Phần 11
2024-08-03 10:30:09
Chỉ là một giấc mơ, nhưng nó rất thật. Chuyện của tôi và Quỳnh Chi kết thúc sau một tháng. Một tháng là ngắn với một đời người, nhưng đủ dài với một chuyện tình. Kết thúc nhanh như khi nó bắt đầu và cũng lặng lẽ như thế, chưa có một câu nói nào: “Anh yêu em”, “em yêu anh” chỉ có tôi và Quỳnh Chi hiểu là ai đã yêu ai. Nhân và Huyền hoàn toàn không hay biết chuyện, nhưng tôi thường cố tình tránh mặt ở những buổi nhóm đi chơi khi tôi biết Huyền cùng đi. May mắn là thằng Nhân không nghi ngờ gì vì nó thích đi riêng với Huyền hơn.
Một thời gian sau, tôi nghe Nhân kể chuyện của Quỳnh Chi.
– Mày còn nhớ Quỳnh Chi bạn của Huyền không?
– Uh… nhớ… Có chuyện gì? – Tôi làm như không quan tâm.
– Em ấy bị thằng bạn trai đánh, rồi hai đứa chia tay… Quỳnh Chi phải nằm viện điều trị.
– Thật thế à… – tôi nhếch mép vẻ thích thú.
– Mày sao thế. – Nó ngạc nhiên nhìn bộ dạng lạnh lùng của tôi.
– Kể đi – tôi lạnh lùng nói.
– Thương tích không có gì nghiêm trọng, xây xát chút thôi, nhưng cái chính là tâm lý… Quỳnh Chi buồn bã, không chịu ăn uống, sút cân, ngất xỉu trên giảng đường… Bác sĩ nói em nó bị suy nhược cần tĩnh dưỡng. – Nhân chậm rãi.
– … – tôi chẳng nói gì khi nghe hết câu chuyện. Tôi không biết nên nghĩ gì, buồn ư? Hả hê ư? Từ một nơi sâu thẳm trong tôi khẽ thì thầm – “Quỳnh Chi… em đừng có chuyện gì nhé.”
– Có bạn gái xinh đẹp như vậy mà bỏ, thiệt tao chưa thấy ai ngu như thằng đó. – Thằng Nhân vẻ tiếc nuối.
– Giá như đó là tao thì mày đã đúng – tôi chậm rãi lòng xót xa.
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-quynh/
Buổi sáng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng tỏ chiếu xuyên qua cửa sổ kính. Tôi mở mắt và thấy Quỳnh Chi đang nhìn mình.
– …
– … – hai đứa cứ nhìn nhau như thế vài giây.
– Quỳnh Chi dậy khi nào vậy? – Tôi nói như ngáp, có tỏ ra tự nhiên.
– Em dậy lúc lâu rồi. – Nàng quay mặt đi.
– Minh xin lỗi. – Tự nhiên thấy chiếc áo ngủ của nàng mà tôi lỡ lời.
– Chuyện gì?
Tôi đâm sợ sệt – “lỡ khai chuyện hôm qua cởi áo… cởi quần nàng thì chắc có nước lên giá treo cổ, thôi không nói cho chắc… nhưng chuyện rành rành ra đó… Ôi cái đ***”.
– Ừ thì… ngủ lại nhà Quỳnh Chi. – Tôi chống chế một cách yếu ớt.
– Cảm ơn anh đã chăm sóc em. – Quỳnh Chi khẽ cười, nàng hoàn toàn không nghi ngờ gì.
– Minh. – Tôi định nói thì thấy Quỳnh Chi nhìn tôi như muốn nói gì đó, môi nàng mấp máy – Anh… à… đó là việc anh nên làm mà. – Tôi ấp úng.
– Anh nghỉ chút đi… để em làm gì đó cho anh ăn. – Nàng ngồi dậy đi về phía tủ lạnh.
– Ấy thôi, anh còn phải qua nhà Nhân nữa – tôi chợt cầm lấy tay nàng, Quỳnh Chi quay lại, thấy thế tôi liền thả tay ra.
– Chỉ một lát thôi. – Nàng khẽ cười.
20 phút sau, khi tôi đang nghịch chiếc laptop của nàng thì Quỳnh Chi bê hai tô bò kho đang nghi ngút khói, đặt lên chiếc bàn con.
– Anh lại ăn nè. – Nàng dịu dàng nói.
– À… ừ – tôi shutdown máy và quay sang.
– Ăn nhiều vào nhé – nàng cười.
– Uhm… trông vẫn ngon như ngày nào. – Tôi khen, nhưng chợt nhận ra mình lỡ lời.
– Anh ăn đi. – Đôi mắt nàng chợt buồn đi.
– …
– …
Đến khi ăn xong, hai chúng tôi chẳng nói câu nào. Nàng rửa bát, tôi lau chiếc bàn và gấp lại chỗ cũ, mặc chiếc sơ mi và lấy đồ đạc, việc đó diễn ra rất nhanh, cảm tưởng như tôi và nàng phải nhanh chóng thoát ra một hoàn cách khó xử. Nàng cười với tôi, mở cánh cửa.
– Anh về nhé. – Tôi chào, khẽ cười thật tự nhiên rồi quay đi.
– … – bất ngờ từ phía sau nàng ôm lấy tôi, bàn tay bấu chặt lấy sơ mi.
– … – tim tôi đập nhanh, một thoáng giật mình, cảm giác ấm áp chuyển dần sang lạnh nơi lưng.
– Hãy cho em một cơ hội nữa anh nhé. – Nàng thì thầm vào tai tôi, hơi thở đều đều.
– Em mở cổng giúp anh. – Tôi lấy tay mình gỡ tay nàng, khuôn mặt cố giữ vẻ thản nhiên. Tôi hiểu, nhưng trái tim đã lạnh lẽo lắm rồi.
Nàng đi ra phía trước mở cổng, tôi dắt xe đi sau. Trong phút chốc, tôi thấy nàng sững sờ nhìn ra ngoài đường. Tôi dắt xe ra khỏi cổng thì thấy một chàng thanh niên đang dựng xe trước cổng, anh ta nhìn nàng như muốn hỏi gì đó. Ánh mắt anh ta chuyển sang tôi đầy giận dữ. Tôi nghĩ là có điềm, khẽ quay lại gật chào Quỳnh Chi mà không nói gì, sau đó lặng lẽ đi nhanh.
Xe tôi đi ra gần cuối hẻm thì một chiếc ba gác bị kẹt lại, không đi tiếp được. Tôi quay đầu nhìn về phía cánh cổng nhà Quỳnh Chi, thấy hai người họ đang cãi nhau gì đó, Quỳnh Chi đóng cổng cái rầm, tên kia quay sang nhìn tôi đầy hằn học. Tôi nghi rồi mà. Chiếc ba gác đi lọt qua hẻm, tôi đi theo, chạy xe thẳng đến nhà Nhân.
… Bạn đang đọc truyện Tiểu Quỳnh tại nguồn: http://bimdep.vip/tieu-quynh/
Chủ nhật, đến nhà thằng Nhân thì Ngọc đã đứng trước cổng. Ba chúng tôi đến nhà cô Tiểu Vy thì tầm 9h30, Tiểu Vy đứng dưới cổng với chiếc ba lô và một bịch đồ, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Chúng tôi dựng xe trước cổng, thằng Ngọc ở ngoài trông xe, tôi và thằng Nhân theo Tiểu Vy lên nhà mang đồ đạc xuống.
– Sao trông anh có vẻ mệt thế. – Tiểu Vy nhíu mày.
– À, không sao, đêm qua thiếu ngủ chút – tôi cười.
– Sắp làm đồ án rồi, đi ngủ sớm một chút. – Tiểu Vy vẻ lo lắng.
– Ừ… anh biết mà, em đừng lo. – Tôi cười và gãi đầu.
– Hứ… tự anh lo đi, ai thèm lo – Tiểu Vy vờ dỗi và quay mặt đi.
– Hì… – tôi cười.
Tôi dám chắc rằng các bạn sinh viên cũng từng chuyển nhà và lần nào cũng vậy “đồ đâu là lắm thế” – tôi sầu não khi nhìn thấy đống đồ đã được gói ghém, duy chỉ có đống sách và gấu bông của Tiểu Vy thì vẫn nằm trên giường. Thằng Nhân uể oải xách cái vali đựng quần áo xuống trước, tôi bê vali thứ hai còn Tiểu Vy thì mang túi đựng giày. Vâng “đồ đâu mà lắm thế” phải đến lần thứ ba thì tôi với Tiểu Vy mới chạm tới mấy cuốn sách và gấu bông. Lúc xếp đống sách thì tôi để ý thấy cuốn sách Judo nhỏ đã cũ, định bụng hỏi Tiểu Vy cũng học cái này à, nhưng tôi chợt nhớ ra, không hỏi nữa. Tiểu Vy có hai bức tranh xé giấy, tức là bức tranh được ghép lại từ giấy màu ấy. Đống gấu bông thì phải bỏ vào một cái bao to, trong số đó tôi thấy một con khá cũ, thấy quen quen nhưng không nhớ ra.
– Con này cũ rồi, em giữ làm gì?
– Đưa em. – Tiểu Vy chạy đến cầm lấy con gấu bông như sợ tôi vứt mất.
– Bao nhiêu thế này mà em còn giữ nó chi?
– Nó là con quan trọng nhất, hứ. – Tiểu Vy làm mặt dỗi.
– Uầy… – tôi thở hổn hển vác túi đựng sách xuống.
Đi ra đến cửa thì tôi để ý thấy cái giỏ hoa của mình.
– Hoa đẹp nhỉ, 8/3 vui chứ? – Tôi để túi xuống, quay qua cười với Tiểu Vy.
– Em vui lắm – Tiểu Vy khẽ cười và nhìn về phía giỏ hoa.
Chúng tôi chấc đồ lên ba chiếc xe máy thì vẫn còn lại một lượt nữa, Tiểu Vy đi cùng chúng tôi đến nhà mới. Nhà mới của Tiểu Vy, thực ra là một căn phòng khá rộng đã có sẵn một chiếc giường đôi và hai cái tủ, đây là một ngôi nhà nguyên căn được một bà chị cùng quê thuê cho mấy em trọ. Tính ra thì từ nhà cô Tiểu Vy đến đây quả là xa thật, đi xe, kẹt đường tính ra cũng mất 40 phút, nhưng lại rất gần trường mầm non Tiểu Vy dạy. Lại vất vả vác mấy túi đồ lên phòng, Tiểu Vy đi sau với chiếc ba lô nhỏ và túi gấu bông cười khúc khích mỗi khi tôi than mệt. Lên tới phòng, ba thằng chúng tôi tranh nhau nằm phịch ra giường thở hổn hển, Tiểu Vy lấy quần áo móc vô tủ.
Nghỉ được 10 phút, chúng tôi lại lết thân xuống nhà để đi chuyến nữa, vừa bước tới cổng thì gặp Minh Huệ, bạn của chúng tôi và là bạn chung phòng với Tiểu Vy, Minh Huệ cũng vừa chở đồ đạc đến, quá nhiệt tình, thằng Ngọc vội giúp người đẹp Minh Huệ, vậy là bọn tôi lại vác đồ lên phòng, thở không ra hơi. Minh Huệ cảm ơn chúng tôi, nhưng chỉ có thằng Ngọc dành hết những cử chỉ tình cảm của Minh Huệ.
– Chuyện có gì đâu, anh làm loáng cái là xong… ha ha – thằng Ngọc cười mà những giọt mồ hôi rơi lả tả.
– Hì… – Huệ mỉm cười.
– Lớp trưởng càng ngày càng xinh ra đó nha. – Tôi khen nàng.
– Chọc tui hoài, còn nhớ mãi chuyện xưa à.
– Nhớ chứ, nhớ trọn đời luôn đó. – Tôi khoái chí.
– Hứ… cái đồ thù dai. – Nàng bĩu môi.
– Ha ha. – Tôi cười.
– Hai thằng kia, lẹ lên trưa rồi – thằng Nhân kêu oai oái.
Tiểu Vy và Minh Huệ ở lại phòng, chúng tôi sang nhà cô Tiểu Vy chuyển chuyến cuối. Cái nắng Sài Gòn như thiêu như đốt, làm bọn tôi hoa cả mắt, khi vác đồ lên phòng, không hiểu loạng choạng thế nào mà tay thằng Ngọc va vô cánh cửa, sưng lên.
Hôm đó, chuyển nhà xong đã hơn 12h trưa, Minh Huệ và Tiểu Vy xách giỏ đi chợ, ba thằng ở lại phòng mà “nghỉ mệt”. Bữa trưa ngon lành hôm ấy có bốn món thơm nức mũi: Canh chua, cá kho, thịt bò xào, canh đậu hũ… tài nấu ăn của hai nàng đủ khiến đám con trai chúng tôi nhịn ăn ‘phở’ suốt đời. Bữa cơm gia đình đầm ấm của chúng tôi mở đầu với bao chuyện vui vẻ.
– Tay Ngọc còn đau không? – Minh Huệ ân cần nhìn thằng Ngọc.
– Không… không, hết đau rồi. – Thằng Ngọc bối rối trước cái nhìn của người đẹp.
– Uhm… bôi đúng dầu vào đúng chỗ là hết đau à. – Tôi bơm đểu.
– Ha ha… ha. – Hi hi… hi – thằng Nhân và Tiểu Vy cười khoái chí làm thằng Ngọc muốn sặc cơm.
– Gì vậy? – Minh Huệ không hiểu chuyện gì.
– … – thằng Ngọc hằm hằm nhìn tôi.
Đúng là sau bao nhiêu năm, sự cố của nó vẫn rất sâu đậm.
Tiểu Vy chốc chốc lại gắp thức ăn cho tôi và cười tủm tỉm, thằng Nhân thì vẻ hậm hực vì nó là anh mà không được em gái chăm sóc. Thằng Ngọc không ngớt lời khen món của Minh Huệ, nàng vừa cười vừa gắp thức ăn cho chàng, nhìn phởn hết sức. Ăn cơm xong Tiểu Vy và Minh Huệ đi rửa chén. Ba thằng lăn ra “nghỉ mệt tập hai”. Nhưng tôi lén ra bếp, Tiểu Vy rửa chén, Minh Huệ xếp bát vào khay. Trông hai nàng thật khéo léo và đảm đang làm sao, tôi chợt nghĩ – “ước gì sau này có vợ được như hai nàng thì tuyệt”. Tiểu Vy quay lại thấy tôi đang nhìn, tự nhiên đỏ mặt.
– Anh nhìn gì vậy? – Lúc này tôi mới nhận ra, Tiểu Vy mặc chiếc quần short khoe đôi chân dài trắng nõn. Chắc Tiểu Vy nghĩ tôi đang lom lom ngắm chân em ấy.
– Không… Để anh phụ một tay. – Tôi bối rối xoay chuyển tình thế nguy ngập của mình.
– Hi… Phụ gì nữa, người ta làm xong hết rồi – Minh Huệ cười khúc khích nhìn hai chúng tôi.
– Anh giúp em gọt trái cây đi – Tiểu Vy chỉ tay về mớ trái cây.
– Uh… Để anh.
Tôi gọt trái cây, Tiểu Vy giã muối, chốc chốc tôi lại không cưỡng được mà cứ đưa mắt nhìn vào cặp đùi của em ấy, rồi cả khuôn mặt xinh đẹp quá mức chịu đựng. Và một lần nữa tôi bị em ấy bắt quả tang – “nhìn lén”, mà quả thực tôi có nhìn lén đâu, nhìn thật sự đó chứ.
– Không được nhìn nữa. – Tiểu Vy xấu hổ, mặt ửng hồng. Minh Huệ nghe thấy lại khúc khích.
– Mặt em dính gì kìa – tôi vội chống chế.
– Sao… dính cái gì. – Tiểu Vy bối rối.
Tôi lấy tay vén chùm tóc đang phủ lên má Tiểu Vy, đôi má lúc này đã ửng hồng, tôi thậm chí nghĩ mình đã nghe thấy tiếng nhịp tim em ấy. Đôi mắt long lanh của Tiểu Vy kịp nhìn sang hướng khác không dám nhìn vào tôi.
Minh Huệ xếp xong mớ chén bát thì vào phòng kêu hai thằng bạn đang lim dim ngủ. Chúng tôi vừa ăn trái cây vừa đánh bài. Thằng Ngọc và Minh Huệ chung một cột song kiếm hợp bích thắng hết ván này đến ván khác, Tiểu Vy đánh cũng khá, nhất là em ấy rất khoái chặt chém ‘heo’ của tôi.
– Chặt nè… hi hi. – Tiểu Vy cười tươi.
– Sặc… ván thứ 4 rồi đấy. – Tôi la lên.
– Ráng chịu đi, anh có duyên với em quá mà. – Tiểu Vy khúc khích.
– Hừ… ván sau biết tay anh. – Tôi làm mặt giận.
Kết quả, Dương Quá và Cô Cô tương lai về nhất, thằng Nhân khoái chí khi về nhì, Tiểu Vy hơn tôi một điểm. Tôi thua đau đớn, phải đi mua sinh tố cho cả nhà, ra đến cửa thì Tiểu Vy chạy theo đi cùng.
Lúc này trời đã tối, tôi và Tiểu Vy tản bộ trên đường. Hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc em ấy cứ lan tỏa trong gió và đi lạc vào mũi tôi. Tiểu Vy chỉ yên lặng đi bên, chẳng nói gì. Tôi bắt đầu chọc Tiểu Vy.
– Cô giáo.
– Hở… anh gọi em à? – Tiểu Vy ngạc nhiên.
– Chứ ai nữa, em là cô giáo rồi.
– Hi… em dạy con nít mà cô giáo gì? – Tiểu Vy cười.
– Miễn là đi dạy là cô giáo hết.
– Ừa… vậy khi nào đến 20/11 anh phải nhớ tặng quà cho em đó nha. – Tiểu Vy cười tủm tỉm.
– Chưa gì đã đòi quà.
– Hi… ai bảo em làm cô giáo chi.
– Uầy… hối hận rồi – tôi vừa nói xong, Tiểu Vy véo ngay vào hông tôi, đau điếng người.
– Á… ui da. – Tôi la lên.
– Có sao không? – Tiểu Vy vẻ hối lỗi.
– Hề hê… không sao. – Tôi cười, nhưng thật là rất đau.
– …
– …
Một khoảng lặng xuất hiện giữa 2 đứa cho đến khi tôi hỏi.
– Con gấu bông ấy, em còn giữ… phải không?
– …
– …
– Uhm… Em còn giữ.
– Tiểu Vy ơi là Tiểu Vy… em nhớ dai thật đấy. – Tôi cười.
– Anh.
– Hở… – tôi tưởng Tiểu Vy sẽ giận tôi.
– Sau này… đừng gọi em là Tiểu Vy nữa nhé. – Em ấy khẽ nói.
– Sao lại thế, từ bé bọn anh gọi em là Tiểu Vy quen rồi.
– Anh Ngọc và anh Nhân gọi thì được, nhưng anh thì không. – Em ấy làm mặt dỗi.
– Sao lại phân biệt đối xử thế? Tự nhiên bảo không gọi nữa. – Mặt tôi ngu ra.
– Vì em… lớn rồi, không thích bị gọi thế nữa. – Em ấy đưa tay vén tóc.
– Sặc… với anh em mãi vẫn là cô bé… ha ha. – Tôi cười.
– … – em ấy quay sang véo vào hông tôi.
– Ui Da… thả anh ra… ừ… ừ… không gọi là Tiểu Vy… thế anh gọi bằng gì – tôi la bài hãi.
– Gọi là Phương Vy hay Vy cũng được – em ấy làm mặt giận.
– Phương Vy… Phương Vy… à, tên em cũng đẹp thiệt. – Tôi cười và xoa cái hông.
– Hứ… tưởng anh quên tên người ta rồi chứ. – Em ấy phụng phịu.
– Tại gọi Tiểu… à, từ nay sẽ gọi là Phương Vy, thôi Vy… cho gọn ha.
– …
– …
– Phương Vy. – Tôi gọi khẽ nơi cửa miệng.
– … – tôi thấy Phương Vy cười, một nụ cười rất khẽ.
Về đến nhà thì thằng Nhân bắt đầu khoe với mọi người.
– Tại hạ chính thức thông báo, ta là hoa đã có chủ – nó cười ngạo nghễ.
– Sặc… – tôi cười.
– Ừ… đi nhanh cho khuất mắt bố – thằng Ngọc bơm vào, nó hằm hằm, chắc tại vẫn đang F. A.
– Chúc mừng nha. – Phương Vy và Minh Huệ đồng thanh.
– Mà mày tỏ tình sao? – Tôi hỏi vẻ nghi hoặc.
– À… thì… Huyền tỏ tình và… hỏi tao làm bạn trai em ấy. – Nó lúng búng đáp.
– Hả… Cái gì? – Cả hội đồng thanh.
Tối đó, ba thằng ra về khi trời đã khuya. Thằng Ngọc hớn hở sau khi xin được số điện thoại mới của Minh Huệ, còn thằng Nhân thì bắt đầu đặt những kế hoạch vào tuần sau cho chúng tôi và em Huyền của nó. Phương Vy khẽ cười chào chúng tôi, không hiểu sao tôi lại bất giác không dám nhìn vào mắt em ấy. Con đường về nhà, những ánh đèn ấm áp cùng sự tĩnh lặng của màn đêm.
Sáng thứ Hai, việc đầu tiên tôi làm là tìm cái đồng hồ và xem mấy giờ, nhưng hôm nay nó đã biến mất, lục tìm cả phòng mà vẫn không thấy, cố nghĩ xem mình đã để nó ở đâu? Chỉ có ba nơi hôm qua tôi đến: Nhà thằng Nhân, nhà Quỳnh Chi hoặc ở chỗ Phương Vy. Tôi gọi cho thằng Nhân.
– Alo… gì mày? – Nó trả lời, bên kia nghe rất ồn, hình như đang ở ngoài đường.
– Hôm qua, tao có vào phòng vệ sinh nhà mày, không biết có để quên cái đồng hồ ở đó không? Mày coi giúp tao.
– Đồng… gì? Nói to lên, tao đang ngoài đường.
– Đồng hồ của tao, chắc tao để quên ở nhà mày, coi giúp tao nha.
– Đồng hồ à. Lát tao về, tao xem có không sẽ gọi mày. – Nó nói to hết cỡ.
– Ừ… thanks nha.
– Bye, bye.
Tôi gọi cho Phương Vy – “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”… “Chắc lại quên sạc Pin rồi” – tôi nghĩ thầm và tìm số của Quỳnh Chi, đã lâu lắm rồi không nhìn thấy số này, tôi đã quên mất phải chào bên kia như thế nào. Vậy nên tôi… không gọi.
Buổi tối thằng Nhân gọi cho tôi, nó bảo không tìm thấy. Tôi gọi cho Phương Vy.
– Alo, em nghe nè anh.
– Hi, hôm đầu tiên đi dạy thế nào?
– Dạ, vui lắm, nhất là mấy đứa con nít, chúng cứ quấn lấy cô giáo mới… Hi.
– Có nhóc nào nghịch không?
– Mấy nhỏ dễ thương lắm… chỉ có anh là nghịch chứ ai… hi hi.
– Ê… ê… anh nghịch hồi nào?
– Hứ… hồi bé, có cu cậu Tí Lớn nào ấy nhở.
– Ha ha… đó gọi là ánh hào quang của quá khứ. – Tôi cười.
– Anh đấy nha… hồi bé toàn bắt nạt em.
– Sặc… anh thương em không hết. – Tự nhiên lỡ lời, tôi dừng lại ngay.
– Thiệt hông… Hi. – Phương Vy cười.
– À… ừ…
– …
– À cho anh hỏi cái?
– Anh nói đi.
– Hôm qua lúc chuyển nhà giúp em, không biết anh sơ ý để quên cái đồng hồ chỗ nào rồi. Em xem thử bên phòng có không nhé?
– Để lát em coi cho, có gì mai em gọi.
– Ừ… cảm ơn em, thôi nghỉ sớm đi, chăm mấy chục đứa nhóc chắc mệt lắm.
– Quả là có mệt thiệt… nhưng em vui lắm.
– Cũng may là không có thằng Tí Lớn nào bắt nạt em nữa… ha ha.
– Hứ… cẩn thận cô giáo phết vào mông bây giờ.
– Ui da… em không dám nữa, cô tha cho em… hu hu. – Tôi giả giọng con nít.
– Hi hi… làm trò hoài.
– Hì…
– Thôi, bye ha.
– Anh ngủ ngon.
– G9.
Tháng Ba, bầu không khí thành phố rất oi bức. Suy nghĩ một hồi “làm thế nào giải quyết cái nóng”, tôi quyết định gọi cho Nam, thằng bạn thân hồi học cấp ba, nó ra trường cách đây mấy tháng và đang làm cho một công ty chuyên về xuất nhập khẩu.
– Alo… gì thế mày.
– Chiều mai đi bơi không?
– Chiều 5h tao mới xong việc.
– Ok… vậy xong chạy thẳng ra hồ bơi Rạch Miễu luôn nha, tao đợi.
– Ừ… tao cũng ngứa ngáy lắm rồi, mấy bữa nay nóng quá. – Nó vừa nói vừa than.
– Ok…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro