Phần 19
2024-08-03 10:30:09
Tiểu Quỳnh vẫy tay chào và vội vã đi nhanh. Dáng người thanh mảnh cùng chiếc váy trắng nổi bật giữa dòng người, nàng thật khác biệt, đẹp dẽ và thanh khiết. Tự nhiên thấy lòng buồn đi, nếu nàng là bạn gái của Long và hắn là tên đạo đức giả thì thật đáng tiếc. Nàng yêu người khác cũng được, nhưng người ấy phải xứng đáng, một cô gái như thế đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
– Này nhìn gì vậy? – Nhân gọi.
– À không. – Tôi quay sang Nhân.
– Quỳnh đi rồi à? – Nó hỏi.
– Ừ…
– Người đâu mà đẹp thế không biết. – Nhân xuýt xoa.
– Lấy được ảnh chưa?
– Đây… đi gặp bác sĩ thôi, thằng Ngọc giữ đang đợi đó – Nhân gọi.
Ngọc và Nhân đợi ở cửa phòng khám cùng với các bệnh nhân khác, tôi cầm theo mấy tấm ảnh chụp vào, căn phòng nhỏ, trên tường treo một bức tranh bi chít các mạch và huyệt trên cơ thể người. Bác sĩ tên Kiên, chừng 50, nước da trắng, đôi mắt hiền từ.
– Thấy trong người sao rồi cháu?
– Dạ, thấy bình thường rồi dạ, đầu còn hơi ê.
– Ừm… – Bác sĩ cầm những tấm anh chụp đưa lên màn chiếu và chăm chú quan sát, hết tấm này đến tấm khác.
– … – tôi lo lắng quan sát.
– Không có gì bất thường, cháu thấy còn ê là do vết rách trên da thôi, vài hôm lành rồi thì hết, bác kê cho đơn thuốc, chiều khỏe rồi thì có thể xuất viện. – Bác sĩ chậm rãi nói.
– Dạ, cảm ơn bác. – Tôi vui vẻ.
– Uhm… không có gì phải lo lắng.
Tôi cầm mấy tấm ảnh chụp ra ngoài, lòng mừng vui vì mình không sao.
– Bác sĩ nói thế nào? – Ngọc hỏi.
– Không sao… chiều nay có thể xuất viện. – Tôi cười.
– Thế thì tốt, tao cũng mệt rồi – Nhân ngáp.
– Cảm ơn mày, về ngủ đi… chiều tao tự về.
– Đâu có được, chân mày còn đau sao mà tự về. – Nhân nói ngay.
– Còn có tao mà – Ngọc vỗ vai Nhân.
– Có Ngọc rồi, mày về nghỉ đi – tôi nhìn vẻ mệt mỏi của nó, lòng đầy cảm kích.
– Ừ… chăm nó cẩn thận, có gì thì gọi tao. – Nhân nói với Ngọc.
– Chú yên tâm, thằng này cứ để anh lo. – Ngọc cười.
Tôi thấy hạnh phúc vì có những người anh em như thế. Đời này tôi đã có phước gặp được những người bạn tốt, chơi với nhau từ tấm bé, bọn nó như anh em ruột thịt của tôi. Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi càng thấm thía cái nghĩa tình này.
Tôi về đến phòng thì cô gái giường bên đang chuẩn bị ra ngoài. Em ấy tươi cười hỏi tôi.
– Anh kiểm tra chưa… không sao chứ?
– Không sao… bác sĩ nói chiều nay có thể xuất viện.
– Hi… tốt quá, cùng đi ăn cơm với mẹ con em nhé.
– Mọi người đi trước đi, anh nghỉ 1 lát rồi đi ăn sau.
Đợi hai người họ vừa đi khuất, thằng Ngọc ngồi xuống bên giường, tươi cười.
– Vô tới bênh viện mà cua gái được, tao phục mày sát đất.
– Cua… cua cái đầu mày. – Tôi mắng nó.
– Ơ… nhìn cũng xinh xắn đó chứ… he he.
– Mày đi ăn cơm trước đi, tao nằm một lát.
– Có cần tao mua cơm cho không?
– Thôi lát tao tự đi ăn.
Tôi đi lại bên cửa sổ, vén chiếc rèm nhìn xuống sân. Nắng gắt hơn, khoảng sân giữa bệnh viện đã thưa người, một đàn chim sẻ sà xuống sân rồi bay lên, một chú chim bay đến bên cửa sổ tôi đang đứng, cứ nhảy nhót sau lớp kính mà không thèm để ý đến tôi. Tôi búng tay cái chóc vào kính, nó mới vỗ cánh nay đi. Tự nhiên thấy nhớ Phương Vy, Quỳnh Chi và Tiểu Quỳnh.
Có người từng nói với tôi rằng: “Trong đời bạn sẽ gặp 3 người: Người yêu bạn nhất, người bạn yêu nhất và người bạn sẽ trọn đời ở bên”. Tôi tự hỏi người con gái của đời tôi là ai trong số họ? Hay em đang ở nơi nào khác? Em có đang đợi tôi? Dưới sân, một dáng người quen thuộc, mái tóc đen trên chiếc áo pun màu xanh, nàng dừng lại bên ghế đá, dưới tán cây, đôi mắt long lanh của nàng hướng về khung cửa sổ của tôi. Tôi khẽ cười, lòng chợt vui khi thấy nét dịu dàng của Quỳnh Chi.
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-quynh/
– Sao em không nghỉ, đến đây chi? – Tôi nói với Quỳnh Chi qua điện thoại.
– Em mang cơm trưa cho anh.
– Sao em biết anh đói… lỡ anh ăn rồi thì sao?
– Dù có no anh cũng phải ăn cho hết… công sức của người ta – nàng vờ giận.
– Và cả tình cảm nữa… đợi anh chút nhé. – Tôi vẫy tay và đi xuống dưới sân.
Tôi chẳng thấy chân mình đau nữa, những bước chân xuống cầu thang như vội hơn. Trưa nắng mà tôi thấy lòng mát rượi. Quỳnh Chi ngồi trên ghế đá, trên tay là hộp cơm nhỏ.
– Em… – tôi gọi.
– Anh ăn cơm nè… – nàng mỉm cười.
– Tự nhiên nấu cơm chi vậy. Anh ra căn tin ăn cũng được mà.
– Cơm người ta nấu ngon hơn em nấu à? – Nàng khẽ trách.
– Ấy không, cơm em nấu là nhất… anh lo em vất vả.
– Khéo cho cái miệng… vất vả thì cũng vất vả rồi… anh ăn đi. – Nàng mở chiếc nắp hộp cơm.
– Hì… món gì thế – tôi hí hửng trông vào hộp cơm.
– Cá lóc kho.
– Em vẫn nhớ anh thích món này à?
– Nhớ chứ. – Nàng khẽ cười.
– Thế em ăn gì chưa?
– Em ăn ở nhà rồi, hộp này cho anh, còn hộp kia cho anh Nhân. Anh Nhân đâu rồi?
– À… nó về rồi, chỉ có thằng Ngọc ở lại thôi.
– Vậy gọi anh Ngọc đi.
– Nó cũng vừa đi ăn cơm, chắc đang ăn… – tôi vừa ăn vừa nói.
– Ăn từ từ thôi… cá không có xương đâu – nàng nhìn tôi âu yếm.
– Không xương… em lấy hết rồi à. – Tôi xúc động, nàng thật tốt quá, những hạt cơm sao mà ngọt liệm, ăn hạt nào ngon hạt đó.
– Ừa… ăn đừng nói, mắc nghẹn bây giờ.
– Bác sĩ bảo anh không sao, chiều có thể về… đang định gọi em và Tiểu Vy đừng qua nữa…
– Vậy thì tốt rồi. – Nàng khẽ cười.
– Thấy không, anh khỏe rồi nè…
– Biết rồi, ông tướng đừng nói nữa… lo ăn đi. – Nàng búng tai tôi.
– Hì… cơm em nấu ngon quá – tôi khen.
– …
– … – tôi nghe lòng vui sướng, Quỳnh Chi nhìn tôi, ánh mát dịu dàng.
– Chiều em phải đi học mà. – Tôi ăn xong, nhận chai nước từ tay Quỳnh Chi.
– Chút nữa em đi, khi nào anh xuất viện?
– Đợi thằng Ngọc lên phòng, anh sắp xếp đồ đạc rồi về.
– Cần em giúp gì không?
– Cũng không có gì, với lại anh khỏe hơn nhiều, tự đi được mà. Em tranh thủ về nghỉ rồi chiều đi học. – Tôi nhìn nàng lòng dâng lên niềm thương.
– Em biết rồi. – Nàng nhỏ nhẹ.
– Dạo này thấy em gầy đi đấy.
– Đang đi kiến tập nên cũng hơi bận. – Nàng khẽ cười, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt.
– Em cũng đừng thức khuya, mấy hôm anh thấy em online muộn lắm.
– Em biết rồi. – Nàng phụng phịu.
– Và cũng đừng nhịn cơm, đói thì phải ăn ngay.
– Ừa… làm như em là vợ anh không bằng. – Nàng tủm tỉm.
– … – tôi hơi bất ngờ, lòng có chút hoang mang.
– Hì… em đùa thôi.
– À… ừ… – tôi bối rối.
– Thôi em về đây, phần cơm này đưa anh Ngọc nhé. – Quỳnh Chi đứng dậy nàng đưa hộp cơm còn lại cho tôi.
– Khi nào về anh sẽ gọi em.
– … – nàng cười vẫy tay đi về phía bãi xe.
Tôi vui vẻ đi lên phòng, thằng Ngọc đang ngồi trên giường, nó ngạc nhiên nhìn hộp cơm.
– Đâu ra vậy?
– Quỳnh Chi nấu đấy, đây là phần của mày. – Tôi đưa hộp cơm cho nó.
– Đệch… bố đang no, nhưng đưa đây, ăn luôn… để uổng. – Nó cười.
– Cái thằng…
– Dễ gì được ăn cơm của người đẹp Quỳnh Chi nấu chứ… he he.
Khoảng 3 giờ chiều, chúng tôi làm thủ tục xuất viện, tôi rút gần hết tiền trong tài khoản để trả tiền viện phí. Tôi trở lại phòng thu dọn đồ, cô gái giường bên nhau nhảu xin tôi nick facebook để kết bạn, vậy là tôi cũng vui vẻ cho. Gọi điện cho thằng Nhân thì nó bảo xe tôi để ở bãi xe bệnh viện nên tôi để đó luôn, theo thằng Ngọc về đã, hôm sau đến lấy cũng được. Hai thằng đến cổng bệnh viện thì chợt nhớ ra, kêu thằng Ngọc dừng lại, tôi gọi cho Phương Vy.
– Alo… anh à.
– Vy ơi… chiều nay em không phải qua bệnh viện đâu, anh vừa xuất viện rồi.
– Sao nhanh vậy… em đang tính qua đó nè.
– Bác sĩ kiểm tra rồi… nói anh không sao, nên có thể về.
– Vậy anh nghỉ ngơi nhé.
– Em cũng ngủ đi… đêm qua thức mà.
– Không ngủ được. – Giọng em ấy nghe hơi buồn.
– Không buồn ngủ à?
– Đồ ngốc… vì anh cả đấy.
– Ơ… – tôi chưa nói hết câu thì Phương Vy đã cúp máy.
Về đến nhà, thằng Ngọc định ở lại với tôi đến mai, nhưng tôi bảo nó về. Tôi cũng khỏe nhiều rồi không muốn phiền đến nó nữa, chỉ có chân hơi đau thôi. Tôi mở vòi sen, nước làm những vết xướt đâu nhói, bả vai bị bầm nên tôi cử động tay cũng khó khăn và không thể gội đầu vì vết khâu. Càng nghĩ càng tức, cái thằng khốn nào chơi trò đánh lén bỉ ổi này. Cà nhắc về phòng tôi mệt mỏi nằm xuống giường và ngủ ngon lành.
5h30, tôi nghe bụng cồn cào vì đói, trở mình thì bả vai đau làm tôi tỉnh giấc. “Chắc sang phòng bên cạnh nhờ con bé hàng xóm mua giúp hộp cơm về ăn vậy” – tôi xót xa nghĩ thầm và bò dậy, bỗng có tiếng điện thoại, là của Phương Vy.
– Alo anh nghe nè.
– Xuống mở cửa cho em đi.
– Mở cửa gì…
– Em đang trước cửa nhà anh nè.
– Hả. – Tôi giật mình.
– Mau mau đi… đứng mỏi chân quá. – Em ấy gọi dồn.
– Ừ ừ… đợi chút. – Tôi cà nhắc đi xuống cầu thang.
Vừa mở cổng, tôi đã bắt gặp ngay nụ cười rạng rỡ cửa Phương Vy, em ấy mặc chiếc pull trắng, quần short đen, chìa bịch đồ gì đó ra trước mặt tôi.
– Tá ta… xem em mang gì cho anh nè – tôi nhìn vào, nào rau, thịt, củ…
– Cái gì vậy? – Tôi trố mắt.
– Em làm bữa tối cho anh. – Phương Vy tươi cười.
– Hả… thôi, anh ra ngoài ăn được rồi. – Tôi xua tay.
– Anh đang bị thương cần được tẩm bổ… ai lại đi ăn quán.
– Có sao đâu, anh khỏe như trâu.
– Người ta đã có lòng như vậy rồi… cất công mua đến đây, muốn đuổi em về phải không? – Em ấy xụ mặt, như muốn khóc.
– Được rồi… được rồi… – tôi năn nỉ.
– Xách giúp em – Phương Vy đưa bịch đồ cho tôi, tự mình đẩy xe vào. Nếu không phải vì cái chân và vai đang đau thì tôi đã giúp rồi. Phương Vy vừa vào là lon ton chạy lại ‘bếp’, gọi là bếp cho sang chứ thực ra chỉ là cái bồn rửa, một cái kệ chén và chiếc bếp con ở góc phòng.
– Cần anh giúp gì không? – Tôi ngồi xuống bên cạnh.
– Thôi anh nghỉ đi, để em làm được rồi.
– Anh đâu có vô dụng thế chứ, ăn không thì ngại lắm. – Tôi cười.
– Anh nấu cơm đi, còn để em – em ấy khẽ cười.
– Okê… anh nấu cơm thì ngon nhất hành tinh rồi.
– Gớm… nấu không nên thì ăn đòn đấy. – Em ấy bĩu môi.
Hũ gạo của tôi vừa may còn đủ hai chén, lâu rồi chẳng nấu cơm. Sống một mình tôi chẳng quan trọng chuyện ăn uống lắm, bếp chỉ để nấu mì, còn mùa mưa thì đi siêu thị mua sẵn đồ hộp về để đó, khi làm biếng ra ngoài thì nấu cơm rồi ăn với đồ hộp. Xa nhà, tự lập, tôi thích nghi bằng cách ấy, đơn giản, tiện lợi đó là phương châm của tôi. Tự dưng hôm nay trong căn phòng có bàn tay con gái, cuộc sống yên bình bỗng “sáo trộn”, nghĩ cũng vui. Tôi vừa vo gạo vừa cười một mình.
– Còn ga không anh? – Phương Vy gọi.
– Không biết nữa… trên giá có bình ga, em xem thử còn không?
– A… còn, may quá. – Em ấy cười vui vẻ.
– Em nấu món gì mà công phu vậy?
– Canh thịt bò, món này mẹ hay nấu cho em, mỗi khi em ốm.
– Món gia truyền rồi. – Tôi cười.
– Tự dưng nhớ mẹ quá – Phương Vy chợt buồn.
– … – tôi cũng hơi buồn.
– Anh bị thương, nhà có biết không?
– Không có gì nghiêm trọng, nói ra chỉ khiến mọi người lo lắng.
– Vậy mà vẫn khối người lo cho anh đấy.
– Chắc tại kiếp trước anh làm nhiều việc tốt – tôi ngồi bên, nhặt rau với em ấy.
– Mồm mép quá.
Phương Vy nấu xong tầm 20 phút, tôi đứng bên cạnh vừa khen, vừa nuốt nước bọt. Mùi thơm từ nồi canh cứ làm dạ dày tôi kêu ầm ĩ. Em ấy nhìn bộ dạng thèm thuồng của tôi mà tủm tỉm cười mãi.
– Vậy mà bảo em về, nhìn anh thèm chưa kìa.
– Hê hê… may mà em không về. – Tôi sung sướng.
Bữa ăn thịnh xoạn của chúng tôi ngoài món canh thịt bò còn có cả thịt bò xào, tôi vừa ăn vừa tấm tắt khen. Phương Vy vừa cười vừa gắp cho tôi.
– Ăn từ từ thôi… mắc nghẹn bây giờ. – Tôi dừng đũa, ngước nhìn Phương Vy. Câu nói này sao giống của Quỳnh Chi thế?
– Anh sao thế? – Em ấy thắc mắc.
– À không sao – tôi chậm rãi nhai, lòng hoang mang. Tôi đang mắc nợ 2 nàng, tôi chỉ có một cái thân thôi, làm sao trả cho cả hai người họ đây? Dù chọn thế nào, tôi cũng sẽ khiến họ đau khổ. Tôi nuốt mà thấy đắng lòng, cơm chẳng còn ngon nữa. “Phương Vy… em có hiểu nỗi khổ của tôi?” – Tôi vừa nghĩ và gắp miếng thịt bò vào chén Phương Vy, em ấy tủm tỉm cười.
Ăn xong, Phương Vy rửa bát, tôi mở máy tính xem mấy bản vẽ kiến trúc, nhưng thực ra chẳng để tâm, cứ nhìn trộm Phương Vy. Bây giờ phải làm sao? Tôi ôm đầu kêu khổ – “tình ơi, sao trái ngang”.
– Anh… xem phim đi. – Phương Vy xếp bát xong, quay sang tôi khẽ cười.
– Xem phim… thôi… em về đi, ngủ sớm mai còn đi dạy.
– Mới 7h… xem phim đi mà. – Em ấy năn nỉ.
– Thôi được rồi… phim gì nào? – Tôi thở dài.
– Chưa biết, đưa máy tính cho em – em ấy giành máy, bắt đầu tìm.
– …
– … – 10 phút, vẫn đang tìm.
– Xong chưa? – Tôi quát.
– Hi… đây nè. – Phương Vy quay chiếc laptop về phía tôi.
– “Cưới nhầm mafia 2”, phim hài à?
– Coi đi. – Em ấy hớn hở.
– Ừ… thì coi. – Tôi đẩy chiếc bàn con và cái laptop ra phía trước.
Công nhận cái bộ phim hài dã man, chúng tôi cười lăn cười bò khi đến đoạn ‘cái ấy’ bị gãy (bạn nào không hiểu thì tự xem đi nhé). Mặc dù Phương Vy đã cố che mặt đi nhưng vẫn không nhịn được cười, cứ mỗi lần thấy mặt nam chính thì lại khúc khích cười, tôi đoán là đang nghĩ về ‘cái ấy’.
– Em cười gì vậy? – Tôi hỏi.
– Cười… cười… – em ấy tắt ngay nụ cười.
– Cười gì? – Tôi cố nén cười nhìn vào mắt em ấy.
– Này… biết rồi còn hỏi, chọc quê em à… đồ xấu xa. – Phương Vy má đỏ hồng, quay sang đập vào vai tôi.
– Ui… da… đau. – Tôi vờ nhăn nhó.
– Em… em xin lỗi… anh có đau không? – Em ấy sợ sệt.
– Đau chứ sao không – tôi giả vờ quát.
– Hic… xin lỗi mà – Phương Vy cúi gầm mặt.
– Ha ha… anh chọc em đó, vai đau bên này. – Tôi cười nhìn bộ dạng mếu máo của em ấy.
– Đồ xấu xa – Phương Vy mắng rồi đánh thật, tôi nhanh tay cầm lấy tay em ấy, vừa cười vừa đẩy ra, vô tình đẩy Phương Vy nằm xuống nệm. Chúng tôi nhìn nhau, thật gần, hơi thở hòa một nhịp. Đôi mắt long lanh của Phương Vy đẹp như bầu trời sao. Em nhắm mắt, đôi môi khẽ run, chờ đợi.
Tôi phải làm sao? Không thể dừng lại rồi… tôi phải làm điều đó. Em ấy sẽ phản ứng thế nào đây? Tôi không biết… và cũng không quan tâm. Khoảng cách cực ngắn ấy sao mà xa đến thế, chậm đến thế, thời gian sao không trôi nữa vậy? Phương Vy vẫn chờ đợi… chỉ một chút nữa thôi.
‘Chóc’ – tôi búng ngón tay vào trán Phương Vy.
“Ah” – em ấy kêu lên, tôi cười – “ha… ha… đáng đời ai bảo nghĩ bậy.”
– Anh… – Phương Vy xụ mặt.
– Hê hê… xem tiếp thôi.
– Không xem nữa… em đi về – Phương Vy quay mặt đi nói bằng giọng giận dỗi.
– Ơ… đang đoạn hay mà… xem tiếp đi – tôi hí hửng.
– Hết hay rồi… hứ.
– Ơ…
– Ơ… ơ cái đầu anh… đồ ngốc. – Em ấy ném cái gối về phía tôi, tôi luống cuống đỡ lấy.
– Tự nhiên giận gì đâu không.
– Em mà thèm giận anh… Mở cửa cho em về. – Phương Vy trông giận thật.
– Uầy… thôi mà, cho anh xin.
– … – em ấy khoanh tay đứng ở cửa.
– Dù sao cũng cảm ơn món canh thịt bò của em. – Tôi cố cười và mở cửa.
– … – em ấy vẫn không nói gì.
– Về cẩn thận. – Tôi mở cổng – Sao chưa về? – Tôi nhìn em ấy, Phương Vy vẫn tần ngần bên chiếc xe.
– Em về nhé… – Phương Vy nhìn tôi như muốn nói thêm gì đó.
– Ừ về đi.
– Anh…
– Sao?
– Em về nhé…
– Uhm… ngủ sớm nha. – Tôi khẽ cười.
– Sao… Sao… anh không… – em ấy lúng túng.
– Hở… nói gì vậy?
– Đồ ngốc… Em về – Phương Vy quay mặt đi, cho xe chạy, chẳng thèm nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro