có những người là nam mà không phải là nam, đố các bạn biết một đứa trẻ lúc 8 tuổi như tôi sẽ phải nghĩ về định nghĩa mang mầm mống “triết học” ấy như thế nào? Tôi không hiểu, vậy thôi.

Những ngày đoàn bê đê về xã là những ngày hội của bọn trẻ chúng tôi, tôi và chú 9 thường đến nhà rủ Tiểu Vy đi cùng, Tiểu Vy đi cùng mẹ nó. Khu cắm trại của đoàn bê đê rất là đông người, ánh sáng xanh đỏ vàng tím, âm thanh nhộn nhịp, có những cái chòi trò chơi với rất nhiều món quà, tôi cũng như Tiểu Vy luôn mê mẩn nhìn chúng với sự thèm thuồng khôn xiết.

Tôi và Tiểu Vy phải nài nỉ chú 9 và mẹ nó cho tiền để chơi. Tôi khoái nhất là trò bắn súng vào những quả bóng bàn đặt trên miệng chai, tôi thường phải chăm chú ghê gớm mới ngắm được nòng súng vào quả bóng, dù chú 9 thường phụ tôi một tay mà vẫn không trúng. Nhưng có một lần tôi bắn trúng mà lại là trúng lớn, tôi bắn trúng quả bóng bàn, tôi vui mừng một nhưng Tiểu Vy vui mừng 10 vì món quà nhận được là một con gấu bông màu trắng, tôi tặng cho Tiểu Vy ngay khi nhận được, gấu bông với tôi chỉ là một thứ ẻo lả, thật chẳng hiểu vì sao bọn con gái lại thích, tôi đoán là vì chúng cũng ẻo lả.

Tiểu Vy nhận được gấu bông thì thích lắm, cả buổi cứ ôm khư khư con gấu, mặc dù mẹ nó nhiều lần đề nghị cầm giúp. Ngay cả khi chơi trò đu quay. Tôi được ngồi trên một con ngựa gỗ, còn Tiểu Vy thì ngồi trên con ngựa phía trước tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. Khi chiếc đu bắt đầu quay nhanh hơn, mọi âm thanh ánh sáng dường như tan biến, tôi chỉ thấy những tia sáng được kéo dài ra và trước mắt tôi Tiểu Vy đang cười, nụ cười xinh xắn, mái tóc nó bay bay, tôi có cảm tưởng Tiểu Vy thực sự đã bay với con gấu bông ấy.

Đó chính là món quà đầu tiên tôi tặng Phương Vy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Quỳnh

Số ký tự: 0