Phần 45
2024-08-03 10:30:09
NGOẠI TRUYỆN 3: TIỂU VY.
Có thể nói Tiểu Vy là thanh mai trúc mã của tôi, từ khi còn con nít tôi đã thích Tiểu Vy, nói là thích nhưng tất nhiên không phải là thích theo nghĩa tình yêu nhé (con nít mà yêu đương gì).
Năm tôi 7 tuổi, tôi làm làm trưởng lớp 1C, tôi làm quen với thằng Nhân, thằng Ngọc và Tiểu Vy. Và tôi đã thích Tiểu Vy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu Vy khi đi học luôn mặc những chiếc váy màu xanh, kết tóc hai bím, khuôn mặt bầu bĩnh, da Tiểu Vy trắng bóc như lòng trắng trứng gà và khi cười luôn có cái lún đồng tiền rất lạ. Tôi rất khoái nhìn Tiểu Vy cười. Và không biết từ lúc nào đầu óc ngây thơ của tôi đinh ninh rằng chỉ có Tiểu Vy mới là con gái, còn những đứa con gái khác thì không phải là con gái vì nếu là con gái thì chúng nhất định phải giống Tiểu Vy.
Nhà Tiểu Vy bán tạp hóa, nên đi học nó rất hay mang theo mấy viên kẹo. Tôi lại càng thích nó hơn. Tôi luôn lừa lấy kẹo của Tiểu Vy, có khi tôi lén ăn một mình, chỉ khi một trong ba thằng Tí Nhỏ, Nhân và Ngọc phát hiện ra thì tôi mới ngậm ngừi chia cho tụi nó một ít chiến lợi phầm. Những lúc cả ba thằng nó cùng xông vô giành thì coi như tôi chẳng còn là bao.
Để lấy được kẹo của Tiểu Vy tôi lúc nào cũng bịa ra vô số lý do. Tôi nhớ mỗi lần tôi xin tiền mua kẹo mẹ hay nói tôi là ăn kẹo sẽ bị sâu răng để từ chối cho tiền, chỉ đến khi tôi lăn lộn kêu la mới được cho 200 hay 500 đi mua kẹo. Tôi thì không sợ sâu, mà toàn mang sâu ra dọa bọn con gái, và tôi cũng mang sâu ra dọa Tiểu Vy.
– Mày ăn kẹo nhiều sẽ bị sâu răng đấy! – Tôi quát Tiểu Vy.
– Sâu á! – Tiểu Vy sợ sệt.
– Ừ… mày ăn một cái thôi sâu nó không cắn mày, còn lại đưa tao! – Tôi giảng giải.
– Eo ôi… em sợ sâu lắm! – Tiểu Vy run run.
– Đưa kẹo cho tao, tao không sợ sâu, tao ăn kẹo sâu nó sẽ không cắn mày. – Tôi an ủi nó rất chi là giống anh hai.
– Dậy anh ăn đi – nói rồi Tiểu Vy móc hết kẹo đưa cho tôi, tôi cười đắc ý khi lừa được nó nhưng thấy nó tội quá, chừng như sắp khóc thì tôi mới nhường lại cho nó một cái, vậy là nó lại cười tươi. Nhưng vài hôm sau nó lại quên bén con sâu mà không cho tôi kẹo nữa (lại phải dụ tiếp).
Có lần tôi và nó chơi Ô ăn quan. Tôi ăn hết sạn của nó, bị thua hết nó tiu ngỉu trông thấy tội. Tôi lanh trí an ủi.
– Mày đưa kẹo đây tao đổi sạn cho.
– Thiệt hả… đổi sao anh.
– Cứ 1 viên kẹo đổi 3 viên sạn nhé.
– Dạ được ạ! – Nghe thấy 1 viên mà đổi được 3 viên nó mừng quýnh rút hết kẹo ra đưa cho tôi. Có kẹo ăn rồi tôi hớn hở chạy đi chơi, chẳng buồn chơi Ô ăn Quan với Tiểu Vy. Tiểu Vy cầm đống sạn trong tay ngơ ngác không biết chơi với ai.
Khi chơi bán hàng với nó, tôi chạy đi kiếm mấy cái lá giả làm tiền. Tiểu Vy làm người bán hàng, tôi lấy lá mua kẹo của nó.
– Bán cho tui 500 kẹo đi – tôi chìa cái lá ra.
– Ừm… kẹo nè – Tiểu Vy đưa mấy viên kẹo ra. Mấy đứa khác chơi trò này toàn lấy sạn ra làm kẹo, nhưng tôi thì bảo với Tiểu Vy là sạn không ăn được, nên nó đành phải lấy kẹo thật ra bán.
– Cảm ơn nhen – tôi cầm lấy kẹo chạy đi chơi.
Tiểu Vy ngơ ngác rồi khóc ré lên vì nó không được dùng lá mua lại mấy viên kẹo.
Cũng có lúc tôi không dụ được nó đành phải dùng cách giang hồ để bắt nạt.
– Mày không cho tao kẹo, tao nghỉ chơi với mày.
– Nghỉ chơi… anh đừng nghỉ chơi với em – Tiểu Vy sụt sịt. Gì chứ nó nghe đến nghỉ chơi là lại khóc liền.
– Vậy mày đưa kẹo đây! – Tôi chìa tay ra.
– Kẹo nè – và Tiểu Vy đành ngậm ngùi đưa mấy viên kẹo ra để được chơi cùng tôi.
Sau đó thì tôi không chơi với nó mà chạy đi rượt bắt với thằng Tí Nhỏ. Tiểu Vy tưởng mình dù cho kẹo vẫn bị nghỉ chơi nên nó khóc sưng cả mắt. Hôm sau thì không phải tôi nghỉ chơi với nó mà là nó nghỉ chơi với tôi. Khổ nổi khi nó nghỉ chơi với tôi thì tôi lại không có lý do để vòi được kẹo của nó nữa. May sao Tiểu Vy không nghỉ chơi được lâu, vì ngoài bọn tôi ra nó chẳng biết chơi với ai.
Ngày ấy, tôi rất ‘yêu’ mấy viên kẹo của Tiểu Vy. Có lần Tiểu Vy bị sâu răng, nó sợ quá không dám mang kẹo theo ăn nữa, nó không mang kẹo thì tôi không có kẹo ăn. Tôi đâm ra trách nó mà chẳng thèm quan tâm cái răng sâu đau đớn của nó.
– Sao mày không mang kẹo? – Tôi quát nó.
– Em sợ… sâu! – Hai hàng nước mắt chảy từ đôi mắt long lanh của nó.
– Mày mang kẹo cho tao, tao bắt sâu cho mày – tôi an ủi.
– Thiệt hông… uhm – mắt Tiểu Vy ngân ngấn nước, miệng nó mỉm cười.
Vậy là hôm sau, Tiểu Vy mang kẹo cho tôi, chấm dứt những ngày nhịn ăn của tôi. Nhưng tôi không bắt sâu cho Tiểu Vy, bắt sâu cho nó là nha sĩ. Tiểu Vy không hiểu sao tôi lại không bắt sâu cho nó, cứ theo tôi mà hỏi.
– Anh bắt sâu cho em chưa?
– Tao bắt rồi, mày hết đau rồi đó.
– Dậy… con sâu đâu rồi – Tiểu Vy ngơ ngác.
Không biết phải làm thế nào, tôi đành phải chạy đi kiếm một con sâu róm thật to. Gắp sâu đến định bỏ vào tay Tiểu Vy thì vừa thấy con sâu nó đã khóc ré lên mà bỏ chạy. Từ đó nó mới tin là tôi đã bắt sâu cho nó.
Bạn biết không, người “bạn gái” đầu tiên của tôi đó chính là Tiểu Vy. Tôi, Tiểu Vy, thằng Tí Nhỏ và thằng Ngọc chơi trò gia đình, thằng Nhân nhất quyết không chịu chơi cùng vì nó đinh ninh nó là anh của Tiểu Vy nên không thể là con cũng không thể làm ba của Tiểu Vy được, cái thằng ngu hết sức. Tôi cưới Tiểu Vy xong thì lập tức đẻ hai thằng con to ngang ba mẹ chúng là thằng Tí Nhỏ và thằng Ngọc, tôi bắt thằng Tí Nhỏ đi mua kem cho mình, còn Tiểu Vy thì hớn hở kêu ku Ngọc đi lượm sạn cho nó chơi Ô ăn Quan. Lúc đầu hai thằng nó làm con ngoan, sai đi đâu là lon ton đi đó. Tôi tấm tắt khen.
– Hai đứa con ngoan, ba thưởng cho nè – tôi đưa cây kem đã cắn gần hết ra cho hai thằng, vậy mà chúng nó vẫn hớn hở nhận lấy ăn ngon lành.
– Hai đứa đi múc cho ba ly nước coi – tôi kêu cả hai thằng.
Chúng nó tranh nhau đi múc cho tôi ly nước, đến khi cầm ly nước trên tay thì chỉ còn phân nửa, nguyên nhân là hai thằng con quý tử quá hiểu thảo mà tranh nhau làm đổ hết ly nước của tôi. Tôi điên tiết cầm cây thước rượt cả hai thằng. Con hư chạy té khói.
Gia đình hạnh phúc của chúng tôi chỉ duy trì vỏn vẹn một ngày. Nguyên nhân là vì hôm đầu tiên, dù rất là hiếu thảo với ba mẹ nhưng hai thằng con yêu quý vẫn không được lợi lộc gì mà còn bị đánh. Thằng Ngọc nhất quyết yêu cầu tôi ly dị với Tiểu Vy và xuống làm con. Tôi thì chúa ghét thằng khác đi với Tiểu Vy nên nhất quyết không chịu, thế là hai thằng lao vào đánh nhau để giành làm chồng Tiểu Vy.
Tuổi thơ của tôi thật vui, tôi thấy Tiểu Vy cười, Tiểu Vy khóc. Và tôi không cô đơn như bây giờ, ngày xưa tôi có Tiểu Vy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro