Phần 33
2024-08-03 10:30:09
Buổi chiếu cuối cùng cũng hết, mọi người lục đục ra về. Tôi vẫn nắm tay Quỳnh Chi.
– Em theo anh. – Tôi khẽ cười.
– Ừm…
Ra đến bên ngoài, cả Nhân, Huyền và Minh An đều ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Quỳnh Chi xấu hổ định đẩy tay tôi ra nhưng tôi không buông.
– Vậy là chúng mình hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ? – Huyền nheo mắt nhìn Nhân.
– Hoàn thành cực kỳ xuất xắc… hê hê. – Nhân cười khoái chí.
– Mọi người về luôn hay đi đâu nữa. – Tôi vui vẻ hỏi.
– Chắc mình về luôn – Minh An tủm tỉm.
– Vậy mình cũng về luôn nhé? – Tôi hỏi Quỳnh Chi.
– Để em nói chuyện với Huyền chút – Quỳnh Chi khẽ cười. Tôi buông tay ra.
Huyền, Quỳnh Chi và Minh An ra một góc nói chuyện gì đó với nhau, tôi bá vai cảm ơn Nhân.
– Chân thành cảm ơn mày.
– Mày cũng tài thật, mới lúc nãy còn lạnh như băng mà bây giờ đã ấm ấp rồi.
– Hê hê… – tôi khoái chí.
– Làm cách nào hay vậy?
– Bí kíp.
– Chia sẻ đi, lỡ bữa nào em tao nó giận còn biết đường mà làm lành.
– Thì chân thành vào là được – tôi ba hoa nhưng kỳ thực cũng chẳng biết bí kíp là thế nào.
– Cụ thể xem nào – Nhân tò mò. Đúng lúc này thì Huyền vẫy tay gọi chúng tôi.
– Để bữa khác bày cho, bây giờ về đã. – Tôi tính đường chuồn.
Tôi ra ngoài lấy xe, sau đó đưa Quỳnh Chi về. Quay đầu ra sau tôi hỏi.
– Về luôn hả em.
– Chứ anh định đưa em đi đâu hả? – Quỳnh Chi nheo mắt.
– Hê hê… đâu có. – Tôi bối rối.
Tôi chở Quỳnh Chi ra đến đường Cách Mạng Tháng Tám thì nàng vòng tay ôm eo tôi thủ thỉ.
– Đi dạo một lúc đi anh.
– Em muốn đi đâu?
– Tùy anh – Nàng tựa đầu vào vai tôi. Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chạy xe xuống Quận 7.
Đã 9h30, xe tôi băng băng trên đường, gió mát nhẹ thổi, tôi đưa 1 tay nắm lấy tay Quỳnh Chi.
– Anh xin lỗi.
– Uhm… tha cho anh lần này thôi đấy.
– Dù sau này có chuyện gì, em cũng phải suy nghĩ cho bản thân đừng dại dột nữa nghe không?
– Không nghe. – Nàng nói tỉnh khô.
– Ơ… – tôi ngạc nhiên.
– Em có anh rồi mà, anh phải bảo vệ em chứ?
– Ừ… tất nhiên rồi. – Tôi nắm chặt tay nàng.
Tôi đưa Quỳnh Chi xuống hồ Bán Nguyệt, tôi muốn cùng nàng có những giây phút lãng mạn nhất. Đã lâu rồi, tôi mới có được cảm giác ấm áp như thế. Để xe xong, tôi nắm tay nàng đi dọc bờ hồ. Khung cảnh đẹp đẽ và lung linh, mặt hồ sóng sánh, những chiếc đèn trên lan can tạo thành những đóm sáng chạy dọc bờ hồ, phía bên kia mấy quán café vẫn đông người, ánh đèn làm bóng chúng tôi ngã dài trên mặt hồ.
– Anh… – Quỳnh Chi khẽ gọi.
– Sao vậy em? – Tôi khẽ cười.
– Sao lần trước anh lại nói em là kẻ dối trá? – Nàng dịu dàng nói nhưng tôi nghe như lời hoạch tội trước tòa.
– À… chuyện này. Có một bữa anh qua nhà em và tình cờ nhìn thấy em và người đó đang ôm nhau. Anh đã hiểu nhầm.
– Anh biết hết mọi chuyện rồi à – Quỳnh Chi chợt buồn.
– Ừ… Huyền kể cho Nhân và Nhân kể cho anh – tôi gãi đầu.
– Em không ngờ con người anh ta lại đốn mạt như vậy – Quỳnh Chi chực khóc.
– Không sao rồi – tôi vòng tay ôm chặt lấy nàng, khẽ đưa tay vuốt ve những sợi tóc.
Cảnh trời nước bao la, cảm tưởng như chỉ có tôi và nàng, hương thơm từ mái tóc mềm mại khiến tôi không thể cầm lòng, tôi đặt nhẹ lên đó một nụ hôn rồi hôn lên trán nàng.
– Mọi chuyện qua rồi, từ giờ anh sẽ bên em – tôi đặt lên môi Quỳnh Chi một nụ hôn.
– Em biết rồi anh sẽ về bên em mà, chàng ngốc. – Nàng tủm tỉm, má ửng hồng.
Chúng tôi tay trong tay đi dọc bờ hồ đến khi đến cầu Ánh Sao. Chiếc cầu như được tạo nên từ ánh sáng, đúng như tên gọi của nó, huyền ảo và mê hoặc. Những cặp trai gái khác cũng đang trò chuyện tình tứ trên cầu. Tôi và Quỳnh Chi tìm cho mình một góc. Quỳnh Chi hướng ánh mắt ra thật xa, nàng mỉm cười hạnh phúc dang cánh tay ra đón những cơn gió, những sợi tóc của nàng bay bồng bềnh. Tôi khẽ bước ra sau vòng một tay qua eo nàng, nàng quay người lại choàng hai tay qua cổ tôi.
– Anh yêu em không?
Giây phút ấy, tôi biết điều mình nên nói.
– Anh yêu em. – Giọng tôi khe khẽ và yếu ớt, chỉ đủ cho hai đứa nghe thấy.
– Em cũng yêu anh – Quỳnh Chi nhón chân đặt lên môi tôi một giấc mơ muộn màng.
– Mãi mãi bên nhau anh nhé. – Nàng tựa vào ngực tôi.
– Ừ.
Chiếc điện thoại từ trong túi quần bỗng reo, làm gián đoạn phút mộng mơ của chúng tôi. Người gọi là Tiểu Quỳnh. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi bấm im lặng, cứ để nguyên cho điện thoại tiếp tục nhận cuộc gọi. Tôi muốn Tiểu Quỳnh nghĩ tôi bận gì đó mà không trả lời. Quỳnh Chi thắc mắc hỏi.
– Ai vậy anh? Sao không trả lời?
– Chỉ là một người bạn thôi… – tôi vòng tay ôm Quỳnh Chi.
Xa xa, thành phố đầy ánh sáng, một cuộc sống sôi động, còn ở đây chỉ có chúng tôi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
Tôi nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ của Quỳnh Chi lên.
– Vết thương lành hẳn chưa? – Tôi dè dặt hỏi.
– Uhm… lành rồi, nhưng vết thương trong tim thì còn chưa đâu đấy – nàng phụng phịu.
– Anh xin lỗi – tôi cố nói một cách chân thành.
– Hôm anh đuổi em về… em thực sự đã rất đau đớn và tuyệt vọng anh biết không? – Quỳnh Chi chợt buồn.
– … – tôi nhìn nàng.
Quỳnh Chi nói xong nàng khẽ tựa đầu vào vai tôi.
– Nhưng sao em tha thứ cho anh nhanh vậy? Anh cứ tưởng em sẽ giận anh luôn chứ. – Tôi đan những ngón tay vào tay nàng.
– Giận anh luôn thì lấy ai để em trách, em mắng, em làm nũng hả – nàng véo vào hông tôi một cái nhẹ hều.
– Thì anh đây nè. – Tôi mỉm cười.
– Thực ra là vì cái này em mới động lòng mà tha cho anh đấy – Quỳnh Chi giơ cái móc khóa của tôi tặng nàng ra trước mặt.
– Bây giờ mới thấy tác dụng của nó đấy. – Tôi khẽ cười.
– Minh An nói bữa trước anh bị ốm à?
– Ừ… hơi sốt thôi.
– Ốm mà còn cố qua nhà người ta làm gì. – Quỳnh Chi thẹn thùng.
– Thì qua năn nỉ em tha cho anh chứ chi… tiếc là em chẳng thèm gặp. – Tôi thở dài.
– Bây giờ em đứng đây nè, thử xem anh có năn nỉ được không? – Nàng nheo mắt.
– Tha cho anh đi – tôi nhăn mũi.
– Hi… Ủa cái gì đây? – Quỳnh Chi vô tình thấy mẩu giấy xếp trong túi áo tôi.
– Cái này là… là – tôi gãi đầu.
– “Anh biết mình đã làm tổn thương em rất nhiều, anh xin lỗi”
“Mình làm lành em nhé…” – Quỳnh Chi vừa đọc vừa khúc khích cười.
– Thôi… thôi… trả anh… đừng đọc nữa – tôi xấu hổ định lấy lại tờ giấy nhưng nàng đã dấu đi.
– Của em… đây là bằng chứng thú tội… em sẽ giữ nó.
– Chậc… biết thế thì đã chẳng viết ra – tôi rầu rầu.
– Cũng chuẩn bị kỹ quá ha – nàng hấp háy mắt.
Tôi cầm bàn tay nhỏ của nàng đưa lên hôn một cái, chợt tôi có cảm giác hơi sợ. Sợ rằng một ngày nào đó tôi làm tổn thương nàng thì Quỳnh Chi sẽ nghĩ quẩn lần nữa. Tôi cảm thấy mình có lỗi, nhưng có lỗi vì điều gì… Vì đã làm nàng tổn thương hay vì một điều gì khác mà tôi không thể cắt nghĩa.
– Anh đang nghĩ gì vậy? – Quỳnh Chi khẽ hỏi.
– À… không. – Tôi mỉm cười.
– Mình về thôi anh.
Tôi đưa Quỳnh Chi về nhà thì đã khá khuya, lúc chào tạm biệt nàng bất ngờ quay lại hôn lên môi tôi 1 cái rồi thẹn thùng chạy lại vào nhà. Tôi thẫn thờ cảm nhận nụ hôn nóng hổi trên môi mình, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro